Quý Lãng nhận ly cà phê Đông Vĩnh Nguyên pha xong, nhàn nhã lên lầu, để lại năm người dưới lầu vẫn còn sững sờ tại chỗ.

"Cậu ta vừa rồi nói cái gì?" Hoắc Minh Tri chuyển hướng về Đông Vĩnh Nguyên cũng đang ngơ ngẩn đứng một bên.

"Mở sách mới?" Đông Vĩnh Nguyên cũng không phải quá xác định, hắn quay đầu nhìn ba đồng nghiệp khác đang đứng ở khu làm việc, hy vọng được chút nhắc nhở, lại thấy ba vị kia cũng đang đầy mặt ngơ ngác.

Có phải thật hay không cũng không cần suy đoán, lấy tốc độ tay của Quý Lãng, nhiều nhất nửa giờ sau, chương một sẽ xuất hiện. Hoắc Minh Tri lập tức không đi về sở cảnh sát, tìm vị trí ngồi xuống cùng bốn người trong phòng làm việc nhìn di động chờ. Bọn họ vừa ra ra vào vào chuyên mục tiểu thuyết Quý Lãng vừa nhìn thời gian, tựa hồ như sợ không kịp cập nhật ở giây đầu tiên khi chương một xuất hiện vậy.

25 phút sau, Hoắc Minh Tri thu được nhắc nhở của trang web: Tác giả Tử Hòa ngài theo dõi đang ra sách mới

Hoắc Minh Tri vội vàng cập nhật giao diện, một tiêu đề tiểu thuyết chỉ mới có một chương liền xuất hiện trong chuyên mục.

Tiểu thuyết mới tên là 《 Tôi vốn cũng là một người tốt 》.

Cái tên này?

Hoắc Minh Tri lập tức liền liên tưởng đến thân phận viện trưởng cô nhi viện của Hồng viện trưởng, tức khắc trong lòng chợt lạnh, nếu viện trưởng cô nhi viện từ một người tốt biến thành người xấu, vậy hắn ta sẽ làm cái gì? Sẽ làm gì những đứa trẻ cô nhi đáng thương đó?

Là một cảnh sát, Hoắc Minh Tri thấy qua vô số chuyện tàn khốc, cho nên hắn đều đã có thể giữ được thái độ thản nhiên xử lý, nhưng chỉ độc nhất một vấn đề mà hắn trước sau đều không thể bình tĩnh, đó là những án kiện có liên quan đến trẻ em. Bởi vì trẻ em chính là những gì ngây thơ nhất, thuần khiết nhất, cũng yếu ớt nhất trên thế giới này. Hắn bỗng nhiên có chút sợ hãi không dám xem câu chuyện này, vì lỡ như... câu chuyện này là thật thì sao?

Nhưng sách do Quý Lãng viết, có một quyển nào là hư cấu chưa?

Cho dù có dự cảm xấu thật lớn, Hoắc Minh Tri vẫn không thể khống chế được hai mắt của mình, hắn một mực chăm chú đọc hết toàn bộ chương một. Nội dung chương 1 kỳ thật cũng không nhiều, chỉ nói về chuyện tâm lý của Hồng viện trưởng biến hoá thế nào từ khi hắn bắt đầu nhặt được đứa bé đầu tiên cho đến khi quyết định sáng lập cô nhi viện, giữa những hàng chữ tràn ngập tình cảm thương tiếc cùng yêu mến của Hồng viện trưởng đối với những đứa bé, cùng với quyết tâm đập nồi bán sắt để sáng lập cô nhi viện.

Nhưng nếu như quay lại nhìn tên quyển tiểu thuyết một cái, liền sẽ biết lúc này Hồng viện trưởng có bao nhiêu tốt, thì phía sau biến chuyển sẽ có bao nhiêu lớn.

Quý Lãng mở sách cũng không báo trước, nhưng chỉ cần hắn mở sách mới, thì diễn đàn người đọc liền nhất định sẽ sôi trào.

【 Ôi má ơi, hôm nay ngày mấy vậy? Tôi ngủ chưa tỉnh sao? Tử Hòa đại thần mở sách? 】

【 Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy, vừa rồi tôi còn nhéo mình một cái, mẹ nó đau quá. Từ lần trước Tử Hòa đại thần mở sách hình như còn chưa tới một tháng mà, tôi thật không phải nằm mơ chứ? 】

【 Tử Hòa đại thần mở sách cần mẫn như vậy, là nhân tính vặn vẹo, hay là hắn thiếu tiền? 】

【 Lầu trên biến ngay, Tử Hòa đại thần mở sách sao lại nói là nhân tính vặn vẹo? 】

【 Anh nhìn tên sách mới xem, 《 tôi vốn cũng là một người tốt 》, đây còn không rõ ràng là một quá trình nhân tính vặn vẹo hay sao. 】

【 Chương một tôi mới xem xong rồi, vai chính tựa hồ là viện trưởng cô nhi viện thì phải, mẹ nó, Tử Hòa đại thần rốt cuộc muốn xuống tay với trẻ nhỏ thiên chân vô tà hay sao? 】

【 lầu trên câm miệng, cốt truyện giả thuyết trong sách làm ơn đừng kéo tác giả vào. 】

Hoắc Minh Tri không tham dự thảo luận trong diễn đàn, hắn thừa dịp Quý Lãng viết chương hai, dùng di động gọi cho đội phó của mình: "Dương Minh, hiện tại cậu dẫn hai người đi cô nhi viện Hồng Tâm đi."

"Cô nhi viện, đi chỗ đó làm cái gì?" Phó đội trưởng Dương Minh của đội hình cảnh ngẩn ra.

"Đi...... Đi canh, đi canh trước đi, đừng để người ngoài tùy tiện ra vào, sau đó chờ điện thoại của tôi." Hoắc Minh Tri nói.

"Đội trưởng Hoắc, không có thủ tục hay lý do gì, chúng ta làm như vậy không tốt đâu." Cho dù là cảnh sát cũng không thể muốn làm gì thì làm.

"Thì cậu đi canh canh vậy thôi, còn có thể làm cái gì thì cậu cứ xem rồi làm." Hoắc Minh Tri cũng không biết nên giải thích với Dương Minh như thế nào, cũng không thể nói tôi xem tiểu thuyết Quý Lãng viết, dự cảm là viện trưởng cô nhi viện Hồng Tâm sẽ là mục tiêu bắt giữ tiếp theo của chúng ta, mà cô nhi viện Hồng Tâm có khả năng là là hiện trường gây án, cho nên mới để cho các người qua canh trước được?

Cũng may Dương Minh tuy nghi hoặc, nhưng vẫn nghe lời dẫn người đi.

Lúc này, chương 2 của Quý Lãng cũng đã ra tới. Chương hai có thể nói là một chương miêu tả quá trình quá độ, đơn giản miêu tả Hồng viện trưởng vì sáng lập cô nhi viện phải trải qua đủ loại gian khổ, trong đó bao gồm bán xe bán nhà, rồi ly hôn với vợ, cuối cùng rốt cuộc như nguyện sáng lập cô nhi viện, cũng được một vị cao tăng tặng Phật châu. Nhưng ở cuối chương hai, vợ trước của Hồng viện trưởng bỗng nhiên gọi điện thoại tới, báo cho Hồng viện trưởng là con trai bọn họ mắc bệnh, cần gấp một số tiền khá lớn để làm giải phẫu.

Hoắc Minh Tri biết, câu chuyện sắp sửa tiến vào chính đề.

【 biến chuyển, tuyệt đối biến chuyển, Hồng viện trưởng bị tha hoá khẳng định có quan hệ với chuyện con ông ta sinh bệnh. 】

【 kỳ thật từ khi ông ta bán xe bán nhà, tôi liền biết ngay sẽ có bi kịch. Thiện lương tất nhiên là tốt, nhưng thiện lương cũng phải lượng sức mà làm, khi người nghèo đến như vậy vẫn phải cưu mang người lạ, mới là đáng sợ nhất. 】

【 Đúng vậy, nếu như tội nghiệp mấy đứa trẻ, có thể nhận nuôi một hai đứa cô nhi, vì sao một hai phải táng gia bại sản, vợ con ly tán để sáng lập cô nhi viện. 】

......

Chương thứ ba lại được cập nhật, Quý Lãng dùng một lượng lớn câu từ miêu tả tình huống tiến thoái lưỡng nan cùng gian khổ của Hồng viện trưởng, sau đó thì bọn buôn nội tạng liền lên sân khấu. Tên lái buôn hào hùng khuyên bảo Hồng viện trưởng kia một câu: "Đứa nhỏ này vốn sắp chết, chúng ta chỉ cần chờ nó chết, lấy nội tạng rồi khâu nó lại, sau đó ông trực tiếp đưa đi hoả táng, sẽ không có ai phát hiện."

Làm người xem sởn tóc gáy, lòng đầy căm phẫn.

【 Ôi con mẹ nó, ông Hồng viện trưởng này sao lại thế chứ, một khắc trước còn ở bệnh viện đau khổ cầu xin bác sĩ cứu thằng bé, sau một khắc lại để cho người ta chờ lấy nội tạng nó chứ?? 】

【 Đây có gì mà không thể, rõ ràng là hối hận lúc trước không lấy tiền của người ta quyên góp đi cứu con trai mình.】

【 Mấy tên lái buôn nội tạng đó cũng không phải người, vậy mà canh trước cô nhi viện để chờ người chết? 】

【 Đó tính là gì? Chỉ cần cho bọn chúng cơ hội, anh có còn sống cũng bị tụi nó mổ lấy. 】

【 Tôi cảm giác phần sau câu chuyện này sẽ thực khủng bố, có một số việc đã mở đầu sẽ không thu tay lại được. 】

......

Đây cũng là ý nghĩ trong đầu Hoắc Minh Tri lúc này, cái gọi là một bước sai thì các bước đều sai chính là thế này. Con người một khi bước chân vào địa ngục, sẽ rõ ràng biết mình không quay về được, càng biến thành dữ dội khủng bố hơn.

Hai mươi phút sau, chương thứ tư đã xuất hiện. Khi Hoắc Minh Tri đọc đến đoạn bọn lái buôn nội tạng gọi điện cho Hồng viện trưởng nói đã ghi âm ghi hình, hắn thở dài, nhắm hai mắt lại.

【 trong cô nhi viện nhiều trẻ em như vậy, mỗi năm cũng có thể chết một hai đứa, moá nó, đây là tiếng người sao? 】

【 Thứ súc sinh này tính là người sao? Đừng có dùng danh từ xưng hô bọn nó nữa. 】

【 Ác ma không đáng sợ, đáng sợ chính là ác ma mà mẹ nó còn khoác một lớp da thiên sứ? 】

【 Bọn chúng xem mấy đứa trẻ đó là cái gì? Dê con sao? Muốn ăn dê nướng nguyên con cứ vào bắt một con ra? 】

【 Ôi mấy đứa trẻ đáng thương đó, đến chết vẫn kêu tên cặn bã này là ba Hồng. 】

......

Theo Quý Lãng viết càng ngày càng nhiều, thì số lượng trẻ em bị lấy mất nội tạng cũng càng ngày càng nhiều, trong diễn đàn người đọc, các fan ngồi trước máy tính tức giận đến đánh chữ cũng run tay.

【 cái tên Hồng viện trưởng này quá con mẹ nó ghê tởm, mấy đứa nhỏ đó tin tưởng hắn như vậy, khi bọn nhỏ còn sống hắn bán nội tạng bọn nhỏ thì thôi đi, ghê tởm nhất là khi bọn nhỏ đều đã chết rồi, hắn còn dâm nói những câu ghê tởm như vậy. 】

【 Kiếp sau con sẽ thực hạnh phúc, đồ súc sinh chó má, sao ngươi mẹ nó không tự mình đi chết, tìm kiếp sau hạnh phúc đi. 】

【 Đúng là thứ kỹ nữ còn lập đền thờ! 】

【 Tôi cảm thấy hắn sợ quỷ hồn của mấy đứa trẻ đó tới tìm hắn báo thù, mọi người không chú ý tới sao? Đã chết nhiều trẻ em như vậy, nhưng Hồng viện trưởng chỉ nhìn thấy mỗi hồn của tiểu Minh, bởi vì chỉ có tiểu Minh là còn tỉnh táo khi bị hắn giết chết, chỉ có mỗi tiểu Minh là biết rõ mình chết vì cái gì. 】

Tiểu Minh là một cái tên khác mà Quý Lãng lấy cho quỷ đồng tử ở trong sách.

【 Ý lầu trên là, những đứa bé đó khi còn sống bị hắn lừa gạt, sau khi chết bị hắn lấy hết nội tạng, chết không toàn thây, vậy mà còn tin mấy lời nhảm nhí hắn nói? 】

【 Ôi mẹ ơi, lầu trên nói như vậy, tôi cảm thấy cái thằng Hồng viện trưởng này càng ghê tởm hơn. 】

【 ghê tởm + 1】

......

Trong từng hàng ghê tởm đó, chỉ có Đông Vĩnh Nguyên biết, chuyện mà trong diễn đàn suy đoán có khả năng rất lớn là sự thật.

Người sau khi chết đi, nếu muốn hóa thành lệ quỷ, phải có chấp niệm hoặc oán hận. Mà trẻ nhỏ thiên chân ngây thơ, cho dù sau khi chết cũng ít khi có oán hận cùng chấp niệm. Cho nên nếu như trẻ nhỏ sau khi chết hóa thành lệ quỷ, vậy thì chứng tỏ lúc sinh thời đã chịu ngược đãi cùng tra tấn đến mức người thường không thể tưởng tượng. Những đứa trẻ đó khi còn sống đều thiệt tình yêu thích Hồng viện trưởng, cho nên dù cho sau khi chết biết Hồng viện trưởng muốn lấy đi hết nội tạng trong cơ thể bọn nó, bọn nó cũng sẽ ngây thơ tin tưởng những lời Hồng viện trưởng nói, thậm chí sẽ thật vui vẻ vì nội tạng của chính mình có thể giúp Hồng viện trưởng. Sau đó vui vui vẻ vẻ, thậm chí mang theo lòng cảm kích đối với Hồng viện trưởng đi đầu thai.

Chỉ là khi nghĩ đến hình ảnh này, cả người Đông Vĩnh Nguyên đều run lên. Ghê tởm, cái tên Hồng viện trưởng này thật sự quá ghê tởm, ngày hôm qua hắn còn đi nói với ông chủ đối phương là một đại thiện nhân nổi tiếng xa gần nữa chứ.

Hoắc Minh Tri đứng xoạt đứng dậy, hắn đã không chờ kịp để xem toàn bộ nội dung. Hắn hiện tại phải về đội hình cảnh, hắn muốn cho người đi điều tra cô nhi viện Hồng Tâm, tra xem có phải cô nhi viện mỗi năm đều có một hai đứa nhỏ tử vong, có phải sau khi mỗi đứa nhỏ chết một thời gian, luôn có một khoản tiền quyên góp lớn đóng góp vào tài khoản cô nhi viện, có phải đồng thời cũng có một khoản tiền giống vậy gửi vào tài khoản vợ trước Hồng viện trưởng, có phải mỗi một đứa trẻ chết đi khi đưa đến bệnh viện cũng đã không thể làm được gì nữa hay không?!

"Loảng xoảng" một tiếng vang, là Hoắc Minh Tri đứng dậy quá mạnh, làm ghế dựa ngã lăn.

Bốn người trong phòng làm việc đang gia nhập với những người người đọc khác trong diễn đàn hăng say mắng Hồng viện trưởng cùng bọn lái buôn nội tạng ngẩng đầu lên, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng Hoắc Minh Tri hùng hổ rời đi.

"Đội trưởng Hoắc làm sao vậy?" Dịch Quan nghi hoặc nói.

"Phỏng chừng là quá nhập tâm nên cảm xúc trào ra, rốt cuộc ổng là cảnh sát mà. Nếu em là ổng, hiện tại liền lái xe cảnh sát, điều tra tất cả cô nhi viện ở Hải Thị này một lần." Bắc Phồn nói.

"Nói mới nhớ," Đan Tuấn Nghị quay đầu nhìn về phía Đông Vĩnh Nguyên, "Tôi nhớ hình như viện trưởng cái cô nhi viện mà hôm qua bà chủ đi á, hình như cũng họ Hồng."

"Đúng vậy, tôi cũng tra ra thử nè, cô nhi viện Hồng Tâm, viện trưởng tên là Hồng Chấn Thanh, hình như cũng là một cô như viện tư nhân nhỉ?" Dịch Quan càng nói giọng càng nhỏ, "Không...... không phải đâu."

Ba người lúc này mới như là ý thức được cái gì, cả đám quay đầu nhìn về phía văn phòng lầu hai.

"Chắc là không phải, lần trước chuyện Đào Gan Ma um sùm ai cũng biết, trên mạng ồn ào huyên náo, ông chủ viết một chút cũng coi như là theo sát thời sự. Nhưng chuyện này, ông chủ là sao mà biết được?" Đan Tuấn Nghị cẩn thận nhỏ giọng thanh hỏi.

Ý nghĩ của Đan Tuấn Nghị rất đơn giản, cho dù ông chủ muốn viết, dù sao cũng phải thu thập tư liệu đã, chuyện về Đào Gan Ma có thể nói là tìm trên mạng, tìm chỗ cảnh sát, hoặc là lấy tư liệu từ Bắc Phồn, nhưng chuyện về cái cô nhi viện này thì đào đâu ra tư liệu? Cho nên chuyện này khẳng định không phải là chuyện có thật.

"Ông chủ ngày hôm qua có đi gặp cái ông viện trưởng kia không?" Dịch Quan bỗng nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi Đông Vĩnh Nguyên.

Đông Vĩnh Nguyên gật đầu.

"Phân tích tâm lý tội phạm? Trâu bò đến như vậy sao?" Đan Tuấn Nghị không phải quá tin tưởng, này mẹ nó không chút dấu hiệu, rốt cuộc làm sao phân tích ra được chứ?

"Mọi người nói xem, có khi nào ông chủ là hacker gì đó hay không? Ngày hôm qua sau khi gặp cái ông Hồng viện trưởng kia, ông chủ liền phân tích ra hắn không phải người tốt, hơn nữa hắn vu hãm bà chủ chúng ta, ông chủ liền muốn giáo huấn hắn một chút. Sau đó buổi tối liền hack vào máy tính của ông Hồng viện trưởng này, tìm được tư liệu trong đó?" Bắc Phồn suy đoán nói.

Đông Vĩnh Nguyên nhịn không được giật giật khóe miệng, thầm nghĩ cậu nha, nói bậy mà chuẩn ghê, chẳng qua ông chủ không có đi hack di động máy tính gì, hắn đi hack não người thôi.

Phòng làm việc rơi vào một luồng an tĩnh quỷ dị, lý trí nói cho bọn họ là nội dung quyển sách này của Quý Lãng rất kỳ quặc, chỉ có thể nói là do hắn bịa ra mới giải thích được. Nhưng trong lòng lại có một thanh âm nói với bản thân, đây mẹ nó rất có thể là sự thật.

"Chúng ta chờ kết quả thôi." Đan Tuấn Nghị nói.

Nhìn tư thế kia của đội trưởng Hoắc đội mới rồi, mặc kệ có phải sự thật hay không, hẳn là đã đi điều tra.

Quý Lãng một mạch viết đến một giờ chiều mới từ lầu hai đi xuống dưới. Hắn sắc mặt tái nhợt, dựa vào tay vịn cầu thang nhìn phía Đông Vĩnh Nguyên nói: "Luật sư, có điện thoại tới chưa?"

Đông Vĩnh Nguyên sửng sốt, vội vàng nói: "Đã gọi rồi, luật sư nói đang đi đón."

"Luật sư đi đón?" Quý Lãng nhíu mày.

Đông Vĩnh Nguyên trong lòng nhảy dựng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cả người nhảy dựng lên: "Em...... Em hiện tại liền đi đón đây."

Đông Vĩnh Nguyên thật không phải cố ý, hắn sau khi nhận được điện thoại của luật sư, cũng đã tính toán thời gian chuẩn bị qua đi đón Vu Miểu Miểu, chỉ là sau đó hắn xem tiểu thuyết thật sự mê mẩn, một lòng chỉ nghĩ đến kết cục, thế nhưng bất tri bất giác quên mất luôn cả một chuyện quan trọng đến như vậy.

"Cùng đi." Quý Lãng loạng choạng từ trên thang lầu xuông dưới.

"Ông chủ." Thân thể hắn hơi nghiêng ngã làm bốn người hoảng sợ, Bắc Phồn càng đi lên trực tiếp đỡ lấy hắn.

"Buông ra." Quý Lãng ghét bỏ đẩy Bắc Phồn ra, kiên trì muốn cùng Đông Vĩnh Nguyên lái xe đi đón Vu Miểu Miểu.

Cô gái kia ngày hôm qua khóc thành như vậy, hôm nay nếu là không đi đón nữa, trở về khẳng định lại khóc thêm một trận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play