Đông Vĩnh Nguyên dẫn Quý An vào trong phòng làm việc, thằng bé vẻ mặt tò mò theo sau, khi đi ngang qua khu làm việc còn mỉm cười chào hỏi ba người Bắc Phồn, vô cùng lễ phép.
Ba người Bắc Phồn nhìn nhau liếc mắt một cái, đang muốn hỏi Đông Vĩnh Nguyên thằng bé này là ai, liền thấy Đông Vĩnh Nguyên vậy mà dẫn thẳng thằng bé này lên lầu hai. Ba người ngẩn ra, biểu tình trên mặt kinh nghi bất định.
Thằng nhóc này tới tìm ông chủ?
Là con ông chủ sao?
Ông chủ ở nhà vậy mà có con rồi?
Đông Vĩnh Nguyên dẫn người tới cửa văn phòng Quý Lãng, gõ gõ vài cái rồi mở cửa, vẻ mặt cao hứng nói: "Ông chủ, anh xem ai tới nè?"
Quý Lãng kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Đông Vĩnh Nguyên dẫn một thằng bé tám chín tuổi đứng trước cửa, nhịn không được nhíu mày: "Sao vậy?"
"Anh hai." Tiểu Quý An nhìn thấy Quý Lãng, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, có chút cao hứng lại có chút sợ hãi kêu một tiếng.
Anh hai thoạt nhìn có hơi dữ nha, không được sợ, không thể khóc lên như khi còn nhỏ được. Thằng bé Quý An bơm thêm dũng khí cho mình.
Anh hai?
Quý Lãng hơi giật mình, lúc này mới cẩn thận đánh giá thằng bé đi theo Đông Vĩnh Nguyên tiến vào, chậm rãi nhìn ra vài phần quen thuộc: "Quý An?"
"Là em đây." Tiểu Quý An thấy anh hai liếc mắt một cái liền nhận ra mình, trên mặt vui sướng tức khắc nở ra giấu cũng không được, cả người kích động đi về trước vài bước.
"Ông chủ, hai người nói chuyện đi nha, tôi đi xuống dưới lấy chút bánh trái cho cậu nhỏ đây." Đông Vĩnh Nguyên tự giác làm chuyện tốt, để không gian lại cho hai anh em Quý Lãng, mình thì tự xuống lầu chuẩn bị trà bánh, không chút nào cảm thấy hết không khí ở đây có phần không đúng.
Nói thật, đây cũng không thể trách Đông Vĩnh Nguyên, hắn làm việc ở phòng làm việc này đã hai năm, Quý Lãng gặp ai cũng là bộ dáng xa cách này, căn bản không nhìn ra có gì khác lạ cả.
Quý Lãng ngồi ở sau bàn làm việc, nhìn đứa em trai bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt mình, tâm tình có chút phức tạp. Hắn đã 5 năm chưa từng về nhà, đã năm năm rồi hắn ngay cả cha mẹ mình còn chưa gặp, đừng nói là đứa em trai này.
5 năm trước, Quý An mới vừa tròn ba tuổi, vẫn là một thằng nhóc mũm mĩm còn quấn tã, nói chuyện vẫn chưa sành sõi. Khi đó năng lượng Mộng Ma trên người Quý Lãng đã rất mạnh, người bên cạnh khi thấy hắn đã dần dần cảm thấy áp lực, cảnh sát cũng là từ lúc ấy bắt đầu tra thẻ căn cước của hắn. Quý An là khi ba mẹ Quý gia hưởng ứng chính sách thai thứ hai mà sinh con lúc tuổi già, lại sinh ra một đứa nhỏ bình thường, hoàn toàn không giống như Quý Lãng, vì thế cha mẹ Quý gia đem hết tất cả yêu thương đều cho đứa nhỏ này, hưởng thụ một gia đình hạnh phúc nhất như người bình thường.
Cái loại yêu thương này, Quý Lãng chưa từng được trải qua.
Cũng may Quý Lãng lúc đó đã rất trưởng thành, không có bao nhiêu tâm tư ghen ghét, cũng lười tranh sủng cùng một đứa nhỏ ba tuổi. Khi đó hắn đã vào đại học, thời gian ở nhà vốn cũng không nhiều lắm, ngày thường cũng rất ít khi trở về, chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè mới về nhà nghỉ ngơi một thời gian. Khi đó, ấn tượng duy nhất của hắn đối với Quý An là thích khóc.
Quý Lãng sợ nhất ồn ảo, nhưng tuy bực bội, cũng không tiện răn dạy một đứa con nít hay khóc. Lúc ở nhà chỉ có thể mang tai nghe để chặn lại tiếng khóc của thằng bé. Mãi cho đến có một ngày, nửa đêm hắn thức dậy đi uống nước, đi ngang qua phòng em bé, nghe được cuộc nói chuyện của cha mẹ hắn.
"Tiểu An gần đây luôn khóc, có phải là vì Quý Lãng ở nhà hay không?" Mẹ Quý hỏi.
"Quý Lãng gần đây khí chất có biến hóa rất lớn, anh có đôi khi nhìn còn thấy sợ hãi." Ba Quý thở dài.
"Vậy làm sao bây giờ, Tiểu An nếu cứ khóc mãi như vậy sẽ sinh bệnh." Mẹ Quý ưu sầu.
"Hay là em đem con về nhà mẹ đẻ ở một thời gian? Quý Lãng chỉ có khi nghỉ hè mới ở nhà." Ba Quý nói.
Cuối cùng mẹ Quý cũng không mang đứa con nhỏ về nhà mẹ đẻ, bởi vì ngày hôm sau Quý Lãng liền lấy cớ có việc, dọn ra khỏi nhà. Chuyến này vừa đi, liền chưa từng trở lại. Ngày lễ ngày tết, kho gọi điện thoại thăm hỏi, ba mẹ Quý gia ngẫu nhiên cũng sẽ bảo Quý Lãng trở về ở vài ngày, nhưng sau khi Quý Lãng vài lần cự tuyệt, liền dần dần không hề hỏi nữa. Phảng phất hai bên cứ như vậy, tự hiểu rõ trong lòng mà không cần nói, làm ra quyết định nào đó.
Trẻ em lớn lên rất nhanh, mới năm năm không gặp, Quý Lãng cơ hồ suýt không nhớ rõ diện mạo của em trai mình, cho nên vừa rồi khi Đông Vĩnh Nguyên dẫn người đi lên, hắn căn bản không nhận ra m.
Quý Lãng đối với nhóc Quý An cũng chưa có ấn tượng gì nhiều, như vậy thì nhóc Quý An lúc ấy chỉ có ba tuổi đối với Quý Lãng càng không có gì ấn tượng bao nhiêu. Nó chỉ nhận ra Quý Lãng từ những ảnh chụp trong nhà.
Khuôn mặt nhỏ của Quý An đỏ lên, có chút khẩn trương, thấy anh hai vẫn luôn không nói chuyện, nhịn không được lại lần nữa chủ động mở miệng: "Anh, em là......"
Nhóc Quý An nói còn chưa dứt lời, Quý Lãng chợt đứng dậy, lướt qua nó, lập tức ra khỏi văn phòng.
Vẻ mặt Tiểu Quý An buồn bực, anh hai vậy là không thích mình sao? Hay là đang tức giận mình tự tiện tìm đến đây mà không liên lạc trước một tiếng? Nhưng mà nó có muốn liên lạc nói trước một tiếng cũng không được nha, nó không có phương thức nào liên lạc với anh hai cả, anh hai lại không trở về nhà, chỉ có thể trực tiếp lại đây thôi. Hay là nói, anh hai cho rằng nó trốn học?
Nghĩ nghĩ, nhóc Quý An nhịn không được cảm thấy có chút ủy khuất, hốc mắt nóng lên bỗng nhiên có chút muốn khóc.
Không được, không thể khóc, bằng không anh hai thấy sẽ ghét bỏ mình. Nhóc Quý An xoay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ, nỗ lực làm cho mình bình tĩnh trở lại.
"Ồ, sao lại có con búp bê vải ở đây, hình như nó còn bị rớt trên mặt đất." Tiểu Quý An là một đứa trẻ ngoan, thấy đồ vật rơi trên mặt đất khẳng định là muốn nhặt giúp lên. Nó chậm rãi đi qua, nhặt con búp bê vải rơi xuống trước cửa sổ lên, còn tri kỷ phủi phủi bụi trên người Oa Oa, sau đó mới đặt Oa Oa lên sô pha ở một bên.
Dọn xong Oa Oa, nhóc Quý An liền lại về chỗ ban nãy của nó, chờ anh nó trở về. Mà ngay trong nháy mắt nó xoay người đi, con búp bê vải mới bị nó nhặt lên bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nó một cái, ngũ quan không có biểu tình gì lúc này đã tụ vào một chỗ, tựa hồ như rất buồn rầu.
Làm sao bây giờ? Bị sờ soạng rồi.
Quý Lãng từ văn phòng đi ra ngoài, hắn bước xuống lầu, đụng phải Đông Vĩnh Nguyên đang bưng mâm đựng trái cây đang chuẩn bị lên lầu ngay dưới chân cầu thang.
"Ông......"
"Nó làm thế nào tới đây?" Quý Lãng hỏi.
"Ai? Em trai ông chủ sao? Cậu...... cậu ấy vừa rồi đứng trước cửa, nói muốn tìm ông chủ, nên tôi liền dẫn...... dẫn vào nha." Đông Vĩnh Nguyên lúc này cho dù có ngốc, cũng nhìn ra ông chủ đang tức giận.
Mình làm sai cái gì sao? Chẳng lẽ thằng nhóc vừa rồi không phải em trai ông chủ hả? Là fans giả ra?
Quý Lãng nén cơn tức giận nhìn lướt qua mâm trái cây trên tay Đông Vĩnh Nguyên, trầm giọng nói: "Dẹp đồ ăn xuống, lát nữa đưa nó trở về cho tôi."
"Dạ, được." Đông Vĩnh Nguyên nào dám nói nhiều, vội vàng đáp lời.
Quý Lãng lúc này mới xoay người, chuẩn bị đi lên đuổi thằng bé đi, chỉ là khi vừa hướng lên trên lầu đi được vài bước, hắn chợt xoay người lại, nhìn Đông Vĩnh Nguyên nói: "Tiền thưởng quý này của cậu, trừ."
"Á?!" Đông Vĩnh Nguyên kêu lên một tiếng thảm thiết.
Nghe tiếng kêu thảm thiết, Quý Lãng lúc này mới cảm thấy tâm tình tốt một ít, hắn trở về văn phòng trên lầu, thấy thằng nhóc đó vẫn còn đứng nguyên tại chỗ chờ hắn, hắn vừa muốn nói chuyện, liền nghe thằng nhóc kia mở miệng trước.
"Em, em không có trốn học, hôm nay là ngày kỷ niệm trường, buổi chiều không có tiết." Tiểu Quý An bỗng nhiên nói.
"......" Ai quan tâm ngươi có phải trốn học hay không.
"Vậy còn đến đây làm cái gì?" Quý Lãng nhịn xuống hỏi.
"Em...... Em tới là muốn hỏi anh, Tết Trung Thu...... Có thể về nhà hay không." Nhóc Quý An có chút thấp thỏm hỏi.
Quý Lãng hơi giật mình, hiển nhiên không nghĩ tới này thằng nhóc tới nơi này chỉ là muốn kêu mình về nhà ăn tết: "Ba mẹ bảo em tới?"
Ánh mắt nhóc Quý An hơi loé lên, sau đó quyết đoán gật đầu.
Trong đáy mắt Quý Lãng xẹt qua một mạt trào phúng: "Trở về đi, anh bảo người đưa em về nhà."
"Anh, vậy Tết Trung Thu anh trở về sao?" Tiểu Quý An kích động tiến lên, nhưng nó vừa động, Quý Lãng liền lui bước đi, ý vị không muốn nó tới gần ý vô cùng rõ ràng.
Nhóc Quý An thần sắc cô đơn, vẻ mặt bị thương.
"Trở về đi, đừng bao giờ tới nơi này của anh nữa." Quý Lãng mở cửa, ý bảo nhóc Quý An đi ra ngoài.
"Có phải anh rất ghét em không?" Uỷ khuất trong lòng nhóc Quý An có chút nhịn không được, nó quật cường ngẩng đầu lên, hốc mắt đã hơi hơi có chút đỏ.
"Về đi." Quý Lãng không dỗ con nít, cho dù đứa con nít này có là em trai hắn đi nữa.
"Dì Hồng nói với em, khi còn nhỏ mỗi khi anh về nhà em liền khóc, anh đi rồi thì em liền không khóc nữa, cho nên từ đó về sau anh không trở về nhà nữa." Tiểu Quý An đỏ mắt nói, "Lúc đó em còn nhỏ, không biết tại sao lại khóc, nhưng mà hiện tại em không khóc nữa rồi, anh về nhà được không? Ba mẹ rất nhớ anh, em cũng nhớ anh, nếu như anh còn tức giận, thì em xin lỗi anh được không, thực xin lỗi."
Quý Lãng nhíu mày, lần nữa nhắc cho mình đừng chấp nhất với trẻ con, nhưng hắn nghe những lời thuần lương này của thằng bé, cơn giận lại không ngừng gia tăng.
Ngươi cho rằng bản thân ngươi cướp đi tình yêu của cha mẹ khỏi ta, cho nên cảm thấy bản thân ngươi có sai, sau đó trưởng thành rồi, hiểu chuyện rồi, liền thiện chạy tới nơi này, muốn làm ta một lần nữa dung nhập vào cái thế giới riêng của ba người các ngươi mà ta đã sớm thoát ly sao?
Ngươi là đang khoe ra, khoe ra ngươi và ta không giống nhau, khoe ra ngươi thiện lương sao?
"Tôi lặp lại lần nữa, đi ra ngoài!" Thứ mà hắn đã bỏ đi, sẽ không bao giờ nhặt về lại.
Nhóc Quý An cả người chấn động, dưới ánh mắt âm trầm của Quý Lãng, cuối cùng không chịu nổi chạy đi ra ngoài.
Đông Vĩnh Nguyên ở dưới lầu mà còn có thể nghe được tiếng ông chủ nhà mình rống giận, lúc này thấy thằng nhóc cõng cặp sách chạy xuống tới, vẻ mặt muốn khóc không khóc, nhịn không được có chút đồng tình.
"Đừng khóc, tôi đưa cậu về nhà." Đông Vĩnh Nguyên rút hai tờ khăn giấy đưa cho thằng bé.
"Em không có khóc." Giọng nhóc Quý An mang theo nức nở, quật cường nói.
"Được được được, không khóc thì không khóc, đi thôi." Đông Vĩnh Nguyên cũng không cãi cọ với trẻ con làm gì, kéo tay thằng bé, từ phòng làm việc rời đi.
Dọc theo đường đi, thằng bé đều nỗ lực nín khóc, nhưng chờ khi Đông Vĩnh Nguyên khởi động xe, bắt đầu lái vào đường cái, thằng bé tử rốt cuộc nhịn không được, nó oa một tiếng khóc ra, nước mắt nước mũi bay đầy mặt: "Em chỉ tới kêu anh ấy về nhà ăn tết, vì sao anh ấy lại hung dữ với em, anh ấy không phải anh trai em sao?"
Trong tưởng tượng của ngươi, đó là anh trai nhà nhà ta, còn anh trai ngươi là Mộng Ma, không thể suy đoán theo lẽ thường được.
Đông Vĩnh Nguyên thở dài, an ủi nói: "Đừng khóc, ông chủ chúng ta là như vậy, hắn trời sinh tính tình đã không tốt, kỳ thật không có ác ý gì."
"Vậy...... Vậy anh nói xem, Tết Trung Thu anh ấy có về nhà ăn tết không?" Trong đáy mắt nhóc Quý An đột nhiên lại bốc cháy lên hy vọng.
"...... Chuyện đó, tôi cũng không biết." Đông Vĩnh Nguyên thở dài.
Nhóc con, căn cứ vào hành vi chỉ vì tôi để cậu lên lầu, hắn liền trừ tiền thưởng của tôi mà xem, xác định vững chắc là sẽ không trở về.
Ai, tiền thưởng của tôi, tôi vì cậu tổn thất một mớ tiền, hiện tại còn trái lại phải đi an ủi cậu, ai biết tôi khổ tới mức nào chứ.
Bên kia, Quý Lãng đã đuổi người đi, chuẩn bị tiếp tục trở về làm việc. Chỉ là Oa Oa nguyền rủa không biết như thế nào bỗng nhiên chạy tới, xoay vòng vòng bên chân hắn, trong miệng không ngừng phát ra tiếng cười ha ha ha.
Quý Lãng cho rằng Oa Oa cảm ứng được cảm xúc hắn trầm thấp, đang an ủi hắn, liền có lệ vỗ vỗ đầu Oa Oa: "Ta không có việc gì, tiếp tục đi phơi nắng của ngươi đi."
Oa Oa chẳng những không rời đi, ngược lại càng vội vàng, tốc độ xoay quanh càng nhanh.
"Ta thật sự không có việc gì, đi phơi nắng đi." Quý Lãng xoay người đi về hướng bàn làm việc.
Oa Oa nóng nảy, trong miệng cũng không cười ha ha nữa, nhịn không được hộc ra câu lời thoại mình chỉ mới học được vài câu, muốn khiến cho Quý Lãng chú ý.
"Muốn chết sao?"
Bước chân Quý Lãng dừng lại một cái, quay đầu lại nhìn thoáng qua Oa Oa.
Oa Oa vui vẻ, hữu hiệu rồi, vì thế càng ra sức: "Thống khổ không? Tuyệt vọng không? Đi chết đi, đi chết đi......"
Quý Lãng trầm ngâm đi qua, xách Oa Oa lên một phen, lẩm bẩm nói: "Cơn nghiện diễn lại tái phát? Hay lại ăn nhầm thứ gì?"
Oa Oa cứng đờ, tuyệt vọng xụi lơ xuống.
Ta làm như thế nào để nói cho ngươi, nam chủ nhân của ta, Oa Oa ngươi vừa mới bị người ta sờ soạng, hu hu hu ~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT