Nhìn thấy hai tá bia đã hết, Lục Cảnh cuối cùng lên tiếng: “Đủ rồi!”

Tu Vũ nhướng mi cười nhìn hắn, hai con mắt đen nhánh như nho sáng lên: “Tôi chưa đủ!”

Hai người nhìn nhau, không thấy được cảm xúc ẩn chứa trong mắt nhau.

Lúc này, điện thoại của Lục Cảnh reo lên, anh cầm lên thì thấy là của Phương Nhất Vi gọi liền nghe máy: “Alo!”

Giọng nói vui vẻ của Phương Nhất Vi truyền đến: “Anh Cảnh, hai người đang ở đâu?”

Lục Cảnh không biết nên đưa Tu Vũ đi đâu, xoa xoa lông mày, đứng dậy hỏi người phục vụ.

Tu Vũ nhìn theo bóng lưng của Lục Cảnh từ từ đi xa, vẻ mặt ngây dại và say khướt xuất hiện trong giây lát, nhanh chóng tỉnh táo trở lại, một lúc sau cô chống tay xuống bàn đứng dậy định thần lại.

Lúc Lục Cảnh quay lại sau khi hỏi người phục vụ bên kia, đột nhiên không thấy Tu Vũ nữa, anh sửng sốt, chỉ trong vài phút ngắn ngủi sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.

Muốn đi vệ sinh phải đi qua quầy rượu, lúc nãy Lục Cảnh hỏi người phục vụ ở đó, anh chắc chắn rằng Tu Vũ không đi ngang qua mình.

Lúc này đã gần mười một giờ, quán bar ngày càng nhiều người, hạng người nào cũng có.

Lục Cảnh vốn vẫn luôn bình tĩnh, điềm đạm có chút bất lực, trong lòng lại càng thêm hoang mang.

Anh chửi thầm: “Người phụ nữ đúng là kẻ gây họa!”

Vừa hay ca sĩ trên sân khấu vừa hát xong, Lục Cảnh đang định lên sân khấu cầm micro để tìm người, thì nhìn thấy có một bóng người cao lớn lên sân khấu, đôi chân dài quen thuộc đó còn có ai khác ngoài Tu Vũ.

Ca sĩ ban đầu đứng dậy nhường vị trí cho Tu Vũ, cô quay đầu lại và trao đổi vài câu với ban nhạc, sau đó quay đầu lại với một nụ cười.

Đôi môi đỏ mọng, cộng với đôi mắt to tròn long lanh của người đẹp lập tức gây náo loạn dưới sân khấu.

Tu Vũ cầm lấy micro, nói với giọng ngự tỷ lười biếng trêu ghẹo người khác: “Tiếp theo, tặng cho mọi người một bài “Mất tích””

Ban nhạc đã chơi đệm đúng thời điểm.

Tu Vũ liếc nhìn về phía Lục Cảnh, hai người nhìn nhau qua đám đông.

Thấy vậy cô hờ hững thu hồi ánh mắt, nhắm mắt lại, khẽ mở môi.

“Cô nói cô không thể tìm được ai đó để yêu

Vì vậy thà sống cuộc sống không có nơi ở nhất định

Từ thị trấn yên tĩnh này đến thành phố nhộn nhịp tiếp theo

Đến và đi tự do không bao giờ đợi đèn xanh đèn đỏ

Tiếng nhạc ồn ào trong quán bar

Khiến cô tạm quên đi thân phận của một người phụ nữ

Rung động tâm hồn và hỏi từng người

Rốt cuộc ở đâu mới có người đàn ông đủ tốt

Không có tình yêu nào xảy ra

Cô chỉ đành mượn rượu để giải tỏa thanh xuân

Cố tình nhìn vào mỗi ánh mắt nhưng lại chỉ thấy bản thân không đủ chân thành

Đẩy cánh cửa đã đóng để lau khô những giọt nước mắt trên khuôn mặt trong gió

Rồi chạy lung tung trên những con đường xa lạ đầu xuân

Cho đến khi thế giới quên đi cô

......”

Lục Cảnh nhìn bóng hình đang hát ngân nga, giống như có ánh sáng riêng của mình, trái tim không ngừng đập nhanh.

Sau khi hát xong, khán giả đã ồ lên những tràng pháo tay nhiệt liệt.

Tu Vũ gật đầu mỉm cười trên sân khấu và lịch sự trả lại micro cho ca sĩ, nhưng khi vừa bước xuống sân khấu, đột nhiên lắc lư đứng không vững.

Nhìn thấy bên cạnh có người đưa tay đỡ, Lục Cảnh bước tới với tốc độ không ngờ nhanh chóng ôm cô vào lòng.

Lúc này có lẽ Tu Vũ lên cơn say rượu, ánh mắt mơ màng, sau khi nhìn rõ người trước mặt liền cười hỏi: “Anh đoán xem, tôi hát câu chuyện của ai?”

Không đợi Lục Cảnh trả lời, Tu Vũ vòng đôi tay mảnh khảnh ôm lấy cổ anh: “Không quan trọng, ý đậm tình sâu, hôn anh ngàn lần.”

Nói xong đôi môi đỏ mọng hôn lấy Lục Cảnh còn đang sững sờ, Lục Cảnh phản ứng không kịp bị hôn ngay chóc.

Lục Cảnh đến cả tiếng la hét vang lên xung quanh không còn nghe thấy nữa, chỉ nghe thấy tiếng ong ong trong đầu, có sợi dây bị đứt.

Trong đám đông, cậu cả nhà họ Lục, lại bị cùng một người phụ nữ cưỡng hôn rồi.

......

Khi Phương Nhất Vi đến, uất ức oán trách: “Hai người thành đôi thành cặp hết rồi, quá đáng thật! Vứt tôi một mình ăn lẩu, ăn xiên que, ăn thỏ…”

Còn chưa kịp nói xong, Lục Cảnh lạnh lùng đẩy người phụ nữ đang say mèm cho Phương Nhất Vi: “Để cho cậu thành đôi thành cặp này!”

Phương Nhất Vi lập tức đỡ lấy Tu Vũ, kinh ngạc nói: “Chuyện gì thế này?”

Lục Cảnh bước ra ngoài không nói lời nào, vừa bước tới cửa thì tình cờ gặp được Mục Chính Phong và Nguyễn Gia Hân đang tay trong tay đi tới.

“Ồ! Với biểu cảm này, bị người ta trêu ghẹo hay là bị người ta bỏ rơi rồi?” Mục Chính Phong nói đùa.

Nghe vậy, sắc mặt của Lục Cảnh càng thêm khó coi.

Nguyễn Gia Hân thấy có gì đó không ổn liền nhéo vào vai của Mục Chính Phong, con người trước giờ không để lộ buồn vui đã như vậy rồi anh ta còn lảm nhảm.

Sau khi bình tĩnh lại, Lục Cảnh cứng ngắc nói: “Tôi về khách sạn trước.”

Nhìn thấy Lục Cảnh đi xa, Mục Chính Phong nói với Nguyễn Gia Hân: “Nhất định là chị em của em làm, em tin không?”

Vừa dứt lời đã thấy đương sự vác vào vai của Phương Nhất Vi đi ra.

Nguyễn Gia Hân ngửi thấy dáng vẻ say mèm của cô liền đỡ lấy cô chau mày hỏi: “Cậu đã uống bao nhiêu thế?”

“Không nhiều..... Nấc!” Tu Vũ nói xong liền nấc cụt đầy mùi rượu.

“Tu Vũ!” Nguyễn Gia Hân có chút tức giận.

Mục Chính Phong ở bên cạnh kinh ngạc, có thể trong một buổi tối khiến Nguyễn Gia Hân và Lục Cảnh những người như vậy liên tiếp nổi giận, e là chỉ có cô thôi.

Tu Vũ liền mếu máo nhận sai: “Nguyễn Nguyễn tớ sai rồi, người ta bị từ chối tâm trạng không tốt mà!”

“Không đúng!” Mục Chính Phong đang hóng chuyện xen vào: “Cô chắc là cô bị từ chối, sao tôi lại thấy sắc mặt của cậu Lục nhà chúng tôi không giống như vậy!”

Tu Vũ suy nghĩ một chút, thận trọng nói: “Chẳng lẽ là do tôi lại cưỡng hôn anh ta sao?”

“......” Ba người kế bên

Chữ “lại” này dùng rất hay, không hổ danh là nữ trung hào kiệt.

Sau khi mọi người bắt xe về khách sạn, Nguyễn Gia Hân dẫn Tu Vũ về căn phòng của hai người.

Mục Chính Phong và Phương Nhất Vi hai người họ lại thích thú đi tám.

Vừa mở cửa, liền thấy Lục Cảnh đã tắm xong, bên cạnh đã mở chai rượu vang uống được một nửa.

“Tôi nói này, cậu muốn xem Lafite như nước để uống sao?”

Phương Nhất Vi quan sát sắc mặt của Lục Cảnh, nhỏ giọng hỏi Mục Chính Phong: “Anh Cảnh lúc nào trở thành chàng trai trinh tiết vậy? Hôn một cái cũng không được?”

“Anh Cảnh của cậu vốn là một trai tân già khụ, cậu cho rằng ai cũng như cậu xem nhẹ trinh tiết sao.”

“Tôi….”

Ánh mắt sắc bén của Lục Cảnh nhìn qua, hai người đều im lặng.

Cậu Mục trời không sợ đất không sợ, nhưng chỉ cần mỹ nam Lục giận dữ, cậu Mục cũng không dễ đụng vào anh.

Dù sao bộ mặt giả tạo ôn nhu của cậu Lục bình thường đã mang quen rồi, lòng dạ đen tối đã luyện đạt đến đỉnh cao, không dễ dàng tức giận, một khi tức giận, chắc chắn có người xui xẻo.

“Người anh em, cậu cũng đâu phải lần đầu bị cô ta hôn! Một lần lạ hai lần quen mà, không cần phải so đo với một người cô gái nhỏ, bình tĩnh!” Cậu Mục chỉ biết thờ ơ nói.

Lục Cảnh bình tĩnh lại sau đó hỏi: “Như vậy mà còn là một người cô gái nhỏ? Cô gái nhà nào như vậy?”

Mục Chính Phong nghĩ đến Nguyễn Gia Hân nhà mình, lẩm bẩm một câu: “Cô gái nhà chúng tôi cưỡng hôn tôi thì tốt biết bao, thật ngưỡng mộ cậu!”

Lục Cảnh lạnh lùng hừ một tiếng, quay về phòng.

Phương Nhất Vi lúc này mới dám đi tới run rẩy: “Cậu ta đã bao nhiêu năm rồi không tức giận giống như vậy?”

“Ừm, có vẻ như lần cuối cùng là lúc tên ngốc nhà cậu bị người ta chơi xấu.” Mục Chính Phong nghiêm túc nhớ lại.

“Chúng ta có thể không nhắc tới chuyện này không?” Phương Nhất Vi cũng tối sầm mặt lại.

Chuyện kể rằng mấy năm trước Phương Nhất Vi chân ướt chân ráo mới ra ngoài xã hội đi khắp nơi mở nhà hàng, cản trở người khác làm ăn, bị người ta đặt bẫy không nói còn không cẩn thận bị thương.

Làm Mục Chính Phong và Lục Cảnh tức đến nỗi chơi mấy người đó không thể lăn lộn ở nước T được nữa.

Nhưng mà bây giờ, Mục Chính Phong chắc chắn giữa hai người họ, tuyệt đối không phải chỉ là cưỡng hôn đơn giản như vậy, với tâm tư của Lục Cảnh, đâu dễ dàng gì mà trở thành như vậy, Tu Vũ cũng xem như có bản lĩnh.

Nhưng mà anh ta đâu có tâm trí lo hai người này, anh ta còn lo cho nhà anh ta chưa xong nữa.

Thế là cậu Mục ưỡn lưng nói: “Đi ngủ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play