Icegar không quá chú ý đến vấn đề của ba người họ, chờ gã tóc vàng kia đi rồi, cậu mới nói.
- Bộ giáp này tuy không phải áo giáp phép thuật, nhưng tính theo độ ăn mòn, mấy người có thể mang đến công hội dong binh yêu cầu giám định lại, kéo được độ khó nhiệm vụ lên một cấp.
- Ý cậu nói là có thể sửa được? - Cornelia cao hứng hỏi.
Icegar khẽ gật đầu một cái.
Cả ba người đều thấy rất vui. Wien nói.
- Nhưng giám định lại rất phiền phức, làm xong còn phải bàn bạc lại thù lao với người ủy thác, tốn rất nhiều thời gian.
Irene vẫn tỏ ra mừng rỡ.
- Không sao, độ khó nhiệm vụ tăng lên một cấp, công điểm sẽ cao lên mấy lần.
Mà vừa dứt lời, vẻ mặt tươi cười của cô lập tức biến mất.
- Không được!
- Sao thế, Irene? - Wien thắc mắc nhìn cô.
Irene rầu rĩ trả lời.
- Không được, tớ mới chỉ là dong binh cấp E thôi, còn chút xíu nữa mới lên D. Nếu như giám định lại, nhiệm vụ lại thành cấp D, tớ sẽ không nhận được.
- Phải ha, cũng không còn cách nào.
Cornelia cũng nhăn mày, bất đắc dĩ nói.
Icegar nói.
- Không sao, thỉnh thoảng cũng có nhiệm vụ bị sai đẳng cấp. Công hội dong binh phát hiện sẽ có điều chỉnh thích hợp. Nếu cô có thể đảm bảo sửa tốt, họ sẽ cho phép cô tiếp tục làm nhiệm vụ này.
- Thật không? - Irene ngờ vực hỏi. - Nhưng nếu người ủy thác không muốn tăng cấp nhiệm vụ lên thì soa? Người ủy thác không muốn đóng thêm phí ủy thác, nhiệm vụ này sẽ bị hủy bỏ. Nếu vậy chỉ được ít tiền và công điểm bồi thường thôi.
Wien cũng chen vào.
- Đúng đấy, công hội dong binh thu phí theo đẳng cấp nhiệm vụ, nếu người ủy thác không muốn, chúng ta coi như phí công cả một ngày rồi.
Icegar đẩy nhẹ chiếc của mình.
- Mấy người vẫn có thể nhận thù lao thao cấp nhiệm vụ này mà.
Irene chun mũi.
- Vậy cũng vô ích. Thà rằng cứ làm thế này còn hơn, đỡ phiền.
Wien khịt mũi.
- Đồ ngốc Irene! Đẳng cấp nhiệm vụ tăng thêm một bậc, công điểm nhận được cũng sẽ tăng gấp mấy làn.
Cornelia cũng nói.
- Phải đấy Irene, phần thưởng của nhiệm vụ cấp D cũng cỡ 200 công điểm trở lên chứ?
Irene do dự một lúc, vẫn lắc đầu.
- Bỏ đi, dù sao tớ cũng chỉ thiếu chút điểm là lên cấp D rồi. Về sau cứ nhận mấy nhiệm vụ cấp D là được, không cần tiếc. Bây giờ chúng ta cứ sửa thứ này đi đã.
Cornelia cũng gật đầu, cô cũng không quá tiếc một vài giá trị công điểm đến thế.
Wien phẩy phẩy tay, nhe răng cười.
- Coi như cậu còn có chút lương tâm, nếu không tớ lại phải chạy lòng vòng. Này, quỷ gầy, cậu sẽ không so đo với chút tiền kia chứ. Nếu cảm thấy mình chịu thiệt, tụi này nhường hết tiền thưởng cho cậu là được.
- Ờ, cũng được thôi. - Icegar vẫn đang bận nhìn khôi giác, không khách khí trả lời.
- Này, cậu cũng tự nhiên ghê đi.
Wien nhăn mày, không ngờ cậu ta lại đồng ý ngay.
- Tôi cũng chỉ nói vậy thôi, cậu khiêm nhường một chút được không? 7 kim 50 ngân tệ không phải con số nhỏ đâu.
Icegar ngẩng đầu lên nhìn Wien, lại cúi đầu lạnh nhạt nói.
- Đây là phần tôi nên được nhạn.
- Cái tên này...
Wien còn định nói thêm gì nữa, lại bị ngăn lại. Cornelia che miệng cười.
- Được rồi Wien à, cậu ấy chịu giúp chúng ta, lấy kim tệ là thù lao, đừng tính toán thế.
Irene hừ một tiếng.
- Tính tính toán toán, đúng là một nam nhân ngu ngốc mà.
Wien vốn không định nói thêm gì nữa, nghe Irene nói vậy, lại nhe răng cùng cô gái nhỏ kia đấu khẩu.
Icegar không nhìn cô, thoáng tụ lại chút nguyên tố phép thuật điểm lên áo giác, kéo ra chút bụi bặm tích tụ trong những lỗ hổng li ti kia. Icegar vừa nhìn vừa nói.
- Cũng may không bị dính thêm chất axit nào nữa. Muốn sửa bộ giáp này phải qua hai bước, đầu tiên là bài trừ chất ăn mòn bên trong, sau đó khôi phục thuộc tính kim của nó.
Cornelia gật đầu, cô ngoái lại gọi Wien và Irene lại gần. Irene cất tiếng hỏi.
- Giờ phải làm sao?
Icegar nhìn bọn họ, một lúc lâu mà không nói gì.
- Sao... thế nào? - Irene cảm thấy không hiểu ra sao nữa, - Cậu nhìn bọn tôi làm gì?
Icegar lắc đầu. Cậu lấy trong túi áo ra một gói bột phấn nhỏ, nói với Wien.
- Nhờ cậu lấy cho tôi một chén nước.
- Ồ?
Wien càng khó hiểu, sửa giáp thì cần bát với nước để làm gì?
Quả Diklah là một trái cây phổ biến có thể thấy bất cứ đâu trên đại lục. Loại quả này thường được dùng làm mứt, đồ uống hoặc đồ hộp.
Icegar không để ý đến cô, chờ Wien mang nước lại, mới bỏ hòa bột vào bát nước, bộ dạng thực sự muốn pha đồ uống.
Wien càu nhàu.
- Pháp sư tiêu quỷ, tôi còn tưởng cậu muốn làm gì. Đường đường một chiến sỹ như tôi lại thành chân chạy cho cậu, thực sự làm tôi tức chết.
- Được rồi Wien, người ta cũng tốt bụng giúp chúng ta mà.
Bột phấn tan hết, chén nước cũng biến thành màu vàng sẫm. Cậu cẩn thận đổ nước lên bộ giáp, phủ kín từ trong ra ngoài.
Wien thắc mắc.
- Cậu đang làm vậy?
Icegar vừa đổ nước lên áo giáp, vừa giải thích.
- Quả Diklah có thể trung hòa axit, đổ nước chế bột của nó lên áo giáp, có thể tẩy sạch axit của trùng Damus.
Cornelia suy tư hồi lâu, mới vỗ tay cái độp như vừa nhớ ra điều gì.
- Đúng vậy, tôi nhớ ra rồi. Trong chương thứ mười bốn của "Bách khoa Avilla" có ghi chép như vậy, sao tôi lại quên được nhỉ.
"Loại trái cây màu đỏ này hồi bé tôi từng ăn đến phát ngán, sau đó tôi mới biết nó có khả năng trung hòa phần lớn loại axit". Trích Bách khoa Avilla, chương 14: trang 524, quả Diklah.
Dường như Irene cũng vừa nghĩ gì, cô đau khổ ôm trán nói.
- Một câu ngắn như vậy, ai mà nhớ được cơ chứ.
- A! Thì ra nước quả này còn có tác dụng đó, sao tớ lại không biết nhỉ? Để tớ chạy đi mua thêm một ít.
Wien như vừa phát hiện ra bảo bối, hưng phấn nhảy cẫng lên.
Irene kéo cậu ta lại.
- Cậu mua là gì? 5 ngân tệ một cân, bảo bối gì đâu chứ.
- Ừ nhỉ.
- Não heo, thực sự không chịu nổi cậu mà.
Irene lại đau khổ ôm trán.
Icegar mặc kệ chuyện xung quanh, chỉ chuyên tâm làm việc mình phải làm.
- Được rồi, ba người có biết ai dùng phép hệ hỏa không?
Cornelia nói.
- Tôi... tôi biết một chút, cần nấu chảy nó sao?
Icegar lắc đầu.
- Không cần, hai người dùng nguyên tố hỏa bao trùm toàn bộ áo giáp, như vậy có thể gia tốc trung hòa axit. Chiến sỹ Wien này, tôi viết cho cậu một danh sách, phiền cậu đi mua được không?
- Tại sao tôi lại phải làm chân chạy!
Wien quả thực không quá tình nguyện làm culi kiểu này.
Icegar viết lại những thứ cần mua cho cậu ta, cả số lượng cần thiết cũng viết rất rõ ràng.
Wien nhìn danh sách cũng muốn hết hồn.
- 1 2 3 4 5... đến 21 loại vật liệu, nhiều thế!
Hai cô gái Cornelia cũng giật mình.
- Cần nhiều đồ như vậy sao?
- Những thứ này không đắt lắm, cũng không cần nhiều, cửa hàng nguyên liệu nào cũng bán.
Wien ủ rũ nói.
- Ai, thực sự là phiền chết.
Irene giơ tay gõ lên đầu cậu ta một cái.
- Đừng lảm nhảm nữa, chẳng lẽ cậu muốn tớ và Cornelia đi mua à? Nhanh đi.
Wien vốn muốn nói Icegar cũng là nam, sao không sai cậu ta đi mua. Nhưng nghĩ lại thì dù gì cũng là bên mình nhờ người ta giúp đỡ, cậu cũng chỉ biết nín giận mà đi thôi.
Cornelia và Irene dựa theo phương pháp của cậu, ấn tay đè lên áo giáp truyền nguyên tố hỏa vào. Nhiệt độ áo giáp dần tăng lên đến ở một mức nhất định thì dừng lại. Icegar vẫn để hai cô giữ nguyên như vậy, đến tận lúc Wien mua đồ trở về cũng không bảo họ dừng tay.
Icegar nhận lấy đồ vật Wien vừa mua về, bột than, bột kim loại và chất liệu lỏng được cậu cẩn thận trộn với nhau thành dung dịch.
Cornelia và Irene vẫn ở đó duy trì nguyên tố hỏa, lại không tiện hỏi mình phải làm như vậy đến khi nào. Cũng may tập trung nguyên tố hỏa không cần nhiều ma lực, lượng nguyên tố cần truyền vào cũng không nhiều, nên họ vẫn còn cố được.
Icegar pha chế một lúc, đem mấy bình dung dịch pha từ bột kim loại mình vừa làm bôi lên áo giáp. Cậu tiếp tục để hai cô gái duy trì hỏa nguyên tố, còn bản thân lại tò mò đi đến đài luận võ.
Wien muốn nói gì đó, nhưng nghĩ ra mình chẳng phải người bị bắt làm, cậu sớm đã bị mấy trận đấu bên kia hấp dẫn, cũng lóc chóc đi theo.
Cornelia và Irene lúng túng liếc mắt nhìn hai người, cũng chỉ còn biết tiếp tục duy trì.
Hơn nửa tiếng sao, Icegar mới quay trở lại.
- Được rồi, hai cô nghỉ đi.
Hai cô gái thở phào một tiêng, vừa muốn đứng dậy mới nhận ra chân mình đã tê rần, muốn đứng cũng không nổi.
Wien quay trở lại từ đám người đang chen lấn kia, vung cây búa lên nói
- Xong chưa, chắc sửa được rồi chứ. Nhanh lên một tí đi, tớ còn muốn đi xem luận võ.
- Đã xong rồi, mấy người có thể mang đồ đi trả nhiệm vụ.
- Hả? - Ba người kinh ngạc nhìn cậu, - Chuyện này... Như vậy đã là xong rồi.
- Ừ.
Irene nhìn đống dụng cụ Wien mua về chất đống dưới đất.
- Còn chưa dùng đến mấy thứ này nữa.
- Tôi chưa từng nói phải dùng mấy thứ đó.
Wien ngẩn người, cây búa trên tay hạ xuống đất.
- Sao không nói sớm, làm tôi tốn tiền mua mấy thứ này.
Cornelia cười nói.
- Bây giờ tôi mới biết có thể sửa áo giáp mà không cần dụng cụ.
Wien thực sự không tin tưởng cho lắm.
- Cái áo giáp này thực sự đã sửa được chưa? Tôi thấy mấy người khác đều dùng đến dụng cụ mà. Cậu xem, những người kia không phải đang sửa áo giáp sao?
Irene nhìn những người xung quanh, họ quả nhiên cũng đang bận bịu với đông dụng cụ không ngơi tay, tự nhiên thấy hoài nghi.
Icegar không nói gì, chỉ xòe tay ra.
- Cái gì? - Cornelia không hiểu.
- Tiền.
- À phải, xin lỗi.
Cornelia lập tức lấy tiền trong túi đưa cho cậu.
Wien ngăn cô lại.
- Chờ chút Cornelia, chúng ta còn không biết cậu ta nói thật hay không mà.
- Nhưng cũng không tốn bao nhiêu tiền.
Wien kiên quyết nói.
- Tiền tuy không nhiều, nhưng cũng không thể bị lừa. Người khác đều mệt đứt hơi, tớ không tin chỉ ngồi xả hỏa nguyên tố có thể sửa được áo giáp này. Muốn trả tiền, cũng phải chờ chúng ta trả nhiệm vụ xong đã.
Irene cũng cảm thấy lời của Wien nói không sai.
- Chúng ta trả nhiệm vụ trước, rồi quay lại đưa tiền cho cậu ta cũng được.
- Chờ đã. - Icegar thấy bọn họ muốn đi, liền gọi lại. - Phải để lại một người.
Đám Wien sững người, họ lập tức hiểu ý của Icegar là gì, liền kêu lên.
- Sao? Cậu còn sợ bọn tôi chạy à? Cornelia là tiểu thư tôn quý của nhà Isabel, lẽ nào còn lừa cậu sao? Một hạ nhân nhà Isabel như tôi cũng không thèm bùng tiền cậu.
Wien không giận vì chuyện tiền nong, với quý tộc mà nói, gia tộc chính là tín dự, là vinh dự. Lời nói của Icegar khiến cậu cảm thấy cậu ta không tôn trọng gia tộc của mình.
Icegar không nói gì, chỉ cúi đầu đứng yên ở đó.
Cornelia có hơi khó xử, cuối cùng vẫn nói.
- Wien, cậu với Irene đến công hội giao nhiệm vụ đi, tớ... tớ ở lại.
- Không được. - Wien lập tức phản đối. - Ở lại thì để tớ, hãy xem tớ thu thập tên tiểu tử vô phép này thế nào.
Cornelia nói.
- Được rồi, hai cậu đi đi. Cậu ấy giúp chúng ta như vậy, chỉ cần 15 kim tệ thôi, nếu chúng ta đi hết, chẳng phải cậu ấy không nhận được gì sao?
Wien thấy Cornelia đã nói đến vậy rồi, không còn cách nào khác, đành theo Irene đi thôi.
--------------------------------
Editor note: Mình chỉ có một vấn đề với tác giả là, văn phong của ổng hơi cụt á ==. Nhân vật lại nói nhiều nên cảm giác cứ khô khan làm sao ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT