Edit: Cải Trắng
Beta: Cải Xanh
Kế An An đẩy cửa đi vào đúng lúc Tô Hà đang nằm sấp trên tấm Tatami(1) nghịch điện thoại. Đôi chân trắng nõn nà, mịn màng huơ huơ giữa không trung, đung đưa qua lại.
(1)Tatami: Một loại sản phẩm thường dùng để lát sàn truyền thống của Nhật Bản. Kế An An hắng giọng.
Không có phản ứng.
**
Tô Hà tập trung đến mức không nghe thấy tiếng cô nàng vào cửa.
“Tô đại minh tinh, chị làm gì thế?”
“Lướt weibo.”
Người trên sofa nói mà không thèm ngoái đầu lại.
Kế An An hoảng sợ.
Trước khi lên đây, cô nàng đã xem qua rồi. Phía dưới weibo Tô Hà khó có dịp được náo nhiệt, như kiểu tất cả đều tới mắng cô.
Đáng lẽ, nữ diễn viên không nổi tiếng như Tô Hà sẽ không có tư cách bị mắng.
Nhưng, trùng hợp thay, bộ phim mạng Tô Hà đóng cách đây nửa năm trước mới được phát sóng hai ngày trước. Người hợp tác với Tô Hà lúc ấy giờ cũng được coi là diễn viên tuyến ba nên có một bộ phận fan não tàn. Hơn nữa, đoàn làm phim rất thủ đoạn, nhân cơ hội tung phim ra thì thôi đi, còn gán ghép cp giữa Tô Hà và nam minh tinh ấy.
Một muôi dầu đổ xuống, weibo của Tô Hà bị fan não tàn của nam minh tinh ấy tàn sát, thảm không nỡ nhìn.
Lúc này, trí óc Tô Hà thê lương nghĩ về con đường mình đã trải qua, Kế An An dịu dàng an ủi.
“Bà chủ, chị đừng suy nghĩ về những gì bọn họ nói nữa. Rồi sẽ có một ngày chị…”
Cô nàng nói được một nửa thì nghẹn họng.
Vì Kế An An đã thấy rõ màn hình di động trong tay Tô Hà.
Tài khoản Tô Hà đang xem không phải tài khoản chính nổi ầm ầm có dấu V.
Mà là tài khoản phụ.
Trên màn hình không có cảnh tượng gió tanh mưa máu như cô nàng tưởng tượng, mà là ảnh của “vị thần tượng quốc dân cao nhất” thiên tài siêu sao Thương Kiêu.
**
Trong khi cô nàng tưởng tượng ra dáng vẻ đau thương muốn chết của nữ diễn viên tuyến mười tám thì người ấy giây trước vẫn sung sướng “liếm màn hình”.
Hình như giờ Tô Hà mới nghe thấy tiếng Kế An An nên ngẩng đầu, khuôn mặt không chút son phấn động lòng người vương nét cười.
“Hả?”
Kế An An: “…”
Hả cái em gái nhà chị!
Kế An An tức. .
Đam Mỹ HàiThân là trợ lý của một nữ diễn viên không nổi tiếng, cô nàng chẳng thể nói gì, chỉ biết thở dài. Kế An An ngồi xổm xuống bên cạnh ghế sofa, thuận tiện thò người gần vào cùng liếm màn hình cái nhan sắc tuyệt mỹ kia.
Sau vài giây si mê, Kế An An cảm thán: “Chân này, tay kia, mặt kìa,… đúng là tượng đài nhan sắc của phương Đông mà. Danh bất hư truyền.”
Tô Hà gật đầu, ấn thích tấm ảnh trên weibo rồi thoát ra về giao diện trang cá nhân của mình.
Kế An An đang định đứng dậy thì thấy tên tài khoản của Tô Hà, liền cau mày ngồi xổm tiếp.
Cô nàng chọc chọc vào màn hình: “Tên tài khoản của chị… là có ý gì thế?”
Tô Hà kinh ngạc nhìn Kế An An.
“Em không biết <Thiên Thần> à?”
Kế An An lườm: “Đương nhiên là em biết.”
Thương Kiêu có thành tích âm nhạc vô cùng hoành tráng. Thứ nhất, anh nổi tiếng ngay khi còn là thiếu niên. Sau khi tốt nghiệp học viện âm nhạc tốt nhất trong nước anh phát hành album cá nhân đầu tiên “Mr.Xiao”, bùng nổ chỉ trong một đêm.
Và ở album này, bài hát “Thiên Thần” là ca khúc nổi tiếng nhất.
Bởi vậy, ngoài những biệt danh như “Kiêu thần” “X thần” “Mr.Xiao” thì “Thiên thần” là cách xưng hô mà fan Thương Kiêu thường sử dụng.
Fan có một câu nói thịnh hành đã nhiều năm.
[Mị sa vào ngân hà, thiên thần ở trên]
Nghĩ tới đây, Kế An An vuốt mặt.
“Mấy đạo lý này, em biết chứ.”
Cô nàng lướt ngón tay trên màn hình, để lộ ra bốn chữ sau.
“Chị giải thích cho em nghe thử đi, ‘thiên, thần, ở, trên’… là cái suy nghĩ mà em đang nghĩ đến hả?”
Tô Hà nhìn cô nàng bằng ánh mắt vô tội.
Vài giây sau, thấy không tránh khỏi nữa, Tô Hà cong mắt, cười: “Em đoán xem?”
Kế An An: “…”
Bà đây không đoán.
Kế An An thở dài, vỗ vai Tô Hà nói mấy câu triết lý: “Bà chủ, chị không nên nổi tiếng. Chị mà nổi tiếng, để tài khoản phụ này bị đào ra thì…”
Tưởng tượng đến trường hợp kia thôi, Kế An An đã run rẩy. Tóm lại…
“Nén đau buồn đi ạ!”
Nhắc đến việc này, Tô Hà khiến cô nàng rất yên lòng.
Nữ minh tinh tuyến mười tám vẫy tay, tỏ vẻ không quan tâm: “Đừng sợ. Xác suất chị nổi tiếng còn nhỏ hơn việc hôm nay Thương Kiêu về nước.”
Kế An An sửng sốt.
“Fan club của Kiêu thần đang điên cuồng vì tin tức đó, sao chị không biết được?”
Kế An An: “Ai cơ? Bà chủ, chị có chắc đây là tin đồn không? Thương Kiêu ra nước ngoài bồi dưỡng ba năm rồi, giờ cũng nên trở lại chứ? Nhỡ đây là thật thì sao?”
“Không có khả năng.” Tô Hà đáp luôn không cần suy nghĩ.
“Thế sao chị chưa nghe phong phanh gì tin anh ấy về nước?”
Kế An An: “…”
Kế An An: “Có đôi khi, em rất bội phục cái tính tự tin chả biết từ đâu mà có của chị.”
Tô Hà cười, chẳng giải thích.
“Hôm nay em tới đây làm gì? Chị nhớ tháng này không có thông cáo nào mà?”
Kế An An chỉ hận không thể rèn sắt thành thép: “Người bị tuyết tàng(2) như chị thì làm gì có thông cáo? Tuần trước em nói với chị rồi mà, công ty cung cấp chung cư một người ở cho người mới, tuần này em tới giúp chị chuyển nhà.”
(2)Tuyết tàng: Từ này ở đây được hiểu theo nghĩa bóng nôm na là đóng băng hoạt động của nghệ sĩ, đây cũng là phương thức để cho các công ty quản lý nghệ sĩ bảo vệ lợi ích của chính họ. Còn về nghĩa đen của từ này nghĩa là chôn vùi trong tuyết, ẩn đi một thứ gì đó.“À, nhớ rồi.” Tô Hà phản ứng chậm nửa nhịp: “Chị quên mất.”
Kế An An thở dài: “Em không trông cậy gì vào việc chị nhớ được.”
Cô nàng đứng lên, xắn tay áo.
“Ai bảo em là trợ lý của chị chứ. Để em ra tay.”
Kế An An chủ động đi về phía phòng ngủ.
Tô Hà đứng dậy, bắt đầu thu dọn mấy món đồ lặt vặt của mình trong phòng khách.
Mãi cho tới khi, cửa phòng ngủ đột ngột mở ra.
Kế An An cầm sổ đỏ trong tay, kinh ngạc.
“Bà chủ, đây là giấy hôn thú của chị hả? Sao trước nay em không thấy…”
Còn chưa nói xong, cô gái lười biếng ở phòng khách như bị chạm phải công tắc mà phát huy cực hạn độ dẻo dai và nhanh nhẹn của cơ thể.
**
Kế An An chỉ cảm thấy trước mắt lóe sáng.
Tay trống không.
Hai giây sau.
Kế An An ngẩng đầu, nhìn cô gái ôm sổ đỏ nhảy ra xa mấy mét.
“Bà chủ, chồng chị dọa người lắm sao?”
Tô Hà kiềm chế tốc độ tim đập, nghiêm túc nói: “Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Kế An An: “…”
Xấu tới mức nào chứ?
Bị che giấu suốt ba năm, Kế An An tưởng tượng ra độ xấu của người chồng thần bí nhà bà chủ mình tới cực hạn.
Đồ Tô Hà không nhiều, thu dọn lại cũng chỉ có vài vali.
Nhìn căn phòng khách trống trải, Kế An An bỗng có cảm giác buồn thay cho Tô Hà…
Cô nàng đi cùng Tô Hà từ lúc cô vào giới giải trí cho tới nay.
Đã ba năm rồi. Tô Hà từ chối việc sử dụng quy tắc ngầm nên chẳng thu hoạch được gì, không chỉ thế mà còn đắc tội với nhân vật bên trên làm mình bị tuyết tàng. Rõ ràng bản thân sở hữu một khuôn mặt cực xinh đẹp cộng thêm dáng người làm người khác nhìn chảy nước miếng mà mãi vẫn là một nữ diễn viên không tiếng tăm.
Và ba năm nay, người chồng nhận giấy kết hôn với cô chẳng xuất hiện lấy một lần, thậm chí còn không liên lạc hay nhắn tin.
Kế An An thở dài, không nhịn được nhiều lời: “Bà chủ, hay chị suy nghĩ tới việc… đổi sang làm ngành khác đi?”
“…”
Động tác kéo vali nhỏ cuối cùng của Tô Hà khựng lại.
Cô rũ mắt, giữ im lặng khoảng vài giây. Góc nghiêng gương mặt đẹp như một bức tranh. Nhưng rất nhanh sau đó, hàng lông mi tinh tế rung nhẹ, ý cười “trêu ngươi” xuất hiện.
“Không nghĩ tới.”
“?”
“Chị nói với em rồi mà. Vì vào giới giải trí, chị náo loạn với gia đình đến mức suýt chút nữa đoạn tuyệt quan hệ cha con.”
“Em biết, nhưng…”
Kế An An suy nghĩ lại một chút rồi nói thẳng: “Bà chủ, chị hết đường sống trong giới giải trí rồi đấy. Chị muốn chết đói ạ?”
Nghe vậy, Tô Hà cười nhẹ.
“Không sợ, chị có phí nuôi dưỡng.”
Kế An An: “…”
Kế An An: “Là người chồng đã xuống mộ nằm của chị à? Em làm trợ lý cho chị ba năm rồi mà chưa được gặp mặt đâu. Tới cả giọng nói em cũng không được nghe bao giờ. Ở bên người đàn ông như thế thì sao hạnh phúc được, ly hôn đi!”
Tô Hà thở dài: “Không ly hôn được. Liên hôn gia tộc.”
Kế An An nghẹn lời.
Vài giây sau, cô nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Gia, tộc, liên, hôn? Giống kiểu tiệm trái cây bên dưới gả con gái cho đứa con trai thứ hai cửa hàng bán hoa hả?”
Hai mắt Tô Hà phát sáng: “Hở? Thẻ thành viên ở tiệm trái cây của chị có thể mang sang thanh toán bên cửa hàng bán hoa không?”
“… Chị biến đi.”
Kế An An không chịu nổi nữa.
Tô Hà chưa kịp nói gì thì chiếc điện thoại di động nằm trên sofa đã rung lên điên cuồng.
Kế An An bị hoảng sợ.
Tô Hà khá bình tĩnh: “Chắc là có người gửi tin trong fan club nên @ mọi người, em xem giúp chị xem chuyện gì xảy ra.”
“Vâng.”
Kế An An đồng ý, cầm điện thoại xem lướt qua cái đã cứng đờ tài chỗ.
Hai giây sau, cô nàng ngẩng đầu lên.
“Bà chủ.”
“Hửm?”
“Kiêu thần của các chị về nước thật rồi.”
“…?”
“Anh ấy mới xuất hiện ở sân bay năm phút trước. Diễn đàn fan và weibo bùng nổ rồi.”
“…!”
Đại não Tô Hà trống rỗng mất vài giây mới chậm rãi tiêu hóa được tin tức.
Rất lâu sau đó, cô không biết mình nên bày ra biểu cảm gì.
“Đưa di động cho chị.”
“Dạ?”
“Di động.”
“À à.”
Kế An An vừa đưa di động qua vừa nghĩ thầm: Bà chủ của mình tuy bình thường rất xinh đẹp lại hiền lành nhưng lúc nào mặt lạnh tanh thì rất hung dữ.
Trên thực tế, Kế An An đâu biết, giờ phút này Tô Hà không hung dữ nổi là vì tâm tình rối bời tới độ như đàn gà con chạy loạn.
Gà con chứ chiêm chiếp không ngừng trong lòng cô.
Tô Hà ngẩn ngơ cầm điện thoại vài giây mới mở giao diện nhắn tin.
Cô hít sâu ba lần, mở liên lạc “X” ra, gửi tin nhắn đầu tiên sau ba năm:
[“Anh về nước rồi?”]
Gửi xong, Tô Hà nín thở.
Mười giây sau.
Di động phát ra tiếng “ting ting”.
Tô Hà lập tức cúi đầu xem: [“Ừ”]
Đến dấu chấm câu cũng không có.
“…”
Chậu nước đá dội thẳng từ trên đầu xuống, đàn gà con chết cứng.
Ngồi im tại chỗ mấy phút, Tô Hà mới chậm rãi lên tiếng: “Bữa cơm trưa nay chị không đi được.”
“Hả?”
Kế An An đang đứng đánh số cho vali hành lý sững sờ, quay đầu.
Cô nàng thấy Tô Hà đứng dậy…
“Người chồng nằm dưới mộ của chị bật dậy, chị đi dâng hương.”
“…” Kế An An:???