“Diễn cảnh hậu cung dâm loạn ấy. Trước đó không phải cháu học thuộc kịch bản rồi sao?”
Đạo diễn Vương nghi ngờ hỏi lại.
“Cháu quên rồi à? Lúc Lăng Tiêu biết Cố Đình Nhu giả mạo em gái tiến cung đã định cho cô ta tội danh khi quân và biếm vào lãnh cung. Dù sao thì trước đấy Lăng Tiêu cũng có chút cảm tình với Cố Đình Nhu cho nên không nhẫn tâm xử chết, cái dẫn đến cái chết của cô ta là…”
Tô Hà tiếp lời: “Là âm mưu của Cố Đình Tố. Cô ấy đã cài vào lãnh cung người thị vệ gác cửa có tướng mạo na ná Lăng Tiêu, sau đó mua chuộc nữ hầu bên cạnh Cố Đình Nhu, để người đó rủ rỉ vài câu bên tai chủ. Cố Đình Nhu ở lâu trong lãnh cung đã nản lòng thoái chí, giờ như bị ma quỷ ám ảnh…”
Cô thoáng ngập ngừng: “Cô ta sai nữ hầu bỏ thuốc vào nước đưa cho thị vệ uống, rồi thừa dịp người bất tỉnh mang vào phòng mình.”
Đạo diễn Vương đập tay, vui vẻ nói: “Chính xác. Đấy, cháu nhớ rõ thế còn gì.”
Tô Hà lại cười không nổi.
“Vậy nghĩa là… Thương Kiêu sẽ là khách mời đảm nhiệm vai anh thị vệ ngất xỉu bị đưa vào tẩm cung?”
Kể từ sau khi nâng tầm mối quan hệ, trừ lúc đóng phim vẫn cần nghiêm khắc ra thì đạo diễn Vương và Tô Hà cư xử với nhau như bạn bè thân thiết. Thế nên cô vừa dứt câu, ông đã nháy mắt trêu cô. Người già nhưng tâm hồn mãi trẻ.
“Vui không? Người đóng là Kiêu thần đấy. Trước kia cậu ấy chẳng làm gì ngoài dồn hết tâm huyết vào âm nhạc, lần này là lần đầu tiên cậu ấy đóng phim, đã thế người được đóng cùng lại là cháu. Riêng điểm này thôi đã đủ ghi tên cháu vào sử sách phim truyền hình.”
“Đạo diễn Vương, bác đừng trêu cháu nữa.” Tô Hà dở khóc dở cười: “Cháu mà dám làm gì Kiêu thần, ngày mai X quang sẽ biến cháu thành ‘lịch sử’.”
“Sợ gì? Cháu đâu giống những sao đang lên phải dựa vào fans, dựa vào marketing để lấy tiếng. Có năng lực, có thiên phú thì sợ gì ai nào. Chỉ cần đừng bước sai đường, tự chuốc lấy khổ thì giới giải trí luôn có một vị trí nhất định dành cho cháu.”
Tô Hà sững người.
Mấy giây sau, cô khôi phục tinh thần, chớp mắt cười nhẹ: “Đạo diễn Vương, cháu lăn lộn trong showbiz ba năm rồi, bác là người đầu tiên nói với cháu câu đấy.”
Đạo diễn Vương đập đập kịch bản trong tay, nụ cười mang ẩn ý sâu xa.
“Bây giờ showbiz còn ít người vững vàng như cháu lắm. Bác biết con đường này không dễ đi… Thôi, cũng chẳng có gì hay để nói, đừng quên trái tim thuở ban đầu là được.”
“Trái tim thuở ban đầu?” Tô Hà bật cười, nửa thật nửa đùa nói: “Trước kia cháu vì theo đuổi idol mới bước chân vào đây đấy.”
Đạo diễn Vương vui vẻ hỏi: “Ngôi sao nào đấy?”
Tô Hà chớp mắt, lém lỉnh nói: “Bí mật.”
Ông lắc đầu nói: “Không nói thì thôi. Mà con nhóc nhà cháu lạ thật đấy. Rõ ràng rất nghiêm túc muốn làm, nhưng cứ ra vẻ mình không quan tâm.”
Tô Hà sửng sốt, ngẩng đầu nhìn đạo diễn.
Đạo diễn Vương: “Cứ cho là cháu vào giới giải trí vì thần tượng đi, vậy người đấy cũng là lý do để cháu kiên trì đến ngày hôm nay à? Không quản bản thân phải mệt nhọc thế nào, bị chế giễu ra sao, chịu bao nhiêu bất công cũng nhẫn nhịn… Nín nhịn như thế, có thật là kiên trì vì thần tượng không?”
“…” Ánh mắt Tô Hà run rẩy.
“Bác không tin cháu không hiểu. Chắc chắn là giả.” Đạo diễn Vương cười: “Nếu như thế thật, cháu sẽ không rèn luyện diễn xuất, có thái độ nghiêm chỉnh như này. Nếu là thật thì cháu sẽ chẳng chịu nổi bơ vơ khi đứng trong giới giải trí rộng lớn này.”
Lát sau, cô hoàn hồn, cười khổ: “Bác chỉ tiếp xúc với cháu trong một thời gian ngắn đã hiểu tường tận, vậy mà cha cháu lại chẳng hiểu.”
“Hửm? Sao cháu không giải thích cho ông ấy nghe?”
“Có lẽ là vì… trong mắt ông ấy, cháu vĩnh viễn là một đứa trẻ chưa lớn.”
Tô Hà cười khổ.
“Chẳng có đứa trẻ nào là không thích trở thành niềm kiêu ngạo của cha mẹ. Cháu xông xáo khắp nơi, một chút cũng không muốn chật vật quay về. Cháu rất muốn một ngày nào đó, cháu có thể khiến ông ấy tự hào vì mình… Thế cho nên cháu không thích người nói cháu đang nghiêm túc.”
Đạo diễn ngạc nhiên: “Tại sao?”
Tô Hà bật cười, nháy mắt tinh nghịch dí dỏm như đứa trẻ: “Bởi vì nghiêm túc có nghĩa là đã cố gắng hết sức. Nếu đã dốc hết sức lực vẫn không thu được thành quả, vậy cháu còn thuyết phục bản thân kiên trì thế nào đây?”
“…”
“Nó cũng giống như một người ba năm mần mò trên con đường tối tăm, nếu không có chút tia sáng hi vọng phía trước, người đó sẽ điên mất.”
Nghe xong, chẳng biết đạo diễn Vương nghĩ đến cái gì mà thẫn thờ mất mấy giây rồi bật cười ha ha.
“Tô Hà, vậy thì bác xin chúc mừng cháu, kể từ bộ phim này, ánh sáng sẽ chiếu rọi con đường cháu đi.”
Tô Hà cười nhẹ: “Ơn đạo diễn Vương, cháu đời đời không quên.”
“Hai người nói chuyện gì vui thế?”
Cô và đạo diễn đồng thời quay đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
Đạo diễn cười: “Kỳ Lâu, tên nhóc này, cháu lại đến muộn đúng không?”
“Bác nói thế oan cho cháu quá. Còn ba phút nữa mới bảy giờ đúng.”
Kỳ Lâu giơ tay đeo đồng hồ lên, quay mặt đồng hồ về phía đạo diễn Vương đứng cạnh Tô Hà.
“Bác bị mấy nhân viên gương mẫu chiều hư rồi đấy. Giờ với bác là không đến sớm nửa tiếng là không được đúng không?”
Đạo diễn Vương đạp Kỳ Lâu một cái: “Bớt lải nhải đi. Cậu xin lỗi Tô Hà vụ tuần trước chưa?”
Tô Hà ngớ ra: “Xin lỗi gì ạ?”
Lần này không chờ đạo diễn Vương nói, Kỳ Lâu đã tranh trước mở miệng.
“Tô Hà, tôi không ngờ vụ trên weibo lại cuốn cô vào phiền toái lớn như thế, thành thật xin lỗi.”
Hiếm khi nào thấy anh ta nghiêm túc như này.
Tô Hà sực tỉnh, nói: “Không sao, cũng không phải anh cố ý.”
“Nhưng tôi có lòng…”
“Khụ khụ!”
Đạo diễn Vương đột ngột ho khan, cắt ngang lời Kỳ Lâu, kéo sự chú ý của hai người về phía mình.
Thừa dịp Tô Hà không để ý, ông lén trừng mắt cảnh cáo Kỳ Lâu, sau vờ vịt đứng lên nói: “Bác vừa thấy đạo diễn casting đi ra ngoài, không biết có phải Kiêu thần tới rồi không. Đi, chúng ta ra xem nào.”
[Em học hút thuốc từ khi nào?]
Bên tai cô bỗng văng vẳng giọng nói lạnh lùng.
Cả người Tô Hà cứng ngắc.
“Này? Tô Hà, cháu không định ra xem à?”
Tô Hà lén lùi ra sau: “Lớp trang điểm cho cảnh chốc nữa phải làm hơi lâu, chắc cháu…”
“Không tốn nhiều thời gian đâu.” Đạo diễn Vương vẫy tay: “Phía sản xuất trước đó đã dặn, khi Kiêu thần tới, tất cả phải ra chào đón, thể hiện thành ý của chúng ta.”
“… Vâng.”
Đến nước này, Tô Hà chỉ có thể cắn răng đi theo.
**
Vì người đến là Thương Kiêu nên đoàn làm phim gọi hết người ra nghênh đón, trông cực kỳ trang trọng.
Đứng trên cùng có đạo diễn, biên kịch và diễn viên chính, sau đấy là diễn viên quần chúng và staff phụ trách buổi quay hôm nay. Đoàn người đông đúc nhốn nháo đứng chờ ngoài cửa phim trường.
Tô Hà bị đạo diễn Vương điểm mặt chỉ tên, xách tới đứng trên hàng diễn viên chính, hàng đầu trong nhóm người đoàn làm phim.
Cô dở khóc dở cười, nhỏ giọng nói chuyện với đạo diễn đứng cạnh: “Đạo diễn Vương, chúng ta bày trận lớn thế này, có phải hơi khoa trương không?”
Đạo diễn Vương nóng đến mức trán nhễ nhại mồ hôi, phải lau bớt rồi mới đáp: “Không khoa trương chút nào. Giờ Thương Kiêu nằm trong top sao hạng A, quay MV chơi thôi có khi còn hợp tác với cả đạo diễn quốc tế. Hơn nữa…”
“?”
Đạo diễn Vương: “Bác không biết bên sản xuất lấy giá nào mới mời được nhân vật tầm cỡ như thế đến đoàn làm phim nhỏ chúng ta.”
“…”
Tô Hà chột dạ nhìn sang chỗ khác.
Ông cau mày quay đầu quan sát.
“Cơ mà bác không hô hào mọi người ra hết đâu, nhắm diễn viên chính ra chào thôi. Ơ, ai mang cả giấy ký tên thế?”
Tô Hà: “…”
Dù sao người đến cũng là Thiên Thần, fans như này cũng coi như ít rồi.
“Thế hệ trẻ các cháu thật là, khoa trương quá.”
Đạo diễn Vương bị chọc đúng chỗ ngứa, bắt đầu nhiều chuyện: “Ngày trước theo đuổi thần tượng chỉ cần tiền, giờ nâng cấp thành bạt mạng luôn. Bác thấy nếu không phải trước đó đoàn làm phim cảnh cáo nghiêm khắc, không cho lộ thông tin ra ngoài thì chắc cái phim trường này sẽ bị fans của Thương Kiêu san phẳng mất.”
Tô Hà gật đầu đồng tình: “Đúng ạ. Có thể gặp được Thương Kiêu ở phim trường nhỏ này, đối với X quang mà nói, chẳng khác nào hứng được vàng.”
Đạo diễn Vương: “…”
Hai người tán gẫu được một lúc, có phó đạo diễn đi tới nhắc: “Đạo diễn Vương, bên JA gọi điện tới, nói Kiêu thần 10 phút nữa đến.”
“Ừm, tôi biết rồi.”
Phó đạo diễn gật đầu, đang định xoay người đi thì liếc thấy Tô Hà, bật cười đứng lại bắt chuyện: “Tiểu Tô, tôi nghe nói cô quen Kiêu thần? Hai ngày trước còn thấy hai người tương tác với nhau trên weibo mà?”
Ông ấy vừa dứt câu, bầu không khí xung quanh lặng ngắt, vô số con mắt cả công khai lẫn lén lút đang quan sát Tô Hà.
Mà giữa Tô Hà và Lâm Hạm giờ chỉ cách đúng hai người là đạo diễn Vương với Kỳ Lâu. Mặt cô ta lạnh tanh, đã thế còn hừ nhẹ.
Người phía sau hóng hớt.
Tô Hà đang thất thần bỗng cử động.
Cô cười nói: “Đạo diễn Lý, chú hiểu lầm rồi. Trên weibo cũng có thông báo đấy ạ. Cháu share bài của bên show “Vượt qua” nhằm ủng hộ thôi. Kiêu thần cũng là khách mời của show, đã thế còn là người vị khách mời có danh tiếng nhất, đương nhiên sẽ ra mặt để show thêm nổi rồi.”
Nghe xong, người trong đoàn làm phim hai mắt nhìn nhau, không nói gì.
Có người tin, có người không tin.
Vị phó đạo diễn họ Lý kia nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Nói vậy nghĩa là Tiểu Tô không thân với Kiêu thần?”
Tô Hà mặt không đổi sắc, bình tĩnh nói: “Quen biết sơ sơ.”
Cô vừa dứt câu, lập tức cảm nhận có hai ánh mắt chiếu thẳng vào mình, hơn nữa còn tới từ một hướng.
Tô Hà nhìn sang.
Người đầu tiên là Kỳ Lâu đứng cạnh đạo diễn Vương, ánh mắt ấy như ẩn chứa ý cười, lại giống như bất lực với cô, còn cái khác là đến từ Lâm Hạm đứng ngay cạnh anh. Ánh mắt ấy tràn ngập địch ý, xen lẫn trong đó là sự tức giận và không cam lòng.
Trong đoàn làm phim chỉ có mỗi hai người bọn họ là biết sự thật.
Nhưng Kỳ Lâu sẽ không vạch trần Tô Hà, còn Lâm Hạm thì chẳng muốn đoàn làm phim biết Tô Hà bám được vào Thương Kiêu nên càng không nói gì.
**
Trước khi nói dối Tô Hà đã đoán được nên giờ đối diện với ánh mắt ấy, cô không hề nao núng, nét mặt dịu dàng, đôi mắt long lanh hết sức vô tội.
Lâm Hạm tức giận quay đầu đi.
“Đến rồi!”
Chẳng biết phía sau ai là người hô, mọi người đồng loạt quay đầu hóng.
Đạo diễn casting bước nhanh về phía này cùng mấy người xa lạ.
Nhưng không thấy Thương Kiêu đâu.
Những người ngẩng cổ hóng thất vọng cụp mắt.
“Đạo diễn Vương, đây là người phụ trách trong đoàn đội của Kiêu thần, họ Giang. Cậu ấy có vài chuyện muốn đánh tiếng trước với dàn diễn viên chính.”
Đạo diễn Vương bắt tay cùng người nọ, nghe vậy thì gật đầu.
“Không thành vấn đề, trước mặt đầu là diễn viên chính. Có gì cần phải chú ý thì cậu Giang cứ nói thoải mái.”
Người phụ trách nghiêm mặt dặn dò, bắt đầu từ nữ phụ.
“Đừng chụp ảnh.”
“Đừng hút thuốc.”
“Đừng mang mùi rượu trong các bữa tiệc đến.”
“Nước hoa quá nồng ảnh hưởng hô hấp.”
Bước vài bước, lập tức đến trước mặt Tô Hà.
Người phụ trách ngập ngừng mất mấy giây mới cẩn thận nói: “Cứ tùy ý.”
Mọi người:??????
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Hà: Lại chọc tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT