Lợi dụng ấn Quỷ Vương để khống chế năng lượng Mộng Ma chỉ là suy đoán của riêng Quý Lãng, cho nên phương pháp phong ấn lực lượng Mộng Ma trong sách cổ này rốt cuộc có dùng được hay không, hoặc là tác dụng phong ấn này là hoàn toàn phong ấn cả người hắn, hay chỉ phong ấn mỗi lực lượng Mộng Ma trong người hắn, chỉ có thử mới biết được.

"Phải nghĩ biện pháp dụ Hoắc Minh Tri đi Li Sơn sao?" Quý Lãng cau mày, hắn cũng không muốn Hoắc Minh Tri xuất hiện ở Li Sơn, mặc kệ trên người Hoắc Minh Tri có lực lượng như thế nào, nhưng nói đến cùng, Hoắc Minh Tri chỉ là một người bình thường mà thôi. Khi hắn cùng Quỷ Vương đại chiến, nếu Hoắc Minh Tri thân là người thường xuất hiện ở gần đó, kết cục khẳng định sẽ không quá tốt.

"Hẳn là không cần." Vu Miểu Miểu lắc lắc đầu, "Nói cho cùng, pháp khí là dùng làm vật dẫn khi bày trận, cho nên chỉ cần có một vật dẫn mang chính khí, không hẳn nhất định phải là bản thân đội trưởng Hoắc phải trình diện."

Tuy rằng nếu hắn ta có mặt thì hiệu quả khẳng định sẽ tốt hơn, nhưng đội trưởng Hoắc không phải người trong Huyền môn, không có năng lực tự bảo vệ mình.

Vu Miểu Miểu trầm ngâm một lát: "Khi em bố trí trận pháp, muốn tăng hiệu quả của trận pháp hơn nữa, sẽ tự trích máu mình nhỏ vào trận, cho nên máu của đội trưởng Hoắc khẳng định sẽ có hiệu quả, hoặc là cái cảnh huy ba lá trên mũ hắn kia. Cảnh huy là tượng trưng cho sứ mệnh cảnh sát, ngoại trừ chính khí của bản thân đội trưởng Hoắc, còn có thể ngưng tụ được chính nghĩa của quốc gia, lực lượng bảo vệ cho công bằng, ắt hẳn hiệu quả cũng tốt."

"Nói vậy ý là muốn tìm biện pháp lấy được máu và cảnh huy của đội trưởng Hoắc sao?" Đông Vĩnh Nguyên cân nhắc một chút, "Máu thì dễ lấy, nhưng mà cảnh huy thì có chút khó khăn."

Mọi người vừa nghe Đông Vĩnh Nguyên nói máu dễ lấy, nhịn không được đều kinh ngạc nhìn về phía Đông Vĩnh Nguyên. Trong quan điểm của bọn họ, máu còn khó lấy hơn cảnh huy nhiều. Nói gì thì nói, cái cảnh huy đó có thể mượn được mà, còn máu, nếu không có lý do chính đáng thì thật không lấy được đâu.

"Trực tiếp dùng bùa mê hồn, nhân lúc hôn mê lấy một ống máu thôi." Đông Vĩnh Nguyên nói.

Mọi người tức khắc bừng tỉnh, tiếp theo đồng thời dùng một loại ánh mắt phức tạp khôn kể nhìn về phía Đông Vĩnh Nguyên, phảng phất như đang nói, hóa ra cậu là loại người này.

"Tôi...... Còn không phải tôi cũng chỉ vì cứu vớt thế giới sao?" Đông Vĩnh Nguyên ho khan một tiếng.

Đội trưởng Hoắc, thực xin lỗi, chờ quay về tôi nhất định mời anh uống canh gan heo.

"Vậy chuyện lấy cảnh huy giao cho Đại Hổ đi." Quý Lãng trầm tư một lát nói, "Hoắc Minh Tri rất ít khi mặc cảnh phục, cho nên cảnh phục nhất định để ở nhà, bảo Đại Hổ lẻn qua cửa sổ, trộm cảnh huy về. Nếu cuộc chiến đêm nay tôi thắng, thì trả lại cảnh hoa cho hắn. Nếu như tôi không thắng....vậy thì trộm cũng trộm rồi."

Mọi người vừa nghe, cảm thấy cái kế hoạch này có vẻ không thấy sơ xuất, cứ quyết định như vậy.

Quý Lãng lấy di động ra nhắn tin cho Hoắc Minh Tri: 【 Ông ở đâu? 】

Hoắc Minh Tri trả lời thật nhanh, mẫn cảm dò hỏi: 【 Ở cục cảnh sát, làm sao vậy, cậu tìm tôi? 】

Quý Lãng: 【 Ừ. 】

Hoắc Minh Tri: 【 Lạ quá, vậy mà cũng có ngày cậu tìm tôi? Có chuyện gì? 】

Quý Lãng: 【 gặp mặt rồi nói. 】

Hoắc Minh Tri: 【 Hiện tại tôi không rời đi được, lát nữa trong cục có cuộc họp. 】

Quý Lãng: 【 Hiện tại tôi đi qua, một giờ sau gặp ở phòng làm việc, chắc chậm trễ anh tầm mười phút. 】

Hoắc Minh Tri: 【 Được, hội nghị bắt đầu sau một tiếng rưỡi nữa, khi nào cậu tới thì nhắn tin cho tôi, tôi đi qua. 】

Quý Lãng ngẩng đầu, nhìn mấy người trong nhà nói: "Đi phòng làm việc."

Lập tức, Quỷ công tử ôm Oa Oa, Đông Vĩnh Nguyên ôm mèo đen, ngồi lên xe Quý Lãng, cùng Vu Miểu Miểu đi về hướng phòng làm việc.

Lộ trình từ biệt thự đến phòng làm việc vốn dĩ chỉ cần nửa giờ, nhưng bởi vì đường bị tuyết chắn hết, nên xe lái cực kỳ chậm, phải hơn một giờ mới đến được bãi đổ xe khu khuôn viên làm việc.

Quý Lãng xuống xe, liền nhắn tin cho Hoắc Minh Tri, nói mình tới rồi. Cho nên sau khi mọi người đi vào phòng làm việc, chỉ hai phút sau, Hoắc Minh Tri cũng đã theo vào.

Mọi người vừa thấy trang phục trên người Hoắc Minh Tri, nhịn không được liền ngẩn ra, hắn mặc một thân cảnh phục màu xanh đen, đứng giữa một mảng trời đất đầy tuyết trắng, làm nổi bật lên vẻ tinh anh túc mục, bên hông còn đeo súng ngắn, đầu đội mũ cảnh sát, trên mũ, cảnh hoa màu vàng kinh đang lóe sáng.

Xem ra, không cần chia làm hai đường để hành động nữa rồi.

"Meo~" Đại Hổ có chút thất vọng, nó rất muốn đi cào quần áo của người này, hơn nữa khó có khi còn mang lý do cứu vớt thương sinh vĩ đại như thế.

"Ai da, lạnh muốn chết." Vừa vào cửa, Hoắc Minh Tri liền rất không thèm giữ hình tượng dậm dậm chân, "Sao chỗ các cậu không bậc máy sưởi vậy?"

"Chúng tôi cũng mởi vào đây được hai phút." Đông Vĩnh Nguyên nói.

"Vậy nhanh nhanh bật đi, tôi không có mặc áo khoác, đứng chỗ này chừng mười phút xác định là bị cảm cho xem." Hắn vừa mới uống hết một ấm trà gừng, đừng để trà còn chưa kịp phát huy hiệu quả, lại bị đông lạnh rồi.

Đông Vĩnh Nguyên 'ờ' một tiếng, tìm được công tắc máy sưởi, mở máy sưởi lên. Thậm chí còn chu đáo đi qua chỗ máy nước nóng rót một ly đầy, bưng qua cho đội trưởng Hoắc.

Dù sao một lát cũng muốn lấy máu người ta, vẫn nên đối xử tốt chút đi.

"Làm sao vậy, sao lại vội vàng qua tìm tôi vậy."Tuy Hoắc Minh Tri đang nói chuyện với Quý Lãng, nhưng ánh mắt lại dừng ở trên người Quỷ công tử. Cũng không biết như thế nào, hắn vừa nhìn thấy người đàn ông diện mạo quá mức tuấn tiếu này, liền cảm thấy cả người không thoải mái. Loại không thoải mái này cũng không phải vì người đàn ông này đẹp trai hơn hắn nhiều quá, mà là loại không thoải mái theo kiểu thấy trong người không dễ chịu. Hắn cũng không biết tại sao mình lại cảm giác như vậy, nhưng mà trực giác cứ thấy có gì đó không đúng.

Đây là trực giác của cảnh sát.

Quỷ công tử nhận thấy được ánh mắt của Hoắc Minh Tri, trong lòng thầm than đối phương thật quá nhạy bén, trên mặt lại trả về một nụ cười điềm tĩnh khéo léo.

Hoắc Minh Tri ngẩn ra, ngượng ngùng phát hiện mình cứ nhìn chằm chằm người ta, nên cũng trả lại một nụ cười lễ phép, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía Quý Lãng.

"Có chút việc tìm ông hỗ trợ." Quý Lãng nói thẳng.

"Chuyện gì?" Hoắc Minh Tri hiếu kỳ nói.

"Tìm ông mượn hai thứ."

"Tìm tôi mượn đồ hả? Thứ gì?" Hoắc Minh Tri nghi hoặc.

Quý Lãng không trả lời mà nhìn về phía Vu Miểu Miểu, Vu Miểu Miểu cất bước tiến lên, mỉm cười tiến đến trước mặt Hoắc Minh Tri, dưới ánh mắt chăm chú nhưng có phần ngơ ngác vì không rõ nguyên nhân của đối phương, bắt đầu vận chuyển vu lực. Đôi mắt hai tròng trắng đen rõ ràng của Vu Miểu Miểu bỗng nhiên hiện lên một tia sáng đen, đồng tử đen nhánh bắt đầu xoay tròn như xoáy nước.

Hoắc Minh Tri nhíu nhíu mày, biểu tình cũng dần dần trở nên mê mang.

Có hiệu quả rồi!

Khi mọi người ở đây bắt đầu hưng phấn, Hoắc Minh Tri chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi: "Cô Vu Miểu Miểu à, cô nhìn chằm chằm tôi làm gì vậy?"

"......" Mọi người.

"...... Tôi...... Lần đầu tiên tôi thấy anh mặc cảnh phục, cảm thấy cũng khá đẹp." Vu Miểu Miểu 'cái khó ló cái khôn'.

"Đúng vậy, đúng vậy, đội trưởng Hoắc, bình thường không thấy anh mặc cảnh phục, hôm nay sao lại mặc rồi?" Đông Vĩnh Nguyên cũng vội vàng nói.

Nghe thấy hai người khen cảnh phục đẹp, Hoắc Minh Tri tức khắc có chút tự hào nói: "Hôm nay họp tổng kết cuối năm đây, cấp trên yêu cầu mặc cảnh phục tham dự."

"Như vậy sao, anh mặc cảnh phục đẹp trai quá." Đông Vĩnh Nguyên khen.

Vu Miểu Miểu lui về bên người Quý Lãng, nhỏ giọng nói: "Hắn có chính khí hộ thể, pháp thuật của em vô dụng. Nguyên Bạch, ngươi có biện pháp nào không?"

Quỷ công tử cũng tiến qua, càng nhỏ giọng nói: "Ngươi tốt xấu gì cũng có pháp thuật Huyền môn, ngươi còn làm không được, ta khẳng định cũng không tốt hơn bao nhiêu, chính khí trời sinh khắc chế âm tà quỷ thuật mà."

"Vậy làm sao bây giờ?" Vu Miểu Miểu lo âu, cái cảnh huy còn nằm ngay trên đầu Hoắc Minh Tri, không gây mê hắn thì làm sao mà lấy.

"Đúng rồi, vừa rồi cậu nói tìm tôi mượn đồ, mượn cái gì vậy?" Hoắc Minh Tri nhớ chuyện vừa rồi.

Quý Lãng nhíu mày, trực tiếp mở miệng: "Tôi muốn mượn ông một chút máu, còn có cảnh huy trên mũ của ông."

Hoắc Minh Tri sửng sốt: "Cảnh huy? Còn máu tôi nữa?"

Muốn mượn cảnh huy thì còn có thể hiểu được, quần chúng thường dân kính yêu cảnh sát hay tò mò hâm mộ mấy thứ này, tuy rằng Quý Lãng cũng không xem như quần chúng kính yêu cảnh sát nhân dân, nhưng mà muốn lấy máu thì là chuyện gì?

"Có chuyện cần." Quý Lãng tiếp tục nói, "Cảnh huy thì ngày mai tôi trả lại ông, mượn dùng qua đêm nay là được."

"Cảnh huy cũng không thể tùy tiện cho người ta mượn được." Hoắc Minh Tri nói.

"Nếu ông cho tôi mượn cảnh huy với chút máu, nó......" Quý Lãng xoay người, xách Đại Hổ đang ghé vào một bên, giơ lên trước mặt Hoắc Minh Tri, "Cho ông mượn dùng một năm."

"Mẻo?" Dựa vào cái gì mà bán bổn miêu một năm?

Hoắc Minh Tri tức khắc liền động tâm, con mèo đen này hiển nhiên là dùng tốt không thể nghi ngờ, nhưng mỗi lần một trăm cân cá khô cũng xác thật hơi đắt, nếu được cho dùng miễn phí một năm......

Hoắc Minh Tri cân nhắc, duỗi tay liền muốn sờ Đại Hổ.

Đại Hổ nổi giận, một móng vuốt cào qua, Hoắc Minh Tri ăn đau, mu bàn tay bị cào ra ba đường máu me nhầy nhụa.

"Ui da!" Hoắc Minh Tri đau đến lắc lắc tay.

Đông Vĩnh Nguyên tay mắt lanh lẹ, cầm cái bình thủy tinh đã chuẩn bị trước, đè mu bàn tay Hoắc Minh Tri lại, thật cẩn thận thu thập mấy giọt máu đâu chảy xuôi từ miệng vết thương.

"...... Các người làm gì vậy, đừng nói muốn lấy máu tôi đi làm mấy chuyện kỳ kỳ quái quái đi." Hoắc Minh Tri nghĩ đến Quý Lãng gần đây hình như sắp chuyển qua viết tiểu thuyết thần quái, suy đoán nói, "Không phải là cậu cấu tứ cốt truyện cho tiểu thuyết mới đến tẩu hỏa nhập ma, muốn dùng máu tôi đi làm chuyện điên khùng gì chứ."

"Không phải, làm gì có, tôi sợ máu anh chảy xuống làm dơ thảm nên hứng thôi. Trời ơi, cái thảm dưới chân anh là thảm Ba Tư đó, mười mấy vạn một mét vuông chứ ít đâu." Đông Vĩnh Nguyên nói.

"Ối mẹ ơi." Hoắc Minh Tri nhìn cái thảm dưới chânmột chút, thấy chân mình hình như đang giẫm lên ít nhất năm mươi vạn rồi, "Không đúng, vừa rồi Quý Lãng rõ ràng nói muốn mượn máu tôi kìa."

"Tôi nói mượn cảnh huy." Quý Lãng thấy máu đã lấy được, lập tức kiên quyết phủ nhận.

"Không đúng, rõ ràng nói mượn máu, cậu nói là hai thứ còn gì." Hoắc Minh Tri nói.

"Thì thứ còn lại là huy chương quân công." Quý Lãng chỉ chỉ một loạt huy chương quân công gắn trên ngực đội trưởng Hoắc, "Cho mượn một cái là được."

"Cảnh huy và huy chương quân công?" Hoắc Minh Tri nghi hoặc, "Không phải máu?"

"Không phải." Quý Lãng.

"Không phải." Những người khác.

"Meo~" choáng váng.

Chẳng lẽ thật mình thực sự nhớ lầm sao, mà cũng đúng, nói gì thì nói, làm gì có người bình thường nào hỏi mượn người ta tí máu chứ.

"Thứ này cũng không thể tùy tiện cho mượn được, rốt cuộc tôi cũng đâu biết cậu muốn dùng làm cái gì?" Hoắc Minh Tri nói.

"Nói ra có thể ông không tin, nhưng từ khi còn nhỏ tôi đã có giấc mơ được làm cảnh sát." Quý Lãng mặt vô biểu tình nói ra cái mộng tưởng căn bản không tồn tại của mình.

Ân?

Mọi người đều kinh ngạc, ngoại trừ Hoắc Minh Tri cảm thấy có hơi đột ngột, mấy người còn lại đều bị hoảng sợ, hiển nhiên không nghĩ tới Quý Lãng vì lấy cảnh huy, vậy mà có thể bịa ra lời nói dối đến mức này?

"Không, tôi tin cậu." Hoắc Minh Tri sau một chốc kinh ngạc, thực mau liền "Hiểu ra", "Cậu viết nhiều tiểu thuyết trinh thám như vậy, tôi nên sớm nghĩ đến cậu có giấc mơ trở thành cảnh sát chứ nhỉ."

"......" Mọi người.

"Vậy có cho mượn không?" Quý Lãng hỏi.

"Mèo đen cho tôi mượn dùng một năm?" Hoắc Minh Tri còn chưa quên chuyện Đại Hổ đâu.

"Meo?" Sao vẫn còn nhớ thương bổn miêu.

"Có thể." Quý Lãng gật đầu.

"Méo!" Bổn miêu tức giận.

Hoắc Minh Tri cũng không do dự, trực tiếp gỡ mũ trên đầu đưa cho Quý Lãng: "Có cần cảnh phục không? Cho cậu được nguyên bộ luôn."

Quý Lãng giật giật khóe mắt, nhẫn nại nói: "Không cần, ông còn đi họp mà."

"Không có việc gì, tôi tìm đồng nghiệp mượn đỡ một bộ tạm là được rồi, dù sao tôi cũng đâu lên sân khấu phát biểu." Nói, Hoắc Minh Tri liền muốn cởi quần áo.

"Bên ngoài lạnh như vậy, ông cởi ra thì làm thế nào trở về?" Quý Lãng còn đang giãy giụa.

"Mặc của cậu chứ sao." Hoắc Minh Tri vô cùng nhiệt tình, hắn phải thỏa mãn giấc mộng cảnh sát này của Quý Lãng, như vậy Quý Lãng mới có thể trợ giúp đội hình cảnh phá nhiều án hơn.

"......" Quý Lãng.

Quý Lãng xin giúp đỡ nhìn về phía những người khác, những người khác ăn ý dời tầm mắt đi.

Vu Miểu Miểu cũng rất muốn hỗ trợ, nhưng đồ trên người cô là đồ nữ mà.

"Đi, đi chỗ khác, chỗ này có phụ nữ đó, chúng ta đi văn phòng cậu đổi đi." Nói xong, Hoắc Minh Tri kéo Quý Lãng vạn phần không tình nguyện lên lầu hai, đi thay quần áo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play