Mộ Cửu cúi đầu nhìn, quả nhiên là nàng cầm nhầm.

" Có điều cũng không sao cả." Tên khốn này nhếch môi, móc ra một cái khăn giúp nàng lau miệng. Chỉ là một cái chén thôi, về sau đồ của hắn có thể để nàng tùy tiện dùng nha. Hiện tại hắn mới phát hiện, hóa ra để lộ bản tôn chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu, ít nhất có thể bớt đi một đống phiền toái. Như bây giờ rất tốt, một câu chặt đứt tiên căn là có thể khiến nàng ngoan ngoãn.

Mộ Cửu hai tay cầm chén, đã có chút muốn đánh người.

" Ta hỏi nàng để Tâm Kinh ở đâu." Lục Áp thúc giục.

Nàng bất đắc dĩ nói: " Để ta về phòng lấy vậy."

Nói xong, nàng nhảy xuống giường, quay đầu ném lại một câu: " Tìm được rồi ta sẽ quay lại."

Đừng có mà tiếp tục cản nàng! Trời đã tối rồi a! Nàng và hắn cô nam quả nữ, như vậy sẽ khiến mấy kẻ thích hóng hớt sống ở đây nghi ngờ!

Lục Áp vui vẻ đáp ứng, nhìn nàng ra khỏi cửa.

Mộ Cửu tự biết không thoát nổi tên ác ôn này, chỉ có thể về phòng để lấy. Tiểu Tinh không biết đã đi đâu rồi, nàng cầm viên dạ minh châu mà lão hồ ly tặng khi trước ngắm nhìn một hồi, sau đó lấy ra mảnh lá viết về mị thuật, chuẩn bị giấu trong tủ quần áo.

Thế nhưng nàng còn chưa làm được một nửa, một cái tay liền xuất hiện, cướp hết lá vàng của nàng đi!

Mộ Cửu giật nảy cả mình, đương nhiên người ra tay là Lục Áp, hắn đang cầm mảnh lá đứng bên cạnh dạ minh châu, tinh tế lật xem: " Mị...thuật?"

Mộ Cửu sắp đâm đầu xuống đất được rồi! Nàng vồ đến cướp giật: " Trả lại cho ta!"

Lục Áp vươn tay ra, nàng liền nhào thẳng vào lòng hắn. Sau đó, hắn liền vững vàng thu hai tay lai, nàng liền bị giam chặt trong ngực hắn, không thể động đậy: " Coi như là học mị thuật cũng không cần gấp gáp như thế. Nàng không có ý định tìm ta luyện tập một chút sao?" Hắn cúi đầu nhìn nàng, khóe môi nhếch lên, vui vẻ cực kì.

Hai môn pháp lợi hại nhất của Thanh Khâu đều truyền cho nàng, món quà này quả thật không tệ.

Mộ Cửu thật sự suýt thì thất khiếu chảy máu, yếu ớt giải thích: " Ta không muốn học cái này..."

" Người ta tặng quà, nàng từ chối sao được. Đây chính là pháp thuật hiếm thấy, đừng ngại, học một chút đi." Lục Áp buông tay ra, từ trên cao nhìn nàng như sói xám nhìn thỏ trắng.

Mộ Cửu có cảm giác máu trong mạch máu đang trực tiếp muốn phunra ngoài.

Nàng thật sự rất muốn bóp chết tên khốn kiếp này... Không thấy nàng đang lúng túng sắp chết rồi hay sao? Lại còn chế nhạo nàng! Nàng cắn răng nói: " Nếu ngài muốn học thì có thể đi tìm lão hồ ly, tương lai cho lão bà của ngài học, bảo đảm hàng đêm sẽ hầu hạ ngài đến chảy máu mũi..." Bắt nạt nàng thì có gì tài giỏi? Cũng không cho đại tiên hắn vòng hào quang nào trên đầu đâu a!

" Ồ, nàng nói lão bà của ta sao..."

Lục Áp vừa nhìn chữ trên lá vàng vừa đưa tay vỗ vỗ đầu nàng: " Ý kiến của nàng rất hay. Có điều nói đi nói lại..." Nói xong, hắn lại quay đầu, tràn đầy phấn khởi nhìn về phía nàng, " Dáng vẻ của nàng ấy ta rất thích, nếu nàng ấy muốn học thì đương nhiên là được, rất nhiều lạc thú mà. Vạn nhất không muốn học thì cũng không sao. Nàng nói xem?"

Nói xem cái rắm!!!

Mộ Cửu hận không thể tung ra một tia sét đánh chết hắn! Nàng đưa tay lên xoa xoa má, bỗng nhiên trong lòng rơi bộp một tiếng... Hắn đã có phu nhân rồi?

Trước kia không phải còn nói không có đối tượng sao, sao nghe ý tứ của hắn cứ như đã có mục tiêu rồi?

Nàng nhìn hắn từ trên xuống dưới, sự táo bạo đánh cướp vừa rồi như bị người ta nhét vào bụi cỏ.

Nhưng không đúng, hắn chỉ nói hắn chưa kết hôn, cũng không có đối tượng để yêu đương, mà hắn cũng nói thiên thượng địa hạ có rất nhiều cô nương muốn truy cầu hắn, lấy thân phận và tài mạo của hắn đây không phải không thể a, nói không chừng sớm đã vừa ý ai đó, chỉ cần cơ hội phát triển thêm một bước nữa thôi.

Hắn sống mấy trăm ngàn năm, ánh mắt sớm đã nên luyện thành, chắc hẳn đã vừa ý một tiên nữ cao quý lãnh diễm, tuyệt không thể khiến người ta thân cận, không đáp ứng hắn nhanh như vậy cũng là bình thường.

Nghĩ như vậy, sức mạnh bát quái của nàng lại bùng lên, mò tới gần: " Ngươi nói nàng ấy là ai? Tại sao ta chưa nghe ngươi kể lần nào?" Gần đây hắn không phải đều đi cùng với nàng sao? Lẽ nào còn lén lút chạy ra ngoài ngắm gái?

" Nha, nàng thông minh như vậy, không biết cũng không kì lạ a." Lục Áp trêu chọc ngồi xuống ghế.

Mộ Cửu suýt nữa thì tức đến nổ tung! Nàng đi tới, lấy tư thế thái sơn áp đỉnh chống nạnh trước mặt hắn: " Ngươi thật giống như đang xem thường sự thông minh của ta!"

Lục Áp hơi ngẩng đầu lên nhìn nàng: " Không phải ta coi thường nàng, ta cảm thấy nàng đang đánh giá cao chính mình."

Cái đầu ngươi! Nàng gần đây thật xui xẻo a!

Đầu tiên là Thượng Quan Duẩn không đem chủ nhân là nàng để trong mắt, tiếp theo là tên Lục Áp này... Được rồi, hắn là thượng thần, hắn có lý, hắn chen nhau đổi tiền thế nào nàng đều không dám có lời oán hận, nhưng hắn mạnh khỏe ăn ăn ngủ ngủ ở nhà nàng, sao lại nói lời khó nghe như vậy a?

Nàng thông minh, nàng thông mình thì làm sao?

Trước kia khi còn đi học nàng luôn được nhận học bổng a! Người ta tu tiên vạn năm mới đến được Hóa Thần kỳ, tốt hơn một chút thì cũng bốn, năm ngàn năm, nàng mới tu luyện hai ngàn năm liền thành, tuy tu vi có chút không đủ, nhưng linh lực của nàng đã tu đến đó rồi, điều này vẫn chưa nói được rằng nàng thông minh sao?

Nàng không muốn nhiều lời với hắn, liền vươn tay đoạt lá: " Trả lại cho ta! Sắc trời không còn sớm, ta muốn đi ngủ!"

" Ta giúp nàng nghiên cứu trước, sau đó sẽ dạy nàng." Lục Áp đưa tay ra sau. Ảo thuật thì cũng được thôi, nhưng mị thuật có thể để nàng học sao? Nàng học xong định đi mê hoặc ai? Trừ hắn ra, ai cũng không cho. Để đề phòng vạn nhất, hắn sẽ tịch thu cho an toàn.

" Trả lại đây!" Mộ Cửu giậm chân tức giận vồ tới, rơi vào tay hắn, nàng sẽ bị chê cười cả đời!

Nàng vừa bồ một cái, Lục Áp lập tức ngả ra sau, Mộ Cửu không có gì đỡ, ngã gục trên người hắn.

" Thật ngoan." Lục Áp cưng chiều xoa đầu nàng.

" Cửu Cửu, Cửu Cửu..."

Lúc này, cửa phòng bỗng bật mở, Tiểu Tinh bưng đĩa hoa quả tươi ở đó, mắt miệng nhất thời còn lớn hơn so với Đồng La: " Ngươi đang làm gì?"

Mộ Cửu nhanh chóng bò lên, cả người bù xù như bị cuồng phong quét qua.

Lục Áp bình tĩnh phủi áo choàng đứng lên, thu lá vàng vào ngực, sau đó cầm một quả lê trong mâm trên ăn, nói: " Bắt đầu từ mai, đêm nào cũng đến phòng ta luyện khí nửa canh giờ."

Đi chết đi!

Mộ Cửu đập gối!

Miếng lá vàng viết về mị thuật đã bị Lục Áp cầm theo. Mộ Cửu không yêu quý gì nó, nhưng không muốn hắn lấy đi, thứ nhất là vì nó là của hồng hồ ly, nàng không cần thì sẽ đem trả nàng ta sau, thứ hai, nàng thật sự không dám nghĩ Lục Áp về sau sẽ chế nhạo nàng ra sao.

Vì thế, hôm sau, nàng liền quên lời hắn nói, đêm đến mang theo A Phục đến Ngân Hả đi dạo một vòng. Nhưng nào có biết, mới về tới cửa, nàng đã bị hắn lôi đến nhà Đông tu luyện. Mộ Cửu bị tình thế ép buộc không thể không theo, cũng may Lục Áp không nhắc lại chuyện lá vàng, hơn nữa lại còn đúng là bắt nàng luyện khí tu đạo, chính kinh đến khó hiểu.

Nhiều ngày sau cũng như thế, buổi tối sẽ có nửa canh giờ luyện khí không đùa giỡn, toàn tâm toàn ý nghiêm khắc dạy nàng như Lưu Dương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play