Icegar cầm ly cà phê đá đứng cạnh cửa sổ ngắm cảnh đêm của đế đô. Đại đô thị bị bóng tối bao trùm, lại được ánh sáng xanh từ những chiếc đèn ma thuật chiếu sáng.

Có chiếc xe ngựa màu lam nhạt chạy dưới ánh sáng đèn đường lập tức bị người đi đường chú ý. Trên thân xe ngựa có gắn tộc huy hình cánh rồng, đó là tộc huy của gia tộc Christine.

Xe ngựa đi thong thả, cuối cùng mất hút trong truyền tống trận chuyện dụng của quý tộc.

Bắc thành Debiles, xe ngựa dừng lại trước một tòa biệt thự. Người đàn ông khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi, thân hình khang kiện và hai tên hộ vệ bước xuống xe. Ông chính là trưởng tộc của một trong năm quý tộc lớn nhất ở đế đô, đương nhiệm công tước gia tộc Christine, Shevaro Christine.

Bước vào biệt thự, ông cởi chiếc áo choàng màu đỏ trên vai giao cho hộ vệ.

- Cha, sao muộn như vậy người mới về? Trong hoàng cung có chuyện gì sao?

Một người đàn ông bước ra trung niên bước ra từ phòng khách cất tiếng hỏi.

Với sự xuất hiện của người đàn ông này, Shevaro rất ngạc nhiên.

- Hanard, sao con lại ở đây?

Kinh ngạc qua đi, Hanard nói.

- Con mới từ đất phong về đây, nghe nói Moyes muốn đến học viện Collentine học tập. Con còn tưởng nó sẽ vào hoàng cung học, nên mới về xem một chút.

Shevaro cười nói.

- Đứa nhỏ này kiệm lời, nhưng lại cứng đầu giống hệt anh con. Chuyện nó muốn làm, người khác không thay đổi được. Không hiểu nó muốn gì lại chọn đến Collentine học tập, hơn nữa còn đòi ở nội trú.

- Ha ha ha. Đứa bé này xưa nay trậm mặc ít lời, nó nghĩ gì trong lòng thì chẳng ai hiểu nổi. - Hanard lại nói. - Con nghe nói anh hai ở tiền tuyến cũng không tệ lắm. Gần đây đế quốc và Stan Bekia có chút hiềm khích, cha nên nhắc anh hai cẩn thận.

- Ừ. Ta biết viết thư cho anh con rồi, nó sẽ biết cẩn thận. Thế nào, Moyes đã ngủ chưa?

- Sao lại thế. Nó còn đang luyện võ và phép thuật trong sân, lúc nãy còn so đấu với con.

- Con về, nó cũng vui vẻ, nó chỉ thích con thôi, bình thường cũng không nói được với ông nội như ta mấy câu.

- Cha quá bận thôi, gần đây ngoại giao với Stan Bekia lại căng thẳng, ngài càng không có thời gian.

Hanard cùng Shevaro ra sân, vừa nói chuyện vừa nhìn Moyes luyện tập.

Dưới ánh trăng, thiếu niên cầm thương thép, từng động tác đâm, quét vẽ ra trên không trung những vệt sáng bạc, nối theo đó là những sáng phép thuật lưu chuyển, tốc độ nhanh đến mức người ta nhìn theo không kịp.

- Moyes thực sự càng ngày càng lợi hại, lúc bằng tuổi nó con cũng không làm được thế này. - Hanard cất lời khen ngợi.

Shevaro gật gù.

- Gia tộc Christine chúng ta có huyết thống Tiger, tộc nhân có mắt màu đỏ nhất định là thiên tài. Moyes lại là thiên tài trong thiên tài, gia tộc có thể tái hiện lại thời huy hoàng hay không cũng chỉ nhờ cả vào nó.

Tiger, tương truyền là hậu nhân của Cực quang thần Hafites và Long tộc, là thần thú dưới Vực sâu kinh hoàng. Đương nhiên đây chỉ là truyền thuyết, Tiger Christine sáng lập ra thời kỳ huy hoàng nhất của gia tộc Christine, được đời sau của gia tộc truy phụng là tổ tiên.

Hanard nhìn Moyes vẫn đang chăm chú rèn luyện trong sân, hỏi.

- Thưa cha, sao hôm nay người lại về muộn như vậy, có phải trong hoàng cung đã xảy ra chuyện?

- Ừ, đúng là có xảy ra vài chuyện. - Shevaron nói. - Thái tử đã mười tám tuổi, bệ hạ muốn đưa ngài đến tiền tuyến để rèn luyện. Điện hạ muốn đến Ma Thú Sâm Lâm ở tỉnh Mutder, mấy ngày nữa sẽ xuất phát cùng chúng ta. Hôm nay mọi người vẫn thương nghị vấn đề hộ vệ cho thái tử, con về rồi, ta nghĩ cho con đi cùng, bảo vệ thái tử.

- Vâng, con xin nghe theo sắp xếp của cha.

Shevaro quay sang nhìn con trai mình, đặt tay lên vai hắn than thở.

- Con cũng ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa có vợ con. Thất công chúa có tình ý với con, bệ hạ cũng muốn đồng ý hôn sự này. Lần này thất công chúa sẽ theo đồng hành, ta mong con có thể để ý nàng một chút.

Hanard suy nghĩ, phân vân một chút rồi gật đầu.

- Vâng, thưa cha.

Sáng sớm hôm sau, trong căn phòng ngủ xa hoa của biệt thự Christine, Moyes vẫn ngủ trên giường, tư thế nằm thẳng quy củ mà không cứng ngắc. Trên tấm giường rộng, ngoài thiếu niên còn có thêm một con mèo.



Moyes mở mắt ra, lập tức nhìn thấy hai người đứng cạnh giường, là Ursula và Sehrt. Hai người đều là trưởng tôn trong năm gia tộc lớn, là người sau nay sẽ kế tập tước vị như Moyes. Ba thiếu niên đồng tuổi này được xưng tụng đế đô tam đại thiên tài.

Sehrt cười cười nói.

- Tên quỷ sứ, bọn này đã dậy cả rồi, cậu vẫn còn ngủ cho được.

Moyes ngồi dậy, mặt không cảm xúc nhìn họ, lạnh ném con mèo mập xuống giường. Cậu không ngó hai người kia một cái, ngã đầu xuống gối tiếp tục ngủ.

- Khà khà, cậu còn dám ngủ tiếp. - Sehrt dường như đã hơi tức giận.

Ursula khoanh tay trước ngực, khẽ cười nói.

- Cậu thả mèo sẽ làm cậu ấy giận, biết thế còn làm.

Sehrt vỗ tay, trên bàn tay liền xuất hiện một đám lửa

- Sao, cậu ta dám tức giận?

- Cậu dám đốt à? Tớ xem cậu không có lá gan đó đâu.

- Ai bảo tớ không dám? - Đám lửa lên tay Serht tụ lại thành một quả cầu lửa sống động.

Ursula vừa định đứng xem kịch vui, thì Moyes đột nhiên ngồi dậy, quay đầu lạnh lùng nhìn Sehrt.

Quả cầu lửa bay giữa đường thì dừng lại, Sehrt cười gượng hai tiếng.

- Tớ chưa làm gì đâu nhé. Chỉ là cảm thấy quả cầu lửa chơi vui thôi, Ursula cậu thấy đúng không?

Quả cầu lửa bị Sehrt thu lại vào lòng bàn tay, lập lòe mấy cái rồi biến mất.

Ursula ôm bụng cười to.

Moyes không nói gì, xuống giường chậm chạm thay quần áo, rửa ráy mặt mũi xong mới hỏi.

- Hai cậu tới đây làm gì?

Ursula chắp tay ra sau đầu, nói.

- Cậu là đồ vô tâm, đến học viện Collentine học cũng không nói cho bọn tớ một tiếng.

Sehrt cũng gật gù.

- Đúng đấy, hai hôm nay cũng không đến gặp bọn tớ, báo danh học viện Collentine cũng không nói tiếng nào, làm bọn tớ suýt nữa tiến vào học viện hoàng gia rồi.

Moyes uống một ngụm sữa tươi, ném sang cho họ một ánh mắt dò hỏi.

Sehrt cười toe, nói.

- Bọn tớ cũng báo danh vào Collentine rồi, sau này chúng ta có thể cùng đi học, thỉnh thoảng tranh tài cũng không tệ.

Ursula cắn một miếng táo, hỏi.

- Tớ không hiểu sao cậu lại muốn vào học viện Collentine, học ở học viện Hoàng gia cũng có khác gì đâu.

Moyes không để ý đến cậu ta, vẫn chăm chú ăn bữa sáng được hạ nhân chuẩn bị.

- Cái tên này, thật là...

Ursula không hỏi được nguyên nhân, chỉ biết bĩu môi một cái. Sehrt lập tức chen miệng vào.

- Thái tử điện hạ muốn đến Ma Thú Sâm Lâm, cha tớ vốn định cho tớ theo, mà bị tớ từ chối.

Ursula nói.

- Tớ cũng muốn đến Ma Thú Sâm Lâm, cha cũng định cho tớ theo. Nhưng tớ không thích đi đông như vậy, không kích thích chút nào.

Sehrt bĩu môi cười.



- Xem ra chúng ta đúng là bạn bè, suy nghĩ cũng giống nhau.

Moyes vẫn ngó lơ câu chuyện của hai người họ, giống như hai người nãy giờ đang nói chuyện với không khí.

Sehrt và Ursula nhìn Moyes, trong lòng chỉ biết thở dài mà lắc đầu.

Sehrt suy nghĩ một chút, lại nói.

- Nghe nói hai hôm trước học viện Collentine bị đạo tặc xâm nhập.

Ursula cũng nói.

- Này có gì đâu mà nói, trường học có nhiều người ở lại, thỉnh thoảng có trộm vặt cũng là bình thường.

- Không không. Tên trộm gan to hơn, hắn muốn trộm đồ trong Lam tinh tháp.

Lời vừa nói xong, Ursula đã tỏ ra kinh hãi, cả Moyes cũng tỏ ra chăm chú hơn.

- Cậu nghe ai nói? Sao tớ chưa nghe bao giờ? Không phải tin vỉa hè đấy chứ?

- Tất nhiên không phải tin đồn, là hôm qua tớ tình cờ nghe cha nói.

- Xem ra có chuyện này thật rồi. - Ursula tỉ mỉ suy nghĩ, nhưng cũng không nói gì, chỉ hỏi. - Vậy hắn có trộm được gì không?

- Không, chưa kịp lấy gì đã bị viện trưởng học viện Collentine đuổi đi rồi.

- Đuổi đi? Không bắt lại sao?

Ursula trầm tư nói.

- Ngoài Lam tinh tháp có "kết giới hư huyễn" bảo vệ, do chính tay đại ma đạo sỹ Wattschill thiết lập. Trong kết giới còn có vệ binh, qua được hai ải này người đó phải là ma đạo sỹ, hoặc tinh thông pháp trận và ma pháp không gian. Nếu không phải là cao thủ siêu cấp hoặc Long kỵ sĩ mới phá được kết giới.

Sehrt lắc đầu.

- Nếu đánh sập kết giới, e rằng sẽ khiến toàn bộ người trong Colletine chú ý. Thực tế là tên trộm kia có thể im hơi lặng tiếng đi thẳng vào Lam tinh tháp. Nghe nói là viện trưởng cảm nhận được kết giới bị thay đổi mới đến thăm dò, phát hiện có trộm. Viện trưởng giao thủ với hắn, kết quả chỉ qua hai chiêu đã để tên kia đào tẩu.

Ursula không khỏi biến sắc, có thể đào thoát trong tay viện trưởng của một trong những học viện nổi danh chỉ trong hai chiêu, tên trộm này thực sự quá bản lĩnh.

- Viện trưởng có nhìn thấy mặt mũi người kia không?

- Tớ không biết. Tớ chỉ nghe được đến đó là bị cha phát hiện đuổi ra rồi. Có lẽ là không nhìn thấy đâu, nếu không đã phát lệnh truy nã rồi.

- Cũng phải.

Sehrt thấy Moyes đã dùng bữa xong, đứng dậy hỏi.

- Chúng ta đi đâu chơi đây?

Cốc cốc cốc.

Icegar đang ngồi trong phòng nghiên cứu trận pháp chờ nghe thấy tiếng gõ cửa. Cậu vội xóa hình vẽ dưới sàn nhà, cất cẩn thận sổ ghi chép rồi mở cửa, người ở ngoài hóa ra là tiểu thư Isabel hôm qua cùng ăn cơm.

- Có chuyện gì à?

Cornelia cười ngọt ngào.

- Cerysette, cậu rảnh không? Chúng tôi muốn nhờ cậu một chuyện.

Cornelia cao hơn Icegar một chút, nên cậu phải nhấc mũ lên mới nhìn được cô.

- Chuyện gì?

- Chúng tôi nhận một nhiệm vụ ở Công hội lính đánh thuê, giúp một kỵ sĩ sửa áo giáp. Tuy ba người chúng tôi biết dùng chút phép thuật, nhưng có Ma pháp sư vẫn tố hơn. Vì sợ làm hỏng áo giáp nên muốn nhờ cậu giúp một tay. Nếu như sửa được sẽ có thù lao 15 kim tệ, có thể chia cho cậu một nửa.

Bảy kim tệ với một người bình thường là số tiền không nhỏ, đủ ăn ở trong một quán trọ mười ngày. Chỉ là Icegar không mấy để ý đến tiền tài, cậu biết rõ tại sao đối phương lại sẵn sàng chia cho cậu nhiều như thế. Một là vì họ có tiền, hai là vì mục đích của họ không phải tiền, mà là công điểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play