"Ngài qua bên đó đi, ở chỗ này chán lắm."
Đường Thời lấy ra một vò rượu từ trong nhẫn trữ vật của mình, đáp xuống một đỉnh núi.
Hội Tứ Phương Đài sẽ diễn ra liên tục bất kể là trời tối hay hừng đông, bây giờ đã gần lúc hoàng hôn rồi, Đường Thời ngồi trên đỉnh núi này hệt như văn nhân nhã sĩ thời xưa.
Có điều nếu không có Thang Nhai thì sẽ càng tốt hơn.
Đường Thời thật sự chẳng quen biết người này, vừa nãy đối phương sử dụng linh thuật kia cũng khiến y hơi bực bội.
Hiện tại Đường Thời mắt lạnh nhìn mình, Thang Nhai cũng chẳng để ý lắm.
Hắn đứng cách đó không xa, lại nói: "Ta chỉ tò mò hiệu quả linh thuật mình dùng mà thôi, thời gian ngươi phá ảo cảnh của ta quá dài, vốn không phù hợp với dự đoán của ta."
Đường Thời cười hỏi: "Ngươi cho rằng mình là ai? Dựa vào cái gì muốn ta phải phù hợp với dự đoán của ngươi?"
Chỉ mới nghe câu này hắn đã biết hiện giờ tâm trạng của Đường Thời rất không vui.
Lúc trước ở Tỳ Hưu Lâu, Đường Thời vẫn rất biết giả vờ, nhưng bây giờ chẳng còn cảm giác ấy nữa. Khi Đường Thời không còn giả vờ thì rất dễ chọc tức người khác—— không đúng, lúc y giả vờ cũng sẽ chọc giận người khác như thế.
Thang Nhai phất phất chiết phiến, ngẫm lại bản thân đã nắm giữ muôn vàn linh thuật cũng chưa từng gặp được tình huống nào như vậy, nhìn dáng vẻ của Đường Thời bây giờ dường như là chẳng muốn nói gì hết, nhưng cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách. Thang Nhai đã chuẩn bị bẩm báo với Các chủ rồi, nếu Đường Thời xảy ra chuyện gì ở đây thì lúc trở về hắn cũng không tiện bàn giao. Nhưng quan trọng hơn, Thang Nhai cảm thấy Đường Thời là một người tiền đồ sáng lạn, hiện tại lại như thế nên hắn có hơi khó hiểu.
Thật ra thứ hắn khó hiểu nhất vẫn là ánh mắt kia của Đường Thời.
Thang Nhai suy tính một chốc, rồi nói: "Tàng các có hai danh ngạch, Nghịch các có một, Đạo các đã có ba. Sợ rằng ngươi còn chưa biết, Doãn Xuy Tuyết và Tần Khê của Đông Sơn đã được chọn rồi. Số danh ngạch dư lại chẳng còn mấy nữa đâu, cũng chưa hẳn không có ai muốn lựa chọn ngươi, nhưng ngươi lại hơi kỳ lạ nên có khả năng sẽ ảnh hưởng đến sự tin tưởng của mọi người với ngươi."
Trái lại Đường Thời còn chẳng biết mình đã biến thành mặt hàng bán chạy đến thế, y uống một ngụm rượu, nói: "Ngươi đừng đứng nữa, ta mặc đạo bào màu trắng cũng đã ngồi, ngươi mặc đồ tối màu cũng chẳng sợ dơ đâu. Thang tiên sinh, ta thấy ngươi và Thanh Viễn kia hình như có xích mích."
Chuyện nhỏ nhặt này vậy mà cũng bị y nhìn ra, Thang Nhai cười một tiếng, hắn bước đến rồi ngồi xuống, nhận lấy vò rượu trên tay Đường Thời, đột nhiên hỏi: "Đây là loại rượu gì?"
"Rượu Thất Linh ủ sau hậu điện của Tẩy Mặc các, được ủ từ tinh tuý của mấy loại quả không màu trong các loại quả Thất châu."
Quả Thất châu có bảy màu, nhưng thỉnh thoảng sẽ sẽ xuất hiện quả không màu, sau này Yến Hồi Thanh sư thúc tĩnh tâm chăm sóc nó thì đã có vô số quả Thất châu, chuyên dùng để ủ rượu, trái lại hiệu quả cũng rất tốt.
Giờ Thang Nhai nếm được mùi vị này, hắn đã bắt đầu suy tính, không chừng Tuỳ Hưu lâu còn muốn làm ăn nhiều mặt hàng hơn đây.
Hắn nói: "Đạo các mục nát, chẳng biết thay đổi, tự nhận là Đạo môn chính thống nhưng thật ra mấy tên tu sĩ đó sớm đã thối nát rồi, Thanh Viễn nọ cũng không coi là xấu —— cặn bã chân chính đều ở trong Đạo các cả."
Cũng chính là loại ngụy quân tử ra vẻ ta đây lại tự xưng mình là danh môn chính phái trong truyền thuyết à?
Đường Thời ước lượng vò rượu trên tay, sắc tối dưới đáy mắt chuyển động, y cong môi, lại hỏi: "Vậy còn Âm các thì sao? Lúc trước ta chưa từng nghe tới hội Tứ Phương Đài cũng sẽ có Ma tu đến để lựa chọn người mới, hình như lần này hơi khác."
Quả thật đó cũng là điều Thang Nhai nghi ngờ, hắn nói: "Mục đích ta đến hội Tứ Phương Đài có ba —— đầu tiên là ngươi; tiếp đó là Hạ Vọng, cuối cùng chính là Âm các."
Vì sao lần này Ma tu cũng tham gia vào? Hơn phân nửa là nhìn trúng người nào đó.
Ngay từ đầu Thang Nhai cũng rất tò mò, có không ít Đạo tu chuyển thành Ma tu, nhưng dù sao vẫn rất hiếm thấy, huống chi là hội Tứ Phương Đài? Bây giờ tám Các của Đạo môn trong Đất Hoang đang chiếm ưu thế áp đảo, trong hội Tứ Phương Đài thế lực của Yêu tu và Ma tu đã lâu chưa tuyển chọn người mới, hình như cũng đã mấy năm rồi Yêu tu còn chẳng cử người đến giám sát.
Nhân số của Yêu tu trong Đất Hoang vẫn luôn đến từ Thiên Chuẩn Phù Đảo, có rất ít người tu luyện công pháp của Yêu tu —— ngẫm lại, nếu như có kẻ tu luyện thì chẳng phải là muốn tu luyện mình thành nhân yêu nửa người nửa yêu sao?
Đường Thời bỗng nhiên cười rộ lên, y hỏi: "Ban nãy trên khối mây bay có một Yêu tu tên là Vu Dự, hắn có nguồn gốc gì?"
Người này phải là đến trả thù, Đường Thời có thể cảm giác được đối phương có ác ý với mình.
Bởi vì chuyện bên trong ảo cảnh mà Đường Thời chẳng muốn chào đón Thang Nhai lắm, có điều nếu kiếm được chút tin tức qua miệng đối phương thì y cũng không ngại hỏi.
Lúc này Đường Thời đối với chuyện gì vẫn luôn mang thái độ thờ ơ, y còn đang suy nghĩ xem mình nên sử dụng lối đánh nào để chiến đấu với người Tiểu Phạm tông. Chỉ dùng thuật pháp của Đạo môn, hay vẫn nên trực tiếp dùng bản lĩnh học được ở Tiểu Tự Tại Thiên để chơi đùa với hòa thượng kia nhỉ?
Ý nghĩ trong đầu Đường Thời hiện tại, tất nhiên là Thang Nhai chẳng hay biết.
Hắn muốn lôi kéo Đường Thời thì đương nhiên cũng phải đánh đổi vài thứ, bây giờ hai người dường như đang ở đẳng cấp ngang hàng, khí chất của Đường Thời rất khó hình dung, nhưng chắc chắn người này sẽ không dễ dàng đặt mình ở vị trí thấp hơn.
Thang Nhai cân nhắc một chút, mới nói: "Hắn là Tầng chủ tầng thứ nhất trong hai Các của Yêu tu ở Đất Hoang, tên Vu Dự, đã từng là Yêu tu - tộc trưởng Ưng tộc của Thiên Chuẩn Phù Đảo, hiện tại là tu sĩ Xuất Khiếu sơ kỳ."
"Tầng chủ trong Đất Hoang rốt cuộc xếp như thế nào?" Đường Thời nhíu mày, Xuất Khiếu kỳ chẳng qua là tiêu chuẩn để tiến vào Đất Hoang thôi, làm sao mà ngay cả Tầng chủ cũng chỉ có tu vi đến thế?
Cũng vì tin tức ở Đất Hoang chẳng bao giờ rò rỉ ra bên ngoài nên mọi người không biết là rất bình thường.
Thang Nhai giải thích: "Phân chia trong Đất Hoang không dựa vào cái này. Mỗi Các có mười tầng, tầng thứ mười là Các chủ, chín tầng dưới thì là các chúng."[]
[] Các chúng: Ý chỉ những người hoạt động trong Các.
"Bởi vì rất nhiều nguyên nhân nên không phải kẻ nào trong Đất Hoang cũng đều có tu vi Xuất Khiếu kỳ, còn có người kết đạo lữ trong Đất Hoang, nữ tử vừa sinh hài tử thì hài tử chẳng thể mới chào đời đã ở tu vi Xuất Khiếu kỳ được, vậy nên nhóm người đó đều ở bên ngoài Các."
Đường Thời nghe được toàn điều mới.
Thang Nhai nói: "Đất Hoang rất lớn, được vào Các là dùng thực lực để chứng minh, phần lớn thời gian các chúng đều ở trong Các tu luyện, mà ở ngoài các cũng có tu sĩ. Tầng dưới cùng của một Các không phải tầng thứ nhất, mà là địa tầng, trong địa tầng của Đất Hoang vẫn có tu sĩ, đa số họ đều có tư cách để tiến vào Các nhưng lại chẳng đạt tu vi tương xứng, từ tầng chót rồi dần dần hướng lên trên."
Bất cứ nơi nào hay thời đại nào thì đều phân biệt đẳng cấp xã hội như một toà Kim Tự Tháp.
"Địa tầng đều là tu sĩ gần đến Xuất Khiếu kỳ, từ tầng thứ nhất đến tầng ba là tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, tầng thứ nhất - Xuất Khiếu sơ kỳ, tầng thứ hai - Xuất Khiếu trung kỳ, tầng thứ ba - Xuất Khiếu hậu kỳ. Tầng thứ tư đến tầng sáu là Quy Hư kỳ, tầng thứ bảy đến tầng chín là Độ Kiếp kỳ. Tầng chủ sẽ là người có tu vi cao nhất trong đám tu sĩ đó, nói cách khác là có sức chiến đấu rất mạnh. Mỗi Tầng chủ đều có khả năng trong lúc bế quan chuẩn bị Phi Thăng thì người khác đến khiêu chiến, tùy thời đều sẽ bị cướp đi vị trí Tầng chủ. Tầng thứ tư đều là tu sĩ Đại Thừa kỳ đẳng cấp cao, kỳ nào cũng có."
"Cho nên tên Vu Dự nọ thật ra là tu sĩ có tu vi cao nhất đạt Xuất Khiếu kỳ ở tầng thứ nhất?"
Đường Thời suy tính một lát, rồi lại cảm thấy người như hắn thật sự rất lợi hại.
Thế nhưng Thang Nhai lại cười một tiếng: "Hắn đã làm Tầng chủ tầng thứ nhất ba trăm năm rồi, cho dù ngươi có thù oán với hắn đi chăng nữa thì ngươi cần gì phải sợ hắn? Giữ tâm trạng thù hận ấy đi, sau khi vào Đất Hoang bế quan trăm năm, ra ngoài là có thể giết được hắn."
Hiếm khi nghe được Thang Nhai nói lời này, y đưa vò rượu chạm vào vò của Thang Nhai, lại uống một ngụm, hỏi hắn: "Nguyên lý hoạt động của "Yên Toả Trọng Lâu" và "Trích Tinh thuật" của ngươi là gì?"
"Nếu ta nói cho ngươi biết thì ngươi sẽ kể ta nghe mình đã gặp phải cái gì sao?" Thật ra Thang Nhai là một tên cuồng linh thuật, hắn có phương pháp đặc biệt để có thể nhìn trộm linh thuật của người khác, hắn tu luyện pha trộn hỗn tạp, người ngoài sẽ chẳng có cách nào tưởng tượng ra nổi.
Kỳ thật hai linh thuật đối với Thang Nhai mà nói
không tính là quan trọng, có điều hắn rất ngạc nhiên ——linh thuật của mình lại xảy ra thay đổi trên người Đường Thời.
Thang Nhai đã dừng đủ lâu ở cảnh giới Độ Kiếp trung kỳ, hắn cũng cần phải đột phá, nhưng mà gần đây vẫn luôn có cảm giác muốn đột phá, chỉ tiếc chưa tìm được cơ hội.
Đường Thời hỏi lại: "Ta nói ra thì ngươi sẽ tin à?"
"..." Vẻ mặt Thang Nhai vi diệu hẳn lên, Đường Thời càng nói như vậy, hắn càng tò mò hơn.
Tò mò là thiên tính của nhân loại, cho dù đã tu luyện trăm ngàn năm cũng chẳng thể diệt trừ thiên tính đó.
Thang Nhai chợt cảm thấy Đường Thời thật ti tiện."Ngươi nói đi chứ."
Đường Thời: "..." Bảo ta nói thì ta phải nói ngay à? Nhìn ta giống đồ ngốc lắm sao?
Y chẳng thèm để ý đến hắn, chỉ nâng bàn tay của mình lên nhìn nhìn, đột nhiên hỏi: "Ngươi từng giết người chưa?"
"..." Thằng này là đồ ngốc à? Thang Nhai quả thực hơi không muốn ngồi ở đây thêm nữa, trò chuyện kiểu này vốn là đang kéo thấp chỉ số thông minh của mình! "Ta tin những tên ta từng giết đều là heo hết."
"Cũng đúng." Đường Thời từ chối cho ý kiến.
Thang Nhai nghẹn một búng máu, chợt rút chiết phiến ra chỉ vào y bảo: "Muốn nói thì nói đi, ngươi chớ thừa nước đục thả câu."
"Ta nhìn thấy hòa thượng mình thích."
Đường Thời cuối cùng vẫn nói ra.
Thang Nhai gần như sặc chết, những lời này có lượng tin tức quá lớn, hắn chẳng kịp phản ứng.
Điên rồi sao?
Thang Nhai có hơi thất thố, nhưng ngoài mặt vẫn bày ra bộ dạng thâm trầm, hắn đưa tay, mân mê vòng dây rũ xuống trước ngực mình, sau đó lại nhíu mày: "Ngươi là..."
Ta nhìn thấy hòa thượng mình thích.
Đường Thời cũng chẳng biết tại sao bản thân nói ra câu đó, hay là nói y không biết mình nói ra lời này với tâm tình gì.
Tu luyện Vô Tình đạo cũng cần một quá trình, không phải trong nháy mắt là có thể tu luyện thành công được.
Đường Thời chỉ mượn hiệu lực đột phá tầng thứ nhất Vô Tình đạo, một chưởng đánh nát ảo ảnh nọ, trừ tâm Ma nên mới thoát ra được.
Trước đây nếu y hung ác thêm chút nữa, hẳn nên ép buộc Thị Phi tu luyện Vô Tình đạo thì chẳng phải là cách tốt nhất hay sao? Kết thúc sạch sẽ...
Vòng qua vòng lại còn không biết là ai sa vào đâu.
Y nhìn thấy hoà thượng y thích.
Thang Nhai dùng lý trí bản thân để phân tích, công hiệu của "Yên Toả Trọng Lâu" và "Trích Tinh thuật", ảo cảnh nhìn thấy trong đó chắc chắn chẳng tốt đẹp gì —— người mình thích cũng thôi đi, còn là một hòa thượng.
Hòa thượng là cái gì? Thứ nhất, nam; Thứ hai, thanh tâm quả dục lại đoạn tình tuyệt ái.
Đường Thời vậy mà...
Đường Thời đã gần như đoán được tam quan của Thang Nhai nát đến trình độ nào, y đột nhiên cười phá lên, có hơi điên cuồng.
Thằng nhãi này điên rồi hả?
Thang Nhai chợt lộ ra chút giễu cợt, "Vì một nam nhân mà phát điên à."
Đường Thời nhún vai, "Hiếm khi lão tử không cao hứng, ngươi quản được chắc?"
Nếu Thang Nhai đã biết y xảy ra chuyện gì thì hắn cũng chẳng có hứng thú tiếp tục chờ ở đây nữa, hắn xoay người xách bình rượu rồi đi mất, Đường Thời ngồi đó nhìn theo bóng dáng Thang Nhai đang xuống núi, đột nhiên ngâm nga: "Trường ca ngâm "Tùng phong", Khúc tận hà tinh hy[1] Không đúng, có vẻ đọc sai rồi, khụ, thôi kệ đi."
Đường Thời uống cạn rượu trong vò, ngẫm lại vẫn cảm thấy mình đến chết vẫn già mồm.
Thế là y vứt vò rượu đi, dọn dẹp một chút cũng xuống núi.
Chuyện nên qua rồi sẽ qua, Đường Thời chẳng phải dạng người cố chấp, y cũng đã bắt đầu tu luyện Vô Tình đạo, sẽ không còn lý do gì để lười biếng nữa.
Chuyện đang chờ y phía trước rất nhiều, hội Tứ Phương Đài, Đất Hoang, Tẩy Mặc các...
Còn có một số bí mật được chôn dấu sâu thẳm, đã bắt đầu mơ hồ có liên hệ với mình.
Đường Thời cảm thấy, cứ tiếp tục già mồm rồi cũng sẽ qua thôi
Bây giờ y đã chẳng còn nhớ rõ vì sao bản thân lại động tình với Thị Phi nữa, nghĩ lại thì có lẽ nó chỉ là một cảm giác mà thôi.
Qua rồi là hết.
Đường Thời còn muốn tiến lên phía trước, Thị Phi cũng có con đường phải đi.
Không cần thiết.
Y xuống núi, xuyên qua thành trấn phồn hoa, lúc vừa mới ra khỏi thành, vừa nghĩ phải quay về đài Độc Tôn lại chợt cảm giác không thích hợp.
Trong chốc lát, Đường Thời sắc bén nhận ra nguy hiểm tìm ẩn—— hai tay y kết ấn, nhanh chóng lui về sau rồi vẽ ra một ấn tự chữ "Vạn" trước người, tiếp đó lui lại vài bước.
Đáng tiếc tốc độ của kẻ kia càng nhanh hơn, nghênh diện một cơn kình phong ập đến người Đường Thời, đẩy Đường Thời bay ra rất xa.
Lúc này, Đường Thời trực tiếp va đập lên một gốc đại thụ cách đó không xa, cả lưng cũng hệt như bị bẻ gãy, nhưng y chẳng thèm bận tâm đến đau đớn, y nâng mắt nhìn về phía người vừa ra tay với mình.
Kẻ nọ khoác áo choàng đen, không nhìn ra tướng mạo, nhưng Đường Thời có cảm giác rất mãnh liệt, thế nên y trực tiếp hô ra tên của đối phương: "Vu Dự!"
Vu Dự chẳng ngờ bản thân nhanh vậy đã bị nhận ra, hắn cười lạnh một tiếng: "Ngươi nhận ra ta cũng tốt, để cho ngươi dù có thành quỷ cũng hiểu chuyện."
Vu Dự - Yêu tu Ưng tộc, tu sĩ Xuất Khiếu sơ kỳ.
Chuyện của Thiên Chuẩn Phù Đảo rất dễ dàng truyền vào tai hắn bên này, có điều bình thường hắn vốn chẳng có thời gian ra khỏi Đất Hoang, cho nên vẫn luôn không có cơ hội báo thù.
Ban đầu Yêu tu của Thiên Chuẩn Phù Đảo vi phạm minh ước nhiều năm trước để tấn công Tiểu Tự Tại Thiên, quả thật là bọn hắn không đúng, nhưng tranh đấu giữa Tiểu Tự Tại Thiên và Thiên Chuẩn Phù Đảo vì sao lại đến lượt một kẻ ngoài như y nhúng tay vào? Đường Thời là người ngoài.
Yêu tu Ưng tộc chết đầy rẫy, một phần là do Bằng tộc và Khổng tước tộc lạnh lùng tính kế, nhưng phần lớn thật ra là nhờ "Công lao" của Đường Thời.
Vu Dự phụng mệnh trưởng bối mà đến, giết một tên Đường Thời cũng chẳng phải chuyện to tát.
Vốn hắn còn đang lo lắng vì chẳng tìm được cơ hội xuống tay, có điều vừa nãy sau khi Đường Thời rời đi, Thang Nhai cũng bước theo, như thế dù hắn có rời khỏi vị trí cũng không phải chuyện ghê gớm gì. Vu Dự tìm được cơ hội ra tay, hiện tại hắn vô cùng vui vẻ.
Hắn cười phá lên, "Ngày đó chính ngươi muốn tìm chết nhúng tay vào chuyện giữa Thiên Chuẩn Phù Đảo và Tiểu Tự Tại Thiên, hôm nay ta muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu."
Vào lúc tâm trạng không tốt thì đều có kẻ muốn đến gây chuyện với y, nhưng mà điều nghẹn ứ là bây giờ y đánh không lại.
Bất kể lực công kích của Đường Thời có nghịch thiên đến đâu đi chăng nữa thì cảnh giới Xuất Khiếu kỳ vẫn vượt xa y, cách nhau tận hai đại cảnh giới, gặp phải Nguyên Anh kỳ thì Đường Thời còn có thể liều mạng một lần, nhưng nếu là Xuất Khiếu kỳ, nói không chừng chỉ có nước vươn cổ chịu chết.
Chênh lệch quá lớn, căn bản chẳng phải liều mạng là vượt qua được, muốn Đường Thời chờ chết? Nằm mơ đi!
Y không nói hai lời, vậy mà vừa nâng bút đã hóa thành một thanh kiếm màu xanh, đáy mắt cũng loé sắc xanh, y muốn phóng về phía Vũ Dự, Vụ Dự thấy Đường Thời đang bước đến gần mình thì chỉ cho rằng Đường Thời đang không biết tự lượng sức mình, hắn đưa tay muốn đoạt thanh kiếm của Đường Thời, nghĩ thầm y chỉ là một tên tu sĩ Kim Đan kỳ nho nhỏ thì có năng lực gì cơ chứ?
Có điều một cảnh tượng khủng bố chợt xuất hiện.
Đường Thời chưa bao giờ trải qua cảm giác biến hóa nào như thế.
Bút Tam Chu mộc tâm lợi hại nhất ở điểm gì? Chẳng phải công dụng của "Bút" thôi đâu, mà còn là "Tam Chu mộc tâm!" Bản thân cây Tam Chu đã có hiệu quả gia tăng công kích rồi, mà tâm của nó còn cho hiệu quả cao hơn rất nhiều. Đường Thời từng tra tư liệu, hiệu quả cao nhất có thể tăng gấp ba lần lực công kích — nếu gấp ba thì thật sự rất khủng bố, nhưng Tam Chu mộc tâm sẽ thành một vật phẩm tiêu hao, không có cách nào sử dụng liên tục.
Tu vi của Đường Thời hiện tại không thể hoàn toàn khống chế bút Tấm Chu mộc tâm, y chỉ có thể thuyên chuyển một ít, nhưng mà đã đủ khủng bố rồi.
Đường Thời nghĩ bụng, kẻ này nhất định là muốn dồn mình vào chỗ chết, bây giờ y đã gần như sắp lâm vào tuyệt cảnh, tử chiến đến cùng, làm sao có thể không đập nồi dìm thuyền?[2]
[2]: Phá phủ trầm châu: đập nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀)。项羽跟秦兵打仗,过河后把锅都打破,船都弄沉,表示不再回来(见于《史记·项羽本纪》)。比喻下决心,不顾一切干到底。
Một lần là đủ rồi!
Ngay lúc hắn bất ngờ nhất, tung một đòn duy nhất — nếu giết không được, thì chỉ có thể xem là ý trời!
Vu Dự chỉ tuỳ tiện nâng tay che chắn, lại không ngờ rằng một thanh kiếm màu xanh nhỏ dài này vậy mà đâm thủng bàn tay hắn dễ như thái đậu hũ, tiếp đó thân kiếm dùng thêm lực, cảm giác ớn lạnh chạy dọc khắp người Vu Dự, hắn ngờ ngợ, rồi điên cuồng lui về phía sau, sau đó đã cảm nhận được lực công kích dũng mãnh đáng sợ hơn nữa.
Vừa nâng mắt nhìn, đôi mắt của Đường Thời đã ánh lên sắc xanh yêu dị, dường như là bị nhiễm từ thanh kiếm trong tay y.
Vô tình vô cảm, thậm chí có thể coi là một đôi mắt thuần khiết, nhưng chẳng biết tại sao —— Vu Dự nhìn đôi mắt đó chỉ thấy máu tươi tàn nhẫn.
Bàn tay đau nhức, sau khi bị mũi kiếm đâm thủng, dựa vào tốc độ tăng vọt của thân kiếm mà hắn còn chưa kịp gảy ngón tay thì Đường Thời đã xuất hiện trước người hắn, mũi kiếm đâm qua tay hắn rồi lại hung hăng xuyên qua trái tim Vu Dự.
Sống chết đã ở trước mắt, Vu Dự cũng chẳng phải nhân vật đơn giản gì, lúc thanh kiếm của Đường Thời đâm qua bàn tay hắn đã hung tợn xoắn nó lại, kiếm của Đường Thời cũng không di chuyển được nữa.
Xương cốt tên Vu Dự này cứng thật, lúc Đường Thời đến gần, y thậm chí còn nghe được âm thanh như sắt đá, nghe mà ê răng.
Đường Thời mắng một tiếng, nắm chặt chuôi kiếm mạnh mẽ di chuyển, mũi kiếm đã nhanh chóng chuyển hướng, cùng với thân kiếm khẽ động đã chém ngang một đường, nháy mắt máu tươi chảy dài, bay lả tả khắp nơi, đỏ hết một vùng, cánh tay của Vu Dự bị chém đứt, đỏ cả mắt.
Đường Thời một kích chẳng đắc thủ, tâm y cũng trầm xuống.
Nguy hiểm ngày hôm nay, quả thật những chuyện trước đó y gặp phải chẳng thể so sánh được, y biết mình có lẽ sẽ nằm lại tại đây, nhưng mà, tu sĩ Kim Đan hậu kỳ lại chém đứt một cánh tay của tu sĩ Xuất Khiếu sơ kỳ, nó thế nào thì vẫn là Đường Thời y có vinh dự hơn.
Khoé môi y lộ ra nụ cười vặn vẹo, đáy mắt lóe sắc xanh chớp động theo bút Tam Chu mộc tâm hoá thành kiếm kia, còn không đợi Vu Dự hồi phục tinh thần sau đả kích thì Đường Thời đã đánh ra hai chiêu nữa.
Hiện giờ Đường Thời không thể dừng lại, một khi Vu Dự có cơ hội thở dốc thì thứ chờ Đường Thời ở trước chỉ có vạn kiếp bất phục mà thôi.
Y chẳng thể phòng thủ, cũng chỉ có một con đường chết.
Tâm Đường Thời lạnh lẽo, mắt cũng rất lạnh.
"Nhất điểm hạo nhiên khí, Thiên lý khoái tai phong." [3]
Gió ngưng tụ lên mũi kiếm y trở thành ánh sáng rực rỡ, giờ khắc này nó hơi giống ý cảnh trong "Trích Tinh thuật" của Thang Nhai.
Đường Thời như chợt nhảy xuống từ đỉnh núi cao cao, một kiếm quyết tuyệt động trời, mang cả trời sao rực rỡ đánh về phía Vu Dự.
Sau khi Vu Dự trở thành tu sĩ Xuất Khiếu sơ kỳ cũng chưa từng gặp nguy cơ nào hung hiểm đến vậy, sát khí của Đường Thời rất mãnh liệt, gần như khiến hắn quên mất sự thật rằng đối phương vốn chỉ là một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, kiếm này—— không thể không tránh.
Mặc dù Đường Thời chẳng phải Kiếm tu, nhưng kiếm đó có kiếm ý thấu trời, người không thể gãy, kiếm không thể đỡ!
Vu Dự lùi lại với tốc độ cực nhanh, hắn cho rằng mình lui thì kiếm thế của Đường Thời đương nhiên sẽ ngừng lại, nhưng nào ngờ thanh kiếm của Đường Thời chẳng ngừng nửa giây mà ngược lại càng thêm đáng sợ, kiếm thế mạnh dần, kiếm khí ác liệt, kiếm ý cũng càng túc sát!
Tốc độ của Đường Thời không giảm, một kiếm lao tới, nhanh đến nỗi nghe được cả tiếng kiếm rít, phá không mà đến!
Một kiếm thẳng tiến không lùi, một kiếm chứa đầy kinh hoàng, một kiếm đồng quy vu tận!
Khi Thang Nhai và Tầng chủ tầng thứ tám của Nghịch các - Chương Huyết Trần đến, vừa kịp chứng kiến một kiếm rực rỡ không gì sánh bằng này.
Đường Thời mang theo kiếm ý, chói mắt đến không thể nhìn gần.
Chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ nho nhỏ mà cũng dám dùng kiếm này chấn động cả tu sĩ Xuất Khiếu kỳ sao?
Dù y không phải Kiếm tu, nhưng kiếm ý đã không hề thua kém Kiếm tu rồi.
Kiếm Đường Thời đâm về phía ấn đường Vu Dự, thời khắc mấu chốt Vu Dự biết mình không thể lui được nữa, hắn đành phải nâng cánh tay phải còn lại của mình, nắm lấy kiếm của Đường Thời!
Đối với Vu Dự, đây là chuyện vô cùng nhục nhã, một tu sĩ Kim Đan kỳ nhân loại lại có thể dồn ép hắn lộ ra bản thể! Hắn phải nhớ kỹ ngày hôm nay lẫn nỗi nhục này!
Vu Dự gầm lên giận dữ, tiếng chim kêu the thé vang tận mây xanh. Ngay sau đó, thân hình hắn biến đổi, thân trên xuất hiện vô số lông vũ đen, bao trùm cả người, đầu cũng hóa thánh đầu chim ưng, miệng căng thành mỏ móc câu, hướng thẳng về phía trước, va vào thân kiếm của Đường Thời.
Tức khắc tia lửa bắn tung tóe, kiếm của Đường Thời bị đẩy ngược trở lại, máu chảy xuống từ khóe môi y, nhuộm đỏ họa thường trên người. Khi ra tay lần nữa, y cảm nhận được toàn bộ kinh mạch trên người đã hỗn loạn.
Y nghĩ mình chết chắc rồi, Vu Dự cũng nghĩ thế.
Vuốt ưng của hắn đâm thẳng tới ngực Đường Thời, móng vuốt sắc nhọn gần như đã ghim vào thịt y, nhưng ngay trong một khắc kia, mọi thứ bỗng ngừng lại.
Vu Dự bất động, hắn định moi tim Đường Thời, nhưng hiện tại một bàn tay khác đã nắm lấy trái tim hắn, mang theo tiếng cười khẽ, Vu Dự chợt thấy điệu cười này rất quen tai. Hắn là tu sĩ trên Nguyên Anh kỳ, lúc này có thể Nguyên Anh ly thể.
Ngay lúc đó, thân thể Vu Dự đã tử vong, trái tim hắn bị người xuất hiện sau lưng bóp nát!
Y phục đỏ như nhuộm từ máu, khi Chương Huyết Trần rút tay về, cả bàn tay cũng đỏ thẫm.
Thang Nhai đứng cạnh lặng lẽ nhíu mày, cách xa tên điên này một chút.
Chương Huyết Trần liếm liếm ngón tay, nhìn cái xác đổ xuống đất. Nguyên Anh nhỏ cỡ đầu trẻ con thoát ra từ thi thể, bên ngoài bao bọc một tầng ánh sáng, là một Vu Dự cỡ nhỏ, lúc này hắn đã kinh hoàng chạy trốn.
Nhưng Chương Huyết Trần là Nghịch tu, cũng là Tầng chủ tầng thứ tám của Nghịch các, hạ thủ tàn nhẫn khỏi phải bàn, hắn vừa thấy Nguyên Anh xông ra thì thẳng tay chộp lấy, rồi bóp nát.
Từ lúc Chương Huyết Trần hạ thủ đến giờ chỉ dùng đúng một chiêu — bóp!
Chiêu thứ nhất bóp nát tim Vu Dự, chiêu thứ hai bóp nát Nguyên Anh Vu Dự.
Dù Đường Thời không phải người điềm đạm, trong mắt người khác y còn là kẻ tàn bạo, nhưng chứng kiến hành vi thô bạo của Chương Huyết Trần, Đường Thời cảm thấy mình còn kém nhiều lắm.
Trường kiếm trong tay lại hóa thành bút, nhưng y không thu về, đề phòng nhìn hai người Chương Huyết Trần và Thang Nhai.
Thang Nhai vốn định giải thích một chút, không nghĩ Chương Huyết Trần bỗng nhiên nói: "Ngươi tên Đường Thời à? Có hứng vào Nghịch các chơi không?"
Lông mày Thang Nhai giật giật, giọng nói vẫn nhã nhặn như cũ, chỉ hơi chế nhạo một câu: "Giờ không phải lúc lôi kéo người."
Tu sĩ Nghịch các không dễ chọc, toàn một lũ điên, cái gì mà đấu với trời, đấu với người, còn phải đấu với chính mình. Ban đầu trông Nghịch các rất có ý nghĩa, nhưng dần dà không biết thế nào lại nuôi ra một đám như tên Chương Huyết Trần này.
Rặt một lũ điên, chẳng khác gì Ma tu, nếu không có quy tắc của tám Các Đạo môn trói buộc, chẳng biết Chương Huyết Trần còn muốn giết bao nhiêu người nữa.
Chương Huyết Trần nhìn ngón tay đầy máu do bóp nát Nguyên Anh Vu Dự, lại đưa lưỡi ra liếm một cái, mỉm cười nhìn Đường Thời: "Đường tiểu hữu cứ cân nhắc đi, ta xem ngươi là đồng đạo trung gian đấy."
Đù đù đù đù, đậu má.
Tuy Đường Thời khác thường, nhưng hẳn sẽ không cùng một loại yêu quái như Chương Huyết Trần đâu.
Người như thế nhất định phải ít tiếp xúc thôi.
Nhưng đối phương đã mời, Đường Thời cũng không thể lập tức cự tuyệt được, y lặp lại lời thoại lúc trước đã dùng để ứng phó Thang Nhai: "Sau hội Tứ Phương Đài rồi nói, có khi đến lúc đó ngươi lại cảm thấy tại hạ không đủ tư cách?"
Cho đối phương đường sống, cũng là cho bản thân đường sống, Đường Thời này cũng khá nhạy bén.
Chương Huyết Trần cũng không gò ép, thân hình hắn biến mất, chỉ còn giọng nói trôi nổi giữa không trung: "Ta về báo trước cho trưởng lão Thiên Chuẩn Phù Đảo đây."
Thang Nhai thấy Đường Thời bị thương nghiêm trọng thì nhíu mày, vừa định qua đỡ y, không ngờ Đường Thời sờ soạng lung tung lại moi ra một viên đan dược nhét vào miệng, thu lại bút Tam Chu mộc tâm rồi mới đi tới.
"Giờ mới trận thứ hai thôi, trận đầu Hạ Vọng thắng Tần Khê, trận hai có tiểu sư muội của ngươi, giờ về không chừng còn kịp xem đấy." Thang Nhai nhắc nhở.
Đường Thời lại hỏi: "Các người—"
"Vu Dự tự mình vi phạm quy củ, Yêu tu làm việc không kiêng nể gì cả, cũng nên giáo huấn chúng một chút." Thang Nhai lạnh lùng cong môi, lại cười nói, "Sau khi về ta mới phát hiện Vu Dự không ở đó, đoán được đã xảy ra sự cố. Thiên Toán trưởng lão tính toán rồi phái Chương Huyết Trần đến. Hội Tứ Phương Đài rất quan trọng, tu sĩ Đất Hoang chỉ có quyền lực chủ trì, không thể lén lút ra tay với tu sĩ Tiểu Hoang. Vu Dự vi phạm quy củ, bị Chương Huyết Trần khiển trách cũng là chuyện thường tình."
Thứ gọi là khiển trách trực tiếp biến thành "xóa sổ", cũng là chuyện thường tình, bởi vì Chương Huyết Trần có thực lực.
Chương Huyết Trần kia cũng là Tầng chủ tầng thứ tám, tuy là Nghịch các nhưng tu vi hẳn phải tương đương Thang Nhai, chênh lệch thực lực ở Đất Hoang là như vậy — vừa khiến người ta sợ hãi, vừa tràn đầy khát vọng.
Một phát bóp nát tim tu sĩ Xuất Khiếu sơ kỳ, càng đáng sợ hơn là trực tiếp phá tan Nguyên Anh đối phương.
Uy lực của Nguyên Anh tự bạo chấn động rất lớn, Đường Thời đã thể nghiệm được ở Tiểu Tự Tại Thiên rồi.
Hiện tại Chương Huyết Trần thẳng tay bóp nát Nguyên Anh, còn không sợ sẽ bị vụ nổ gây thương tích, cú nổ dữ dội như thế nhưng chỉ khiến ngón tay gã bị thương, cả công kích lẫn phòng ngự của người này đều tương đối khủng.
Quả nhiên là ở Đất Hoang loại người nào cũng có.
Ăn đan dược chỉ là phương pháp trị thương hồi phục linh lực bình thường, nhưng Đường Thời bị thương không quá nặng, Chương Huyết Trần và Thang Nhai xuất hiện rất đúng lúc, chỉ cần trễ một khắc thôi thì Đường Thời đã đầu người hai nơi rồi.
Thang Nhai theo y đến trước đài Độc Tôn, sau khi hắn vào trước, Đường Thời mới đuổi vào sau.
Trở lại đài Độc Tôn lần nữa, Vu Dự đã vĩnh viễn không thể xuất hiện trên khối mây bay.
Đường Thời biết rõ mình và đám Yêu tu đã kết thù lớn, nhưng quy củ Đất Hoang không ít, nếu thật sự muốn đến tìm phiền toái thì Đường Thời cũng chẳng sợ. Vẫn là dựa cây to dễ hóng mát[4], Đường Thời nhất định phải tìm một chỗ dựa vững chắc, nhưng bản thân phải có giá trị lợi dụng thật nhiều, mới có thể tìm được chỗ dựa vững chắc.
[4] Bối kháo đại thụ hảo thừa lương(背靠大树好乘凉): Dựa cây to dễ hóng mát, đại khái nói có người giúp đỡ thì mọi chuyện đều dễ dàng hơn.
Nghịch các thật sự rất hợp khẩu vị Đường Thời, thế nhưng lại không phải lựa chọn tốt nhất.
Khi y xuất hiện trở lại, mùi máu tánh trên người là của y, sắc mặt có hơi tái nhợt.
Đa số mọi người không biết có chuyện gì, chỉ thấy Đường Thời vác vẻ mặt xúi quẩy trở về nên đều tò mò.
Ứng Vũ còn đang đánh nhau với Tiết Hạo. Tiết Hạo hạ một kiếm, kiếm quang bao phủ Ứng Vũ. Ứng Vũ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, nháy mắt, vẻ mặt nó trở nên nghiêm túc, mang một vẻ tang thương không nói nên lời.
Nó hé môi, thầm niệm chú ngữ gì đó. Bỗng nhiên, Đường Thời có cảm giác rất lạ, giống như có gì đó đang chuyện động dưới chân.
Đài Độc Tôn cũng là núi.
Đáy mắt Tiết Hạo thoáng vẻ kinh ngạc, người khác nhìn không ra, chỉ có hắn cảm nhận được áp lực mãnh liệt, một ngọn núi cao mọc lên sau lưng Ứng Vũ, Tiết Hạo đần mặt ra, ngọn núi nện thẳng về phía hắn.
Cả ngọn núi đang đổ xuống!
Tiết Hạo phun ra một búng máu, quỳ xuống đất, lưng gập lại, trông như đang quỳ với Ứng Vũ.
Đám người xôn xao, nhất là người của Vô Cực môn, hơn phân nửa đã đứng bật dậy, chửi ầm lên: "Quỳ trước một nữ nhân như thế, có phải hán tử không vậy!"
"Xẹt" một cái, ánh mắt Ứng Vũ chuyển về phía đám người, nháy mắt, áp lực kia dời sang, mọi người cảm thấy tim đập dồn dập, họ như vừa đụng phải thứ gì đó, không nói nên lời.
Ứng Vũ nói: "Ngươi nhận thua đi."
Cả người Tiết Hạo như bị thứ gì đó chặn lại, hắn muốn đứng lên, dùng trường kiếm chống đỡ thân thể di chuyển một chút, nghiến răng đến nỗi cắn vào lưỡi, hung tợn nói: "Không nhận!"
Thật ra người này cũng có cốt khí, Vô Cực môn thoáng im lặng.
Lúc này đã nhìn ra điều kỳ lạ, Tiết Hạo không tự quỳ, mà là bị Ứng Vũ ép.
Ứng Vũ này trông chỉ là một con nhóc, những trận thắng trước chỉ là trùng hợp, nhưng hiện tại — biểu hiện của Ứng Vũ đã phủ định tất cả kết luận của mọi người!
Ứng Vũ căn bản là giả heo ăn thịt hổ!
Bên Nam Sơn cũng vô cùng ngạc nhiên, ngoại trừ Đường Thời.
Bởi vì sau lưng Đường Thời có Đan Thanh Thái Cực ấn, có thể lờ mờ nhìn thấy ngọn núi phía sau Ứng Vũ và cả ngọn núi trên lưng Tiết Hạo. Hóa ra nhóc con Ứng Vũ này thẳng tay nện cả ngọn núi lên lưng người ta.
Nếu đổi thành Đường Thời thì đã chửi má nó, làm vậy cũng được hả?
Thủ pháp của nàng thật sự là đơn giản mà thô bạo thấy sợ, thế nhưng lại cảm thấy phương pháp thiếu kỹ xảo và sáng tạo này mới là biến thái nhất, nếu không nhấc núi lên thì chỉ có thể quỳ.
Hiện giờ Tiết Hạo gặp khốn cảnh như vậy, dù là tu sĩ có năng lực, nhưng cũng không thể so được với núi, một ngọn núi thì nặng cỡ nào? Căn bản là một tu sĩ bình thường không thể nào di chuyển được!
Hễ là người dời núi thì nhất định là tu sĩ đại năng, hiện giờ Tiết Hạo chỉ là Kim Đan trung kỳ, muốn giải quyết khốn cảnh này à, nói dễ hơn làm nhỉ?
Hai chân Tiết Hạo run rẩy, hắn nghiến răng, giận đến đỏ cả mắt, vừa thấy đã đứng lên được một chút, nào ngờ ngay sau đó, Ứng Vũ khoát tay. Đường Thời trông thấy hư ảnh một ngọn núi khác đè lên ngọn núi lúc nãy.
Ngay lúc đó, Đường Thời dùng tay che kín hai mắt mình, tựa hồ không thể nhìn nổi cảnh tượng thê thảm này nữa.
Vì thế —
Tẩy Mặc các của Nam Sơn - Ứng Vũ, tiến vào vòng tiếp theo.
Lúc này, chủ trì hội Tứ Phương Đài – Thiên Toán trưởng lão phát hiện bất thường, đang định nghiên cứu một chút, lại đột nhiên nhướng mày, nhìn về phường xa.
Chương Huyết Trần cũng "Ồ" một tiếng, thấy Thiên Toán bỗng dưng nghiêng tai lắng nghe gì đó, hắn ngạc nhiên nói: "Thiên Toán trưởng lão, có chuyện gì vậy?"
Thiên Toán khoát tay, mặt mày đanh lại, chỉ nói: "Người bên Tiểu Tự Tại Thiên rốt cuộc đã tới thương nghị rồi, ta đi ứng phó, ngươi lo chuyện bên này đi."
[]: Mộ tòng bích sơn hạ,
Sơn nguyệt tuỳ nhân quy.
Khước cố sở lai kính,
Thương thương hoành thuý vi.
Tương huề cập điền gia,
Ðồng trĩ khai kinh phi.
Lục trúc nhập u kính,
Thanh la phất hành y.
Hoan ngôn đắc sở khế,
Mỹ tửu liêu cộng huy.
Trường ca ngâm "Tùng phong",
Khúc tận hà tinh hy.
Ngã tuý quân phục lạc,
Ðào nhiên cộng vong ky (cơ).
Dịch nghĩa: Chiều xuống theo màu núi biếc,
Ánh trăng trên non ngàn theo người đi về.
Ngoái nhìn lối nhỏ vừa đi qua,
Thấy giăng ngang một màu xanh xanh.
Cầm tay nhau đến nhà trong xóm ruộng.
Con trẻ mở chiếc cổng gỗ,
Trúc xanh dẫn vào lối đi thâm u.
Dây leo phơ phất chạm áo người đi.
Vui mừng nói được chỗ nghĩ ngơi.
Rượu ngon, chén khoan chén nhặt.
Cất tiếng ngâm bài trường ca "Tùng phong".
Hết khúc hát, ngân hà, tinh tú đã thưa thớt rời rạc.
Tôi say, anh được vui vẻ.
Hớn hở như nhiên quên hết chuyện đời.
Chung Nam sơn cách thành nam Tây An phủ 50 dặm, giờ là huyện Trường An, tỉnh Thiểm Tây.
(Năm 731)
Dịch thơ: Non xanh bóng đã xế tà
Trăng đang đủng đỉnh theo ta xuống đồi
Ngoái nhìn lối nhỏ xa khơi
Xanh xanh một dãy cuối trời chắn ngang
Dắt nhau về chốn thôn trang
Trẻ thơ mở cổng hân hoan reo cười
Ngõ xanh trúc rũ buồn ơi
Dây leo trước gió chạm lơi áo người
Mừng anh có được cơ ngơi
Nâng ly chúc bạn những lời đẹp xinh
Cùng thông hát khúc hữu tình
Vãn xong khúc hát giật mình sao phai
Người vui ta cạn chén say
Đêm nay gát bỏ chuyện ngoài nhân gian.
( Há Chung Nam sơn, quá Hộc Tư sơn nhân túc, trí tửu - Lý Bạch )
[3]: Khí hạo nhiên mỗi lần giận dữ
Ngàn dặm reo gió bão Khoái Tai đình.
( Thuỷ điệu ca đầu - Hoàng Châu Khoái Tai đình tặng Trương Ác Thuyên - Tô Thức )
Đường Thời:
Ứng Vũ: