Rời khỏi thành phố B không bao lâu, Nguyễn Gia Hân nhận được video do Lâm Thạch Thảo ở Tây Âu gửi tới.
“Aaaaaaa! Em yêu sinh nhật vui vẻ! Bên mình cả ngày hôm qua đều ở trên biển không có tín hiệu! Xin lỗi Hân Hân của mình.”
Một chuỗi tiếng hú hét với giọng nói ngọt ngào truyền tới khiến Lục Cảnh đang ở phía trước lái xe và Phương Nhất Vi đang ngồi ở ghế phụ đều không nhịn được ghé mắt nhìn.
“Muộn rồi, chúng tôi đã đá con nhỏ trọng sắc khinh bạn như cậu ra khỏi group bạn bè rồi.” Tu Vũ ở một bên nghiêng đầu sang trêu cô ấy.”
“Vũ Vũ, sao cậu cũng về nước rồi?” Lâm Thạch Thảo thấy Tu Vũ thì bỗng rơi nước mắt: “Mình rất nhớ các cậu! Cũng không biết bao giờ Diêu Á mới có thể chụp xong hình của anh ấy!”
“Sao không thấy Diêu Á chứ? Anh ta có chăm sóc tốt cho cậu không?” Nguyễn Gia Hân hỏi.
“Chúng mình vừa tới khách sạn, anh ấy có việc ra ngoài rồi! Các cậu đừng lo lắng, mình rất ổn á!” Lâm Thạch Thảo nói chuyện còn nâng cao âm cuối, nghe đáng yêu như vẻ ngoài của cô ấy vậy.
Nguyễn Gia Hân và Tu Vũ lại nói vài câu với cô ấy, không biết có phải đối diện tín hiệu không ổn hay không, nói chuyện cứ chập chờn, mấy người hẹn nhau có thời gian lại nói rồi cúp máy.
Mục Chính Phong hỏi Nguyễn Gia Hân: “Đây là ai?”
Tu Vũ nói: “Xem ra cô nhóc này sống không tệ, vẫn là khuôn mặt loly yêu kiều như hoa.”
Phương Nhất Vi trước mặt như cực kỳ mẫn cảm với hai chữ loly, nghiêng mặt hứng thú hỏi: “Chị dâu, chị và nữ thần còn quen người bạn đáng yêu như vậy sao? Tôi còn cho rằng bạn của hai người đều là ngự tỷ chân dài chứ!”
“Tại sao nghĩ vậy?” Tu Vũ hỏi anh ta.
“Người sống theo bầy mà! Giống như tôi và Chính Phong còn có Lục Cảnh đều là soái ca vậy đó.” Phương Nhất Vi mặt đầy tự nhiên nói.
Mục Chính Phong và Lục Cảnh bỗng cảm thấy dắt theo một tên ngốc như vậy ra ngoài có chút mất mặt.
Nguyễn Gia Hân nhịn cười nhìn Mục Chính Phong, quả thật là bạn tốt! Da mặt giống như khuôn đúc.
Nhưng cô vẫn là rất tốt bụng giải vây: “Tôi và Tiểu Vũ quen nhau từ nhỏ, sau đó lên đại học lại gặp được Lâm Thạch Thảo, chính là người vừa nãy trong video, cùng nhau trải qua một số chuyện cảm thấy tính cách cô ấy không tệ, sau đó liền ngày càng thân.”
Tu Vũ vỗ vai Phương Nhất Vi: “Sao nào? Người anh em có hứng thú?”
Lục Cảnh quay mặt nhìn Phương Nhất Vi, dùng khẩu hình miệng nói hai chữ: “Harley!”
Cũng không biết Phương Nhất Vi có nhìn thấy hay không, mặt mày nghiêm túc nói với Tu Vũ: “Tôi mới không thích loly.”
Nghe câu phủ nhận của anh ta, Tu Vũ bị chọc cười: “Vậy thích loại hình nào nói tôi nghe, tôi giới thiệu cho anh? Xung quanh tôi chẳng có gì nhiều, chỉ có mỹ nữ nhiều thôi.”
“Không cần.”
“Không thích mỹ nữ?” Tu Vũ dồn ép: “Vậy mỹ nam cũng có.”
Lục Cảnh cau mày, quả nhiên anh ta nên cách xa người phụ nữ này một chút.
Phương Nhất Vi vẫn rất biết đùa: “Tôi thích kiểu nữ thần như cô.”
Hai tên hề pha trò, Nguyễn Gia Hân lại bỗng như nhớ ra gì đó, nói với Mục Chính Phong: “Đúng rồi, anh hẳn là từng gặp Thạch Thảo?”
“Hử? Lúc nào?” Mục Chính Phong có chút kinh ngạc.
“Một năm trước, lúc anh gặp em không phải cô ấy ở cùng em sao?”
Mục Chính Phong cố gắng lục lọi trí nhớ của mình, cuối cùng bừng tỉnh ngộ: “Ồ!”
“Nhờ ra rồi?”
“Không có.”
Nguyễn Gia Hân lườm anh: “Vậy anh ồ cái gì mà ồ?”
“Hì hì, sao em dữ vậy?” Mục Chính Phong đưa tay lên vuốt tóc cô: “Nhớ ra là có người như vậy, nhưng không nhớ bộ dạng thế nào.”
Nguyễn Gia Hân cười lạnh một tiếng: “Khó được anh còn nhớ em!”
“Đó không phải là vì lúc đó tất cả tế bào não đều dùng để nhớ một mình em sao, nào còn trống để nhìn người khác.”
“Ồ!” Người xung quanh ý tứ sâu xa: “Thì ra hai người một năm trước đã quen biết rồi?”
Tu Vũ nhướn mày: “Bảo bối Hân Hân, ban đầu lúc cậu nói chuyện với tớ không nói đoạn này.”
Mục Chính Phong và Nguyễn Gia Hân nhìn nhau, nhất trí đối ngoại: “Bí mật!”
Sau đó mặc những người khác tò mò ngứa ngáy tâm can, hai người này đều ngậm miệng không nhắc tới.
Mấy người cả đường láo nháo, có tên hề Phương Nhất Vi ở đây, tiếng cười vọng mãi cho tới thành phố C.
Sau khi đến thành phố C, mấy người quyết định ở đây chỉnh đốn hai ngày rồi mới từ đây vào Đạo Thành.
Phương Nhất Vi cảm thấy mình như đến thiên đường ăn uống hưng phấn đi chụp nhà của người khác, định hẹn người ta đi ăn lẩu.
Lại không ngờ bị người ta liên tục từ chối, Mục Chính Phong dẫn Nguyễn Gia Hân đến thế giới hai người, Lục Cảnh kiên quyết không ăn cay với anh ta, Tu Vũ treo tấm bảng xin đừng quấy rầy rồi đi ngủ dưỡng da.
Phương Nhất Vi chỉ đành một mình vừa cô đơn lại hưng phấn đến quán lẩu.
Mục Chính Phong dắt tay Nguyễn Gia Hân lang thang trên những con hẻm nhỏ thành phố C.
Thấy trên phố có đồ gì ngon là mua ăn thử, thấy trò gì lạ liền sáp lại xem náo nhiệt, gặp tòa nhà tràn đầy hơi thở lịch sử liền dừng chân nhìn ngắm.
Chuyện hai người làm giống như những cặp tình nhân khác tới đây du lịch, chỉ ngoại trừ giá trị nhan sắc quá cao nên thường thu hút những cái quay đầu, những lời tán thưởng của người đi đường ra, tất cả đều không khác với người bên cạnh.
Tiết tấu cuộc sống ở thành phố C rất chậm, trên những con phố nhộn nhịp mua bán, khắp nơi đều có thể nhìn thấy người dân bản địa đang uống trà đánh mạt chược, có chút cảm giác không lo làm ăn đàng hoàng lắm, nhưng trên mặt họ đều mang theo sự nhàn nhã và thỏa mãn, cũng là một loại thái độ khác của cuộc sống tích cực.
“Thật hâm mộ người dân nơi này!” Nguyễn Gia Hân bỗng cảm thán một câu.
Mục Chính Phong nghiêng đầu nhìn cô: “Thích nơi này?”
“Thích lắm! Em đã lâu rồi không thoải mái như vậy! Nhớ lần trước du lịch em còn vừa tốt nghiệp đại học, chớp mắt một cái, cũng đã năm sáu năm trôi qua rồi! Em cũng hai mươi tám rồi!”
“Nhiều năm như vậy, em không nghĩ cho mình nghỉ ngơi ra ngoài ngao du sao.”
“Áp lực ở thành phố B lớn cỡ nào anh không biết sao? Em nào có thời gian.” Nguyễn Gia Hân lườm Mục Chính Phong: "lúc em vừa đi làm, tăng ca tới một hai giờ là chuyện thường, không dễ dàng gì được nghỉ không phải ở nhà tăng ca thì là ngủ.”
“Em luôn tàn nhẫn với mình như vậy?”
“Em không tàn nhẫn với mình, anh cho rằng tổng giám sát bộ phận sáng tạo đầu tư hiện tại của SC sẽ là ai?” Nguyễn Gia Hân khẽ cười, tiếng cười có chút trào phúng và bất đắc dĩ.
“Em nói em là con một điều kiện gia đình tốt như vậy, cần gì như thế.” Mục Chính Phong nhướn mày, có chút không hiểu.
“Đại khái chính là từ nhỏ tới lớn chưa từng thua, nhà các anh như vậy nhưng cũng không thấy anh cố gắng kém người khác chút nào!”
“Nhà chúng anh thế nào chứ, nhà chúng anh chưa từng nương tay với con trai.” Mục Chính Phong cười một tiếng lại nắm chặt tay cô: “Vậy Nguyễn Gia Hân em cảm thấy cho tới bây giờ mình có được nhiều, hay là mất đi nhiều?”
Anh hỏi vậy nhưng bản thân cũng không nghĩ có thể có được đáp án gì.
Ai biết Nguyễn Gia Hân lại nghiêng đầu như thật nghiêm túc suy nghĩ một phen.
“Mất đi thời gian ở cùng ba mẹ, mất đi bạn trai ở bên nhau hai năm, mất đi Nguyễn Gia Hân vô tri vô lo, mất đi...” Cô nhắm mắt đắm chìm trong ánh mặt trời thành phố C, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, không chút phòng bị: “Thanh xuân!”
Bỗng nhiên, Mục Chính Phong cảm thấy mình như thật sự nhìn thấy Nguyễn Gia Hân lúc vừa tốt nghiệp.
Anh không nhịn được vươn một tay khác lướt qua khuôn mặt cô, Nguyễn Gia Hân mở mắt, đáy mắt sâu xa.
Mục Chính Phong sững sờ giây lát, thấp giọng nói: “Hơi hối hận rằng không sớm gặp được em, lại may mắn không tham dự vào thanh xuân của em.”
Lời nói mâu thuẫn, nhưng Nguyễn Gia Hân lại nghe hiểu.
Họ lúc đó đều quá trẻ, quật cường đến mức không biết thỏa hiệp với bất kỳ ai trên thế giới này, nếu hai người như vậy gặp nhau, lưỡng bại câu thương có lẽ là kết cục tốt nhất của họ.
Nguyễn Gia Hân kéo tay anh đi về phía trước:” Em mới không muốn gặp người đáng ghét như anh đâu.”
“Em dối lòng có vui không? Anh rõ ràng là vạn người mê.”
“Ngàn người chém?!” Nguyễn Gia Hân cười lạnh một tiếng.
“...” Mục Chính Phong không nói nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT