Mộ Cửu biết được hẳn chỉ điểm là cơ hội hiếm có, cũng dần dần dứt bỏ chuyện này, chuyên tập tu luyện.
Trước kia khi còn ở trên núi, nàng cho rằng lên cấp xong là không thể tiến bộ được nữa, nhưng sau khi nghe Lục Áp giảng giải, hơn nữa khơi thông mấy kinh mạch, nàng phát hiện linh lực của mình ngày càng tăng tiến, mặc dù đạo hạnh không thể tăng thêm, nhưng linh lực tự sinh ra, bởi vậy khi ngự kiếm, thi pháp hay điều khiển pháp khí đều có rất nhiều lợi ích.
Nói cách khác, dù nàng phải tiếp tục tích lũy công đứa mới có thể phi thăng nhưng lực chiến đấu vẫn không ngừng tăng cao, khi trước đến Bắc Di tốn hai canh giờ, bây giờ chỉ cần nửa canh giờ là đến. Kiếm trận của nàng cũng đã từ phạm vi năm mươi dặm lên đến hơn trăm dặm, có thể nói là tăng vọt.
Qua mấy tháng như vậy, Mộ Cửu cảm thấy linh lực quanh thân đã có thể tự động hấp thụ kim linh, ngay cả Lưu Tuấn cũng cảm thấy thần thái nàng sáng láng, ánh mắt cũng tốt lên không ít. Ảo thuật mà Mộ Dung Liễu Diệp truyền cho nàng cũng bắt đầu tu luyện, huyễn trận đơn gian có thể tạo ra mấy cái.
Khi Doãn Tuyết Như đến thăm nàng vừa vặn đúng lúc nàng đang tạo huyễn cảnh huấn luyện A Phục, kết quả hại người ta tưởng rằng đi nhầm đường, đi tới đi lui trước cửa vô số lần, cuối cùng khi nhìn thấy Tiểu Tinh ôm giỏ trái cây từ rừng cây đi ra mới biết hóa ra là ảo thuật.
i Mộ Cửu mang theo Tiểu Tinh dọn đi, Tử Linh uyển lại có người ở, Dư Tiểu Liên quay về, ngoài ra có thêm hai tán tu. Dương Vận bị cưỡng chế không được quay lại, Trường Diễn Tinh Quân hiển nhiên có ý định tách họ ra vĩnh viễn.
" Có điều, trước đây không lâu có người tự xưng là đệ tử Mật Dương Tông hỏi thăm ngươi." Doãn Tuyết Như được giữ lại ăn trưa, ăn xong liền ngồi trong hoa viên ăn vải với Mộ Cửu, vừa ăn vừa nói chuyện, " Ngươi phá được vụ án Thanh Khâu ai cũng biết, họ nghe được tên ngươi liền hỏi thăm, trùng hợp hỏi ta, ta thấy họ không có ý tốt liền không để ý đến."
Mật Dương Tông?
Nếu nàng không nhắc đến cái này thì Mộ Cửu cũng sắp quên, nàng chính là bởi Mật Dương Tông mà bị Lưu Dương ném tới Thiên Đình làm tiên sai đây! Có điều bây giờ nàng không phải sợ, thủ phạm phá núi của họ đang ở ngay nơi này của nàng, hơn nữa còn là sư thúc của tổ sư gia của họ, có chỗ dựa lớn như vậy, mười Mật Dương Tông nàng cũng không sợ.
Nàng nói: " Phải, không cần để ý tới, cõi đời này khó dò nhất là lòng người, ai biết họ có thể làm nên chuyện gì." Lại hỏi, " Chuyện Thanh Khâu qua đi, Xiển giáo cũng không biết thế nào?" Lục Áp nói Xiển giáo có đại kiếp nạn, cũng không biết là thật hay giả.
Doãn Tuyết Như không đổi sắc, nghiêm túc nói: " Mấy tháng trước, Cách Hận Thiên đã truyền mệnh lệnh đến các tông, nghiêm lệnh thận trọng từ lời nói đến việc làm, nhưng trời cao hoàng đế xa, Xiển giáo lớn như vậy, ai sẽ thực sự làm theo? Có điều đúng là thu liễm hơn nhiều. Đúng rồi, ta nghe nói trước kia Minh Nguyên Tông tìm tới Thanh Khâu, sau đó lại không có động tĩnh gì nữa."
Nói đến Minh Nguyên Tông, Mộ Cửu mới bừng tỉnh nhớ tới đã thật lâu chưa gặp Lâm Kiến Nho, cũng không biết hắn thế nào rồi? Gần đây tuy rằng cũng thường chạm mặt, cũng biết hắn còn đang làm ở Tuần Sát Ty nhưng không thể trò chuyện được gì, hai nha môn cách nhau rất xa, trừ khi cố ý đến, bằng không xác suất gặp nhau ngẫu nhiên không lớn.
Minh Nguyên Tông không đến Thanh Khâu đòi lẽ phải, vậy có phải nói việc của hắn đã trôi qua?
Tuy nàng không tán thành việc hắn giết cha, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được muốn giúp hắn, ăn trưa xong, nàng lấy cớ đi tìm một đồng liêu, cùng Doãn Tuyết Như đến Chu Tước quán.
Nhưng Lâm Kiến Nho không ở đó. Nàng hỏi thăm người xung quanh, mới biết hắn gần đây phải làm ca sớm, đã đến nha môn.
" Ngài có gì cần nói, ta sẽ giúp ngài báo lại với hắn." Nàng đã tấn chức, những người xung quanh cũng trở nên kính trọng nàng.
Mộ Cửu thấy không cần thiết, nàng chỉ cần biết hắn khỏe mạnh là được rồi.
Nào biết, vừa quay người rời đi, nàng liền suýt đụng phải lồng ngực của một người! Định thần lại nhìn, đúng là hắn!
Có thể thấy hắn quay lại vội vàng, thế nhưng thần thái sáng láng, gần đây hẳn là tương đôi khá. Mộ Cửu liền cười: " Hôm nay ta không phải đi làm, vừa nãy đi ngang qua đây, cứ tưởng ngươi không ở đây, không ngờ ngươi lại quay lại."
Lâm Kiến Nho cũng cười với nàng: " Ta nghe nói ngươi tới nên đặc biệt quay về." Hắn trả ca sớm, đến cửa liền có người nói cho hắn rằng Mộ Cửu đang đi đến Thanh Tùng uyển nên vội vàng trở về.
" Vào trong ngồi một chút đi." Hắn chỉ tay vào trong phòng.
Hung thủ giết chết Lâm Tiếp đã định, Cơ Vịnh Phương đã chết, hắn cũng không sợ Lục Nhai làm lộ chuyện cũ của hắn.
Mộ Cửu không muốn thất tín với Lục Áp, nói:" Ta chỉ là nghe nói Cơ Mẫn Quân không tiếp tục đến Thanh Khâu, vì thế muốn hỏi ngươi sự tình thế nào rồi?"
Lâm Kiến Nho nhìn hai bên, dẫn nàng đến dưới một cây thông to ngoài cửa viện: " Đã giải quyết rồi."
" Ồ, như thế nào vậy?" Mộ Cửu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Kiến Nho im lặng một chút rồi đáp: " Có lẽ là bởi Đâu Suất Cung hạ lệnh, vì thế không dám nữa."
Hắn không dám nói thật với nàng, nếu để nàng biết hắn giá họa cho Cơ Vịnh Phương, nàng sẽ không bao giờ tha thứ.
Mộ Cửu bèn gật đầu: " Như vậy cũng tốt. Việc này dù đã qua rồi, nhưng linh căn của ngươi chưa thanh, Lục Áp nói, nếu không cẩn thận ngươi sẽ bị tà căn quấy phá, ảnh hưởng đến tu hành."
" Ta biết." Hắn nói khẽ, " Ta biết ta không nên giết cha, mấy tháng nay ta đều chuyên tâm tu luyện, tranh thủ tìm biện pháp tẩy sạch linh căn một lần nữa." Đúng rồi, hắn lấy cuốn sách luyện khí mà nàng đã đưa cho hắn lúc trước ra, " Ta đã học xong cuốn này, vừa vặn trả lại cho ngươi."
Mộ Cửu cầm lấy nhìn một chút, thấy một bên giấy đã hơi mòn, đúng là đã được hắn nghiên cứu kĩ càng.
" Cảm ơn ngươi." Hắn nói.
" Cảm ơn cái gì." Mộ Cửu cầm cuốn sách lên, " Chỉ là vừa vặn trùng hợp thôi."
Ngẫm lại cũng không có chuyện gì khác, nàng dặn dò hai ba câu rồi lên đường.
Lâm Kiến Nho nhìn theo nàng ra khỏi cửa lớn.
Ngoài chuyện Cơ Vịnh Phương, hắn không lừa nàng chuyện gì khác. Mấy tháng nay quả thực hắn đã chuyên tâm tu luyện, năng lực nghe lời đoán ý của hắn từ khi còn ở Minh Nguyên Tông giúp hắn thu thập được thiện duyên trong Thiên Binh Doanh, có lúc cũng có thể được tự mình tiến vào Tàng Cư Các đọc điển tịch. Hắn biết linh căn của mình có thể được tẩy sạch, nhưng cơ duyên này chỉ có thể gặp không thể cầu.
Nhưng dù thế nào, hi vọng rằng cuối cùng sẽ tốt đẹp.
Trước lúc đó, điều hắn có thể làm chính là khổ tu đạo pháp.
Đạo pháp không đủ, có cơ duyên cũng là toi công.