Đội hình cảnh thành phố.

Hoắc Minh Tri cầm tài liệu cảnh sát viên đưa lên, càng xem càng hoảng hốt. Đây là lưu động tài chính của cô nhi viện, mỗi năm ngày có trẻ bị bệnh tử vong, cùng với ngày được ghi chú nhập viện trong bệnh viện, mỗi tình huống đều trùng hợp y như trong nội dung sách của Quý Lãng.

Tuy rằng thời gian có chút chênh lệch, nhưng hướng đi cùng phát triển của sự tình, cơ hồ là giống nhau như đúc.

"Đội trưởng Hoắc, mỗi năm số lượng người quyên góp tiền cho cô nhi viện Hồng Tâm rất nhiều, nhưng chỉ có vài khoản này là chuyển từ tài khoản nước ngoài vào. Em tìm đồng sự tổ khác truy sang phần tin tức ngân hàng, lại không thể tra ra được tài khoản này là từ nước nào." Cảnh sát Tiểu Lý phụ trách tìm tư liệu nói ra hoài nghi của mình, "Còn có chỗ này, chỗ này, cơ hồ mỗi một năm đều sẽ có vài khoản tiền tương đối kết xù như vậy chuyển vào cô nhi viện, tuy rằng tên người gửi không giống nhau, nhưng vẫn từ cái tài khoản ất giáp nào đó tra không được. Hơn nữa, thời gian chuyển khoản vào......"

"Đều là sau khi cô nhi viện có trẻ mắc bệnh qua đời?" Hoắc Minh Tri nói.

"Đúng vậy, hơn nữa em cũng cùng bệnh viện thẩm tra đối chiếu rồi, chỉ cần là trẻ mà Hồng viện trưởng đưa đi trị liệu, một khi bệnh viện tuyên bố trị không hết, hắn đều đem đứa bé về cô nhi viện, nói là không nhẫn tâm để đứa nhỏ một mình ở lại bệnh viện lạnh lẽo." Cảnh sát tiểu Lý cũng là fans sách của Quý Lãng, hoặc là nói, từ lần trước sau sự kiện Đào Gan Ma, trong đại đội hình cảnh mỗi người đều thành fans sách của Quý Lãng ở một trình độ nhất định, cho nên lúc này, Quý Lãng mở sách mới, cảnh sát tiểu Lý cũng có xem.

Hơn nữa, đội trưởng Hoắc lại bỗng nhiên bảo hắn đi tra cô nhi viện Hồng Tâm, mà kết quả kiểm chứng lại vô cùng tương đồng với nội dung trong tiểu thuyết, cảnh sát tiểu Lý có muốn không liên tưởng đến cái phương diện buôn bán nội tạng kia cũng khó.

"Đội trưởng Hoắc, trong sách của Tử Hòa đại thần viết...... Không phải là thật chứ?." Phá án tập hung là thiên chức của cảnh sát, nhưng hiện tại cảnh sát tiểu Lý càng hy vọng chuyện này không phải thật.

"Có phải thật hay không, tra xét sẽ biết." Hoắc Minh Tri nhìn cảnh sát tiểu Lý, "Những người khác chỉ có thể suy đoán, nhưng chúng ta là cảnh sát, chúng ta có năng lực tìm kiếm chân tướng. Nếu chuyện này chỉ là một câu chuyện bịa ra, đó là tốt nhất rồi, nhưng nếu không phải......"

Ánh mắt Hoắc Minh Tri nháy mắt sắc bén lên: "Thì không thể để cho ác ma tiếp tục ung dung ngoài vòng pháp luật."

"Đúng vậy." Cảnh sát tiểu Lý lướt qua cảm xúc mê mang vừa rồi, cả người lại trở nên kiên định lên, "Hiện tại em liền đi tra mấy khu vực xung quanh cô nhi viện."

"Dẫn theo người bên tổ kỹ thuật đi." Hoắc Minh Tri nhắc nhở nói, "Bọn chúng lấy nội tạng trong cơ thể người phải trong một thời gian giới hạn, cho nên địa điểm phẫu thuật nhất định là ở trong cô nhi viện. Bọn buôn bán nội tạng nếu đã dùng chuyện ghi hình uy hiếp Hồng viện trưởng, vậy chỉ cần Hồng viện trưởng không ngốc, trong tay khẳng định cũng sẽ có chứng cứ của bọn buôn nội tạng đó. Dương Minh hiện tại đang ở trong cô nhi viện, cậu bảo người bên tô kỹ thuật đến hội hợp với hắn, thừa dịp Hồng viện trưởng còn ở nằm viện, không kịp giấu chứng cứ, lật cả cô nhi viện lên tìm cho tôi."

"Dạ rõ." Nhận lệnh, cảnh sát tiểu Lý tức khắc hành động, ra cửa liền phóng đi tổ kỹ thuật, dẫn theo người đi về hướng cô nhi viện Hồng Tâm.

Hoắc Minh Tri cầm tư liệu trên bàn lên, ra cửa đưa cho một cảnh sát khác: "Tiểu Tống, cậu cùng tiểu Phương đến lò hoả táng ở thành Bắc, đi tìm nhân viên công tác chỗ đó, hỏi xem có ai nhớ rõ là trước khi những đứa bé đó được hoả táng, có cái gì khác thường hay không. Ví dụ như trên người có miệng vế thương rõ ràng được khâu lại, hoặc là thân thể...... đặc biệt nhẹ."

Trẻ em sinh bệnh vốn đã gầy yếu, nếu như nội tạng trong cơ thể lại bị lấy đi hết, như vậy......

Nghĩ đến đây, tay cầm tư liệu của Hoắc Minh Tri lại run lên.

"Dạ rõ." Cảnh sát Tiểu Tống nhận tập tư liệu thì tay Hoắc Minh Tri.

"Có bất luận cái phát hiện gì, trước tiên phải điện thoại cho tôi." Chỉ cần có chứng cứ vô cùng xác thực, hắn liền có thể xin lệnh từ cấp trên, đi bệnh viện bắt Hồng viện trưởng.

Tên cặn bã này, hắn nhất định phải đến bệnh viện tự mình bắt về.

"Dạ rõ." Người của đại đội hình cảnh lúc này đã đều xem qua sách mới của Quý Lãng, cả đám bọn họ đều nghẹn một bụng lửa, hận không thể giây tiếp theo liền tìm được chứng cứ đi bệnh viện bắt cái tên khốn khiếp giả nhân giả nghĩa Hồng viện trưởng kia về.

Còn những tên buôn bán nội tạng đó nữa, một tên cũng không thể buông tha.

Hồng viện trưởng không phải là một người thích xem tiểu thuyết, cho nên hắn cũng không biết những chuyện mình đã làm giờ đã bị người viết thành tiểu thuyết, đồng phát công bố ra ngoài. Lúc này hắn còn nằm ở bệnh viện, chờ Quý Lãng lại đây cầu hòa.

Mấy ngày này hắn đã cẩn thận nhớ lại, chuyện hắn làm năm nay không có để lại bất luận nhược điểm gì, ngoại trừ hắn vì tự bảo vệ mình mà lén quay lại video khi giải phẫu, thì cũng chỉ có cái video mà bọn buôn bán nội tạng đã quay lại và đang giữ mà thôi l. Nhưng hai cái video này đều là ách chủ bài để tự bảo vệ mình của cả hai bên, mình cũng không ngu dại gì mang ra đi tố cáo bọn buôn bán nội tạng, mà ngay cả bọn họ dĩ nhiên cũng không lấy ra đi tố cáo mình.

Còn Tiểu Ninh sau khi chết biến thành lệ quỷ, cho dù nó có biết chuyện mình buôn bán nội tạng cũng không sao cả, biết không có nghĩa là có chứng cứ. Trên người mình có Phật châu, lệ quỷ không đến gần được, cho nên Tiểu Ninh không có khả năng biết cái video mình đã quay, cũng sẽ không biết cái video đó mình giấu ở nơi nào. Cho nên cho dù thằng nhãi kể cho người khác những gì mình đã làm, cũng không có chứng cứ. Nhưng có một con lệ quỷ như vậy cứ nhìn chằm chằm mình, thật không thoải mái, cho nên Tiểu Ninh vẫn cần phải hồn phi phách tán thì mình mới có thể yên tâm.

Còn cô gái trẻ ngày hôm qua tới cô nhi viện kia, còn cả người thanh niên sắc mặt âm trầm tới bệnh viện đó, hai người này hình như đều biết chuyệb Tiểu Ninh. Cho nên này hai người cũng không thể giữ, chờ bọn họ lấy con búp bê vải mà Tiểu Ninh ẩn thân tới đây, phải liên hệ bọn buôn nội tạng kia, báo cho bọn chúng biết để bọn chúng nghĩ cách đối phó hai người kia.

"Viện trưởng?" Lúc này, một cô gái chừng hai mươi tuổi từ ngoài cửa đi đến.

"Tiểu Lệ hả, sao con lại đến đây?" Tiểu Lệ là đứa trẻ cô nhi đầu tiên mà Hồng viện trưởng nhận nuôi, vừa mới tốt nghiệp đại học, năm nay mới bắt đầu đi làm.

"Con nghe dì Vương nói ba nằm viện, liền xin nghỉ lại đây thăm ba." Tiểu Lệ đặt rổ trái cây trong tay lên bàn, vẻ mặt quan tâm hỏi, "Ba thế nào rồi, sao lại xui xẻo gặp bọn trộm đạo vậy chứ?"

"Không có việc gì, bị thương không nặng."

"Thế này còn không nặng sao, con nghe dì Vương nói, cái tên ăn trộm kia còn muốn hoà giải với ba, bảo ba sửa miệng nói là chuyện ngoài ý muốn. Viện trưởng, ba ngàn vạn lần không thể sửa miệng nói là ngoài ý muốn nha, loại người độc ác thế này, phải cho bọn họ một bài học." Tiểu Lệ hung hăng nói.

"Cô gái đó tuổi còn nhỏ, bởi vì bị ba bắt tại trận, quá mức sợ hãi mới sinh ra ý xấu. Nếu cô ta thật sự có ý hối cãi, chúng ta cũng nên cho người ta một cơ hội." Hồng viện trưởng rộng lượng nói.

"Viện trưởng, ba đúng là quá mềm lòng, ba cứ như vậy dễ bị người ta hại......"

Bỗng nhiên một tiếng đập cửa rầm rầm vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa có ba người, trong đó hai người còn mặc cảnh phục.

Hoắc Minh Tri bước vào phòng bệnh, ngừng lại trước giường bệnh của Hồng viện trưởng.

"Đồng chí cảnh sát, các người là......" Hồng viện trưởng nghi hoặc hỏi.

"Hồng Chấn Thanh, chúng tôi hiện tại hoài nghi ông có quan hệ đến một vụ án mua bán nội tạng, đây là lệnh bắt." Hoắc Minh Tri cầm lệnh bắt mới ra lò cơ hồ chụp đến trên mặt Hồng viện trưởng m.

Hồng viện trưởng nhìn chằm chằm tên của mình trong lệnh bắt, trên mặt tất cả đều là không thể tin tưởng: "Không...... Không thể nào."

Chuyện này sao có thể bị người biết chứ, không thể nào có ai biết được, cảnh sát không thể biết được!

Hoắc Minh Tri không nhiều lời vô nghĩa với hắn, thu hồi lệnh bắt lại, khoát tay cho hai thủ hạ ở phía sau: "Giải đi."

Hai vị cảnh sát đi theo sau Hoắc Minh Tri lập tức tiến lên, không chút khách khí trực tiếp kéo cái vị viện trưởng "thiện tâm" bị gãy chân này từ trên giường xuống dưới.

"Viện trưởng!" Tiểu Lệ khiếp sợ đuổi theo ra ngoài, lại không thể đuổi theo tốc độ cảnh sát mang Hồng viện trưởng đi, chỉ có thể quay lại hỏi Hoắc Minh Tri, "Đồng chí cảnh sát, các người có phải lầm lẫn chỗ nào hay không, viện trưởng sao có thể liên quan đến chuyện buôn bán nội tạng được......"

"Cô là gì của hắn?" Hoắc Minh Tri hỏi.

"Tôi là cô nhi trong cô nhi viện Hồng Tâm, tôi được ba viện trưởng nuôi lớn, ba là người tốt, các người có phải lầm lẫn rồi hay không." Tiểu Lệ nói.

Hoắc Minh Tri há miệng thở dốc, cuối cùng không nói thêm cái gì, xoay người rời đi. Hắn không biết phải nên nói với cô gái trẻ này như thế nào, tất cả tiền bạc vật tư nuôi cô lớn lên đó, là đánh đổi bằng nội tạng của những người bạn nhỏ đã từng ở bên cô.

Ngày hôm sau, Quý Lãng vừa đến phòng làm việc đã nhận được tin, sách mới ngày hôm qua hắn viết lại bị trang web khoá rồi.

Quý Lãng hơi nao nao, lập tức liền đoán được, vậy là Hoắc Minh Tri đã tìm được chứng cứ. Vì chỉ có chứng minh được quyển sách này có liên quan đến vụ án xảy ra trong hiện thực chứ không phải là một câu chuyện tưởng tượng, thì mới có lý do khoá quyển sách lại.

"Biết rồi." Quý Lãng bình tĩnh gật gật đầu, liền lập tức đi lên lầu.

Hắn vừa đi, tổ bốn người phòng làm việc liền lập tức vây lấy Vu Miểu Miểu, cả đám người sau kẻ trước quan tâm hỏi cô chuyện bị bắt.

"Bà chủ, rốt cuộc sao lại như vậy? Sao cô lại đột nhiên đi cô nhi viện vậy?"

"Ngày hôm qua cô bị giữ trong đồn cảnh sát có sợ hay không? Cảnh sát có hung dữ với cô không?"

Vu Miểu Miểu chờ bọn họ hỏi xong, lúc này mới kể lại kỹ càng tỉ mỉ chuyện mình đã trải qua cho bọn họ một lần, tức khắc lại dẫn tới bốn người lòng đầy căm phẫn một phen, xúm lại mắng cho Hồng viện trưởng kia chừng vài phút.

"Khó trách ngày hôm qua ông chủ bỗng nhiên mở sách mới, vậy không sai rồi, thứ khốn nạn trong sách khẳng định chính là cái tên Hồng viện trưởng vu hãm bà chủ chứ ai!" Dịch Quan nói.

"Sách cũng bị khoá, nếu không có vấn đề gì, làm sao có chuyện trang web bỗng nhiên đi khoá sách chứ. Ngày hôm qua, buổi chiều chừng bốn giờ, còi cảnh sát oẻ bên sở đối diện đường cái cứ inh ỏi kêu vang suốt luôn." Đan Tuấn Nghị nói ra phát hiện của mình.

"Lần trước ông chủ là vì em, lần này là vì bà chủ." Bắc Phồn lại cảm động một trận.

Vu Miểu Miểu giật mình, hỏi: "Tướng công lại mở sách mới?"

"Ô sao bà chủ không biết sao? Ông chủ ngày hôm qua vừa mới viết xong liền vội vàng đi đón cô, lúc ấy mệt đến đứng còn muốn không nổi mà cứ cố chấp muốn đi thôi." Bắc Phồn lập tức kể công cho ông chủ nhà mình, cũng không thể để cho sự trả giá yên lặng đó của ông chủ lại bị giấu kín, đối tượng thì lại bành nhiên không biết được.

Vu Miểu Miểu tất nhiên biết trạng thái Quý Lãng ngày hôm qua không tốt, nhưng mà cô không nghĩ tới Quý Lãng là vì mở sách mới cho nên mới mệt thành như vậy, hơn nữa nghe ý của bọn Bắc Phồn, quyển sách này tựa hồ còn có liên quan đến mình.

Vu Miểu Miểu lập tức lấy di động ra mở vào chuyên mục của Quý Lãng, nhưng sách mới kia đã bị trang web khóa, ngay cả trên sách đều biến thành một chuỗi *****.

"Sách mới của tướng công viết về nội dung gì vậy?" Khi cô còn bị tạm giữ ở đồn cảnh sát, cả đêm không ngủ, được về nhà liền tắm rửa nghỉ ngơi, chờ tỉnh lại thì sách đã bị khoá rồi, có thể nói là hoàn mỹ bỏ lỡ cơ hội đọc sách.

"Bà chủ, để tôi kể cho cô nghe......"

Bắc Phồn đang muốn lôi kéo Vu Miểu Miểu kể lại nội dung trong sách, Hoắc Minh Tri lại ngay thời điểm này đi đến cắt ngang lời hắn: "Quý Lãng có ở đây không?"

Đông Vĩnh Nguyên lập tức trả lời: "Có, ông chủ ở trên lầu."

Hoắc Minh Tri gật gật đầu, đang muốn đi về hướng lầu hai, chợt chú ý tới Vu Miễu Miễu đang bị bốn người vây quanh, hắn nhớ tới tối hôm qua thẩm vấn, thuận miệng nói: "Vu Miểu Miểu, Hồng Chấn Thanh đã thừa nhận là hắn cố ý vu hãm cô, vụ án của cô hôm nay đã bị huỷ bỏ."

Nói xong, cũng không đợi những người khác phản ứng, Hoắc Minh Tri ba bước thành hai bước đi lên hướng lầu hai. Chờ cho đến khi hắn biến mất, năm người bên dưới mới chậm rãi phản ứng lại?

"Bà chủ, vụ án của cô bị huỷ bỏ, nói cách khác cô không sao rồi." Mọi người vui vẻ một trận.

"Nhưng mà Hồng viện trưởng này âm hiểm như vậy, sao có thể chủ động thừa nhận là hắn vu hãm cô?" Dịch Quan nghi hoặc nói.

"Lần trước khi Đào Gan Ma bị bắt, đội trưởng Hoắc hình như cũng biểu tình như thế này mà xông tới tìm ông chủ." Đan Tuấn Nghị nói.

"Chẳng lẽ......" Bắc Phồn tựa như nghĩ tới cái gì.

Đông Vĩnh Nguyên bỗng nhiên thở dài ra tiếng.

"Anh than thở cái gì?" Mọi người khó hiểu nhìn phía Đông Vĩnh Nguyên.

"Không có gì." Đông Vĩnh Nguyên cười khổ, vì sao mỗi lần đều phải làm lớn lên như vậy chứ, cho dù tôi có muốn giấu cũng giấu không được, quay đầu lại người trong hội Huyền Học hỏi tôi, tôi phải trả lời như thế nào chứ? Chẳng lẽ nói cô vợ Mộng Ma bị người ta khi dễ, cho nên hắn mới giận dữ khai đao?

Tổn thọ, số mạng tôi sao có thể khổ như vậy.

"Bắc Phồn, cậu mau nói cho tôi về nội dung sách mới của tướng công đi." Vu Miểu Miểu còn chờ nghe nội dung sách mới đây, tuy cô đã có thể đoán được Quý Lãng là vì mình mà xâm lấn vào mộng cảnh của Hồng viện trưởng, cho nên vì như thế, cô càng phải nghe, mỗi chi tiết đều không thể để sót.

Đây chứng tỏ là tướng công tràn đầy tình yêu với cô còn gì.

Lầu hai, Hoắc Minh Tri tượng trưng gõ cửa một cái rồi lập tức đẩy cửa đi vào.

Quý Lãng thấy Hoắc Minh Tri, không vui nhăn nhăn mày: "Tôi có nói anh được vào sao?"

"Tôi có chuyện hỏi cậu." Hoắc Minh Tri đã không kiên nhẫn được nhiều như vậy.

Quý Lãng buông bút trong tay ra: "Anh bắt được rồi?"

"Những việc này, cậu rốt cuộc làm sao mà biết được?" Ngày hôm qua hắn thẩm Hồng Chấn Thanh cả một đêm, nghe được bản thân Hồng Chấn Thanh trình bày quá trình gây án, thật sự giống đến 90% như trong nội dung sách của Quý Lãng.

Nếu nói những quyển sách trước kia của Quý Lãng viết là có tham khảo tư liệu, chuyện của Đào Gan Ma là do tự hắn suy luận ra quá trình gây án rồi viết nên, như vậy thì vụ án Hồng viện trưởng này thì sao? Vụ án này của Hồng viện trưởng cơ hồ có thể nói là thiên y vô phùng, nếu không phải Dương Minh cuối cùng tìm được cái video giải phẫu trong cô nhi viện của Hồng viện trưởng, bọn họ căn bản không bắt được Hồng viện trưởng.

Quan trọng nhất chính là, trước khi chuyện này vỡ lỡ ra căn bản không có bất luận cái dấu hiệu gì, chuyện Hồng viện trưởng gây án không có bất cứ ai chú ý, Quý Lãng rốt cuộc làm như thế nào phát hiện?

"Anh hỏi, thì tôi liền phải nói cho anh sao?" Khi Quý Lãng viết ra câu chuyện này, liền biết Hoắc Minh Tri sẽ tìm đến hắn.

"Hồng Chấn Thanh vô cùng cẩn thận, mấy đứa trẻ sau khi bị lấy hết nội tạng, ngày hôm sau hắn liền đem thi thể đưa đi hỏa táng. Mà vì không để nhân viên lò hỏa táng phát hiện thân thể đứa trẻ có dị thường, hắn sẽ đi theo toàn bộ hành trình, thân thủ đưa đứa nhỏ vào lò thiêu. Tuy tôi cũng suy đoán Hồng viện trưởng nhất định sẽ để lại một phần chứng cứ tự bảo vệ mình, nhưng căn bản không biết Hồng viện trưởng sẽ giấu chứng cứ ở nơi nào, chỉ có thể bảo Dương Minh lăn qua lộn lại trong cô nhi viện tìm. Kết quả cậu đoán xem, hắn làm sao tìm được?"

Quý Lãng trầm mặc không có phản ứng.

"Hắn muốn xốc cả cô nhi viện lên tìm đi tìm lại ba bốn lần, cái gì cũng không tìm được, cuối cùng hắn nghĩ tới quyển sách mà cậu viết. Hắn đọc thật kỹ lại nội dung, tất cả những sự vật mà trong sách nhắc đến Hồng Chấn Thanh từng tiếp xúc, đều tìm những thứ tương ứng vậy trong cô nhi viện mở ra tìm hết một lần. Cuối cùng, hắn tìm được video giải phẫu đó trong một cái đồng hồ treo tường trên vách cô nhi viện." Hoắc Minh Tri nói, "Cậu ở trong sách có ba lần nhắc tới, Hồng viện trưởng vô cùng để ý thời gian, cho nên Dương Minh đã mở ra tất cả đồng hồ trong cô nhi viện."

"Cho nên?" Quý Lãng chẳng hề để ý hỏi, "Anh nói cho tôi những chuyện này, rốt cuộc muốn làm gì?"

"Cậu rốt cuộc là làm thế nào biết chuyện đó? Tôi đã hỏi Hồng Chấn Thanh, hắn và cậu hôm qua mới lần đầu tiên gặp mặt, hơn nữa bản thân hắn cũng không phải là người vô cùng để ý thời gian. Cậu là cố tình nhắc đến trong sách, kỳ thật chính là ám chỉ chúng tôi tìm chứng cứ, lúc sáng sớm cậu đã biết chứng cứ giấu trong đồng hồ treo tường, có phải không?" Ánh mắt Hoắc Minh Tri sắc bén, gắt gao nhìn chằm chằm Quý Lãng.

"Nếu như tôi nói, tôi là nằm mơ thấy, anh có tin không?" Quý Lãng hỏi.

"Quý Lãng!"

Quý Lãng hơi hơi cong cong môi, rồi sau đó nghiêm sắc mặt, chậm rãi nói: "Bộ dáng hiện tại của anh thật sự rất giống lần đầu tiên vào mấy năm trước khi tìm tôi nói chuyện."

Hoắc Minh Tri ngẩn ra.

"Tôi vẫn chỉ nói câu kia, tôi tự mình suy luận ra được, anh tin cũng tốt, không tin cũng được, có chứng cứ thì anh cứ đến bắt tôi, không chứng cứ thì cứ nhìn đi." Quý Lãng nói.

Năng lực của Mộng Ma không thể nào giải thích được bằng logic, cho dù có cố gắng tìm sự tình tương tự hay gán ghép vào thế nào chăng nữa, thì lỗ hổng logic cũng quá lớn. Cho nên hắn dứt khoát liền không giải thích. Dù sao Hoắc Minh Tri từ rất sớm đã giám thị hắn, hiện giờ cũng bất quá cho thêm một lý do để giám thị mà thôi.

"Tôi không phải muốn bắt cậu." Hoắc Minh Tri giải thích nói.

"Vậy anh chỉ là tò mò?" Quý Lãng hỏi ngược lại, "Tôi đây hẳn không có nghĩa vụ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh nha."

"......" Hoắc Minh Tri biết, mình lúc này thật sự vẫn không thể hỏi ra được cái gì.

Năm ngày sau, vụ án Hồng viện trưởng lợi dụng tấm bình phong cô nhi viện để lén lút giao dịch với bọn buôn bán nội tạng bị nổ ra, Hồng viện trưởng và cả tổ chức buôn bán nội tạng đều bị cảnh sát bắt giữ.

Chuyện này tuôn ra, tuy rằng không đề cập kỹ càng tỉ mỉ chi tiết, nhưng tổ bốn người trong phòng làm việc đều biết, chuyện này chính là do ông chủ nhà mình tuôn ra tới, bởi vì cảnh sát phụ trách đã phá cái vụ án này đúng là Hoắc Minh Tri.

Ngoại trừ Đông Vĩnh Nguyên biết rõ nội tình, ba người còn lại đều vô cùng tò mò, không biết làm thế nào mà ông chủ nhà mình lại phát hiện ra mấy chuyện đó, nhưng bọn họ lại quá nhát, không ai dám đưa mặt đi hỏi. Chỉ có thể ngầm giữa mấy người tưởng tượng ra, cuối cùng thế nhưng đều nhất trí tán đồng với suy đoán của Bắc Phồn lúc ban đầu.

Đó chính là ông chủ nhà mình kỳ thật là một vị cao thủ hacker ở ẩn, khi Hồng viện trưởng vu hãm bà chủ, ông chủ tức giận vì hồng nhan, nửa đêm hack máy tính, di động của Hồng viện trưởng, đem mười tám đời tổ tông của Hồng viện trưởng tra xét đến đáy. Sau đó căn cứ vào tư liệu tìm được, kết hợp với đại não suy luận như thần của hắn, hoàn thành quyển sách 《 ta vốn là một người tốt 》kia.

Đông Vĩnh Nguyên nghe xong chỉ muốn nói, không hổ là làm biên tập, chỉ cần cốt truyện yêu cầu, thật muốn như thế nào đều có thể vẽ nên như thế đó.

Nhưng mà chuyện này chung quy vẫn bị tuôn ra, chỉ hy vọng cái phần báo cáo hai ngày trước mình nộp lên có thể an toàn qua cửa. Mà cái nguyện vọng cầu may này của hắn, chỉ duy trì đến 10 giờ tối liền tan biến.

Đông Vĩnh Nguyên tối 10 giờ bị sư phụ Hứa đại sư của mình kêu qua.

"Vĩnh Nguyên, ta hỏi con lại một lần, Quý Lãng có phải vì Vu Miểu Miểu bị Hồng viện trưởng vu hãm, cho nên cố ý năng lượng Mộng Ma xâm nhập vào cảnh trong mơ của Hồng viện trưởng?" Hứa đại sư hỏi.

"Sư phụ, ông chủ...... Không phải, Quý Lãng hiện tại lực lượng còn rất ổn định, hẳn là không phải chủ động sử dụng năng lực Mộng Ma đâu." Đông Vĩnh Nguyên muốn lừa dối cho qua.

"Vậy hắn làm như thế nào tiến vào trong mộng Hồng viện trưởng để viết ra quyển sách kia?" Hứa đại sư hỏi.

"Vì chuyện của Vu Miểu Miểu, Quý Lãng cùng Hồng viện trưởng từng có tiếp xúc, cho nên có thể là buổi tối Hồng viện trưởng nằm mơ ác mộng......"

"Nói dối!" Hứa đại sư cầm lấy ly nước trên bàn hung hăng đập xuống bên chân Đông Vĩnh Nguyên, "Hứa Uy nói, cái ông Hồng viện trưởng kia, trên người có Phật châu hộ thể, hắn căn bản không có khả năng nằm mơ thấy ác mộng. Nếu không phải Quý Lãng cố ý xâm nhập vào mộng cảnh của Hồng viện trưởng, căn bản là không có khả năng biết được những sự tình đó."

Đông Vĩnh Nguyên ngẩn ra, quay đầu đi nhìn nhị sư huynh Hứa Uy. Hứa Uy nhướng mắt, cũng đang nhìn lại hắn.

Đông Vĩnh Nguyên biết giấu không được: "Sư phụ, hiện tại ngài hẳn cũng đã biết cái tên Hồng viện trưởng kia làm cái gì, nếu không nhờ Quý Lãng, hắn hiện tại còn đang buôn bán nội tạng mấy đứa nhỏ trong cô nhi viện kìa, loại người này chẳng lẽ không nên bắt sao?"

"Nên bắt, nhưng đây không phải lý do con giấu giếm chuyện Quý Lãng sử dụng năng lực." Hứa đại sư cả giận nói.

"Con chỉ là không muốn vì chuyện này mà mọi người lại đi tìm ông chủ phiền toái, con cảm thấy ông chủ làm không sai." Đông Vĩnh Nguyên nói.

"Chuyện này hắn làm không sai, nhưng con quên mất nguyên nhân vì sao lúc trước ta cho con đi trông chừng Quý Lãng sao?" Hứa đại sư lớn tiếng quát lớn.

"Nhớ...... Nhớ rõ."

"Ta vì sao để con đi nhìn chằm chằm Quý Lãng?!"

"Bởi vì...... một khi năng lượng Mộng Ma bị mất khống chế, toàn bộ thế giới đều sẽ rơi vào ác mộng, đến lúc đó sinh khí hỗn loạn, linh khí mất khống chế, lệ khí tăng trưởng, nhân gian sẽ đại loạn." Đông Vĩnh Nguyên nói, "Nhưng mà...... Nhưng mà ông chủ còn chưa làm những việc này, hắn viết những quyển sách đó đều là vì bắt người xấu."

"Sao con có thể hồ đồ như vậy." Hứa đại sư mắng, "Mộng Ma chính là một quả bom đã mở kíp, lúc nào cũng có thể nổ. Hơn nữa còn là một quả bom như bom hạt nhân, năng lực của hắn một khi thức tỉnh là sẽ mất khống chế, đến lúc đó ai có thể ngăn cản? Việc bản thân Quý Lãng là người tốt hay người xấu kỳ thật cũng không phải quan trọng, quan trọng là năng lực trên người hắn không nên tồn tại, hoài bích có tội, đạo lý đó con không hiểu sao?"

"Nhưng...... Nhưng ông chủ còn chưa làm cái gì mà, chúng ta như vậy, có thể đối với hắn quá không công bằng hay không." Đông Vĩnh Nguyên nói.

"Thế giới này trước nay đã không phải tuyệt đối công bằng." Hứa đại sư thở dài nói, "Con có biết, khi mới vừa phát hiện Quý Lãng là Mộng Ma, Hiệp Hội Huyền Học cố ý triệu mở hội nghị một lâng, quyết định có nên giết chết Quý Lãng hay không."

"Cái gì?!" Đông Vĩnh Nguyên hoảng sợ biến sắc.

"Khi đó Quý Lãng chỉ mới mười tuổi, vẫn là một đứa trẻ. Chúng ta cũng cảm thấy, hắn còn chưa làm cái gì cả, cũng thật sự không thể xuống tay đi giết một đứa trẻ như vậy, cho nên chúng ta mới đổi thành giám thị." Hứa đại sư nói, "Nhưng không thể để hắn tuỳ ý thức tỉnh năng lượng Mộng Ma, nguy hại thế giới được. Cho nên chúng ta thương nghị rồi quyết định, một khi Quý Lãng học xong phương pháp khống chế năng lượng Mộng Ma, liền muốn mang về hiệp hội giam giữ giám thị, nếu năng lượng Mộng Ma lớn mạnh đến trình độ nhất định, vượt khỏi cấp bậc nguy hiểm do hiệp hội đánh giá, thì cần phải trừ bỏ. Thực rõ ràng, hắn hiện tại đã không khống chế được năng lượng Mộng Ma rồi."

"Không, không phải, ông chủ chỉ là đi vào giấc mộng mà thôi, thân là Mộng Ma, tiến vào cảnh trong mơ là bản năng, đây không thể xem như mất khống chế." Đông Vĩnh Nguyên vội vàng biện giải cho Quý Lãng.

"Hồng Chấn Thanh đã chết." Hứa Uy bỗng nhiên lên tiếng.

"Cái gì?" Đông Vĩnh Nguyên cả người cứng đờ.

"Hai giờ trước, Hồng Chấn Thanh ở trong ngục giam rống lên kêu to, bỗng nhiên đâm đầu vào tường tự sát." Hứa Uy nói, "Ta hỏi cai ngục rồi, trong khoảng thời gian này Hồng Chấn Thanh ở trong ngục giam mỗi đêm đều nằm mơ thấy ác mộng. Ta bắt hồn phách của hắn lại hỏi qua, hắn nói từ sau khi gặp Quý Lãng, mỗi đêm đều thấy ác mộng. Hơn nữa đều là những cảnh giống nhau lặp đi lặp lại. Hắn đeo Phật châu mười mấy năm, không có khả năng Phật châu vừa rời thân liền bị ác mộng quấn thân, chỉ có có thể là Quý Lãng, sử dụng năng lượng Mộng Ma thay đổi mộng cảnh của hắn."

"...... Nhưng, nhưng cái loại khốn nạn này không nên chết sao?" Đông Vĩnh Nguyên hỏi.

"Vấn đề không phải là tên cặn bã này có nên chết hay không, mà là Quý Lãng đã học xong cách dùng năng lượng Mộng Ma rồi." Hứa Uy nói.

"Vậy mọi người...... định làm cái gì?" Giọng Đông Vĩnh Nguyên có chút run rẩy, hắn có chút sợ phải nghe câu trả lời.

"Tổ tra xét của hiệp hội Huyền Học đã đi tìm Quý Lãng." Hứa đại sư nói.

Đông Vĩnh Nguyên ngẩn ra một chút, rồi sau đó theo bản năng liền tìm di động của mình, nhưng vì hắn run rẩy quá mức, di động từ túi áo rút ra lại không thể cầm chắc, lạch cạch rơi xuống đất. Hắn kinh hoảng quỳ xuống đi nhặt, lại có người trước hắn một bước nhặt lên.

Là Hứa Uy.

Hứa Uy ngồi xổm trước mặt Đông Vĩnh Nguyên, nhịn không được mắng: "Tôi lúc trước đã nói rồi mà, không nên cho cậu đi làm vị trí nằm vùng này, cậu nhìn bộ dáng hiện tại của cậu xem. Cho dù cậu gọi điện thoại báo cho Quý Lãng, hắn có thể chạy sao? Hắn có thể chạy tới chỗ nào? Hiện tại ngay cả bản thân cậu đều phải bị hiệp hội khiển trách."

Đông Vĩnh Nguyên tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play