Tháng ngày trôi qua chậm rãi yên bình, mỗi người có mục tiêu của chính mình, không ngừng nỗ lực thực hiện.

Hơn nữa còn tiến về phía trước thuận lợi như nước chảy.

Mộ Cửu vẫn buổi sáng đến nha môn, buổi tối tu luyện, thỉnh thoảng cũng dẫn A Phục ra ngoài tản bộ, sống rất an nhàn.

Hôm đó, nàng vừa mang A Phục trở về, Lý Nghi trong nha môn đột nhiên đi tới, bái kiến nàng rồi nói: " Sáng nay nha môn mới mở cửa đã nhận được một vụ án, trên Kỳ Tử Sơn ngoài Nam Thiên Môn có một Đào Tiên, rừng đào trồng ngoài cửa nhà bị phá hủy sạch sành sanh, có thể coi là mất hết vốn liếng. Lưu đại nhân truyền lời, mời đại nhân đi kiểm tra một chút."

Thở dài một tiếng, nàng quản chính là những chuyện xấu cướp gà trộm chó này đây.

Thế nhưng đây là nhiệm vụ của nàng, hết cách rồi, cũng không thể may mắn nhận một đại án sau đó liền lên chức được.

Thu thập xong ở đây, nàng liền dẫn theo hai tiên sai đến Kỳ Tử Sơn.

Phong quang trên núi Kỳ Tử Sơn tuyệt đẹp, khắp nơi là thanh sơn tú thủy, còn chưa lên đến đỉnh núi đã nghe thấy tiếng khóc. Đến khi lên đến đỉnh núi, nàng liền thấy một rừng đào như bị tàn phá bởi gió lốc, khắp nơi tàn tạ không thể tả, một tiểu nữ tiên ngồi sau nhà gỗ, cầm cái giỏ khóc dữ dội, xung quanh là các tỷ muội đang khuyên nhủ.

Có người để ý đến Mộ Cửu, nhảy dựng lên: " Đến rồi đến rồi! Quan sai Thiên Đình đến rồi!"

Tiểu đào tiên lập tức ngừng khóc, thấy Mộ Cửu một thân nhung trang liền hành lễ, sau đó mới thút thít kể: " Đêm qua không biết ai tới, ta nghe bên ngoài có tiếng rít chói tai, lúc đó không để ý, sáng nay vừa nhìn, vậy mà rừng đào của ta đã bị phá hủy, đây là một nghìn năm tâm huyết của ta, mong đại nhân thay ta làm chủ!"

Nói chưa dứt lời, nước mắt nàng lại chảy xuống.

Các đào tiên khác dồn dập vây lại khuyên can an ủi, lại mồm năm miệng mười nói rằng rừng đào này nàng đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết gì gì đó.

Mộ Cửu nhìn quanh, thật giống vừa xảy ra thiên tai, lại hoàn toàn không có dấu vết, điều tra kiểu gì bây giờ?

Nhưng nàng vẫn mang người di chuyển vào trong rừng.

Diện tích cánh rừng có đến mấy trăm mẫu, chiếm khoảng ba phần mười Kỳ Tử Sơn. Chứng trăm cây đào không một cây nào may mắn thoát thân, hoa đào rơi đầy đất, nụ đào rơi xuống đất thành bùn. Thế nhưng không có vết chân, không thấy có người đi qua.

Đương nhiên, có thể hủy diệt một mảnh rừng như vậy không phải là kẻ đầu đường xó chợ, tám phần mười không đứng trong rừng xuất thủ.

" Các ngươi chia ra đi về hai hướng Đông Nam, ta sẽ đi xem hai phía Tây Bắc." Nàng phân phó, sau đó chuyển hướng bay về phía Bắc. Đào tiên và những tiểu tiên khắc bám chặt theo sau nàng, còn líu ra líu ríu cho nàng nghe kỳ văn dị sự, đám tiểu nha đầu này, mặc dù đã thành tiên nhưng không thoát được bản tính thiếu nữ, có gì không đúng đều xuyên tạc đến mơ hồ.

" Thật đó, đại nhân, đêm hôm qua ta còn nhìn thấy giữa trời hình như có rồng bay qua, vèo một cái đã không thấy nữa." Tiểu mai tiên sinh động kể lại.

" Ta nhìn thấy vài con Phượng Hoàng, chúng còn đậu xuống trên đỉnh núi của ta." Tiểu trúc tiên nói càng chân thực hơn.

Đào tiên lo lắng: " Nếu là rồng, Phượng Hoàng hủy rừng của ta, ta làm sao đi tìm họ được a!"

Long Phượng là thần thú, căn bản không cần động thủ đã có thể đánh bẹp nàng rồi.

" Ta nói này, đầu óc của các ngươi sao không dùng lên những việc khác?" Mộ Cửu đáp xuống một tảng đá lớn, " Các ngươi cứ gầm gầm gừ gừ nói như thế, tại sao không đi làm thần côn đi?"

Những tiểu cô nương này bị nàng nói đến mặt đỏ tới tận mang tai, thế nhưng sự nhiệt tình bát quái sao có khả năng bớt đi?

Vì thế lại tiếp tục: " Vốn là... a!"

Mộ Cửu cảm thấy họ nói chuyện thật dài dòng, nói thì nói đi chứ, còn phải thêm một cái thán từ. Không những vậy, các nàng còn miêu tả đến mức mặt mũi trắng bệch...

Mặt mũi trắng bệch?

Mộ Cửu lập tức biết có điều không ổn, theo tầm mắt của các nàng mà chuyển thân, chưa kịp nhìn rõ ràng liền có một trận kình phong như dời núi lấp biển thổi tới! Nàng vội vã rút kiếm, chưa kịp ra chiêu liền bị một cỗ cương khí đánh về!

Con bà nó, lại còn gặp phải cường địch!

Đào tiên đã chọc phải đối thủ gì đây?!

Từ vụ án Thanh Khâu đến nay đã được một năm, nàng lập tức vận chân khí khắp tứ chi, thẳng tắp lùi lại mấy trượng, nhảy lên một đám mây!

Trước mặt nàng là một vòng lốc xoáy, chuyển động như con quay, tốc độ nhanh khiến người ta không thể chấp nhận được, vòng lốc xoáy này càng đến gần, sức hút lại càng mạnh, không đến chốc lát, lá hoa đào và cành khô rơi trên mặt đất đều bị hút lên! Đám tiểu tiên dồn dập sử dụng pháp lực chống lại, nhưng lực hút của vòng lốc xoáy đó vẫn càng ngày càng lớn, càng ngày càng mạnh, dường như muốn đem cả ngọn núi hút vào!

Mộ Cửu thấy vậy, đang muốn lấy còi triệu hoán trợ lực, lúc này vòng lốc xoáy đột nhiên tăng tốc xông về phía nàng!

Nàng vội vã mặc Tránh Tiên Thường trốn thoát, vòng lốc xoáy không tìm được mục tiêu, nhất thời như ruồi không đầu nhảy loạn lên trong hốc núi.

Lấy công lực của nàng hiện tại, đồng thời đối phó với ba, năm Hóa Thần kỳ cũng không thành vấn đề, nhưng tình hình trước mắt hung hiểm, vòng lốc xoáy này tuy khí thế hung hăng nhưng nhìn qua không giống như muốn đánh tất cả mọi người, mà như đặc biệt hướng về phía nàng!

Tại sao lại là nàng?

Nàng gần đây đi đường không đắc tội người nào, đột nhiên có người nhìn nàng không hợp mắt rồi ?

Một lúc sau, một luồng lam ảnh đột nhiên vọt ra từ đỉnh vòng lốc xoáy, hóa ra là một nam tử trung niên mặc áo lam ! Nam tử này lông mày rậm che mắt, mặt chữ điền, trên môi là hai sợi râu cá trê, một thân trang phục quyền quý, đầu đeo ngọc long quan tám tấc, trước sau có khảm ngocj, một thân lam y nạm vàng, bên hông theo thắt lưng ngọc, vừa nhìn liền biết không phải là hàng vỉa hè !

Là trang phục của vương giả Thần giới!

Điều này càng khiến nàng buồn bực, nàng nhiều nhất cũng chỉ là một tiểu Hóa Thần, tại sao luôn dẫn tới những nhân vật đặc biệt nhắm vào nàng mà rat ay?

Mộ Cửu xác định không quen biết hắn, nhưng càng ngày càng có thể khẳng định hắn hướng về nàng.

Đang buồn bực, người này lại đột nhiên trừng mắt về phía nàng, sau đó nhảy lên không, tay phải biến thành trảo lợi hại đánh về phía nàng, khiến nàng sợ đến mức lập tức ra chiêu nghênh chiến!

Nàng đúng là đã quên điều Lưu Dương từng nói, Tránh Tiên Thường không phải người nào cũng có thể tránh, người trước mặt nàng đây lai lịch khá lớn, đương nhiên không giấu nổi hắn, đành phải hiện thân: " Không biết các hạ là thần thánh phương nào? Quách Mộ Cửu ta có từng đắc tội các hạ?"

Giữa không trung truyền đến một tiếng hừ lạnh, vị đại tiên đó dừng tay, trừng mắt nhìn nàng như thể nhìn một khúc thịt trên thớt gỗ: " Ngươi vừa chính miệng thừa nhận ngươi là Quách Mộ Cửu, vậy thì dễ làm rồi! Trả mạng con trai ta đây!"

Nói xong, lại một làn sóng cương khí khác ập đến.

Mộ Cửu nghe xong liền bối rối, con trai hắn? Con trai của hắn là ai? Nàng đã từng giết người rồi hả? Có biết chụp mũ loạn như vậy là không tốt không?!

" Vị lão bá này, có phải ngươi đã nhầm rồi không? Nói chuyện cần phải có chứng cứ!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play