Đối với đê giai, trung giai tu sĩ, nhục thân chính là điểm tựa của sức mạnh, cũng là nguồn gốc mà sức mạnh phát huy ra. Mất đi nhục thân, dẫu cho tu sĩ có là hồn tu đi chăng nữa thì cũng tổn thất hơn chín thành thực lực. Bởi vậy mới thấy, ‘Cửu Tức Phục Khí’ là năng lực nghịch thiên đến chừng nào. Bất kể mọi vết thương, bất kể mọi thương tổn đều có thể hồi phục sau chín hơi thở. Pháp thuật này luyện đến viên mãn, tu sĩ lúc đó chẳng khác nào sở hữu một bộ thân thể gần như bất tử bất diệt.
Quả thực là vậy. Trên đời này, pháp thuật hồi phục thương thế có nhiều lắm, hiệu quả cũng không giống nhau. Thế nhưng, sở hữu năng lực nghịch thiên đến mức, có thể khôi phục lại mọi dạng tổn thương chỉ trong chín hơi thở thì cũng chỉ có ‘Cửu Tức Phục Khí’ mà thôi. Tại trong Đạo gia, địa vị của pháp thuật này cũng cực cao, là đứng hàng mấy vị trí đầu và nguyên thủy nhất mà thật lâu trước đây, vị Thánh Nhân nọ khai sáng Đạo gia từng sáng tạo.
Bích Phượng Chân nhân chỉ là Chân nhân mới tấn thăng của một phương tiểu thế giới. Nàng tiếp xúc đến truyền thừa không tính là bao nhiêu huyền diệu. Có thể tưởng tượng, khi chứng kiến Trần Nguyên thi triển ‘Cửu Tức Phục Khí’, nàng chấn kinh đến nhường nào.
“Ta lại không tin, năng lực của ngươi co thể sử dụng được vĩnh viễn.” Bích Phượng Chân nhân cắn răng nói. Kế tiếp, nàng điên cuồng rót thêm linh lực vào hạt châu đỏ rực kia, ý đồ công kích đối thủ, muốn sinh sinh mài chết hắn.
Trần Nguyên cũng là đau đầu. ‘Cửu Tức Phục Khí’ cũng là pháp thuật, thi triển cần hao tốn linh lực. Thương thế càng nặng, độ tiêu hao càng nhiều. Hắn cũng là tu sĩ, dù có tu là Đạo Cực hạn thì hắn cũng có giới hạn của bản thân. Hắn không có khả năng vĩnh viễn sử dụng môn pháp thuật này. Lấy tình trạng bị hạn chế bởi Lĩnh vực của đối phương, thậm chí tốc độ hồi phục linh lực của bản thân hắn cũng chỉ còn lại hai, ba thành so với trạng thái bình thường.
“Không được, nếu để mặc nàng tùy ý công kích, ta thật sự sẽ bị mài chết.” Trần Nguyên đau đầu nghĩ đến: “Công kích của đối phương được tăng cường bởi biển lửa này, ta cũng chịu hạn chế bởi nó. Vấn đề mấu chốt nằm tại chỗ, đối phương khống chế môi trường tác chiến.”
Sau cùng, làm ra quyết định: “Bằng mọi cách phải phá đi Lĩnh vực của đối phương.”
Ý nghĩ vừa ra, Hạo nhiên chính khí quanh thân Trần Nguyên bỗng nhiên sôi trào. Quanh thân hắn, hàng chục, hàng trăm rồi hàng ngàn thanh Hạo nhiên kiếm ngưng tụ, nhiều như sao trên trời. Chừng mười hơi thở qua đi, Hạo Nhiên chính khí mới ngừng ngưng tụ Hạo nhiên kiếm. Cả thảy đã có mười tám ngàn thanh kiếm khí đang vờn quanh người hắn.
“Bày trận.” Trần Nguyên khẽ thì thầm.
Mười tám ngàn thanh kiếm khí chia thành ba mươi sáu phần phần, tổ hợp thành ba mươi sáu bộ trận pháp nhỏ., mỗi bộ gồm năm trăm thanh kiếm khí kết hợp mà thành. Đến lượt ba mươi sáu bộ trận pháp nhỏ lại kết hợp với nhau, hình thành nên một bộ trận pháp lớn hơn.
Tam Thập Lục Huyền Thiên Trấn Tiên trận.
Trần Nguyên có ý đồ mượn nhờ sức mạnh của kiếm trận để áp chế Bất Tử Hỏa vực của Bích Phượng Chân nhân.
Quả nhiên, kiếm trận vừa ra, kiếm khí sắc bén tung hoành xé mở khoảng không gian rộng chừng ba ngàn trượng xung quanh Trần Nguyên. Hắn cảm thấy nhiệt độ hạ xuống nhanh chóng, lửa cũng bị dập tắt đi nhiều. Càng quan trọng hơn, áp lực trên thân thể nhẹ đi một nửa, thể nội linh lực vận chuyển càng theo đó mà thuận lợi hơn nhiều.
Đáng tiếc, để duy trì kiếm trận như thế là quá tốn tinh thần lực và linh lực. Hắn phải bỏ ra mười phần sức lực chỉ để thu về một, hai phần lợi ích vậy.
Bích Phượng Chân nhân đã tu hành gần hai nghìn năm. Ánh mắt của nàng là cỡ nào độc ác. Chẳng mất bao lâu, nàng nhìn ra tình huống của Trần Nguyên.
“Ngoan cố.” Bích Phượng Chân nhân khẽ hừ một tiếng.
Kế đến, nàng mạnh mẽ tăng lên cường độ của Lĩnh vực. Kiếm trận ngay lập tức bị ép co vào nhanh chóng, sụt giảm xuống còn chưa đầy nghìn trượng so với ba nghìn trượng ban đầu. Không chỉ có, thế, Trần Nguyên có thể cảm giác rõ ràng, sức ép mà hắn phải gánh chịu vẫn là thật lớn. Hắn sắp bị đẩy đến giới hạn.
Chung quy, hắn không có Lĩnh vực chân chính. Chỉ bằng một bộ trận pháp đơn thuần, lại có thể như thế nào chống lại Lĩnh vực, nơi mà tu sĩ đã vận dụng đến pháp tắc của chính mình để thay thế cho cái của thiên địa. Cả hai là tồn tại ở cấp độ hoàn toàn khác biệt.
Bích Phượng Chân nhân không dừng lại ở đó. Nàng vung tay lên, ba thanh phi kiếm từ trong nhẫn trữ vật thoát ra. Cả ba thanh phi kiếm này đều có hình hoa văn phượng hoàng trên lưỡi kiếm, dù có khác nhau về chi tiết, nhưng lại đồng bộ về hình thái tổng thể. Vừa nhìn đã biết, chúng là nguyên một bộ phi kiếm. Mỗi một thanh phi kiếm đều thuộc về Ngũ giai Hạ đẳng pháp khí. Cả ba tập hợp thành bộ có thể tiếp cận với Ngũ giai trung đẳng.
Ba thanh phi kiếm, dưới sự điều khiển của Bích Phượng Chân nhân, hướng thẳng đến điểm yếu trên kiếm trận của Trần Nguyên công kích. Những đường kiếm khí kinh khủng có thể bổ ra mươi vạn dặm đất đai, mang theo nhiệt lượng khổng lồ từ chiếc lông vũ phượng hoàng được dùng làm vật liệu chính luyện kiếm, lại được tăng cường sức mạnh bởi lĩnh vực, cứ như thế trực diện đánh vào kiếm trận. Mãnh liệt và thô bạo.
ẦM… ẦM… ẦM...
Trần Nguyên chống đỡ được một trăm hơi thở thì đi đến giới hạn. Kiếm trận sụp đổ. Kiếm khí tán loạn. Những đường kiếm khí nóng bỏng mất đi vật cản, trực diện hướng công kích về phía Trần Nguyên.
Hắn né tránh trong nháy mắt đó.
Bất quá, hắn vẫn là không tránh được toàn bộ. Một đường kiếm khí lướt qua thân thể của hắn, để lại một vết thương dài, dữ tợn từ trên vai phải xuống đến tận bụng trái. Máu tươi chảy đầm đìa. Thịt và nội tạng lộ ra. Xương sườn cũng bị đứt mấy khúc.
Trần Nguyên ấy là vẫn còn tương đối may mắn. Hắn kịp thời vận dụng Bất Hoại Kim Cương thân chống đỡ. Nếu không, hắn e rằng đã bị chém thành hai khúc.
Tất nhiên, thương thế từ kiếm khí là chuyện nhỏ. So với nó, vết thương do trận pháp sụp đổ gây nên phản phệ còn lớn hơn.
Trần Nguyên nôn ra một búng máu, vừa muốn ổn định thân hình, vận chuyển Cửu Tức Phục Khí để hồi phục thì Bích Phượng Chân nhân một lần nữa đánh tới. Hắn không thể không ép lại thể nội linh lực đang chạy ngược bừa bãi trong thân thể để tránh né.
Thương thế mỗi lúc một nặng hơn.
“Không được.” Trần Nguyên cấp tốc suy nghĩ: “Cần phải nghĩ ra cách hiệu quả hơn chống lại Lĩnh vực của nàng.”
Kiếm trận đã vô dụng, hắn đích thực là nghĩ không ra biện pháp nào trong thời gian ngắn.
Bỗng nhiên, hắn nghĩ đến: “Nếu không, ta cũng mở ra lĩnh vực của riêng mình?”
Tuy nhiên, hắn rất nhanh lắc đầu, phủ nhận ý nghĩ này. Hắn mới thành tựu Tứ phẩm Thượng nhân bao lâu? Thời gian còn chưa đến nửa năm. Nếu là tu sĩ thông thường khác, có lẽ, ngay cả vững chắc cảnh giới còn chưa làm xong đây.
Vậy nhưng, bản thân Trần Nguyên không chú ý tới rằng, hắn có ba điểm khác biệt mà không một tu sĩ nào có và rằng, chỉ riêng bất cứ một điểm nào riêng biệt trong ba đặc điểm ấy, ứng với một tu sĩ bất kỳ, đều có thể tạo ra một tôn tuyệt thế đại năng.
Thứ nhất là ngộ tính. Dẫu cho hiện diện ở đây chỉ là một tôn phân thân của Trần Nguyên, bất quá, ngộ tính của nó đã không phải tu sĩ thông thường có thể so sánh. Nên nhớ, ngộ tính không phải là so sánh tinh thần lực mạnh hay yếu. Ngộ tính là năng lực lĩnh ngộ trên cùng một đơn vị tinh thần lực. Khi mà bộ phân thân này của hắn bước vào Tứ phẩm cảnh giới, ngộ tính của hắn gần như là mạnh nhất trong cảnh giới Tứ phẩm Thượng nhân.
Thứ hai là thể chất. Đúng như những gì Trần Nguyên Bá nhận xét, thể chất của Trần Nguyên quả thực là bất thường và đó cũng là lý do, hắn có thể sử dụng tu vi Tứ phẩm tầng một để đối kháng Ngũ phẩm tầng một Bích Phượng Chân nhân. Tất cả bắt nguồn từ năng lực ‘vô hạn tiến hóa’ của chân thân. Năng lực này cho phép hắn có thể ngay lập tức thích nghi và tiến hóa đối kháng lại mối đe dọa đến sự an nguy của hắn.
Khi luyện hóa Huyết Thần phân thân, hắn cần một giọt tinh huyết từ bản tôn. Điều này cho phép phân thân kế thừa, hoặc nhiều hoặc ít, năng lực từ bản tôn. Cứ mặc cho đây chỉ là phiên bản suy yếu rất nhiều của ‘vô hạn tiến hóa’, thế nhưng nó vẫn khiến cho thể chất của Trần Nguyên đủ mạnh để vượt một Đại cảnh giới chính diện đối kháng kẻ địch.
Cuối cùng nhưng quan trọng nhất, bộ phân thân này của hắn mang theo Thần Lôi bản nguyên. Ẩn chứa bên trong đó năng lượng thuộc tính Lôi thuần túy nhất, cô đặc nhất và đang từng bước hòa làm một thể với cỗ phân thân này. Khi Trần Nguyên chịu áp lực đến từ lĩnh vực của đối phương; như một cách tự nhiên, Thần Lôi bản nguyên sẽ làm ra phản ứng, chống lại sự xâm nhập của pháp tắc lạ. Đây không phải là Thần Lôi sinh ra linh trí mà là phản ứng tự nhiên bài xích lẫn nhau giữa các pháp tắc nguyên thủy.
Kết quả là, trước khi Trần Nguyên kịp nhận ra, khu vực không gian rộng chừng một thước xung quanh hắn đã xuất hiện sấm sét. Những tia sấm sét này không lớn đến mức dọa người, cũng không mang theo năng lượng hủy thiên diệt địa. Chúng nhỏ yếu. Nhưng, chúng bền bỉ. Chúng đang kiên trì khu trục Hỏa pháp tắc ra khỏi lãnh địa của chúng.
Từng chút, từng chút một.
Sự hiện diện của Hỏa pháp tắc đang giảm xuống nhanh chóng xung quanh Trần Nguyên. Nhiệt độ xung quanh cơ thể hẳn cũng biến mất nhanh chóng. Thế chỗ cho chúng là Lôi pháp tắc, là sức mạnh chí dương, chí cương mang theo sự hủy diệt kinh khủng nhất, mãnh liệt nhất mà thiên địa có thể sản sinh ra. Cỗ sức mạnh này vẫn còn đang lớn dần.
Đồng thời, Trần Nguyên rơi vào một trạng thái huyền diệu. Lĩnh ngộ của hắn đối với Lôi đạo đang nhanh chóng tăng trưởng, nhanh đến mức, hắn còn không dám tưởng tượng.
Nói là đốn ngộ đi.
Không sai. Nhưng có lẽ, tốc độ lĩnh ngộ của hắn lúc này còn nhanh hơn nhiều trạng thái ngộ đạo thông thường.
Hơn thế nữa, hắn vẫn còn đang giao chiến không ngừng với Bích Phượng Chân nhân đây. Cơ thể hắn tự động né tránh, tự động phản kích, tự động vận dụng pháp thuật để đánh trả đối phương. Hết thảy diễn ra tựa như bản năng nguyên thủy nhất của hắn vậy. Trong khi đó, tâm trí của hắn vẫn đắm chìm trong loại cảm giác huyền diệu kia.
Một thước, hai thước, ba thước rồi một trượng… phiến không gian chiếm cứ bởi lôi đình pháp tắc xung quanh thân thể hắn cứ thế không ngừng mở rộng. Lửa bị đẩy lùi. Hỏa pháp tắc cũng bị đánh lui. Nhiệt độ kinh khủng bị thế chỗ cho sự hủy diệt tuyệt đối.
Và theo phiến không gian lôi đình đó mở rộng, cảnh giới của Trần Nguyên cũng đang chậm rãi tăng lên, hướng về Tứ phẩm tầng hai đột phá.
Nguyên bản, cảnh giới của hắn là Tứ phẩm tầng một đỉnh phong. Thứ hắn thiếu là sự rèn luyện và một cơ hội. Có lẽ, đây chính là thời cơ của hắn.
Trái ngược với Trần Nguyên đang ở vào trạng thái huyền diệu, Bích Phượng Chân nhân giờ khắc này càng đánh càng hoảng sợ. Nàng phát hiện ra, mặc kệ nàng làm cái gì, nàng vẫn không thể nào dứt điểm được đối phương. Nàng không thể nào hiểu nổi, cũng không thể nào chấp nhận được sự thật: đối phương rõ ràng kém hơn nàng ròng rã một cái đại cảnh giới, thế nhưng thể nội linh lực lại dồi dào chẳng kém gì nàng, thậm chí còn ẩn ẩn có xu thế lấn áo qua nàng.
Mà nguyên bản, lợi thế ưu việt nhất của nàng, Lĩnh vực, thứ năng lực áp chế tuyệt đối của Ngũ phẩm Chân nhân đối với đê giai tu sĩ lại đang dần dần vô dụng trước đối phương.
“Hắn đang làm cái gì?” Bích Phượng Chân nhân cắn răng nói trong khi ánh mắt nhìn chằm chằm vào đối Bất Tử Hỏa vực của bản thân bị một cỗ lực lượng thần bí toát ra từ đối phương đẩy lui. Lấy ánh mắt của nàng, nàng tự nhiên có thể nhận ra, lĩnh vực của đối phương đang hình thành hình thức ban đầu.
“Nhưng điều này sao có thể? Hắn rõ ràng chỉ có tu vi Tứ phẩm tầng một” Bích Phượng Chân nhân điên cuồng hò hét trong lòng
“Không được, kẻ này phải nhanh chóng diệt trừ. Ta phải giết hắn ngay tại đây, ngay trong ngày hôm nay.” Bích Phương Chân nhân cắn răng.
Hai tay nàng kết ấn. Thể nội tinh huyết của nàng bắt đầu thiêu đốt. Khí tức trên thân của Bích Phượng Chân nhân tăng vọt, trong chớp mắt đã mạnh gấp ba lần so với trước đó. Giờ đây, thực lực của nàng đã chạm tới ngưỡng cửa của Ngũ phẩm tầng hai.
“Bất kể ngươi là dạng yêu nghiệt gì. Ngày hôm nay, ngươi phải chết.” Bích Phượng Chân nhân gầm thét. Nàng không muốn lui, cũng không còn đường lui.