Tô Hà tự nhận thức sâu sắc nếu hôm nay không xử gọn chuyện này thì cô sẽ phải bỏ mạng ở chương trình.
Thế là sau mấy giây im lặng, Tô Hà rút tay ra khỏi cái nắm của Thương Kiêu, ngượng ngùng mỉm cười: “Ha ha… tiền bối Thương hài hước thật đó. Anh và tiền bối Cầu một người theo đuổi âm nhạc một người đi theo diễn xuất, hoàn toàn không xung đột, em là fan cả hai.”
Tô Hà không trông cậy gì vào việc tảng băng thành tinh này có thể cho cô bậc thang đi xuống, vì thế cô chớp chớp mắt, quay sang kéo Cầu Thần Tường vào.
“Ảnh đế Cầu, có phải anh chỉ ký tên cho fan only không?”
“Đương nhiên là không rồi.”
Ảnh đề Cầu mỉm cười lịch thiệp, nhanh chóng ký tên rồi trả bút.
Tô Hà nhận lấy, lịch sự cười nói: “Cảm ơn tiền bối Cầu.”
Cô cụp mắt nhìn qua, ba chữ “Cầu Thần Tường” được viết uốn lượn hết sức xinh đẹp, đâu giống như ai đó ký mỗi chữ “X”, cực kỳ qua loa lấy lệ.
Tô Hà lén liếc ai đó một cái rồi ngẩng lên nói: “Chữ của tiền bối Cầu đẹp thật đó.”
Kha Du đứng cạnh chợt hai mắt long lanh như phát sáng: “Chị ơi, chữ của em cũng đẹp.”
“Đẹp thật không?”
Giọng điệu lạnh nhạt đương nhiên không phải Tô Hà nói.
Tự dưng idol chủ động bắt chuyện, Kha Du hưng phấn nhộn nhạo, nóng lòng muốn thể hiện: “Thật đó! Kiêu thần, để em ký cho anh xem nha.”
Thương Kiêu: “Ừm, nhưng tôi không có giấy bút.”
Ngoại trừ Tô Hà nhớ mang giấy bút đi xin chữ ký hộ Kế An An, những người còn lại tất nhiên chẳng ai mang.
Kha Du đứng ngây ra như phỗng một lúc, xong như nghĩ đến cái gì đó, quay phắt lại nhìn Tô Hà bằng ánh mắt hưng phấn.
Tô Hà: “…”
Chẳng cô gái nào từ chối được sự hấp dẫn từ ánh mắt cún con của cậu thiếu niên 18 tuổi cả.
Cô cười khổ đưa đồ trong tay qua…
“Chị mang mỗi tờ này thôi nên em muốn ký thì ký ra góc nhé.”
Kha Du vui vẻ gật đầu: “Không sao ạ.”
Kha Du ký xong, Thương Kiêu nhận lấy khen lấy lệ vài câu rồi thuận tay ký luôn tên mình lên đó.
Giấy ký đi một vòng trở về, bên trên có đầy đủ chữ ký của các khách mời, Tô Hà rơi vào trầm tư.
**
Có phải cô bị hố rồi không?
Tô Hà không hề biết rằng, phân cảnh này sau bị tổ tiết mục xấu tính biên tập lại thành câu chuyện bên lề, đã thế còn có người anh họ táng tận lương tâm tự thân vào dùng máy biến đổi giọng “giải thích”:
[Tô Hà và mọi người không giống nhau. Mọi người: Đến để tham gia chương trình. Tô Hà: Đến để xin chữ ký.]
Người xem cười điên.
Và sau phần câu chuyện bên lề ấy, Tô Hà được mọi người ưu ái đặt cho biệt danh:
“Thiếu nữ Hà đu idol, nguyện vì người vượt ngục trốn ra.”
Quay trở về hiện trường.
Sau khi sáu khách mời thân quen nhau hơn, sắc trời cũng dần tối. Đúng lúc ấy, tổ tiết mục phái biên đạo sang đó.
“Chúng tôi đã sắp xếp xong chỗ nghỉ ngơi cho mọi người nhưng muốn đến đó phải bịt mắt. Mọi người không ngại chứ?”
Biên đạo liếc sang thấy Tô Hà do dự, hỏi: “Tô Hà, có vấn đề gì sao?”
“Thế, không đeo có được không ạ?”
Biên đạo: “Không được.”
Tô Hà lắc đầu: “Thế không sao.”
Biên đạo: “…”
Chẳng biết sao tự dưng thấy tức giận.
Biên đạo vừa dứt câu, sáu người lực lưỡng ban đầu đưa họ tới bãi đất trống lần nữa xuất hiện, trên tay cầm theo công cụ bịt mắt.
Ban đầu Tô Hà tưởng cùng lắm thì dùng miếng vải đen che mắt thôi, ai ngờ đến khi cô thích ứng được với bóng đêm, lại phát hiện ra đại ca đứng cạnh mình mang mũ trùm tới.
Tô Hà: “?”
Ơ anh gì ơi???
Trong sáu vị khách mời, Thương Kiêu và Cầu Thần Tường là hai người thản nhiên nhất, Hạ Thi Ý nhíu mày, còn đôi anh em cùng công ty kia thì bị dọa cho đứng ngây như phỗng.
Giữa gió đêm tĩnh mịch, Tô Hà lầm bầm: “Tổ tiết mục không định ghi hình luôn lúc này đó chứ?”
Biên đạo đứng cạnh đó giả điếc.
“Mong các vị khách mời tích cực phối hợp, nếu không chúng ta sẽ đến chỗ nghỉ ngơi muộn mất.”
Biên đạo cất tiếng nhắc nhở. Ngó thấy người có máu mặt nhất – Thương Kiêu không phản ứng gì, mọi người cũng ngại mở miệng, đành “nhịn nhục” đội cái mũ trùm lên đầu.
Trời đã tối, đội cái này vào nó còn tối gấp mấy lần. Mũ trùm bao kín mít đầu mọi người, không lộ ra khe hở nào, toàn bộ quá trình đều nhờ vào sáu đại ca kế bên dìu đến “chỗ ở”.
Sau lần thứ N bị vấp suýt ngã, Tô Hà cười khổ.
“Đêm tối gió lớn, mấy người định cho bọn tôi ở đâu giữa rừng núi hoang vắng này?”
“Bãi tha ma.”
Chẳng biết đấy là giọng ai, phát ra từ chốn nào nhưng đoàn người nghe xong đồng thời khựng lại, khí lạnh len lỏi từ dưới gót chân xộc thẳng lên đầu.
Kha Du là người đầu tiên bùng nổ:
“Hu hu hu, em không muốn ngủ ở bãi tha ma đâu! Em không ghi hình nữa!”
Tô Hà đi ngay phía trước cậu, cách hai lớp mũ trùm vẫn nghe rõ mồn một từng câu từ, khóe miệng cô co rúm, nghiêng đầu nhỏ giọng an ủi: “Em trai Kha Du đừng sợ, không ra bãi tha ma đâu, đoạn đường này chị quen lắm.”
“Thật, thật không ạ?”
“Đương nhiên.” Là giả rồi.
Chẳng biết do lời an ủi của Tô Hà có tác dụng hay áp lực ghi hình mà đoạn đường còn lại, Kha Du yên tĩnh hơn hẳn.
Đi thêm hai, ba phút nữa, mọi người cảm nhận được hình như mình vừa tiến vào không gian mới.
Không còn tiếng gió gào thét bên tai như ngoài cánh đồng bát ngát, xung quanh yên lặng không có âm thanh nào.
Sáu người đỡ vào rời đi.
Mấy giây sau, sau lưng các khách mời vang lên tiếng động lớn, mọi tạp âm cũng theo đấy mà biến mất.
Sự yên lặng, bóng tối và cảm giác xa lạ đồng thời ập tới là ba thứ dễ dàng đánh nát tinh thần con người nhất.
Tô Hà mới gồng mình được có mấy giây, da gà da vịt trên người đã hết chịu nổi, không nghe theo sự chỉ huy nữa.
Cô muốn nói gì đó đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
“Tô Hà.”
Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên giữa không gian yên ắng, nhanh chóng xoa dịu được trái tim đang nhảy nhót kịch liệt.
Cô vô thức buông lỏng bàn tay nắm chặt.
Mũ trùm trên đầu Tô Hà gần như bị tháo ra cùng lúc, ánh sáng mờ mờ rọi tới làm Tô Hà nheo mắt theo bản năng.
Tuy tầm mắt mơ hồ nhưng vẫn đủ thấy người đàn ông trước mặt dáng người rất đẹp. Cả căn phòng dùng ánh đèn vàng ấm áp, khiến gương mặt sắc bén kia trông nhu hòa hơn, đến con ngươi lúc nào cũng lạnh lùng cũng như biến đổi, dịu dàng chăm chú nhìn cô.
Tô Hà dùng sức nhắm tịt mắt lại.
**
Tự luyến và ảo tưởng đều là bệnh, phải trị.
“Thế… được tháo mũ trùm ra chưa vậy?”
Hạ Thi Ý ở cạnh run run dò hỏi.
Tô Hà lập tức hoàn hồn, đoạt lấy mũ trùm của mình từ tay Thương Kiêu, ôm vào trong ngực, giả bộ như bản thân vừa tháo xuống.
“Được rồi. Bọn họ đi hết rồi.”
Bốn người còn lại đồng loạt nhúc nhích, cởi mũ trùm khỏi đầu.
Nhân cơ hội này, Tô Hà lén quan sát người bên cạnh.
Sắc mặt người đàn ông kia lạnh lùng, bình tĩnh, hoàn toàn không chút dao động nào. Hiển nhiên, không gian xa lạ và quỷ dị này chẳng mảy may tác động đến cảm xúc của anh.
Ban nãy, dưới tình huống chưa hay biết gì, nếu không phải có anh tiến bước đầu tiên, chẳng biết mọi người còn định đứng ngốc tại chỗ đến bao giờ nữa.
**
Tô Hà cảm giác như bản thân đã mường tượng được khi ấy anh lạnh nhạt tháo cái mũ trùm ấy xuống như nào, rồi nhìn quanh không gian quỷ dị này.
Quả nhiên… đây là thiên thần hạ phàm mà.
Người phàm vật phàm thì sao làm tim thần cứng như sắt đá kia rung động?
Tô Hà vô thức cong môi.
Lúc này, những người còn lại đang bận thích ứng với ánh sáng mờ.
Cầu Thần Tường ngó nghía xung quanh, nói: “Nơi này trông giống bên trong một tòa lâu đài cổ.”
“Ừm, không gian khá rộng, ít nhất có hai tầng.” Kỳ Lâu chỉ về chỗ bậc thang tối tăm, ẩn náu sau bóng tối u ám cách đấy không xa.
Kha Du run rẩy rụt vai: “Thế là… chương trình bắt đầu ghi hình rồi ạ?”
Tô Hà nhớ lại cảnh đứa trẻ này bị dọa khóc thành tiếng, bỗng thấy buồn cười.
“Chẳng lẽ em nghĩ bọn họ tốt bụng đến mức tìm cho chúng ta khách sạn tử tế để dừng chân rồi trùm mũ lên cho bất ngờ à?”
Kha Du mếu máo nhìn cô.
Tô Hà không đành lòng đùa dai, nhắc nhở: “Nếu chỗ này đã không có người quay phim thì chắc chắn bọn họ đã lắp camera ẩn và thiết bị thu âm.”
Nói đến đây, mọi người quay sang nhìn nhau, lòng sáng như gương.
Kỳ Lâu từ phía sau đi tới: “Cửa khóa rồi. Có dùng lực mở cửa cũng vô ích, mở không ra.”
Tô Hà: “Rõ ràng tổ tiết mục không muốn chúng ta ra khỏi chỗ này. Coi như chỉ có mấy người đứng giữ cửa bằng một tay bên ngoài thôi chúng ta cũng không ra được đâu, có phá cũng chẳng hề hấn gì.”
“…”
Nghĩ đến mấy nhân viên đang chịu khổ kia, mọi người sâu sắc thông cảm.
Kỳ Lâu: “Thế giờ chúng ta…”
“Có người đến.”
Thương Kiêu – người từ lúc tháo mũ ra đến giờ chưa nói câu nào đột nhiên mở miệng.
Mọi người ngẩn ra, đồng loạt quay về phía cửa.
“Đâu?”
Thương Kiêu: “Chỗ cầu thang lên tầng hai.”
“…”
Lông tơ sau lưng mọi người dựng đứng, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cầu thang tối tăm.
Sau một hồi nhìn chăm chú, quả nhiên họ trông thấy chỗ khúc ngoặc cầu thang có ánh đèn léo lắt, lung lăng từng nhịp đi xuống.
Khoảng chục giây sau, có người bước ra từ trong bóng tối, xuất hiện trong tầm nhìn của họ.
Đấy là một ông cụ già nua nhìn không ra đã bao nhiêu tuổi, tóc bạc phơ, da đồi mồi, dáng người kham khổ, quần áo trên người tả tơi như vải rách. Mái tóc xơ xác bạc phơ che khuất khuôn mặt ông, bên tay thì cầm ngọn đèn dầu yếu ớt.
“Hoan nghênh mọi người đến với lâu đài cổ, hỡi các vị khách lạc đường tôn quý.”
Giọng nói cằn cỗi, nghẹn ngào khiến người nghe không kìm lòng được liên tưởng tới tiếng mấy vật sắt cũ kỹ cọ vào nhau nghe ken két, thứ âm thanh khiến ai nấy nghe đều thấy khó chịu.
Khách mời như đã bị giọng nói và dáng vẻ của ông cụ yểm bùa đứng im.
Mấy giây sau, Kha Du run rẩy mở miệng: “Ông… Ông là ai? Đây là chỗ nào…”
“Nơi này là lâu đài cổ nằm sâu bên trong rừng và tôi là người hầu của chủ nhân lâu đài. Bên ngoài gió to hoành hành, mấy vị đã lạc đường tới đây giữa đêm hôm khuya khoắt cũng không thể đi đâu nên tôi ra đây để chiêu đãi mọi người. Tiếc là chủ nhân tôi sức khỏe không tốt, không tiện gặp quý vị.”
Ông cụ chuyển hướng đèn dầu ra phía sau.
“Tôi đã chuẩn bị phòng cho mọi người trên tầng. Đêm khuya rồi, mời mọi người theo tôi lên đó nghỉ ngơi.”
Dứt câu, ông cụ xoay người đi.
Mấy người phía sau hai mặt nhìn nhau.
Hạ Thi Ý: “Chúng ta… có đi theo không?”
Kỳ Lâu: “Ít ra trên tầng còn có phòng, không đi theo chưa chắc đã toàn.”
Cầu Thần Tường: “Đúng thế.”
Kha Du: “Nhưng, thoạt nhìn ông ấy, trông đáng sợ quá…”
Tô Hà: “Rừng sâu núi thẳm, mưa to gió lớn, du khách lạc đường đi nhầm vào lâu đài cổ, có ông cụ thần bí… dựa theo kịch bản, câu chuyện xưa đầy khủng bố sắp được hé lộ.”
Mọi người: “…”
Có lý nhỉ!
Nét mặt mấy người kia đều hiện rõ vẻ bất an, mỗi Thương Kiêu là ung dung nhìn cô, nói: “Em định làm thế nào?”
Tô Hà đứng thẳng người, gọi ông cụ phía trước lại: “Khoan đã.”
Ông cụ dừng chân nhưng không quay đầu, khàn giọng hỏi: “Khách quý có yêu cầu gì sao?”
Tô Hà: “Tạm thời thì không, chẳng qua chúng tôi cần chút thời gian bàn bạc nhưng sợ ông chạy mất.”
Ông cụ: “…”
Hạ Thi Ý vốn cực kỳ khẩn trương, nghe vậy lại liếc Tô Hà, không nhịn được phì cười: “Cậu thành thật quá đó.”
“Quá khen quá khen.”
Tô Hà lơ đãng nhận lời khen. Sau hai giây quan sát, xác định ông cụ không chạy mất, cô mới yên tâm quay lại.
“Mọi người có ý tưởng gì không?”
Kha Du đã bị dọa cho ngu người, thẳng thắn lắc đầu.
Cầu Thần Tường im lặng không nói, nhưng chả biết sao Tô Hà lại có ảo giác anh đang thất thần.
Kỳ Lâu hỏi: “Cô thì sao?”
Tô Hà bình tĩnh đáp: “Tôi nghĩ chúng ta nên thăm dò một lượt tầng một để xác định không có gì nguy hiểm, sau đó mới đi lên.”
Hạ Thi Ý gật đầu: “Tôi đồng ý.”
Sau khi mọi người thống nhất ý kiến, đồng loạt quay sang nhìn Thương Kiêu.
Thương Kiêu ung dung ngước mắt nhìn về phía Tô Hà, giọng điệu tràn ngập sự dung túng: “Tùy em.”
Mọi người: “…”
Đang tham gia kịch bản chuyện xưa khủng bố thì đột nhiên bị đút “cơm tró” vào mồm là cảm giác thế nào?
Tô Hà cũng ngớ ra. Một lát sau, cô hoàn hồn, hỏi ông cụ: “Chúng tôi đưa ra yêu cầu gì ông cũng làm hết đúng không?”
Ông cụ lặng thinh trong giây lát rồi đáp: “Chỉ cần không mạo phạm đến chủ nhân, tôi đều làm.”
Tô Hà nghe vậy nhanh trí hỏi ngược lại bằng chất giọng đầy chân thành: “Vậy giờ chúng tôi đánh chết ông có được không?”
Ông cụ: “…?”
Mọi người: “???”
Tác giả có lời muốn nói:
Ông cụ: Được.
Tô Hà: Lên thôi!
Tập một – Xong (hong phải)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT