Trong đó lợi hại nhất là Táng Hoa công tử và Hồng Viêm công tử, họ đều là tu sĩ Kim Đan kỳ tương đối lợi hại trong thế hệ trẻ tuổi.

 

Ngạo Tử An cười lạnh nói: “Thanh Hoa lão tặc, trước kia không phải ông ngông cuồng lắm à? Còn thả hổ ra cắn ta. Giờ ông thử ngông cuồng tiếp ta xem nào.”

 

Hắn ta còn nhớ rõ lần trước mình chật vật thế nào.

 

Thanh Hoa tiên sinh đong đưa quạt lông mỉm cười nói: “Lần đó ta chỉ là tự vệ mà thôi.”

 

Ngạo Tử An phách lối cười to: “Ha ha ha, không dám ngông cuồng nữa à. Giờ bên cạnh ta đều là cao thủ đến từ các phái, Phượng Minh thương hội các ngươi phàm là người có chút năng lực cũng đều đầu quân cho ta. Các ngươi còn người nữa sao?”

 

Trong mắt Lam Phượng Hoàng bắn ra tia sáng lạnh lẽo: “Cho dù Phượng Minh thương hội chỉ còn lại mình ta thì ta cũng sẽ liều mạng với Thanh Long thương hội các ngươi đến hơi thở cuối cùng.”

 

Ngạo Tử An khinh thường nói: “Chỉ là một nữ nhân thôi. Có bản lĩnh cô đụng vào ta thử xem.”

 

Hắn ta đang nói thì ngoài cửa đột nhiên có hai người trẻ tuổi đi tới.

 

“Ai nói Phượng Minh thương hội không có người nữa.”

 

“Chẳng lẽ chúng ta không phải người sao? Ha ha.”

 

Người tới là Thuần Dương và Tử Dương.

 

Bọn họ mỗi người đến đứng đối diện với Táng Hoa công tử và Hồng Viêm công tử.

 

Thuần Dương mỉm cười hỏi: “Táng Hoa? Ngươi muốn đánh sao?”

 

Bọn Táng Hoa công tử nhìn thấy Thuần Dương và Tử Dương thì sắc mặt không khỏi biến đổi.

 

“Các ngươi không phải là đệ tử phái Tiêu Dao sao? Sao cũng gia nhập Phượng Minh thương hội?”

 

Thuần Dương: “Ta xuống núi kiếm thêm chút thu nhập không được à?”

 

Mặc dù phái Tiêu Dao chỉ là môn phái nhỏ nhưng Thuần Dương và Tử Dương lại rất nổi danh trong giới Tu Chân.

 

Trong mấy lần đại hội chính đạo, Thuần Dương và Tử Dương đều đại diện phái Tiêu Dao.

 

Họ đã mấy lần nổi danh trên đại hội, rất nhiều tu sĩ đều biết hai người bọn họ.

 

Ngược lại trước nay Vũ Trần luôn tuân thủ chuẩn tắc hành vi “hành vi phải khiêm tốn, giết người phải diệt khẩu” nên không ai biết đến vị Đại sư huynh như hắn.

 

Rất nhiều người còn tưởng rằng Thuần Dương là Đại sư huynh của phái Tiêu Dao.

 

Đám Táng Hoa công tử cũng biết sự lợi hại của Thuần Dương nên không dám ngông cuồng nữa.

 



Y ghé sát bên tai Ngạo Tử An nói vài câu, chủ yếu muốn nói với hắn ta, hai người Thuần Dương và Tử Dương này rất mạnh.

 

Nếu thật sự đánh nhau, bên mình chưa chắc có thể chiếm được thế thượng phong.

 

Ngạo Tử An nhíu mày, nghĩ thầm, xem ra muốn thật sự đè bẹp được Phượng Minh thương hội thì vẫn phải tiếp tục kéo thêm cao thủ các phái tới.

 

Thuần Dương và Tử Dương đến khiến ngọn lửa phách lối của Ngạo Tử An bị dập tắt khá nhiều.

 

Có điều, hắn ta vẫn nói với các hỏa kế trong tiệm.

 

“Hôm nay, hoan nghênh các vị gia nhập Thiên Niên các chúng ta. Hôm nay phàm là ai gia nhập đều được thưởng hồng bao hai trăm lượng.”

 

Liễu chưởng quỹ cười hì hì nói: “Vẫn là Ngạo công tử ra tay hào phóng, mạnh hơn Phượng Minh thương hội chúng ta rất nhiều. À, không, sau này chúng ta là người của Thiên Niên các. Lam cô nương, chúng ta đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay.”

 

Lam Phượng Hoàng không để ý đến lão ta, nàng chỉ nhìn chằm chằm Vu chưởng quỹ đứng sau Liễu chưởng quỹ.

 

“Ông thì sao? Vu chưởng quỹ.”

 

Bao nhiêu năm nay, Vu chưởng quỹ luôn trung thành tuyệt đối, Lam Phượng Hoàng thực sự không tin ông ta cũng sẽ phản bội.

 

“Ta cũng muốn gia nhập Thiên Niên các, mong cô tha lỗi.” Vu chưởng quỹ lạnh nhạt nói.

 

Lam Phượng Hoàng thấy Vu chưởng quỹ trung thành nhất cũng phản bội thì trong lòng hoàn toàn lạnh giá.

 

Chẳng lẽ Phượng Minh thương hội thật sự bị hại trong tay nàng sao?

 

“Các ngươi đã đi thì đừng trở lại nữa!” Lam Phượng Hoàng rơi nước mắt hét lớn.

 

Liễu chưởng quỹ nói năng rất khó nghe: “Yên tâm, cái nơi rách nát này dù có cầu xin ta cũng chẳng thèm tới.”

 

Lam Phượng Hoàng tức đến mức hộc máu: “Cút, cút hết cho ta. Ta không muốn nhìn thấy các ngươi nữa.”

 

Thanh Hoa tiên sinh giật nảy mình: “Lam cô nương, cô không sao chứ.”

 

“Ta không sao...” Lam Phượng Hoàng cắn răng, lau máu nơi khóe miệng.

 

Liễu chưởng quỹ cười nói: “Thế nào, còn định hộc máu để được đồng cảm à? Quá muộn rồi.”

 

Ngạo Tử An thấy Lam Phượng Hoàng như vậy thì cũng hơi không đành lòng.

 

Nhưng hắn ta vẫn cố cứng rắn: “Chúng ta đi thôi. Không cần để ý tới những kẻ đáng thương này.”

 

Sau đó hắn ta lại lặp lại một câu: “Dù sao các vị hãy nhớ kỹ, hiện tại Thiên Niên các đang chiêu hiền nạp sĩ, đãi ngộ sẽ gấp ba lần Phượng Minh thương hội, cho dù là ai, chỉ cần bằng lòng tới, lương bổng sẽ lập tức nâng lên gấp ba, quyết không nuốt lời.”

 

Bọn tiểu nhị hai mặt nhìn nhau.



 

Mặc dù không ai nói gì nhưng bọn họ đều đã động lòng.

 

Hơn nữa có khá nhiều người đã đi theo làm việc với Liễu chưởng quỹ lâu năm. Liễu chưởng quỹ vừa làm phản liền mang theo được một nhóm tinh anh lớn.

 

Cuối cùng, một hỏa kế cũ nói: “Liễu chưởng quỹ, ta muốn theo ông.”

 

“Ta cũng muốn gia nhập Thiên Niên các.”

 

Nửa canh giờ sau, Phượng Minh thương hội người đi nhà trống, vô cùng thê lương.

 

Lam Phượng Hoàng nhìn cảnh này, tất cả những đau khổ và ấm ức trong mấy năm qua lập tức xộc thẳng lên đầu.

 

Mẫu thân, xin lỗi, con không thể bảo vệ được Phượng Minh thương hội.

 

“Phịch” một tiếng, Lam Phượng Hoàng ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt, hôn mê bất tỉnh.

 

Thanh Hoa tiên sinh sợ đến mức kêu lớn: “Lam cô nương, cô sao vậy? Mau đi mời Vũ Trần công tử tới đây. Ngài ấy biết y thuật.”

 

Những hỏa kế còn lại vội nhào dậy chạy tới phòng luyện đan gọi Vũ Trần.

 

Trong khuê phòng của Lam Phượng Hoàng, sương mù cuồn cuộn.

 

Trong lò đốt hương liệu quý báu, mùi thơm kỳ lạ không ngừng dâng lên trong không khí.

 

Trong phòng có một tấm bình phong dài hơn một trượng, sau tấm bình phong là một giường gấm rộng.

 

Lam Phượng Hoàng đang nằm trên giường, má phấn ửng hồng, tóc dài như thác nước rủ xuống đất, khóe mắt hơi giật giật, từ từ tỉnh lại.

 

“Ta bị làm sao vậy?”

 

Vũ Trần đang ngồi bên cạnh thi châm trên tấm lưng xinh đẹp của nàng: “Cô nộ khí quá lớn khiến kinh mạch tích tụ, tẩu hỏa nhập ma. Về sau nên thả lỏng tinh thần một chút, đừng vì mấy chuyện nhỏ mà thành ra thế này.”

 

Vốn tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm khống chế của Vũ Trần.

 

Nhưng hắn không ngờ rằng Lam Phượng Hoàng tâm khí cao như vậy, lại bị thứ hạ lưu như Liễu chưởng quỹ chọc giận đến mức hộc máu, còn tẩu hỏa nhập ma.

 

Nếu Vũ Trần đến chậm một bước, nàng đã phải hương tiêu ngọc vẫn.

 

Lam Phượng Hoàng bĩu môi hờn dỗi nói: “Sao có thể không giận chứ. Ta tin tưởng những chưởng quỹ này như vậy nhưng bọn họ lại biến thương hội của ta thành ra thế nào.”

 

Vũ Trần lạnh nhạt nói: “Vạn vật trên thế gian đều có quy luật, bọn họ làm như vậy cũng là một loại quy luật tất nhiên thôi. Bởi vậy câu ‘nghèo ở phố thị không ai hỏi, giàu ở thâm sơn có bà con xa’, đây chính một loại quy luật. Cũng giống như con người ban ngày ai cũng điên cuồng lao về phía chợ phiên náo nhiệt nhưng khi đêm đến, họ đi ngang qua chợ phiên thì sẽ chẳng thèm nhìn lấy một cái. Không phải bọn họ thích buổi sáng ghét buổi tối, mà vì đến buổi tối, thứ họ muốn có trong chợ phiên đã không còn nữa.”

 

“Giờ Thiên Niên các thế lực lớn hơn Phượng Minh thương hội, lại có thể cho bọn họ đãi ngộ tốt hơn nên dĩ nhiên bọn họ sẽ chạy theo như vậy. Cô hoàn toàn không cần phải để ý, đây chỉ là tâm tính bình thường của con người thôi.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play