Lam Phượng Hoàng và Thanh Hoa tiên sinh nhìn nhau, không biết rốt cuộc ông ta muốn bày trò quỷ gì.

 

Địa vị của Liễu chưởng quỹ ở thương hội, chỉ đứng sau Thanh Hoa tiên sinh.

 

Bởi ông ta thật sự là một cao thủ trong nghề, rất biết cách chào mời khách hàng.

 

Lam Phượng Hoàng: “Chuyện gì, ông cứ nói.”

 

Liễu chưởng quỹ cười nhạt hỏi: “Chuyện lần trước ta nói với cô, không biết cô đã suy nghĩ xong chưa?”

 

Lam Phượng Hoàng cau mày.

 

Có hai chuyện mà Liễu chưởng quỹ đã nói mấy lần với Lam Phượng Hoàng.

 

Một là tăng lương cho ông ta, hai là hy vọng nàng có thể giao cho ông ta việc thu mua dược liệu.

 

Việc tăng lương thì không có vấn đề gì. Dù sao Liễu chưởng quỹ cũng là lão thần tử rồi. Nhưng ông ta một hơi đòi tăng gấp ba lần tiền lương.

 

Như vậy thì hơi quá đáng.

 

Nếu cho Liễu chưởng quỹ lương cao như vậy, các chưởng quỹ khác không phục thì sao.

 

Hiện tại việc làm ăn của thương hội đang sa sút, theo lí mà nói thì nên cắt xén bớt những nhân công không cần thiết. Sao có thể tăng gấp ba lần lương cho mỗi người được chứ.

 

Lại nói đến chuyện giao việc thu mua dược liệu cho Liễu chưởng quỹ.

 

Đó là chuyện càng không thể

 

Lam Phượng Hoàng biết nhân phẩm của Liễu chưởng quỹ không được đoan chính, không làm chuyện sạch sẽ. Những chuyện như ăn bớt ăn xén tiền hoa hồng hay xảy ra.

 

Đây là vấn đề liên quan đến chất lượng đan dược, Lam Phượng Hoàng sao có thể để ông ta thu mua dược liệu.

 

Chuyện thu mua dược liệu trước giờ đều do Thanh Hoa tiên sinh phụ trách.

 

Thanh Hoa tiên sinh là lão thần do mẹ của Lam Phượng Hoàng gởi gắm, là người đáng tin nhất.

 

Về cơ bản, khâu dược liệu được giao cho ông ta, bao nhiêu năm nay vẫn chưa từng xảy ra sai sót gì.

 

Không ngờ hôm nay Liễu chưởng quỹ nhắc lại chuyện cũ, đã thế còn mang theo thái độ bắt ép.

 

Không biết ông ta rốt cuộc muốn làm gì.

 

Lam Phượng Hoàng bình tĩnh nói: “Thanh Hoa tiên sinh vẫn luôn làm rất tốt chuyện thu mua dược liệu. Còn chuyện tăng lương để ta suy nghĩ thêm. Dù gì thì việc làm ăn của thương hội đang xuống dốc, cần có sự đồng lòng của mọi người. Còn không thì đợi tháng sau.”

 

“Tháng sau.” Liễu chưởng quỹ hạ giọng, cười lạnh nói: “Không cần đâu, ta không có thừa kiên nhẫn.”

 

Chỉ là một chưởng quỹ mà lại ăn nói với đông gia (1) như vậy khiến Lam Phượng Hoàng có một dự cảm không lành.

 

(1)   Đông gia: chủ nhân.

 

Lời Liễu chưởng quỹ nói có ý gì?



 

Đang nói dở thì đột nhiên ngoài cửa thương hội có một đám võ sĩ mặc giáp trụ xanh nhạt ùa vào.

 

Hộ vệ của Phượng Minh thương hội kinh ngạc, lũ lượt chạy lên trước chặn lại.

 

“Các ngươi làm gì vậy?”

 

Nhưng họ vừa lên trước chặn lại đã bị đám võ sĩ áo xanh đó đẩy trở vào.

 

Những võ sĩ này đều là cấp bậc Luyện Khí kỳ trở lên, thực lực không yếu.

 

Phía sau là một vị công tử mặc hoa phục.

 

Ngạo Tử An.

 

Hắn ta cười lớn tiếng, bước vào Phượng Minh thương hội, trào phúng nói: “Đúng là nhân quả luân hồi mà. Không ngờ mới có nửa tháng, mà việc làm ăn của Phượng Minh thương hội lại lộn xộn thế này. Ta đã nói mà, đều là tự làm tự chịu thôi.”

 

Lam Phượng Hoàng vừa nhìn thấy Ngạo Tử An liền bực bội, mặt lạnh nói: “Ngươi đến đây làm gì? Nơi này không hoan nghênh ngươi.”

 

“Phượng Hoàng, cô yên tâm. Ta đến không phải để tìm cô.” Ngạo tử An vừa cười vừa đi đến cạnh Liễu chưởng quỹ, vỗ vào vai ông ta.

 

“Liễu chưởng quỹ, đề nghị của ta, ông đã suy nghĩ xong chưa?”

 

Liễu chưởng quỹ cười vui ra mặt, gật đầu nghiêng người nói: “Nếu đã được Ngạo công tử coi trọng thì ta sẽ ra sức phục vụ cho Thiên Niên các. Ta sẽ đưa hết khách hàng của ta sang chỗ ngài.”

 

“Ha ha ha ha, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.” Ngạo Tử An cười to nói.

 

Hắn ta vẫy tay.

 

Một võ sĩ áo xanh lập tức bưng một mâm vàng đến, bên trên đầy những thỏi vàng và một tờ khế đất.

 

Ngạo Tử An tặng những thứ này cho Liễu chưởng quỹ ngay trước mặt mọi người: “Ở đây có một ngàn lượng vàng cộng với khế đất một trăm mẫu ruộng tốt. Chút thành ý nhỏ, không đáng là bao, cứ coi như hồng bao tặng Liễu chưởng quỹ gia nhập Thăng Long thương hội ta.”

 

“Thế này sao được chứ. Đa tạ Ngạo công tử.” Liễu chưởng quỹ cười hì hì nói.

 

Sau đó, Liễu chưởng quỹ quay đầu nhìn hỏa kế và chưởng quỹ xung quanh, nói: “Từ nay trở đi ta sẽ rời khỏi Phượng Minh thương hội, gia nhập Thiên Niên các. Gần nửa tháng lương ta cũng không cần nữa. Các vị có muốn đi cùng ta không, ta hứa sẽ tăng gấp ba lần tiền lương cho các vị.”

 

Bọn tiểu nhị ai nấy trừng to mắt.

 

“Tăng gấp ba tiền lương? Thật sao?”

 

“Liễu chưởng quỹ, ông không lừa ta chứ.”

 

Liễu chưởng quỹ vỗ ngực cam đoan: “Các vị đã theo ta nhiều năm, ta tuyệt đối sẽ không lừa mọi người. Nói thật với mọi người, lần này không chỉ ta, ngay cả Vu chưởng quỹ và mấy vị chưởng quỹ khác cũng đều muốn rời khỏi Phượng Minh thương hội, gia nhập Thiên Niên các.”

 

Lời này như quả bom nặng ký khiến bọn tiểu nhị trợn mắt hốc mồm.

 

“Không thể nào, Vu chưởng quỹ cũng muốn rời khỏi thương hội chúng ta sao? Ông ấy là một trong những thành viên cũ trung thành nhất đấy.”

 

Giờ phút này Lam Phượng Hoàng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, suýt nữa thì ngất đi.

 

Lần này Thiên Niên các đúng là không còn nương tay mà đã muốn chém tận giết tuyệt Phượng Minh thương hội.

 



Bọn họ không chỉ muốn dùng vốn lớn làm tổn hại người ta, cướp đi khách hàng lớn mà còn định bỏ số tiền lớn đào góc tường Phượng Minh thương hội.

 

Nên biết những chưởng quỹ và hỏa kế cũ này ai nấy đều có kinh nghiệm phong phú, đây chính là mệnh mạch của thương hội.

 

Ngạo Tử An còn đích thân tới đào chân tường ngay trước mặt nàng.

 

Mắt Lam Phượng Hoàng đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Ngạo Tử An, hận không thể xé hắn ta ra.

 

“Ngạo Tử An, tên khốn kiếp nhà ngươi.”

 

Nàng bỗng nhiên giậm chân một cái, linh khí tuôn ra.

 

Trong nháy mắt, nhiệt độ trong đại đường giảm xuống rất nhiều, trên tường thậm chí còn xuất hiện băng trắng.

 

Một cỗ hàn khí đáng sợ thuận theo mặt đất tuôn về phía Ngạo Tử An.

 

Ngạo Tử An vốn là tên phá gia chi tử chẳng có bản lĩnh gì, nếu bị khí lạnh này phun trúng e là sẽ bị đông lạnh gần chết.

 

“Hay cho một chiêu ‘Phượng Hoàng Đạp Tuyết’.” Một giọng nói thanh thúy vang lên.

 

Một thanh niên mặc áo đỏ đứng trước mặt Ngạo Tử An.

 

Gã rút kiếm, vẽ một chữ trên mặt đất.

 

“Vù” nơi bị trường kiếm của gã vẽ qua, một đạo hỏa diễm bốc lên, chặn đi dòng khí lạnh.

 

Đầu tiên Ngạo Tử An giật nảy mình, sau đó khóe miệng nở nụ cười lạnh tà dị, lập tức nói: “Sao, Phượng Minh thương hội các ngươi định động thủ với bổn công tử à. Các ngươi biết hậu quả chưa?”

 

Thanh Hoa tiên sinh vội vàng ngăn Lam Phượng Hoàng đang còn muốn nổi bão tiếp.

 

“Lam cô nương đừng kích động, cuộc chiến trong thương giới không giống với cuộc chiến báo thù diệt môn. Có thể không động thủ thì cố gắng đừng động thủ. Một khi chúng ta phá hỏng quy tắc, đối phương cũng có thể phá hỏng quy tắc.”

 

Đương nhiên Lam Phượng Hoàng hiểu đạo lý này.

 

Có điều nàng thực sự không thể nuốt trôi cục tức này.

 

Thanh Hoa tiên sinh bảo Lam Phượng Hoàng cố gắng nhẫn nhịn còn bản thân thì thay Lam Phượng Hoàng trò chuyện với đối phương, ông ta nhìn công tử áo đỏ một cái.

 

“Vị này nhất định là Hồng Viêm công tử phái Thiên Sơn. Ngưỡng mộ đã lâu.”

 

Hồng Viêm công tử hừ lạnh một tiếng, ôm kiếm trước ngực không đáp lời.

 

Thanh Hoa tiên sinh lại nhìn về phía một vị công tử mặc áo bào hoa đứng bên cạnh Ngạo Tử An.

 

“Vị này nhất định là Táng Hoa công tử phái Linh Thần. Ngưỡng mộ đã lâu.”

 

Táng Hoa công tử cũng trưng ra vẻ xa cách.

 

Lần này Ngạo Tử An đến đã có chuẩn bị trước, hắn ta mang theo không ít cao thủ.

 

Những người này đều là những người nổi bật của các môn phái, tu vi thấp nhất cũng là Trúc Cơ đỉnh phong.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play