Lời khiêu chiến của Đại Càn Vương triều Cửu Quận Chúa khiến cho hơn một trăm vị thiên kiêu lâm vào trong huyên náo cùng chấn động. Mọi người quay đầu, ghé tai, thảo luận to to nhỏ nhỏ, thanh âm ồn ào chiếm trọn vùng không gian rộng lớn. Và trong lúc đó, ánh mắt của bọn hắn không ngừng đảo quanh, tìm kiếm hai vị nữ tử là Thái Linh nội viện hạch tâm đệ tử kia. Bởi vì, từ khi đặt chân vào đại sảnh này, cả Thiên Lan và Lữ Như Yên đều rất khiêm tốn, giao thiệp lại không rộng với thiên kiêu bản thổ, cho nên không có bao nhiêu người biết đến sự hiện diện và thân phận chân thật của các nàng.
Mãi cho đến khi Hoàng sư muội và mấy vị nữ đệ tử của Thái Linh học viện lúng túng, biểu cảm có chút không biết làm sao đưa ánh mắt nhìn về phía Thiên Lan và Lữ Như Yên, quá nửa thiên kiêu trong đại sảnh mới nhận ra lai lịch của hai nàng. Mà cái nhìn này vừa tới, hầu như tất cả bọn họ, hoặc ít, hoặc nhiều đều có chút thất vọng. Bởi vì, bất luận là dung mạo, khí chất hay biểu hiện bề ngoài của các nàng đều quá mức tầm thường. Ngoại trừ khí tức trên thân các nàng huyền ảo, tối nghĩa, khó mà nắm bắt, hiển nhiên tu vi cao hơn tuyệt đại đa số thiên kiêu ở đây rất nhiều, thì bọn hắn kỳ vọng ở các nàng nhiều hơn thế trong cái danh phận Thái Linh nội viện hạch tâm tiên tử. Mặc dù, bọn hắn không có bao nhiêu hy vọng hai vị tiên tử này có thể sở hữu nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, hại nước ương dân như Hiểu Mộng tiên tử, thế nhưng, chí ít cũng không thể thua kém một tên phổ thông đệ tử như Thanh Hoa tiên tử đi. Tất nhiên, loại cảm xúc thất vọng này chỉ thoáng hiện lên trong nháy mắt rồi biến mất đến không còn. Các nàng tu vi rất cao, cao hơn bọn hắn nhiều. Đây là sự thật không thể chối cãi. Mặc kệ dung mạo các nàng như thế nào, tu vi của các nàng cao như vậy đã đầy đủ đạt được sự trọng của các thiên kiêu. Thế giới này là như thế.
Đại Càn Vương triều cũng nhìn về phía hai nữ tử. Nàng hơi nhíu mày một chút, nói, thanh âm chưa từng thay đổi: “Hai vị tiên tử, có thể hay không chỉ giáo cho tiểu nữ tử một hai?”
Lữ Như Yên nhìn thoáng qua tình cảnh hiện tại, ánh mắt quét một vòng những cái nhìn mong đợi từ các thiên kiêu có mặt trong đại sảnh, lại nhìn đến biểu cảm có phần kiêu ngạo, tràn đầy tự tin như có chút hưng phấn, lại có chút khiêu chiến đến từ Cửu Quận Chúa của Đại Càn Vương triều. Nàng biết, xem như cuộc khiêu chiến này không thể tránh né.
Ngay khi Lữ Như Yên vừa định tiến lên một bước thì đột nhiên cảm thấy bàn tay mình bị nắm lấy, kéo về phía sau bằng cỗ lực mạnh mẽ. Nàng khẽ giật mình, xoay người lại thì thấy gương mặt bình thường không có gì lạ của Thiên Lan đang khẽ lắc đầu với nàng. Thế rồi, Thiên Lan nhanh hơn nàng một bước. Mũi chân nàng điểm nhẹ nhàng, thân hình như một con chim én, đã nhanh lại uyển chuyển, đã nhẹ nhàng lại dứt khoát, cứ thế lướt ngang qua gần mười trượng khoảng không, đáp lên lôi đài. Khi mọi người còn đang ngỡ ngàng, Thiên Lan lạnh nhạt nhìn về phía Cửu Quận Chúa của Đại càn Vương triều, lạnh nhạt nói: “Ta sẽ làm đối thủ của ngươi. Bắt đầu đi.”
Cả Đại sảnh trong nháy mắt yên tĩnh lại. Tất cả mọi người ngưng thần, tĩnh khí, ánh mắt nhìn chòng chọc lên lôi đài. Rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy phong thái của Thái Linh nội viện hạch tâm đệ tử trong truyền thuyết. Không một ai là không chờ mong.
Cùng lúc, Tô Thần, không biết là vô tình hay có ý, dời một bước chân nhích lại gần với Hiểu Mộng. Hiểu Mộng hơi lạnh lùng liếc nhìn qua, lại xê dịch cách xa hắn nửa bước. Tô Thần ngẩn người, không rõ ràng vì sao đối phương làm như vậy. Thực tế, nào chỉ là lần này. Cả buổi thiên kiêu thịnh hội ngày hôm nay, đã có không dưới ba lần hắn chủ động bắt chuyện với đối phương, lại có không ít hơn năm lần như có như không tới gần nữ tử xinh đẹp hại nước ương dân này. Thế nhưng, mỗi một lần, Hiểu Mộng tiên tử đều sẽ,hoặc khéo léo, hoặc vô ý, hoặc gián tiếp từ chối hắn, né tránh hắn. Điều này hoàn toàn khác biệt với đêm hôm đó, hắn và nàng cùng nói chuyện thật vui, bầu không khí thân mật gần gũi đến tưởng chừng như không có khoảng cách. Huống chi, hai người còn có sinh tử chi giao? Lại còn là hắn cứu lấy tính mạng của nàng một lần? Hiểu Mộng tại sao lại thay đổi? Thái độ của đối phương bất chợt chuyển biến lạnh lùng và xa cách để hắn không biết ra làm sao, cũng không kịp chuẩn bị đối ứng. Hắn thật sự không thể hiểu nổi, cũng khó lòng mà tiếp nhận.
Bất quá, để Tô Thần được an ủi là thái độ hờ hững của Hiểu Mộng không phải chỉ đối với hắn mà còn hướng tới bất cứ nam tử nào cố gắng đến gần nàng. Điều này để nội tâm Tô Thần thăng bằng không ít. “Nàng không phải cố ý xa lánh ta. Hẳn là, Hiểu Mộng nàng có điều gì khổ tâm không nói nên lời?” Tô Thần thăm thẳm nghĩ đến, nội tâm trở nên rõ ràng.
Phương Thải Hà vẫn luôn luôn nửa bước không rời khỏi Tô Thần. Là nam tử trong lòng, từng chi tiết biểu cảm, từng cử động của hắn đều bị nàng chú ý không bỏ sót. Phương Thải Hà rất không vui vì Tô Thần luôn thời thời khắc khắc chú ý đến nữ tử kia. Bất kỳ một nữ tử nào đều chẳng thể vui vẻ gì nếu như nam tử trong lòng ánh mắt chẳng thể dời nữ nhân khác nửa bước. Nàng có thể thừa nhận Hiểu Mộng rất đẹp, đẹp đến mức để chính là nàng đứng bên cạnh cũng cảm thấy tự ti và xấu hổ. Thế nhưng, nàng không thể thừa nhận xuất thân của đối phương. Một nữ tử đi ra từ chốn lầu xanh, là cái nơi mà nam tử tìm đến phát tiết dục vọng bẩn thỉu nhất của tâm hồn, dẫu cho danh tiếng của nàng có được tô son bôi vàng, dẫu cho nàng có được vinh dự là đệ nhất mỹ nhân thế hệ trẻ hay cho hưởng thụ vạn chúng chú mục, Phương Thải Hà vẫn giữ lấy một tia xem thường đối phương từ tận sâu trong thâm tâm, một tia cao ngạo nhìn xuống đối phương bởi gia thế, xuất thân và học thức mà nàng cho rằng hơn người. Theo nàng, đối phương căn bản không xứng với Tô Thần. Tất nhiên, hết thảy những cảm xúc này chỉ là một tia rất nhỏ mà thôi và được nàng cất giấu kỹ lưỡng tận nơi sâu nhất trong nội tâm, chưa một lần để lộ ra ngoài, dù chỉ là một ánh mắt hay cử chỉ nhỏ nhất.
Muốn kéo lại sự tập trung của hắn, Phương Thải Hà chỉ có thể nhỏ giọng, chăm chú nói: “Tô Thần ca ca, ngươi nói xem, Cửu Quận Chúa và vị này Thái Linh học viện hạch tâm đệ tử, ai càng có khả năng chiến thắng cao hơn?”
Tô Thần lúc này mới sững sờ. Hắn ngỡ ngàng nhìn lại Phương Thải Hà. Trong ấn tượng của hắn, nàng là một nữ tử thuần khiết, ôn nhu, trong sáng như một đóa hoa bạch liên không nhiễm bụi trần vậy. Nàng xưa nay đâu có thèm ngó ngàng gì tới thiên kiêu tranh đấu. Vậy mà giờ lại chủ động hỏi sang vấn đề này. Bất quá, nghĩ là nghĩ như thế, Tô Thần cũng nghiêm túc đắn đo, suy xét tình huống hiện tại. Trầm ngâm một lát, hắn mới đáp: “Vị tiên tử đến từ Thái Linh nội viện kia hẳn là có phần thắng cao hơn. Tu vi của nàng cao hơn Cửu Quận Chúa. Thái Linh nội viện có cơ hội tiếp xúc với các truyền thừa huyền diệu hơn, cũng dễ dàng đạt được các tài nguyên trân quý hơn chúng ta. Nội tình của nàng chúng ta khó mà phỏng đoán.”
Thực ra, Tô Thần nhìn không ra nội tình của đối phương. Tu vi của cả hai chênh lệch đến quá xa. Sư phụ của hắn, sợi tàn hồn, ẩn cư bên trong thức hải của hắn lại không được toàn vẹn, năng lực tình thần có hạn. Đối phương trên thân lại có thủ đoạn che giấu khí tức. Sư tôn của hắn nhìn không ra sâu cạn của nàng. Bất quá, từ ánh mắt và kinh nghiệm của một kẻ tu sĩ đi trước, sư tôn hắn vẫn có thể nhìn ra, vị thiếu nữ mới bước lên lôi đài phải mạnh hơn Cửu Quận Chúa của Đại Càn Vương triều nhiều lắm. Đến nỗi mạnh hơn bao nhiêu, hai bên chưa giao thủ, nàng không nói chắc được. Cho nên, Tô Thần chỉ có giải thích qua loa như vậy.
Trái ngược với hắn, Phương Thải Hà không cho là Thiên Lan sẽ thắng. Nàng nói khẽ: "Vị tiên tử của Thái Linh nội viện kia hẳn là rất mạnh. Thế nhưng, Thái Linh nội viện rất lớn, nhân tài đông đúc, thiên kiêu nhiều như nấm mọc lên sau mưa, nàng có giỏi hơn cũng chưa chắc đã nhận được bao nhiêu chiếu cố. Trái ngược, Cửu Quận chúa của chúng ta là thiên tài trăm năm có một của Đại Càn Vương triều. Nàng từ nhỏ đã nhận được tài nguyên của cả Vương triều đổ xuống bồi dưỡng, lại được tiếp xúc với các bí pháp được bảo vệ nghiêm ngặt nhất trong bảo tàng của Vương triều, được tiếp thu không ít tạo hóa mà chỉ thành viên hoàng tộc mới có cơ hội chạm đến. Cửu Quận chúa, mặc dù mới thành tựu Tam phẩm Đại tu sĩ không lâu, thế nhưng thực lực của nàng mạnh hơn tu sĩ cùng cảnh giới nhiều lắm. Cho dù đối thủ là Thái Linh nội viện học sinh, nàng chưa chắc đã yếu thế hơn."
Tô Thần khẽ gật đầu, cảm thấy lời nói của đối phương không phải là không có lý. Có thể nói, Cửu Quận Chúa có thể đuổi kịp tại trước năm mươi tuổi thành tựu Tam phẩm Đại tu sĩ, ấy là nhờ một số lượng cơ duyên khổng lồ mà Đại Càn Vương triều Hoàng thất phía sau chống đỡ và cũng chỉ thiên kiêu của Hoàng thất mới có năng lực hưởng dụng. Không chỉ có thế, nghe đồn rằng, tại một năm trước, Cửu Quận Chúa lấy Tam phẩm tầng một tu vi đối chiến cùng một vị Phó Tướng Tam phẩm tầng hai trong quân đội không rơi vào thế hạ phong. Tin tức này vừa ra lập tức gây nên chấn động cả Đại Càn Vương triều cùng mấy cái Vương triều xung quanh. Có thể tại Tam phẩm tu vi vượt cấp khiêu chiến, người nào không phải là cường giả trong cùng cảnh giới?
Trong cùng thời điểm, những lời bàn luận như thế đồng loạt diễn ra ở mọi ngóc ngách trong đại sảnh. Mặc cho sự thật, Thái Linh học viện là tồn tại siêu nhiên trong lòng mọi người, thiên kiêu từ Thái Linh học viện là tồn tại mà vô số đệ tử trẻ tuổi chỉ có thể ngưỡng vọng. Thế nhưng, Cửu Quận chúa cũng không kém. Bất luận là tu vi, thiên phú tu luyện hay chiến tích, tại trong tầm mắt của đại đa số thiên kiêu trẻ tuổi có mặt ở đây đều đã đứng hàng tồn tại đỉnh tiêm. Cho nên, bọn hắn, đặc biệt là thiên kiêu của Đại Càn Vương triều, không cho rằng, nữ thần trong lòng bọn hắn sẽ thua.
Không để ý tới những lời bàn luận thì thầm và vô số ý nghĩ từ những thiên kiêu, toàn bộ sự tập trung của Cửu Quận Chúa bây giờ chỉ dồn vào nữ tử thường thường không có gì lạ trước mặt. Thế mà, chỉ khi đối mặt với đôi mắt huyết hồng, sâu thăm thẳm còn hơn cả vũ trụ tinh không bao la, nàng mới khẽ rùng mình, toàn thân lông tơ dựng thẳng, mồ hôi sau lưng bất giác chảy ra dòng dòng. Một nỗi lo sợ, bất an vô cơ trong lòng nàng dâng lên.
“Không có chuyện gì, chỉ là một tên nữ tử trẻ tuổi mà thôi.” Hít một hơi thật sâu, Cửu Quận Chúa cố gắng trấn an bản thân như vậy. Quả nhiên, cảm xúc kinh hoảng kia biến mất trong nháy mắt như chưa từng tồn tại. Cửu Quận Chúa lúc này mới thoáng yên tâm đôi chút.
Lấy lại sự tự tin, ánh mắt của nàng đảo qua một vòng đại sảnh rồi tự tin lên tiếng: “Tiểu nữ tử họ Lý, tên Thiên Tầm, là đương thời Đại Càn Vương triều Quận chúa đứng hàng thứ chín. Không biết, danh tính của tiên tử?”
“Thiên Lan.” Thiên Lan không quan trọng đáp. Giọng điệu của nàng hời hợt, tựa như cuộc giao đấu này không quan trọng: “Nếu như đã sẵn sàng thì bắt đầu đi.”
Cửu Quận Chúa nghe vậy thì khẽ nhíu mày, trong lòng không vui. Nàng đường đường một thế thiên kiêu, dẫu đặt tại Thanh Châu, bất kể là thực lực, tu vi hay tư chất đều thuộc về tầng lớp đứng đầu; hơn nữa, thân phận cao quý của nàng còn đó, xưa nay đều là người ta chạy theo nàng nịnh nọt, lấy lòng, nàng đã bao giờ bị người xem thường như vậy. Còn có không vui chính là Đại Càn Vương triều thiên kiêu. Xem thường Cửu Quận Chúa chính là xem thường bọn hắn, xem thường Đại Càn Vương triều. Điều này đâu dễ dàng tha thứ. Có lẽ, ở đây còn có thể cười chỉ có người của Đại Nguyên Vương triều. Hai phe vốn là đối lập, một bên chịu xấu mặt, tự nhiên bên còn lại cảm thấy vui vẻ.
Chỉ có Lữ Như Yên khẽ lắc đầu thở dài. Thời gian gần một năm trời tiếp xúc cùng nữ tử này để nàng biết, Thiên Lan chẳng phải cố ý xem thường ai. Nàng chỉ là lạnh nhạt với hầu hết mọi thứ, mọi người xung quanh mà thôi. Bất quá, sự tình đã như vậy, Lữ Như Yên cũng chẳng còn cách nào.
“Hừ.” Cửu Quận Chúa khẽ hừ lạnh một tiếng: “Đã như vậy, để ta xem thử, thiên kiêu của Thái Linh nội viện tài hoa đến nhường nào.”
Nói rồi, cỗ linh khí khổng lồ trong thân thể Cửu Quận chúa bộc phát. Khí áp kinh khủng, lấy nàng trung tâm, quét ngang bốn phương tám hướng, dữ dội như một trận gió lốc kinh khủng hoành éo, thổi bay hết thảy. Hết thảy thiên kiêu vì đó mà kinh hô.
“Nhìn đây. Lạc Hoa chưởng.”
Cửu Quận chúa quát lên. Cỗ linh lực cuồn cuộn trong cơ thể nàng ào ạt chảy ra như dòng sông lớn vỡ đê, thế không thể cản, lại thông qua kinh mạch, được thần thức dẫn dắt, hình thành lên thế công kinh khủng. Một nháy mắt, không gian phía trước Cửu Quận Chúa trở nên vặn vẹo bởi cỗ lực lượng vô hình, khổng lồ chèn ép. Một đóa hoa hư ảnh, rộng đến bá trượng, cánh hoa mang màu đỏ thắm, rực rỡ và sáng ngời, nhụy hoa hiện rõ đến từng chi tiết, trong không khí lại có mùi thơm ngan ngát lan tỏa. Đóa hoa hư ảnh mỗi lúc một ngưng thực hơn, mỗi lúc một rõ ràng và cùng với đó là sức mạnh kinh khủng mà nó giải phóng, để cho mặt sàng lôi đài xuất hiện từng vết rạn lờ mờ. Một chưởng này, đừng nói là Tam phẩm tầng hai, dẫu là Tam phẩm tầng ba đỉnh phong, trong tình huống không phòng bị, nếu như bị đánh trúng cũng bị trọng thương, thậm chí tại chỗ bỏ mình.
Tất cả thiên kiêu đều kinh hãi. Bọn hắn không biết rõ ràng, chưởng kia đến tột cùng kinh khủng như thế nào. Tu vi chênh lệch để bọn hắn không thể cảm thụ được chính xác sức mạnh từ nó. Thế nhưng, bọn hắn biết, Lạc Hoa chưởng là một trong những tuyệt học mạnh nhất của Cửu Quận Chúa, muốn phát động cần hao phí thể nội linh lực cực lớn. Vừa giao thủ chiêu đầu tiên, Cửu Quận Chúa liền phát động công kích kinh khủng như thế, tất cả thiên kiêu đều nhìn ra, nàng thật sự bị thái độ của Thái Linh nội viện đệ tử kia chọc giận.
Nghĩ đến đây, hết thảy ảnh mắt vô ý thức nhìn về Thiên Lan. Trên thân thể nàng không có một điểm ba động linh lực. Đối mặt với chưởng lực bộc phát tương đương với một vũ khí hạt nhân hiện đại, nàng chẳng có bất cứ động tác dư thừa nào.
Thế mà, ngay khi bông hoa hư ảnh chỉ còn cách nàng chừng chưa đầy hai trượng, Thiên Lan động. Bàn tay trắng nõn như ngọc đéo thành nhẹ nhàng mà hời hợt vươn ra. Thậm chí, chẳng có chiêu thức, cũng chẳng có thuật pháp nào được sử dụng. Không có bất kỳ câu chú niệm pháp, cũng chẳng có tư thế huyền diệu nào. Hết thảy chỉ là một chưởng qua loa, ngay cả cách vận dụng linh lực cũng hết sức đơn sơ.
Nhưng mà, chỉ một chưởng tùy tiện chẳng có chút nào đặc sắc cũng như dung nhan của nàng ấy lại mang theo cỗ sức mạnh vô hình không thể tưởng tượng nôi. Đóa hoa hư ảnh rực rỡ tan rã trong nháy mắt. Cỗ lực lượng kinh khủng đi kèm theo chưởng pháp của Cửu Quận chúa bị đánh tan gần như ngay lập tức. Hoàn toàn nghiền éo. Hoàn toàn hủy diệt.
Mọi chuyện còn chưa dừng lại ở đó. Cỗ linh lực tàn dư từ chưởng pháp hời hợt của Thiên Lan vẫn còn tiếp tục, như một dòng lũ cuốn đến trước mặt Cửu Quận chúa.
Cửu Quận Chúa hoảng sợ. Nàng vội vã tế ra pháp khí phòng ngự, lại lấy thêm một tấm Tam giai hạ phẩm phòng ngự phù chú.
Vô dụng.
Chênh lệch không thể san bằng về sức mạnh đơn thuần giữa hai bên nghiền ép mọi thủ đoạn mà Cửu Quận chúa có thể nghĩ đến, có thể sử dụng.
“Phốc.” Cửu Quận Chúa ho ra một ngụm máu tươi. Pháp khí phòng ngự bị đánh văng ra mấy chục trượng, va chạm mạnh mẽ lên bức tường vô hình nơi biên giới lôi đài, quang mang ảm đạm, rõ ràng đã mất đi không ít linh tính, chịu thương tổn nặng nề. Lớp phòng ngự từ tấm phù lục dễ dàng vỡ nát như tấm thủy tinh mỏng trước sức mạnh tuyệt đối, hoàn toàn không có năng lực chống đỡ.
Mất đi hết thảy phòng ngự trong chốc lát, Cửu Quận chúa tựa như một tấm giẻ rách, bị đánh văng mấy chục trượng, lăn lộn trên mặt đất, chật vật và khổ sở không chịu nổi. Đầu tóc nàng rũ rượi, tiên váy của nàng tả tơi, bụi đất mù mịt làm bẩn một bên gò má trên gương mặt xinh đẹp của nàng. Chỉ một chưởng mà thôi, toàn thân nàng đau đớn như tất cả xương cốt bị đánh nát, cơ thịt toàn thân bị xé rách, lục phủ ngũ tạng bị chia năm xẻ bảy. Thậm chí, toàn thân linh lực cũng bị đánh tán loạn, trong thời gian ngắn không thể ngưng tụ.
Cửu Quận chúa đau khổ chống tay, gắng gượng muốn đứng dậy thì cơn đau tâm tê phế liệt lan khắp toàn thân ngăn cản nàng có bất cứ hành động nào. Đã không thể cử động, lại càng không thể vận chuyển linh lực, Cửu Quận chúa chỉ có thể nằm tại đó, chật vật và đáng thương nhìn qua đối thủ gương mặt lạnh nhạt chưa từng thay đổi. Đối với nàng và sự kiêu ngạo của nàng, đây mới là sự vũ nhục lớn nhất. Mà nàng chẳng thể làm gì khác hơn là cắn chặt hàm răng đẹp, mắt trợn trừng không chịu khuất phục hướng về đối phương.
truyện tiên hiệp hayThiên Lan nào có quan tâm. Nàng bình tĩnh nhìn qua đối phương,vô cảm tuyên bố:
“Ngươi thua.”
Cả đại sảnh lâm vào tĩnh lặng không một tiếng động.