Đột nhiên lại bị một người gần như là xa lạ nhắc đến đoạn ký ức không vui, tâm trạng của Nguyễn Gia Hân có chút kỳ lạ.
“Sao vậy, anh là quần chúng vây xem hả?” Sắc mặt của Nguyễn Gia Hân giống như cười mà không phải cười.
Một năm trước lúc Nguyễn Gia Hân và Lâm Thạch Thảo đi dạo phố với nhau đã bắt gặp Trần Thần, là người bạn trai của Nguyễn Gia Hân ngoại tình.
Lâm Thạch Thảo đã bắt lấy kẻ thứ ba tại chỗ mà đánh một trận.
Tính tình táo bạo của cô ấy với vẻ bề ngoài yếu đuối hoàn toàn hình thành sự đối lập mãnh liệt, ai mà không biết thì còn tưởng cô ấy mới chính là bạn gái chính thức bị cắm sừng.
Ngược lại Nguyễn Gia Hân là người bạn gái chính thức mà nhìn bình tĩnh hơn nhiều.
Lúc đó Trần Thần nhìn cô, khóe miệng giật giật như là muốn nói cái gì đó, nhưng mà lại bị tiếng kêu thê thảm của kẻ thứ ba lôi kéo thần trí, thế là anh ta bước lên muốn kéo Lâm Thạch Thảo lại.
Mà Trần Thần vừa mới đụng phải cánh tay của Lâm Thạch Thảo, Nguyễn Gia Hân vẫn luôn đứng im lặng ở bên cạnh lại đột nhiên hất cánh tay của anh ta ra, một bàn tay hung hăng tát lên trên mặt của anh ta.
“Anh còn dám dùng bàn tay bẩn thỉu của anh đụng vào cậu ấy một cái nữa coi.” Ánh mắt của Nguyễn Gia Hân lạnh lẽo.
Bị một cái tát này đánh cho ngu ngơ, Trần Thần sửng sốt mấy giây, sau đó nhìn đám đông càng ngày càng có nhiều người đến vây xem, giọng điệu mang theo mấy phần cầu xin mà nói với Nguyễn Gia Hân: “Hân, chúng ta trở về rồi nói chuyện với nhau có được không, anh có thể giải thích.”
“Không cần giải thích đâu, chúng ta đã hoàn toàn xong rồi.” Nguyễn Gia Hân nhìn về phía Lâm Thạch Thảo đang chiến đấu hết mình, gọi một tiếng: “Thạch Thảo, đi thôi.”
Lâm Thạch Thảo vẫn còn chưa thỏa mãn, ném người phụ nữ kia xuống đất rồi hung hăng đạp một đạp, lại xì Trần Thần một cái: “Tên đàn ông đáng chết!”
Đám quần chúng vây xem nghe nói như vậy cũng coi như hiểu rồi, sau đó ánh mắt nhìn Trần Thần giống như là đang nhìn một kẻ ngu, có một người bạn gái xinh đẹp như vậy mà còn tìm người thứ ba, đầu óc có vấn đề rồi.
Nhìn thấy Nguyễn Gia Hân muốn đi, Trần Thần có chút bối rối bước lên giữ chặt tay của cô lại: “Hân, anh sai rồi, em nghe anh giải thích đi, anh..."
“Buông Hân nhà chúng tôi ra.” Lâm Thạch Thảo nổi giận.
“Anh không chia tay, anh không cho phép em đi
Trần Thần trông giống như là một tên vô lại đùa giỡn, ánh mắt của Nguyễn Gia Hân đóng băng không nói một lời nào, trở tay, lại là một cái tát vang dội.“Cút đi!”
Sau đó lôi kéo Lâm Thạch Thảo nghên ngang rời đi.
...
“Ngày hôm đó khí thế em mắng chửi người khác cùng với một năm trước hoàn toàn giống nhau.” Trong giọng nói của Mục Chính Phong có mấy phần đùa cợt: “Tôi chưa từng nhìn thấy... cô gái bá đạo như vậy.”
“Cũng khó xử cho anh Mục, đi trên đường mà cũng ngẫu nhiên gặp được một vở kịch bị cắm sừng, còn có thể nhớ kỹ người trong cuộc lâu như vậy.” Nguyễn Gia Hân đùa cợt nói bóng nói gió châm chọc anh nhạt nhẽo.
Trong đôi mắt của Mục Chính Phong nhìn cô có ý cười: “Em không giống như những người phụ nữ khác, khó tránh khỏi khắc sâu trong ký ức.”
“Có chỗ nào không giống? Bởi vì tôi không chỉ biết mắng người mà còn biết ra tay hả?”
“Không phải, là bởi vì em xinh đẹp hơn người khác.”
Nguyễn Gia Hân: "..."
“Không riêng gì lúc mắng chửi người khác em cũng xinh đẹp, lúc khóc em cũng xinh đẹp.” Mục Chính Phong nó ra lời nói kinh người.
“Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi đã từng khóc?”
Lúc này sát vách mang kem ly đến sau bữa ăn, sau khi Mục Chính Phong liếc nhìn thì cũng không trả lời câu hỏi của Nguyễn Gia Hân, mà là thay đổi chủ đề: “Ly kem một năm trước ăn ngon không?”
Lần đầu tiên Nguyễn Gia Hân gặp được người nói chuyện đánh trống lảng như thế, hoàn toàn không nắm giữ được tiết tấu.
Chờ đã? Kem ly?
“Một năm trước, người đưa cho tôi ly kem ở trên quảng trường là anh hả?” Nguyễn Gia Hân có chút kinh ngạc.
“Cuối cùng em cũng đã nhớ ra tôi rồi.” Mục Chính Phong lộ ra biểu cảm vui mừng.
Một năm trước Mục Chính Phong đi công tác về nước, trong lúc vô tình nhìn thấy tiết mục bạn trai của Nguyễn Gia Hân ngoại tình.
Không thể phủ nhận lần đầu tiên đúng là anh đã bị gương mặt của Nguyễn Gia Hân hấp dẫn, nhưng mà sau đó tính cách dứt khoát của Nguyễn Gia Hân làm cho anh cảm thấy có chút thưởng thức.
Tỉnh táo, thoải mái lại bá khí! Ngầu!
Đại khái cũng là bởi vì trong cuộc đời của cậu chủ Mục đã gặp nhiều cô gái dịu dàng ngoan ngoãn yếu ớt tùy hứng, còn nếu không nữa thì thì chính là cái loại trà xanh muốn trèo lên trên giường của anh, hiếm khi mới gặp được người giống như Nguyễn Gia Hân, không khỏi để ý thêm vài lần.
Ai biết được lại trùng hợp như vậy, nửa tiếng đồng hồ sau không ngờ lại gặp cô ở quảng trường trung tâm.
Lúc đó một mình Nguyễn Gia Hân ngồi trên ghế dài ở quảng trường, nhắm mắt lại, vành mắt hơi đỏ, nửa tiếng trước cô bộc lộ hết tất cả tính cách của một nữ vương để đối phó với người bạn trai cặn bã, sau đó lại trở thành một cô nhóc đáng thương đột nhiên lại làm cho trong lòng của Mục Chính Phong hơi dao động.
“Cho nên lúc đó tại sao anh lại đưa kem ly cho tôi vậy?”
“Dù sao thì một ngày gặp nhau hai lần cũng là duyên phận, cho nên thuận tiện an ủi cô gái thất tình khóc thút thít.”
Ánh mắt của Nguyễn Gia Hân nhìn về phía anh có chút cổ quái: “Ngày hôm đó anh không nghe thấy tôi đều đã sắp ba mươi rồi, độ tuổi này mà còn là... cô gái nữa hả?”
Mục Chính Phong lơ đểnh cười cười: “Chưa kết hôn thì đều là con gái.”
Nguyễn Gia Hân trầm mặc cả nửa ngày: “Vậy tôi phải nói cho anh biết, lúc đó tôi đột nhiên bị hạt cát bay vào mắt làm mất kính áp tròng, anh có tin không?”
“Với lại tôi ngồi ở đó là chờ bạn của tôi đi mua nước cho tôi rửa mắt.”
"..." Mục Chính Phong không nghĩ đến là lại có kết cục này, nói như vậy không phải là Nguyễn Gia Hân không nhớ rõ anh, mà là căn bản từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy rõ anh.
“Nói tóm lại là anh Mục có lòng tốt.” Lần đầu tiên Nguyễn Gia Hân lật được một ván trong cuộc nói chuyện, có chút tanh mãnh nở nụ cười: “Chính là suy diễn quá nhiều.”
Cô còn nhớ rõ một năm trước lúc mình đang chờ Lâm Thạch Thảo, bỗng ngẩng lên nhìn thấy một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi ngồi xuống ở bên cạnh cô, sau đó lại đặt kem ly vào trong tay của cô.
Lúc đầu cảm thấy không hiểu ra làm sao, một giọng nói trầm thấp vang lên ở bên tai: “Nghe nói lúc con gái không vui mà ăn đồ ngọt vào thì tâm trạng sẽ thay đổi, thử một chút đi?”
Nhớ đến những chuyện đó, Nguyễn Gia Hân nhíu nhíu mày.
Có lẽ là hai lần lôi thôi nhất đều bị Mục Chính Phong nhìn thấy, Nguyễn Gia Hân đã bắt đầu có chút không thèm để ý hình tượng, giọng điệu cũng trở nên tùy ý hơn.
“Ngày hôm nay hẹn ăn cơm chính là muốn nhớ lại phẩm vị tìm đàn ông của tôi hả?”
Mục Chính Phong cau mày: “Tôi giống như là một người nhàm chán như vậy ư?”
“Không giống, anh chính là như vậy.”
Sau khi biết giữa hai người có chuyện như vậy, đột nhiên Nguyễn Gia Hân lại mất đi cảm giác xa lạ với Mục Chính Phong, có thêm cảm xúc không rõ ràng.
Không thể phủ nhận một năm trước ý tốt đến từ người xa lạ đối với người vừa mới bị phản bội giống như cô, không phải là hoàn toàn không có xúc động.
“Tôi không ngờ đến là còn có thể gặp được em, em có tin vào số phận không?” Đôi mắt của Mục Chính Phong vẫn còn có ánh sáng nhấp nháy.
“Lời nói này sao lại quen tai như thế.” Nguyễn Gia Hân cười nhạo: “Không thể không nói, chiến thuật cua gái của anh thật là tục.”
“Gặp được em, tôi không có cách nào cư xử như bình thường.” Mục Chính Phong nháy mắt ra hiệu cho người ở bên cạnh, nhân viên phục vụ lập tức đưa một phần kem ly tới.
Mục Chính Phong đẩy nó về phía Nguyễn Gia Hân: “Nếu như thích, không bằng em suy nghĩ về tôi một chút đi.”
“Thích anh hay là thích kem ly?”
“Tốt nhất là thích tôi.”
Mấy năm nay những người theo đuổi Nguyễn Gia Hân giống như cá diếc sang sông, đừng nói là tặng cô túi xách hàng hiệu, tặng nhà tặng xe cũng không phải là chưa từng nhìn thấy, con người mà dám tặng một phần kem ly lại để cô suy nghĩ, đây là lần đầu tiên cô gặp.
Nguyễn Gia Hân nhìn ly kem trước mặt, im lặng một hồi lâu, rốt cuộc cũng múc một muỗng bỏ vào trong miệng, sau đó đôi mắt xinh đẹp nheo lại: “Được, để tôi suy nghĩ một chút.”
Mục Chính Phong đối diện nghe thấy lời nói của cô, trong nháy mắt khóe miệng kéo lên một độ cong đẹp mắt, nụ cười như một vầng trăng sáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT