Lúc Tu Vũ tỉnh lại đã là 8 giờ tối.
Cô đi gõ cửa phòng Nguyễn Gia Hân, không ai lên tiếng.
“Vẫn chưa về!” Cô lẩm bẩm một câu, sờ sờ bụng đói đang sôi ùng ục, quyết định đi tìm đồ ăn.
Lúc đợi thang máy, lại trùng hợp gặo Lục Cảnh bước ra từ trong thang máy.
“Yo, cậu Lục trùng hợp vậy! Một mình hả?” Tu Vũ chào hỏi.
Lục Cảnh gật đầu với vẻ xa lánh xem như trả lời, và muốn đi qua cô để quay trở lại phòng.
Vừa lướt qua vai, Tu Vũ liền nắm lấy cổ tay anh: “Này, tôi nói anh giả vờ làm người tốt, người lịch sự trước mặt người khác, vừa nhìn thấy tôi liền mặt lạnh như băng, tôi đã đắc tội anh hay sao?”
Lục Cảnh đưa tay ra, lễ phép cười: “Cô Tu đã làm gì còn không biết hay sao?”
“Không phải chỉ làm hỏng buổi xem mắt của anh thôi sao? Sao thế, anh thích cô gái đó sao? Không đến nỗi đó chứ, lần thứ hai dẫn ra cũng đâu phải người đó?”
“Cô Tu lẽ nào chưa học qua thế nào là phép tôn trọng người khác cơ bản nhất? Cho dù tôi không thích cô ấy, cũng có thể trở thành cái cớ để cô chơi khăm hay sao?”
Nhìn thấy hàng mày lạnh lùng của Lục Cảnh, Tu Vũ không chút khó chịu, liền vươn tay kéo anh vào thang máy: “Đi thôi cậu Lục! Xem ra anh rất không hài lòng với tôi? Hôm nay sẽ nói chuyện ra lẽ với anh.”
Lục Cảnh muốn vùng ra, nhưng sau khi nghĩ lại anh cảm thấy tốt nhất có thể nhân cơ hội này nói rõ với Tu Vũ, vì vậy anh không phản kháng và bị Tu Vũ dẫn ra khỏi khách sạn.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Lục Cảnh đang suy nghĩ xem người phụ nữ trước mặt sẽ đưa anh đi đâu, nhưng Tu Vũ lại lấy điện thoại ra xem, sau đó bắt taxi đưa anh đến phố đi bộ đông đúc..
Nhìn thấy Tu Vũ đang đi qua đám đông tìm đồ ăn, Lục Cảnh có chút ưa sạch sẽ cuối cùng cũng lên tiếng: “Tu Vũ, cô muốn làm gì?”
Tu Vũ quay đầu lại nhìn anh một cái, có chút khó hiểu vì sao anh đột nhiên tối sầm mặt lại: “Ăn cơm tối!”
“Tôi phải đi về, cô tự mình ăn đi!” Lục Cảnh chau mày, xoay người rời đi.
Tu Vũ nắm lấy anh thỏa hiệp nói: “Được được được! Đi ngay!”
Nói xong ngẫu nhiên tìm vài quán ăn vặt mua vài món và rời đi.
Tu Vũ cầm theo đồ ăn dẫn theo cậu Lục đang bực bội bước vào một quán bar acoustic.
Quán lúc này đã có rất nhiều khách rồi, có những ca sĩ trên sân khấu đang hát những bài dân ca du dương.
Các nhóm bạn dưới sân khấu tụm năm tụm bảy trò chuyện rôm rả, không say không về.
Xem như tìm được một nơi có môi trường tốt hơn, tránh xa những quán ăn ven đường đầy dầu mỡ, sắc mặt Lục Cảnh dịu đi.
Tu Vũ mở đồ ăn đã mua trước đó, nếm thử từng chút một, lập tức tỏ vẻ hài lòng khen ngợi: “Trời ạ! Ngon quá! Tôi thích chỗ này, hạnh phúc!”
Chế độ ăn uống của Lục Cảnh hơi thanh đạm, không ăn được đồ cay ở thành phố C, vì vậy bữa tối nay anh đã ăn đại một chút đồ ở khách sạn 5 sao họ ở, lúc này nhìn thấy biểu cảm của Tu Vũ, thực sự hơi tò mò.
Tu Vũ còn đang nhìn chằm chằm anh lập tức hào hứng muốn chia sẻ đồ ăn: “Anh có muốn ăn thử một miếng không?”
Nhìn màu sắc đỏ rực kia lần nữa, Lục Cảnh lắc đầu dứt khoát kiên quyết: “Cô ăn mình đi!”
“Thật sự không cay chút nào, màu sắc này trông vậy để khiến người ta có cảm giác thèm ăn, anh cũng biết, bữa tối tôi không ăn được quá nhiều, đừng lãng phí mà!” Tu Vũ giống như một mụ phù thủy lừa người ăn táo đỏ.
Lục Cảnh rốt cục nhịn không được thử một miếng, sau đó sắc mặt thay đổi.
Phù thủy nhỏ Tu Vũ đối diện gian xảo hỏi anh: “Sao? Ngon đúng không?”
Vừa dứt lời thì Lục Cảnh không nói gì liền uống hai ly rượu lớn, vành tai cũng đỏ bừng.
Nhìn thấy cậu Lục rõ ràng cay đến nỗi trên trán lấm tấm mồ hôi, nhưng vẫn rất đàn ông không nói tiếng nào, Tu Vũ đã chơi khăm thành công đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, cắn chặt môi dưới, tự lẩm bẩm trong lòng: “Người con trai này cũng đáng yêu quá đi!”
Ai ngờ cậu Lục lúc này chỉ có một câu nói để biểu đạt suy nghĩ của bản thân: Ha ha! Phụ nữ ai cũng là những kẻ lừa người, đúng là phụ nữ càng xinh đẹp thì lời nói nói ra càng không thể tin được.
Tu Vũ hơi hối hận gạt thức ăn sang một bên, không phải cô không muốn ăn nữa, mà là ăn tiếp sẽ không khống chế bản thân được, đúng là nước ta tài nguyên phong phú, vừa về nước đã có quá nhiều cám dỗ rồi!
Dứt khoát không nhìn thức ăn nữa, Tu Vũ tự rót cho mình một ly rượu.
Cô nâng nó lên và nói với Lục Cảnh: “Hôm nay chỉ có hai chúng ta, có chuyện gì chúng ta nói thẳng ra, ly rượu này, cho tôi xin lỗi vì hành vi trẻ con của tôi lần trước, tôi nên dùng cách lý trí hơn, tôi sẽ xem xét lại.”
Nói xong cầm ly rượu lên, uống một hơi sảng khoái.
Lục Cảnh nghe xong câu trước còn khá hài lòng, nhưng đột nhiên cảm thấy câu cuối cùng có gì đó không đúng: “Cô có ý gì đây?”
“Ý tôi là, nếu được bắt đầu lại, tôi vẫn sẽ phá hỏng buổi xem mắt của anh.” Tu Vũ cười xấu xa, không có chút nào hối hận.
“Cô đúng là bất chấp lý lẽ mà.” Lục Cảnh nghĩ cái quái gì mà siêu mẫu quốc tế, cô y hệt côn đồ, bản thân hoàn toàn không thể giao tiếp với cô.
“Cô đang muốn gì? Chơi vui lắm sao?”.
ngôn tình tổng tài“Tôi đang muốn gì anh không biết?” Tu Vũ chớp chớp đôi mắt vô tội nhìn Lục Cảnh: “Tôi muốn anh đó!”
Lục Cảnh hít sâu một hơi, cố gắng đeo lấy mặt nạ ôn nhu của mình: “Nếu như lần đầu tiên gặp mặt tôi đã vô tình đắc tội cô Tu, cô có thể nói thẳng với tôi, không cần phải như vậy.”
“Vậy anh không thích tôi điểm nào anh nói thẳng đi?”
“Tôi đã có bạn gái rồi!” Lục Cảnh kiên nhẫn thuyết phục: “Lần trước không phải cô cũng gặp qua sao? Chúng ta không hợp nhau, thật đấy!”
“An Mộng, một sinh viên năm tư tốt nghiệp khoa Máy tính của trường đại học G, vừa mới vào làm công ty khoa học kỹ thuật Lục Thị của anh vào ba tháng trước.” Tu Vũ chế nhạo: “Nói dối có vui không? Cậu Lục.”
Ánh mắt Lục Cảnh lạnh xuống, cảm giác bị người ta điều tra bí mật rõ ràng này khiến anh rất khó chịu.
"Tu Vũ, cô là bạn của Nguyễn Gia Hân và Chính Phong, cho nên tôi mới khách sáo với cô, nhưng cô có biết cái gì gọi là chừng mực không.”
“Tôi chỉ biết cái gì gọi là …..biết là muốn mang lên giường.”
Lục Cảnh chế nhạo: “Nếu cô đã điều tra rõ như vậy, vậy cô sẽ biết, tôi sẽ không thích loại con gái như cô.”
Nhìn thấy anh có chút khó chịu, vẻ mặt đùa cợt của Tu Vũ dịu xuống: “Thật nhàm chán! Không chơi với anh nữa, bởi vì lần đầu tiên gặp anh khiến tôi thấy rất thú vị, nên chơi khăm vài lần sau đó, hài lòng chưa?”
Thấy anh vẫn xụ mặt không nói tiếng nào, Tu Vũ lại nói: “Vì cậu Lục đã không thích loại trò chơi này, vậy uống xong ly rượu này, chúng ta sau này không xen vào chuyện của nhau, nếu có gặp lại thì làm bạn bè bình thường được không?”
“Tu Vũ, cô rất thích chơi trò chơi như vậy với đàn ông?”
Rõ ràng là muốn nói rõ với Tu Vũ, lúc này mới có được câu trả lời như mong muốn, nhưng cậu Lục lại không hiểu sao càng ngày càng thất vọng
“Ừ! Thỉnh thoảng.” Tu Vũ lạnh nhạt rồi tự mình uống rượu.
Lục Cảnh ở phía đối diện ánh mắt lạnh như băng nhìn cô uống cạn từng ly rượu như nước lã.
Trong toàn bộ quán bar, bàn nào cũng có bầu không khí nồng nhiệt, hoặc là hài hòa, hoặc là ám muội.
Chỉ có hai người này, chỉ là một cái bàn nhỏ nhưng lại chia rõ ra làm hai thế giới.