Trần Nguyên mang theo tâm lý phòng bị cực lớn khi tiếp xúc với bốn người Tô Lệ Kỳ. Để chắc chắn rằng hắn sẽ không bị ám toán một tay, hắn còn âm thầm vận dụng Khởi Nguyên nhãn điều tra qua một lượt hết thảy mọi thứ có trong gian phòng, từ thực phẩm, thịt Linh thú, Linh quả, Linh tửu cho đến hết thảy đồ vật trang trí, cơ quan, thiết bị hay pháp bảo ngầm ẩn giấu. Sự thật chứng minh, Trần Nguyên suy nghĩ nhiều. Chẳng có bất cứ thứ gì đáng nghi ở đây cả.

Không chỉ có thế, nếu như bốn người Tô Lệ Kỳ vốn có ý định tiếp cận Trần Nguyên để điều tra về hắn thì Trần Nguyên sẽ không ngần ngại cho rằng, các nàng là những điều tra viên tồi tệ nhất người ta có thể đụng phải. Các nàng hỏi tương đối nhiều, Trần Nguyên cũng trả lời rất nhiều. Chỉ là, câu hỏi của các nàng, đặc biệt là nữ tử dẫn đầu, chẳng có chút xíu nào liên quan đến công pháp tu hành của hắn, cũng chẳng có tính thăm dò đến pháp thuật, chiêu thức, bí pháp hay thậm chí là cơ duyên của hắn. Các nàng thậm chí còn chẳng thèm quan tâm đến hắn sư thừa ở đâu, tu hành như thế nào. Bất luận là trực tiếp hay nghi vấn mang tính thăm dò lại hoặc là diễn kỹ để tìm câu trả lời, các nàng đều chưa từng để ý đến thứ mà một tu sĩ thường sẽ để ý đến. Thay vào đó, các nàng lại hỏi những thứ có phần ngớ ngẩn như: hắn lớn lên ở đâu? Ngày sinh của hắn là gì? Cha mẹ hắn còn hay đã mất? Hắn có anh chị em nào không? Sở thích của hắn là gì? Hoặc hắn từ nhỏ có gì khác lạ so với người xung quanh? Nếu như không phải hắn biết, thế giới không tồn tại loại nhân viên điều tra nhân khẩu, hắn sẽ lầm tưởng rằng các nàng đến từ cục cảnh sát quản lý hành chính xã hội.

Làm gì có ai vừa mới gặp liền hỏi những thứ riêng tư đến như vậy?

Trong lúc nhất thời, Trần Nguyên quả thực nhìn không ra mục đích mấy tên nữ tử này, cũng tìm không ra cách ứng đối hiệu quả. Thế là, hắn đi một bước, nhìn một bước. Tùy theo từng câu hỏi của đối phương mà quyết định có trả lời hay không. Dần dần, tâm lý phòng bị của Trần Nguyên cũng bị ‘sự ngây thơ’ của bốn nữ nhân này cho mài mòn không ít.

Yến tiệc tiếp tục. Mười mấy món thịt linh thú, mấy món linh quả, gần chục bình linh tửu đều bị sử dụng hầu như không còn. May mắn là, bọn người Trần Nguyên đều là tồn tại đặc thù, nếu không, chỉ là cỗ năng lượng khổng lồ đến từ bàn yến tiệc này cũng đầy đủ để bọn hắn khó chịu một thời gian. Trải qua hai canh giờ giao lưu, thảo luận và chia sẻ kiến thức, ấn tượng của hắn đối với nữ tử tự xưng là Trần Thanh này không tệ. Nàng chẳng những sở hữu tu vi không thấp, tư chất tu luyện đứng hàng đỉnh tiêm nhất một nhóm, mà lý giải của nàng đối với đạo, với pháp tắc và quy luật của tự nhiên cũng cực kỳ độc đáo, sâu sắc. Loại lý giải này không phải là thứ mà người ta cứ cắm đầu vào khổ tu hay điên cuồng luyện hóa bảo vật, dung nạp kỳ hoa dị thảo là có thể đạt được. Thay vào đó, nó cần một quá trình dài đẵng đẵng, liên tục không ngừng nghỉ, tiếp xúc với vô số kinh văn, tiếp thu vô số tư tưởng, góc nhìn, suy nghĩ của các bậc hiền triết, trầm tư suy tưởng vô số lý lẽ và đạt được sự đốn ngộ để từ đó xây dựng con đường tu hành cho riêng bản thân. Nàng mới bao nhiêu lớn? Còn rất trẻ, nàng so với hắn còn kém đến năm tuổi. Khi mà tu luyện càng tiến về cảnh giới cao hơn, yêu cầu đối với lĩnh hội thiên địa chân lý lại càng cao trong khi đòi hỏi về tốc độ luyện hóa linh khí lại càng giảm thấp, thì người có nền tảng cảm ngộ và tích lũy kinh khủng như nữ tử xưng Trần Thanh này, không hề nghi ngờ, tương lai con đường sẽ thông thuận hơn rất nhiều, đạt được thành tựu cũng cao hơn đại đa số thiên kiêu Trần Nguyên từng bắt gặp, dẫu là các Đại Khí Vận giả lúc này cũng không thể sánh bằng.

Tất nhiên, trên đời này không có gì là hoàn hảo. Mặc dù nữ tử xưng Trần Thanh sở hữu thiên phú tu luyện trác tuyệt, ngộ tính kinh khủng, một thân tu vi cao thâm dẫu ở cái tuổi còn rất trẻ và lễ nghi của nàng tương đối đúng mức; thế nhưng sự giao tế, cách đối nhân xử thế hoặc là sự tinh tế trong giao tiếp của nàng thì Trần Nguyên không thể khen được. Ấn tượng của hắn là nàng thật giống như đứa trẻ mới lớn, có đôi khi tùy hứng mà không bận tâm tới một số người nghĩ gì. Những lúc nàng mắc sai lầm, nữ tử gọi Nam Cung Hoàng sẽ thay nàng khéo lẽo chữa lại rồi âm thầm nhắc nhở điều gì đó.

Buổi gặp gỡ kéo dài gần hai canh giờ. Trần Nguyên nhìn sắc trời bên ngoài. Mặt trời đã dần chuyển về tây. Thế là, hắn nói: “Trần công tử, ngày hôm nay gặp ngươi chiêu đãi, quả thực là tại hạ vinh hạnh. Bất quá, sắc trời đã không còn sớm, tại hạ còn có hẹn, muốn đón một vị bằng hữu. Vì vậy, tại hạ xin cáo từ trước. Lần sau có duyên, tại hạ mời Trần công tử một ly.”

Trần Thanh Nhi liếc nhìn ra ngoài trời. Các nàng bắt đầu ngồi xuống từ giữa trưa, hiện giờ đã đến nửa sau buổi chiều. Ánh nắng vàng nhạt vẩy khắp nền trời xanh, tưới xuống mấy trăm dặm Càn Nguyên thành như dát lên những lớp mái đỏ au một lớp sắc màu lộng lẫy. Thời gian đích thực là không còn sớm. Nàng có chút không nỡ. Những gì nàng muốn còn chưa hoàn toàn đạt tới. Bất quá, nàng lại không tiện giữ đối phương lại nên chỉ có thể bất đắc dĩ đáp: “Trần huynh, ngươi xem, cùng huynh đàm luận, ta ngay cả thời gian cũng không chú ý tới.” Dừng tạm, nàng tiếp lời: “Đã Trần huynh có việc bận rộn, như vậy ta cũng không giữ lại Trần huynh. Để ta tiễn Trần huynh một đoạn, như thế nào?”

Nguyên bản, nàng còn muốn để đối phương bỏ đi ngụy trang, nhìn đến chân dung thật của hắn. Thế nhưng, Nam Cung Uyển Nhi vội vã truyền âm ngăn lại nàng. Theo kế hoạch ban đầu, các nàng còn muốn tiếp xúc với đối phương nhiều lần, lại từ đó dần dần thăm dò con người đối phương. Nếu như ngay lần đầu gặp mặt liền điểm phá ẩn tàng của người ta, như vậy rất dễ để lộ ra bản thân có thủ đoạn không tầm thường, cũng sẽ đưa đến đối phương cảnh giác không cần thiết. Trần Thanh Nhi bèn hậm hực nuốt xuống đề nghị.

“Đã như vậy, ta liền đa tạ ý tốt của Trần huynh rồi.” Trần Nguyên cũng không có chối từ.

Trần Nguyên và Trần Thanh Nhi đi ra tới cửa, vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ. Mà ba người Nam Cung Uyển Nhi tự nhiên là theo hầu phía sau, vị trí thả chậm lại mấy bước, không dám tùy tiện quấy rầy.

Nhìn theo hai người sóng vai đi đằng trước, Tô Lệ Kỳ có chút không hiểu, truyền âm cho Nam Cung Uyển Nhi: “Nam Cung tiểu… công tử, Lệ Kỳ có thể hay không hỏi một vấn đề?”

“Tô Ngọc Nữ muốn hỏi điều gì?” Nam Cung Uyển Nhi nhàn nhạt đáp lại, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi thân ảnh của Trần Nguyên và Trần Thanh Nhi.

“Tại sao công tử không trực tiếp thẳng thắng với Trần công tử mục đích? Chúng ta cứ như vậy úp úp mở mở chỉ e đã gây nên đối phương hoài nghi cùng đề phòng. Hơn nữa, chúng ta chậm rãi tiếp cận, từng chút một gặp mặt đối phương cũng chưa chắc đã đạt được mục đích.” Tô Lệ Kỳ chậm rãi nói. Xem như một thành viên quan trọng trong kế hoạch của Trần Thanh Nhi, nàng cũng biết đến mục đích thực sự của chuyến đi này. Công tử trong lời nói của nàng, ấy chính là chỉ Trần Thanh Nhi. Theo nàng, Trần Thanh Nhi chẳng bằng thẳng thắn ngả bài ngay từ đầu. Không phải kiểm tra huyết mạch, nhận người thân hay sao? Tại thế giới này, có vô số biện pháp để làm được điều đó, độ chính xác còn cực kỳ đáng tin cậy, thời gian lại chẳng tốn mấy hơi thở. Làm như vậy có thể tiết kiệm đi không ít thời gian và công sức của các nàng, lại có thể tránh đi rủi ro hiểu nhầm cùng nguy hiểm có thể phát sinh.

Còn một điều mà Tô Lệ Kỳ chưa từng nói với Nam Cung Uyển Nhi. Đó là ấn tượng từ lần gặp gỡ đầu tiên cùng Trần Nguyên để cho nàng mang theo lòng kiêng kỵ và e dè khi đối mặt với nam nhân này. Dù nàng không rõ ràng nguồn gốc của loại e ngại này đến từ đâu và rằng nguyên nhân vì sao nàng lần đầu tiên từ trên thân một tu sĩ tuổi trẻ sinh ra loại cảm giác này; thế nhưng điều đó không ngăn cản suy nghĩ của nàng: tốt nhất không nên chọc vào con người này. Cho nên, nàng không muốn khiến đối phương sinh ra nghi kỵ.

Nam Cung Uyển Nhi không biết điều này. Nàng hơi liếc mắt nhìn Tô Lệ Kỳ một chút, giải thích ngắn gọn: “Đổi lại là người bình thường, chúng ta cưỡng ép xác nhận thì không có vấn đề gì. Thế nhưng là vị này, thiên tư lộ ra quá kinh khủng, tốc độ tu luyện không hợp thói thường. Chúng ta nếu như mạnh mẽ tiếp nhận đối phương, như vậy không tốt cho chuyện sau này.”

Tô Lệ Kỳ hơi nhíu mày, không hiểu: “Nam Cung… công tử, như thế có gì khác biệt sao? Lại nói, Trần công tử thiên phú tu luyện xuất chúng như thế càng không phải là chuyện tốt sao?’

“Chính là quá tốt, cho nên chúng ta càng phải thận trọng.” Nam Cung Uyển Nhi đáp lại ngắn gọn mà không có ý định giải thích gì thêm.

Bởi vì điều kiện tu hành và môi trường trưởng thành, Tô Lệ Kỳ vẫn chưa ý thức được thiên tài tu luyện cỡ Trần Nguyên tại Ba ngàn thế giới có ý nghĩa như thế nào. Cho dù là những Chuẩn Thánh Tử, Chuẩn Thánh Nữ cấp bậc nhân vật, tại Ba ngàn thế giới đều phải so mà kém hắn một bậc. Sự hiện diện của hắn có thể cải biến rất nhiều quyết sách và kế hoạch của Trần gia trong tương lai dài hạn. Vì vậy, các nàng đối đãi với hắn phải duy trì thái độ đặc biệt thận trọng. Tất nhiên, những điều này liên quan đến nội bộ Trần gia. Nam Cung Uyển Nhi không thể nào trình bày kỹ lưỡng cho một người ngoài như Tô Lệ Kỳ được.

Không chỉ có thế, các nàng thậm chí còn chưa mò ra sư thừa, lai lịch cùng với thái độ của đối phương đối với thế cục các phương đại thế lực trong Ba ngàn thế giới hiện tại. Có thể đào tạo ra hắn thiên tài cấp bậc như thế này trong điều kiện ở một phương tiểu thế giới, đánh chết các nàng cũng không tin đứng sau hắn chỉ là một tên tu sĩ hay một phe thế lực tầm thường. Ở tình huống mà cái gì cũng không biết, cái gì cũng không rõ rồi cứ như thế đem hắn kéo về Trần gia, tiểu thư của nàng, Trần Thanh Nhi có thể sơ ý không nghĩ đến, thế nhưng nàng, thân là một tùy tùng, không thể nào không để ý đến điểm tâm tư tỉ mỉ này.



Trong khi Nam Cung Uyển Nhi và Tô Lệ Kỳ trao đổi, trong đầu không ngừng suy ngẫm lấy những tính toán riêng của mình thì Trần Nguyên và Trần Thanh Nhi đã xuống tới tầng ba. Trần Thanh Nhi gặp Trần Nguyễn bỗng nhiên không xuống tiếp thì nghi hoặc hỏi: “Trần huynh, vì sao không đi tiếp?”

“Bằng hữu của ta ngay tại trong đó.” Trần Nguyên vừa nói, ngón tay vừa chỉ vào đại sảnh phía bên kia dãy hành lang.

“Ồ, là nơi đó sao?”

Trần Thanh Nhi có đôi chút kinh ngạc. Từ đây nhìn vào, xuyên qua dãy hành lang, phía bên kia cánh cửa lớn, nàng có thể nhìn ra bên trong có không ít tu sĩ, chừng hơn một trăm người, hơn nữa còn đều là đệ tử trẻ tuổi, có lớn thì cũng chẳng hơn nàng là bao. Từ thanh âm rộn ràng, tiếng cười nói huyên náo, Trần Thanh Nhi không gặp chút nào khó khăn để kết luận, những tu sĩ trẻ tuổi này đang tổ chức hội họp. Nàng truyền âm hỏi thăm Nam Cung Uyển Nhi.

Người sau ngay lập tức truyền âm trả lời: “Tiểu thư, nghe nói, bên trong là một buổi thiên kiêu thình hội do tuổi trẻ thiên kiêu các phương bản thổ thế lực tổ chức. Nghe nói, mục đích của bọn hắn là thương thảo để làm chuẩn bị cho chuyến thám hiểm một phương bí cảnh.”

“Thám hiểm bí cảnh?”

“Đúng thế. Nếu như thông tin của chúng ta không sai thì phương này bí cảnh phát hiện mấy tháng trước. Nó chỉ cho phép tu sĩ không quá năm mươi tuổi thâm nhập. Các phương thế lực bản thổ thống nhất, tại mười hai ngày sau, sẽ để số lượng lớn đệ tử trẻ tuổi xâm nhập phương bí cảnh này, sử dụng thủ đoạn chuẩn bị trước để pháp vỡ cấm chế phong tỏa bí cảnh từ bên trong.”

Trần Thanh Nhi trầm ngâm khẽ gật đầu. Loại sự tình như vậy, ở Trần gia, nàng đã nghe các tiền bối đề cập qua nhiều lần. Thiên kiêu thịnh hội, nơi các thiên chi kiêu tử, thiên chi kiều nữ các phương tụ họp, giao lưu, luận đạo. Một cơ hội mở mang tầm mắt, chứng tỏ bản thân trước người cùng thế hệ như thế, bất kỳ một tên thanh niên trẻ tuổi nào cũng sẽ hướng tới. Trần Thanh Nhi cũng không ngoại lệ. Đáng tiếc, nàng trước nay chưa từng rời khỏi Trần gia, niên kỷ cũng còn quá nhỏ, chưa bao giờ có cơ hội tham dự.

Nam Cung Uyển Nhi nhìn ra tiểu thư ánh mắt khác thường, không khỏi thăm dò: “Tiểu thư, nếu không, chúng ta ghé thăm một chút?”

Trần Thanh Nhi ánh mắt sáng lên trong nháy mắt rồi vụt tắt. Nàng lắc đầu, chậm rãi nói: “Cũng không nên. Nhìn tình huống hiện tại, người ta có lẽ đã bắt đầu thịnh hội từ lâu, chúng ta giữa chừng xông vào, quá không có lễ phép. Lại nói, chúng ta cũng không có thiệp mời, cũng không thể cứ như thế đột ngột xuất hiện.”

Nam Cung Uyển Nhi lúc này mới hài lòng, nhẹ gật đầu. Tiểu thư nhà nàng, nàng rõ ràng. Mặc dù tính cách rất tốt, bình thường đều cư xử ôn hòa, nhã nhặn, chưa bao giờ mang theo giá đỡ của đệ tử dòng chính Cổ gia tộc, thế nhưng, nàng có lúc hiếm hoi nào đó chính là tùy hứng một chút. Mặc dù hành vi của nàng sẽ không để lại hậu quả nghiêm trọng nào nhưng lại rất có thể khiến người khác chê cười. Điều này không quá tốt đối với danh tiếng của nàng.

May mắn, lần này, tiểu thư của nàng không tùy ý hành động thiếu suy nghĩ.

Trần Thanh Nhi nào có biết suy nghĩ của Nam Cung Uyển Nhi. Nàng đưa ánh mắt về tới Trần Nguyên vừa chọn xong một chỗ chỗ ghế nghỉ ngơi, lặng lẽ điểm một ly trà rồi ngồi xuống tại đó. Nàng không khỏi hỏi: “Bằng hữu của Trần huynh là ở bên trong?”

“Đúng thế.” Trần Nguyên nâng lên ly trà nóng, nhấp một ngụm, đáp lại.

“Huynh không có ý định đi vào sao?” Trần Thanh Nhi hiếu kỳ.

Trần Nguyên lại lắc đầu, đáp: “Không nói dối huynh, trước đó ta từ chối lời mời tham dự thịnh hội này của bọn hắn. Hiện tại nếu như ta đi vào, quá không thích hợp.”

Lời hắn vừa dứt, một cơn chấn động dữ dội khiến cho cả tòa nhà Vọng Thiên Lâu to lớn rung chuyển. Ly trà trong tay Trần Nguyên khẽ gợn lên những đường sóng lăn tăn. Đồng thời, một cỗ bạo động linh lực kinh khủng từ bên trong đại sảnh, nơi nhóm các thiên kiêu tụ tập, khuếch trương ra đến.

Lúc này, từ nơi đó, một thanh âm nữ tính, bén nhọn và hàm chứa ý vị khiêu khích vang lên: “Nghe nói, ngày hôm nay có cả các vị thiên kiêu đến từ Thái Linh nội viện trong truyền thuyết tới tham dự chuyến này thịnh hội với chúng ta. Không biết, Thái Linh nội viện thiên kiêu có thể hay không cho chút tình mọn, để chúng ta những thứ này nhà quê thiên kiêu mở mang tầm mắt. Tiểu nữ tử nguyện lấy thân mình, vì chư vị ở đây lĩnh giáo một hai bản lĩnh của Thái Linh nội viện thiên kiêu. Mong chư vị chớ chê cười.”

Ánh mắt của Trần Nguyên bỗng nhiên trở nên sắc bén.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play