Lý Xán né không được, cả đầu và mặt đều tràn đầy rượu đỏ, ngón tay của anh ta chỉ vào Nguyễn Gia Hân, tức giận đến nỗi cả người đều đang phát run: “Cô... cô..."
Nguyễn Gia Hân không thèm nhìn anh ta, đứng dậy cầm túi xách muốn đi luôn.
Lý Xán liếc mắt nhìn qua, lúc liếc mắt nhìn thấy canh nóng ở trên bàn liền muốn tạt trở về.
Mục Chính Phong chú ý đến động tác của anh ta, sắc mặt của anh trở nên lạnh nhạt, cánh tay duỗi ra ôm lấy Nguyễn Gia Hân vào trong tay mình.
Đột nhiên chạm vào một lồng ngực ấm áp, Nguyễn Gia Hân ngẩng đầu lên vội vàng không kịp chuẩn bị mà đối diện với đôi mắt thâm thúy của anh.
Đôi mày kiếm của Mục Chính Phong nhướng lên ra hiệu một cái, Nguyễn Gia Hân nhìn về phía sau lưng, lúc này cô mới nhìn thấy chỗ lúc nãy mình đứng là một mảnh canh thừa dơ bẩn, mà Lý Xán thì đang mang theo gương mặt vặn vẹo nhìn cô.
Canh đó vừa mới đổ xong còn bốc hơi nóng, nếu như bị dội lên trên người thì quả thật hậu quả không đoán được.
Lúc này những khách hàng dùng cơm trong nhà hàng Tây đều bị động tĩnh ở bên này làm phiền, đồng loạt nhíu mày nhìn sang.
“Não tàn, quả nhiên không chữa được.” Mục Chính Phong đỡ Nguyễn Gia Hân đứng vững, liếc mắt nhìn người bạn tốt có vẻ hứng thú đứng ở bên cạnh: “Phương Nhất Vi, nhà hàng kiểu Pháp của cậu có đẳng cấp thấp quá đó, mấy cái tên cặn bã cũng có thể vào được à?”
Phương Nhất Vi đột nhiên bị nhắc tên cảm thấy mình bị tai bay vạ gió.
Đại ca ơi, tôi mở nhà hàng là để kiếm tiền, khách hàng vào mà tôi cần phải điều tra nhân phẩm của từng người hả, có phải là cậu đang cố tình gây sự không thế.
Có điều Phương Nhất Vi vẫn ra hiệu cho bảo vệ nhanh chóng dẫn Lý Xán đi, lại giữ chặt nhân viên tạp vụ, thấp giọng dặn dò: “Thu tiền cho tôi, còn có tiền bồi thường, tiền tẩy rửa cũng phải lấy không thể thiếu, kéo vào danh sách đen luôn đi.”
Ở cổng, trong miệng của Lý Xán vẫn còn hùng hùng hổ như lúc nãy: “Ông chủ không tầm thường nhỉ? Đây chính là thái độ đối xử với khách hàng của các người đó à? Còn nói cái gì mà nhà hàng cao cấp, tôi sẽ gọi điện thoại cho hiệp hội người tiêu dùng để tố cáo các người, còn có Nguyễn Gia Hân, tôi nhất định sẽ nói chuyện tốt cô gây ra cho dì Hoàng biết để bà ấy thông báo lại cho ba mẹ của cô, cô không biết tự trọng đến cỡ nào, cùng với người đàn ông xa lạ..."
Nhìn Lý Xán càng nói càng mất bình tĩnh, Nguyễn Gia Hân cảm thấy mình có chút đau đầu, cô thật sự chịu đủ rồi con người này rồi.Lúc cô muốn nói chuyện, chỉ nhìn thấy Mục Chính Phong lặng lẽ quét mắt nhìn qua, giọng nói có chút nguy hiểm: “Bắt người lại báo cảnh sát cho tôi, tôi muốn tố cáo anh ta tội cố ý gây thương tích và xúc phạm người khác.”
Lý Xán cũng không phải là một tên hoàn toàn ngu xuẩn, bị khí chất trên người của Mục Chính Phong dọa cho giật mình, liền biết anh không phải là nhân vật đơn giản.
Với lại nếu như mình vào đồn cảnh sát thì chỉ sợ công việc của mình sẽ bị liên lụy, khí thế phách lối lập tức yếu xuống.
Mục Chính Phong liếc xéo Phương Nhất Vi: “Muốn tôi dạy cậu nên làm như thế nào?”
Phương Nhất Vi thở dài mặc niệm cho Lý Xán đắc tội với cái người này, anh không may rồi.
Nhưng mà đúng là cái tên cực phẩm này thật chướng mắt, anh ta dặn dò quản lý đến trấn an khách hàng, mình thì dẫn Lý Xán đi ra ngoài nhận mệnh làm công.
Nhìn cái người đàn ông đó rốt cuộc cũng đã bị mang đi, Nguyễn Gia Hân lấy mắt kính xuống, xoa xoa huyệt thái dương, sau khi cảm xúc hòa hoãn xuống thì lịch sự nói với Mục Chính Phong: “Cảm ơn anh.”
Mục Chính Phong thờ ơ: “Tiện tay mà thôi, không cần phải khách khí đâu, là Nguyễn Gia Hân có đúng không?”
Run lên một cái, Nguyễn Gia Hân đáp lời: “Đúng vậy.”
“Mục Chính Phong.” Anh đưa tay ra.
Nguyễn Gia Hân nhìn chằm chằm vào đôi tay thon dài trắng nõn của anh, khớp xương rõ ràng, không kịp phản ứng mấy giây, cô mới ý thức được người đàn ông trước mắt đang giới thiệu tên của mình.
Cô đưa tay nắm chặt lại: “Xin chào anh Mục.”
“Ngày hôm nay coi như có duyên làm bạn với nhau, có rảnh cùng nhau ăn cơm.”
“Được, đến lúc đó để tôi mời anh.”
“Ừ.” Mục Chính Phong thì không quan tâm đến chi tiết ai mời ai, anh chỉ coi trọng kết quả.
Để lại tấm danh thiếp cho Mục Chính Phong, sau đó Nguyễn Gia Hân mệt mỏi tạm biệt đi khỏi.
...
Ở cổng nhà hàng Tây Xả, Mục Chính Phong nắm chặt lấy tờ danh thiếp trong tay, nhìn bóng lưng đã đi xa của Nguyễn Gia Hân như có điều suy nghĩ mà lẩm bẩm nói: “Thật sự không nhớ tôi.”
Phương Nhất Vi ghé đầu sang từ bên cạnh: “Chính Phong, cậu đổi khẩu vị rồi hả? Tuy là vóc dáng không tệ nhưng mà trông hơi quê mùa, gu thẩm mỹ của cậu có chút đặc biệt nha.”
“Yên tâm đi, đã hung hăng hù dọa cái tên cặn bã đó một trận rồi.”
“Tôi nói là muốn tố cáo anh ta, cậu lại nghe từ bên đây lọt qua lỗ tai bên kia đúng không?”
“Cậu làm thật hả?”
“Cắt video giám sát, tìm mấy người làm chứng, tố cáo anh ta cố ý gây thương tích cho người khác, gửi lệnh triệu tập đến đơn vị làm việc của anh ta.” Mục Chính Phong lạnh nhạt nói, sau đó lại cười lạnh một tiếng: “Công tử bột.”
Chậc chậc chậc, quả nhiên là vẫn còn nhớ người khác mắng mình, Phương Nhất Vi lại yên lặng cảm thán ngàn vạn lần không thể đắc tội với Mục Chính Phong, đây chính là bánh trôi nước bọc mè, bên ngoài thì trắng nhưng nội tâm thì lại đen.
Nguyễn Gia Hân vừa về đến nhà, Lâm Nguyệt Dao liền gọi điện thoại tới hỏi thăm tình huống của cô như thế nào rồi.
“Nếu như không thì tranh thủ dẫn về nhà ra mắt, đều đã trưởng thành rồi.”
“Có phải là tuổi trẻ tài cao hay không con không biết, nhưng mà tự tin thì có thừa, tiền lương một tháng hai mươi bốn triệu mà cũng dám kêu con bỏ việc ở nhà làm một bảo mẫu toàn chức, hầu hạ ba mẹ của anh ta, còn nói ba của con là giáo sư thì chắc có tiền về hưu, cho nên cũng không cần phải phụng dưỡng hai người. Bà Lâm, mắt của mấy người tốt quá đó chứ.” Nguyễn Gia Hân nhớ đến cái tên kia mà còn có chút buồn nôn.
Lâm Nguyệt Dao nghe nói như vậy cũng thầm mắng dì Hoàng không đáng tin cậy.
Suy nghĩ một hồi lại lúng ta lúng túng nói: “Vậy thì để mẹ tìm tiếp, đàn ông tốt vẫn còn nhiều, hai ngày trước cô cả của con còn nói là con trai của đồng nghiệp cô ấy là tiến sĩ, tiền ít một chút cũng không sao hết..."
Nguyễn Gia Hân chán ghét không thôi: “Con nuôi không được mẹ hay là có chỗ nào làm cho mẹ không hài lòng, mẹ cứ nhất định phải dùng phương thức rẻ tiền như vậy làm con giống như là hàng hóa mà chào hàng ra ngoài, một năm nay con vẫn thuận theo ý mẹ, mẹ cũng nên biết có chừng mực thôi, chuyện này đã ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống bình thường của con.”
“Tại sao lại nói chuyện với mẹ như vậy, chẳng lẽ là mẹ sẽ hại con?”
“Sau này con sẽ không đi xem mắt nữa đâu, mẹ muốn đến thành phố B cũng được nữa, tháng sau con sẽ xin ra nước ngoài.” Cả thể xác lẫn tinh thần của Nguyễn Gia Hân đều mệt mỏi, cô đưa ra tối hậu thư.
Vốn dĩ Lâm Nguyệt Dao đang định nổi giận, nhưng mà nghĩ đến tính tình nóng này của con gái mình, cho nên lại nhịn xuống, có chút ấm ức mà nói: “Được được được, mẹ mặc kệ con là được chứ gì, không cho con ra nước ngoài.”
Hai vợ chồng chỉ có một đứa con gái cưng, vốn là ngày nào cũng bộn bề nhiều việc, nếu như mà ra nước ngoài thì sẽ không thấy bóng người đâu nữa.
...
Rốt cuộc cũng có thể nói được Bà Lâm, Nguyễn Gia Hân vừa lòng thỏa ý đi tắm.
Lúc nằm trong bồn tắm, trong đầu không tự giác nhớ đến gương mặt đẹp trai góc cạnh rõ ràng của Mục Chính Phong cùng với cảnh toàn lúc nãy.
“Thoạt nhìn không giống như những người khác.” Trong phòng tắm bốc hơi nước, Nguyễn Gia Hân nhắm mắt lại, trong miệng thì thầm.
Đột nhiên chuông điện thoại di động lại vang lên, Nguyễn Gia Hân lau khô tay rồi kết nối.
“Quản lý, đơn hàng mà chúng ta vẫn luôn thương lượng với tập đoàn Thành Hâm đã bị cướp mất rồi..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT