Đối với nghi ngờ của mình, Hoắc Minh Tri vô cùng hy vọng là chính mình nghĩ nhiều, nhưng kinh nghiệm trong quá khứ nói cho hắn, xác suất hắn nghĩ nhiều chỉ có một phần mười. Vì thế, hắn đặc biệt tìm những cơ quan có liên quan, tra xét danh sách người bệnh sẽ nhận được nội tạng quyên tặng, luôn xác minh mãi đến cuối cùng, tất cả quy trình nhận quyên tặng đều hợp pháp hợp quy. Không có ai được ưu tiên nhận trước hay được đặt chỗ, nhường chỗ gì, tất cả mọi người đều xếp hàng hai năm trở lên mới được nhận cơ quan nội tạng phù hợp.
Như vậy khả năng cố ý giết người thu hoạch nội tạng sẽ không thành lập, không có ai được lợi, không có động cơ, chẳng lẽ thật sự chỉ là trùng hợp?
Nếu như là bình thường, tra đến chỗ này Hoắc Minh Tri ắt hẳn sẽ buông bỏ, nhưng không biết vì cái gì, vụ án này cứ làm hắn có chút bất an, có lẽ là vì chuyện này nếu là thật thì quá mức đáng sợ.
Do dự một chút, Hoắc Minh Tri tính tìm cao thủ trinh thám cùng mình phân tích một chút, nếu đối phương cũng cảm thấy có vấn đề, như vậy hắn liền tiếp tục điều tra.
"Cho hai người qua đây." Hoắc Minh Tri mở cửa hô lớn ra phía ngoài cửa.
"Dạ, đội trưởng Hoắc." Thực mau, hai cảnh sát ăn mặc cảnh phục liền đi đến.
"Khiêng cái bảng đen này qua bên đối diện giùm tôi." Hoắc Minh Tri chỉ chỉ cái bảng đen dán đầy giấy mà mình vừa phân tích nửa ngày.
"Chỗ đối diện nào?" Viên cảnh sát có chút khó hiểu.
"Đối diện đường cái ấy." Hoắc Minh Tri tìm một miếng vải phủ lên, che nội dung trên bản lại. Muốn đem ra khỏi cục cảnh sát, nhưng bên ngoài đông người, cũng không thể để người ngoài thấy, rốt cuộc cái án này còn chưa có xác định đâu, đừng để nghiên cứu xong thì chả có việc gì, vậy mạng lại lan truyền ồn ào huyên náo không hay.
Hai viên cảnh sát trẻ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó đột nhiên phản ứng lại: "Tử Hòa đại thần?"
Liên tục hai đại án đều là Tử Hòa đại thần hỗ trợ phá án, ở hiện tại trong đại đội thị hình cảnh, tiếng tăm của Tử Hòa đại thần có thể nói là không ai không biết, không ai không hiểu. Đương nhiên, Tử Hòa đại thần ngụ ở đối diện đường cái, chính là cái tên Quý Lãng đi đường luôn bị tra thẻ căn cước, chuyện này người trong đại đội hình cảnh cũng đều đã biết. Bất quá hiện tại Quý Lãng trong mắt bọn họ, một thân khí chất âm trầm đó, khuôn mặt vừa thấy liền thấy không giống như người tốt kia, lại không cảm thấy đáng giận nữa, ngược lại còn rất khâm phục, bởi vì bọn họ đều cảm thấy, một thân khí chất người xấu của Tử Hòa đại thần đây, khẳng định là bởi vì sáng tác mà ra.
Đều nói tác gia khi sáng tác nhân vật sẽ đem bản thân mình nhập vào mới có thể viết cho sinh động. Tử Hòa đại thần nhất định là vì viết tiểu thuyết tâm lý tội phạm càng xuất sắc cho nên mới bị như thế.
Mà cái chuyện đội trưởng Hoắc Minh Tri của bọn họ cùng Quý Lãng có giao tình, trong đội hình cảnh cũng không phải chuyện gì bí mật. Cứ xem đi, ngày đầu tiên đội trưởng Hoắc tới trong đội báo danh, liền đi đối diện chào hỏi Tử Hòa đại thần. Không đến hai ngày tiếp theo, Tử Hòa đại thần liền giúp đỡ bọn họ bắt được Đào Gan Ma. Còn có một lần, bạn hái Tử Hòa đại thần bị người ta vu hãm, đội trưởng Hoắc nhà bọn họ càng sốt sắng gọi điện thoại mấy cuộc, sau đó tự mình chạy qua luôn. Kết quả không đến hai ngày, Tử Hòa đại thần lại sáng tác một quyển tiểu thuyết, làm cho bọn họ hốt được một tập đoàn tội phạm buôn bán nội tạng quốc tế.
Cái giao tình này, chuẩn cmnr a.
Hôm nay Hoắc đội lại muốn qua đối diện đường cái tìm Tử Hòa đại thần, khẳng định là gặp được án mới rồi, xem ra không cần bao lâu, đội hình cảnh bọn họ liền lại sắp phá án to, lập công lớn a.
Hai viên cảnh sát trẻ dưới sự chỉ huy của Hoắc Minh Tri, trong lòng mang theo suy đoán kích động như vậy, khiêng cái bảng đen hưng phấn đi qua đường cái, làm lơ ánh mắt kỳ quái của người qua đường, trực tiếp đi thẳng vào phòng làm việc của Quý Lãng.
"Đội trưởng Hoắc, anh khiêng cái gì qua đây vậy?" Đông Vĩnh Nguyên kinh ngạc nhìn hai viên cảnh sát trẻ khiêng cái bảng đen, mặt trên còn dùng một tấm vải che lại, thoạt nhìn quá thần bí.
"Không có gì, Quý Lãng ở trên lầu hả?." Hoắc Minh Tri hỏi.
"Ở thì ở......"
"Vậy được rồi, tôi lên đây." Hoắc Minh Tri cũng không đợi Đông Vĩnh Nguyên nói xong, dẫn hai viên cảnh sát trẻ khiêng bảng đen đi thẳng lên trên lầu. Tới trên lầu, hắn gõ cửa tượng trưng tính hai cái.
"Vào đi." Quý Lãng tưởng nhân viên mình đi lên đưa kịch bản, đầu cũng không nâng mà kêu vào.
Hoắc Minh Tri đi vào, thấy Quý Lãng căn bản không nhìn thấy hắn, cũng không thèm chào hỏi gì mà chỉ huy hai viên cảnh sát đặt bảng đen: "Để chỗ này, đúng đúng, cứ để nơi này. Được rồi, hai người có thể trở về."
Quý Lãng nghe tiếng ngẩng đầu, thấy Hoắc Minh Tri dẫn hai viên cảnh sát đặt đồ vật trong văn phòng hắn, tức khắc trong lòng không vui, lạnh lùng trừng mắt nhìn Hoắc Minh Tri.
Hai viên cảnh sát đang muốn rời đi, lơ đãng nhìn lướt qua hướng Quý Lãng, thấy sắc mặt Quý Lãng âm trầm như tích nước, cái sắc thái không phải người thế nhưng còn nồng đậm hơn so với ngày thường vài phần. Trong lòng hai người lộp bộp một chút, nhịn không được kinh ngạc cảm thán nghĩ: Tử Hòa đại đại vừa mới rồi khẳng định đang đắm chìm trong cốt truyện, thấy cái sắc thái này, nhân vật trong sách mới khẳng định không phải biến thái cũng bệnh hiểm nghèo.
Chờ hai viên cảnh sát rời khỏi văn phòng, Hoắc Minh Tri lúc này mới chào hỏi cùng Quý Lãng, nhiệt tình đến không được: "Uy, không bận hả?."
"Anh nói đi?" Ngữ khí Quý Lãng lạnh băng.
"Khẳng định không bận, gần đây cậu đâu có ra sách mới." Trước khi tới, Hoắc Minh Tri liền biết Quý Lãng sẽ không cho hắn sắc mặt tốt, cho nên hắn sớm có chuẩn bị tâm lý, lúc này không hề chịu chút ảnh hưởng nào, tiếp tục tự quyết định nói, "À, nghỉ ngơi vài phút đi, giúp tôi xem cái án này với."
Ngữ khí rất tự nhiên, làm Quý Lãng tức phát phì cười: "Vì sao tôi lại phải giúp anh?."
Hoắc Minh Tri duỗi tay kéo tấm vải phủ trên bảng đen xuống, mặt không đổi sắc nói: "Cậu xem giúp tôi cái này đi."
"Không giúp." Quý Lãng trực tiếp cự tuyệt.
Hắn lấy đâu ra mặt mũi lớn như vậy, bắt mình hỗ trợ.
Hoắc Minh Tri vừa nghe Quý Lãng cự tuyệt dứt khoát như vậy, tức khắc dừng lại, tay còn cầm miếng vải vọt tới trước mặt Quý Lãng, quở trách một trận: "Cậu thật là không nói nghĩa khí nha, lúc trước, khi cô vợ nhỏ của cậu bị người ta vu oan, cậu ngay cả người cũng không được gặp, đứng trong đồn công an cãi ầm lên, suýt chút nữa là bị cảnh sát bắt nhốt luôn rồi. Là ai? là ai đi móc nối quan hệ, dẫn cậu vào trong gặp người? Hoắc Minh Tri tôi làm cảnh sát nhiều năm như vậy, chưa từng làm chuyện gì không phù hợp quy củ, nhưng vì cậu, tôi lần đầu tiên đi cửa sau đấy."
"Còn nữa, chuyện nhân viên của cậu mới cách đây không lâu thì sao? Cậu bảo trợ lý Đông gọi điện thoại cho tôi, dưới tình huống một chút chứng cứ đều không có, bảo ta giúp cậu tra án. Tôi đã nói câu nào chưa? Tôi hai lời chưa nói, trực tiếp bảo thuộc hạ đi tra xét, tôi đây là lấy công làm tư, tôi mạo hiểm bao lớn chứ. Tôi vì cậu làm nhiều chuyện như vậy, tôi thiệt tình xem cậu là bạn, kết quả thì thế này đây, tôi nhờ cậu xem giùm vụ án một chút, cậu cũng không chịu."
Ngữ khí Hoắc Minh Tri kích động, giữa từng hàng từng chữ cơ hồ đều phải đem Quý Lãng nói thành một tên vong ân phụ nghĩa, ngay cả Quý Lãng tự mình nghe đều ngây ngẩn cả người.
"Tôi mặc kệ, cậu phải phân tích cho tôi đi." Nói xong, Hoắc Minh Tri cũng không đợi Quý Lãng đáp ứng, thừa dịp Quý Lãng đang bị mình nói đến ngây ngốc ra, hắn nhanh chóng tóm lược chi tiết vụ án lại một lần, "Tóm lại, tôi cảm thấy chuyện này có kỳ quặc. Nếu nghi ngờ của tôi là thật, nếu như thật sự có người mang mục đích nhằm vào những người tình nguyện đi hiến tạng, như vậy chuyện này sẽ tạo nên một đả kích không nhỏ, hủy diệt toàn bộ hệ thống quyên tặng nội tạng. Một khi tạo thành khủng hoảng, thử hỏi ai còn dám trở thành người tình nguyện hiến tạng cơ chứ? Đây không chỉ là án hình sự, đây chính là bóp chết chí thiện của con người, cho nên chúng ta nhất định phải điều tra rõ. Tư liệu tôi để chỗ này, cậu xem một chút."
Nói xong, Hoắc Minh Tri hoả tốc mở cửa rời đi, từ đầu tới đuôi đều không cho Quý Lãng cơ hội phản ứng.
Dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống lầu, Hoắc Minh Tri vỗ vỗ bàn Đông Vĩnh Nguyên, hô: "Rót tôi chén nước với, khát chết tôi rồi."
Đông Vĩnh Nguyên tiện tay cầm lấy một ly nước đưa qua. Ly nước này là hắn lúc nãy chuẩn bị đưa đến lầu hai cho Hoắc Minh Tri, chỉ là hắn mới vừa đi tới cửa, liền nghe được Hoắc Minh Tri đang dõng dạc hùng hồn giảng đạo đức bắt cóc ông chủ nhà mình, vì thế hắn lập tức liền xoay người xuống lầu.
Loại người này còn đi vào đưa nước, tiền thưởng tháng sau của hắn, chẳng lẽ lại không muốn nữa sao?
"Đội trưởng Hoắc, anh đến tìm ông chủ chúng tôi giúp phân tích vụ án à?" Đông Vĩnh Nguyên chờ Hoắc Minh Tri uống xong nước rồi mới lên tiếng hỏi.
Ba người còn lại của phòng làm việc cũng dựng lỗ tai lên nghe.
"Ừ." Hoắc Minh Tri cũng không lấy làm kỳ quái khi Đông Vĩnh Nguyên có thể đoán được, một cảnh sát, một tiểu thuyết gia tâm lý tội phạm, cái tổ hợp này còn có thể nói chuyện gì được chứ.
"Ông chủ chúng tôi đáp ứng rồi sao?" Đông Vĩnh Nguyên hiếu kỳ nói.
"Không biết." Hoắc Minh Tri lắc đầu.
"Hả?" Đông Vĩnh Nguyên sửng sốt, tìm người hỗ trợ thì một là được hai là không, làm sao có chuyện gọi là không biết chứ? Người này rốt cuộc tới đây một chuyến làm gì vậy?
"Nếu cậu đi hỏi hắn, hắn khẳng định không đáp ứng đâu, cho nên tôi liền trực tiếp bỏ tư liệu lại." Hoắc Minh Tri đạt được mục đích, cũng không lòng vòng trong phòng làm việc nữa, vỗ vỗ bả vai Đông Vĩnh Nguyên, dặn dò nói, "Nếu Quý Lãng kêu cậu ném đồ tôi mang tới đi, nhớ cho tôi biết một tiếng để tôi tới lấy nha, tôi đi đây."
Bốn người trơ mắt nhìn Hoắc Minh Tri xoải bước rời đi, nhịn không được tiến đến cùng nhau ồn ào bàn tán.
"Chiêu này của đội trưởng Hoắc quá cao, trực tiếp bỏ tư liệu vụ án lại đây, không quan tâm ông chủ đáp ứng hay không đáp ứng, chỉ cần ông chủ nhìn thấy tư liệu, thì bộ óc cường đại nhất đó sẽ tự động trinh thám nha."
"Còn để lại cái bảng đen to như vậy, nếu như ông chủ có muốn mang đi ném, thì cũng đã xem qua tư liệu rồi. Nếu không ném đi, vậy chính là đồng ý hỗ trợ còn gì."
"Hơn nữa mặc kệ có được hay không, hắn cũng không tổn thất gì."
"Quá vô sỉ, ông chủ sẽ không tức chết chứ."
Bốn người ngươi một lời ta một ngữ, trong lòng đối với đội trưởng Hoắc vừa kính nể, lại khinh bỉ. Khinh bỉ hắn chơi tâm cơ, cưỡng ép ông chủ hỗ trợ, lại bội phục hắn dám chơi tâm cơ với loại người khí tràng âm trầm như ông chủ, thật không phải người bình thường mà.
Văn phòng lầu hai, Quý Lãng xác thật bị bắt nghe xong toàn bộ vụ án, tuy rằng không tình nguyện, nhưng suy nghĩ của hắn cũng xác thật xoay vòng vòng theo, không thể không nói, hắn cũng cảm thấy Hoắc Minh Tri hoài nghi vụ án này cũng có lý do.
Nếu nói Hoắc Minh Tri xuất phát từ trực giác của cảnh sát cảm thấy bất ổn, thì suy nghĩ của Quý Lãng đối với tất cả sự vật càng là hướng về điểm âm u nhất là bắt đầu. Chỉ tiếc, đương sự đều đã tử vong, hắn cho dù có muốn hỗ trợ, cũng không có cách nào đi vào mộng, cũng không thể xem tất cả những người bệnh cần phải được cấy ghép nội tạng và người nhà đều là kẻ tình nghi, sau đó đi vào giấc mộng của hết từng người được.
Nghĩ đến đây, Quý Lãng chợt ngẩn ra, ngay sau đó sắc mặt chợt xanh chợt đen, sao mình lại bắt đầu nghĩ cách giúp đỡ phân tích rồi, liên quan gì mình chứ?!.
Quý Lãng càng nghĩ càng giận, nhìn cái bảng đen kia liền càng tức giận, trực tiếp đẩy cửa ra, hướng về phía dưới lầu rống lên: "Đông Vĩnh Nguyên!."
"Dạ?!" Đông Vĩnh Nguyên vội vàng lên tiếng.
"Lên đây."
Đông Vĩnh Nguyên biết, đây là muốn ném cái bảng đen đi đấy mà, vì thế kéo Bắc Phồn đi lên theo, không cần Quý Lãng nói gì, hai người liền khiêng bảng đen xuống dưới. Tổ bốn người phòng làm việc nhịn không được nhìn thêm cái bảng đen kia vài lần, nhìn một vòng xuống, mơ hồ đoán được vụ án này có thể có liên quan đến chuyện hiến tặng nội tạng, nhưng vì không nghe được những phân tích đánh giá của Hoắc Minh Tri như Quý Lãng, cho nên trong lúc nhất thời cũng không dò ra cụ thể là vụ án gì.
Hơn nữa khi vụ án này đưa lại đây, còn dùng vải bố che lại, bốn người đều là người thông minh, lập tức liền biết vụ án này có thể còn đang trong giai đoạn bảo mật, vì thế sau khi vội vàng nhìn lướt qua một cũng, cũng không phỏng đoán gì nhiều, thậm chí còn lấy miếng vải bố che lên lại một lần nữa.
Lúc sau, Đông Vĩnh Nguyên bắt đầu gọi điện thoại cho Hoắc Minh Tri.
Lúc này Hoắc Minh Tri mới vừa trở lại đội hình cảnh, vừa thấy Đông Vĩnh Nguyên gọi điện thoại cho mình, lập tức liền đoán được vì sao lại: "Quý Lãng ném bảng đen ra rồi hả?"
"Ừ." Đông Vĩnh Nguyên nói.
"Sắc mặt như thế nào?"
"Vô cùng xanh mét."
"Từ lúc tôi rời văn phòng, đến bây giờ tổng cộng mới tám phút, qua tám phút mới bảo cậu đi lên ném đồ, sắc mặt lại xanh mét. Ừm, ngày mai có thể hỏi hắn một chút rồi." Hoắc Minh Tri tự mình lẩm bẩm.
Đông Vĩnh Nguyên nghe xong thì đầy một đầu mồ hôi, người này quá vô sỉ: "Đội trưởng Hoắc à, anh như vậy có phải không được tốt lắm hay không."
"Cảm thấy tôi cưỡng ép Quý Lãng hả?" Hoắc Minh Tri cười nói, "Tôi cũng muốn nói chuyện đàng hoàng với cậu ta lắm chứ, nhưng mà cái tính nết của Quý Lãng cậu cũng biết rồi, dùng phương pháp bình thường là không thể nào kết giao bằng hữu với cậu ta được. Ờ mà, đồ vật cậu để đó đi, trong chốc lát tôi bảo người tới dọn."
Đông Vĩnh Nguyên nghe xong thật không còn biết nói gì, ông rõ ràng là cầu người hỗ trợ như vậy, vậy mà còn dám nói là muốn giao bằng hữu với người ta? Thật giống như có nhiều người thích cái kiểu kết giao bằng hữu đó của ông lắm ấy.
Bất quá nghĩ nghĩ, Đông Vĩnh Nguyên lại không thể không thừa nhận, với tính cách xa cách người từ ngàn dặm của ông chủ mình, muốn tiếp cận hắn, xác thật cũng chỉ có thể như vậy. Ví dụ như bà chủ kìa, cũng phải thẳng thừng dày mặt theo đuổi mới được nha.
Quý Lãng tất nhiên có thể nhìn ra mục đích của Hoắc Minh Tri, nếu trong ba đương sự này có một người còn sống, hoặc là có một người tình nghi xác định nào đó, hắn có thể nể tình chuyện trước đây Hoắc Minh Tri trợ giúp Miểu Miểu, giúp đỡ một phen, coi như trả lại nhân tình. Nhưng chuyện này phạm vi quá lớn, những gì hắn có thể làm cũng không nhiều hơn Hoắc Minh Tri bao nhiêu.
Vì thế hắn cũng không để trong lòng, chuyên tâm làm việc của mình. Nhưng Hoắc Minh Tri lại không buông tha hắn, từ ngày đó trở về sau, mỗi sáng sớm đều gửi tin nhắn qua WeChat cho hắn, chỉ hỏi mỗi một câu.
【 Cậu cảm thấy có vấn đề gì không? 】
Quý Lãng đương nhiên cảm thấy có vấn đề, nhưng chuyện không có chứng cứ, hắn sẽ không nói bậy. Hơn nữa hắn biết, một khi mình trả lời lại cho Hoắc Minh Tri, Hoắc Minh Tri càng sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước, vì thế hắn trực tiếp kéo đen nick Wechat của Hoắc Minh Tri.
Nhưng ngày hôm sau, hắn lại nhận được một tin nhắn điện thoại đến từ số của Hoắc Minh Tri, vẫn là câu nói kia: 【 Cậu cảm thấy có vấn đề gì không? 】
Quý Lãng lập tức cũng block luôn số điện thoại đó.
Vì thế ngày thứ ba, hắn lại nhận được một tin nhắn từ một số điện thoại xa lạ: 【 Cậu cảm thấy có vấn đề gì không? 】
Quý Lãng tức muốn đập di động, cái tên này là thuốc cao bôi da chó sao? Đây là ăn vạ mình?!
Đúng lúc này, di động bỗng nhiên lại vang lên, Quý Lãng đang nổi điên muốn mắng chửi người, phát hiện người gọi đến là Vu Miểu Miểu, sắc mặt lúc này mới tốt hơn một ít, hắn nhận điện thoại: "Alo."
"Tướng công, hôm nay anh có thời gian không? Lại đây đón Oa Oa về giùm em đi." Trong giọng nói Vu Miểu Miểu lộ ra bất đắc dĩ.
"Làm sao vậy?" Quý Lãng nghi hoặc.
"Oa Oa gần đây có chút nghịch ngợm, em sợ nó bị bạn cùng phòng của em phát hiện." Oa Oa hiện tại tựa như một đứa bé mới sinh, tràn ngập tò mò đối với thế giới bên ngoài, tuy rằng Vu Miểu Miểu đã cẩn thận dặn dò nó ở trường học không được cử động hay là phát ra tiếng, nhưng thừa dịp người khác không chú ý, nó lại sẽ len lén nháy mắt. Buổi sáng hôm nay, Ngũ Nhạc Tâm kể một câu chuyện cười, Oa Oa thế mà lại không nhịn được nở nụ cười, cũng may Ngũ Nhạc Tâm lúc này đang không nhìn Oa Oa, cho nên mới không phát hiện. Chuyện này làm cho Vu Miểu Miểu hoảng sợ, cảm giác Oa Oa có thể bị lộ bất cứ lúc nào, lúc này mới đợi không được đến thứ sáu, vội vã gọi điện thoại cho Quý Lãng.
"Vậy giữa trưa anh đến." Quý Lãng nghĩ nghĩ nói.
"Được, vậy 12 giờ mười đi, chúng ta gặp nhau ở cổng lớn." Vu Miểu Miểu hẹn đúng giờ gian.
12 giờ sáu phút, Quý Lãng ngừng xe trước cổng đại học Hải Thành, hắn dừng không được bao lâu, liền nhìn đến Vu Miểu Miểu cùng mấy nữ sinh đi cạnh nhau từ trong khu giảng đường ra.
Quý Lãng thấy thế, xuống xe, vẫy vẫy tay với Vu Miểu Miểu. Vì sợ làm cho bạn cùng phòng của Vu Miểu Miểu hoảng sợ, Quý Lãng không chủ động đi lên đón, thậm chí còn không chủ động chào hỏi mấy nữ sinh kia, chỉ đứng bên đường cái, chờ Vu Miểu Miểu chạy tới.
Vu Miểu Miểu quay đầu lại nói với bạn cùng phòng vài tiếng, ôm Oa Oa liền chạy tới: "Tướng công."
"Ừ." Quý Lãng tuy chỉ là nhẹ nhàng ừ một tiếng, nhưng ánh mắt nhìn Vu Miểu Miểu lại ôn nhu đến cực điểm, lúc này chính hắn vẫn chưa cảm giác được, lực lượng Mộng Ma vờn quanh thân hắn đều đang nhu hòa xuống, thế cho nên người đứng xung quanh nhìn hắn giờ phút này cũng không cảm thấy hắn đáng sợ.
"Oa Oa gần đây quá nghịch ngợm, anh cũng đừng mang nó đi chỗ nào đông người." Vu Miểu Miểu đưa Oa Oa cho Quý Lãng, đồng thời dặn dò.
"Anh đem nó qua biệt thự, vừa lúc có thể hấp thu tình niệm, chờ cuối tuần thì đón trở về, em lại cho nó thêm vu lực." Quý Lãng nói.
Oa Oa vừa nghe nói có thể đi biệt thự, cũng thực vui vẻ, ở nơi đó nó có thể tùy tiện động đậy, không sợ làm người khác sợ hãi.
"Con vui cái gì mà vui chứ, rời khỏi ta lâu, con nhất định sẽ suy yếu." Vu Miểu Miểu hung hăng gõ đầu Oa Oa một cái, bỗng nhiên có một cảm giác sốt ruột như hài tử lớn không nghe lời.
"Chờ em vào năm hai, sẽ có thể không phải ở ký túc xá nữa." Quý Lãng hỏi.
"Đúng vậy, chỉ vì trường có quy định năm nhất cần phải trọ lại trong trường nên mới khốn đốn thế này nè, Oa Oa gần đây trưởng thành quá nhanh, không thể rời đi khỏi em hơn ba ngày được đâu." Vu Miểu Miểu mặt ủ mày ê, "Về sau chắc thời gian càng ngày càng ngắn hơn."
"Không có sao, đến lúc đó anh lại đưa Oa Oa đến đây." Quý Lãng nói.
Ánh mắt Vu Miểu Miểu sáng lên: "Như vậy có phải quá phiền anh hay không?"
"Không đến nỗi." Quý Lãng cân nhắc một chút, nói, "Có gì thì bảo Đông Vĩnh Nguyên hoặc là Dịch Quan đưa tới, dù sao bọn họ cũng biết chuyện của Oa Oa."
"...... À." Đôi mắt sáng như sao của Vu Miểu Miểu nháy mắt ảm đạm xuống, cô còn tưởng rằng tướng công muốn nhì thấy mình, cho nên mới chủ động đưa ra ý kiến sẽ đưa Oa Oa qua ấy chứ.
Quý Lãng thấy bộ dáng mất mát của Vu Miểu Miểu có chút buồn cười, đang muốn nói chút gì đó, thì một luồng âm thanh đột ngột xông vào trong óc hắn.
"Quý Lãng, tiểu thuyết gia viết tiểu thuyết tâm lý tội phạm trên internet, bút danh là Tử Hòa, lão nhị đúng là chết trong tay hắn."
Trong thanh âm lộ ra oán độc cùng căm hận, Quý Lãng nghe thấy nhíu mày, lại nghe thanh âm kia tiếp tục nói.
"Người đứng phía trước hắn là ai vậy, là bạn gái hắn?"
Nghe thấy thanh âm này nhắc tới Vu Miểu Miểu, đồng tử Quý Lãng đột nhiên co rút lại, hắn quay đầu nhìn ra sau, tìm kiếm thanh âm đó trong đám người.
Thời gian này, bên ngoài trường học tuy rằng khá đông người, nhưng phần lớn đều là sinh viên, mà người có thể nói ra lời nói vừa rồi kia, tuyệt đối không có khả năng là sinh viên của trường. Thanh âm này lại vừa vặn bị mình nghe thấy, cho nên người này sẽ không cách mình quá xa.
Ánh mắt Quý Lãng đảo qua mỗi một người hắn cho rằng có khả năng là mục tiêu, cuối cùng tỏa định một người đàn ông trung niên mặc áo khoác màu đen.
Người đàn ông này vừa rồi mới đi ngang qua bên người hắn, đang đứng bên cạnh một sạp cơm chiên mua cơm chiên trứng.
"Tướng công, tướng công!" Vu Miểu Miểu phát hiện Quý Lãng bỗng nhiên lại thất thần.
"Làm sao vậy?" Quý Lãng hoàn hồn.
"Em nói em đã có hẹn với bạn cùng phòng từ đêm qua là giữa trưa hôm nay đi ăn thịt nướng, nên không thể ăn cơm cùng anh được." Vu Miểu Miểu nói.
Nhưng mà nếu Quý Lãng nguyện ý cùng bọn họ ăn, cô cũng sẽ không cự tuyệt.
"Ừ, được rồi, mọi người đi đi." Ai ngờ Quý Lãng nghe xong, hoàn toàn không có cảm giác được ý tại ngôn ngoại của Vu Miểu Miểu, quyết đoán để cho Vu Miểu Miểu đi.
Vu Miểu Miểu có chút thất vọng, nhưng mà bạn cùng phòng còn đang chờ cô ngay trước cổng, cô cũng không tiện làm nũng dây dưa nhiều, liền gật gật đầu, chạy về cổng trường, cùng nhóm bạn cùng phòng đi về cửa hàng thịt nướng bên kia.
Lúc này, người đàn ông áo khoác đen lấy được cơm chiên trứng, một lần nữa đi trở về, mắt hắn nhìn thẳng phía trước, khi đi lướt ngang qua người Quý Lãng, chỉ trong nháy mắt liền bị Quý Lãng đè lại bả vai một phen.
Trong mắt người đàn ông hiện lên một mạt tàn khốc, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng thoả đáng: "Vị tiên sinh này, anh đây là?"
"Xin lỗi, tôi nhận sai người." Quý Lãng thong dong thu tay lại.
Hắn chỉ là muốn có tiếp xúc với người đàn ông này mà thôi, như vậy buổi tối mới có thể đi vào giấc mộng.
"À, nếu không có việc gì thì tôi đi đây." Người đàn ông tiếp tục đi về phía trước, qua đường cái, leo lên chiếc xe Minibus ở đối diện.
Quý Lãng nhìn lướt qua liền thu ánh mắt lại, hắn đặt Oa Oa đặt lên ghế phụ, sau đó tự mình vòng qua bên kia, lên xe rời đi.
Trên chiếc xe Minibus, người đàn ông trung niên vừa mới mua cơm chiên trứng nhìn theo hướng xe Quý Lãng rời đi, âm trầm hỏi: "A Đức, mày nói xem sao lại trùng hợp đến như vậy, nhiều người đi ngang qua nó như thế, sao nó lại nhận nhầm tao chứ."
"Vừa rồi khi anh mua cơm, hắn có nhìn về phía anh vài lần ấy." Một thanh niên nhuộm một đầu tó vàng hoe, cầm mắt kính đen, nói.
"Nói như vậy, tao bị nó theo dõi?" Trong đáy mắt người đàn ông hiện lên một mạt tàn nhẫn.
"Đại ca, cái tên Quý Lãng này vô cùng tà môn. Năng lực trinh thám của hắn quả thực nghịch thiên, tựa hồ như không có vụ án nào mà hắn trinh thám không ra vậy." Thanh niên đầu vàng lo lắng nói, "Mục tiêu của chúng ta lần này hình như là bạn học của bạn gái hắn, em thấy...... Vẫn là nên cẩn thận thì tốt hơn."
Người đàn ông trầm ngâm một lát, không nói gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT