“Tập đoàn M.K?” Nguyễn Gia Hân ngồi trong phòng làm việc nhìn tài liệu, đầu cũng không ngẩng lên mở miệng hỏi.
Trợ lý ở phía đối diện trả lời: “Là một vị tổng giám đốc mới từ trên trời rơi xuống của tập đoàn M.K ở khu đại Trung Hoa, ban đầu tưởng là tổng bộ nước Mỹ phái tới để mạ vàng thôi, không nghĩ thủ đoạn lại lạnh lùng, chúng ta không cẩn thận..."
“Được rồi, không cần phải lấy cớ nữa, khu đại Trung Hoa là một thị trường lớn như thế, sao M.K có thể phái một tên ngu xuẩn đến đây được chứ.” Nguyễn Gia Hân khép tài liệu lại nhìn ba người đang đứng đối diện.
Một đơn hàng lớn như thế bị mất, cô cũng trách không được, phạt cũng không được.
“Tổng giám đốc mới này có lai lịch như thế nào?”
“Người này vẫn còn chưa lộ mặt trước công chúng, chỉ biết gọi là Arthurmu, những cái khác thì đều không tra được cái gì hết.”
Hay nhỉ, ngay cả đối thủ là ai mà cũng không làm rõ ràng được, Nguyễn Gia Hân thật sự muốn dùng một ánh mắt sắc bén mà chơi chết mấy người cấp dưới.
“Đi xuống đi, tiền thưởng với ngày nghỉ quý này đừng có nghĩ tới nữa.”
Mấy người bọn họ nhanh chóng rời khỏi phòng, như trút được gánh nặng.
Để lại một mình Nguyễn Gia Hân trong phòng làm việc nâng trán, cô còn phải xử lý những lời giáo huấn ở chỗ tổng giám.
Lúc đi đến cửa phòng làm việc của tổng giám, gặp Mạc Mỹ Hạnh bước ra từ bên trong.
Mạc Mỹ Hạnh là quản lý của một nhóm khác, cũng là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của cô trong công ty ở thời điểm hiện tại.
“Nguyễn Gia Hân, cô cũng không cẩn thận quá rồi đó, không có cái cánh kim cương, lúc đó cô cần gì phải ôm cái đồ sứ này chứ? Hiện tại làm hại công ty tổn thất, cô vui vẻ rồi đó chứ gì.” Mạc Mỹ Hạnh mang theo vẻ mặt đắc ý, lúc trước cô ta không thể giành được hợp đồng này với Nguyễn Gia Hân, hiện tại Nguyễn Gia Hân xảy ra chuyện đương nhiên là cô ta sẽ cười trên nỗi đau của người khác.
“Tại sao công ty bị chịu tổn thất mà cô lại vui như thế?” Nguyễn Gia Hân mặt không đổi sắc nhìn cô ta.
“Hừ, cũng không phải là tôi làm mất đơn hàng.”
“Vậy cô cẩn thận đó, nói không chừng người kế tiếp chính là cô.”
“Tôi cũng không phải là một người vô dụng như ai kia, con vịt đến miệng mà còn có thể bay được.” Mạc Mỹ Hạnh khinh thường nói.
Nguyễn Gia Hân lười biếng phải hao tâm tổn trí đấu võ miệng vô vị với cô ta, đi vòng qua cô ta, đẩy cửa phòng làm việc của tổng giám.
Mạc Mỹ Hạnh ở phía sau xì một tiếng: “Giả vờ thanh cao cái gì.” Dương Khiêm là tổng giám bộ phận đầu tư của SC, là một người đàn ông trung niên nho nhã khoảng chừng bốn mươi tuổi, cũng coi như là sư phụ của Nguyễn Gia Hân trong công ty.
Vừa nhìn thấy Nguyễn Gia Hân, ông ta liền lộ ra một vẻ mặt bất đắc dĩ, trầm giọng hỏi: “Lần này sao lại không cẩn thận như vậy?”
Nguyễn Gia Hân giao tài liệu đã được chỉnh sửa cho Dương Khiêm: “Tài năng không bằng người.”
Dương Khiêm lật ra xem rồi cười khẽ một tiếng: “Hóa ra là cậu ta, vậy thì em có thua cũng không oan.”
“Thầy biết ạ?”
“Người này coi như là một nhân vật có tiếng tăm trong nhóm những người tinh anh ở phố Wall.”
“Vâng, sớm muộn gì vẫn còn có cơ hội gặp nhau, lần sau chưa chắc em sẽ thua.” Nguyễn Gia Hân có sự kiêu ngạo của mình.
“Em học tập thêm đi, so sánh với cậu ta em vẫn còn rất non.” Nói tới nói lui, Dương Khiêm vẫn mang theo kỳ vọng rất lớn đối với Nguyễn Gia Hân, người mà mình một tay dạy dỗ.
Sau khi nói chuyện một hồi, Nguyễn Gia Hân trở về phòng làm việc của mình.
Đơn hàng này đã không còn, vậy cũng chỉ có thể bù lại từ chỗ khác, Nguyễn Gia Hân bắt đầu xử lý rất nhiều tài liệu chất thành đống chỉ trong khoảng thời gian một ngày ngắn ngủi.
Đang chuyên tâm làm việc, đột nhiên lại xuất hiện tiếng chuông đánh gãy cô.
Lúc này Nguyễn Gia Hân mới phát hiện sắc trời đã tối rồi, đèn neon ở bên ngoài đã sáng.
Cô nhìn xuống, là một số điện thoại xa lạ.
Cô ấn nghe, một giọng nam trong trẻo từ tính truyền đến từ phía bên kia.
“Cô Nguyễn Gia Hân?"
“Cho hỏi anh là?” Nguyễn Gia Hân vừa mới nói xong, trong ký ức hỗn loạn liền xuất hiện một gương mặt làm cho người ta gặp rồi thì không thể quên được.
“Mục Chính Phong.” Quả nhiên một giây sau người đàn ông ở đầu dây bên kia lên tiếng nói.
“Anh Mục có việc gì thế?” Nguyễn Gia Hân vặn cái cổ đau nhức, dựa ra sau ghế.
“Ngày mai là cuối tuần, tôi muốn hỏi xem cô Nguyễn có thời gian rảnh hay không.”
“Anh không kịp chờ mà muốn tôi mời bữa cơm rồi đó hả?”
Nghe thấy một tia trêu chọc trong giọng nói của Nguyễn Gia Hân, trong đôi mắt của Mục Chính Phong xuất hiện ý cười: “Trễ thêm một chút nữa, sợ là em quên mất tôi.”
Dựa vào độ tuổi của Nguyễn Gia Hân, đương nhiên cô biết đàn ông mà nói ra mấy lời như vậy là có ý nghĩa gì, không nằm ngoài hai loại khả năng, thứ nhất là muốn thứ gì đó từ chỗ của cô, thứ hai chính là muốn tán tỉnh cô.
Trước khi vẫn còn chưa rõ ràng mục đích của anh, Nguyễn Gia Hân không có ý định kính trọng nhưng không gần gũi đối với anh, ít nhất thì anh ta không để mình thấy chán ghét, thậm chí cô còn có chút hảo cảm.
“Sáng ngày mai tôi tăng ca, ăn cơm vào buổi chiều đi, anh muốn đến nhà hàng nào cứ nói với tôi.”
“Được, ngày mai liên lạc sau.”
Trong phòng bao câu lạc bộ Xa Lan, sau khi Mục Chính Phong cúp điện thoại xong thì đặt điện thoại lên trên mặt bàn.
Xung quanh đều là ánh mắt tò mò.
“Ôi dào, chưa từng nhìn thấy cậu chủ Mục dùng chất giọng ấm áp mà chủ động hẹn người ta, đây là tiên nữ nhà ai vậy?” Nhậm Tề hiếu kỳ hỏi.
“Có cơ hội thì sẽ dẫn ra cho các cậu xem một chút.” Mục Chính Phong bưng ly rượu lên uống một ngụm.
“Hồi lúc nãy nghe cậu gọi là cô Nguyễn, là người ngày hôm qua hả?” Phương Nhất Vi không nghĩ đến là hành động của Mục Chính Phong lại nhanh chóng như vậy.
“Nhất Vi, cậu gặp rồi hả, vóc dáng như thế nào?”
Những người khác cũng không uống rượu, trong lòng đều tràn ngập chờ mong đối với Mục Chính Phong.
Phương Nhất Vi do dự một chút, tìm lời mà nói: “Tuy là vóc dáng không tệ, là dáng người đẹp vì lụa, có chút khó hình dung! Ách, rất... Phụ nữ của gia đình.”
Biểu cảm khó khăn thiếu từ ngữ để diễn đạt của Phương Nhất Vi làm cho đám người mơ màng không biết như thế nào, trong ánh mắt nhìn về phía Mục Chính Phong có chút ý vị không nói rõ.
Mục Chính Phong cũng không giải thích, tâm trạng rất tốt, đứng dậy nói: “Đi đây.”
Ngày hôm sau.
Sau khi Nguyễn Gia Hân bước vào trong nhà hàng thì đã nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi bên cạnh cửa sổ, thu hút sự chú ý của người khác.
Cô đi đến trước mặt anh ngồi xuống.
“Anh đợi lâu chưa?”
“Vừa mới đến không bao lâu.” Mục Chính Phong nhìn cách Nguyễn Gia Hân ăn mặc với ngày hôm đó gặp nhau ở Tây Xả cứ như là hai người khác nhau, ánh mắt lóe lên tia kinh diễm.
Đột nhiên lại nhớ đến lời đánh giá của Phương Nhất Vi vào ngày hôm qua, khóe miệng của anh không nhịn được mà cong lên.
“Anh cười cái gì vậy?” Nguyễn Gia Hân hỏi.
“Còn tưởng rằng đã nhận nhầm người.”
Nguyễn Gia Hân sửng sốt một chút, nhớ đến cách ăn mặc quê mùa vào ngày hôm đó của mình, bản thân cũng không nhịn được cười.
Cô vừa nhận lấy thực đơn, vừa vui vẻ nói: “Anh Mục muốn ăn cái gì thì cứ tùy tiện gọi đi, tôi phải cảm ơn anh vì ngày hôm đó anh đã giúp đỡ tôi.”
“Sao em lại không hỏi tại sao tôi lại giúp em?”
“Chẳng lẽ không phải là gặp chuyện bất bình ra tay cứu giúp hả?” Nguyễn Gia Hân có chút lạnh nhạt.
“Không bằng em cứ nói hẳn là anh hùng cứu mỹ nhân đi.”
Mỹ nhân? Cái từ này cùng với cô của ngày hôm đó hình như không dính dáng gì với nhau.
Nguyễn Gia Hân ngẩng đầu lên nhìn Mục Chính Phong ngồi ở đối diện, đôi mắt đang mỉm cười dường như làm cho người ta rất khó đoán được.
“Có là gì cũng được, bữa cơm này là tôi đã nợ anh.” Nguyễn Gia Hân mở thực đơn ra, cũng không hỏi ý kiến của Mục Chính Phong nữa, tự mình gọi đồ ăn.
Mục Chính Phong nhìn thấy ý cười nhàn nhạt trong mắt cô, nhích lại gần đối mặt với cô: “Tôi giúp em là bởi vì tôi biết em.”
“Nhưng mà tôi đâu có biết anh.” Nguyễn Gia Hân lui ra phía sau kéo dài khoảng cách, lại trả thực đơn ở trong tay cho nhân viên phục vụ.
“Chúng ta đã từng gặp nhau rồi, vào một năm trước.”
Nguyễn Gia Hân nhíu mày, nếu như cô đã từng gặp người đàn ông như thế này thì không có khả năng cô không có ấn tượng.
Mục Chính Phong nhìn cô giống như là đang cố gắng lục soát lại ký ức, lại nhắc nhở một câu: “Vào cái ngày mà bạn trai của em ngoại tình..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT