Lúc Ngô Tụng ra khỏi thang máy còn chưa đi xa đã nhìn thấy Vương Tư Ngôn đưa lưng về phía mình đứng ngoài phòng họp, đang “dạy bảo” mấy người trước mặt.
“Chuyện trong phòng họp tối nay, không ai được phép truyền ra ngoài, một chữ cũng không — nhất là cậu, Kiều Hưng Vân, từ hôm nay hãy bỏ rượu đi.”
“Tổng giám đốc Vương, tôi chưa từng để rượu ảnh hướng đến công việc bao giờ.”
“Vậy cũng không được, nhỡ cậu uống say rồi lỡ miệng thì sao hả!”
“… Vâng ạ.”
Lúc này Vương Tư Ngôn mới tạm yên tâm, tránh sang một bên để mọi người rời đi. Anh ta lau trán vã đầy mồ hôi, vừa định quay vào, lại thấy Ngô Tụng đang đi tới.
Vương Tư Ngôn hơi sửng sốt: “Ơ kìa, đạo diễn Ngô, đã muộn thế này rồi, sao ngài lại đích thân tới đây thế?”
Ngô Tụng trơ tráo không cười: “Tôi đến để gặp vị tổ tông của quý công ty. Tối nay trên weibo làm một trận anh hùng cứu mỹ nhân khiến tôi phải mở rộng tầm mắt, ngoài ra có thể nói theo sách giáo khoa là tự chuốc lấy tai họa.”
Vương Tư Ngôn dở khóc dở cười.
Coi như là anh ta cũng hiểu, chắc là vì là bởi vì màn che dấu thân phận “Người thần bí X” đầy kịch tính đã bị Thương Kiêu cản mất nên mới chạy đến “tính sổ” đây.
“Anh Kiêu đang ở trong phòng họp, đạo diễn Ngô vào trong đi.”
Ngô Tụng đi theo Vương Tư Ngôn vào phòng họp.
Cuộc họp xử lý quan hệ xã hội đã kết thúc, người vừa ra chính là quản lý phòng PR. Vì thế trong phòng họp lúc này, chỉ còn một mình Thương Kiêu.
Tăng ca cả một đêm, Thương Kiêu cũng đã thấy hơi mệt, anh tựa trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng bước chân của hai người anh mới từ từ nhìn sang.
Ngô Tụng đến mang theo sự tức giận.
Hắn không thèm nhìn mấy cái ghế mà thay vào đó là nhấc mông ngồi thẳng lên bàn họp, rồi bật cười: “Thương Kiêu, dù thế nào thì gia đình chúng ta cũng mấy đời quen nhau, thế mà cậu lại lừa tôi thế à?”
“…”
Người đàn ông chống khuỷu tay lên tay vịn của ghế, xương ngón tay thon dài khẽ xoa nhẹ ấn đường, khi nói chuyện giọng điệu và ánh mắt lạnh như băng.
“Nói thế nào?”
“Còn nói thế nào nữa?” Ngô Tụng tức đến bật cười: “Cậu là người ký hợp đồng giữ bí mật, thân phận người thần bí này là mánh lới để quảng cáo của chương trình, cậu thì vì chăm sóc em gái mà hãm hại cả tôi và chương trình. Tôi biết tiền bồi thường vi phạm hợp đồng cậu có thể đền, nhưng cậu làm như vậy không cảm thấy tình cảm của chúng ta bị rạn nứt sao?”
“Đạo diễn Ngô, chuyện này…”
Vương Tư Ngôn vừa định nói, lại thấy người đàn ông trên ghế khoát tay.
Những lời vừa định thốt ra phải nuốt ngược trở về.
“Lâm Hạm tung tin đồn, tôi không quan tâm nguyên nhân với ý đồ của cô ta là gì. Nhưng Tô Hà đã ký hợp đồng trước đó, cho nên không có cái gọi là danh sách thay thế, nhẽ ra chương trình nên giải quyết cho cô ấy.”
Vẻ mặt Ngô Tụng vừa lúng túng vừa chán nản: “Việc này phải sắp xếp, cho dù tôi vừa là nhà đầu tư vừa là đạo diễn, cũng không thể quyết định loại quan hệ xã hội này…”
“Nỗi khổ của các cậu, tôi không quan tâm cũng không muốn biết.”
Thương Kiêu lạnh lùng ngắt lời.
Anh cong ngón tay, gõ nhẹ lên mặt đồng hồ.
“Tôi chỉ biết là, tôi đã cho các cậu thời gian, nhưng trong khoảng thời gian quan trọng để tránh làm mất danh dự của khách mời, thì chương trình không có bất kỳ hành động gì. Chuyện này vốn là nghĩa vụ của bên các cậu.”
Ngô Tụng cười khanh khách.
Đối mặt với con ngươi đen láy lạnh lùng của Thương Kiêu, hắn cũng không còn tức giận nữa mà lắc đầu cười.
“Được, tôi hiểu rồi. Cậu đang thay Tô Hà trả thù chúng tôi à?”
Ngô Tụng đứng dậy, chỉnh lý lại các nếp nhân trên âu phục, thở dài ngao ngán.
“Tôi thay mặt tổ chương trình xin lỗi cậu, về phía Tô Hà chúng tôi cũng sẽ ngỏ lời. Nhưng mà, Kiêu thần, lần sau trước khi cậu làm mấy chuyện như thế này, có thể nào thông báo với tôi trước một tiếng được không?”
Thương Kiêu yên lặng một lúc, đột nhiên mở miệng.
“Lần sau nếu xảy ra chuyện giống vậy nữa, cho dù là gia đình chúng ta mấy đời thân thiết, cậu cũng đừng bao giờ bước vào cửa nhà họ Thương nữa.”
Ngô Tụng đang chỉnh lý lại cúc ở phần tay áo chợt ngừng lại chốc lát, ánh mắt hắn đầy vẻ phức tạp rồi nở một nụ cười khó thấy.
“Thương Kiêu, trước giờ tôi không hề nhận ra, cậu lại có thể xử trí theo cảm tính…”
“Tô Hà là vợ tôi.”
“…?”
Trong mắt Ngô Tụng toát ra vẻ lạnh lẽo.
Vài giây sau, hắn từ từ nghiêng đầu, nhìn về phía Vương Tư Ngôn đang đứng cạnh cửa.
“Cậu ta vừa mới nói cái quái gì thế?”
Vương Tư Ngôn đồng tình nhìn hắn.
“Là thật.”
Ngô Tụng: “…”
“Không phải, đợi một tí, để tôi sắp xếp lại đã, mấy ngày trước cậu nói với tôi, Tô Hà là em gái cậu, hai ngày sau đó tôi nói là Tô Hà thích cậu, lúc đó cậu còn tỏ vẻ không tin…”
Ngô Tụng quay đầu lại.
“Kết quả là chưa đến một tuần, cậu đã lôi con gái nhà người ta đi đăng ký kết hôn rồi?”
Giọng điệu lúc thăng lúc trầm, thể hiện rõ tâm trạng của Ngô Tụng lúc này như vừa ngồi tàu lượn siêu tốc.
Thương Kiêu thờ ơ liếc nhìn.
“Chuyện riêng của gia đình họ Thương, không liên quan đến cậu.”
“…”
Cho dù cảm nhận được sự lạnh nhạt trong lời nói, Ngô Tụng cũng không dám tức giận. Dâu cả nhà họ Thương đương nhiên quan trọng hơn hẳn “em gái mưa” rồi.
Thảo nào Thương Kiêu lại bực tức mà hành động thế.
Ngô Tụng vừa thay đổi suy nghĩ, vừa cười đầy lúng túng: “Xin lỗi em dâu nhé, rất xin lỗi. Nhưng mà, chuyện này không thể đổ hết trách nhiệm lêm đầu tôi đúng không? Nếu cậu nói sớm với tôi cô ấy là vợ cậu, thì chuyện tối nay, tôi nhất định sẽ dẹp sạch trong tích tắc!”
“Ấy, ấy, ấy, đợi đã, đợi đã —-” Ngô Tụng chặn ngang ở cửa, không chút bực tức, chỉ nghiêm mặt hỏi: “Vậy hai người định làm gì tiếp theo? Công khai thẳng luôn hay đè xuống trước? Nói cho tôi biết để tổ chương trình bọn tôi còn biết cách phối hợp.”
Vương Tư Ngôn không nói lời nào, nhìn về phía Thương Kiêu.
Ngô Tụng vốn dĩ cũng không trông cậy về việc Thương Kiêu có đồng ý cho hắn công khai hay không, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chính chủ.
Thương Kiêu day day ấn đường, hai tay buông thõng, thản nhiên nói: “Cô ấy còn là người mới, trong nhà cũng có nhiều việc không tiện, nếu công khai cũng không có lợi.”
Ngô Tụng làm động tác ok với anh.
“Hiểu rồi. Với thân phận người thần bí này, chúng tôi sẽ để cậu làm người phát ngôn của chương trình, chuyện trên mạng là vì để dìu dắt hậu bối nhé.”
Nói xong, Ngô Tụng lại thở dài, răng cũng cảm thấy hơi đau.
“Chỉ sợ bẻ lái không được. Cái câu “đến ôm đi” kia của cậu thật đúng là….làm cho người ta kinh ngạc đến chết cũng không thôi.
Vương Tư Ngôn đứng phía sau, nước mắt rơi đầy mặt dùng sức gật đầu.
*
Tô Hà cả ngày làm ổ trong nhà, không bước ra cửa dù chỉ một bước, ngay cả đồ đồ ăn giao đến bên ngoài cũng gọi Kế An An lấy giúp cô.
Weibo của tổ chương trình “Vượt qua dị giới” và công ty giải trí JA của Thương Kiêu lần lượt đăng báo làm sáng tỏ, lúc này mới làm sóng gió trở lại bình thường.
Nhưng vẫn đúng như những gì Ngô Tụng suy đoán, nhiệt độ ở bài chia sẻ “đến ôm đi” ở weibo của Thương Kiêu vẫn không giảm. Không ít người qua đường cảm thấy nghi ngờ với lời giải thích “tiền bối dìu dắt” này.
Ngược lại, nhóm fan của Thiên thần lại là những người đã theo chân anh gần bảy năm, họ tỏ ra bình tĩnh vì họ từng trải qua bao nhiêu sóng gió, thăng trầm trên biển cả, sớm cũng đã quen nên luôn động viên mọi người, dần dần trở nên vui vẻ.
“Nếu mọi người trên mạng đều nghe lời giống X quang thì tốt.” Kế An An bùi ngùi.
“X quang nói gì?” Tô Hà ôm gối ngồi trên thảm tatami, nghe vậy thì vui vẻ: “Kiêu Thần chưa bao giờ dính scandal, cho nên em chưa thấy được sức chiến đấu thật sự của các bạn đó mà thôi.”
Kế An An cau mày, giơ điện thoại ra: “Đây không phải là đang vui vẻ sao? Đâu giống đám người qua đường điên cuồng ngoài kia, chỉ biết to mồm thôi.”
Tô Hà cười: “Suy cho cùng là bởi vì chị thuộc tuyến 18, chắc chắn họ sẽ không tin chị với Thương Kiêu có quan hệ với nhau đâu.”
“?”
“Nếu không em nhớ lại chút đi, trước kia Lâm Hạm chỉ nhúc nhích một tí thôi mà siêu thoại của cô ta đã bị tàn phá không biết bao nhiêu lần rồi đấy?”
“…”
Kế An An nhớ lại chuyện lúc trước thì cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Bà chủ, chị hãy quý trọng mạng sống, cách xa Kiêu Thần ra nhé.”
Tô Hà vừa định mở miệng, đột nhiên Kế An An “hả” một tiếng.
“Bà chủ, hình như có không ít fan của thiên thần @ chị?”
Tô Hà ngẩn người: “@ chị? Sao lại @ chị?” Vừa nói, cô vừa tò mò, đi chân trần trên sàn nhà bóng loáng.
Kế An An vùi đầu đọc bình luận.
“Hình như đang nói… ừm, fanfic? FMV? Ồ, có người còn gọi chị là đại thần Kẹo Chanh? À, có người phổ cập thêm cho người hâm mộ mới, nói rằng…”
Lúc nghe được tên “Kẹo Chanh” này, Tô Hà lập tức căng thẳng, cô vội vàng lao nhanh về phía trước…
“Em không cần đọc, để chị tự xem!”
Nhưng mà mọi thứ đã muộn.
Kế An An không kìm nổi tò mò vừa nhìn vừa đọc to lên:
“Kẹo Chanh Lớn là một trong những X quang lâu đời nhất trong fandom. Bút danh đầy đủ là ‘Thầm mến là một viên kẹo chanh’, vị thần cổ đại của fandom, ngoài ra còn có bộ truyện nổi bật là ‘Tôi sa vào ngân hà’. Câu thoại nổi tiếng nhất trong fandom là ‘Mị sa vào ngân hà, thiên thần ở trên’ là trích từ bộ truyện ‘Tôi sa vào ngân hà’ của Kẹo Chanh đại thần. Cho nên, Kẹo Chanh đại thần có thể nói là người đầu tiên sáng lập ra cái tên ‘thiên thần’, khiến cho cái tên được lan truyền rộng rãi khắp mọi nơi…”
“…”
Không kịp ngăn lại, Tô Hà chỉ có thể quỳ xuống.
Sau khi Kế An An đọc xong thì không khỏi kinh ngạc nhìn Tô Hà, tấm tắc tán dương:
“Không ngờ nha bà chủ, em không nghĩ là chị cũng có quá khứ huy hoàng như vậy luôn đó.”
Tô Hà đã cam chịu số phận, bình tĩnh quyết định: “Tuổi trẻ chưa trải sự đời mà, thời thanh xuân có ai chưa từng làm những điều mà khi nhìn lại, chỉ muốn tát cho mình một cái chứ?”
Kế An An vẫn không ngưng cười.
“Có vài fan lâu năm trong fandom nay lại xuất hiện, bọn họ đang bàn luận về bộ truyện đầu tiên mà chị viết.”
Tô Hà nhận lấy điện thoại.
Cộng đồng fan đang rất sôi nổi.
“Tui biết nè! Tôi sa vào ngân hà, thiên thần ở trên! Mấy câu này đã lan truyền hơn sáu đến bảy năm rồi đó? Thì ra đại thần còn ở trong nhóm của chúng ta!?”
[@Sừng mới nhú, Kẹo Chanh đại thần ra đây đi, để cho những người hâm mộ tham gia kiểm trao khảo cổ nào.]
[@Sừng mới nhú, tôi sa vào ngân hà, thiên thần ở trên cao.]
[@Sừng mới nhú, tôi sa vào ngân hà, thiên thần ở trên cao.]
[@Sừng mới nhú, tôi sa vào ngân hà, thiên thần ở trên cao.]
…
Thấy trong nhóm nhắn đến mức bùng nổ, Tô Hà không thể giả chết nữa, chỉ có thể cười gượng nhìn ánh mắt xem trò vui của Kế An An mà online.