Đối với chuyện ông chủ kêu mình tăng ca, lúc ban đầu Dịch Quan có hơi kinh ngạc chút, sau đó cũng mau chóng tiếp nhận rồi. Hắn là một cô nhi, tạm thời cũng chưa có bạn gái, về nhà cũng suốt ngày ru rú trong phòng, ở công ty tăng ca còn có thể kiếm thêm ít tiền.
Hắn bên này điều chỉnh tâm thái tốt, mau chóng tiếp nhận hiện thực tăng ca, còn Đông Vĩnh Nguyên lại bưng ly cà phê theo sát Quý Lãng lên lầu hai.
Hắn vừa vào cửa, liền nhìn thấy một con búp bê vải từ trong phòng chạy qua, con búp bê vải kia thẳng tắp chạy đến bên cạnh cửa kính, tiếp theo thân mình xoay một vòng, tay chân duỗi thẳng nằm dưới ánh mặt trời, bắt đầu tắm nắng.
Trông thấy một màn này, khoé miệng Đông Vĩnh Nguyên không nhịn được hơi giật giật: "Bà chủ không đem nó đến trường học sao?"
Không phải nói Oa Oa nguyền rủa là pháp khí của Vu sư, không thể rời khỏi người lâu hay sao?
Quý Lãng không trả lời, còn đang sửa sang lại bàn làm việc.
Đông Vĩnh Nguyên cũng không có tiếp tục hỏi, đặt ly cà phê ở bên cạnh bàn, thuận tiện hỏi một chút chuyện của Dịch Quan: "Ông chủ, bỗng nhiên sao lại bảo Dịch Quan tăng ca, anh phát hiện cái gì sao?"
Đông Vĩnh Nguyên tốt xấu gì cũng đã làm nằm vùng hai năm, cho dù hiện tại không phải, cũng vẫn theo thói quen tính quan sát biến hoá trên thần sắc của Quý Lãng. Hắn vừa rồi rõ ràng phát hiện khi Quý Lãng chạm vào tấm phù chú biến thành màu đen kia, biểu cảm trên mặt mê mang một lát, chờ sau khi phục hồi tinh thần lại, thái độ khi nhìn Dịch Quan liền thay đổi, sau đó lại đột nhiên bảo Dịch Quan tăng ca.
"Có người muốn giết Dịch Quan." Quý Lãng rút một cây bút ra khỏi ống đựng bút, vừa mở kịch bản ra.
"Cái gì?!" Đông Vĩnh Nguyên không nhịn được kinh hô ra tiếng, vì giọng hắn quá lớn, làm cho Oa Oa đang nằm tắm nắng lđều nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua.
Quý Lãng ngẩng đầu, trầm mặc nhìn hắn, trong mắt lộ ra bất mãn.
Không xong, ông chủ vốn ngủ không tốt, sợ nhất là ồn ào.
Đông Vĩnh Nguyên chột dạ khụ một tiếng, nỗ lực ép xuống khiếp sợ trong lòng, dùng âm lượng bình thường hỏi: "Ông chủ, anh có biết là người nào không? Có nên báo cảnh sát hay không?"
Quý Lãng bình tĩnh nói: "Tôi vừa rồi chỉ nhìn thấy hai hình ảnh, có người định nguỵ tạo thành tình huống ngoài ý muốn để giết chết Dịch Quan, nhưng mà Dịch Quan cũng may mắn, đều tránh thoát, thậm chí còn chưa phát hiện có người muốn giết mình."
Đông Vĩnh Nguyên bỗng nhiên cảm thấy gan mình gan có hơi đau, cái tên xúi quẩy này, chết hụt cả hai lần mà còn không biết có người muốn giết mình.
"Cậu có thể hỏi xem gần đây có phải hắn đắc tội với người nào hay không?" Quý Lãng nói.
"Em đã hỏi rồi ấy chứ, từ trước tuần tướng mạo hắn liền có vẻ xui xẻo, khi đó em có hỏi hắn có chuyện gì kỳ quái xảy ra hay không, hắn nói hắn gần đây hắn bận làm kịch bản muốn trầy đầu, ngoại trừ đi làm thì chả đi đâu khác được." Vẻ mặt Đông Vĩnh Nguyên khẳng định nói, "Dịch Quan là cô nhi, lại là người thích ru rú trong nhà, người trong cái Hải Thị này hắn đâu quen biết được bao nhiêu, căn bản không có khả năng đắc tội người nào."
Quý Lãng nhăn nhăn mày: "Thứ sáu tuần trước, ở tiểu khu hắn ở, có một chiếc xe oto hiệu Honda thiếu chút nữa đụng vào hắn, đi xem xem có thể điều tra ra được chút gì hay không."
Dù sao cũng phải có cớ mới có thể báo cảnh sát mà.
"Vậy tra như thế nào?" Đông Vĩnh Nguyên theo bản năng hỏi.
"Ai rành thì để người đó đi tra." Quý Lãng lật qua một tờ kịch bản, tiếp tục làm việc.
Đông Vĩnh Nguyên giật mình, ai rành thì để người đó đi tra? Phòng làm việc cũng không có ai rành rẽ mấy loại chuyện này, mà nếu nói người giỏi mấy chuyện điều tra, thì chỉ có là cảnh sát thôi.
Từ từ, cảnh sát?
Ánh mắt Vĩnh Nguyên sáng lên, trước mắt không khỏi hiện ra một thân ảnh đáng tin cậy.
"Em biết rồi." Hắn kích động đi vội xuống lầu nhờ đối phương hỗ trợ, vội vã đi tới cửa, chợt lại nghĩ tới một chuyện khác, dừng một chút sau, Đông Vĩnh Nguyên nhịn không được lại đi rồi trở về. Hắn đứng trước bàn làm việc của Quý Lãng do dự luôn mãi, cuối cùng vẫn thật cẩn thận hỏi ra.
"Ông chủ, hình ảnh vừa rồi anh nhìn thấy, là nhìn được trong mộng của Dịch Quan sao?"
Tay cầm bút của Quý Lãng dừng lại một cái, đôi mắt hơi hơi nâng lên, nhìn phía Đông Vĩnh Nguyên: "Thế nào, hiện tại không lo đi mật báo, mà chuyển thành hỏi cung trực tiếp luôn?"
"Không phải, ông chủ, em không phải có ý đó." Đông Vĩnh Nguyên sợ Quý Lãng hiểu lầm, vội vàng giải thích nói, "Em đã sớm không còn làm nằm vùng rồi, em chỉ là lo lắng, lo lắng năng lực của anh......"
"Mất khống chế?" Quý Lãng nói tiếp mấy chữ Đông Vĩnh Nguyên chần chờ không nói ra.
"Buổi sáng anh tiến vào cũng không biết chuyện Dịch Quan, nhưng sau khi anh đi tới nói hai câu, bỗng nhiên liền giống như đã biết. Lúc ấy Dịch Quan cũng không có ngủ, anh chỉ chạm vào lá bùa một chút thôi." Đông Vĩnh Nguyên nói ra quan sát của chính mình, "Năng lực Mộng Ma của ông chủ lại phát triển lên rồi phải không?"
Quý Lãng trầm ngâm không trả lời, năng lực Mộng Ma của hắn xác thực đã tiến lên một mức độ mới.
Trước kia khi người khác còn tỉnh, hắn không thể cảm ứng được cảnh trong mơ hay ý nghĩ gì của người đó, nhưng hiện tại có khi ngẫu nhiên có thể nghe thấy một ít cuộc trò chuyện. Nhưng mà nội dung của những cuộc trò chuyện đó đều có quan hệ với hắn, tỷ như khi bọn Bắc Phồn lại đây đưa kịch bản, trong lòng bọn họ sợ hắn mắng bọn họ, não tưởng tượng quá nhiều nên hắn đều có thể nghe thấy. Có một lần đi đại học Hải Thị đưa Vu Miểu Miểu đi báo danh, nam sinh dẫn đường giùm kia sợ hãi, một đường đều thấp thỏm, hắn cũng có thể cảm ứng ra được.
Loại biến hoá này tựa hồ như là một loại cảnh báo, có thể giúp cho hắn ngay cả thời điểm tỉnh táo cũng có thể nghe thấy ý nghĩ của người khác đối với chính mình. Nhưng cũng may số người hắn tiếp xúc không nhiều lắm, loại năng lực này dù có phát triển thì cũng không tạo thành bối rối quá lớn cho hắn.
Nhưng sáng hôm nay, hắn bỗng nhiên ngay khi chạm đến phù chú liền nhìn thấy những hình ảnh như vậy. Những hình ảnh đó tuyệt đối không phải đến từ chính Dịch Quan, vì ngay cả bản thân Dịch Quan cũng không phát hiện những việc này từng xảy ra, giống như là lá bùa kia đã ký lục lại chuyện này, sau đó bày ra tới trước mắt hắn.
Một màn này cũng thật tương tượng với mấy tháng trước, khi hắn phát hiện Vu Miểu Miểu bị Đào Gan Ma theo dõi vậy. Lần đó hắn hai lần nhìn thấy Đào Gan Ma đều là sau khi có tiếp xúc trực tiếp với Vu Miểu Miểu, lúc ấy hắn cũng từng tự hỏi nguyên nhân, cuối cùng hắn lại quy nguyên nhân này về là do hắn cùng Vu Miểu Miểu đều có mang châu đổi vận trên tay. Nói gì thì nói, cái vòng tay của viên châu đổi vận này là do sư phụ Vu Miểu Miểu dùng tóc của hai người bện vào, cho nên có thể khiến giữa hắn cùng Vu Miểu Miểu có tồn tại mối liên hệ nào đó, nên năng lực Mộng Ma mới có thể cảnh báo giúp Vu Miểu Miểu.
Nhưng chuyện lá bùa ngày hôm nay lại làm hắn sinh ra một ý tưởng khác, Miểu Miểu là Vu sư, là người trong Huyền môn, mà lá bùa lại là một vật của Huyền môn. Quý Lãng suy đoán, năng lực này của mình tiến hoá lên, ước chừng có thể thông qua lực lượng Huyền môn mà cảm ứng được đồ vật tương ứng.
Khi Đào Gan Ma nhìn Vu Miểu Miểu, trong đầu hắn ta có suy nghĩ quá mức mãnh liệt, cho nên bị hắn cảm ứng được, mà phù chú vì bảo hộ Dịch Quan nên đã biến thành đen, cho nên những sự kiện đã được nó ghi lại liền trào ra ngoài?
"Đúng vậy." trầm ngâm một lát, Quý Lãng không giấu giếm Đông Vĩnh Nguyên, đáp vô cùng khí phách, quang minh lỗi lạc.
Suy đoán là một chuyện, được chứng thực lại là một chuyện khác, tâm tình Đông Vĩnh Nguyên lúc này so với khi nghe được có người muốn giết Dịch Quan thật không tốt hơn bao nhiêu.
Năng lực Mộng Ma của ông chủ quả nhiên đã phát triển lên một cấp, hiệp hội tuy rằng tạm thời ấn xuống ý tưởng muốn khống chế ông chủ, nhưng sự đề phòng đối với năng lực Mộng Ma lại một chút cũng không lơi lỏng. Nếu năng lực này của ông chủ liên tục phát triển, cuối cùng......
"Còn có việc gì sao?"
Đông Vĩnh Nguyên đột nhiên hoàn hồn, theo bản năng lắc đầu.
"Không có việc gì thì đi ra ngoài." Quý Lãng cúi đầu tiếp tục sửa chữa kịch bản.
Đông Vĩnh Nguyên thần sắc phức tạp đáp một tiếng, xoay người ra khỏi văn phòng.
Khi cửa văn phòng Quý Lãng được đóng lại, hắn dừng bút trong tay, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhìn về phía Oa Oa nguyền rủa, sau một lúc lâu, chợt lên tiếng: "Oa Oa?"
Oa Oa nghe được tiếng Quý Lãng, xoay người một cái bò dậy, nhìn bên này.
"Nếu như năng lực của ta mất khống chế, Miểu Miểu sẽ làm sao?" Quý Lãng hỏi.
Oa Oa bị tàn khuyết linh hồn nên không thể tự hỏi một vấn đề phức tạp như thế, nó suy tư một lát, sau đó chợt chạy tới, há to miệng hung hăng hút một ngụm lớn bên cạnh Quý Lãng. Phảng phất như đang nói, ta ăn nhiều một chút năng lượng Mộng Ma, nam chủ nhân liền sẽ không mất khống chế.
Quý Lãng nhìn hành động vụng về nhưng thẳng thừng của Oa Oa, nhịn không được bật cười, hắn vỗ vỗ đầu Oa Oa: "Đừng ăn, chủ nhân ngươi đang không dám mang ngươi đi trường học đó. Hơn nữa ngươi có ăn cũng vô dụng, bụng ngươi sắp nứt vỡ luôn rồi, đối với ta mà nói, bất quá cũng chỉ được ngủ một giấc mà thôi."
Oa Oa nghiêng nghiêng đầu, trên mặt lần đầu tiên lộ ra biểu tình mê mang.
Quý Lãng cười cười, chỉ vào chỗ Oa Oa nằm ban nãy nói: "Đi phơi nắng đi."
Những lời này Oa Oa nghe hiểu, nó cười ha ha ha chạy trở về, lại lần nữa duỗi thân, nằm ở trên mặt đất. Bộ dáng vô ưu vô lự không có phiền não kia làm Quý Lãng không khỏi hâm mộ.
Miểu Miểu nói không sai, đơn thuần không có gì không tốt, ít nhất không phiền não.
Đông Vĩnh Nguyên xuống lầu, tra xét một chút thời gian tan tầm của Dịch Quan hôm thứ sáu, lại kết hợp với thời gian của xe buýt, thực mau liền tính ra được thời gian Dịch Quan về đến nhà. Tính thời gian xong, hắn liền trực tiếp gọi điện thoại cho Hoắc Minh Tri, trong quá trình chờ đợi điện thoại được bắt máy, hắn cũng suy tư xem nên tìm một cái lý do gì mới có thể thuyết phục được đối phương hỗ trợ.
Chỉ là hắn còn chưa nghĩ ra được lý do, Hoắc Minh Tri đã bắt máy.
"Đông Tử, sao lại nghĩ đến liên hệ tôi?" Giọng nói của Hoắc Minh Tri từ đầu dây bên kia điện thoại truyền đến.
"Đúng vậy, đội trưởng Hoắc, lâu quá không thấy anh qua đây chơi? Có rảnh cùng nhau ăn cơm nha." Đông Vĩnh Nguyên hàn huyên.
Hoắc Minh Tri cười cười, nói thẳng: "Có việc nhờ tôi chứ gì."
"Không hổ danh là thần thám, tôi còn chưa nói gì, vậy mà anh đã đoán ngay ra được." Đông Vĩnh Nguyên không tiếc lời khen.
"Nói đi, chuyện gì?"
"Tôi có một người bạn, hình như bị người ta theo dõi, nhưng không có chứng cứ nên không tiện báo cảnh sát, anh có thể hỗ trợ tra giúp tôi một chiếc xe không?" Đông Vĩnh Nguyên ngượng ngùng, "Tôi cũng biết yêu cầu này có chút không dễ làm, cảnh sát các anh cũng không thể tùy tiện......"
"Là người của phòng làm việc mấy cậu hả?" Hoắc Minh Tri ngắt lời đối phương.
"Đúng vậy."
"Được, gửi bảng số xe cho tôi, tôi bảo người đi tra cho."
"Anh...... Anh đồng ý rồi hả?" Đông Vĩnh Nguyên không dám tin tưởng, hắn này còn cảm thấy khó có thể mở miệng đây, sao đội trưởng Hoắc lại dễ dàng cứ như vậy mà đồng ý rồi.
"Có liên quan đến người trong phòng làm việc mấy cậu, chẳng khác nào có liên quan đến Quý Lãng, tra một chút cũng không phí công đâu." Hoắc Minh Tri nói.
"......" Đội trưởng Hoắc à, ý của anh có phải đang ám chỉ, chỉ cần có liên quan đến ông chủ tôi, liền đều có khả năng là án hình sự?
Anh cũng quá tuyệt tình, nhưng mà...... xác thật khả năng cũng rất cao.
Sự tình nhờ vả được đội trưởng Hoắc, trái tim Đông Vĩnh Nguyên liền buông xuống hơn phân nửa, mấy ngày nay Dịch Quan cũng sẽ ở lại công ty tăng ca, tạm thời không có nguy hiểm, chuyện này hắn sẽ không quản nữa, cứ theo kế hoạch làm việc lúc trước mà bắt đầu mua sắm quà Trung thu năm hay.
Con có mười ngày nữa là Tết Trung Thu rồi, nhìn xem nên tặng quà gì cho nhân viên thì tốt nhỉ.
Đại học Hải Thành.
Sáng sớm Vu Miểu Miểu mới từ nhà đi trường học, cô nhìn giờ rồi trực tiếp đến thẳng phòng học, ngay cả sách học cũng nhờ bạn cùng phòng mang qua giùm.
Chương trình học năm nhất tương đối đơn giản, cũng không có môn chuyên ngành, hơn nữa đại học không có áp lực thi cử, ba cô nương trong phòng học tất nhiên cũng chui xuống ngồi dãy ghế cuối cùng, xem giáo sư giảng bài như bối cảm, bắt đầu hàn huyên chuyện của mình.
Chờ hàn huyên nửa tiết cũng không bị giáo sư mắng hay bị đồng học xem thường, Vu Miểu Miểu lúc này mới cảm nhận được điểm thú vị của đại học. Tức khắc không còn tật xấu đi học liền buồn ngủ như trước kia, tinh thần tràn đầy.
"Trường học sắp tổ chức tiệc tối mừng sinh viên mới, mấy bồ có muốn đăng ký tham gia hay không?" Mạc Tịnh hỏi hai người.
"Tui không nha, tui không có tài nghệ gì." Ngũ Nhạc Tâm lắc đầu.
"Tui cũng không, tui cũng không có tài nghệ." Vu Miểu Miểu cũng lắc đầu theo.
"Không phải nha, bồ không phải người dân tộc thiểu số sao? Người dân tộc thiểu số đều biết ca hát múa rất rành mà?" Ngũ Nhạc Tâm nhịn không được nói.
"Tui chỉ biết nhảy hiến tế với múa nguyền rủa thôi." Vu Miểu Miểu nói.
"Múa gì? Mà quan tâm múa cái gì để làm gì, bồ cứ lên sân khấu nhảy một điệu là được. Để tui nói cho bồ nghe, hiện tại cái Street Dance gì gì đó, hay ca hát, đàn dương cầm đều đầy đường ra đó, quơ tay cũng hốt được một mớ. Mấy loại nhảy múa đặc biệt không mấy ai được xem như của bồ đây, mới gọi là nhất minh kinh nhân." Ngũ Nhạc Tâm nói, "Nếu có thể được bình chọn là tiết mục được hoan nghênh nhất, còn có thể lấy được phần thưởng nha."
"Phần thưởng gì?" Vu Miểu Miểu hỏi.
"Chắc là mấy thứ có liên quan đến Tết Trung Thu không chừng." Mạc Tịnh nói tiếp, "Lần này tiệc tối mừng sinh viên mới được tổ chức cùng ngày với Tết Trung Thu luôn, nói là sợ mấy sinh viên chúng ta lần đầu tiên xa nhà, ăn tết cô đơn."
"Tui nghe nói trường học hình như còn tổ chức thả ngàn ngọn hoa đăng?" Ngũ Nhạc Tâm nói.
"Ngàn ngọn hoa đăng?" Vu Miểu Miểu phát hiện mình chỉ mới hai ngày không ở trong trường mà đã bỏ lỡ thật nhiều tin tức.
"Kỳ thật là thả đèn Khổng Minh ớ, phía sau trường học chúng ta có cái hồ nhân tạo, nhớ không? Mấy năm nay người Hoa Quốc chúng ta mừng lễ Giáng Sinh, Halloween, rồi mấy ngày lễ Tây Dương còn náo nhiệt hơn cả Tết Âm Lịch nữa. Có người nói là vì ngày hội truyền thống của chúng ta không đủ thú vị, cho nên mới không thấy ai nhiệt tình hưởng ứng. Trường học muốn cổ vũ chúng ta mừng lễ truyền thống, đặc hiệt cho phép Tết Trung Thu năm nay được thả hoa đăng và thả cả ở đèn Khổng Minh ở bên hồ, ngày hôm sau sẽ có công nhân vệ sinh lại đây quét tước thu dọn, cũng không làm ô nhiễm môi trường hồ." Ngũ Nhạc Tâm kích động nói, "Nghe nói sau khi cư dân chung quanh biết trường chúng ta có cái hoạt động này, rất nhiều người đều dự định ngày hôm ấy đến trường chúng ta ăn Tết Trung Thu cùng, còn có người nói sẽ đi tỏ tình vào ngày đó nữa. Miểu Miểu, hay là bồ cũng dẫn tướng công bồ tới đi, hai người cùng nhau thả đèn Khổng Minh, ôi thật lãng mạn."
Ngũ Nhạc Tâm nói chuyện vốn đã rất thu hút, làm cho Vu Miểu Miểu vốn chỉ có chút tò mò tức khắc liền tưởng tượng ra hình ảnh trong đầu.
Tết Trung Thu, hình như đây là ngày hội đầu tiên mà mình cùng tướng công ở bên nhau nhỉ, phải chuẩn bị kỹ một chút mới được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT