Nguyễn Gia Hân biểu cảm nhàn nhạt: “Không hứng thú!”

“Đừng cự tuyệt dứt khoát như vậy mà, em suy nghĩ kỹ lại xem?”

“Mục Chính Phong, anh có biết trước đó anh gây ra bao nhiêu chuyện cho em không? Em nào còn tâm trạng cùng anh đi phượt?”

Mục Chính Phong mặt mày vô sỉ nói: “Hề hề! Đã nói là công tư phân minh mà chị hai! Đi mà, địa điểm anh đã lên kế hoạch rồi, chúng ta ra khỏi thành phố B rồi chạy thẳng tới Yading.”

Từ sau khi quen biết Nguyễn Gia Hân thì chưa từng thấy cô nghỉ ngơi, lúc nào cũng công việc. Mục Chính Phong quyết định lần này nói gì cũng phải dẫn cô đi.

Dù sao thì nghỉ ngơi quay về mới có tinh lực đối diện với phong ba bão táp.

“Yading?” Ánh mắt Tu Vũ ở một bên lóe sáng: “Chính là nơi được xưng là vùng cực lạc cuối cùng trên hành tinh xanh.”

Mục Chính Phong như nhìn thấy hi vọng, lập tức quyết định đi đường vòng cứu quốc, nhiều nhất cũng chỉ là bán Lục Cảnh thôi.

“Đúng, có hứng thú không?” Mục Chính Phong nhìn sang cô ấy.

May mắn lần này Tu Vũ không phụ lòng kỳ vọng của anh, ôm vai Nguyễn Gia Hân nói: “Nghỉ phép nghỉ phép, ngày mai chúng ta liền khởi hành, hòa mình vào thiên nhiên gột rửa tâm hồn.”

“Đúng vậy, con người hiện đại quá vội vàng.” Mục Chính Phong tán thành gật đầu.

Nhìn dáng vẻ hai người cấu kết, ăn nhịp với nhau, Nguyễn Gia Hân nghi hoặc nói: “Hai người bây giờ hợp lại thông đồng nhau rồi à?”

“Bảo bối, sao cậu lại có thể nghĩ về tớ như vậy? Cậu không yêu tớ nữa sao, chán ghét tớ rồi sao, yêu ngựa hoang khác không muốn cùng tớ kết bạn hồng trần dắt tay nhau nhìn ngắm thế giới nữa sao? Người phụ nữ hay thay đổi này.” Tu Vũ phàn nàn.

Phụt! Lục Cảnh vừa uống ngụm nước xém chút phun ra.

Tu Vũ ngước mắt nhìn sang, ngoài cười nhưng trong không cười: “Cậu Lục phản ứng kịch liệt như vậy, cũng muốn cùng tôi kết bạn hồng trần sao?”

Lục Cảnh bị sặc còn không kịp tiếp lời thì đã nghe thấy mình bị người anh em vô cùng sảng khoát dứt khoát bán đứng.

“Còn không phải sao! Lục Cảnh chắc chắn cũng sẽ đi, đúng không?” Mục Chính Phong cười nói.

“Công ty của tôi vừa khéo…” Lục Cảnh vừa muốn tìm lý do cự tuyệt, thì nhìn thấy trong mắt cậu Mục đã tràn ra có còn tình anh em nữa không? Nếu không nhìn nhầm thì còn thầm hàm chứa uy hiếp.

Bị đôi mắt biết ‘nói chuyện’ như vậy nhìn, Lục Cảnh áp lực cực lớn chỉ có thể thở dài đổi giọng: “Vừa khéo không có chuyện gì!”

Sau khi mấy người này cùng một chiến tuyến, tất cả đều không hẹn mà cùng nhìn sang Nguyễn Gia Hân.

Nguyễn Gia Hân thân cô thế cô, sau khi phản kháng vô hiệu, ở một bên nhìn Mục Chính Phong và Tu Vũ tràn đầy phấn khởi định thời gian.

Tư thế đó như thể cô mà không đồng ý e rằng sẽ trực tiếp bị trói lên xe.

Lúc này, Phương Nhất Vi bỗng xuất hiện đằng sau họ: “Này, các cậu đang nói gì đó?”

Lục Cảnh tâm tư xoay chuyển, như nhìn thấy vị cứu tinh: “Nhất Vi, đi phượt, có muốn cùng đi không?”

“Được đó được đó!” Phương Nhất Vi không suy nghĩ nhiều lại trước nay thích náo nhiệt ngay cả thời gian địa điểm cũng không hỏi đã vội vàng đồng ý.

Thế là chuyến du lịch lãng mạn chỉ có hai người trong kế hoạch của Mục Chính Phong, đội ngũ ngày càng đông.

Phương Nhất Vi lại vui vẻ nói với Nguyễn Gia Hân: “Chị dâu, sinh nhật vui vẻ! Pháo hoa là tôi đi sắp xếp đó!”

Nguyễn Gia Hân cười cảm ơn anh ta.

Nhân viên phục vụ quán thịt nướng ở một bên thấy Phương Nhất Vi liền sáp tới hỏi: “Ông chủ! Tới tuần tra à?”

Nguyễn Gia Hân và Tu Vũ đều quay đầu nhìn anh ta, ông chủ?

Phương Nhất Vi thoải mái trả lời: “Đêm hôm còn tuần tra gì, tôi tới ăn khuya với bạn, mau lên món đi, đói chết rồi!”

Phục vụ đáp lời rồi vội vàng đi giục.

Phương Nhất Vi nhìn hai vị mỹ nữ một cái, vô cùng đắc ý giải thích: “Chị dâu, nữ thần, quán này là tôi mở, cái tên “Khu An Toàn” này ngầu không?”

Hai người nghe thấy cái tên tự luyến này thì cắn môi dưới nhịn cười, phải nói rằng, vô cùng phù hợp với khí chất của Phương Nhất Vi.

Phương Nhất Vi vô cùng hào phóng xua tay: “Lát nữa trước khi đi cho hai người tấm thẻ, hai vị sau này chính là VIP miễn phí cả đời ở chỗ tôi, nói cho hai người biết, không phải tôi chém gió, đồ nhà chúng tôi rất ngon...”

Nói rồi, như nhớ tới gì đó, cười thần bí: “Đợi chút, tôi đi lấy đồ tốt cho hai người.”

Sau khi Phương Nhất Vi rời đi, Nguyễn Gia Hân thấp giọng khẽ cười một câu: “Từ nhà hàng Pháp tới quán thịt nướng, mức độ khác biệt của quán Phương Nhất Vi thật lớn.”

Mục Chính Phong nghe thấy lời của cô lại nói: “Không biết đi, trừ cái này ra còn có món Nhật, tám hệ món chính, quán lẩu, tên này đều có một chân, ăn tạp cực.”

Lục Cảnh ra sức phỉ nhổ: “Tôi cảm thấy tên phàm ăn này thực chất là để thỏa mãn bản thân.”

Nghe xong lời của ba người kia, Tu Vũ cuối cùng tổng kết cảm thán: “Phàm ăn mà làm tới bước này cũng là một loại cảnh giới.”

Vừa dứt lời, Phương Nhất Vi hưng phấn xông ra hét to: “Chúng ta uống rượu hoa đi!”

Mọi người: “…”

Mục Chính Phong ghét bỏ nói: “Quán thịt nướng của anh còn kiêm cả trò này? Không phải chứ? Khẩu vị thật nặng!”

“Các người nghĩ đi đâu vậy?” Phương Nhất Vi lấy bình rượu từ sau lưng ra, ủy khuất giải thích: “Rượu tôi gần nhất mới nghiên cứu dùng hoa nhưỡng ra, gọi tắt là rượu hoa, mọi người thử một chút, uống ngon thì tôi có thể mở rộng tới các quán khác.”

Khóe môi mấy người giật giật, cái tên này thật thân dân!

Nguyễn Gia Hân nhìn sang Mục Chính Phong, có chút trêu chọc: “Cậu Mục thật nên đi gột rửa tâm hồn! Có chút nôn nóng rồi!”

“Cũng không phải chỉ mình anh có suy nghĩ lệch lạc?”

Tu Vũ và Lục Cảnh vờ như không nghe thấy: “Uống rượu, uống rượu!”

Mục Chính Phong trầm mặt “Thế đạo này lòng dạ con người thật đen tối!”

Mấy người ăn tới giữa chừng, Nhậm Tề dắt theo em gái nhỏ Mạn Mạn của Tu Vũ cũng tới, lại còn mang theo một cái bánh kem cực kỳ lớn.

Điều này khiến Nguyễn Gia Hân có chút kinh ngạc, thấp giọng nói với Mục Chính Phong: “Anh thật xem em là trẻ con sao?”

Nói thì nói vậy, nhưng giọng điệu lại không chút ai oán, có vẻ tâm trạng không tệ.

Cậu Mục nào có thể nhìn không ra, yêu chiều vuốt tóc cô: “Mới mười tám mà thôi, dù có tám mươi em vẫn là little girl của anh!”

Phương Nhất Vi cách hai người gần nhất há hốc mồm, còn có thể như vậy, con người quả nhiên là phải sống tới già học tới già!



Nguyễn Gia Hân vốn cho rằng tìm Tần Hải xin nghỉ phép có lẽ sẽ phí một phen vòng vo, không nghĩ tới Tần tổng người ta bây giờ đang tình trường đắc ý, tiện miệng hỏi vài câu liền vô cùng sảng khoái phê duyệt, còn dặn cô nghỉ ngơi thật tốt.

Sau đó cô nghĩ cũng phải, dù sao trước đây phương án đầu tư của Hoa Ảnh là do cô tăng ca cả đêm làm ra, thế là Nguyễn Gia Hân không chút gánh nặng tâm lý rời đi.

Hôm sau vừa khéo là cuối tuần, mấy người thấy thời tiết rất tốt liền lập tức quyết định nói đi là đi.

Nguyễn Gia Hân đang ở nhà dọn đồ cùng Tu Vũ.

“Đúng rồi, mình tìm một căn ở cách vách cậu, quay về thì có thể ở rồi.” Tu Vũ nói với Nguyễn Gia Hân.

“Cậu ở chỗ mình không phải rất tốt sao?” Nguyễn Gia Hân cau mày.

Tu Vũ vỗ vỗ vai cô: “Công việc của mình thời gian không cố định, lúc này lúc khác, thời gian làm việc và nghỉ ngơi quá loạn, nửa đêm quay về lại nhìn thấy gì đó không nên thấy.”

Nói tới cuối, mặt mày cô ấy mờ ám, khiến Nguyễn Gia Hân không nhịn được xì một tiếng: “Sợ rằng cậu muốn làm chuyện gì xấu xa sau lưng mình đi!”

Hai người náo một trận, cuối cùng nhận được điện thoại của Mục Chính Phong, lúc này mới cầm đồ đi xuống.

Sau đó, năm người lái xe việt dã cao cấp ra khỏi thành phố B bắt đầu chuyến du lịch phượt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play