Chương trình học buổi sáng kết thúc, Vu Miểu Miểu cùng bạn cùng phòng về ký túc xá, tính bỏ sách vào phòng rồi lại cùng đi nhà ăn ăn cơm. Các cô nói nói cười cười trở lại ký túc xá, đẩy cửa vào, liền thấy một nữ sinh mặc váy trắng, diện mạo nhu mỹ đứng ở trong phòng, tay cô ấy đang cầm một hộp quà đóng gói tinh mỹ, để lên trên bàn Mạc Tịnh.
Nữ sinh thấy ba cô bỗng nhiên trở về, có chút bất an đứng tại chỗ, sắc mặt ửng đỏ, chân tay luống cuống chào hỏi: "Chào mọi người, tôi...... Tôi là Công Tôn Liên."
"Bạn chính là Công Tôn Liên ha." Ngũ Nhạc Tâm là một người rất dễ thân thiện, vừa nghe nữ sinh này chính là người bạn cùng phòng cuối cùng còn lại trong phòng mình, liền giơ lên tươi cười giới thiệu, "Mình là Ngũ Nhạc Tâm, mình ở kế bên giường bạn nè."
"Mình là Mạc Tịnh, giường đối diện bạn là giường của mình á." Mạc Tịnh nhìn lướt qua phần quà đặt trên bàn mình, "Bạn có chuẩn bị quà cho tụi này luôn hả?"
"Ừm." Công Tôn Liên cười gật đầu, xoay người đi về trên bàn mình, lại cầm hai hộp quà ra, một cái đưa cho Ngũ Nhạc Tâm, một cái đưa cho Vu Miểu Miểu.
"Cảm ơn, mình là Vu Miểu Miểu." Khi Vu Miểu Miểu ở nhận được quà thuận tiện giới thiệu mình một chút, sau đó thuận tay lấy một con búp bê vải từ trong túi mình ra, đưa cho Công Tôn Liên, "Tặng quà đáp lễ cho bạn."
"Ôi búp bê đáng yêu quá." Công Tôn Liên không nghĩ tới mình nhanh như vậy liền thu được quà đáp lễ, vui vẻ nói, "Mình sẽ treo nó trên ba lô của mình."
"Cái này không phải là búp bê treo ba lô đâu, là Oa Oa mộng đẹp." Vu Miểu Miểu giới thiệu nói.
"Oa Oa mộng đẹp?" Công Tôn Liên kinh ngạc.
"Là một loại búp bê chúc phúc ở quê hương của mình, khi ngủ cứ đặt ở đầu giường, sẽ một đêm ngon giấc." Vu Miểu Miểu nói.
"Thật vậy sao? Cảm ơn nha." Tuy rằng biết loại đồ vật chúc phúc thế này phần lớn chỉ là biểu tượng truyền thống chứ không có tác dụng gì, nhưng đối phương đưa cho mình, mình cũng chỉ thu tâm ý chúc phúc mà thôi.
"Thiệt hay giả, Miểu Miểu, tui cũng muốn." Ngũ Nhạc Tâm xem náo nhiệt nói.
"Chờ chừng nào bồ tặng quà cho mình, mình mới đáp lễ lại nga." Vu Miểu Miểu cười cự tuyệt, Mạc Tịnh cùng Ngũ Nhạc Tâm buổi tối tắt đèn một cái liền ngủ như heo, chất lượng giấc ngủ tốt như vậy thì cần cái gì Oa Oa mộng đẹp chứ.
Mọi người cười đùa một trận, quan hệ nháy mắt liền thân thiết hẳn lên, ba người rủ Công Tôn Liên cùng đi nhà ăn ăn cơm trưa. Tới nhà ăn, bốn người gọi những món ăn khác nhau rồi cùng chia cho nhau ăn.
"Tiểu Liên, phụ đạo viên nói bồ không tới học quân sự là do sức khoẻ không tốt, hiện tại đỡ chút nào chưa?" Mạc Tịnh quan tâm hỏi.
"Mình đại đa số thời điểm thì sức khoẻ đều khá tốt." Công Tôn Liên nói.
"Đại đa số?" Mạc Tịnh nghi hoặc.
"Mình bẩm sinh có bệnh tim, khi không phát bệnh thì không có việc gì." Công Tôn Liên cười nói.
Mọi người sửng sốt, bọn họ còn tưởng rằng Công Tôn Liên chỉ là tình cờ sinh bệnh ngay lúc này nên không tới học quân sự thôi, lại không nghĩ thế mà là loại bệnh nặng này.
Công Tôn Liên thấy ba người tựa hồ bị mình dọa, vội vàng nói: "Mọi người không cần khẩn trương, kỳ thật vẫn còn tốt lắm, không có nghiêm trọng như nghe nói vậy đâu. Chỉ cần uống thuốc đúng hạn, nghỉ ngơi thật tốt, đều sẽ không có việc gì."
"Không có việc gì thì tốt rồi, về sau ở trường học, bọn này sẽ chăm sóc bạn." Ngũ Nhạc Tâm tùy tiện nói.
"Ừ." Vu Miểu Miểu cùng Mạc Tịnh cũng gật đầu theo.
Chuyện khác thì khó nói, nhưng chuyện nghỉ ngơi thật tốt, Vu Miểu Miểu cảm thấy mình vẫn có khả năng hỗ trợ. Tuy rằng thời gian quen biết không dài, nhưng cô thực thích ba người bạn cùng phòng mới quen này, khi ở cùng nhau luôn có loại cảm giác thực thoải mái.
Đương nhiên, ở bên cạnh tướng công mới là vui vẻ nhất.
"Đúng rồi, Tiểu Liên, bồ xinh đẹp như vậy, khẳng định có bạn trai." Mạc Tịnh bát quái, Công Tôn Liên ngũ quan nhu mỹ, làn da trắng nõn, khi nói chuyện giọng nói cũng nhẹ nhàng, toàn thân lộ ra hơi thở tiểu thư khuê các văn tĩnh. Tuy thiếu chút sức sống, nhưng lại rất dễ dàng làm người sinh ra ý muốn bảo hộ.
"Chưa có." Công Tôn Liên ngượng ngùng lắc đầu.
"Cái gì, bồ xinh đẹp như vậy mà còn chưa có bạn trai, Vu Miểu Miểu còn có đó." Ngũ Nhạc Tâm khoa trương nói.
"Ai, lời này của bồ không đúng rồi, Miểu Miểu chúng ta làm sao lại không thể có bạn trai? Miểu Miểu tuy rằng bộ dáng không phải mỹ diễm như hot girl, nhưng thật đáng yêu nha. Có câu nói nói như thế nào nhỉ, à, phụ nữ là vì đáng yêu nên mới mỹ lệ." Mạc Tịnh nói.
Vu Miểu Miểu tiếp tục ăn cơm trong chén, đối với chuyện Mạc Tịnh khen mình đáng yêu chỉ cười cười.
"Đúng đúng đúng, hiện tại ở bên ngoài có nhiều cô gái lớn tuổi mà vẫn còn ế như vậy, mình tuổi còn trẻ liền đã có bạn trai, mới là người thắng trong nhân sinh nha." Ngũ Nhạc Tâm vỗ vỗ Vu Miểu Miểu, "Miểu Miểu, bồ đúng là người thắng trong nhân sinh."
"Ừ, mình đúng là người thắng trong nhân sinh." Vu Miểu Miểu không chút nào khiêm tốn, gật đầu.
"Bồ nha, lại khoe ân ái." Ngũ Nhạc Tâm cùng Mạc Tịnh chịu không nổi, Vu Miểu Miểu này nhắc tới đến tướng công nhà mình liền nhịn không được khoe ra, thật sự là quá phiền người mà.
Công Tôn Liên một bên thấy ba người các cô cười đùa, cũng bị lây mà nở nụ cười theo. Thời gian còn lại của mình không nhiều lắm, thật hy vọng khoảng thời gian kế tiếp vẫn có thể luôn vui vẻ như vậy thì tốt rồi.
Thời gian nhoáng cái đã qua ba ngày, Dịch Quan cũng đã tăng ca ba ngày. Ngoại trừ ngày đầu tiên Đông Vĩnh Nguyên lái xe chở hắn trở về lấy quần áo để tắm rửa, hắn ngay cả cửa lớn khu công ty cũng chưa từng ló ra.
Chiều hôm nay, Đông Vĩnh Nguyên rốt cuộc chờ được điện thoại của Hoắc Minh Tri, hắn nhìn thoáng qua tên người gọi trên điện thoại, liền lập tức từ phòng làm việc đi ra bên ngoài nghe.
"Alo, đội trưởng Hoắc, tra được tin tức rồi sao?" Ngày đó nhờ vả Hoắc Minh Tri xong, Đông Vĩnh Nguyên liền đem thời gian xảy ra chuyện cùng với bảng số xe gửi cho Hoắc Minh Tri. Hoắc Minh Tri cùng ngày cho người đi cục giao thông trích xuất video, liếc mắt một cái liền nhìn ra cái xe kia có mục tiêu rõ rệt chứ không phải ngoài ý muốn. Lúc sau liền tiếp tục cho lính của mình đi tra chủ nhân chiếc xe, tra quần quật như vậy lại mất hai ngày.
"Tra được rồi, chiếc xe này là một chiếc xe đen bị ăn cắp, lái xe là một kẻ muốn bỏ mạng kiếm tiền, nói là có người cho hắn 50 vạn đồng, bảo hắn lái xe đi giao lộ kia chờ, chờ Dịch Quan xuất hiện liền cố ý đâm vào Dịch Quan." Hoắc Minh Tri nói, "Người đặt đơn hàng này là thông qua thị trường chợ đen tìm được hắn, không có tên, bất quá tôi đã có ảnh rồi, ngày mai hẳn là sẽ có tin tức. Cậu có thể cho Dịch Quan tới đồn công an báo án, tôi sẽ lập án tra."
"Được." Đông Vĩnh Nguyên nghe xong kinh hãi một trận, cái tên quỷ nghèo như Dịch Quan vậy, có ai sẽ tiêu 50 vạn để giết hắn đây?
Tuy Dịch Quan mỗi tháng tiền lương không ít, nhưng phần lớn tiền hắn kiếm được đều gửi cho cô nhi viện trước đây hắn sinh hoạt. Nếu không phải như vậy, cũng không đến nỗi một người lương năm bảy tám chục vạn một tháng, đến nay còn ở trong toà nhà cũ không có thang máy. Đông Vĩnh Nguyên trước kia còn từng khuyên Dịch Quan, bảo hắn mỗi tháng gửi một nửa tiền về là được rồi, giữ lại cho mình một chút. Nhưng Dịch Quan luôn nói hắn hiện tại còn chưa có bạn gái, không cần tích cóp tiền. Chờ về sau có bạn gái, lại tích cóp tiền mua nhà sau.
Đông Vĩnh Nguyên ngắt điện thoại, đang nghĩ ngợi tới chốc lát nữa đi vào phải nói như thế nào để phục Dịch Quan đi báo án, quay người lại bỗng nhiên thấy một đứa bé trai mặc đồng phục đi học, mang mũ đang lén lút dò đầu vào cửa phòng làm việc xem.
"Bạn nhỏ à, làm gì đó?" Đông Vĩnh Nguyên đi qua đi hỏi.
Thằng bé hoảng sợ, lui về phía sau hai bước, hai tay túm chặt lấy quai đeo cặp sách, khẩn trương nhìn Đông Vĩnh Nguyên.
Đông Vĩnh Nguyên liếc mắt một cái liền thấy huy hiệu trường trước ngực thằng bé, đây là một trường tư thục nổi tiếng ở Hải Thị này, mấy đứa nhóc học trong đó phi phú tức quý. Sự phụ hắn có mấy người bạn là phú thương, con cái cơ bản đều đi học ở chỗ này, cho nên hắn mới có thể nhận ra cái huy hiệu trường này.
Thằng bé này gia cảnh không tồi nha, Đông Vĩnh Nguyên tiếp tục nhìn diện mạo của nó. Thằng bé đại khái tám chín tuổi, ngũ quan tinh xảo, môi hồng răng trắng, vẻ mặt ngoan ngoãn, vừa thấy chính là một học sinh khá tốt.
"Em...... Nơi này là phòng làm việc của Tử Hòa đại thần sao?" Thằng bé chần chờ một chút hỏi.
Há! Vậy mà lại là fans của ông chủ?
Ủa? Đợi chút, sách của ông chủ không phải đã đặt giới hạn cấm người đọc dưới mười sáu tuổi sao? Cái thằng nhóc này mới bao lớn, vậy mà lại lén trộm tài khoản của người lớn lên mạng xem tiểu thuyết khủng bố.
"Bạn nhỏ à, em thích Tử Hòa đại đại của chúng ta sao? Nhưng mà tính tình Tử Hòa đại đại của chúng ta không tốt, hắn sẽ không gặp em đâu." Đông Vĩnh Nguyên khuyên nhủ.
"Tử Hòa đại thần tên thật là Quý Lãng sao?" Thằng bé tiếp tục hỏi.
"Cái thằng nhóc này, điều tra cũng rất rõ ràng."
"Vậy đúng rồi!" Ánh mắt thằng bé bỗng sáng lên, cả người cũng kích động lên, "Em là Quý An, là em trai của anh Quý Lãng."
Em trai ông chủ?!
Đông Vĩnh Nguyên ngẩn ra, lại cẩn thận đánh giá diện mạo thằng nhóc, lúc này mới phát hiện ngũ quan của nó cùng ông chủ vậy mà có năm sáu phần giống nhau, chẳng qua trên người ông chủ hàng năm bao phủ năng lượng Mộng Ma, từ ánh mắt đầu tiên mọi người thấy hắn chỉ biết lưu lại ấn tượng áp lực âm trầm, không có ai để ý nhiều đến diện mạo hắn, cho nên vừa rồi khi chợt vừa nhìn thấy thằng bé này m, Đông Vĩnh Nguyên cũng không cảm thấy diện mạo có chút nào quen thuộc.
"Em là em trai của ông chủ hả?" Đông Vĩnh Nguyên kỳ thật đã có hơi tin.
"Dạ, em có thể gặp anh ấy không? Em đã nhiều năm chưa gặp được anh trai em." Quý An mở to đôi mắt nhỏ nhìn thẳng Đông Vĩnh Nguyên, trong mắt tất cả đều là khát vọng.
Đông Vĩnh Nguyên tức khắc mềm lòng đến rối tinh rối mù, theo bản năng liền gật đầu đồng ý. Em trai ruột đều tìm đến cửa phòng làm việc, chỉ có một yêu cầu nhỏ như vậy, sao có thể không đồng ý.
"Cảm ơn." Quý An giơ gương mặt tươi cười toa toét lên, ngũ quan tinh xảo dưới ánh nắng chiếu rọi xuống, cực kỳ tuấn tiếu.
Bộ dáng này trưởng thành cũng là một yêu nghiệt nha.
Từ từ, vậy có phải cũng có nghĩa, nếu như ông chủ không có một thân năng lượng Mộng Ma kia bao phủ, kỳ thật cũng là một yêu nghiệt?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT