"Hải Thị đã đổ tuyết liên tục hạ sáu ngày, hiện tượng khí hậu dị thường này rốt cuộc cũng tìm được nguyên nhân...... Chuyên gia cục khí tượng cho hay, luồng khí hậu kỳ lạ này sẽ kết thúc sau hai ngày nữa. Gần đây cư dân mạng có luu truyền một giả thuyết gọi là tận thế, tất cả đều là tin đồn giả dối vô căn cứ, xin quần chúng nhân dân đừng nên tin vào lời đồn vô lý, cũng đừng truyền lời đồn này đi, xin mọi người hãy bình thản ổn định ăn tết......"
Trong đội hình cảnh của thành phố, Dương Minh cầm mấy tập hồ sơ đi vào văn phòng Hoắc Minh Tri, nghe được tin tức trên TV đang phát là như vậy.
"May mắn các chuyên gia xem như đã tìm được nguyên nhân, nếu còn chậm chạp không lên tiếng giải thích, bên ngoài sẽ thật sự rối loạn cho xem." Dương Minh thở dài nói, "Chỉ mới mấy ngày nay, tỉ lệ tội phạm của Hải Thị đã tăng cao hơn gấp đôi năm trước thôi, năm nay chúng ta đừng hòng về quê ăn Tết nữa."
"Đây là cái gì?" Quý Lãng nhìn về phía đồ vật trong tay Dương Minh.
"Thì là lời khai, tối hôm qua bắt tên tội phạm giết người kia đó, thẩm vấn xong rồi."
"Lý do giết người?"
"Nói là mạt thế đến, muốn thích ứng với cuộc sống chiến đấu máu me hằng ngày trước, thật mẹ nó bệnh tâm thần." Dương Minh hung hăng mắng, "Hiện tại phải làm thế nào đây, nếu hắn thật sự bị bệnh tâm thần, lại phán không được, tức chết em mất."
Đây là một vụ án hình sự, điểm may mắn nhất chính là khi cái đồ tâm thần đó giơ dao đuổi thêm chém người, thì bị tuyết trên mặt đất là cho trượt một phát, không thể bổ một dao cuối cùng, nên người bị hại may mắn nhặt lại một mạng.
"Tìm một chuyên gia giám định tâm thần khám thử đi."
"Được. Hiện tại người ta đúng là xem phim giả tưởng quá nhiều, động một chút là mạt thế mạt thế, thích mạt thế như vậy sao, không phải chỉ đổ tuyết bảy tám ngày thôi sao." Dương Minh vừa mắng vừa nói.
"Cậu vừa mới nói cái gì?" Hoắc Minh Tri sửng sốt.
"Đổ tuyết."
"Đổ mấy ngày?"
"Bảy tám ngày gì đó, vừa rồi trong tin tức không phải nói sao, ngày mai ngày kia gì là ngưng rồi. Nếu ngày mai tuyết ngừng rơi, vậy là bảy ngày." Dương Minh nói.
Trận tuyết này sẽ rơi bảy ngày, mọi người rời khỏi Hải Thị trước đi, bảy ngày sau nếu Hải Thị vẫn còn, mọi người liền trở về.
"Con mẹ nó!" Hoắc Minh Tri đột nhiên tuôn ra một câu thô tục, dọa Dương Minh sốc hẳn.
"Đội trưởng, anh làm sao vậy?"
Hoắc Minh Tri không để ý đến hắn, cầm di động cấp rút gửi một tin nhắn Wechat qua cho Quý Lãng: Mấy cái tin đồn mạt thế gì đó không phải từ chỗ cậu mà ra đó chứ?".
Hắn còn nhớ rất rõ, ngày đầu tiên tuyết rơi, cái thằng nhãi ranh Quý Lãng này hình như còn đứng trong phòng làm việc nói tuyết sẽ rơi bảy ngày, rồi Quỷ Vương diệt thế gì đó.
Lúc này Quý Lãng đang ở biệt thự cùng Quỷ công tử thương lượng sự tình, nhìn thấy tin nhắn Hoắc Minh Tri gửi lại đây, đơn giản thô bạo trả về hai chữ: Tâm thần!
Cái tên này thật quá sức tin tưởng vững chắc vào khoa học, Quý Lãng đã không trông cậy vào chuyện hắn có thể suy nghĩ cẩn thận lại.
"Cho nên chuyến bao vây tiễu trừ Quỷ Vương của hiệp hội đã thất bại đơn giản như vậy?" Vừa mới rồi, hắn cùng Vu Miểu Miểu ngồi nghe Quỷ công tử kể lại quá trình hiệp hội bao vây tiễu trừ Quỷ Vương, "Hiệp hội phế như vậy sao?"
Quý Lãng thật sự rất ngoài ý muốn, trước kia mấy lão người hiệp hội đứng trước mặt hắn kêu kêu quát quát, nói muốn trấn áp hắn gì đó, còn tưởng rằng lợi hại cỡ nào. Nhưng mà, cũng có thể là do bọn họ quá phế đi, cho nên mới muốn thừa dịp thực lực mình còn nhỏ yếu để trấn áp mình?
"Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách bọn họ." Quỷ công tử nói đỡ cho hiệp hội một câu công đạo, "Quỷ Vương xuất thế đột ngột, hiệp hội bên này cũng chưa có hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, hơn nữa dưới trướng Quỷ Vương có mười phó tướng, tên nào cũng có thực lực gần đến quỷ tướng. Hơn nữa kia mười vạn quỷ binh kia, còn có binh pháp biến đổi khôn lường, thật sự rất khó đột phá. Nếu thật muốn đánh, vậy cần phải tập hợp tất cả tu sĩ Huyền môn lại, cùng nhau giết lên Li Sơn thì may ra."
Đây cũng là chỗ đáng sợ của Quỷ Vương, hắn không phải là một con quỷ, hắn có vô số quỷ binh quỷ tướng. Muốn giết hắn, nhất định phải giết đám quỷ binh quỷ tướng đó trước, mà số lượng quỷ binh này, dưới tác dụng của ấn Quỷ Vương, có thể nói là cuồn cuộn không ngừng.
"Cơm hộp tới." Liễu Mị Nhi từ tầng hầm ngầm nhảy nhót chạy lên, muốn đi ra cửa nhận cơm hộp.
"Để ta đi cho." Quỷ công tử hiện tại có thân thể, tất nhiên sẽ không để Liễu Mị Nhi với cái thân thể nhỏ xíu kia đi ra ngoài lấy cơm hộp.
"Cảm ơn Nguyên công tử." Liễu Mị Nhi cảm tạ.
Quỷ công tử đi ngoài cửa, nhìn thấy hộp cơm hộp vẫn để ở một góc quen thuộc cạnh cửa lớn biệt thự đã được hiến tế xong, mới vừa xách lên, lại thấy một cậu shipper cơm hộp ngừng ngay trước mặt hắn.
"Cái này cũng là của các anh đây." Cậu shipper giao cơm hộp lấy một hộp thức ăn được đóng gói kỹ càng từ trong thùng hàng ra, ôm trong lòng bàn tay, theo thói quen lẩm bẩm lẩm bẩm một chút, chờ khi đọc xong rồi, mới phản ứng lại mình vừa rồi lại đứng trước mặt người sống mà lầm bầm như đi cúng vậy. Hắn tức khắc thấy trong lòng lộp bộp một tiếng, có chút áy náy, tuy rằng bọn họ đã quen khi đưa cơm ở đây sẽ lẩm bẩm một câu, nhưng loại hành vi này thật sự rất giống tế bái người chết, đối với người sống mà nói, thật có chút không may mắn.
"Ối...... Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý." Cậu shipper giao cơm hộp vội vàng xin lỗi.
||||| Truyện đề cử:
Cô Vợ Hờ Của Hác Tổng |||||
"Không sao cả." Quỷ công tử cũng không để ý, rốt cuộc cậu giao cơm hộp phải nên như vậy mới đúng.
"Giọng của anh...... Anh là Nguyên Bạch?!" Cậu shipper giao cơm hộp nhận ra giọng Quỷ công tử.
"Đúng, tôi là Nguyên Bạch, cảm ơn cậu giao cơm cho chúng tôi." Quỷ công tử cảm tạ.
"Đâu có gì, công việc của tôi vốn dĩ chính là giao cơm mà, chỉ là giao lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người ở ngoài đời nha." Cậu giao cơm hộp ngây ngô cười hai tiếng.
"Vậy cậu nhớ kỹ bộ dáng tôi đi, có lẽ về sau hữu dụng." Quỷ công tử nói.
"Hả?" Cậu giao cơm hộp sửng sốt.
"Mấy ngày nay tuyết lớn, đi đường cẩn thận." Tuy rằng cơm hộp đều là do bọn họ tiêu tiền gọi đến, nhưng mỗi một lần ăn cơm đều là nhờ cậu shipper giao cơm hộp hỗ trợ hiến tế, năm rộng tháng dài, Quỷ công tử cũng thiếu một chút nhân quả ở trên người cậu giao cơm hộp này.
Về sau nếu ở địa phủ gặp nhau, phải tìm cơ hội trả lại mới đúng.
"À, cảm ơn anh." Cậu giao cơm hộp vội vã đưa cơm, xoay người liền cưỡi xe đi rồi. Đồng thời cũng nghĩ khi nào nghỉ ngơi, nhất định phải chia sẻ cho mấy đồng nghiệp của mình một chút, chủ nhân căn biệt thự này không phải vì tàn tật hoặc là hủy dung mới không muốn ra ngoài lấy cơm, Nguyên Bạch tiên sinh người ta, còn tuấn tiếu hơn cả minh tinh ấy chứ.
Quỷ công tử lấy cơm xong, đang muốn quay vào, lại nghe thấy có người gọi hắn.
"Nguyên Bạch?!" Trong thanh âm tràn đầy kinh ngạc, phảng phất như ban ngày thấy ma.
"Đông Tử." Quỷ công tử nhìn về phía người tới, nhướng mày cười khẽ.
Hai người cùng nhau vào biệt thự, tròng mắt Đông Vĩnh Nguyên phảng phất như mọc ra từ trên người Quỷ công tử vậy, từ khi vào cửa chưa từng rời đi.
Quỷ công tử bị hắn nhìn chằm chằm chịu không nổi, thẳng thắn nói: "Thôi được rồi, ta thừa nhận, ta chính là sứ giả địa phủ phái tới."
"Ôi mẹ ơi, ngươi vậy mà lại là sứ giả của địa phủ. Ta biết ngay mà, ở đâu ra sứ giả như vậy chứ, kiên định đứng bên phía ông chủ cùng bà chủ, hoá ra là ngươi." Lúc ấy khi nghe được có một vị sứ giả địa phủ sẽ tới hiệp hội trao đổi biện pháp đối phó Quỷ Vương cùng Mộng Ma, Đông Vĩnh Nguyên thực sự sốt ruột một thời gian, còn nghĩ phải làm sao hỏi được tin tức từ chỗ sư phụ mình để tiết lộ cho ông chủ. Lại không nghĩ, trong mắt sứ giả địa phủ chỉ có Quỷ Vương.
Lúc ấy hắn còn tưởng vị sứ giả địa phủ này, tam quan còn rất công chính, hiện giờ biết thân phận thật sự của đối phương, Đông Vĩnh Nguyên chỉ muốn nói một câu: Đâu phải trong mắt chỉ có Quỷ Vương, đây là trong mắt chỉ có Oa Oa, thiên vị trần trụi nha.
"Đông Đông, anh ăn cơm chưa?" Vu Miểu Miểu hỏi.
"Chưa." Đông Vĩnh Nguyên lắc lắc đầu.
"Vậy cùng nhau ăn đi." Vu Miểu Miểu đưa một đôi đũa qua.
"Cảm ơn bà chủ."
"Sao cậu biết tôi ở chỗ này?" Quý Lãng hỏi, trước khi Đông Vĩnh Nguyên tới cũng không có gọi điện thoại trước hỏi bọn hắn ở nơi nào.
"Em đoán." Đông Vĩnh Nguyên nói, "Mấy ngày nay hơi thở Hải Thị hỗn loạn, năng lượng tiêu cực cấp tốc tăng nhanh, vì không ảnh hưởng đến người chung quanh, ông chủ khẳng định sẽ không lưu lại trong căn nhà trong thành phố. Em nghĩ tới nghĩ lui, cũng cũng chỉ có biệt thự này."
"Vậy cậu lại đây, là có việc tìm tôi?" Quý Lãng hỏi.
"Em...... Em......" Tay gắp đồ ăn của Đông Vĩnh Nguyên hơi dừng lại, một bộ muốn nói lại thôi, rất khó xử.
"Không muốn nói đừng nói." Quý Lãng liếc hắn một cái.
Đông Vĩnh Nguyên cũng không thả lỏng lại, vẫn bộ dáng do dự như vậy.
"Là chuyện của hiệp hội sao?" Vu Miểu Miểu hỏi.
Đông Vĩnh Nguyên gật gật đầu.
"Vậy anh cũng đừng do sự nữa, nói đi, dù sao sứ giả địa phủ đều là người của chúng ta, hiệp hội các anh còn có thể có cái gì giấu được chúng ta." Vu Miểu Miểu nói.
"......" Quỷ công tử.
Tuy rằng là vậy, nhưng ta không định đi làm nằm vùng được không.
Đông Vĩnh Nguyên bị một câu của Vu Miểu Miểu thức tỉnh, đúng vậy, Nguyên Bạch cũng là sứ giả địa phủ, hiệp hội có cái bí mật cao tầng gì mà Nguyên Bạch không biết.
"Hiệp hội định sau khi ông chủ cùng Quỷ Vương quyết chiến, lại một lần vây công Li Sơn." Đông Vĩnh Nguyên nói.
Lời này của hắn vừa ra, ba người còn lại không hề biểu hiện ra chút nào kinh ngạc, một bộ đã sớm biết từ lâu.
"Mọi người biết?" Đông Vĩnh Nguyên khiếp sợ nói.
"Đoán cũng đoán được mà." Vu Miểu Miểu giải thích nói, "Mộng Ma cùng Quỷ Vương, đều là tai hoạ hiệp hội cần diệt trừ. Mà sau khi hai người đại chiến ắt hẳn bên nào thắng cuộc cũng suy yếu, là thời cơ tốt nhất để hiệp hội xuống tay, hiệp hội không xuống tay vào lúc này mới là lạ."
"Cậu lại đây là muốn nói cho chúng ta biết chuyện như vậy?" Quý Lãng hỏi.
"Không chỉ như vậy, em còn có này cho hai người." Nói, Đông Vĩnh Nguyên rút từ trong túi đeo của mình ra một quyển sách cổ bìa ố vàng, "Đây là sư phụ em tìm được, một ngàn năm trước, ghi lại chuyện phong ấn Mộng Ma."
"Phong ấn Mộng Ma?!" Vu Miểu Miểu vừa nghe, liền sốt ruột giật lấy quyển sách cổ trong tay Đông Vĩnh Nguyên lật xem.
"Nhẹ chút, nhẹ tay chút đi, nếu như sách bị rách, sư phụ tôi sẽ giết tôi mất." Đông Vĩnh Nguyên nhìn bộ dáng Vu Miểu Miểu lật sách thô bạo, đau lòng đến không được.
Quyển sách này cũng không dày, hơn nữa đại bộ phận đều nói về nguy hại sau khi Mộng Ma thức tỉnh ở một ngàn năm trước, chỉ có một tờ cuối cùng là nói về phương pháp phong ấn, nhưng lại không toàn diện, chỉ có nửa trang.
"Ủa sao chỉ có nửa cái hình thế này?" Vu Miểu Miểu hỏi.
"Cũng chỉ còn một nửa đó thôi, phần còn lại không biết mất đi đâu rồi." Đông Vĩnh Nguyên nói, "Mấy năm nay hiệp hội vẫn luôn nghiên cứu xem làm thế nào để bổ toàn lại hết trận đồ này, nhưng rốt cuộc kết quả nghiên cứu như thế nào, cũng chỉ có tổng hội trưởng biết."
Quý Lãng nhìn lướt qua sách cổ, hỏi: "Hiệp hội tìm ra thứ này, hẳn là muốn dùng sau khi tôi cùng Quỷ Vương quyết chiến đi. Nếu tôi thắng, liền dùng cái trận pháp này phong ấn tôi, nếu Quỷ Vương thắng, các người lại thừa dịp Quỷ Vương suy yếu mà giết Quỷ Vương."
Đông Vĩnh Nguyên gật đầu.
"Thứ quan trọng như vậy, cậu làm thế nào lấy được?" Quý Lãng hỏi.
"Là sư phụ em đưa cho em."
Mọi người vừa nghe là Hứa đại sư đưa, nhịn không được đều có chút kinh ngạc.
"Lần trước hai người không phải bảo em truyền lời cho hiệp hội, nói cho dù trận chiến này là khó tránh khỏi, nhưng hai người cũng sẽ dốc hết toàn lực không liên lụy Hải Thị sao. Em truyền lại lời này cho sư phụ em, lại nói với sư phụ, một trận chiến này, kỳ thật là hai người muốn cướp vương ấn của Quỷ Vương, để thử xem có thể phong ấn được năng lượng Mộng Ma trong cơ thể ông chủ hay không." Đông Vĩnh Nguyên giải thích, "Sư phụ nói, nếu ông chủ thật sự có thể ở đánh chết Quỷ Vương rồi tự mình phong ấn năng lượng Mộng Ma, liền không còn gì tốt hơn. Cho nên sư phụ mới bảo em đem cái trận đồ này tới cho ông chủ, nói dù sao cũng là phong ấn, có lẽ sẽ hữu dụng đối với ông chủ. Nhưng mà chuyện này, hai người ngàn vạn lần không thể nói ra, bằng không sư phụ em liền xong rồi."
"Là ngươi xin được chứ gì." Quỷ công tử nhìn thấu hết thảy.
"Dù sao kết quả cũng là sư phụ em đưa mà." Đông Vĩnh Nguyên nói.
Quỷ công tử cười khẽ một tiếng.
Quý Lãng không nói chuyện, mà nhìn về phía Vu Miểu Miểu đang vùi đầu nghiên cứu sách cổ, hỏi: "Nhìn ra cái gì khác thường không?"
"Trận đồ không được đầy đủ, pháp khí cũng không có gì đặc thù, chỉ có một chút chi tiết em để ý." Vu Miểu Miểu đẩy hộp cơm trên bàn ra, đặt sách cổ ở trung tâm, chỉ vào một hàng chữ trong đó nói, "Sau khi trận pháp phát động, lấy thiên địa chính khí làm dẫn, phong ấn Mộng Ma."
"Những lời này có gì không đúng sao?" Quỷ công tử hỏi.
"Nói thế nào nhỉ, thuật pháp của Huyền môn trước nay đều là dùng linh khí để dẫn, thậm chí có thể dùng tà khí, quỷ khí, huyết khí, duy nhất có mỗi cái chính khí này là không thể dùng thuật pháp tụ tới được." Vu Miểu Miểu nói.
"Vì sao chứ?"
"Bởi vì chính khí là tồn tại trong nhân tâm, chính khí trong tâm ắt có thể thu hút chính khí của thiên địa." Vu Miểu Miểu nói.
"Vậy phải làm như thế nào mới dẫn động chính khí của thiên địa?"
"Linh Khí có thể dẫn linh khí, quỷ khí có thể dẫn quỷ khí, như vậy chính khí, tất nhiên cũng cần một pháp khí tràn ngập chính khí mới được." Vu Miểu Miểu nói.
"Vừa rồi ngươi không phải nói chính khí ở trong nhân tâm sao? Đi đâu mà tìm?" Quỷ công tử hỏi.
"Pháp khí mang chính khí thì ta chưa từng thấy, nhưng mà người thì ta có thấy một người đó." Vu Miểu Miểu nhìn về phía Quý Lãng.
Quý Lãng ngẩn ra, trong lòng hiện ra một thân ảnh.
"Hắt xì!" Đang ở phá án Hoắc Minh Tri không lý do đánh cái hắt xì.
"Đội trưởng, anh cũng bị cảm?" Người ngồi cạnh quan tâm hỏi.
"Chắc vậy, cái thời tiết quỷ quái đáng chết." Hoắc Minh Tri hít hít mũi, đi ra ngoài pha cho mình một ly trà gừng.