Chờ Đông Vĩnh Nguyên đưa Quý An về trường học xong lại trở về, đã là một tiếng rưỡi sau. Hắn về phòng làm việc, liền bị ba người còn lại của phòng làm việc sớm đã bị ngọn lửa tò mò đốt cho cồn cào ruột gan vây lấy.
"Thằng bé vừa rồi là ai vậy?" Bắc Phồn nói.
"Nó còn nhỏ như vậy mà anh cũng dám đem nó bỏ trong văn phòng ông chủ một mình? Thật quá thảm rồi." Đan Tuấn Nghị nói.
"Đúng rồi còn gì, anh xem bộ dáng nó lúc đi xuống đi, rưng rưng muốn khóc." Dịch Quan nói.
Đông Vĩnh Nguyên liếc một cái xem thường: "Thắc mắc nhiều như vậy, sao lúc nãy ông chủ xuống đây mấy người không hỏi đi?."
"Còn không phải chỉ là chút tò mò sao? Nói đi, thằng bé kia có quan hệ gì với ông chủ vậy?" Bắc Phồn ôm vai ông đồng nghiệp tốt Đông Vĩnh Nguyên.
"Em trai ông chủ." Đông Vĩnh Nguyên nói.
"Cái gì?!" Mọi người cả kinh, "Ông chủ có em trai hả?"
"Không phải, ông chủ có người nhà sao? Trước nay chưa từng nghe ông chủ nhắc đến lần nào."
"Ta cho rằng ông chủ cũng là cô nhi giống tôi ấy chứ." Dịch Quan nói.
"Các người đi chết đi." Đông Vĩnh Nguyên trên đường trở về cũng suy nghĩ cẩn thận, với cái thể chất lúc nào cũng ngập ngụa trong năng lượng Mộng Ma của ông chủ, đừng nói đến cha mẹ ông chủ chỉ là người thường, cho dù có là người Huyền môn cũng đại khái cũng chịu không nổi. Cho nên như vậy, quan hệ gia đình khẳng định không hòa thuận, hơn nữa bỗng nhiên lại lòi đâu ra thêm thằng em trai, dùng ngón chân nghĩ cũng có thể nghĩ đến địa vị của ông chủ trong nhà trước đây là cái dạng gì.
Mình thật đúng là hấp tấp đi tìm đường chết mà, tiền thưởng bị trừ cũng không oan.
Không được, phải báo cáo tình hình cho bà chủ một chút, vì mấy ngày kế tiếp mấy có thể sống sót trải qua, cần phải có bà chủ lại đây dập lửa.
"Xem ra quan hệ của ông chủ cùng người trong nhà không được tốt ha." Mọi người liếc nhau, cảm thấy cái trái dưa này không thể ăn, ăn nhiều sẽ tổn thất tiền thưởng. Vì thế cả đám đè xuống ngọn lửa tò mò trong lòng, một lần nữa trở về làm việc.
Bên này Đông Vĩnh Nguyên đang gửi tin nhắn cho Vu Miểu Miểu, đại khái kể lại sự tình một lần, sau đó đột nhiên lại nghĩ tới chuyện của Dịch Quan.
Cần phải nghĩ ra biện pháp nào vừa không lộ năng lực Mộng Ma của ông chủ, vừa có thể làm Dịch Quan ý thức được mình đang gặp nguy hiểm, sau đó đi đồn cảnh sát đối diện báo án, mình phải nghĩ ra một lý do nào thật hợp lý mới được.
Một lát sau, Đông Vĩnh Nguyên có ý tưởng, hắn tìm một cái Weibo khá có tiếng, tiêu chút tiền, bảo đối phương giúp truyền một cái video đi. Đại khái nửa giờ sau, số lượng người chuyển phát cái Weibo này lên đến hơn cả vạn lượt.
Lúc này, hắn cầm di động, click mở video trên Weibo ra, làm bộ kinh ngạc kêu Dịch Quan: "Ối mẹ ơi, Dịch Quan, người trong video này có phải là cậu hay không?"
"Hả? Cái gì?" Dịch Quan nghi hoặc thò đầu qua.
"Có cái video này nè, có người thiếu chút nữa bị xe đụng phải, tôi cứ cảm thấy người này là cậu hay sao ấy." Đông Vĩnh Nguyên nói.
Bắc Phồn cùng Đan Tuấn Nghị vừa nghe, cũng đồng thời đi lại đây, hai người này vừa thấy video kia, quyết đoán nói: "Đúng rồi đó, Dịch Quan, cậu xem thần thái cử chỉ, còn có quần áo nữa, hôm thứ sáu tuần trước không phải cậu mặc cái bộ này sao?"
Dịch Quan lúc này cũng có chút ngây ra, trong video, bất luận là cái giao lộ quen thuộc kia hay là cái quán mì khô hắn ăn suốt hai năm, đều là nơi mỗi ngày hắn đều phải đi qua. Mà người thanh niên bỗng nhiên xoay người thiếu chút nữa bị đâm trúng trong video, càng đúng là chính hắn không thể nghi ngờ.
"Anh Dịch Quan sao lại thế này? Ối má ơi, anh chỉ cần xoay người chậm một giây, với cái tốc độ xe đó, chắc hẳn hôm nay em không gặp được anh rồi." Bắc Phồn nhìn video, nghĩ lại mà sợ.
"Không chỉ có bấy nhiêu đâu nha, cậu xem video này còn có một đoạn trước nữa kìa. Đây, cậu xem đi, cái xe kia hình như vẫn luôn ngừng suốt cạnh giao lộ, đèn xanh bật lên cũng không thèm đi, một hai phải đợi đèn đỏ nhá lên, Dịch Quan quá đường một cái, bỗng nhiên liền nhấn ga, cảm giác như cố ý muốn đâm Dịch Quan thì phải." Đan Tuấn Nghị quan sát tinh tế hơn một ít.
Lúc này Đông Vĩnh Nguyên cố ý click mở phần bình luận, đọc mấy cái bình luận phía trên: "Cậu xem, ai cũng nói cái xe kia cố ý, rất nhiều người đề nghị cậu đi báo cảnh sát nè."
"Báo cảnh sát? Không cần đâu, khẳng định là chuyện ngoài ý muốn thôi. Ai đâu vô duyên vô cớ ngồi rình trên giao lộ định đâm xe tôi làm gì?" Dịch Quan nhìn video cũng nghĩ lại mà sợ, nhưng việc này sớm đã qua vài ngày, hắn lại vốn là người có tính cách lạc quan, tức khắc liền không thèm để ý nhiều.
"Việc này muốn lớn thì lớn, muốn nhỏ thì nhỏ, cậu xem đi, lúc đó nếu không phải cậu bỗng nhiên xoay người, vậy giờ chắc cậu cũng xanh cỏ rồi, bây giờ khỏi đi báo án luôn." Đông Vĩnh Nguyên thật tức giận, tôi mới vừa bị trừ tiền thưởng còn vì cậu tiêu tiền nhờ người ta chuyển phát video, thằng nhãi này vậy mà không thèm báo cảnh sát.
"Không phải bây giờ cũng không có việc gì sao, đừng có mắc bệnh vọng tưởng bị hại như vậy." Dịch Quan phất phất tay, liền trở về tiếp tục công việc.
Ai, hắn đã tăng ca vài ngày, phải nhanh chóng làm cho xong, về nhà sớm một chút. Tuy rằng ở công ty cũng khá tốt, nhưng là thể lấy ném quần áo giày vớ loạn xạ, không phải quá sảng khoái.
"Dịch Quan." Đông Vĩnh Nguyên thấy Dịch Quan thật muốn bỏ qua như vậy, liền nóng nảy, tức khắc không thèm rào trước đón sau nữa, lớn tiếng quát hỏi, "Cậu có đi đồn cảnh sát đối diện báo án cho tôi hay không?!".
"Hả?" Dịch Quan bị bộ dáng hùng hổ này của Đông Vĩnh Nguyên làm cho hoảng sợ.
"Bệnh vọng tưởng bị hại đúng không, hôm nay nếu như cậu không đi báo cảnh sát, một lát tôi liền lái xe đâm chết cậu, đỡ cho cậu chết rồi cũng không biết là ai làm hại mình." Đông Vĩnh Nguyên tức muốn điên rồi, ông đây hôm nay bị ông chủ mắng, bị trừ tiền thưởng còn phải bỏ tiền mua Weibo chuyển tin cho cậu, thằng nhãi ranh cậu không cảm kích thì chớ, còn mắng ông đây mắc bệnh vọng tưởng bị hại. Cực cực khổ khổ cầu bùa bình an của sư phụ cho cậu, cậu ghét bỏ, 50 đồng tiền cũng chết sống không mua, còn hiểu lầm sư phụ tôi là đám lừa đảo dưới chân cầu vượt.
"Ông đây nếu không phải thấy cậu là cô nhi, trên sơ yếu lý lịch ngay cả một người liên hệ khẩn cấp cũng m không có, ông đây còn rảnh rỗi đi lo cho cậu sao?"
Đông Vĩnh Nguyên đang phát tà hỏa, bỗng nhiên Dịch Quan đang bị hắn mắng lại trở nên không thích hợp, hai mắt đỏ bừng, khóe mắt phiếm nước mắt, môi run run, phảng phất như giây tiếp theo sẽ gào khóc lên.
Đây là, làm sao vậy? Mắng quá ác?
"Anh Đông Tử, em không biết hoá ra anh quan tâm đến em như vậy, hu hu......" Dịch Quan nức nở ra tiếng, "Em là cô nhi, từ nhỏ cũng không có bạn bè gì, căn bản cũng không biết tình thân là như thế nào. Em cũng quen không đi phiền toái người khác, nhưng sau khi tới phòng làm việc của chúng ta rồi, em thật sự đặc biệt vui vẻ. Đặc biệt là anh Đông Tử đây, anh còn khuyên em tiết kiệm nhiều tiền một chút, mang đồ ăn ngon cho em, lái xe đưa em về nhà lấy quần áo tắm rửa. Hiện tại thấy em thiếu chút nữa bị xe đâm, vậy mà còn lo lắng hơn cả đương sự là em đây. Em không biết tình thân là như thế nào, nhưng mà em nghĩ, nếu như em có thân nhân, bọn họ đối với em cũng chỉ như thế là cùng. Hu hu hu......"
"Đây, lau đi." Bắc Phồn cũng vẻ mặt cảm động, rút tờ khăn giấy đưa cho Dịch Quan.
"Anh cũng đừng hung dữ quá như vậy, hắn chỉ là hơi thiếu thận trọng chút, anh cũng biết mà." Đan Tuấn Nghị đi khuyên Đông Vĩnh Nguyên.
"Em đi báo cảnh sát, em nghe lời anh, một lát em liền đi. Cho dù cảnh sát có nói em chuyện bé xé ra to cũng không sao, em muốn cho anh yên tâm." Dịch Quan vừa xịt mũi, vừa nói.
Ha???
Đông Vĩnh Nguyên cảm thấy ngày hôm nay của mình, thật mẹ nó huyền huyễn.
Đại học Hải Thành.
Vu Miểu Miểu vừa tan học liền gửi sách lại cho bạn cùng phòng Ngũ Nhạc Tâm, sau đó cũng không quay đầu lại mà chạy ra ngoài trường.
"Miểu Miểu đi làm gì vậy?" Công Tôn Liên sức khoẻ không tốt, đi chậm, vừa lại đây liền thấy Vu Miểu Miểu chạy đi, cũng không biết xảy ra cái gì.
"Nghe nói tướng công bồ ấy tâm tình không tốt, chạy đi dỗ á." Ngũ Nhạc Tâm nói.
"Tình cảm hai người bọn họ thật tốt." Công Tôn Liên nhịn không được hâm mộ.
"Nhưng mà sao mỗi lần như vậy đều là Miểu Miểu chạy tới, cảm giác hình như Miểu Miểu cho không người ta vậy." Mạc Tịnh nhịn không được nói.
"Hình như đúng vậy nha, cảm giác hình như Miểu Miểu thích tướng công của bồ ấy nhiều một chút." Công Tôn Liên nói.
Ba người có chút cảm thấy không đáng cho Miểu Miểu, các cô cảm thấy một nữ sinh đáng yêu lại nhiệt tình giống Miểu Miểu vậy, hẳn phải được người nâng niu chiều chuộng mới đúng. Nhưng cả ba đều không phải người trong cuộc, Miểu Miểu lại biểu hiện thích tướng công của mình như vậy, lúc này các cô nói cái gì cũng không thích hợp. Chỉ có thể yên lặng hy vọng, người đàn ông này có thể quý trọng cô bạn cùng phòng của các cô nhiều hơn một chút.
Vu Miểu Miểu ra cổng trường, kêu một chiếc xe liền đến thẳng phòng làm việc. Tiết cuối chiều nay của cô rất trễ, mãi cho đến sắp 5 giờ mới tan, từ trường học đến phòng làm việc đại khái nửa giờ đi xe, nếu đường đi thuận lợi, cô có thể đuổi kịp Quý Lãng ngay trước cửa phòng làm việc khi tan tầm.
Nửa giờ sau, xe Vu Miểu Miểu đến trước cửa lớn đại đội cảnh sát hình sự thành phố, tài xế xe đang quay đầu lại hỏi xem cô có muốn ông quay xe sang lề bên kia hay không, Vu Miểu Miểu liền thấy ở cổng khu công ty đối diện, Quý Lãng ôm Oa Oa đi ra.
"Không cần." Vu Miểu Miểu vội vàng xuống xe, rướn cổ ra liền nhìn hướng diện đường cái kêu, "Tướng công!"
Giọng nói này lảnh lót dị thường, làm người qua đường sôi nổi ghé mắt, mọi người chỉ thấy một cô gái trẻ ăn mặc phục sức dân tộc, đang hưng phấn vẫy vẫy tay về phía đối diện đường cái, khuôn mặt dào dạt tươi cười, giọng nói giàu thật cuốn hút, làm cho người thấy đều bị lây ý cười.
Đây là thanh xuân nha, khi mình tuổi trẻ cũng yêu đương nồng nhiệt không coi ai ra gì như thế này, sợ người khác không cảm giác được tâm ý nóng bỏng của mình. Có chút ấu trĩ, nhưng lại làm người thật hâm mộ.
Đối diện đường cái, Quý Lãng tất nhiên cũng nghe thấy giọng của Vu Miểu Miểu, không nói đến âm sắc quen thuộc, chỉ hai chữ xưng hô tướng công, cả cái thành phố này ngoại trừ Vu Miểu Miểu, ước chừng cũng không có cô gái nào khác đi xưng hô như vậy.
Quý Lãng nghe tiếng quay đầu lại, liếc mắt một cái liền thấy được Vu Miễu Miễu đang chụm tay làm loa bên miệng.
"Anh chờ em một chút, em qua liền đây." Nói xong, Vu Miểu Miểu liền chạy về phía vạch qua đường phía trước.
Quý Lãng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn mang theo Oa Oa đi lên đón, đứng ở ngã tư bên này đường cái, chờ Vu Miểu Miểu từ bên bên kia chạy qua vạch qua đường tới. Khác hẳn với những khuôn mặt đầy mệt mỏi của những người sau ngày làm việc vất vả chung quanh, Vu Miểu Miểu đầy mặt hớn hở, phảng phất như sáng lên trong đám người. Quý Lãng cứ như vậy nhìn nguồn sáng kia một chút một chút đi tới gần chính mình, sau đó đứng ở trước mặt hắn.
"Thiếu chút nữa là không đuổi kịp." Nếu còn kẹt thêm một cái đèn xanh đèn đỏ, mình đã không tìm được tướng công rồi.
"Sao bỗng nhiên đến đây?" Quý Lãng nghi hoặc hỏi.
Ký túc xá của sinh viên năm nhất tương đối nghiêm, mỗi tuần đều có kiểm tra bất ngờ, cho nên Vu Miểu Miểu chỉ có cuối tuần mới có thể về nhà.
"Đông Đông nói tâm tình anh không tốt, em liền trở lại." Vu Miểu Miểu cũng không giấu giếm, nói trắng ra.
"Nhiều chuyện." Lại là Đông Vĩnh Nguyên, Quý Lãng cảm thấy mình vẫn quá nhân từ, hẳn phải trừ một năm tiền thưởng của hắn mới đúng.
"Đi thôi." Vu Miểu Miểu từ trong tay Quý Lãng ôm Oa Oa về, cười hì hì nói.
"Đi đâu?" Quý Lãng theo bản năng hỏi.
"Về nhà á, hoặc là đi bất luận chỗ nào cũng được." Vu Miểu Miểu nghĩ nghĩ đề nghị nói, "Khi tâm tình em không tốt đều thích ăn gì đó, hay là chúng ta đi ăn cái gì ngon đi."
"Em cho rằng anh cung giống như em à."
"Em biết anh sẽ không giống như em, nhưng mà anh cũng không nói cho em, em cũng không biết nên dỗ em như thế nào, vậy chỉ có thể đi cùng bên cạnh anh thôi, đi mãi cho đến khi tâm tình của anh tốt hơn." Vu Miểu Miểu nói.
Ánh mắt Quý Lãng hơi trầm xuống, đáy mắt có ánh sáng kỳ lạ hiện lên.
"Nếu chỉ là như vậy, hiện tại em có thể đi trở về rồi." Quý Lãng xoay người, không cho Vu Miểu Miểu nhìn đến hắn lúc này biểu tình.
"Hả? Tướng công, đừng nha, cho em một cơ hội đi, em cũng là lần đầu tiên dỗ người mà, không có kinh nghiệm, anh nói cho em biết nên làm như thế nào, em khẳng định sẽ nỗ lực." Vu Miểu Miểu đuổi theo Quý Lãng hô, "Hay là lại để Oa Oa ăn nhiều chút, để anh ngủ ngon một giấc?"
Quý Lãng không để ý tới, nhưng cũng không bảo Vu Miểu Miểu đi nữa, hắn thậm chí cố ý bước chậm lại, chờ Vu Miểu Miểu đi sát vào, cầm lấy tay cô gái một phen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT