Thượng Quan Duẩn bị nghẹn đến suýt chút nữa đã chạy ra sân chồng cây chuối!
Hắn vội la lên: " Ngươi không nhận, ta nói lại với họ như thế nào? Ta lấy danh nghĩa tặng quà nên mới tới, ngươi không nhận, làm sao ta có thể ở lại?"
" Thật là nhìn không ra, ngươi cũng có lúc mặt dày như thế!" Mộ Cửu cười cười. Có điều quên đi, tuy hắn đáng ghét, nhưng tâm ý của cha mẹ hắn quả là hiếm thấy, nàng giúp đỡ con trai của họ một lần là được rồi. Nàng nói, " Ta sẽ viết thư gửi cha mẹ ngươi, ngươi cứ thành thành thật thật ở lại nơi này đi!"
Thượng Quan Duẩn hưng phấn đến mức hận không thể tự biến mình thành một con khỉ để nhảy nhót.
Mặc dù Mộ Cửu đối với con mắt không nhìn được chúa của hắn rất có ý kiến, nhưng chủ yếu là trong nhà thiếu người làm việc, mởi Kim Ti Hầu thì phải dùng tiền, mấu chốt là không ai biết đánh nhau như Thượng Quan Thất điện hạ hắn, dùng hắn giữ nhà cũng có chút oai phong, đúng không?
Chuyện trong nha môn không có nhiều, hơn nữa cũng không cần đến nha môn báo danh thường xuyên như trước, Mộ Cửu ăn xong điểm tâm mới tới.
Những ngày tháng hiện tại thật sự rất thái bình, hơn nữa còn thoải mái đến mức khiến nàng cảm thấy có chút tẻ nhạt, ngay cả Lục Áp dường như cũng cảm nhận được tâm trạng của nàng, khi dạy dỗ A Phục cũng thường kéo nàng theo.
A Phục đã rất mạnh, không chỉ có thể một lần nhảy được lên đến mấy trăm dặm mà sức chiến đấu cũng tăng rất nhanh, hiện tại đã từ thích bắt bươm bướm chuyển thành thích bắt chim nhỏ, phàm là những con chim bay ngang qua trong phạm vi mười dặm đều bị nó tóm lại chơi đùa một lúc mới thả đi. Có vài con chim đang trên đường về cho con ăn, bị bắt lại khiến nắm sâu kiếm được không chạy thì chết, nhưng cũng không có cách nào.
Tiểu Tinh cảm thấy thương cho chúng, mỗi khi chúng bị bắt xuống đều sẽ cho chúng vài con sâu để mang về cho con ăn.
Đã vậy, đám chim mẹ hình như còn không bài xích, đa số đều gọi A Phục là A Phục Đại Vương, mỗi ngày đều mở hội chim trong sân, nghĩ đủ loại chủ để để chơi với nó.
Có điều, Lục Áp chê chúng quá ồn ào, đuổi hết chúng ra hoa viên phía sau, mặc kệ chúng có cầu xin thế nào đi nữa.
Lục Áp dạy A Phục xong, cũng tiện thể dạy luôn Tiểu Tinh.
Tiểu Tinh đã học xong tâm pháp mà Mộ Cửu dạy, pháp lực hiện tại cũng tăng nhanh, khí tức ổn hơn khi trước rất nhiều. Lục Áp tùy tiện chỉ điểm cho nó mấy lần, sau đó còn giúp nó mở ra hai mạch Nhâm Đốc, hiện tại nó đã tiến vào Kết Đan kỳ.
Lục Áp dạy họ vào buổi sáng, buổi tối liền gọi Mộ Cửu vào phòng.
" Mặc dù chuyện phi thăng của nàng có định số, ta không giúp được, nhưng vấn đề về linh lực hay tu vi vẫn có thể động tay một chút. Hiện tại nàng đã thăng chức, sống ở Thiên Đình đã được hơn nửa năm, đã có thể dỡ bỏ phong ấn ngàn năm tu vi ra rồi."
Nói xong, hắn liền nhẹ nhàng cầm cổ tay nàng một cái, nhất thời, Mộ Cửu liền cảm thấy các huyệt vị trên cơ thể như có linh lực trào ra, sau đó tinh thần vô cùng thoải mái, tinh lực so với trước kia càng dồi dào hơn. Nàng thuận tay ném kiếm lên không trung, thanh kiếm liền chỉ đâu chém đó, quả thực không cần tốn quá nhiều sức lực.
Trước kia nàng vốn đã có hai ngàn năm tu vi, sau đó Mộ Dung Liễu Diệp truyền thêm cho nàng ba ngàn năm tu vi, hiện tại cũng đã có ba ngàn năm rồi. Cũng có thể coi là một Hóa Thần kỳ thâm niên được rồi.
" Ngày sau gặp lại mấy người như lão hồ ly đó, ta sẽ không cần chật vật như vậy nữa rồi?" Nàng cao hứng ngồi xếp bằng trên gường, nhìn Lục Áp cũng đang ngồi xếp bằng phía đối diện.
Lục Áp hừ nhẹ: " Người ta cũng không coi nàng là đối thủ."
Mộ Cửu suy nghĩ một chút, lại nói: " Vậy nếu ta tu luyện thành công ảo thuật mà con hồ ly kia cho thì sao?"
" Ảo thuật chỉ là chướng nhãn pháp, không có sức chiến đấu thực tế, đụng phải người như ta sẽ chưa cần mở miệng đã bị giết chết luôn rồi." Lục Áp xem thường.
Mộ Cửu nghe vậy liền bĩu môi: " Người như ngài khắp trên trời dưới đất cũng chỉ có bốn, ta sẽ không xui xẻo đến mức lúc nào cũng đụng phải họ chứ?" Lại nói, ba người còn lại có ai lại rảnh rỗi nhàm chán đi chạy loạn khắp nơi như hắn không? Chẳng lẽ Hồng Quân, Hỗn Bằng và cả Nữ Oa nương nương nữa, mỗi khi không có việc gì làm liền chạy đến tam giới đi dạo?
Lục Áp không vui: " Lúc nào cũng 'ngài ngài ngài', ta hoàn toàn không có cách nào hàn huyên với nàng cả."
Cái chữ đó rất khiến hắn dễ sản sinh tự ti a, rõ ràng họ nhìn qua cũng không khác nhau là mấy... Coi như hắn nhìn qua đúng là có già hơn nàng vài tuổi, nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn cục được chưa?
Hắn tung quạt ra phẩy phẩy, nghiêng người nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
" Được được." Mộ Cửu không có tâm tư dây dưa với hắn chuyện này, " Ta về phòng luyện ảo thuật đây."
Nói xong, nàng nhổm mông định bò dậy rời đi.
Lục Áp bỗng nhiên quay sang nhìn nàng: " Tại sao phải về phòng luyện? Không thể luyện ở đây sao?"
Đương nhiên không thể luyện ở đây! Hai mảnh lá vàng tâm pháp Tâm Kinh vẫn đều bị giấu trong người nàng, vạn nhất nàng lấy nhầm mảnh viết về mị thuật, nàng còn có mặt mũi đi gặp người sao? Nói thật, đáng lẽ ra nàng nên phi đến Thanh Khâu ném lại thân mị thuật mà con hồ ly kia cho nàng mới phải!
" Ta thấy về phòng khá yên tĩnh." Nàng vừa nói vừa nhảy xuống giường.
Nói chưa rõ ràng, Lục Áp làm sao có khả năng để nàng đi? Cánh tay dài của hắn duỗi ra, thản nhiên ngăn nàng lại: " Nàng luyện ở đây đi."
Mộ Cửu nhìn cánh tay chắn trước ngực nàng mà hết chỗ nói, từ khi nào hắn lại trở thành người không phân rõ phải trái thế này?
" Nếu ta từ chối?" Nàng thử hỏi.
" Ta sẽ chặt đứt tiên căn của nàng." Khốn nạn chính là khốn nạn, bắt được trọng điểm chuẩn xác như thế đấy! Mấu chốt là hắn khi nói câu này còn mặt không biến sắc tim không đập, giọng điệu như muốn chém nàng thành vài miếng vậy.
Mộ Cửu nghẹn khí, phẫn nộ ngồi lại xuống giường.
Động một chút là lấy cái này ra uy hiếp nàng, rốt cục hắn có tí phong độ nào hay không?
Nhưng Lục Áp lại vô cùng hài lòng, hắn pha cho nàng một chén trà, còn bóc cho nàng một quả cam, dáng vẻ không có chút nào sốt ruột, đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống, đưa cam đến bên miệng. Nàng không có tâm trạng ăn, hắn liền nhếch môi một cái, cuối cùng, Mộ Cửu đành chịu khuất phục dưới dâm uy của hắn, miễn cưỡng mở miệng.
Nàng rất uất ức!
Không ngờ nàng đã thoát được Dương Vận và Dư Tiểu Liên, vậy mà không thoát được cái tên này.
Những ngày tháng này đến bao giờ mới kết thúc? Ai đó tới đem cái tên này kéo đi đi!
Đường đến tầng trời thứ 39 là thế nào nhỉ? Nàng có nên đi cáo trạng với Nữ Oa và Hỗn Bằng không?
" Đưa tâm pháp Tâm Kinh cho ta xem qua một chút." Lục Áp vừa cho nàng ăn vừa nheo mắt ngắm nàng, dưới mái tóc đen bóng của nàng là một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, lông mi dài cong vút, hai bên má vì đang nhai cam mà phồng lên, đáng yêu cực kì. Hắn thực sự chỉ muốn vươn tay bóp má nàng một cái.
Mộ Cửu lập tức hoảng hốt, ậm ờ nói: " Không mang."
" Để ở đâu, ta sẽ đi lấy." Hắn dương dương tự đắc nói.
" Ta... quên rồi." Mộ Cửu rướn cổ nuốt nốt miếng cam, sau đó vươn tay cầm lấy chén trà đặt trên bàn uống sạch.
Lục Áp liếc nhìn chén trà, nói: " Đó là của ta."