Quý Lãng cảm thấy thời gian cũng đến rồi, một ngụm uống hết chút rượu vang đỏ còn thừa lại trong ly, xoay người trở về phòng khách. Hắn tiện tay gác ly rượu lại lên trên bàn trà, tùy ý ngồi dựa vào trên sô pha một cái.
"Tắt đèn."
Thiết bị AI theo tiếng đóng cửa, phòng hoàn toàn tối sầm xuống, Quý Lãng bắt đầu đi vào giấc mộng.
Khi Quý Lãng tìm được cửa vào cảnh trong mơ của Hồng viện trưởng, phát hiện cửa vào mộng cảnh của hắn khác với người người khác, có một vầng sáng màu vàng nhàn nhạt tựa hồ như ngăn cản hắn tiến vào. Loại tình huống này Quý Lãng đã từng gặp rồi, đó là một lần khi hắn thử muốn đi vào mộng cảnh của một vị đại sư Huyền môn, lối vào mộng cảnh cũng có một vầng sáng màu vàng như vầy, cuối cùng hắn bị ngăn lại bên ngoài mộng cảnh.
Quý Lãng suy đoán, loại vầng sáng màu vàng này hẳn là người của Huyền môn dùng để cố ý đối phó hắn, nhưng Hồng viện trưởng rõ ràng không phải người Huyền môn, vậy vầng sáng màu vàng này là từ đâu mà đến? Chẳng lẽ là có người biết mình đêm nay muốn xâm lấn vào mộng cảnh của Hồng viện trưởng sao?
"Cô ta muốn trộm Phật châu của tôi."
Là Phật châu?! Quý Lãng lập tức liền phản ứng lại.
Quý Lãng vươn tay, chạm vào vầng sáng màu vàng kia, vầng sáng lập tức xoay tròn lên, bắt đầu tinh lọc năng lực Mộng Ma chung quanh thân thể hắn, hắc khí nồng đậm bị vầng sáng nhàn nhạt pha loãng, nhưng cũng không mãnh liệt. Quý Lãng trong lòng vừa động, người chợt đi về phía trước một bước, mạnh mẽ đẩy một cái, vầng sáng bỗng nhiên tản ra, lối vào mộng cảnh liền xuất hiện ở trước mắt hắn.
Xem ra chuỗi Phật châu này không phải cố ý nhằm vào mình, chỉ là có chút tác dụng an thần thôi. Trình độ an thần này chỉ có thể có tác dụng làm cho người thường ngủ an ổn, rời xa ác mộng, nhưng chỉ là rời xa ác mộng do con người tự mình tạo ra, chứ không thể đuổi được sự xâm nhập của Mộng Ma như hắn.
Quý Lãng thuận lợi tiến vào trong mộng cảnh của Hồng viện trưởng, bốn phía vẫn là một mảnh không gian màu trắng, có chút giống với mộng cảnh của Đào Gan Ma, lại là một mộng cảnh của người không bình thường.
Quý Lãng duỗi tay vung lên giữa không trung, sương trắng dần dần mờ đi, lộ ra rất nhiều bong bóng mộng cảnh lớn nhỏ không đồng nhất, đủ mọi màu sắc đang trôi bồng bềnh.
"Ố, không phải là không thường nằm mơ, mà là giấc mơ đã bị trấn trụ." Chỉ thấy cả không gian trôi nổi đầy bong bóng mộng cảnh đủ màu kia, những bong bóng màu trắng trong suốt trên cùng được bọc lại bởi một một lớp ánh sáng màu vàng, không thể di động m.
Bong bóng mộng cảnh có tồn lại là chứng tỏ chủ nhân giấc mộng đã từng có mộng cảnh như thế, màu sắc của bong bóng mộng cảnh càng nhạt, chứng tỏ sức ảnh hưởng của cảnh trong mơ đối với chủ nhân càng nhỏ. Nhưng đó đều là trong tình huống bình thường thôi, chứ còn một vùng các bong bóng mộng cảnh trước mắt này, tuy rằng màu sắc đều là một màu trong suốt, nhưng chúng nó là bị lớp sáng màu vàng bao bọc lấy, nói cách khác, những mộng cảnh này là bị phật quang của Phật châu mạnh mẽ khống chế được.
"Xem ra ông có không ít ác mộng đâu, Hồng viện trưởng." Bất quá Quý Lãng cũng không có hứng thú đi lật xem ác mộng của Hồng viện trưởng, hiện tại hắn có chuyện quan trọng hơn làm.
"Quỷ Oa Oa." Quý Lãng triệu hoán bong bóng mộng cảnh đầu tiên mình yêu cầu.
Thực mau, một cái bong bóng mộng cảnh trong suốt bỗng nhiên tránh thoát khỏi lớp bọc sáng màu vàng, từ phía trên trôi là đà xuống, dừng lại trước người Quý Lãng, Quý Lãng duỗi tay chạm mở cảnh trong mơ.
Hình ảnh trong mộng cảnh liền mở ra ngay sau đó, bắt đầu từ lần đầu tiên Hồng viện trưởng nhận được cú điện thoại đêm khuya điện, liên tục cho đến khi Hồng viện trưởng rốt cuộc đoán được thân phận quỷ đồng tử, sau đó lợi dụng một bé gái tên là Đình Đình, làm quỷ đồng tử phải giơ tay chịu trói, chủ động báo ra nơi bản thân đang ở, cuối cùng bị Phật châu trấn ở kho trên gác mái.
"Ngu ngốc." Khi nhìn thấy quỷ đồng tử bị Hồng viện trưởng xách ra từ trong buồng điện thoại, Quý Lãng liền nhịn không được muốn mắng, "Với chỉ số thông minh này cũng có thể thành lệ quỷ?"
Quý Lãng khép lại mộng cảnh, giơ tay đẩy ra, tiếp tục triệu hoán mộng cảnh tiếp theo: "Nguyên nhân Hạng Ninh tử vong."
Từ mộng cảnh vừa rồi, Quý Lãng đã biết quỷ đồng tử tên gọi Hạng Ninh.
Một lát sau, một cái bong bóng mộng cảnh trong suốt còn to hơn cái vừa rồi nhiều thoát ra khỏi vầng sáng màu vàng, dừng lại trước mặt Quý Lãng, Quý Lãng duỗi tay mở.
Cảnh trong mơ mở ra, tựa hồ đang là mùa đông, một đứa trẻ chừng bốn năm tuổi đội một cái mũ len đỏ đang hớn hở đắp người tuyết trên sân, khuôn mặt trắng nõn bị lạnh đến đỏ bừng, nhưng trong đôi mắt lại tràn đầy vui vẻ. Quý Lãng nhận ra, đây là Hạng Ninh bốn năm tuổi.
Hạng Ninh đắp người tuyết xong, đang loay hoay tìm trên đất hòn đá nhỏ để làm mắt cho người tuyết, mải lui cui, nó lùi đến gần cửa viện, bỗng nhiên nghe được một tiếng nhóc rất nhỏ. Hạng Ninh nghi hoặc dừng một chút, sau đó tò mò mở cửa viện ra, ngay sau đó nó nhìn thấy ở trên nền tuyết một cái tả lót màu lam, trong tã lót có một đứa bé đại khái một tuổi, khóc rất thương tâm.
Đứa bé này tuy còn nhỏ nhưng bọc tã lót rất dày, một đứa bé mới năm tuổi như Hạng Ninh ôm rất chật vật, nó ngã lên ngã xuống trên nền tuyết vài cái mới đem được đứa bé này vào trong viện.
Những hình ảnh này cũng không phải Hồng viện trưởng tận mắt nhìn thấy, nhưng vì Quý Lãng dò hỏi mộng cảnh trong tiềm thức hắn, cho nên tiềm thức của Hồng viện trưởng sẽ tự động bổ sung thêm chi tiết theo suy nghĩ của Hồng viện trưởng để hoàn thiện mộng cảnh, cũng nhờ vậy mà Quý Lãng có thể thấy những cảnh này.
Đây cũng là một loại năng lực của Mộng Ma, có thể dựa trên tiềm thức của chủ nhân mộng cảnh mà bổ sung cho hoàn chỉnh toàn bộ cảnh trong mơ, cũng có thể chủ động sáng tạo ra chi tiết trong tiềm thức. Trước đây Quý Lãng rất ít dùng, sau này lại càng không có.
Hình ảnh trong mộng cảnh vừa chuyển, Hồng viện trưởng xuất hiện trong hình ảnh, lúc này hắn cùng quỷ đồng tử Hạng Ninh đang một trái một phải ngồi hai bên giường em bé, ôn nhu nhìn chăm chú vào đứa trẻ nằm trên giường.
"Tiểu Ninh, Đình Đình là con nhặt về, về sau con cần phải chăm sóc con bé đó." Hồng viện trưởng ôn nhu dặn dò Hạng Ninh.
"Dạ, con sẽ luôn bảo hộ Đình Đình." Trên khuôn mặt nhỏ của Hạng Ninh đầy nghiêm túc, đây là em gái nhỏ nó nhặt về tới, chính em gái thân nhất của nó.
Hình ảnh lại chuyển, lúc này, trong mộng cảnh, Hạng Ninh trưởng thành hơn, Quý Lãng hơi hoảng thần một chút, bởi vì khi hắn nói chuyện với quỷ đồng tử, nó cũng nói nó tầm 7,8 tuổi. Vậy đã sắp đến lúc Hạng Ninh tử vong rồi.
Trong mộng cảnh, Hạng Ninh đã bắt đầu đi học, nó đeo cặp sách chạy vội trên đường, chạy suốt vào phòng bên trong cùng của cô nhi viện.
"Đình Đình." Hạng Ninh tiện tay ném cặp sách xuống, nhào về phía một bé gái chừng ba tuổi rưỡi.
"Cẩn thận một chút, thân thể Đình Đình không thoải mái đâu." Hồng viện trưởng oán trách nói.
Hạng Ninh ngượng ngùng cười cười, động tác thô lỗ trong nháy mắt nhẹ nhàng lại, nó nhỏ giọng hỏi bé gái nằm trên giường: "Đình Đình, hôm nay đỡ chút nào không, ngực còn đau không?"
"Không đau là được, không đau thì không cần đi bệnh viện, nếu như em phải nằm viện giống Miêu Miêu, anh hai sẽ không gặp được em một thời gian thật dài rồi." Hạng Ninh nói.
"Em nhớ chị Miêu Miêu quá." Đình Đình nói.
"Ba Hồng, Miêu Miêu khi nào trở về vậy ba?" Hạng Ninh hỏi Hồng viện trưởng.
"Một chốc lát nữa ba đi đón Miêu Miêu trở về, Tiểu Ninh, chờ ba đi rồi con dẫn Đình Đình ra phòng lớn bên ngoài ở nha, Miêu Miêu trở về phải ở chỗ này." Hồng viện trưởng nói.
"Dạ." Hạng Ninh gật đầu đáp ứng.
Hình ảnh trong mộng cảnh bắt đầu tối dần, lúc này đã là buổi tối, căn phòng ban ngày Đình Đình ở lúc này đang có một bé gái khác nằm. Bé gái này chắc là Miêu Miêu, Hồng viện trưởng canh ở trước giường, nhẹ nhàng trấn an nó.
"Miêu Miêu, có phải rất khó chịu hay không? Nhưng mà không sao đâu, một lát nữa thôi, Miêu Miêu sẽ không khó chịu nữa."
Miêu Miêu dường như vô cùng suy yếu, nhưng vẫn nỗ lực mở to hai mắt nghe Hồng viện trưởng nói.
"Lát nữa Miêu Miêu ngủ rồi, sẽ không khó chịu nữa." Hồng viện trưởng nói.
"Con...... buồn......." Miêu Miêu không muốn khó chịu, nó muốn ngủ thôi.
"Mệt thì ngủ đi con." Hồng viện trưởng dỗ, thậm chí còn thì thầm một bài háy thiếu nhi, sau đó hô hấp của Miêu Miêu càng ngày càng yếu, càng ngày càng yếu, cơ hồ sắp không nghe thấy.
Lúc này, cánh cửa ngầm ở trong phòng bị đẩy ra, một người đàn ông mặc áo blouse trắng bước nhanh ra tới, hắn trực tiếp đi đến phía trước cửa sổ, sau đó duỗi tay dò xét hơi thở Miêu Miêu: "Được rồi sai, tôi mang đi."
"Từ từ." Hồng viện trưởng ngăn người kia lại, duỗi tay sửa sang lại quần áo Miêu Miêu một chút, ôn nhu nói, "Nếu có kiếp sau, Miêu Miêu sẽ trở thành một đứa trẻ khỏe mạnh, có cha mẹ thương yêu con, sẽ trưởng thành thật vui sướng."
"Xuy ~" người đàn ông áo blouse trắng cười nhạo ra tiếng.
Hồng viện trưởng trừng mắt nhìn hắn, liếc mắt một cái, người đàn ông lập tức thu lại biểu tình, trầm mặc xuống. Lại đợi trong chốc lát, người đàn ông lại thúc giục nói: "Dù sao cũng sắp chết, kéo thêm vài phút làm gì, con bé này vốn dĩ thận đã không tốt, bộ phận trong người cũng không mấy cái có thể sử dụng, nếu ông còn chần chừ thêm nữa chắc không còn đáng bao nhiêu tiền."
Hồng viện trưởng rốt cuộc buông tay ra, người đàn ông áo blouse trắng lập tức bế Miêu Miêu nằm trên giường lên, rời đi khỏi phòng. Hồng viện trưởng cũng đi theo, cả hai cùng nhau rời đi. Bọn họ rời đi rồi, một thân ảnh nhỏ gầy từ phía dưới giường chui ra, đúng là Hạng Ninh bảy tuổi.
Ngay sau đó, hình ảnh vừa chuyển qua tới tầng hầm ngầm. Người đàn ông áo blouse trắng ôm Miêu Miêu tiến vào căn phòng tận cùng bên trong tầng hầm ngầm, Hồng viện trưởng canh giữ ở ngoài cửa, không đi vào. Ước chừng nửa giờ sau, người đàn ông mặc áo blouse trắng cùng một người khác cũng mặc áo blouse trắng xách theo hai thùng giữ lạnh, từ bên trong đi ra.
"Người đã khâu lại xong, cũng rửa sạch sẽ, ông thay bộ quần áo mới cho nó, ngày mai trực tiếp đưa đi hoả táng là được. Tiền vẫn giống như trước đây, một nửa chuyển tới tài khoản vợ trước của ông, một nửa lấy danh nghĩa quyên tặng chuyển tới tài khoản cô nhi viện." Nói xong, hai người liền xách theo thùng giữ lạnh rời đi.
Sau đó, Hồng viện trưởng tiến vào trong phòng, thay cho Miêu Miêu một bộ đồ trẻ em xinh đẹp, lại bồng nó về lại căn phòng lúc trước. Hồng viện trưởng đắp chăn lại cho Miêu Miêu, nhu thuận nói chuyện: "Những thứ mất đi trên người Miêu Miêu là dùng để trợ giúp cho mấy anh chị, em út khác trong cô nhi viện. Nhờ có Miêu Miêu, bọn họ sẽ có thể đi học, có thể có cơm ăn, Miêu Miêu cũng rất nguyện ý trợ giúp bọn họ đúng không."
"Dối trá!" Xem đến chỗ này, Quý Lãng nhịn không được mắng một câu.
Người buôn bán nội tạng là ông tìm đến, cũng là chính ông để người ta lấy hết nội tạng trên người con bé đi, xong chuyện rồi lại có thể nói những lời như vậy trước mặt con bé, thật đúng là cái loại khi sống gạt người, chết đi còn gạt quỷ mà.
Lúc này, trong mộng cảnh, Hồng viện trưởng đứng dậy rời khỏi phòng, hắn rời đi không bao lâu, Hạng Ninh lại từ phía dưới giường bò ra. Nó tựa hồ nghe được đoạn đối thoại của bọn buôn bán nội tạng với Hồng viện trưởng, nó bò ra đứng ở mép giường, duỗi tay trực tiếp xốc áo Miêu Miêu lên, sau đó nó thấy được một vết thương thật dài từ bụng nhỏ kéo dài lên đến tận ngực đã được khâu lại gọn gàng.
"Tiểu Ninh." Hồng viện trưởng lúc này bỗng nhiên quay trở lại.
Hạng Ninh hoảng sợ xoay người.
"Con đang làm gì?" Hồng viện trưởng từng bước tới gần.
"Con...... con lại đây thăm Miêu Miêu." Hạng Ninh run rẩy nói.
"Phải không? Vậy sao con lại giở quần áo Miêu Miêu lên, con thấy cái gì?" Hồng viện trưởng vẫn treo trên mặt nụ cười ôn hoà như ngày xưa, nhưng giờ khắc này Hạng Ninh chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.
"Ba Hồng, ba...... ba lấy đồ trong thân thể Miêu Miêu đem bán sao?"
"Ngu xuẩn!" Trong miệng Quý Lãng nhịn không được mắng, nhưng trong lòng cũng rõ ràng, cho dù Hạng Ninh không nói những lời này, khi nó bị Hồng viện trưởng phát hiện, cũng đã không còn đường sống.
Hạng Ninh bị Hồng viện trưởng chặn miệng, bế lên nhốt vào trong tầng hầm ngầm, tuyên bố với bên ngoài là Hạng Ninh bị bệnh. Đại khái ba ngày sau, Hồng viện trưởng cầm một ống tiêm tiến vào tầng hầm ngầm, kiềm chặt thân thể đang giãy giụa của Hạng Ninh mà tiêm vào cánh tay nó. Ngày hôm sau Hạng Ninh liền bắt đầu phát sốt, sau đó càng ngày càng nghiêm trọng, người cũng hôn mê đi.
Hồng viện trưởng làm như lúc này mới phát hiện Hạng Ninh sinh bệnh, vội vàng đem người đưa đi bệnh viện, nhưng lúc này Hạng Ninh đã cứu không nổi.
Quý Lãng phất tay xua đi cảnh trong mơ, mày hơi hơi nhăn lại.
Hạng Ninh tuy là do Hồng viện trưởng hại chết, nhưng Hạng Ninh chết đã ba năm, thi thể cũng bị hoả táng, muốn tra chuyện này có chút khó, xem ra vẫn phải ra tay từ cái bọn buôn bán nội tạng.
Tâm niệm vừa động, lại có năm bong bóng mộng cảnh là đà hạ xuống, theo thứ tự xếp hàng trước mặt Quý Lãng.
"Vậy mà còn đến năm cái." Quý Lãng giơ tay mở cái thứ nhất.
Cảnh trong mơ mở ra, lúc này Hồng viện trưởng tựa hồ trẻ hơn so với hiện tại một chút, tóc cũng không phải bạc một nửa, hắn đang ở bệnh viện, không ngừng cầu xin bác sĩ.
"Bác sĩ, xin ông cứu nó với, ông cứu Tiểu Trí với, nó mới tám tuổi, nó chỉ mới tám tuổi thôi."
"Hồng viện trưởng, tôi rất hiểu cảm xúc hiện giờ của ông, nhưng mà bệnh của Tiểu Trí bệnh đã không cứu được rồi, nếu ông có thể làm phẫu thuật cho thằng bé sớm nửa năm......" Bác sĩ thở dài một tiếng, "Cũng chỉ còn hai ngày, ông ở bên cạnh nó nhiều một chút."
Vẻ mặt Hồng viện trưởng tuyệt vọng, quay trở lại phòng bệnh, mà trong phòng bệnh, một đứa bé trai tám tuổi tựa hồ đã biết trạng huống thân thể của mình, nó suy yếu cười: "Ba Hồng, chúng ta về nhà đi."
"Tiểu Trí?" Hồng viện trưởng ngẩn ra.
"Chúng ta về cô nhi viện, con muốn trở về gặp mấy em, con không muốn một mình lẻ loi chết ở bệnh viện." Tiểu Trí nói.
"Được, ba mang con về nhà."
Hồng viện trưởng mang Tiểu Trí trở về cô nhi viện, mới vừa dàn xếp xong, liền nhận được điện thoại của vợ trước gọi tới.
"Hồng Chấn Thanh, con trai ruột của anh sắp chết rồi, anh còn nhẫn tâm cầm tiền trong nhà đi cứu một đứa cô nhi. Nhưng anh có cứu được không? Bác sĩ cũng nói, cái đứa tên Tiểu Trí kia không thể cứu, sao anh không đem tiền cho Thần Thần chữa bệnh chứ?."
"Đó là tiền của người tình nguyện quyên góp cho Tiểu Trí chữa bệnh." Hồng viện trưởng trả lời.
"Vậy Thần Thần phải làm sao bây giờ? Anh muốn trơ mắt nhìn Thần Thần chết luôn sao? Trong cô nhi viện của anh, còn một đứa bệnh tim, một đứa u não, đứa nào mà không phải câng tiền chữa bệnh, anh chữa được cho hết cả đám chúng nó sao? Chúng ta vốn dĩ đang sống ngày tháng êm đẹp, vì sao anh lại muốn đi thành lập cái cô nhi viện này chứ?? Nhà cũng bán, xe cũng bán, hiện giờ mạng con trai anh, anh cũng không cần sao?"
"Không phải......"
"Chấn Thanh, Thần Thần không chịu đựng được bao lâu, cứ xem như tôi cầu xin anh, anh nghĩ cách giùm đi."
Quý Lãng nhìn Hồng viện trưởng trong mộng cảnh, giờ khắc này, bộ dáng tuyệt vọng của Hồng viện trưởng là thật, cả người hắn đau đớn thống khổ như đang giãy giụa trong bóng đêm.
Đúng lúc này, một người đàn ông tự xưng là muốn quyên tiền cho cô nhi viện tìm tới cửa, Quý Lãng nhận ra tới, tên này đúng là người đàn ông mặc áo blouse trắng đầu tiên trong mộng cảnh lúc đầu.
"Tôi có thể cho ông 30 vạn, chỉ cần ông đưa đứa nhỏ Tiểu Trí kia cho tôi." Người đàn ông nói.
"Tiểu Trí nó......"
"Tôi biết, nó sắp chết rồi, tôi ở bệnh viện có xem qua bệnh án của nó." Người đàn ông nói, "Nhưng mà cứ để người chết đi như vậy cũng không thật lãng phí, nội tạng có thể quyên tặng người khác, ông có biết không? Là khi người vừa mới chết, bác sĩ lấy nội tạng trong người người chết ra, sau đó cấy vào cơ thể người cần."
"Các người rốt cuộc là ai?" Hồng viện trưởng hỏi.
"Con của ông, tên Thần Thần đúng không, cần tiền làm phẫu thuật, không có tiền sẽ nguy hiểm." Người đàn ông khuyên, "Dù sao thì thằng bé Tiểu Trí này cũng sắp chết rồi, vì sao không đem nội tạng của nó bán cho chúng ta chứ, như vậy ông có thể có tiền cho con ông chữa bệnh, lại có thể tiếp tục kinh doanh cô nhi viện này. Dù sao cái thằng bé Tiểu Trí này, nếu không phải ông nhặt nó về, nó đã sớm chết đói rồi, cho nên sau khi chết để nó hồi báo ông một ít cũng đúng thôi."
Hồng viện trưởng vẫn lắc đầu cự tuyệt, nhưng ánh mắt có phần do dự.
"Hồng viện trưởng, tôi cũng không phải kêu ông đi giết người, người đã chết rồi, những nội tạng này nọ còn không phải bị lửa thiêu hết sao? Cho chúng tôi, chúng tôi có thể dùng nó đi cứu càng nhiều người nữa, đồng thời ông cũng được chút chỗ tốt, đây không phải chuyện đẹp cả đôi đàng sao? Xong việc, ông chỉ cần hoả táng bình thường là được. Lại nói, đứa nhỏ này bệnh viện vốn đã phán tử hình, không có ai hoài nghi đâu."
"Được." Nội tâm Hồng viện trưởng kịch liệt giãy giụa một lát, nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
Vào ban đêm, người đàn ông kia dẫn theo trợ thủ của mình đi vào cô nhi viện, chỉ chờ khi Tiểu Trí vừa chết, liền bắt đầu mổ lấy nội tạng.
Ngày thứ hai, Hồng viện trưởng liền đem Tiểu Trí đo hoả táng, chỉ là khi hắn vừa mới từ lò hỏa táng ra ngoài, liền nhận được điện thoại của người đàn ông kia: "Hồng viện trưởng, tiền đã chuyển vào tài khoản vợ trước của ông, ngoài ra tôi cũng quyên mười vạn cho cô nhi viện để xoay xở, xem như chúc mừng chúng ta về sau hợp tác vui vẻ."
"Ông có ý gì?" Hồng viện trưởng hỏi.
"Tối hôm qua giao dịch rất thuận lợi, toàn bộ hành trình tôi đều có ghi âm ghi hình, cô nhi viện của ông có nhiều trẻ em sinh bệnh bị cha mẹ vứt bỏ như vậy, mỗi năm cũng có thể chết một hai đứa, ông nói có đúng không."
Hình ảnh đến nơi kết thúc, Quý Lãng không tạm dừng, trực tiếp mở mấy mộng cảnh kế tiếp.
Tiếp sau đó, những mộng cảnh này đều có phần lớn tương tự, đều là mấy đứa trẻ sinh bệnh bị vứt bỏ, sau đó được Hồng viện trưởng nhặt về, ngay từ đầu hắn còn đem hết toàn lực chữa bệnh cho mấy đứa trẻ này, nhưng chờ khi trị không hết, lại liên hệ với đám người buôn nội tạng. Sau đó, khi hắn nhặt được trẻ bị bỏ rơi, đối với những đứa mang bệnh rất khó chữa khỏi, dứt khoát liền không trị, trực tiếp kéo dài tới khi thân thể đứa bé hao tổn không còn gì, lại đưa đi bệnh viện.
Lúc này bệnh viện tất nhiên là trị không hết, vì thế hắn thuận thế để đứa bé ở trong bệnh viện mấy ngày, chờ bác sĩ tuyên bố không thể chữa khỏi, lại lấy lý do đứa bé không muốn chết ở bệnh viện, mang nó về cô nhi viện. Đồng thời lợi dụng mánh lới này đăng lên internet, tuyên truyền trên các phương tiện truyền thông, nhận được nhiều đợt quyên tiền.
Một năm lại một năm nữa, Hồng viện trưởng càng ngày càng thuần thục, cô nhi viện cũng càng lúc càng lớn, hắn thu lưu rất nhiều trẻ em, cũng đào tạo ra vài sinh viên, dần dần nổi tiếng là đại thiện nhân khắp xa gần.
Quý Lãng cảm thấy xem cũng đủ rồi, chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi rời đi, ánh mắt hắn xẹt qua một loạt bong bóng mộng cảnh trong suốt bị vầng sáng màu vàng bao bọc lấy kia, giơ tay nắm lại một cái, những vầng sáng màu vàng liền lập tức tụ lại về hướng lòng bàn tay Quý Lãng.
Khi chúng nó hoàn toàn tụ lại, Quý Lãng lại thấy được một mộng cảnh hoàn toàn mới. Trong mộng cảnh này, Hồng viện trưởng lại còn trẻ hơn nữa, tựa hồ mới hơn 30 tuổi. Một cao tăng có gương mặt hiền từ đang ở cảm tạ ơn Hồng viện trưởng thu lưu.
"Thí chủ, ngài thiện tâm chí thuần, bần tăng bội phục. Chuỗi Phật châu này là vật mà bần tăng tu hành, sẽ bảo vệ thí chủ bình an trôi chảy, hi vọng thí chủ thủ vững bản tâm, chớ quên ước nguyện ban đầu." Cao tăng để lại Phật châu là vì cảm tạ Hồng viện trưởng lúc trước chí thuần chí thiện, bảo vệ Hồng viện trưởng bình an trôi chảy, nhưng đã không thể bảo vệ bản tâm của hắn.
Quý Lãng cầm chùm ánh sang trong tay bóp nát, thấy kia những bong bóng mộng cảnh trong suốt kia bắt đầu lơ lửng bay lên, liền xoay người ra cảnh trong mơ. Ngày nào đó chỉ cần Phật châu rời khỏi người, hoặc là mất đi tác dụng, những mộng cảnh này tất nhiên sẽ liên tiếp không ngừng mà hiện ra.
Hôm sau, phòng làm việc.
Đám người Bắc Phồn đang vây quanh Đông Vĩnh Nguyên hỏi thăm chuyện của Vu Miểu Miểu.
"Bà chủ rốt cuộc sao lại bị như thế vậy?"
"Bà chủ sao lại đột nhiên đi đến phía Bắc thành phố, cô ấy tới Hải Thị mới bao lâu, ngoại trừ chỗ này của chúng ta, có đi đến chỗ nào nữa đâu. Sao đột nhiên lại chạy xa như vậy?"
"Bà chủ sao có thể trộm đồ, còn trộm của cô nhi viện, chuyện này hoàn toàn không hợp logic."
"Ngày hôm qua tuy tôi đi đồn công an, nhưng chưa được gặp bà chủ nữa. Ông chủ thì có gặp, nhưng sau khi ra ngoài cũng không thấy ông chủ nói gì, tôi cũng không biết cụ thể sao lại thế này." Đông Vĩnh Nguyên vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Bà chủ đâu rồi, còn ở trong chỗ tạm giữ hả?" Bắc Phồn lo lắng nói.
"Ân, tạm giữ hình sự." Đông Vĩnh Nguyên nói.
"Nghiêm trọng vậy?" Mọi người kinh hãi, tuy rằng bọn họ mỗi câu đều kêu bà chủ, nhưng trong lòng đều rõ ràng Vu Miểu Miểu chỉ mới là cô gái 18 tuổi, tính tình đơn thuần ngoan ngoãn, bỗng nhiên lại bị nhốt vào trong đồn công an, nghĩ lại đều làm người lo lắng.
"Ngày hôm qua tôi đã nói luật sư đi làm nộp tiền bảo lãnh, hy vọng có thể mau chóng được thả ra." Đông Vĩnh Nguyên nói.
"Vậy anh nhanh nhanh đi thúc giục đi, hôm nay liền thả người đi chứ."
"Cậu cho rằng tôi không muốn à, nhưng việc này tôi có thể quyết định sao?" Đông Vĩnh Nguyên nói.
"Sao náo nhiệt vậy, đang nói cái gì thế?" Hoắc Minh Tri đi đến cửa phòng làm việc, liền nghe được tiếng thảo luận kịch liệt bên trong.
"Đội trưởng Hoắc?!" Đông Vĩnh Nguyên nhìn thấy Hoắc Minh Tri đôi mắt đột nhiên sáng rỡ, "Đội trưởng Hoắc, ngày hôm qua chưa tới kịp cảm ơn anh, đa tạ anh đã hỗ trợ."
"Đừng khách khí, Quý Lãng đâu?" Hoắc Minh Tri nhìn thoáng qua một vòng, không nhìn thấy Quý Lãng.
"Ông chủ còn chưa tới, nhưng cũng sắp rồi, anh tìm ông chủ có việc?" Đông Vĩnh Nguyên hỏi.
"Đúng vậy, tới nói cho hắn một tin tốt, thuận tiện kiếm chút hảo cảm." Hoắc Minh Tri nói.
"Tin tốt? Liên quan đến bà chủ hả?" Đông Vĩnh Nguyên kích động nói, "Mau nói, mau nói đi."
Tin tức có thể coi là tốt vào lúc này, lại đích thân cảnh sát Hoắc Minh Tri tới nói, khẳng định là có quan hệ tới bà chủ rồi.
Hoắc Minh Tri không chịu được mấy người này thúc giục, bất đắc dĩ nói: "Bà chủ mấy người sau khi nộp tiền bảo lãnh xong, buổi chiều hẳn là có thể được thả ra."
"Thật sao?!" Mọi người vui vẻ.
"Ừ, không chừng qua hai tiếng nữa, luật sư cũng sẽ nhận được tin thôi." Hoắc Minh Tri nói.
"Vật thật sự là quá tốt rồi, mau chóng đi báo cho ô g chủ...... Ủa ông chủ, ông chủ tới rồi." Mọi người vừa quay đầu lại, thấy Quý Lãng đã đứng ở cửa.
"Sớm vậy." Hoắc Minh Tri không phải nhân viên của Quý Lãng, nhìn thấy Quý Lãng không khẩn trương như bọn họ, rất nhẹ nhàng mở lời chào hỏi thân thiện.
Quý Lãng bước vào cửa, nhìn phía Đông Vĩnh Nguyên: "Một ly đen đặc lớn."
"Dạ." Đông Vĩnh Nguyên vội vàng lên tiếng.
"Sáng sớm đã uống cà phê đen, xem ra tối hôm qua lo lắng trắng đêm không ngủ rồi. Cũng may buổi chiều là có thể thả ra, nhớ đi đón đó, con gái người ta một mình ở trong đồn công an tạm giữ qua đêm, khẳng định sợ hãi." Hoắc Minh Tri nghĩ nghĩ lại nói, "Tôi nghĩ nghĩ, vẫn là đề nghị cậu đi hoà giải đi, vụ án này đối với Vu Miểu Miểu vô cùng bất lợi."
Quý Lãng lúc này mới xoay người nhìn về phía Hoắc Minh Tri, không đầu không đuôi trả về một câu: "Lát nữa tôi sẽ mở sách mới."
"Hả?!!" Hoắc Minh Tri và bốn người trong phòng làm việc đều ngốc tập thể.
Vợ cậu bị bắt, cậu còn có tâm tình mở sách mới?
"Hồng viện trưởng, là nhân vật chính của quyển sách này." Quý Lãng nói.
Ánh mắt Hoắc Minh Tri sắc bén lên, vai chính trong tiểu thuyết của Tử Hòa đại thần, thật mẹ nó không có một ai là người tốt cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT