Nơi tạm giữ ở đồn công an.

Luật sư đang xử lý thủ tục nộp tiền bảo lãnh, Vu Miểu Miểu liền ôm Oa Oa an tĩnh ngồi chờ ở một bên. Cô hơi dẩu dẩu miệng, đầu cúi xuống, chân đá đá sàn nhà một chút, bộ dáng không mấy có tinh thần.

Luật sư cũng không quá để ý, rốt cuộc ai gặp loại chuyện này đều tâm tình không tốt, huống chi Vu Miểu Miểu vẫn là một nữ sinh mới tròn 18 tuổi, không khóc thút thít ngay tại chỗ đã xem như kiên cường rồi.

"Thủ tục làm xong rồi, chúng ta đi thôi." Luật sư nhắc nhở Vu Miểu Miểu.

Vu Miểu Miểu nhìn thoáng qua hướng cửa, vẫn không nhìn thấy người mình muốn thấy, trên mặt không tự giác lộ ra một mạt ủy khuất.

"Đi, nhanh về nhà tắm rửa một cái, sau đó ngủ một giấc thật ngon." Ở trong khu tạm giữ thế này, không có bao nhiêu người có thể ngủ ngon.

Vu Miểu Miểu ừm một tiếng, đứng lên, hữu khí vô lực đi theo luật sư đi ra ngoài. Sau giờ ngọ ánh mặt trời gay gắt nhất, luật sư mặc cả bộ tây trang có chút chịu không nổi sức nóng này, bước chân nhịn không được tăng tốc lên, chờ đi một khoảng xa mới hậu tri hậu giác phát hiện Vu Miểu Miểu không theo kịp, người còn đang chậm rãi bước tít ở phía sau.

Luật sư thở dài, chỉ có thể dung cái tệp giấy tờ che nắng, đứng tại chỗ kiên nhẫn chờ.

"Bà chủ."

Lúc này, một thanh âm cao vút từ nơi xa truyền đến.

Luật sư thấy cô gái nhỏ vốn dĩ đang cúi thấp đầu chầm chầm bước đột nhiên liền ngẩng đầu lên, tròng mắt đen láy to tướng linh động chuyển chuyển, tựa hồ lại bắt đầu đang tìm kiếm cái gì, sau đó phảng phất như rốt cuộc tìm được rồi, thân thể đột nhiên năng động, hưng phấn nhảy lên như một con nhỏ.

Luật sư trơ mắt nhìn Vu Miểu Miểu giống như một trận gió thổi qua trước mặt mình, sau đó...hạ gục một người đàn ông.

Không sai, là hạ gục.

Đó là một thanh niên diện mạo có vài phần âm nhu, thân hình gầy ốm, hắn tựa hồ mới từ trên xe bước xuống, một bàn tay còn chống ở sau cửa xe, khi Vu Miểu Miểu nhào qua, vậy mà lại làm cho người ngày cũng ngã nhào luôn vào lại trong xe, hai người chỉ còn bốn chân còn ở ngoài xe.

Mỗi lần ra sách mới xong thân thể Quý Lãng đều sẽ tương đối suy yếu, một cú vồ nhanh như hổ vồ mồi này của Vu Miểu Miểu, hắn thật sự không ngăn được, chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, người liền ngã xuống. Hắn đang choáng váng thì môi bỗng nhiên mềm mại, cùng với hơi ấm quen thuộc nào đó đột nhiên lan tràn mở ra. Quý Lãng đột nhiên mở to hai mắt nhìn, nhưng lúc này toàn bộ thân thể hắn đang ở bị lực lượng ấm áp kia chảy khắp cơ thể, loại ấm áp này làm hắn không thể sinh ra bất luận ý niệm chống cự nào được.

"Ông chủ, anh không sao......Ô, thật xin lỗi!!" Đông Vĩnh Nguyên đứng ở phía trước xe quay đầu lại thăm dò, vừa thấy tình huống ở ghế sau lập tức bị dọa đến giọng nói cũng ách lại, Một tiếng xin lỗi kia thật như xuyên thấu tận trời, chấn động đên luật sư đang muốn tới gần đều nhịn không được ngừng lại tại chỗ.

"Đông...... tiên sinh?" Phụ trách liên hệ luật sư chính là Đông Vĩnh Nguyên, cho nên luật sư nhận ra hắn. . Truyện Cung Đấu

"A, luật sư Hà, thủ tục đều làm xong rồi hả, vất vả, vất vả." Đông Vĩnh Nguyên bắt lấy tay luật sư Hà không ngừng nói vất vả.

"Không vất vả, chuyện phải làm thôi." Luật sư Hà khách khí nói, ánh mắt không tự giác lại nhìn về phương hướng xe hơi, cả buổi rồi mà sao hai người kia còn chưa bò dậy nữa?

"A, sao nhỉ, chúng ta qua bên kia nói chuyện đi." Đông Vĩnh Nguyên kéo luật sư Hà đang không thể hiểu được đi qua một bên khác của ô tô.

"Đông tiên sinh, còn có chuyện gì muốn dặn sao?" Luật sư Hà cho rằng Đông Vĩnh Nguyên kéo hắn đi xa như vậy, là có chuyện muốn dặn dò.

"À, không có việc gì, hôm nay vất vả luật sư Hà, ông có thể về trước rồi." Đông Vĩnh Nguyên nói.

"......" Luật sư Hà.

Luật sư Hà còn có thể nói gì, khách khí hai câu liền đi về.

Quý Lãng sau khi nghe tiếng xin lỗi xuyên thấu tận trời xanh của Đông Vĩnh Nguyên, lý trí liền quay trở lại, hắn đứng dậy đẩy Vu Miểu Miểu ra, trên mặt một xanh trắng một trận, không biết là xấu hổ hay là bực.

"Tướng công, đỡ chút nào không?" Vu Miểu Miểu liếm liếm môi, quan tâm hỏi, vừa rồi cô chạy tới gần, vừa thấy sắc mặt Quý Lãng liền biết cơn đau đầu của hắn lại tái phát.

Nếu lúc nãy cô không liếm môi hắn một chút kia, hắn sẽ càng có thể tin tưởng nụ hôn vừa rồi chính là chỉ vì giảm bớt cơn đau đầu của hắn, đơn thuần chúc phúc cho hắn.

"Lần sau không được hôn chỗ này." Quý Lãng trầm mặt nói.

"Ừm." Vẻ mặt Vu Miểu Miểu thất vọng, nhưng vẫn giải thích thêm một câu, "Em ở trong khu tạm giữ cả đêm, Oa Oa nguyền rủa lại bị cảnh sát thu mất, cho nên vu lực yếu đi một ít, chúc phúc của Vu tộc, hôn môi là hữu hiệu nhất, cho nên vừa rồi em mới hôn chỗ đó."

Quý Lãng nhìn vẻ mặt của Vu Miểu Miểu, biểu tình " ta sai rồi nhưng là ta là muốn tốt cho ngươi nên mới như vậy" hiện lên rõ ràng, chợt cảm thấy ngực hơi có chút nhột. Hắn cứ cảm thấy chuyện này tựa hồ không đúng chỗ nào đó, nhưng cố tình hắn không tìm thấy chứng cứ, trên đời này vậy mà còn có chuyện hắn không tìm thấy chứng cứ?

"Tướng công, vừa mới rồi em còn tưởng rằng anh không tới đón em." Lúc nãy Vu Miểu Miểu có bao nhiêu tủi thân, lúc này liền có bấy nhiêu vui vẻ. Cô biết ngay mà, tướng công nói sẽ cứu mình ra, khẳng định cũng sẽ đi đón mình về.

"Ngồi yên." Quý Lãng thấy Vu Miểu Miểu lại còn muốn dựa vào trên người mình, bèn đè tay cô lại, sau đó quay đầu hướng ra phía ngoài rống lên một tiếng, "Đông Vĩnh Nguyên."

"Dạ." Đông Vĩnh Nguyên chầm chậm đi lại đây, "Ông chủ, hai người xong rồi hả?"

Mặt Quý Lãng xoạt một tiếng đen thui.

"!!"Đông Vĩnh Nguyên tự biết tự mình nói sa, quyết đoán quay đầu, làm như vừa rồi không có gì xảy ra cả, bước vào xe, làm bộ làm tịch bận bịu thắt dây an toàn cho mình, "À gì nhỉ, ông chủ, giờ đi về phòng làm việc hay về nhà?"

"Về nhà." Quý Lãng cắn răng.

Đông Vĩnh Nguyên nhịn không được run run một chút, khi khởi động xe suýt nữa không bật được máy lên. Dọc đường đi, Đông Vĩnh Nguyên lại không dám lắm miệng một câu, thành thành thật thật làm một tài xế hết sức chuyên nghiệp, chở ông chủ và bà chủ về nhà.

Về nhà xong, Vu Miểu Miểu đi phòng tắm tắm rửa trước.

Trong phòng khách, Quý Lãng trút cái túi của Vu Miểu Miểu xuống, mấy con búp bê vải đều đổ ra ngoài, tìm một vòng, cũng không biết quỷ đồng tử đang nằm bên trong con nào, chỉ có thể lên tiếng kêu: "Ra đây."

Trên bàn trà, mấy con búp bê vải xếp thành một hàng an tĩnh bất động.

Vậy mà còn dám không ra, sắc mặt Quý Lãng trầm xuống, uy hiếp nói: "Con không ra, ta sẽ đem ngươi ném vào trong bếp gas."

Một tiếng uy hiếp này quả nhiên hữu dụng, con búp bê vải lớn nhất trong hàng loạt búp bê bỗng nhiên từ trên bàn trà nhảy dựng lên, phát ra một tràng cười to ha ha ha. Quý Lãng đầu tiên là hoảng sợ, sau đó thấy rõ ràng con Oa Oa nhảy dựng lên là con nào rồi thì chỉ cảm thấy một cơn vô lực: "Ta tìm con tiểu quỷ ấy, không phải ngươi."

Tiếng cười Oa Oa nguyền rủa ngưng lại một cái, hai tròng mắt đều liếc về hướng góc phải bên dưới, tựa như rất xấu hổ.

Ngươi một con búp bê vải có cần phải diễn tới như vậy hay không?! Quý Lãng thật không còn sức châm biếm: "Ngươi biết tiểu quỷ ở trong con nào không?"

Oa Oa Nguyền oa gật gật đầu, tiếp theo quay người đi, khi nó lại quay đầu lại, liền thay đổi một bộ biểu tình. Quý Lãng hơi nao nao, đột nhiên nhanh trí nói: "Hạng Ninh?"

"Là...... là ta?" Trên mặt Oa Oa nguyền rủa đầy vẻ thấp thỏm, tựa hồ biết mình mới gây ra đại họa.

Thật là, cho nên vừa rồi một cú quay đầu kia, là bắt chước mấy cái vở kịch thay hồn đổi xác, biến sắc mặt sao?!

"Ngươi cũng giỏi quá ha, tự mình tìm chết, còn muốn lôi theo người khác?" Xác định thân phận quỷ đồng tử xong, Quý Lãng trực tiếp mắng.

"Ta...... thật xin lỗi." Hạng Ninh thành khẩn xin lỗi, nó thật sự không nghĩ đến sẽ liên lụy Vu Miểu Miểu, "Ta thật sự không phải cố ý."

"Vu Miểu Miểu và ngươi có khế ước, trước khi khế ước hoàn thành, cô ấy phải che chở ngươi, nhưng nếu ngươi dám ỷ vào khế ước mà lại làm bậy......"

"Không...... không có đâu." Không đợi Quý Lãng nói xong, Hạng Ninh cũng đã run rẩy bảo đảm, "Hơn nữa, hiện tại ta bị nhốt trong con Oa Oa này, căn bản ra không được."

"Đúng không?" Quý Lãng hơi giật mình.

"Đúng vậy, con búp bê này có một lực lượng rất mạnh mẽ, nếu không được lực lượng này cho phép, ta ngay cả lời cũng không thể nói." Hạng Ninh nói.

Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi Oa Oa nguyền rủa biểu diễn màn biến sắc mặt, Quý Lãng lập tức đoán ra được, lực lượng mạnh mẽ này ước chừng chính là bản thân Oa Oa nguyền rủa.

"Được, vậy ngươi cứ thành thật ở đó đi." Nói xong Quý Lãng đổi ngữ khí khác, lại nói, "Oa Oa nguyền rủa, nhớ trông chừng nó."

Oa Oa nguyền rủa nghe vậy, chợt quay người đi, khi lại chuyển trở về thì lại đổi thành biểu tình như lúc đầu, miệng mở lớn, lại cười to lên một tràng ha ha ha.

Quý Lãng lại một lần nữa không nói nên lời: "So với chủ nhân ngươi, ngươi diễn còn nhiều hơn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play