Wien và Irene đi rồi, Cornelia chỉ biết lúng túng đứng nguyên tại chỗ.

Icegar không nói lời nào, tựa lưng vào bàn đá đọc sách, Cornelia cũng không biết phải làm sao nữa.

Cuối cùng vẫn là Cornelia cố hết sức đi lên trước cất tiếng hỏi, phá vỡ cái không khí ngột ngạt khó chịu bao quanh hai người.

- Cậu đang đọc gì vậy? Tôi có thể xem một chút không?

Icegar đóng quyển sách lại.

- Không được.

Cornelia không ngờ cậu sẽ trả lời như vậy lại càng lúng túng, không biết nói gì cho phải.

Phía võ đài đột nhiên nổi lên xôn xao, đám người vây xem đang nghị luận sôi nổi.

Cornelia muốn qua đó xem có chuyện gì xảy ra, vừa đi được hai bước, cô quay đầu lại.

- Icegar, cậu có muốn xem một chút không?

- Hả? Được!

Icegar cũng theo sau, cậu thực ra không mấy hứng thú với trò giao đấu này, lúc nãy vì muốn giết thời gian mới ra xem một chút.

Trên đài tỉ võ 40 thước vuông giữa đám người, có hai người đang đối mặt. Một người chừng hai mươi tuổi, tay cầm một pháp trưởng đá quý màu đỏ, tay còn lại nâng một quyển sách ma pháp. Hắn khoác trên người bộ trường bào pháp tinh xảo màu xanh lục, trên áo còn cài một huân chương Ma pháp sư trung cấp.

Trung cấp ma pháp sư, còn được gọi là lục bào pháp sư. Tuy ma pháp trường bào xanh lục có thể mua ở bất cứ đâu, nhưng giới Ma pháp sư đã có quy định sử dụng màu sắc trường bào để phân biệt đẳng cấp Ma pháp sư.

Người còn lại hai tay cầm trọng kiếm, trên người chỉ mặc bộ lân giáp tầm thường. Là một chiến sỹ cận chiến, một bộ giáp lân giáp đúng là quá mức thiếu thốn rồi.

Những xung quanh võ đài đang nghị luận sôi nổi, còn chỉ trỏ vào tên pháp sư kia.

Cornelia thấy tên pháp sư ăn mặc hoa lệ, nhất định là người có thân phận, cẩn thận lắng nghe tiếng xì xào xung quanh, cô kinh ngạc thốt lên.

- Hắn là Hector.

- Hả?

Cornelia giải thích.

- Bridgette Hector, thuộc một trong ngũ đại gia tộc đế đô, Bridgette. Nghe nói hắn ta vào học viện hoàng gia để học phép thuật, không ngờ trẻ như vậy đã là Ma pháp sư lục bào trung cấp rồi.

- Học viện hoàng gia rất tốt sao?

- Đương nhiên. Học sinh trong học viện hoàng gia đều được đích thân các Ma pháp sư trong hoàng tộc chỉ dạy, đa số đều là một thầy một trò, so với học viện bên ngoài thì tốt hơn nhiều. Chỉ là học viện hoàng gia chỉ dạy cho thân thích hoàng gia cùng con cháu quý tộc hiểm hạch. Cha tôi vốn cũng định cho tôi nhập học ở đó, tiếc là…

Icegar khẽ gật đầu một cái, không để ý lời ngập ngừng của Cornelia.

Đám người lại có tiếng thốt lên kinh ngạc, dồn dập né sang hai bên để tránh đường. Người mới tới chính là kẻ Louis nói rất giống Icegar, Christine Moyes.

Cornelia giật mình kêu lên một tiếng, nhanh chóng lùi lại một chút, hai gò má đỏ ửng nhìn thiếu niên tóc trắng lạnh lùng kia.

Trong đám người, chỉ có Icegar vẫn đứng yên, đây là lần thứ hai cậu gặp người được xưng là đế đô thiên tài này. Cũng tóc bạc, gương mặt tuấn dật, chiều cao tương đương, nếu không phải một người lạnh nhạt, một người tùy ý, một mắt đỏ, một mắt đen, có khi hai người còn bị nhầm là anh em. Đương nhiên, dung mạo của Icegar và Moyes cũng không thực sự giống nhau đến thế.

Moyes liếc mắt nhìn người con trai đội chiếc mũ phép thuật cũ nát đứng yên bên cạnh mình, sau đó lại chuyển tầm mắt lên đài tỉ võ. Thản nhiên như không nghe thấy những tiếng kinh hô cùng than thở vang lên bên tai.

Hector cũng nhận ra sự có mặt của Moyes, hắn khinh bỉ cười.

- Ồ, sao tảng băng của gia tộc Christine cũng đến đây?



Moyes chỉ đứng ỳ ra ở đó, không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.

Hector có vẻ không mấy để ý thái độ vô lễ của cậu, chỉ cười nói.

- Mấy ngày trước, tôi vừa nhận được huân chương Ma pháp sư trung cấp này. Thế nào? Rất đẹp đúng không. Ha ha, thế hệ con cháu năm gia tộc lớn chúng ta, trừ cậu ra, tôi đều đã giao đấu một lần. Ursula, Sehrt, chờ tôi giải quyết tên này xong sẽ đến lượt hai cậu.

Đột nhiên, Moyes lạnh lùng thốt lên.

- Chờ anh giải quyết được hắn ta xong rồi nói.

Hector níu mày, hắn dù tu dưỡng tốt, nhưng bị Moyes nhỏ hơn vài tuổi xem thường, sao có thể không tức giận. Hắn chợt cười to.

- Ý cậu là gì? Lẽ nào cậu cho rằng một lục bào pháp sư như tôi lại không đánh lại được một tên chiến sỹ cấp thấp sao?

Nói rồi, hắn vứt quyển sách sang một bên, hai tay ấn lên viên đá quý màu đỏ trên pháp trượng, những người xung quanh lập tức cảm nhận được không khí trở nên nóng bỏng. Một luồng hỏa nguyên tố mạnh mẽ bị ma lực dẫn dắt xoay quanh người hắn, biến thành ba con rắn lửa thon dài, huênh hoang uốn lượn trong không khí.

- Là pháp thuật cao cấp Diễm vũ xà! Có thể khống chế đến ba con, ma lực thật mạnh.

Người xung quanh quả thực kinh ngạc không thôi.

Có người khác lại nói.

- Này, anh ta không phải là ma pháp sư trung cấp sao? Thi triển phép thuật cao cấp cũng mạnh như vậy, rõ ràng có thực lực trở thành ma pháp sư cao cấp.

- Tay kiếm sỹ kia thảm rồi. Hắn làm sao so được với học sinh hoàng gia chứ...

Tiếng nghị luận dưới đài cũng khiến tên chiến sỹ vã mồ hôi, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hector. Dưới đài có hai người hình như là bạn của hắn, ở phía sau nhỏ giọng nói.

- Này, đánh không được thì thôi vậy. Dù sao tiền chúng ta cũng kiếm đủ rồi, phí sửa chữa và ăn ở đều có, đi thôi.

Kiếm sĩ lén nuốt ngụm nước bọt, trong lòng tựa hồ cũng có ý này.

Vậy mà có mấy tên rỗi việc lại đột nhiên bày ra bàn đánh cuộc.

- Đến đây đến đây, mở bàn đặt cược, tôi cầm cái. Mua thành viên ngũ đại gia tộc Bridgette Hector thằng, bồi 10:1. Mua sơ cấp chiến sỹ thắng, bồi 1:100, mọi người đến đặt cược đi.

Mọi người nghe có đặt cược, lập tức ồn ào chen lại đây.

- Tôi đặt 20 ngân tệ, Hector thắng.

- Tôi cũng đặt 1 kim tệ cho Hector.

- Cả tôi nữa, cũng đặt 50 ngân tệ. Anh đừng quỵt tiền đấy.

Nhóm người này đều mua Hector thắng, dù sao người ta cũng là pháp sư của ngũ đại gia tộc, còn là Ma pháp sư được hoàng gia giáo dục, thực lực mạnh mẽ đã bày ra trước mắt mọi người rồi.

Hai người bạn và tay kiếm sĩ kia giờ không còn đường lui nữa. Đánh cuộc vừa mở, nếu họ không đánh, đám người kia sẽ giết họ mất.

Hector nhìn đám người đang đặt cược dưới đài, khẽ mỉm cười đắc ý nói.

- Moyes, thấy thế nào, cậu có muốn mua tôi thắng luôn không?

Moyes đánh giá hai đồng bạn dưới đài của kiếm sỹ. Họ mặc áo giáp kim loại, nhưng hai bộ đã tơi tả rách nát, trong tay còn cầm một bộ áo giáp đã hỏng. Trên áo giáp của họ còn khắc hình mặt trăng đỏ, loại hoa văn này chỉ có những người đã từng đi lính mới sử dụng.

Tiền trên bàn đặt cược đã chống thành một ngọn núi nhỏ, tất cả đều mua Hector thắng. Nếu Hector thắng thật, nhà cái phải bồi tiền cũng đủ chết. Vậy mà tên kia cũng không cản người đặt cược, còn cao giọng hô:

- Những người đặt tiền chúng tôi nhớ, từ giờ mua Hector thắng nồi 50:1, mua kiếm sỹ thắng bồi 1:1000.



Tỉ lệ 1:1000 lại tạo ra oanh động không nhỏ. Có người đang nghĩ có nên mua kiếm sỹ kia, thắng sẽ được bồi 1000 lần. Nhưng ý nghĩ của người này lập tức bị bác bỏ, nói rằng mua kiếm sỹ chỉ phí tiền, không bằng đặt mua Hector, có thể kiếm lời kha khá.

Tỉ lệ cược của Hector giảm xuống, nhưng người mua lại càng nhiều. Dường như ai cũng chắc rằng Hector sẽ thắng, có người còn rút hết tiền gửi trong ngân hàng đến đặt cược.

Hector cười tít mắt, đắc ý nhìn Moyes.

Moyes lạnh nhạt liếc nhìn hắn, không nhanh không chậm tới trước chiếu bạc, đặt một đồng tiền vàng lên bên kiếm sỹ. Chỉ là cậu không ngờ, có người đã nhanh hơn cậu một bước, đã thả ở đó một kim tệ. Moyes ngẩng lên nhìn, người đặt cược chính là kẻ đứng bên cạnh cậu không nhúc nhích.

Hành động của Moyes và Icegar tự nhiên khiến mọi người chú ý, trợn tròn mắt nhìn bọn họ. Có rất nhiều đã do dự, Moyes Christine cũng đặt kiếm sỹ thắng, họ có nên đặt theo không?

Hector đứng trên đài cười nói.

- Tôi biết cậu sẽ làm vậy. Một kim tệ, cậu muốn kết quả thế nào chứ? Thắng thì kiếm được ít tiền lẻ, thua cũng chỉ mất một kim tệ thôi.

Lời nói của hắn khiến rất nhiều người tỉnh ngộ.

- Đúng đấy, cậu ta chỉ đặt một kim tệ thôi, may mà không theo.

Mọi người đều dồn dập gật đầu.

Nhà cái không lưu lại tên của hai người, dù sao cũng chỉ có họ mới mua kiếm sỹ thắng.

- Được rồi, đặt tiền rồi thì bỏ tay, đừng làm mọi người sốt ruột.

Cornelia vừa ngắm nhìn Moyes, vừa kinh ngạc vì Icegar cũng đặt kiếm sỹ thắng, hơn nữa còn đặt trước Moyes.

Hector hừ một tiếng, nhặt lại quyển sách trên đất, đưa cho người bên cạnh cầm hộ.

Kiếm sỹ nhìn bộ ma pháp bào mới tinh sạch sẽ và huân chương trung cấp Ma pháp sư của đối phương, mỉm cười đầy tự tin, hành lễ nói.

- Ngài đã chuẩn bị chưa, chúng ta bắt đầu đi.

Hector vô cùng không vui.

- Xong chưa cái gì, lát nữa anh cũng đừng trách tôi không hạ thủ lưu tình!

Hai người làm giơ tay mời nhau. Hector lập tức đọc thần chú, một tia sớm chớp quấn trong lòng bàn tay hắn, theo ngón tay bắn bay ra như một viên đạn.

Phép thuật hệ "lôi" với kiếm sỹ mặc giáp kim loại tổn thương rất cao. nhưng dường như tay kiếm sỹ đã sớm ngờ tới, chỉ nghiêng người một chút, vận chiến khí giơ kiếm chặn tia chớp kia, lại sấm sét vẫn còn bám trên kiếm đánh trả.

Người đứng dưới đài đặc biệt chú ý cuộc tỉ thí này. Mỗi khi Hector sử dụng phép thuật đều dồn đập khen hay, còn khi kiếm sỹ tránh được tấn công lại trầm mặc.

Ban đầu Hector còn tràn đầy tự tin, mấy lần làm kiếm sỹ chật vật tránh né. Nhưng mười mấy phép thuật bắn ra, hắn không khỏi giật mình. Mỗi lần hắn tấn công, đối phương dường như đã sớm có dự đoán, dễ dàng tránh né, tuy rằng có mấy phép thuật đánh trúng, nhưng coi như muỗi đốt inox.

Còn tên kiếm sỹ kia càng đánh càng tự tin, càng đánh càng hăng, mấy lần Hector bị gã ép đến góc võ đài, chỉ dựa vào ma lực mạnh để hất văng gã ra.

Nhưng kiếm sỹ cũng không vì thế mà nản chí, tốc độ đánh càng lúc càng nhanh, đối phương chưa kịp niệm xong thần chí, gã đã biết phải tránh né thế nào.

Khán giả không ai lên tiếng, chỉ nín lặng nhìn lên võ đài.

Mất đi tiên cơ, Hector trở nên luống cuống, có lúc còn không biết mình đang làm gì, thậm chí còn cầm trượng pháp sư đập đối phương. Một Ma pháp sư hợp lệ đương nhiên phải biết kỹ năng chiến đấu, nhưng tiết tấu của hắn đã bị rối loạn.

Kiếm sỹ chiếm thế thượng phong làm Hector vã mồ hôi, ma pháp bào trên người bị chém trúng mấy lần, nếu không phải chất liệu cao cấp chắc đã thành vải vụn. Không lâu sau, đối phương song phi đá Hector bay khỏi võ đài.

- Xin lỗi, tôi ra tay hơi nặng.

Kiếm sỹ nhảy xuống võ đài, chìa tay muốn kéo hắn lên.

Hector nào dám nhận, bị người xung quanh dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm, mặt hắn hóa đỏ như đít khỉ. Hắn chỉ mong có cái khe nứt cho mình chui vào, lần này thực sự đã làm mất hết mặc mũi gia tộc rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play