Ăn kem xong, hai người lại tiếp tục xếp hàng. Chờ mãi một lúc lâu, Icegar mới có thể vào được một phòng.

Căn phòng rất đơn sơ, không có trang trí gì cả. Chỉ có một bộ bàn ghế, giữa nhà có vẽ một trận pháp, bên trong chứa hình nhân ma thuật màu xám. Đây là đạo cụ thường được sử dụng khi kiểm tra.

Hình nhân được chế tạo bằng vật liệu phép thuật đặc thù, cực kỳ mẫn cảm với năng lượng, sẽ biến thành màu sắc khác nhau với từng cường độ công kích ma pháp. Ma pháp trận dưới chân hình nhân được dùng để tránh hỏng hóc.

Một giảng viên ngồi trên ghế nhìn từng đơn báo danh, nói mà không ngẩng lên.

- Nộp đơn lên đây.

Icegar đưa đơn đăng ký của mình lên. Giảng viên chỉ nhìn một chút, lúc này mới quay lại nhìn cậu, nói.

- Hừm, muốn làm ma pháp sư, vậy giờ cậu biết thực hiện ma pháp gì?

- Ngài muốn xem thử không?

Dứt câu, Icegar bắt đầu niệm chú, một quả cầu ánh sáng dần tụ trong lòng bàn tay phải. Cậu vừa nhấc tay, quả cầu liền đánh vào hình nhân, sau luồng sáng mạnh, hình nhân màu xám đã biến thành đỏ ửng.

- Dùng năng lượng phép thuật công kích trực tiếp.

Giảng viên tới gần hình nhân, qua loa xem xét một chút.

- Cường độ phép thuật không tệ. Cậu có biết dùng phép nguyên tố không, chẳng hạn các phép thuật cơ bản.

Icegar ngẩng đầu lên nói.

- Giảng viên, ngài muốn cho em thi riêng sao? Hôm nay ngài có vẻ rất bận bịu.

Vị giảng viên kia bật cười.

- Được, cậu qua vòng.

Giảng viên ký lên tờ đơn của cậu một chữ, cười nói.

- Cậu có thể ra về, năm ngày sau đến thi vòng hai. Đây là cuộc thi chân chính, nếu cậu không qua được, coi như vô duyên với học viện rồi.

- Em hiểu, cảm ơn giảng viên.

Icegar cúi chào, cầm đơn rời khỏi phòng để người đang xếp hàng phía sau bước vào.

Louis đã sớm chờ ở bên ngoài, thấy cậu đi ra mới tiến lên hỏi.

- Thế nào rồi? Nhất định là có thể qua đúng không.

- Ừ.

Icegar gật gật đầu, thi thố kiểu này đến trẻ con cũng qua được.

Louis vừa đi vừa nói.

- Vòng này chỉ là hình thức thôi, ai cũng qua được cả. Cuộc thi chính thức mấy ngày sau mới khó, đa số người đều bị đào thải ở đó.

- Ồ.

Icegar chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng.

Louis méo mặt.

- Này, tôi nói nhiều như vậy, cậu không tỏ ra sốt ruột một chút được sao? Cậu thực sự tự tin, hay không thèm quan tâm thế.

- À, không phải, xin lỗi. - Icegar trả lời. - Không phải tôi không quan tâm, tôi thực sự để ý đến cuộc thi mấy hôm sau.

- Phải không, sao tôi nhìn không ra? - Louis ngờ nghệch gãi đầu. - Tôi cảm thấy cậu và hắn ta có mấy phần giống nhau.

- Hả? - Icegar không hiểu lắm nhìn cậu ta.

Louis chép miệng, Icegar còn chưa quay đầu lại, đã cảm thấy con đường vốn đông đúc càng trở nên ồn ào.

- Vừa nhắc đã đến, đấy, tôi thấy cậu giống hắn ta kìa.

Louis nhìn người đang đi tới ở phía trước. Icegar nhìn theo ánh mắt cậu ta. Một chàng trai tóc trắng, đôi mắt đỏ rực như máu, bị người xung quanh dùng đủ loại ánh mắt nhìn, mà mặt cậu ta vẫn lạnh như băng.

- Cậu ta là ai? - Icegar ngạc nhiên hỏi.

- Cậu ta là trưởng tôn của dòng chính gia tộc Christine, Moyes Christine. Ở thủ đô này, hắn được công nhận là thiên tài. Đến quốc vương cũng từng nói, gia tộc Christine có hắn sẽ trường thịnh không suy.

Icegar âm thầm gật đầu, không khỏi để ý thêm mấy phần.

Đột nhiên có người xuất hiện bên cạnh cậu, xem chừng cũng là tò mò với Moyes Christine. Cậu để ý một người trong đó chính là cô gái tóc vàng đã la hét trong hành lang quán trọ tối qua.



Cậu trai đứng bên cạnh cô gái tóc vàng nói.

- Cậu ta cũng tới học viện à? Còn tưởng con nhà công khanh quý tộc lớn như cậu ta sẽ vào học viện hoàng gia học, rồi chỉ ngồi chờ kế tập tước vị thôi chứ.

Cậu ta khinh thường cười một cái.

- Quý tộc gì chứ, chỉ là đám hoàn khố ôm tước vị ăn no chờ chết thôi. Võ lực pháp thuật gì chỉ là giá áo túi cơm. Nếu cậu ta dám trêu chọc chúng ta, tôi sẽ đánh cậu ta như từng đánh Ela ấy.

Cô bé mắt xanh nói.

- Anh cũng đừng làm bậy, gia tộc Christine là nhà quý tộc số một số hai của đế quốc, chúng ta đến đây để học tập. Cái tên hay gây rắc rối như anh đừng đi sinh sự.

Cô gái mắt xanh liếc cậu ta một cái, nói.

- Còn tưởng đến đế đô cậu sẽ khá hơn chút, không nghĩ vẫn còn ghét nhà giàu đến thế, cậu đừng có hại cả đám chúng ta thất học đấy nhé.

- Tôi có làm thế đâu! - Cậu trai càu nhàu. - Rõ ràng những tên hoàn khố kia ỷ thế hiếp người, tôi mới ra tay can thiệp. Cô đừng đổ oan tôi thế chứ.

Cô gái mắt xanh phì cười.

- Đùa tí thôi mà, giận dữ chi. Bị tôi nói xấu trước mặt Cornelia nên xấu hổ chứ gì.

- Được rồi được rồi. - Cornelia, cô gái tóc vàng làm hòa. - Irene, Wien, hai đứa đừng ầm ỹ nữa, chúng ta về quán trọ đi thôi. Vòng hai phải thi viết, chúng ta về ôn tập.

Icegar và Louis đã đến trước cửa học viện, cậu quay lại, một lần nữa nói.

- Cảm ơn cậu đã giúp đỡ, chúc may mắn.

- Không cần khách khí thế, tạm biệt.

Louis nói xong, thì quay lưng đi trở vào học viện.

Icegar nghĩ lại một chút, cũng đành quay trở lại quán trọ kia ở thêm mấy ngày.

Thăm thú đế đô hai ngày, cũng khiến Icegar mở rộng tầm mắt. Chưa nói đến những kiến trúc đồ sộ nguy nga, đến cả những binh khí dụng cụ trong các cửa hàng cũng không phải thứ có thể dễ dàng mua được. Chỉ là dù có phồn hoa đến mấy, Icegar cũng cảm thấy tẻ nhạt. Cậu trở về phòng, bắt đầu chơi với ma pháp trận.

Về ma pháp trận, khó nhất không phải học tập những pháp trận cao thâm mạnh mẽ, mà là tự tạo ra pháp trận mới.

Muốn sáng tạo một phép thuật hay ma pháp thuật, không chỉ cần đầu óc và bản lĩnh, mà còn phải có tri thức uyên bác và kiên trì. Cho dù chế tạo một ma pháp trận nhỏ, cũng còn khó hơn cả việc học một trận pháp lớn.

Icegar ngồi xếp bằng trên sàn gỗ rất lâu. Cậu cầm bút, vẽ một đồ án pháp trận vào sổ, bên cạnh lít nha lít nhít ghi chú. Cậu nhìn đồ án mà suy nghĩ rất lâu, lại đặt bút sửa một chút, rồi thả sổ xuống để làm thí nghiệm trên sàn nhà.

Icegar dùng ma thuật vẽ một trận pháp nhỏ trên sàn nhà, trong trận một bên vẽ phi đằng, bên còn lại vẽ sao tám cánh. Mỗi đường thẳng và chu vi tam giác đều được thêm ký hiệu pháp thuật. Cậu đặt hai viên tinh thạch vào tâm trận, bên cạnh rắc chút bột phấn.

Đầu ngón tay phải ngưng ra một miếng băng sắc bén, cắt vào ngón cái và ngón áp út bên tay trái. Ngón tay bị cắt ra mang theo nguyên tố băng nhỏ xuống ba giọt máu vào tinh thạch. Bởi vì dính nguyên tố băng, máu chảy vào pháp trận đã biến thành màu trắng.

Máu thấm trên tinh thạch tỏ ra ánh sáng trắng nhàn nhạt. Tay phải Icegar thúc đẩy năng lượng trong pháp trận, năm ngón tay đặt lên trận giác hoặc bên cạnh. Trong trận tỏa hào quang chói lọi, kéo theo một màn sương mà lành lạnh. Chỉ là bát giác trong trận chỉ có năm tỏa ra ma lực, ba cái còn lại không có chút phản ứng nào.

Ánh sáng nhấp nháy rồi biến mất, hơi lạnh cũng tản đi, trong trận chỉ còn đống bụi do hai viên tinh thạch hóa thành, cùng với tro từ đám bột phấn khi nãy.

Icegar không tỏ ra thất vọng, chỉ thở dài một tiếng, nhìn lại đồ án mà ngẫm nghĩ. Đã thử nghiệm nhiều lần như vậy, đồ án cũng bị sửa không biết bao nhiêu lần, đúng là không thể hoàn thành trong một sớm một chiều được.

Trời đã tối từ lúc nào, Icegar chậm rãi đứng dậy thu dọn đồ đạc, gọi phục vụ đến dọn phòng, rồi mới xuống tầng dưới gọi chút gì cho bữa tối.

Phòng ăn ở đây khác lớn, hiện tại cũng đã kín chỗ, đa số đều là người trẻ tuổi, xem ra cũng là người đến ghi danh vào học viện Collentine.

- Cậu thấy không Cornelia, kêu xuống sớm một chút không chịu, giờ hết chỗ rồi. - Irene khẽ tả oán.

Cornelia cười hiền lành.

- Xin lỗi. Là tớ mải đọc sách quá, sẽ không có lần sau đâu.

- Chỗ đó còn trống kìa. - Wien chỉ. - Chúng ta qua đó ngồi cùng đi.

- Xin chào, chúng tôi có thể ngồi đây không? Quanh đây hết ghế ngồi rồi. - Wien hỏi.

Icegar nhìn ba người bọn họ, cúi đầu xuống.

- Được chứ, mời ngồi.

- Cảm ơn.

Ba người phân biệt ngồi xuống.

Bàn Icegar chọn không lớn lắm, bốn người cùng ngồi có vẻ hơi chật chội.

Gọi thức ăn xong, Irene nhìn cậu, tò mò hỏi.



- Cậu là người địa phương à?

Icegar ngừng ăn, ngẩng đầu lên trả lời.

- Không phải.

- Cậu cũng là người đến ghi danh đi học à? - Wien hỏi.

- Phải. - Icegar gật đầu. Cậu là người kiệm lời, ai hỏi gì, cậu cũng chỉ trả lời đúng như vậy.

Wien chìa tay ra, quy củ nói.

- Tôi là Wien Kate, họ là bạn của tôi.

- Xin chào, tôi là Irene Beverly.

- Tôi là Cornelia Isabel.

Icegar đẩy chiếc mũ quá khổ, nhẹ nhàng nói.

- Tôi là Icegar Cerysette, hân hạnh được làm quen.

Cậu nghĩ nghĩ một chút, lần đầu chịu chủ động mở miệng hỏi.

- Isabel? Là Scherman Isabel sao?

- Phải.

Bị người ta nhận ra tên gia tộc, Cornelia cũng chẳng mấy ngạc nhiên.

- Một danh gia vọng tộc hàng đầu.

Icegar cười nhạt, như vừa nhớ ra chuyện gì khá hay ho.

Trời đã muộn, bọn họ đã đói đến mức không hứng thú nói chuyện với Icegar nữa, thức ăn vừa dọn đến là ai nấy chỉ tập trung vào ăn.

Bởi vì có người lạ, hai cô gái ăn rất chậm, đặc biệt là vị tiểu thư Isabel kia. Chỉ có Wien không chịu phối hợp, vẫn ăn như hùm như sói, xử lý núi đồ ăn của mình với tốc độ ánh sáng.

Icegar không nhanh không chậm thưởng thức đĩa salad hoa quả của mình. Cậu không để ý đến mấy người kia, chỉ toàn tâm toàn ý với đồ ăn của mình, giống như trên đời này không có gì đáng lưu ý bằng bàn thức ăn này vậy.

Wien uống một hớp lớn ước trái cây, dùng tay chùi đi vết dầu nướng thịt dính bên mép, xong xuôi mới bắt chuyện với Icegar.

- Nhìn bộ áo bào màu xám của cậu, cậu là ma pháp sư kiến tập?

Trên đại lục có nhiều loại áo choàng cho pháp sư, chỉ có ma pháp sư kiến tập mới mặc áo bào màu xám.

Icegar ngẩng lên cười cười, không khẳng định không phủ nhạn.

Wien vẩy tay.

- Tôi là một chiến sỹ. A! Ăn no rồi lại muốn đánh nhau. Nghe nói học viện Collentine yêu cầu khả năng thực chiến vô cùng cao, có muốn tìm chỗ luận bàn với tôi một trận không?

- Wien! Đừng có lúc nào cũng vậy, rất thất lễ. - Irene cười khổ. - Cậu đừng chấp nhất, cậu ta là một võ si.

Wien không chú ý đến Irene, cậu ta nhìn bắp thịt trên cánh tay, bóp bóp nặn nặn, rồi lại vung vẩy tay mấy cái như đang khoe khoang.

- Cerysette, cậu quá gầy yếu, không thể trở thành một chiến sỹ chính hiệu được đâu. Trên chiến trường không có cơ thể mạnh mẽ và kỹ thuật chiến đấu thường thừa, rất dễ trở thành mục tiêu của người khác, nhất là mấy tên pháp sư như cậu...

- Wien! Đừng vô lễ như vậy, lần đầu gặp gỡ sao lại chuyện như thế chứ!

Người nhắc nhở lần này không phải Irene, mà là Cornelia.

Wien có vẻ khá sợ cô gái này, cậu ta lập tức ngậm miệng, quay sang cười cười với Icegar.

- Xin lỗi. Là tôi không biết giữ miệng, cậu đừng để bụng nhé.

Icegar âm trầm nhìn ba người họ, đứng lên nói.

- Tôi ăn xong rồi, mấy người từ từ dùng cơm.

Nói xong, cậu gọi người phục vụ, thanh toán rồi bỏ đi.

Irene nói.

- Wien, cái miệng của cậu thực sự khiến người ta mất vui.

Wien chỉ cười ha ha, thản nhiên gọi lớn.

- Bồi bàn, lấy thêm một đĩa thịt bò lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play