Tình huống biến đổi đột ngột để cho Trần Nguyên và đám người Trần Thanh Nhi khẽ giật mình. Trần Nguyên đưa ánh mắt nhìn vào bên trong đại sảnh thì phát hiện, tình huống trở nên có chút náo động. Có lẽ, đó là hậu quả của vụ chấn động vừa rồi khiến cho nhóm thiên chi kiêu tử, thiên chi kiều nữ trở nên bàng hoàng.
Trần Nguyên rất nhanh tìm được vị trí của Lữ Như Yên. Hắn truyền âm cho nàng: “Lữ cô nương, ngươi không sao chứ? Có người gây khó dễ cho Lữ cô nương?”
Trong đại sảnh, đột nhiên nghe được giọng nói của Trần Nguyên, Lữ Như Nhiên sửng sốt một lát, sau đó là nồng đậm vui mừng và cao hứng. Nàng không để ý tới bầu không khí huyên náo xung quanh mà vội vàng hỏi thăm: “Trần công tử, công tử đã cùng người kia gặp mặt xong?”
“Vừa kết thúc.” Trần Nguyên đáp lại, sau đó quan tâm nói: “Đúng, Lữ cô nương còn chưa trả lời ta, cô nương không sao chứ?”
“Như Yên không có chuyện gì.” Nàng nhẹ nhàng đáp lại.
“Vậy có người gây khó dễ cho Lữ cô nương?” Trần Nguyên lại hỏi.
Lữ Như Yên khẽ giật mình. Thế rồi, nàng nhớ tới lời mà nữ tử trên đài luận bàn vừa nói, không khỏi mỉm cười, đáp: “Trần công tử quá lo lắng. Lần này thế nhưng không phải Như Yên gây chuyện, cũng không liên quan đến Như Yên. Đại Càn Vương triều Cửu quận chúa muốn khiêu chiến là một người khác. Đối phương dường như cũng là Thái Linh nội viện học sinh như chúng ta. Bất quá, là nàng chỉ là đệ tử phổ thông, cùng chúng ta không quen biết.”
Vừa nói, nàng vừa nhớ tới sự tình Vũ Ninh Hạ khi sáng. Cứ mặc cho sự thật rằng, không phải nàng chủ động gây rối, chọc vào đối phương, thế nhưng hướng đi kết quả sau cùng vẫn là để Trần Nguyên dính vào rắc rối không vui. Lữ Như Yên cao hứng không nổi.
Trần Nguyên vừa nghe được không phải là có người muốn gây khó dễ cho Lữ Như Yên, trong lòng hắn yên tâm rất nhiều. “Bên trong đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Trần Nguyên hiếu kỳ: “Linh lực ba động cùng với rung chấn lúc nãy, Nhị phẩm tu sĩ là không thể nào làm ra. Có Tam phẩm Đại tu sĩ cấp bậc thiên kiêu ra tay toàn lực sao?”
Tại Thái Linh nội viện, Tam phẩm Đại tu sĩ đều không tính là gì. Dẫu là học sinh tư chất thấp kém nhất đi chăng nữa, chỉ cần nhập nội viện không đến hai, ba mươi năm, tất cả đều chắc chắn sẽ bước vào Tam phẩm cảnh giới. Ở đó, nơi được xưng tụng là một trong số thánh địa tu luyện hiếm hoi của Minh Nguyệt giới, năm mươi tuổi thành tựu Tam phẩm liền xem như tư chất tu luyện đứng hàng hạ du; hơn bốn mươi tuổi thành tựu Tam phẩm chỉ có thể coi là trung du; chỉ có tại trước bốn mươi tuổi thành tựu Tam phẩm mới được coi là xuất chúng.
Thế nhưng, Thanh Châu thì khác. Ở mảnh đất này, có thể tại năm mươi tuổi bước vào Tam phẩm chính là thiên tài. Căn cứ vào thành phần tham dự chuyến thiên kiêu thịnh hội ngày hôm nay, lại xem xét đến linh lực dao động và cỗ lực lượng chấn động trước đó không lâu, Trần Nguyên có thể khẳng định vừa rồi ra tay chính là nhân vật thủ lĩnh, thực lực đứng hàng đầu trong nhóm thiên kiêu của mỗi Vương triều. Bọn hắn ra tay, hơn nữa, còn liều mạng vận dụng lực lượng đến như vậy, điều này nói rõ, thiên kiêu hội xảy ra xung đột rất lớn.
Quả nhiên, Lữ Như Yên ngay lập tức đáp lại: “Là Cửu Quận chúa của Đại Càn Vương triều vừa đối chiến với Lục Phó Vương của Đại Nguyên Vương triều. Lục Phó Vương của Đại Nguyên Vương triều không địch lại, bị dồn vào đường cùng, sau cùng không tiếc hao tổn tinh huyết, thi triển đại sát chiêu, muốn đánh bại Cửu Quận Chúa. Nào ngờ, Cửu Quận Chúa có thủ đoạn phòng ngự, chặn đứng được công kích của đối phương, từ đó đánh bại đối thủ.”
Nghe vậy, Trần Nguyên xem như hiểu ra.
Ở thế giới này, các Vương triều sẽ không tùy tiện phong tặng danh hiệu cho các thành viên Hoàng thất. Bởi vì cơ cấu xã hội và sự tồn vong, hưng suy của Vương triều chịu sự chi phối trực tiếp từ thực lực và tu vi của người cầm quyền,cho nên Hoàng thất của hầu hết mọi Vương triều đều tận dụng tối đa các chính sách khuyến khích hậu duệ tu luyện. Cho nên, không phải cứ sinh ra là con cháu trực hệ của Hoàng đế là sẽ nhất định trở thành Công Chúa, Hoàng tử, nhất định có được tiền đồ cùng danh tiếng vang dội thiên hạ. Trái ngược, hết thảy dựa trên thiên phú tu luyện, tu vi và thực lực đến đàm luận. Chỉ cần là con cháu của Hoàng gia, mang huyết thống của Hoàng gia, hết thảy bọn hắn đều có cơ hội như nhau.
Nếu như tu vi đạt tới Tam phẩm Đại tu sĩ, là nam thì sẽ được phong tước Phó Vương, là nữ thì sẽ được phong Quận Chúa.
Nếu như tu vi đạt tới Tứ phẩm Thượng nhân, là nam thì sẽ được phong tước Thân Vương, là nữ thì sẽ được phong Công Chúa.
Đạt tới Tam phẩm tu vi khi chưa tới năm mươi tuổi, lại xuất thân Hoàng gia, không khó để nhìn ra, hai vị này, Cửu Quận Chúa và Lục Phó Vương chính là nhân vật thủ lĩnh của Đại Càn Vương triều và Đại Nguyên Vương triều. Ma sát giữa bọn họ cũng đại biểu cho xung đột giữa thiên kiêu của hai Vương triều bị đẩy lên đến đỉnh điểm.
“Thế còn chuyện vị Cửu Quận Chúa của Đại Càn Vương triều muốn khiêu chiến thiên kiêu của Thái Linh nội viện là như thế nào?” Trần Nguyên hiếu kỳ hỏi thăm.
Lữ Như Yên đáp: “Nghe nói, vị kia Lục Phó Vương của Đại Nguyên Vương triều có quan hệ rất thân mật với Thanh Hoa sư tỷ. Đúng, chính là vị Thái Linh nội viện học sinh mà Cửu Quận Chúa khiêu chiến. Lúc trước, Cửu Quận Chúa đánh bại Lục Phó Vương còn không quên nói vài lời khó nghe đối với bại tướng. Thanh Hoa sư tỷ nhịn không được muốn xen vào. Cửu Quận Chúa là người tâm cao khí ngạo, không nhịn xuống nên muốn nhắm vào Thanh Hoa sư tỷ. Đến nỗi Thái Linh nội viện, Cửu Quận Chúa nàng chỉ là vô ý đụng tới.”
“Lữ cô nương, mặc kệ chuyện gì xảy ra, mặc kệ Đại Càn Vương triều và Đại Nguyên Vương triều tranh đấu như thế nào, chúng ta vẫn đứng bên ngoài quan sát, giữ thái độ trung lập. Đừng can thiệp vào chuyện của bọn hắn.” Trần Nguyên cẩn thận dặn dò.
Hắn cảm thấy, sự việc Cửu Quận Chúa của Đại Càn Vương triều khiêu khích Thái Linh nội viện học sinh, mặc dù chỉ là tình cảm cá nhân, thế nhưng nếu như không xử lý cẩn thận, rất dễ dẫn phát đến sự đối đầu của Thái Linh học viện và Đại Càn Vương triều. Một khi bị cuốn vào trong đó, chắc chắn sẽ có không ít rắc rối vướng vào thân.
“Tốt, Như Yên đã hiểu.” Lữ Như Yên đáp lại. Chần chờ một lát, nàng lạ hỏi: “Trần công tử, ngươi đang ở đâu?”
“Ngay tại bên ngoài đại sảnh.”
“Công tử không có ý định tiến vào?”
“Không cần, ta chờ Lữ cô nương tại đây cũng rất tốt. Lát nữa Lữ cô nương ra ngoài thì sẽ thấy ta ngay lập tức.”
“Tốt.” Lữ Như Yên khẽ nói: “Đợi qua một lát, tình hình ổn định lại, Như Yên sẽ tìm công tử.”
Nàng cố nén lại xúc động muốn đi gặp hắn ngay lúc này. Hiện giờ, Thái Linh nội viện đang bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, trở thành trung tâm chú mục của rất nhiều người. Thân là một Thái Linh học viện học sinh, còn là hạch tâm đệ tử, nếu như nàng vội vã rời đi sẽ rất dễ khiến người khác nhắm vào, bằng cách này hay cách khác, trực tiếp hay gián tiếp.
Không qua bao lâu, Lữ Như Yên dường như nhớ đến cái gì, nàng mới tò mò hỏi: “Trần công tử, công tử và Hiểu Mộng tiên tử của Thanh Tiên Lâu rất quen thuộc?”
Trần Nguyên sững sờ, rồi không chắc chắn đáp: “Không quen thuộc. Trước đó, ta và nàng chỉ gặp nhau đúng một lần. Trước đó cũng đã kể với Lữ cô nương rồi.”
Hắn không hiểu vì sao Lữ Như Yên lại nhắc tới chuyện này. Lần duy nhất gặp mặt của hai người, hắn còn thiếu chút nữa dọa cho nàng sợ đến hồn phi phách tán, lại như thế nào xưng là rất quen thuộc? Là Hiểu Mộng nói linh tinh gì đó với Lữ Như Yên? Nếu như sự thực là vậy, hắn không ngần ngại viếng thăm nàng một lần nữa.
Nào ngờ, lời tiếp theo của Lữ Như Yên để cho hắn hơi kinh ngạc.
“Là như thế sao?” Thanh âm của Lữ Như Yên có chút ngoài ý muốn: “Hiểu Mộng tiên tử trước đó không lâu có truyền âm cho Như Yên, nhờ Như Yên nhắc nhở Trần công tử, nhất thiết phải cẩn thận với Ngọc Vương. Kẻ này rất có thể có ý mưu đồ hãm hại chúng ta.”
“Ngọc Vương?” Trần Nguyên không rõ ràng. Đây là một cái tên xa lạ với hắn.
“Là một trong bốn vị Thế tử của Đại Càn Vương triều, cũng là một trong bốn người cạnh tranh cho vị trí Hoàng Đế Đại Càn đời tiếp theo.”
“Chúng ta có đắc tội với Ngọc Vương sao?” Trần Nguyên khó hiểu.
“Căn cứ theo Hiểu Mộng tiên tử nói, những người tấn công Từ tiền bối là chịu sự ủy thác của Ngọc Vương. Chúng ta đánh vỡ kế hoạch của hắn, hắn ghi nhớ lấy chúng ta. Hiểu Mộng tiên tử cũng nói, kẻ này mặt ngoài ôn hòa lễ đệ, thế nhưng thực chất bên trong lòng dạ hẹp hòi, tính toán chi li và rất mang thù. Hắn đã bắt đầu lên kế hoạch đối phó chúng ta.”
“Nàng còn nói gì nữa không?”
“Không có nữa rồi.” Lữ Như Yên thành thật đáp: “Hiểu Mộng tiên tử nói, đó là là tất cả những gì nàng biết. Lực lượng của Thanh Tiên Lâu cũng chỉ nắm được tới đó.”
Trần Nguyên lâm vào trầm tư, cẩn thận suy nghĩ về vấn đề này. Một Thế Tử, một Thân Vương, một Tứ phẩm Thượng nhân không đủ để gây nên đe dọa đối với hắn. Bất quá, nếu như đối phương muốn nhằm vào hắn, như vậy thì không thể dễ dàng cứ để yên mà cái gì cũng không làm. Chỉ là, xử lý đối phương như thế nào thì cần phải suy tính cẩn thận. Thân phận của đối phương đặc thù, Đại Càn Vương triều cũng đang ở trong giai đoạn nhạy cảm, nếu như Trần Nguyên trực tiếp ra tay với đối phương, như thế hắn không tránh khỏi hiềm nghi, Thái Linh học viện danh dự cũng nhận lấy hao tổn, hắn sau này càng khó mà giao thiệp với người khác. Chỉ vì một tên Thân Vương mà nhận lấy thiệt hại như thế, quá không đáng. Đối phương còn chưa đủ xứng để Trần Nguyên ra hạ sách này.
Bất quá, nói như thế nào đi chăng nữa, hắn cũng cần gặp lại Hiểu Mộng một lần nữa. Chỉ bằng chừng này tình báo sơ sài, hắn rất khó quyết định nên làm gì tiếp theo.
Sau thật lâu, hắn đáp: “Lữ cô nương không cần lo lắng chuyện này. Ta sẽ cân nhắc cẩn thận. Nếu như Ngọc Vương dám đánh chủ ý lên đầu chúng ta, như vậy, hắn nên chuẩn bị tâm lý gánh lấy kết cục thê thảm nhất.”
“Tốt. Như thế, Trần công tử vất vả.” Lữ Như Yên cười, yên tâm giao lại toàn bộ chuyện này cho Trần Nguyên mà không có chút nào bận tâm. Đây là sự tin tưởng của nàng dành cho hắn. Ngay cả Phục Ma tông dạng kia thế lực hùng mạnh, hắn còn dám công kích, chỉ là một Thân Vương, đó còn chưa đủ gây nguy hiểm cho hắn. Huống chi, cả nàng và hắn không phải là không có chỗ dựa phía sau.
Trần Nguyên và Lữ Như Yên tạm thời cắt đứt giao lưu. Người trước còn tiếp tục ngồi tại bàn trà, chậm rãi nhấm nháp hương thanh mát, vị chát nhẹ từ thứ Linh trà Thượng hạng mà Vọng Thiên Lâu mang lên không lâu. Hắn bắt đầu suy tính nên như thế nào đối phó với Ngọc Vương.
Trần Thanh Nhi, sau khi dò xét một chút thì cảm thấy thiên kiêu thịnh hội này có phần quá nhàm chán. Quả thực là như thế. Ở một phương tiểu thế giới này, những kẻ vẫn được tung hô lên tận trời xanh, vẫn được xưng tụng là thiên kiêu kia, ở trong mắt nàng không đáng giá để nhắc tới. Nếu là năm mươi tuổi, thay vì chật vật lắm mới đạt tới Tam phẩm Đại tu sĩ như bọn hắn, bằng tư chất của nàng thì lúc đó, Trần Thanh Nhi đã sớm quét ngang vô địch tại cảnh giới Tứ phẩm Thượng nhân bốn, năm tầng đầu tiên. Đây là chênh lệch giữa Ba ngàn thế giới thiên kiêu và một phương tiểu Vương triều thiên kiêu.
Cùng lúc đó, thiên kiêu thịnh hội diễn ra đúng như những gì Trần Nguyên dự kiến. Thanh Hoa tiên tử vì muốn lấy lại công đạo cho Lục Phó Vương của Đại Nguyên Vương triều, không để ý tị hiềm, vì hắn ra mặt, ứng chiến với Cửu Quận Chúa của Đai Càn Vương triều. Cả hai đều là nữ tử, niên kỷ xấp xỉ năm mươi, cảnh giới vừa bước vào Tam phẩm chưa đến hai năm, lại xinh đẹp xuất chúng, tất nhiên gây nên tất cả mọi người chú ý. Chỉ bất quá, Thanh Hoa tiên tử tại Thái Linh nội viện là đệ tử tầm thường nhất trong nhóm phổ thông đệ tử. Trong khi đó, Cửu Quận Chúa là thiên kiêu trọng điểm bồi dưỡng của Đại Càn Vương triều, được cả một Vương triều phía sau duy trì. Bất luận là công pháp tu luyện, bất luận là bí pháp tu tập, pháp thuật rèn luyện, nội tình linh lực cho đến có người luyện tập đấu pháp,... Thanh Hoa tiên tử đều thua kém so với Cửu Quận chúa một chút.
Hai nữ tử giao đấu chừng nửa canh giờ thì Thanh Hoa tiên tử lộ ra sơ hở. Cửu Quận Chúa bắt được nhược điểm, mạnh mẽ công kích, đánh bay nàng ra khỏi lôi đài. Váy áo rách rưới, khóe miệng dính máu, trên mặt còn có không ít vết bầm tím, dáng vẻ của Thanh Hoa tiên tử chật vật vô cùng.
Đại Càn Vương triều Cửu Quận chúa, một lần nữa giành được chiến thắng, thì đắc ý vô cùng. Nàng ngẩng cao đầu, ánh mắt mang theo niềm kiêu hãnh không thể che giấu, giọng nói to, rõ ràng, tràn đầy khiêu khích: “Thái Linh học viện học sinh không gì hơn cái này đi.”
Sở Thiến Thiến cùng mấy vị thiên kiêu của Thái Linh học viện khẽ nhíu mày. Các nàng có thể không quan tâm Thanh Hoa tiên tử cùng Cửu Quận Chúa giao đấu. n oán cá nhân tự mình giải quyết, càng các nàng không có liên quan. Nhưng Cửu Quận Chúa vì một trận thắng mà coi thường Thái Linh học viện, vậy các nàng không thể không nhìn.
Nào ngờ, phản ứng của Thanh Hoa tiên tử so với các nàng mấy vị Thái Linh học viện thiên kiêu còn nhanh hơn. Ánh mắt của nàng hàm chứa hung quang, biểu cảm của nàng trở nên dữ tợn. Nàng giận dữ nói, thanh âm như cắn từ trong kẽ răng ra: “Thanh Hoa ta bất quá chỉ là Thái Linh nội viện một tên đệ tử phổ thông nhất mà thôi. Đánh bại ta thì có gì mà tài ba, lấy gì mà kiêu ngạo. Ngày hôm nay, ở đây còn có hai vị sư tỷ là Thái Linh nội viện hạch tâm đệ tử. Nếu ngươi có can đảm thì thử khiêu chiến hai vị sư tỷ. Chỉ cần ngươi có thể kiên trì trong tay hai vị sư tỷ một trăm chiêu, ta đối với ngươi tâm phục khẩu phục.”
“Ồ, là như vậy phải không?” Cửu Quận chúa híp mắt lại. Hai con mắt đẹp của nàng đảo quanh một vòng đại sảnh, cao giọng nói, thanh âm tràn đầy sự tự tin: “Nguyên lại, tại đây còn có Thái Linh nội viện cao đồ. Không biết, tiểu nữ tử có thể hay không lĩnh giáo Thái Linh nội viện hạch tâm đệ tử bản lĩnh.”
Mọi người khẽ giật mình. Cửu quận chúa đây là trực tiếp hướng Thái Linh học viện khiêu chiến. Có không ít người bị làm cho choáng ngợp bởi vì sự tự tin của nàng. Bất quá, cẩn thận nghĩ lại, nàng đích thực có thực lực này, chí ít, tại trong tầm mắt của những thiên kiêu này là như thế. Thực lực của Cửu Quận Chúa bày ra đã đầy đủ triết phục bọn hắn. Cảnh giới không đủ cao, tầm mắt không đủ xa đã hạn chế bọn hắn khỏi những sự việc càng kinh diễm hơn, khỏi trí tưởng tượng càng đa dạng hơn.
Duy chỉ có một ít người thì âm thầm, khẽ lắc đầu.
Sở Thiến Thiến vốn nhìn không quen thái độ kiêu ngạo của đối phương. Nàng là người nóng nảy, nguyên bản có ý định tiến lên lôi đài, dạy dỗ đối phương một trận thì nay chỉ đứng tại chỗ, con mắt nhìn chằm chằm lên lôi đài, khóe miệng cười lạnh. Sư tôn Vũ Tuyết Lạc đã sớm nói cho nàng, hai vị nữ tử đồng hành cùng Trần Nguyên tu vi không thua kém gì với hắn. Nếu sự thật là như thế, vậy thì kết cục của Cửu Quận Chúa chỉ có thể là nuốt quả đắng mà thôi.
Một bên khác, Hiểu Mộng khẽ lắc đầu, chẳng muốn nhìn thêm nữa. Chỉ cần nhớ lại sự kinh khủng mà Trần Nguyên phô diễn đêm hôm trước, cả người nàng nhìn không được run rẩy, sống lưng lạnh toát, sắc mặt trắng nhợt, hai đầu gối run rẩy. Nàng biết hai nữ tử mà Cửu Quận Chúa muốn khiêu chiến. Có thể đồng hành cùng dạng quái vật như vậy, làm sao có thể là hạng người đơn giản. Đại Càn Vương triều Cửu Quận Chúa đây là đang tự làm mất mặt.
Trong khi hết thảy mọi người đang chấn kinh và rối loạn trước tuyên bố của Cửu Quận Chúa, không một ai chú ý đến, khóe miệng của Thanh Hoa tiên tử như có như không khẽ giương lên. Đằng sau gương mặt biểu lộ giận dữ, phẫn nộ đến xấu xí là ánh mắt mang theo một tia trêu tức, được che giấu cực kỳ cẩn thận và bí mật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT