Sáng sớm hôm sau.
Quý Lãng vẫn ra cửa như thường lệ, hắn đặt Oa Oa lên ghế phụ, vừa lái xe, vừa cùng Oa Oa giải thích: "Hôm nay có việc, phải đi đến phòng làm việc một chuyến trước, chờ làm xong rồi, lại đưa ngươi đi biệt thự."
"A ha ha ha ~~" Oa Oa một con búp bê ngoan ngoãn, tất nhiên không có ý kiến gì với sắp xếp của Quý Lãng.
Quý Lãng lái xe di chuyển ra khỏi tiểu khu, khi xe đang chạy trên đường cái, Oa Oa vẫn luôn an tĩnh ngoan ngoãn không được bắt đầu cử động, nó dẫm lên ghế phụ, hai tay níu lấy cửa sổ xe, vẻ mặt tò mò nhìn ra xung quanh bên ngoài. Ngoài cửa sổ, xe chạy như nước, gió thổi làm cho hai cái bím tóc bằng len của nó tung bay lên.
Quý Lãng có hơi sợ trong chốc lát gió lớn sẽ thổi bay luôn cả Oa Oa đi, nhịn không được ấn nút đóng cửa sổ xe lại.
Oa Oa thấy cái cửa sổ xe mình đang bám vào đột nhiên bị đóng lại, hơi chột dạ trộm liếc mắt một cái nhìn Quý Lãng, nghĩ có phải là mình không nghe lời, nên nam chủ nhân tức giận rồi hay không? Chủ nhân cũng nói nó gần nhất luôn lộn xộn ở nơi có nhiều người ngoài, cho nên mới đưa nó về. Nghĩ như vậy, Oa Oa vội vàng ngồi trở lại trên ghế, đôi tay ngoan ngoãn gác trước người, bộ dáng ta chính là một con búp bê bình thường không có linh hồn.
Quý Lãng nhìn thấy có chút buồn cười, trong lòng cũng cảm thấy Vu Miểu Miểu nói không sai, Oa Oa xác thật càng ngày càng sống động, hiện tại còn biết xem sắc mặt người.
"Khi lái xe gió lớn lắm, cẩn thận không bị thổi bay." Quý Lãng giải thích một câu.
Oa Oa xoay chuyển tròng mắt, hiểu rõ, nam chủ nhân không phải trách cứ mình, mà là lo lắng cho mình bị gió thổi bay. Hiểu được điểm này, tâm tình Oa Oa tức khắc tốt lên một chút, bất quá nó vẫn ngoan ngoãn ngồi trên ghế như cũ, không lại lộn xộn. Nghĩ chờ một lát nữa nam chủ nhân bận xong rồi, mình lại được đi biệt thự, liền có thể chơi cùng với miêu miêu. Buổi tối còn có thể bảo miêu miêu mang theo mình nhảy xuống từ trên lầu hai giống như lần trước, cảm giác như được bay ấy.
Quý Lãng thấy Oa Oa vẫn không nhúc nhích, nhịn không được lại nói một câu: "Cửa sổ đóng lại rồi, muốn nhìn thì cứ tiếp tục nhìn."
Oa Oa đang an tĩnh đột nhiên chuyển đầu, đôi mắt hơi trừng to một chút, sau đó phảng phất như hiểu được cái gì, phát ra một chuỗi tiếng cười sang sảng, một lần nữa bò trở về bên cửa sổ xe. Lúc này có Quý Lãng cho phép, Oa Oa càng tự tại cử động. Lúc trước khi nó ghé vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, sợ bị người chú ý, đầu cũng không dám chuyển động. Nhưng lúc này, nó tựa như một con chó con ấy, đầu hết xoay tới lại xoay lui, chốc lát nhìn theo đám xe ở xa xa, chốc lát lạu nhìn xe phía sau, kích động đến mông nhỏ run lên.
Bộ dáng này của nó quá mức sinh động, tất nhiên khiến cho mấy chiếc xe bên cạnh chú ý, nhưng cách cả thân xe, người khác cũng chỉ có thể nhìn thấy đầu Oa Oa, cho dù có người cảm thấy kỳ quái, cũng tuyệt đối không nghĩ đến Oa Oa là vật sống. Nhiều lắm chỉ nghĩ có con cái nhà ai cố ý cầm búp bê vẫy vẫy trong xe chơi.
Quý Lãng thấy Oa Oa chơi vui vẻ, cũng không quản, vừa lái xe, vừa nghĩ chốc lát nữa phải cùng Hoắc Minh Tri nói như thế nào.
Đêm qua sau khi bị mộng cảnh bắn ra, hắn lại tiếp tục thử đi vào mộng vài lần, nhưng sau vài lần đều không tìm được cửa vào mộng cảnh, chứng tỏ là người đàn ông trung niên kia sau khi tỉnh giấc mãi cho đến rạng sáng vẫn không ngủ lại.
Cho nên cuối cùng, Quý Lãng cũng không biết cái người đàn ông trung niên này rốt cuộc muốn đối phó hắn như thế nào, đương nhiên, hắn cũng có thể chờ tối hôm nay, lại bước vào mộng cảnh một lần nữa hỏi cho rõ ràng, nhưng làm như vậy liền có chút vẽ rắn thêm chân. Tất cả tin tức hiện tại hắn nắm giữ đã cũng đủ cho cảnh sát đi bắt bọn chúng. Chỉ cần người đàn ông trung niên kia và hai tên giúp đỡ hắn cùng nhau sa lưới, như vậy dù cho bọn chúng có ý tưởng gì đi nữa, cũng không thể động đến trên người hắn, cũng không động đến Vu Miểu Miểu.
Còn chuyện phải giải thích cho Hoắc Minh Tri nghe như thế nào, Quý Lãng nghĩ cả đêm cũng không nghĩ ra cái cớ gì hợp lý, vì thế quyết định không thèm lấy cớ nữa. Dù sao, lấy hiểu biết của hắn đối với Hoắc Minh Tri, chỉ cần là hắn nói, ông ta khẳng định sẽ tin, còn chuyện căn cứ vào cái gì suy luận ra ư? Mình không nói, hắn cũng không thể làm gì được mình. Dù sao mấy lần trước cũng là như thế.
Lát nữa đến phòng làm việc, hắn chỉ cần đem sự tình viết ra, đóng dấu xong trực tiếp bảo Đông Vĩnh Nguyên đưa qua là được.
Trong lúc suy tư, xe đã gần đến phòng làm việc, chỉ cần quẹo từ trong ngõ nhỏ này ra đường lớn, lại lái thêm năm phút là có thể tới bãi đỗ xe công ty. Quý Lãng thuần thục rẽ phải theo đèn hướng dẫn, đang định tiếp tục chuyển tay lái thì một chiếc Minibus đột nhiên từ con đường trước mặt lại quẹo ngược đường vào.
Xe xuất hiện đột ngột, Quý Lãng hoảng sợ, nhưng cũng may hắn phản ứng nhanh, vội vàng một chân đạp mạnh thắng xe mới khó khăn lắm dừng lại được.
Nhưng vì lực phanh lại quá lớn, Oa Oa đang ghé vào cửa sổ xe ngắm phong cảnh bị quán tính làm từ ghế trên rớt xuống dưới, ngã xuống phía dưới ghế ngồi, kêu lên a a.
Quý Lãng lúc này cũng không rảnh lo đi nhặt Oa Oa, hắn nhíu mày nhìn chiếc Minibus lái ngược đường phía trước, nghĩ tới cảnh tượng nguy hiểm vừa rồi, đang muốn phát hỏa, liền thấy cửa sổ xe chiếc Minibus phía trước chậm rãi kéo xuống, lộ ra một khuôn mặt thanh niên mang khẩu trang cùng kính râm, nhưng lại có một đầu tóc vàng.
Thanh niên tóc vào kia đang xuyên qua kính chắn gió, thẳng tắp nhìn về phía hắn.
Hai mắt Quý Lãng mở to, cơ hồ không chút do dự gài số lùi, muốn lui ra ngoài. Mà đúng lúc này, một chiếc SUV màu đen từ phía sau đột nhiên vọt lên đâm sầm vào, xe nghiêng qua một bên, thẳng tắp ra sức tông vào hướng ghế điều khiển.
Một tiếng "ầm" vang lên thật lớn, cửa sổ xe chỗ ghế điều khiển bị ngoại lực thật lớn tác động liền vỡ vụng, mảnh kính vỡ văng vào đầu, vào mặt Quý Lãng. Quý Lãng kêu lên một tiếng, cũng không thèm để ý tới những mảnh kính vỡ trên người, ấn mạnh chân ga muốn lái xe lao đi.
Mà bên ghế phụ, Oa Oa vừa mới từ dưới ghế dựa bò dậy, liền lại bị cú va chạm vừa rồi làm cho rớt lại xuống.
Oa Oa có chút ngốc, ngẩng đầu nhìn về phía Quý Lãng, sau đó đột nhiên phát hiện trên mặt nam chủ nhân có máu, tức khắc kinh ngạc. Nó a một tiếng, sắp nhảy dựng lên, thì xe lại bị va chạm mạnh thêm một lần nữa, thân thể mới nhảy lên của Oa Oa lại một lần bị lật xuống dưới mặt đất.
"Mau, mang người đi đi."
Liên tục hai lần va chạm, lại đều là chủ ý va chạm vào ghế điều khiển, Quý Lãng đã bị chấn động đến có chút ý thức không rõ, trong mơ mơ màng màng hắn tựa hồ nghe được giọng của người đàn ông trung niên mới vừa bước tới kia, tiếp theo liền có một bàn tay đưa vào cửa sổ xe bên ghế điều khiển, định mở cửa xe.
Quý Lãng biết ngay không tốt, hắn duỗi tay đi lượm di động đang rớt dưới sàn xe, định báo cảnh sát, mắt nhìn sắp nhặt tới rồi, thân thể vào lúc này lại đột nhiên bị người kéo một trận, ngay sau đó đai an toàn bị gỡ bỏ, cả người hắn bị kéo vào chiếc SUV một bên. Trước khi xe rời đi, thứ duy nhất hắn nhìn thấy chính là đôi mắt kinh hoảng của Oa Oa, cùng với thân thể nhảy dựng lên muốn nhào lại đây của nó.
"Đừng nhúc nhích!" Quý Lãng dùng chút sức lực cuối cùng kêu.
Oa Oa cứng đờ, dừng lại.
"Người nhúc nhích chính là mày!" Người đàn ông trung niên thấy Quý Lãng còn sức lực, nắm lấy đầu Quý Lãng hung hăng đập vào cửa xe rầm một cái, Quý Lãng hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
"Đi!"
Chiếc minibus cùng SUV xoay đầu, cấp tốc lái khỏi hiện trường.
Oa Oa lúc này đã bò lên, nó nhìn hai chiếc xe đang nhanh chóng lái đi, liền muốn điều động lực lượng tiến hành nguyền rủa, nhưng lực lượng trong cơ thể nó mới vừa động, trong tai liền vang lên giọng Vu Miểu Miểu dặn dò nó mấy lần ngay sau khi nó mới có ý thức.
"Lực lượng của con, không thể dùng để đối người thường, nếu không ta sẽ bị phản phệ, hồn phách con cũng không được bổ sung đầy đủ."
Không thể dùng, không thể dùng, chủ nhân sẽ bị phản phệ.
Nhưng mà nam chủ nhân thì làm sao bây giờ?
Từ sau khi chiếc minibus xuất hiện đến khi Quý Lãng bị trói đi, động tác của đám người kia cực kỳ nhanh chóng, từ đầu tới đuôi bất quá chỉ hai ba phút,người đi đường còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại có sau tai nạn xe cộ, tiếp theo liền phát hiện đây không phải tai nạn xe cộ, mà là bắt cóc.
"Báo cảnh sát, chạy nhanh báo cảnh sát đi."
"Bắt cóc ngay trên đường, quá liều lĩnh rồi."
Có người tỉnh thần lại, lớn tiếng kêu báo cảnh sát.
Oa Oa nhìn thấy bên ngoài càng ngày càng nhiều người bu lại, vừa sốt ruột lại bất lực. Gặp phải loại chuyện này, người thứ nhất nó nghĩ đến chính là chủ nhân Vu Miểu Miểu, nó muốn lập tức đem chuyện nam chủ nhân bị người trói đi nói cho chủ nhân, chính nó không biết làm sao đến được trường học của chủ nhân.
"Đinh." Lúc này di động Quý Lãng vang lên một chút, tựa hồ có tin nhắn.
Ánh mắt Oa Oa sáng lên, nhảy xuống định gọi điện thoại cho chủ nhân, chỉ cần chủ nhân nghe được thanh âm của mình, liền nhất định sẽ biết nam chủ nhân đã xảy ra chuyện. Nhưng chờ Oa Oa vội vàng vọt tới di động định gọi điện thoại, mới phát hiện di động có mật mã, nó căn bản mở không được.
Oa Oa gấp muốn phát khóc, chỉ có thể dùng tay nhỏ không ngừng vỗ tay màn hình. Màn hình di động dưới tay Oa Oa cứ sáng lại đen, đen lại sáng, nhưng trước sau không thể sử dụng.
"Mau, nhìn xem trong xe còn có người khác hay không." Lúc này mọi người đang xông tới.
Oa Oa tức khắc càng luống cuống, nếu đám người này tiến đến đây, nó càng không làm được cái gì nữa.
Oa Oa nôn nóng đến toàn bộ thân thể đều run rẩy, mà đám người kia càng ngày càng đến gần, liền ngay lúc có người duỗi đầu chui vào trong xe, Oa Oa hạ quyết tâm, nó thừa dịp người ta không chú ý, dùng tốc độ nhanh nhất độ từ khe hở cửa xe nhảy xuống, thân thể lóe lên chạy ra khỏi đám người.
"Vừa rồi là cái gì vậy?"
"Hẳn là con chó con."
"Phỏng chừng là thú cưng của chủ nhân xe, phỏng chừng nó sợ hãi."
Oa Oa hôm nay mặc cái váy Gothic xoã tung, thân thể nho nhỏ chạy bay bay, cúi đầu không cho người đi đường thấy rõ bộ dáng nó, hơn nữa thân mình nó nhỏ xinh, cho dù có người chú ý tới nó, chỉ cần không nhìn thấy mặt Oa Oa, liền đều nghĩ đó là một con chó nhỏ mặc váy đang chạy trên đường cái. Người đi đường tình cờ thấy một màn này không những không có thấy sợ hãi, ngược lại cảm thấy con chó mặc váy này thực đáng yêu.
Oa Oa một đường cúi đầu, chạy bay bay, nó rất muốn kêu to, nhưng nó lại sợ bị người đi đường chú ý tới nó có gì lạ. Hiện tại trong lòng nó chỉ có một ý tưởng, đó chính là tìm người, tìm người nào quen biết nó, nói cho đối phương, nam chủ nhân đã xảy ra chuyện.
Nam chủ nhân mang theo nó đi qua lại phòng làm việc rất nhiều lần, tuy rằng toàn bộ lộ trình Oa Oa không nhớ rõ, nhưng con đường chính gần bên phòng làm việc, Oa Oa vẫn nhớ rõ. Nó nhớ rõ, từ ngõ nhỏ ra tới rẽ phải, sau đó một đường chạy về phía trước, là có thể tới phòng làm việc.
Oa Oa cúi đầu chạy vội, cũng không biết chạy bao lâu, rốt cuộc tới cổng lớn khu công ty. Cùng lúc này, Hoắc Minh Tri nhận được báo án cũng từ đội hình cảnh đối diện đi ra tới, mở ra xe cảnh sát đi về nơi xảy ra vụ án.
Khi Oa Oa chạy đến cửa phòng làm việc, Bắc Phồn đang xách theo bữa sáng đi vào bên trong, hắn vừa đẩy cửa, một bóng dáng màu đỏ liền từ bên chân hắn chạy vọt vào, dọa hắn giật mình.
"Ôi mẹ ơi, thứ gì vậy."
Bắc Phồn mới vừa hô một tiếng, phòng làm việc liền vang lên một trận âm thanh dày đặc mà cấp bách.
"Đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi!"
Thanh âm này một tiếng lại lớn hơn một tiếng, một tiếng lại gấp hơn một tiếng, rõ ràng là mắng chửi người, nhưng lộ ra khẩn trương cùng vội vàng.
"Oa Oa?!" Đông Vĩnh Nguyên thấy Oa Oa bỗng nhiên vọt tới bên chân hắn, sốt ruột kêu một tràng, vội vàng khom lưng nhặt Oa Oa lên.
"Đi chết, đi chết ~~~" Oa Oa vừa kêu, vừa duỗi tay chỉ vào hướng cửa lớn.
Ngươi mau đi cùng ta đi, nam chủ nhân bị người xấu bắt đi rồi.
"Làm sao vậy, ngươi chậm rãi nói, xảy ra chuyện gì?" Đông Vĩnh Nguyên nghe ra Oa Oa sốt ruột, nhưng vẫn nghe không ra vì sao nó sốt ruột.
"A, a, a!!" Oa Oa kêu a a, mấy lời thoại hữu hạn của nó không thể biểu đạt rõ ràng câu nói, chỉ có thể vừa không ngừng chỉ vào ngoài cửa, vừa hung hăng vỗ tay Đông Vĩnh Nguyên.
"Oa Oa, ông chủ đâu?" Lúc này Dịch Quan phát hiện không đúng, ông chủ hẳn sẽ không để Oa Oa một mình chạy loạn.
"Đi chết, đi chết!" Đôi mắt Oa Oa đột nhiên sáng ngời, nhìn Dịch Quan nôn nóng kêu. .
truyện kiếm hiệp hayĐông Vĩnh Nguyên thấy phản ứng này của Oa Oa, trong lòng vừa động, không dám tin tưởng nói: "Ông chủ đã xảy ra chuyện?!"
Oa Oa kích động xoay đầu trở về, nhìn Đông Vĩnh Nguyên gật đầu thật mạnh, sau đó tiếp tục chỉ vào ngoài cửa.
Đông Vĩnh Nguyên lúc này làm sao còn không rõ, không kịp nghĩ nhiều, ôm Oa Oa liền chạy về hướng ngoài phòng làm việc. Dịch Quan cũng đuổi theo sát ở phía sau.
Nhìn bóng dáng hai người chạy xa, Bắc Phồn xách theo bữa sáng cùng Đan Tuấn Nghị vẻ mặt dại ra lúc này mới hồi phục tinh thần lại, hai người liếc mắt nhìn lẫn nhau.
"Vừa rồi đó là Oa Oa?"
"Hình như là vậy."
"Là cái con bà chủ thường xuyên ôm?"
"Hình như là vậy."
"Trên người nó hình như còn mặc cái váy Dịch Quan tặng."
"Hình như là vậy."
Hai người một người hỏi, một người gật đầu, sau một lát trầm mặc ngắn ngủi, hai người đồng thời rên lên một tiếng, đồng thời ném đồ vật trong tay, cũng đuổi theo.