Khí tức trên thân Bích Phượng Chân nhân tăng vọt trong nháy mắt, không khỏi để áp lực trên người Nguyệt Nhi gánh chịu cũng lớn hơn. Chỉ là một mình nàng còn tốt. Thế nhưng, còn phải che chở cho bảy người khỏi bị Bất Tử Hỏa vực xâm lấn, nàng có chút quá sức. Sau cùng, Nguyệt Nhi không thể không mang Ngọc Thiền cùng sáu người khác lui ra phía sau mấy vạn dặm, đến bên rìa phía ngoài lĩnh vực.

Bích Phượng Chân nhân không để ý đến mấy con côn trùng chạy được vài bước. Giờ đây, trong mắt nàng chỉ có Trần Nguyên kẻ địch trước mắt này. Theo nàng thấy, chỉ cần hạ được tên kia, hết thảy mọi chuyện đều chấm dứt. Giết được hắn, đây là chìa khóa cho hết thảy.

Khí tức trên thân Bích Phượng Chân nhân bây giờ đã lấn áp Trần Nguyên một đầu. Không chỉ có thế, xung quanh nàng bây giờ bây lượn gần chục kiện Ngũ giai pháp khí: một chiếc quạt Phượng, một viên hạt châu, ba thanh phi kiếm, một chiếc chuông cổ xưa, hai chiếc vòng tay màu ngọc lục bảo, trong suốt, bên trên có khắc họa hình ảnh loan điểu sống động, hai con ngươi đặc biệt có linh tính. Bích Phương Chân nhân muốn ra tay toàn lực, tại trong thời gian ngắn nhất diệt sát kẻ địch.

“Không thể để cho hắn có cơ hội thích ứng. Tuyệt đối không có hắn có thời gian mạnh lên.”

Bất Tử Hỏa vực đột nhiên bạo phát ra cỗ năng lượng hùng hồn chưa từng có. Phạm vi của nó cấp tốc mở rộng ra tới ba mươi vạn dặm so với kích thước mười vạn dặm ban đầu. Nhiệt độ tại khu vực trung tâm điên cuồng tăng lên, khiến cho không gian vặn vẹo sắp sụp đổ.

Dưới áp lực tăng đột ngột của Hỏa vực, phiến không gian do lôi đình chiếm giữ co rút lại còn một phần ba. Bất quá, nó chưa bị dập tắt hoàn toàn. Nó ngoan cường. Nó ương ngạnh. Bất kẻ nhiệt độ và pháp tắc Hỏa vực có cố gắng xâm lấn như thế nào đi chăng nữa, lĩnh vực của nó vẫn không chịu buông tha, nhất quyết đối kháng đến cùng.

Thậm chí, dưới sức ép từ Bất Tr Hỏa vực của Bích Phượng Chân nhân, thể chất của Trần Nguyên dường như nhận lấy kích thích. Thực lực của hắn lại càng tăng trưởng nhanh hơn. Tốc độ lĩnh hội lôi pháp tắc từ Thần Lôi bản nguyên, xây dựng lên lĩnh vực hình thức ban đầu lại càng được đẩy nhanh tiến độ. Dần dà, Trần Nguyên và lĩnh vực của hắn đang lấy lại sự ổn định trước sự xâm lấn mãnh liệt từ Bích Phượng Chân nhân.

“Hắn lại còn có thể phát triển nhanh đến như vậy?” Bích Phượng Chân nhân sửng sốt.

Đã không phải là lần thứ nhất nàng kinh sợ trước đối phương. Đối mặt với loại kẻ địch mà đánh không chết, hơn nữa còn không ngừng mạnh lên như thế này có lẽ cũng là một loại tra tấn tính thần. Nếu như không phải bản thân nàng còn cao hơn đối phương một cái Đại cảnh giới, nếu như không phải bản thân nàng còn đang vững vàng áp chế đối phương một đầu, có lẽ, Bích Phượng Chân nhân đã bị Trần Nguyên bức đến điên tiết rồi.

Không có suy nghĩ bao nhiêu, nàng lập tức thôi động ba thanh phi kiếm hướng Trần Nguyên đánh tới. So với trước đó, tốc độ của ba thanh phi kiếm này giờ đây nhanh hơn thật nhiều. Kiếm khí và sức mạnh cũng gia tăng hơn mấy lần.

Trần Nguyên vội vàng né tránh.

Phi kiếm truy đuổi theo không bỏ.

Sau cùng, Trần Nguyên bị phi kiếm đổi kịp. Lưỡi kiếm khí dễ dàng cắt xuyên qua lĩnh vực lôi đình vốn chưa triệt để hình thành, cường độ còn vô cùng yếu ớt. Bất quá, sức mạnh của kiếm khí yếu đi một phần. Trần Nguyên lại hy sinh thêm hai kiên Tứ giai phòng ngự pháp khí nữa để triệt tiêu uy sức mạnh của kiếm khí, sau cùng mới dùng Bất Hoại Kim Cương thân ngạnh kháng ba đòn công kích này.

Ba vết thương để lại trên người hắn, tuy không trí mạng, nhưng vẫn rất dữ tợn. Hắn vội vàng dùng ‘Cửu Tức Phục Khí’ hồi phục lại thương thế trên thân thể. Lần này, hắn chỉ mất năm hơi thở.

“Hừ. Ngoan cố.” Bích Phượng Chân nhân hừ nhẹ mọt tiếng.

Nàng bấm pháp quyết. Chiếc chuông cổ xưa bay xung quanh thân thể yểu điệu của nàng bỗng nhiên biến lớn, đạt đến kích thước một trượng mới dừng lại.

BOONG… BOONG… BOONG…

Liên tiếp ba tiếng chuông trấn động không gian. Từ đợt sóng xung kích dữ dội lan tỏa theo bốn phương tám hướng. Tiếng chuông này không nhìn theo quy tắc thông thường, chưa đến một cái nháy mắt đã xuất hiện khắp phạm vi ba mươi vạn dặm. Nó không còn là âm thanh thông thường nữa. Nó đã thuộc về tầng thứ pháp tắc ảnh hưởng lên thế giới.

Trần Nguyên khẽ run khi nghe được tiếng chuông. Tâm thần hắn bị xao động, giống như não bộ bị người ta cầm lấy, mạnh mẽ lắc bằng tất cả sức lực trong thời gian dài vậy.

“Là công kích tinh thần?”

Trong khoảnh khắc này, hai chiếc Ngũ giai pháp khi vòng tay bỗng nhiên hướng về phía Trần Nguyên lao tới. Chúng nó không công kích mà choàng lên người hắn, co chăt vào rồi khóa cững hắn giữa không trung.

Pháp khí trói buộc. Chẳng những giam cầm thân thể của hắn mà còn trói lại đến tám, chín phần mười thể nội linh lực của hắn.

Lôi đình lĩnh vực bị suy yếu. Bất Tử Hỏa vực thừa thế đẩy mạnh xâm lấn, khiến cho phiến không gian tràn đầy Lôi đình pháp tắc kia co vào mãnh liệt. Thế nhưng, nó thủy chung không triệt để xóa sổ được đối phương.

Bích Phượng Chân nhân không có lăn tăn tại vấn đề này. Cánh tay thon, dài, trắng như tuyết của nàng khẽ vung vẩy quạt Phượng. Hơi nóng kinh khủng được gia trì bởi Bất Tử Hỏa vực dễ dàng xuyên phá Lôi đình lĩnh vực yếu ớt, trực diện công kích Trần Nguyên.

Người sau thi triển Bất Hoại Kim Cương Thân đến tối đa đối kháng lại.

Một công một thủ, hai cỗ sức mạnh lấy da thịt của Trần Nguyên làm chiến trường giao chiến

Quần áo của hắn bị đốt cháy ngay lập tức, để lộ ra thần hình trần trụi và hoàn mỹ. Trong hoàn cảnh này, chẳng có ai để ý đến tiểu tiết ấy. Hơn thế nữa, thân thể của hắn ngay lập tức trở nên xấu xí khi mà phần da thịt bên ngoài bị đốt cháy thành than, đen xì.

Mà cùng lúc, Trần Nguyên cũng thi triển ‘Cửu Tức Phục Khí’ để hồi phục lại thương tổn. Bất quá, bởi vì hạn chế bởi hai kiện pháp khí trói buộc, hiệu quả của pháp thuật phục hồi này giảm mạnh. Hắn chỉ miễn cưỡng ngăn chặn lại hơi nóng từ đối phương làm thương tổn sâu hơn trên cơ thể hắn.

Đây là một loại tra tấn thể xác cực kỳ kinh khủng. Thân thể không ngừng bị tàn phá, lại được tái tạo, lại bị tàn phá… tựa như một vòng lặp vô tận, không có điểm dừng, không có hồi kết. Nỗi thống khổ khi từng tế bào trên thân thể bị dày vò không ngừng nghỉ, đây tuyệt đối không phải là điều mà thường nhân có thể gánh chịu.

Bất quá, Trần Nguyên cắn răng gánh chịu điều này. Hắn cần kiên trì.

Một bên không ngừng thi triển Bất Hoại Kim Cương Thân và Cửu Tức Phục Khí chống lại công kích đối phương, một bên duy trì Lôi Đình lĩnh vực mới hình thành không bao lâu chống lại Bất Tử Hỏa vực của đối phương xâm lấn; còn một bên, hắn tại trong bóng tối, âm thầm thi triển Đoạt Khí Quang.

Môn pháp thuật này không thể tính là bao nhiêu cao minh. Thế nhưng, nó cực kỳ thực dụng. Trong đấu pháp, chẳng có mấy thứ khiến người ta bất ngờ và hụt hẫng hơn nếu như pháp khí đột nhiên bị đoạt mất.

Chênh lệch cảnh giới giữa Trần Nguyên và Bích Phượng Chân nhân còn đó. Xác suất để hắn thi triển Đoạt Khí Quang trong một lần thành công là không cao đi đâu. Vì vậy, Trần Nguyên liều mạng, liên tục thi triển Đoạt Khí Quang mà không cần biết hắn đã thành công hay chưa. Hắn cần làm thật nhanh để trước khi Bích Phượng Chân nhân kịp phản ứng, thu hồi lại pháp khí thì hắn đã thi triển được nhiều lần nhất có thể môn pháp thuật này.

Chỉ là vấn đề xác suất thống kê mà thôi. Thực hiện được càng nhiều lần, cơ hội hắn đoạt tới pháp khí càng lớn.

Rốt cuộc, ngay từ lần thứ hai sử dụng Đoạt Khí Quang, đối phương đã chú ý đến động tác của hắn từ tác động lên ấn ký liên kết tinh thần giữa nàng và pháp khí. Bích Phượng Chân nhân nhíu mày, nhận ra không ổn, không biết có nên hay không thu hồi pháp khí. Khi nàng còn do dự trong một khoảnh khắc như vậy, Trần Nguyên kịp thời sử dụng thêm bảy lần Đoạt Khí Quang nữa. Sau cùng, hắn thành công đoạt tới hai chiếc pháp khí trói buộc.

“Ngươi…” Bích Phượng Chân nhân nổi giận nhận ra giữa nàng và pháp khí đã mất đi liên kết.

Nàng cố gắng thúc giục linh lực và tinh thần lực, nỗ lực đoạt lại quyền điều khiển hai chiếc vòng tay, muốn vớt vát lại thất bại. Thế nhưng, chúng giờ đây đã là vật vô chủ. Bích Phượng Chân nhân lại làm sao có thể thành công?

Đồng thời, Trần Nguyên thoát khỏi giam cầm. Linh lực hắn một lần nữa cuộn trào như một trận đại hồng thủy tràn ra ngoài. Cả Bất Hoại Kim Cương Thân vfa Cửu Tức Phục Khí một lần nữa phát huy được sức mạnh vốn có của nó. Kiện pháp khí quạt Phượng của đối phương đã không còn gây nên được thương tổn cho hắn.

Và quan trọng nhất, Lôi Đình lĩnh vực lại trở nên mở rộng. Thậm chí, cả phạm vi, cường độ và mức độ khống chế pháp tắc đều mạnh hơn so với thời điểm trước khi hắn bị trói buộc.

Bích Phượng Chân nhân mặt trầm như nước. Nhìn thấy Trần Nguyên tự nhiên thu hai chiếc vòng vào trong nhẫn trữ vật, nàng cảm giác, lòng quặn đau. Ngay cả lấy thân phận một Ngũ phẩm Chân nhân, Ngũ giai pháp khí cũng là bảo vật khó cầu. Toàn bộ gia sản tích súc gần hai ngàn năm của nàng cũng chỉ có mấy kiện pháp khí này là có giá trị nhất mà thôi. Giờ đây, kẻ địch không hạ được, pháp khí cũng bị lấy mất, nàng như thế nào không phẫn nộ cho được?

“Tiểu tử, trả lại cho ta pháp khí.” Cứ biết là vô dụng, Bích Phượng Chân nhân vẫn nhìn không được quát lên.

Trần Nguyên không đáp. Ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ nhìn qua nàng. Không có một phản ứng nào từ hắn đáp lại nàng.

Kỳ thực, đáy lòng của hắn đánh lấy tính toán, đoạt pháp bảo của Bích Phượng Chân nhân. Hắn đã vào cảnh giới Tứ phẩm Thượng nhân, thế nhưng số lượng pháp khí phù hợp lại không nhiều. Không nói tới mấy kiện Tứ giai pháp khí đoạt được tám năm trước đây chưa chắc đã phù hợp với hắn; ngay như trận chiến này, hắn có thể vượt cấp khiêu chiến, lại chẳng có pháp khí phù hợp có thể dùng. Tứ phẩm pháp khí vừa vào trận liền bị đánh nát ngay lập tức. Hắn cần pháp khí càng cao cấp hơn để theo kịp thực lực của hắn.

Ánh mắt hắn vô tình hay cố ý đảo qua bộ ba thanh phi kiếm và chiếc chuông cổ. Đều là pháp khí rất tốt. Cả chiếc quạt phượng kia cũng không tệ.

Bích Phượng Chân nhân bị ánh mắt của đối phương làm cho không hiểu thấu rùng mình. Bất quá, đối phương im lặng làm cho lòng nàng càng gấp gáp, dễ nổi nóng hơn.

“Muốn chết.” Bích Phượng Chân nhân huy động ba thanh phi kiếm đánh tới.

Trần Nguyên thử nghiệm một lần nữa thi triển Đoạt Khí Quang. Hắn muốn thử vận may của mình. Đáng tiếc, khí vận lần này không đứng về phe hắn. Chênh lệch cảnh giới cùng với sự đề phòng của Bích Phượng Chân nhân để cho khả năng thành công của hắn nhỏ vô cùng.

“Đã sớm phòng bị ngươi chiêu này.” Bích Phượng Chân nhân cười lạnh.

Nàng tăng mạnh liên kết tinh thần giữa bản thân và pháp khí trong nháy mắt, tại thời điểm thứ ánh sáng kỳ quái của đối phương tiếp xúc đến ba thanh phi kiếm. Quả nhiên, tại một lúc đó, nàng cảm giác đến một cỗ sức mạnh vô hình đang cố bóc ra ấn ký của nàng trên pháp khí. Bất quá, sức mạnh này không lớn. Nàng còn có thể giữ vững.

Trần Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn không ngừng huy động Lôi Đình kiếm kháng cự lại đối kiếm khí của đối phương.

Khoan hãy nói, nhận được Lôi Đình lĩnh vực gia trì, sức mạnh của Lôi Đình Kiếm khí cũng tăng lên trên diện rộng. Dẫu cho Bích Phượng Chân nhân sử dụng bí pháp gia tăng thực lực, lại thông qua nguyên bộ Ngũ giai pháp khí, hắn vẫn có thể đánh tới cân tài cân sức.

Cho tới thời điểm này, trong cuộc chiến, Trần Nguyên đã đứng vững vàng. Đối với các thủ đoạn của Bích Phượng Chân nhân, hắn đã bắt đầu quen thuộc, rồi nắm được nhịp chiến đấu của nàng. Nếu như nàng không còn thủ đoạn nào khác, nàng đã không còn năng lực đánh bại được hắn.

Không chỉ có thế, theo thời gian trôi qua, lĩnh hội của hắn đối với Lôi đạo càng đầy đủ, Lôi Đình lĩnh vực của hắn ngày càng mạnh, mỗi lúc một hoàn thiện. Chỉ cần một thời cơ, hắn chân chính nắm giữ sức mạnh của Lôi Đình lĩnh vực, tu vi bước vào Tứ phẩm tầng hai, khi đó, Bích Phượng Chân nhân đã không còn là đối thủ của hắn.

Thời gian đó sẽ không còn xa.

- --------------------------------

Nếu các bạn thấy truyện hay, mong các bạn hãy tiếp tục Đề Cử Hoa, Like và tiếp tụ thả tim cho truyện. Sự ủng hộ của các bạn là động lực để mình viết truyện.

Cảm ơn các bạn vẫn luôn theo dõi tuyện.

Thân,

Con Cua

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play