Vân Tiêu liền bị giật mình, bật xa ra khoảng cách một mét khỏi người Vũ Trần vì hành động lỗ mãng đó. Trên trán nàng đầy mồ hôi, quay lưng về phía Quỳnh Tiêu tiên tử, xấu hổ đến mức không dám quay người lại.
Vũ Trần bị dọa đến tức anh ách: “Quỳnh Tiêu, dạy muội bao nhiêu lần rồi, đừng có lỗ mãng như vậy. Ba mẹ không dạy muội lễ tiết sao?”
Quỳnh Tiêu đã phá vỡ bầu không khí ám muội đó, le lưỡi nói: “Muội làm gì có cha mẹ chứ. Thôi bỏ đi, Vũ Trần sư huynh đừng để ý những chuyện nhỏ nhặt này. Bây giờ đã có biến lớn rồi, Thiên Niên Các chuẩn bị đối đầu với chúng ta, làm sao đây?”
Vũ Trần khóc không được cười không xong. Không ngờ lại có một ngày bị nhóc Loli này dùng câu ‘đừng để ý những chuyện nhỏ nhặt này’ dạy ngược lại mình.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
Quỳnh Tiêu: “Muội và Quân Lăng sư tỷ vừa mới nghe ngóng được rất nhiều tin tình báo. Có vẻ như Thiên Niên các chuẩn bị hạ giá, mời chào những khách hàng lớn, lấy vốn gốc để thu hút khách hàng. Hiện tại có rất nhiều khách hàng của Phượng Minh thương hội nghe tin Thiên Niên các sắp đại hạ giá nên chuẩn bị qua đó để mua thuốc rồi.”
Vũ Trần không khỏi sững sờ.
Vốn dĩ, hắn bảo Quỳnh Tiêu và Quân Lăng đi giám sát Thiên Niên các chỉ nói đùa để bọn họ ra chỗ khác chơi, đừng làm phiền thương hội nữa thôi.
Không ngờ, họ lại có thể làm được việc như thế.
“Hạ giá để chào mời khách sộp, thu hút khách hàng à?”
Vũ Trần đã sớm dự đoán được chúng sẽ dùng cách này.
Thực lực của Thanh Long thương hội rất mạnh, nổ ra trận chiến cạnh tranh giá cả chỉ là chuyện sớm muộn.
Đây cũng không phải lần đầu bọn chúng dùng chiêu này để đối phó với thương hội đối thủ của mình.
Qua ngày thứ hai, những khách hàng ‘sống chết có nhau, có nạn cùng chia’ của Phượng Minh thương hội đã biến mất tăm, không đến mua hàng nữa.
Đúng là miệng lưỡi thương nhân, con quỷ lừa người, có lợi thì đến, không có lợi thì đi.
Ngày thứ ba, nguồn khách của Phượng Minh thượng hội giảm xuống, không còn náo nhiệt như xưa.
Tuy mùi hương tỏa ra của Huyền Thiên Đan tứ phẩm vẫn rất hấp dẫn người mua, nhưng lại không thể thu hút khách hàng đến mua đan dược nữa.
Vì giá thuốc ở bên Thiên Niên các chỉ bằng một nửa của Thượng Minh thương hội.
Lúc này, có rất nhiều chưởng quầy đang hoảng loạn.
Bọn họ rất thành tâm khuyên bảo khách hàng rằng.
“Mọi người ngàn vạn lần đừng qua tiệm của Thiên Niên các, bọn họ hạ giá để thu hút khách, đàn áp Phượng Minh thương hội, gây lũng đoạn thị trường đó.”
Nhưng khách hàng chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà bỏ qua lời khuyên của chưởng quầy.
Tuy thái độ phục vụ của Thượng Minh thương hội rất tốt, nhưng bọn họ lại không thể kháng cự lại đan dược giá rẻ của cửa hàng đối diện.
Lợi nhuận của Phượng Minh thương hội giảm xuống theo thời gian.
Các chưởng quầy như kiến trên chảo lửa, liên tục phàn nàn với Vũ Trần.
Nhưng Vũ Trần vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh thờ ơ, khẽ cười nói: “Yên tâm đi, lúc trước chúng ta kiếm được khá nhiều tiền nên sẽ trụ được thêm một thời gian dài nữa. Ta muốn xem xem Thiên Niên các đối diện dùng chiêu bán rẻ chịu lỗ đó được bao lâu.”
Vũ Trần thì không gấp nhưng những người khác thì nôn nóng muốn chết đến nơi rồi.
Đêm nào Lam Phượng Hoàng cũng trằn trọc không ngủ được.
Vốn dĩ là ngay từ đầu, nàng đã nói là trao mọi quyền lực về tay Vũ Trần, nhưng bây giờ chuyện làm ăn ngày một xuống dốc mà Vũ Trần lại không có bất kì hành động gì. Điều này khiến nàng rất nghi ngờ.
Rốt cuộc Vũ Trần đang làm gì?
Vừa sớm tinh mơ, Lam Phượng Hoàng đã đến Phượng Minh thương hội đợi Vũ Trần đến, cùng hắn thảo luận làm sao để phản kích Thiên Niên các trong trận chiến cạnh tranh giá cả này.
Vừa nhìn thấy Vũ Trần đến, nàng đã bô lô ba la rất nhiều sách lược phản đòn, chỉ hi vọng Vũ Trần sẽ xem xét.
Vậy mà dường như, Vũ Trần lại không nghe thấy, chỉ lặng lẽ và nghiêm túc luyện thuốc trong phòng luyện đan dược của thương hội.
“Chỗ này dùng Thiên Hỏa, để lửa nhỏ một chút, nhỏ mức ba là được rồi.”
“Thuốc này dùng Tam Vị Chân Hỏa, cẩn thận, đừng làm cháy lò.”
Bên này, một con gấu trúc lớn đi theo sau mông Vũ Trần, bận tới bận lui, còn rất nghe lời.
Vũ Trần vừa bảo xong, nó liền phun lửa vào trong lò luyện thuốc.
Con gấu trúc này là thần thú tọa kị của Vũ Trần – gấu trúc A Mông.
Bởi vì Bạch Long Câu đã cho Vân Nhược Đồng mượn rồi, nên mỗi ngày Vũ Trần chỉ có thể cưỡi con gấu trúc này đi làm.
Tuy con gấu trúc này lười nhưng còn đỡ hơn là cuốc bộ qua đây.
Hơn nữa, để luyện được đan dược cao cấp thì cần con gấu trúc này thổi hoả diễm.
Vũ Trần không có linh khí nên trước giờ đều nhờ lửa của nó luyện thuốc.
Ở một diễn biến khác, Lam Phượng Hoàng vừa lấy làm lạ khi thấy con gấu này biết phun Tam Vị Chân Hỏa, vừa phẫn nộ Vũ Trần coi lời nói của mình như gió thoảng bên tai.
Lam Phượng Hoàng cắn môi tức tối nói: “Trần ca ca, tình hình lần này rất nghiêm trọng, mà huynh cứ luôn ở đây luyện thuốc thì có tác dụng gì chứ, luyện ra cũng có ai mua đâu, khách hàng đi hết rồi, chúng ta phải ngồi nghĩ cách mới được.”
Vũ Trần cười nói: “Yên Tâm, nửa tháng trước, chúng ta kiếm được khoảng 6.000.000 lượng, đủ dùng rất lâu. Thiên Niên các sẽ không chỉnh chết chúng ta được đâu.”
Lam Phượng Hoàng: “Nhưng cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ mất hết khách hàng, mọi nỗ lực từ trước đến giờ sẽ đổ sông đổ biển. Huynh thông minh như vậy, mau mau nghĩ cách đi.”
“A Mông, lần này dùng Thiên Lôi Hỏa, lửa mức một.” Vũ Trần vừa chỉ huy cho gấu trúc thổi lửa vừa nói chuyện với Lam Phượng Hoàng: “Ta đã nghĩ ra cách ổn thỏa hết rồi.”
Lam Phượng Hoảng mở to mắt, mong ngóng hỏi: “Cách gì?”
Vũ Trần: “Bốn chữ, lấy tĩnh chế động.”
Lần này Lam Phượng Hoàng tức giận thật sự: “Huynh đúng là chỉ biết trêu ghẹo ta, ta không thèm để ý đến huynh nữa.”
Nói đoạn, Lam Phượng Hoàng ôm một bụng tức chạy ra khỏi phòng luyện thuốc.
Nàng ấy vừa đi ra, Thanh Hoa tiên sinh liền hỏi: “Công tử nghĩ ra cách ứng phó chưa?”
Lam Phượng Hoàng cau mày: “Huynh ấy nói bốn chữ, lấy tĩnh chế động, đúng là khó hiểu.”
Thanh Hoa tiên sinh nghe xong, phe phẩy chiếc quạt. Tuy không lĩnh hội được bốn chữ này nhưng trong lòng ông ta cũng đã yên tâm rồi.
Ông ta cười nói: “Nếu Vũ trần công tử đã nói ra cách của nó thì đã không còn vấn đề gì rồi.”
Lam Phượng Hoàng nghi hoặc: “Không còn vấn đề? Thế rốt cuộc ý của huynh ấy là gì?”
Thanh Hoa tiên sinh lắc đầu: “Ta cũng không biết.”
Lam Phượng Hoàng: “...”
Thanh Hoa tiên sinh: “Vì tiếp xúc với công tử lâu rồi nên ta biết. Vũ Trần công tử trước giờ không hề khoác lác. Công tử nói có thể giúp chúng ta đánh bại Thiên Niên các thì ta sẽ tin ngài ấy vô điều kiện. Lam cô nương cứ yên tâm đi.”
Đang nói dở, Liễu chưởng quầy gương mặt hồng hào sải bước đi vào đại đường của thương hội.
Hôm nay nhìn ông ta hơi khác so với bình thường, ông ta mặc bộ trang phục đan bằng tơ tằm, vô cùng đắt giá.
Tay cầm chuỗi hạt phỉ thúy.
Các đối tác làm ăn liên tục đến chào hỏi ông ta.
“Chào Liễu chưởng quầy.”
Liễu chưởng quầy chỉ cần gật đầu với mọi người thôi đã coi như chào hỏi rồi.
Sau đó ông ta cười nói với Lam Phương Hoàng: “Chào buổi sáng, Lam cô nương.”
Lam Phượng Hoàng gật đầu: “Chào Liễu chưởng quầy.”
Liễu chưởng quầy khẽ cười nói: “Ta có việc việc này muốn thương lượng cùng Lam cô nương.”