Lúc Ứng Vũ trở về, Đường Thời thế mà nhịn không nổi hơi mỉm cười, tiểu cô nương vốn đang cười tươi thấy Đường Thời nở nụ cười nhẹ thì nó cũng muốn cười đáp lại y, nhưng rồi dưới chân vấp một cái, trực tiếp "Bịch" một tiếng ngã xuống, cả người và đầu đều nằm rạp dưới đất.
Khoé miệng Đường Thời khẽ giật giật, đã thấy Ứng Vũ như dán luôn trên mặt đất.
Nam Sơn bên này chợt trở nên yên tĩnh lạ kỳ, vừa nãy rất nhiều người đang chuẩn bị vỗ tay hoan hô nàng thì bây giờ đã câm như hến.
Tiểu sư muội thân mến, tại sao vừa nãy ngươi nhấc tay nhấc chân bước đi, mà lại còn đột nhiên chân trái vấp qua chân phải hả?
Quả thật Đường Thời cảm thấy mình có thể nửa đêm ra ngoài dọa con nít đến khóc luôn, y đáng sợ như vậy sao? Hay là lực sát thương của y đã sắp so sánh được với quỷ dạ xoa rồi? Y vươn tay ấn lên môi mình, cuối cùng Đường Thời vẫn không lên tiếng.
Mọi người ở đó nâng Ứng Vũ xui xẻo dậy, Ứng Vũ có hơi ngốc nghếch mà nhìn mọi người cười, lại qua ngồi xuống một bên.
Trận thứ ba là Chu Ung của Dương Minh môn ở Nam Sơn đối chiến - Lạc Viễn Thương của Điểm Thương môn ở Đông Sơn.
Đường Thời chỉ ngồi xếp bằng điều tức, lúc nữa trận cuối cùng sẽ là y quyết đấu với tăng nhân của Tiểu Phạm tông, y tĩnh tâm lại, trên người còn mang thương tích, thế là lại lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng, hoàn toàn không dùng đan dược như đan dược.
Y am hiểu nhất là một công đôi việc, có thể vừa tu luyện lại vừa nhìn người khác đánh nhau.
Lạc Viễn Thương mặc một bộ thanh sam bước lên, dáng vẻ hào sảng không bị trói buộc hệt như văn nhân nhã sĩ, đôi mắt híp lại như chưa tỉnh ngủ đi đến giữa đài. Bên đây Chu Ung cũng áp lực không nhỏ, nhưng dù thế nào chăng nữa thì có thể đi đến trận này đã là khá lợi hại rồi.
Hai người Chu Ung và Lạc Viễn Thương hành lễ với nhau, tự báo họ tên của mình rồi mới bắt đầu chuẩn bị đánh.
Ra tay trước là Chu Ung, có điều Đường Thời lại quay đầu liếc nhìn khối mây bay lớn nhất, ngồi ở giữa đó phải là Thiên Toán trưởng lão nhưng lại chẳng thấy đâu, vẻ mặt của bọn người Thanh Viễn có vẻ không đúng lắm.
Tuy rằng mỗi kẻ đều là cao thủ che dấu cảm xúc, nhưng Đường Thời vẫn mơ hồ cảm giác được không thích hợp.
Người khác biến mất cũng chẳng sao, nhưng tại sao Tổng Các lại rời đi lúc này? Còn nữa, có chuyện gì đáng để ông ấy phải rời khỏi?
Ánh mắt Đường Thời từ sàn đấu giữa hai người dời sang chỗ khác, y nhìn ra xa, liền lướt qua bóng tối ba mươi trượng từ Tứ Phương Đài để nhìn về phía xa xa —— chín núi nguy nga, đỉnh núi trong mây ảnh chẳng hiểu sao lại trở nên rung động lòng người.
Thiên Toán trưởng lão vậy mà ở nơi đó.
Tay Đường Thời khẽ động, y như chợt nghĩ tới gì đó, thế là ngón tay hơi điểm, nhớ lại chiêu thức khi trước học được trên thuyền nọ, giây lát tầm nhìn đã trở nên rộng rãi vô cùng, có thể nhìn đến nơi cách rất xa.
Thị Phi và Thiên Toán trưởng lão?
Tổ hợp gì thế này?
Đường Thời hơi sửng sốt.
Trên đỉnh ngọn núi phía xa xa, Thị Phi đáp xuống, hắn chắp tay với Thiên Toán.
Thiên Toán trưởng lão lại chẳng nghĩ tới Tiểu Tự Tại Thiên vậy mà phái người đến đây, ông cũng không ngờ người đến đã có tu vi Nguyên Anh trung kỳ.
Ông cười một tiếng: "Phật tu của Tiểu Tự Tại Thiên hiếm khi lại đặt chân lên đại lục Linh Xu, nghe nói Thị Phi tiểu hữu mười năm trước rời khỏi Tiểu Tự Tại Thiên để đi về phía Tây đến Bồng Lai tiên đảo, chẳng ngờ bây giờ lại chợt xuất hiện ở nơi đây, khiến chúng ta cực kỳ vui mừng."
Ngữ khí tự cho mình là chủ nhân của đại lục Linh Xu.
Thị Phi không bày ra dáng vẻ gì khác thường, tin tức mà Đất Hoang biết được thật đúng là chẳng ít nhỉ, hắn không nói thêm gì khác cả, chỉ nói: "Lần này đến cũng không phải vì hội Tứ Phương Đài, là vì liên minh vạn năm giữa bốn đạo Tiên, Phật, Yêu, Ma, chắc hẳn Thiên Toán trưởng lão cũng biết việc này."
Thiên Toán hơi biến sắc, qua hồi lâu mới hỏi: "Chẳng biết Thị Phi tiểu hữu mang tin tức gì ở Tiểu Tự Tại Thiên đến vậy?"
Yêu cầu của Thị Phi không cao lắm, tăng bào của hắn tung bay phần phật, ngón tay lần phật châu, cuối cùng vẫn nói: "Ba nghìn sáu trăm năm trước, Khô Diệp thiền sư của Tiểu Tự Tại Thiên chúng ta có ước hẹn với Thanh Hiên Kiếm Tôn, ký kết minh ước giữa Phật Đạo. Đến nay đã qua ba nghìn năm trăm tám mươi bảy năm, tội lực của Đông Hải Tội Uyên dần mãnh liệt hơn rồi, tâm trí Yêu tu của Thiên Chuẩn Phù Đảo đã gần như bị ăn mòn, Tiểu Tự Tại Thiên muốn dùng minh ước giữa Khô Diệp thiền sư và Thanh Hiên Kiếm Tôn làm chuẩn —— để xây Các ở Đất Hoang."
Thật ra hắn đến không phải để cầu xin người khác, Thị Phi chỉ đến thông báo mà thôi.
Chân tướng mọi chuyện mặc dù hắn không biết hết hoàn toàn nhưng mười năm đến Bông Lai đã cho hắn không ít thông tin.
Ở đó phần đông là tán tu, chuyện Thị Phi nhập Ma bị đồn thổi là rất bình thường.
Chẳng qua Đất Hoang lại không có ai biết hoà thượng mà bọn họ lo lắng hiện giờ thật ra đã là nửa Phật nửa Ma, một mực cho rằng tăng nhân của Tiểu Tự Tại Thiên đều mang bộ dạng thành thật dễ dàng xem thường như năm đó.
Tuy rằng năm đó, Phật gia lấy từ bi độ thế nhân, nhận trách nhiệm trấn áp Đông Hải Tội Uyên cùng với Thiên Chuẩn Phù Đảo, Đạo gia không chịu xuất lực, nhưng giờ đã là ba nghìn sáu trăm năm sau, bọn họ chẳng còn cách để từ chối.
Tiểu Tự Tại Thiên bị buộc với Đông Hải Tội Uyên quá lâu rồi, vô số tu sĩ đại năng chết trận, cho dù là hai tầng Trọng Thiên phía dưới chăng nữa thì cũng đã bị ảnh hưởng, nếu tình trạng cứ tiếp tục như vậy thì cuối cùng không chỉ mỗi Tiểu Tự Tại Thiên gần đó chịu tổn hại, mà ngay cả toàn bộ đại lục đều gặp nguy hiểm.
Ý nghĩ của Thị Phi rất đơn giản, nhưng mà so ra, Đạo gia có lẽ rất khó chấp nhận.
Chẳng hạn như Thiên Toán trưởng lão lúc này, ông cũng được coi là nhân vật trung tâm của Đất Hoang, không thể không biết thái độ thật sự của Đất Hoang với Tiểu Tự Tại Thiên được, nhưng bây giờ vẫn phải chiếu theo thông lệ.
"Mười hai Các ở Đất Hoang ngàn vạn năm nay chưa từng thay đổi, hiện tại đột nhiên lại muốn xây thêm một Các, thì sợ là còn phải thương nghị với mọi người, còn ba năm nữa minh ước mới chấm dứt, bần đạo cho rằng việc này vẫn phải thương nghị một chút. Đây là việc lớn, phải thật cẩn trọng." Thiên Toán liếc nhìn vẻ mặt chẳng hề thay đổi của Thị Phi, lại tiếp tục nói, "Tiểu Tự Tại Thiên càng vất vả thì công lao càng lớn, Đạo môn chúng ta cực kỳ kính trọng Phật tu của quý môn. Thị Phi tiểu hữu hãy yên tâm đi, sau khi Tứ Phương Đài kết thúc bần đạo sẽ cấp báo việc này cho Tổng Các, mặc dù Thanh Hiên Kiếm Tôn đã Phi Thăng thượng giới, nhưng minh ước giữa Phật Đạo vẫn còn đó, Đạo môn chúng ta tuyệt không phản bội lời thề."
Tuyệt không phản bội?
Bỗng nhiên Thị Phi rất muốn cười, nhưng hắn cười không nổi.
Thế là hắn hơi khẽ cong môi, rũ mắt, rồi nói: "Vậy thì chờ tin tốt."
Thiên Toán trưởng lão vẫn cảm thấy Thị Phi có chỗ rất lạ, nhưng rồi lại chẳng rõ là không đúng chỗ nào.
Ông ở nơi này vờ trò chuyện với Thị Phi nhưng thực chất lại đang truyền tin tức về Đất Hoang, thân là tu sĩ của Tổng Các, còn là trưởng lão đại diện cho hội, tu vi của Thiên Toán trưởng lão cũng chẳng đơn giản, tu vi của ông có thể nói là đã gần đạt đến trình độ siêu phàm, bây giờ ông vẫn đang suy xét xem có nên động thủ với Thị Phi hay là không, nhưng Thị Phi lại đến đây một mình, nếu bảo hắn chẳng có chuẩn bị gì thì ông chắc chắn không tin.
Trong lòng cân nhắc qua, cuối cùng vẫn không thể bất chấp mà động thủ, dù sao nếu như nhất thời xúc động mà động thủ với Thị Phi thì sau đó sẽ xảy ra chuyện gì ai cũng không dám cam đoan.
Đất Hoang bên kia truyền tin tức, bảo rằng trước hết phải ổn định Thị Phi, hơn nữa còn mang đến một tin tức hoàn toàn mới.
"Đúng rồi, nghe nói Thị Phi tiểu hữu và Minh Luân pháp sư - đảo chủ của một trong mười ba quần đảo ở Bồng Lai tiên đảo ước định năm tháng sau sẽ tỷ thí, không, không, không, không đúng, phải nói là tiểu hữu đã chấp nhận lời khiêu chiến của Minh Luân pháp sư à, nghe bảo còn đánh cược nữa." Thiên Toán chắp tay sau lưng, dáng vẻ bình tĩnh nhàn rỗi, có điều ở trước mặt Thị Phi thì ra vẻ như thế cũng chẳng có tác dụng gì cả, "Minh Luân pháp sư là phản đồ trước đây của Tiểu Tự Tại Thiên, Thị Phi tiểu hữu sao cứ phải đáp ứng gã?"
Thị Phi thản nhiên đáp: "Mười năm Thị Phi đến thăm dò Bồng Lai tiên đảo chỉ vì để điều tra rõ hơn chuyện của Giếng Ánh Nguyệt ba ngàn năm trước, Minh Luân pháp sư là người trải qua chuyện ấy, Thị Phi chỉ có thể đáp ứng ông."
Mười năm đến Bồng Lai, Thị Phi đi thật lâu, cũng tìm rất nhiều người.
Ngay cả tu sĩ trong Tam Trọng Thiên cũng chưa từng biết rõ về Giếng Ánh Nguyệt, lúc trước hắn đã hỏi qua Đường Thời xuống giếng, nhưng Đường Thời lại bị núi hồn quấy nhiễu, cuối cùng cũng chưa nói ra tin tức gì nhiều, mấy ngày trước Thị Phi thừa dịp Đường Thời ở đó nên hỏi chút, y cũng có nói, nhưng mà nhiều chi tiết còn rất mơ hồ. Chẳng qua cũng đủ để kiểm chứng những việc hắn đã hỏi được ở Bồng Lai, sự thật đại khái đã được chắp vá xong rồi.
Thị Phi không khỏi hơi thất vọng, hắn lại nhớ đến câu nói xưa kia bản thân từng hỏi, Tiểu Tự Tại Thiên độ thế nhân, nhưng có người nào đến độ Tiểu Tự Tại Thiên đây?
Lời của hắn khiến Thiên Toán chợt hoảng sợ.
Một luồng thần thức cường đại nói với Thiên Toán: "Đừng để cho hắn đi, mời hắn cùng xem hội Tứ Phương Đài, sau hội Tứ Phương Đài thì lại mời hắn đến Đất Hoang làm khách, người này có ích."
"Vâng." Thiên Toán đáp lại người nọ, bấy giờ mới quay đầu nói với Thị Phi, "Chuyện về Giếng Ánh Nguyệt năm đó thật sự là câu đố thiên cổ, cho đến nay vẫn chẳng thể giải được, có điều ở Đất Hoang có Đông Nhàn đại sĩ, chắc ông sẽ giải đáp được nghi vấn của tiểu hữu, sau hội Tứ Phương Đài tiểu hữu hãy vào Đất Hoang với bần đạo đi, cũng tiện để hỏi Đông Nhàn đại sĩ."
Đông Nhàn đại sĩ chính là người có tu vi cao nhất trong Đất Hoang hiện tại.
Thị Phi gật đầu: "Đang có ý này."
Thế là Thiên Toán vuốt râu cười, rồi nói: "Vậy thì tốt rồi, hiếm khi Tiểu Tự Tại Thiên cũng đến hội Tứ Phương Đài, vừa lúc khối mây bay trống một cái, quý môn đã bảo muốn xây Các ở Đất Hoang thì hiểu thêm chút về hội Tứ Phương Đài cũng rất hợp tình hợp lý, chi bằng tiểu hữu đến dự thính?"
Lời mời này Thị Phi chẳng có cách nào để từ chối, hắn trầm mặc một giây, mím môi đáp: "Cung kính không bằng tuân mệnh."
Thiên Toán nâng tay lên, nhường đường cho Thị Phi, mời Thị Phi đi trước, bảo: "Mời sang bên này."
Tay áo y phục của ông vung lên, dường như đã mở ra lá chắn của núi Độc Tôn, sau đó ông và Thị Phi trở về khối mây bay, bấy giờ Đường Thời đã hoàn toàn bình tĩnh lại, y vô cảm liếc Thị Phi một cái, Thị Phi cũng cúi đầu nhìn y, trực tiếp được an bài trên khối mây bay của Vu Dự ban nãy.
Ngay lúc đó, Lạc Viễn Thương và Chu Ung vẫn đang huyết chiến.
Đột nhiên giữa chừng lại có thêm một tăng nhân, Vu Dự trước kia thì chẳng thấy đâu, nhất thời khiến cho mọi người cảm giác hơi ly kỳ.
Thường Viễn - Tầng chủ tầng thứ nhất của Âm Các trong Ma tu ở Đất Hoang bên cạnh có chút kiêng kị liếc nhìn Thị Phi, song lại cau mày quay đầu đi.
Sự xuất hiện của Thị Phi hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Đám người của Tiểu Phạm tông trái lại có hơi kích động kỳ quái, tựa như Thị Phi là một người rất quan trọng vậy.
Ở đằng xa, Tần Khê và Doãn Xuy Tuyết bên Đông Sơn cũng liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Đường Thời, nhưng Đường Thời lại như chẳng hề liên quan gì đến mình mà vẫn luôn chăm chú xem chiến cuộc.
Vào lúc này Thang Nhai chợt có dự cảm rất quỷ dị.
Hắn bình thản mà đánh giá Thị Phi thật lâu, lại nhìn vẻ mặt hoàn toàn thờ ơ của Đường Thời, rốt cuộc nhoẻn miệng cười, thú vị nha.
Hội Tứ Phương Đài thật sự là càng ngày càng thú vị.
Lạc Viễn Thương mắt thấy bản thân sắp rơi vào thế hạ phong. Kiếm thế của Chu Ung rất mạnh, một kiếm đâm tới, linh quang dưới chân lóe ra, tất nhiên đã dùng toàn lực. Tay Lạc Viễn Thương run lên, tựa như định làm gì đó, đoạn khẽ mím môi, không biết vì sao lại nhịn xuống.
Lạc Viễn Thương dùng hai tay kẹp lấy kiếm của Chu Ung, đáy mắt hơi đỏ lên, bèn rủ mắt xuống. Kiếm của Lạc Viễn Thương cũng ra khỏi vỏ, kiếm quang lóe lên, cùng lúc đánh đến Chu Ung.
Đường Thời nhìn chiến cuộc, cảm thấy Lạc Viễn Thương hơi không ổn, y cảm giác hắn không thể dùng toàn lực.
Dường như Lạc Viễn Thương đang cố tình kiềm chế, nhưng thời điểm kiếm của Chu Ung đâm vào bụng hắn, thứ được kiềm nén hồi lâu, rốt cuộc biến đổi.
Lạc Viễn Thương thình lình đánh một chưởng về phía Chu Ung, chưởng này không biết vì sao lại hóa thành huyết ấn, rơi xuống người Chu Ung.
Đường Thời không nhịn được đứng bật dậy, vô số Đạo tu xung quanh cũng đều đứng dậy, ánh mắt kinh hãi nhìn chưởng này.
Trán Chu Ung mồ hôi nhễ nhại, kiếm trong tay rơi xuống đất, tên cũng hóa xám tro. Huyết chưởng ấn màu đỏ hóa thành làn khói lượn lờ, thoáng cái đã xâm nhập toàn thân Chu Ung, đau đớn lập tức truyền đến.
Lúc nãy Lạc Viễn Thương bị Chu Ung đâm một kiếm cũng có chút không chịu nổi, hắn che bụng, nhưng không ngăn được máu chảy ra từ miệng vết thương. Lạc Viễn Thương khụy một gối xuống, tên dưới chân từ từ hóa xám tro.
Chiến cuộc lưỡng bại câu thương khó hiểu này lại rất khác với những trận trước.
Thiên Toán trưởng lão đột nhiên nhìn về phía người được phái tới từ Ma tu Âm các — Tầng chủ tầng thứ nhất Âm các - Thường Viễn. Thường Viễn từ xa ôm quyền với ông ta, ý cười treo trên mặt.
Trận này đã kết thúc, chiến cuộc lưỡng bại câu thương.
Đến tận lúc này, Đường Thời mới biết vì sao lại có tu sĩ Âm các đến dự thính trên khối mây bay, đơn giản là vì có Lạc Viễn Thương! Lạc Viễn Thương vốn là một Đạo tu, ít nhất cho đến thời điểm mười tám cảnh Tiểu Hoang vẫn vậy, người này tuyệt đối không phải Ma tu. Tuy cả người đầy tà khí, nhưng Đường Thời vẫn cảm nhận được Đạo lực tinh thuần của Đạo môn, bây giờ sao lại...
Hồi tưởng một chút, Lạc Viễn Thương chỉ ở một Điểm Thúy môn nho nhỏ, làm sao tu vi có thể gia tăng khủng bố như vậy được? Từ Trúc Cơ kỳ một mạch đến Kim Đan kỳ hiện giờ, thậm chí vừa trở thành một trong ba môn phái ở Đông Sơn, thủ đoạn độc ác thanh lý toàn bộ những người ở môn phái trước kia, hiện tại...
Đường Thời hiểu rồi.
Rất nhiều công pháp Ma tu tu luyện rất nhanh, cũng không tiến hành tuần tự như Đạo tu, cho nên hiệu quả và cảnh giới đều tăng lên rất nhanh. Tu luyện như vậy sẽ nhanh chóng đạt được thành tựu, nhưng tai họa ngầm và tâm ma rất lớn. Tuy Ma tu không coi trọng tâm ma, song, năm này qua năm khác vẫn bị tâm ma ảnh hưởng, trở nên tàn nhẫn khát máu.
Chu Ung đã trở lại, lập tức được mọi người đỡ lấy. Đường Thời bảo Chu Ung ngồi xuống, đánh ra Niêm Hoa chỉ quyết, một luồng Phật lực lờ mờ lướt qua huyết chưởng ấn trước ngực Chu Ung, Đường Thời nói: "Lạc Viễn Thương dùng công pháp Ma tu, thứ này khó giải quyết, nếu không loại trừ sạch sẽ, tu hành sau này của Chu sư huynh sẽ bị phá hủy."
Kim quang ẩn hiện trên ngón tay Đường Thời, y học lỏm được không ít, lợi dụng Phật lực trừ đi tà khí trên người Châu Ung, vô cùng thong thả.
Bên Tiểu Phạm tông của Tây Sơn, Hoằng Giác nhìn Đường Thời, cảm thấy thủ pháp này hơi quen, vừa nghĩ lại ngó thấy Thị Phi trên khối mây bay, Thị Phi cũng dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Đường Thời.
Thủ pháp này...
Có vẻ Thị Phi pháp sư cũng quen biết Đường Thời? Quan trọng hơn là hình như Đường Thời rất tinh thông thuật pháp Phật môn.
Bên này Đường Thời chữa thương cho Chu Ung, bên kia Lạc Viễn Thương cũng ngồi xuống, không quan tâm thương tích lắm, chỉ nhắm mắt lại, mặc kệ ánh mắt người ngoài.
Ứng thì Vũ dòm Đường Thời lề mề quá, không nhịn được nói: "Lục sư huynh ơi, để ta thử xem."
Vốn Đường Thời định từ chối, nhưng lại nghĩ đến hạo nhiên chính khí của núi Hạo Nhiên, dùng vào huyết chưởng ấn này có lẽ sẽ hiệu quả, bèn đáp: "Vậy tiểu sư muội thử đi."
Ứng Vũ là núi Hạo Nhiên biến thành, khi Hạo Nhiên chính khí ngưng tụ trong tay nàng, mọi người bên Nam Sơn liền có cảm giác rất trong sạch. Lúc này, hai mắt Ứng Vũ trở nên thê lương bất cận nhân tình.
Không hiểu cảm xúc con người, nhưng vẫn có thể ra tay giúp đỡ con người.
Đường Thời giật mình hồi lâu, bỗng nhiên cảm nhận được gì đó, liền nhìn về phía khối mây bay, quả nhiên trông thấy ánh mắt Thị Phi dừng trên người Ứng Vũ.
Ứng Vũ thu tay lại, thở phào một hơi, nụ cười trên môi mới treo lên được một nửa, nó nhìn về phía Đường Thời, rồi lại theo ánh mắt Đường Thời thấy hòa thượng kia. Ứng Vũ không hiểu sao hoảng đến mức túm tay áo Đường Thời, hét lên: "Là đại hòa thượng chết tiệt đó!"
Đường Thời phì cười, bỗng nhiên không nhịn được liếc nhìn Thị Phi, cũng không có ý gì khác, sau đó quay đầu nói với Ứng Vũ: "Được rồi, đều là quá khứ cả. Mọi chuyện qua rồi."
Đưa tay sờ sờ đầu Ứng Vũ, vuốt lông xong xuôi thì ấn nàng ngồi xuống, nói, "Càng vào vòng trong, ngươi sẽ càng an toàn hơn."
Ứng Vũ vẫn túm tay áo Đường Thời, lệ hoen bờ mi, nó ngó Thị Phi một cái, vô cùng đáng thương: "Tại sao hòa thượng kia lại ở đây?"
Đường Thời thở dài, cứu tay áo mình ra khỏi vòng tay nàng: "Ngoan nào, ngồi xuống, đại hòa thượng không ăn núi đâu."
"...Thế hắn ăn gì?" Ứng Vũ không phản ứng lại.
Khóe miệng giật giật, Đường Thời tát đầu nó một cái: "Đâu ra ranh con kém thông minh thế hả?"
Ứng Vũ lập tức ôm đầu khóc rống, chạy về phía Âu Dương Tuấn tìm kiếm an ủi.
Mọi người chứng kiến một đống hắc tuyến, sao còn bé lại kém thông minh chứ?
Đường Thời xoa trán, chẳng muốn để ý nữa.
Thị Phi tựa hồ đã xác nhận được gì đó, liền thu mắt, nhìn xuống ấn ký màu xám trong lòng bàn tay mình. Y tu Vô Tình đạo rồi sao...
Nữ nhân kia hẳn là núi hồn địa mạch năm đó chui vào thân thể Đường Thời? Tuy có yêu tính, nhưng tâm vẫn tốt.
Trận đầu người thắng là Hạ Vọng, trận hai Ứng Vũ, trận ba lần nữa xuất hiện cục diện lưỡng bại câu thương.
Trận tiếp theo là quyết đấu giữa Kiếm tu, Doãn Xuy Tuyết và Thành Thư, hai người họ dường như luôn là đối thủ của Đường Thời.
Đường Thời không nghĩ mình sẽ thua trước Tiểu Phạm tông, dường như y đã nắm chắc chiến thắng trong tay nên cũng không để ý đến Hoằng Giác. Thành Thư là "Toà thủ" của Bắc Sơn, thực lực không tầm thường, Doãn Xuy Tuyết thì lại đầy bí ẩn.
Từ miệng Thị Phi, Đường Thời biết Doãn Xuy Tuyết là chủ nhân Xuy Tuyết kiếm, lão tổ sáng lập Xuy Tuyết lâu. Người này không biết nắm giữ bao nhiêu bí mật, đối chiến với người như vậy, đối với Đường Thời chẳng khác gì tra tấn.
Nhưng Thành Thư thì sao? Đánh với Thành Thư cũng không phải đơn giản.
Thật ra nói từ góc độ nào đó, thì đánh với Thành Thư hay đánh với Doãn Xuy Tuyết cũng chẳng khác biệt mấy, đều là khổ chiến.
Xem hai người này đánh nhau, nhất định có thể nhìn ra rất nhiều thứ khác biệt.
Đường Thời không nghĩ lung tung nữa, chỉ chăm chú nhìn hai người họ.
Thành Thư là người rất điềm tĩnh, nhưng vẻ mặt có hơi lạnh lùng cứng nhắc. Khi Thành Thư rút kiếm, khí thế đột ngột tăng vọt, tựa như vách núi vạn trượng[1]
[1]Bích lập thiên nhận, vô dục tắc cương (壁立千仞, 无欲则刚): Ý chỉ vách núi nghìn trượng sừng sững vì không mang dục vọng mới có thể giữ mình cương trực. Đây cũng là nói đến trí tuệ của lòng bao dung.
Kiếm thế kinh người, nhưng kiếm của Doãn Xuy Tuyết vẫn lề mề chưa ra khỏi vỏ.
Doãn Xuy Tuyết không nhúc nhích, chỉ nhìn Thành Thư đang tấn công về phía mình.
Thành Thư, Túy Ngân kiếm.
Doãn Xuy Tuyết, Xuy Tuyết kiếm.
Doãn Xuy Tuyết không rút kiếm, bởi vì lúc này còn chưa tới lúc.
Ngón tay hắn vẫn đặt trên chuôi kiếm, ánh mắt sắt bén như đao, thanh kiếm kia là Xuy Tuyết kiếm —
Đường Thời nhìn thanh kiếm kia không hiểu vì sao lại cười lạnh một tiếng, y chỉ ngóng trống Doãn Xuy Tuyết thắng, Đường Thời rất muốn lĩnh hội thêm sự lợi hại của Xuy Tuyết kiếm. Lúc thanh kiếm trong tay, y từng cảm nhận qua sự lợi hại của nó, cứ như bị nghiện luôn. Tuy biết là kiếm của người khác, nhưng Đường Thời không thể kiềm chế khát vọng lạ lùng này — chính là tâm lý gây sự của bọn cướp, nữ nhân của ngươi là của ta, của cải của ngươi là của ta, kiếm của ngươi cũng đưa ta luôn đi.
Chỉ tiếc, lời này Đường Thời không dám nói.
Y nghiến răng nhìn thanh kiếm vẫn chưa ra khỏi vỏ của Doãn Xuy Tuyết, duỗi bàn tay phải, ngón cái tay phải xoa xoa đốt ngón trỏ tay trái. Đây là động tác theo thói quen, sau đó nhất định sẽ không có chuyện gì tốt đẹp.
Doãn Xuy Tuyết còn chưa biết có một tên đê tiện đã sớm mơ ước kiếm của mình. Lúc này, Doãn Xuy Tuyết bị bao phủ trong kiếm quang của Thành Thư, chưa thể thoát ra, không, không phải không thể thoát, mà là không cần thoát!
Đều là Kiếm tu, so chính là so kiếm ai nhanh hơn, kiếm ai sắc bén hơn, kiếm ý của ai kinh người hơn!
Trong khoảnh khắc sơn băng địa liệt, núi hô biển gầm, kiếm ý cuồn cuộn, thủy triều ập tới, một kiếm không hề đặc biệt chém xuống, nếu Doãn Xuy Tuyết trước mắt Thành Thư là biển, thì kiếm của Thành Thư như muốn bổ ra một con đường giữa biển, khiến tất cả sông, hồ, biển đều khô cạn!
Đáng tiếc, Doãn Xuy Tuyết không phải biển. Hắn là một thanh kiếm...
Một thanh kiếm đến từ ba ngàn năm trăm tám mươi bảy năm trước!
Xuy Tuyết kiếm!
Kiếm của Thành Thư hướng về Doãn Xuy Tuyết, ngón tay Doãn Xuy Tuyết từ từ cuộn lại, nắm lấy chuôi kiếm, hắn nâng mắt, cười với Thành Thư: "Kiếm xuất, tất thấy máu."
Tất cả mọi người lại lần nữa đứng lên, lần này, chỉ mỗi Đường Thời còn ngồi.
Một khắc đó, Doãn Xuy Tuyết từ từ rút kiếm, từng tấc từng tấc một, ánh sáng lạnh lẽo dần dần tràn ngập tầm mắt mọi người, cũng tràn ngập tầm mắt Thành Thư — Thanh kiếm sáng bóng xinh đẹp cùng Doãn Xuy Tuyết một thân áo trắng, khiến người ta có cảm giác người này đến từ đỉnh núi tuyết.
Đã bao lâu rồi?
Đã bao lâu không có cảm giác nhiệt huyết sôi trào như vậy?
Doãn Xuy Tuyết hơi híp mắt, cùng với một tiếng "keng", mũi kiếm của Xuy Tuyết kiếm cuối cùng cũng xuất vỏ.
Thanh kiếm vô song của Doãn Xuy Tuyết mang theo lãnh ý cổ xưa, đột ngột đông cứng cả người Thành Thư.
Nhưng khiến Thành Thư không thể cử động không phải hơi lạnh, cũng không phải sát khí, mà là kiếm ý.
Doãn Xuy Tuyết không phải Kiếm tu ngang hàng với Thành Thư, mà là đứng từ đỉnh núi cao trông xuống băng tuyết của mình! Cuồng phong cuốn tố tuyết5, ngưng kết thành thanh kiếm trong tay Doãn Xuy Tuyết, ngay trong khoảnh khắc yên tĩnh này, hướng thẳng về ấn đường Thành Thư.
[2] Tố tuyết (溯雪): tuyết ở phía bắc.
Kiếm ý, Xuy Tuyết.
Phong cuồng tuyết sậu, dừng cách ấn đường Thành Thư một tấc, nói thu là thu, nói dừng là dừng. Một khắc trước, Thành Thư còn đang bất động giữa gió tuyết, nhưng lúc này, tựa như sương tan, hết thảy yên bình.
Ngoài dự kiến của Đường Thời, Doãn Xuy Tuyết thế mà không hạ sát thủ Thành Thư.
Giữa sân, Doãn Xuy Tuyết tùy ý thu kiếm về, cả trời tuyết như theo Xuy Tuyết kiếm tra vào vỏ, tất cả đột nhiên biến mất.
Kiếm quang lúc nãy của Thành Thư đã thành ảo ảnh, kiếm ý của Doãn Xuy Tuyết như chưa từng xuất hiện, toàn bộ đài Độc Tôn yên bình đến kỳ lạ.
Doãn Xuy Tuyết nói: "Thư kiếm, Túy Ngân kiếm, có hơi thở của văn nhân, một là sơ cuồng, hai là điên cuồng, ba là túy cuồng. Không điên cuồng hà tất tu Thư kiếm? Ngươi còn chưa đủ điên cuồng."
Giọng điệu chỉ điểm giang sơn này hiếm khi là không làm người ta ghét bỏ.
Đường Thời chợt cảm thấy không thể nhìn thấu Doãn Xuy Tuyết, có lẽ cùng là Kiếm tu nên hắn muốn thủ hạ lưu tình?
Thư kiếm ân cừu, cần phải ngông cuồng, không ngông cuồng, hà tất tu kiếm? Dường như Doãn Xuy Tuyết cũng rất hiểu biết về Túy Ngân kiếm.
Túy Ngân kiếm này không có trong binh khí phổ, Đường Thời chưa từng nghe nói đến, nhưng giờ nghe Doãn Xuy Tuyết nói, Túy Ngân kiếm hẳn là từng có tiếng tăm rất lớn.
Dĩ nhiên là Thành Thư thua rồi, Doãn Xuy Tuyết vô chiêu thắng hữu chiêu, chỉ cần một kiếm đã ép Thành Thư đến bờ chết. Thành Thư tin rằng nếu cuối cùng Doãn Xuy Tuyết không thu tay, Thành Thư nhất định đã chết dưới kiếm!
Tuy Doãn Xuy Tuyết hạ kiếm lưu tình, nhưng không có nghĩa Thành Thư thực sự có thể vượt qua rào cản này.
Kiếm tu tu kiếm ý, hiện giờ Doãn Xuy Tuyết lại nói kiếm ý Thành Thư tu luyện ngay từ đầu đã có vấn đề, đau khổ biết bao?
Chắp tay rời khỏi, tên Thành Thư dần dần biến mất. Tên Doãn Xuy Tuyết lập tức xuất hiện ở cuối danh sách.
Đây đã là vòng thứ tư, vòng này chỉ còn lại bốn người, trái lại vừa đủ.
Nháy mắt đã tới lượt Đường Thời rồi.
Trận chiến giữa "Toà thủ" của Bắc Sơn và "Toà thủ" của Đông Sơn quá mức kinh diễm, thế nên không chỉ đài Độc Tôn, mà cả chín núi cũng sôi nổi bàn luận, thính lực tốt như bọn Đường Thời đều nghe rõ.
Trong không khí ầm ĩ này, Đường Thời và Hoằng Giác bước lên đài.
"Toà thủ" đấu với "Toà thủ, trận trước Đông Sơn luôn luôn hạng nhất từ dưới đếm lên thắng Bắc Sơn luôn luôn hạng nhất, trận này lại là Nam Sơn vạn năm hạng hai quyết đấu Tây Sơn.
Đường Thời đấu với Hoằng Giác.
Hoằng Giác là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, tương truyền Tiểu Phạm tông có nguồn gốc sâu xa với Tiểu Tự Tại Thiên, Hoằng Giác cũng có thể xem như Phật tu.
Đường Thời nhìn Hoằng Giác chắp tay với mình. Y không nói tiếng nào, chỉ đứng yên ở đó, dưới chân vẽ một hình bán nguyệt, mở trận thế, tay trái gọi ra một nhánh cây Tam Chu, tay phải khẽ chuyển, nắm lấy kim quang.
Vài người đang xem chiến nhất thời chửi một tiếng: Tên gia súc này thế mà không trả lễ, định trực tiếp động thủ luôn kia kìa, đúng là đê tiện vô sỉ!
Đường Thời thật sự đê tiện vô sỉ vậy đấy, khi người ta đến dưới bóng râm Tứ Phương Đài, có thể trực tiếp động thủ ngay lập tức.
Mặc cho cơn nóng nảy bất chợt, thân hình Đường Thời tốc biến về phía trước, vẽ ra một đường ánh sáng, hướng thẳng đến Hoằng Giác.
Hoằng Giác có ngoại hình của một tăng nhân bình thường, không ngờ vừa mới bắt đầu Đường Thời đã làm khó dễ. Hoằng Giác bị đánh không kịp trở tay, dù giật mình nhưng không loạn, liền xuất một chưởng, kim quang từ lòng bàn tay tản ra, khó khăn lắm mới ngăn cản được va chạm của Đường Thời. Nhưng không thể đứng vững, đành rút lui mấy bước, lúc này bước chân mới hơi ổn định, đoạn nhìn về phía Đường Thời.
Đường Thời nương lực va chạm, cũng dừng lại, đứng vững vàng, ném ra kim quang trong tay, tay trái vẫn cầm nhánh cây Tam Chu lúc trước mua được ở hội đấu giá. Y cong môi cười: "Hoằng Giác pháp sư thấy chiêu thức ấy của ta có quen không?"
Hoằng Giác chắp tay: "Tinh Đình Điểm Thủy khinh công đề túng thuật [3] chính tông của Tiểu Tự Tại Thiên, không biết Đường thí chủ xuất sư môn nào?"
[3]Tinh đình điểm thủy = chuồn chuồn lướt nước. Tinh Đình Điểm Thủy khinh công đề túng thuật là một trong 72 tuyệt kỹ của Thiếu Lâm.
Người này cũng biết nhìn hàng đấy. Nếu đám lừa trọc Tiểu Tự Tại Thiên mà biết thuật pháp bọn họ cực khổ nghiên cứu ra bị Đường Thời chiếm dụng đối phó với người của Tiểu Phạm tông, không biết sẽ có vẻ mặt gì nhỉ?
Lừa trọc, hệt như cái người trên Khối mây bay kia.
Đường Thời tùy tiện ngậm nhánh Tam Chu trong miệng, dùng răng cắn nhẹ một cái, nhếch khóe môi, hai tay hợp lại, tay phải nắm chặt kim quang vừa tuôn ra, rồi bóp nát!
"Ầm" vô số mảnh vỡ ánh sáng lơ lửng trong tay Đường Thời, chúng tụ lại chứ không hề tiêu tan. Đường Thời khẽ chuyển ngón tay gom chúng lại, "Liệt tâm chưởng."
Nghiêng người về trước xông tới, kim quang lưu động, chưởng ấn đánh về phía trán của Hoằng Giác hòa thượng. Hoằng Giác vừa biết là Liệt tâm chưởng, liền lấy quyền đối quyền, va chạm vào quyền chưởng của Đường Thời, tức khắc sinh ra khí tức mạnh mẽ hùng hậu, như tiếng chuồng vang rền bên tai mọi người, đến cả màng nhĩ cũng bị chấn động ù ù.
Đám đông vừa rồi ầm ĩ thảo luận trận chiến kinh diễm của Doãn Xuy Tuyết, đến tận bây giờ mới ngừng lại.
Lúc này, họ mới nhận ra sự kỳ lạ trong trận chiến của Đường Thời và Hoằng Giác.
Dù nhìn thế nào thì Tẩy Mặc các của Nam Sơn cũng là Đạo môn, huống chi Đường Thời còn là "Toà thủ" của Nam Sơn, lẽ ra phải là nhân vật tu vi nhất đẳng của Đạo môn. Tuy nhiên, từ góc độ của người am hiểu, thuật pháp Đường Thời sử dụng vậy mà còn muốn chính tông hơn so với Hoằng Giác, đến gần hơn với Phật môn chính thống!
Quái lạ, hội Tứ Phương Đài lần này quá là lạ lùng!
Một Lạc Viễn Thương ở Đạo môn dùng công pháp Ma tu đã đủ kỳ lạ rồi, làm sao tới cả tọa thủ Nam sơn mà cũng dùng công pháp Phật môn?
Một, hai người chẳng là vấn đề, nhưng vấn đề là lại đến ngay hội Tứ Phương Đài, Đạo môn về sau phải làm sao bây giờ?
Tại sao tinh anh đều chạy sang nhà khác hết cả thế này?
Đường Thời không biết nghi hoặc của bọn họ, khi bọn họ còn đang buồn bực, y đã giao thủ được vài chục chiêu với Hoằng Giác rồi.
Đoạn thời gian dùng tên giả ngụy trang ở Tiểu Tự Tại Thiên, Đường Thời đâm đầu vào học lỏm như một tên điên, dựa vào tinh thần lực mạnh mẽ khắc lục lại toàn bộ mấy thứ kia, trong mười năm bế quan cũng tu luyện qua một lượt, lúc này mới lấy ra, thật sự là sảng khoái đến không nói nên lời!
Trừng tịnh chỉ!
Một chỉ đánh ra, tràn ngập khí tức trong sạch!
Đường Thời nhìn về phìa Hoằng Giác, tính tình Hoằng Giác trầm ổn, dù Đường Thời áp sát từng bước cũng không hoảng loạn, từ đầu đến cuối vẫn là bộ dáng quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Hoằng Giác thở dài, nói: "Đường thí chủ nóng nảy, Phật môn kiêng kỵ nhất là nóng nẩy, tính tình trầm tĩnh mới có thể —"
"Liên quan gì đến ngươi?"
Đường Thời lười chờ người nọ nói xong, một câu cắt ngang lời Hoằng Giác.
Trầm tĩnh với không trầm tĩnh cái gì, kiêng kỵ rồi không kiêng kỵ, thuật pháp cái quái gì chứ, vào trong tay Đường Thời rồi thì đều là thuật pháp giết người cả thôi, y muốn dùng thế nào thì dùng thế nấy, đâu đến lượt kẻ khác xen mồm vào? Dong dài vớ vẫn, đánh cho ngươi không nói nên lời còn chẳng dong dài như thế!
Đường Thời lạnh mặt chẳng thèm nói, khẽ lật bàn tay, đó là Vi Đà chưởng pháp của "Linh Sơn Lễ Phật", sát khí lạnh thấu xương, bộ dáng thanh tịnh Phật môn ở đâu?
Đường Thời dùng thuật pháp Phật môn, nhưng nội tâm vẫn là tên ra tay chẳng lưu tình.
Mỗi một chiêu đều hung hăng, thế công mạnh bạo. Khác với đại chiêu lúc trước, thuật pháp này mỗi chiêu Đường Thời dùng đều cực kỳ rõ rệt, đem tinh hoa trong thuật pháp của Tiểu Tự Tại Thiên phô bày trước mặt mọi người.
Tiểu Tự Tại Thiên lắng động ngàn vạn năm, từng chút một hiện ra từ trong tay một người ngoài như Đường Thời.
Hoằng Giác không thể không nghi hoặc, rốt cuộc làm sao Đường Thời học được những thuật pháp này?
Tay trái lại duỗi ra, khi ba trăm chưởng ảnh còn chưa biến mất, một thanh trường đao đã xuất hiện trong tay hắn, sau đó mạnh mẽ chém xuống đất, vết nứt từ dưới chân Đường Thời chạy thẳng đến dưới chân Hoằng Giác.
Ngay khi khe nứt sắp chạm đến, Hoằng Giác đánh một chưởng xuống mặt đất, lại xoay người đứng lên, áo cà sa vung theo động tác, hai tay Hoằng Giác hợp lại, đồng thời hô to: "Hợp!"
"Ầm ầm", khe nứt vậy mà lại theo tiếng hô, hợp lại!
Làm sao Đường Thời để yên cho Hoằng Giác làm vậy được? Y cười một tiếng, lại bổ một đao: "Nứt!"
"Hợp!"
"Nứt!"
Mọi người: "......"
Gió nhẹ phất qua gò má, cảm giác vi diệu đến không thể nói thành lời.
Nói vắn tắt: Phá hay lắm.
Hành động ấu trĩ này cũng không kéo dài lâu lắm, đây chỉ là tranh giành thể hiện khí phách thôi, quá là gay cấn!
Đao khí của Đường Thời theo mặt đất truyền đến nơi chưởng ấn của Hoằng Giác, từng đợt từng đợt chấn động, lần nào cũng bị ngăn cản, lại lần lượt kiên cố hơn!
Sát khí hầm hầm, Đường Thời bổ một đao cuối cùng xuống đất, lưỡi đao trong tay vỡ vụn răng rắc, cuối cùng hóa thành từng dòng khí biến mất trong tay hắn.
Khe nứt lại lần nữa kéo đến Hoằng Giác, Hoằng Giác xuất chưởng cản lại, nhưng rồi cảm nhận được tay mình cũng bị sát ý ngưng kết của đao khí đánh lên, lập tức đỏ một mảng.
Hoằng Giác khống chế nội thương, mặt đỏ ửng lên, sau đó nhanh chóng biến mất.
Đường Thời thu tay chờ đợi, cho Hoằng Giác cơ hội thở một lát.
Y như chơi trò mèo vờn chuột, liên tục bổ ra vô số phá giới đao, ngón tay hắn cũng hơi tê rồi, tay phải cầm nhánh Tam Chu đang cắn xuống, kẹp giữa ngón tay như một nhánh hồng mai, tư thái nhàn nhã mang theo chút thanh đạm.
"Hoằng Giác pháp sư, ngươi tu hành không đủ."
Hoằng Giác cười khổ: "Thuật pháp tu luyện không vững chắc bằng Đường thí chủ rồi."
"Không bằng thì không bằng, dong dài làm chi, nghe bực cả mình."
Mặt Đường Thời như quyển sách vậy, muốn lật là lật, một khắc trước còn tươi cười, giờ đã chẳng thấy đâu, ánh mắt lạnh nhạt, "Ông đây ghét nhất là lừa trọc."
Nhánh Tam Chu chỉ là một cành khô rất bình thường, thua xa bút Tam Chu mộc tâm, thế nhưng hiệu quả gia tăng thì vẫn còn, mà cành cũng có một công hiệu rất đặc biệt. Đường Thời là thiên tài trong phương diện nghiên cứu kỹ xảo, có thể tự sửa linh thuật, thì cũng có thể tự nghiên cứu linh thuật.
Trùng Nhị bảo giám tất nhiên là lợi hại, nhưng số trang dù sao vẫn có hạn, Đường Thời chỉ phòng ngừa chu đáo thôi.
Y thích tự mình nghiên cứu, bởi vì cảm giác thành công sau đó.
Tỷ như hiện tại.
Ngón tay nhẹ nhàng, nhã nhặn vẽ ra một hình tròn, Đường Thời tung cành khô lên, đảo mắt liền hóa thành một thanh kiếm, kiếm này thích hợp dùng "Đạt Ma kiếm".
Linh lực được rót vào cành khô, Đường Thời liền xuất kiếm.
Lúc này, Doãn Xuy Tuyết bỗng nhiên mắng một câu: "Thằng nhãi vụng trộm."
Đúng vậy, Đường Thời là ông tổ của ngành vụng trộm.
Kỳ thật cũng không tính là học lỏm, chỉ là Đường Thời vừa trông thấy Doãn Xuy Tuyết xuất kiếm, liền có chút cảm ngộ thôi mà.
Thình lình lục ý cuồn cuộn tuôn ra, dây leo màu xanh quấn lên thanh kiếm hóa từ nhánh Tam Chu, bắt đầu từ chuôi kiếm quấn lên trên. Khi Đường Thời đâm kiếm, dây leo liền theo tản ra. Đạt Ma kiếm chỗ nào? Rõ ràng là đâm ra một thân cây! Còn là thân cây vừa lúc nẩy mầm luôn!
Xuy Tuyết kiếm, có Xuy Tuyết kiếm ý, đương nhiên Tam Chu mộc kiếm cũng có thể lấy sức sống làm kiếm ý!
Kiếm ý, ý thôi mà, tâm y nghĩ sao thì là vậy!
Hoằng Giác cũng nhạy bén, đánh ra Tiểu Tự Tại Thiên Tả Hữu Xuyên Hoa thủ, cắt đứt một mớ dây leo, thậm chí không để dây leo sắc nhọn làm bản thân bị thương.
Ẩn giấu trong vô số dây leo, kiếm quang sáng như tuyết bỗng nhiên phóng tới, giọng Đường Thời thản nhiên: "Kiếm này là Khô Mộc Phùng Xuân."
Rất đúng ý cảnh chứ gì? Đường Thời còn phải cảm thán mình quá là đỉnh.
Nhưng thế là xong rồi à? Còn chưa đâu!
Một kiếm đâm vào bả vai Hoằng Giác, máu tươi nhuộm đỏ thân kiếm, Đường Thời theo sau đánh ra một chưởng, đẩy tăng nhân này ra xa.
Nhưng Hoằng Giác không nhận thua, dẫu sau cũng không phải Tiểu Tự Tại Thiên chính thống, đôi khi hơi khác biệt về phương diện nhẫn nại. Hai tay Hoằng Giác hợp lại, thình lình quát: "La Hán!"
Đường Thời cười khẩy: "Giờ mới phản kích à? Muộn rồi!"
Nhánh Tam Chu trở về nguyên hình, hai tay Đường Thời chưởng về hai hướng, ánh mắt sắc bén, gào to một tiếng: "Phật Nộ liên!"
Trong nháy mắt, xung quanh Đường Thời bỗng nhiên xuất hiện vô số hoa sen vàng, xếp thành một đám, ước chừng bốn mươi tám đóa!
Từng đóa sen nhẹ nhàng xoay tròn, so với Phật Nộ liên chân chính ở Tiểu Tự Tại Thiên thì nhiều sát khí hơn, ngay cả cánh sen cũng có hình dáng sắc bén, chuyển động xoay tròn của hoa sen tạo ra mấy luồng khí lãng[4] màu vàng.
[4]Khí gợn sóng.
Khoảnh khắc vô số Phật Nộ liên xuất hiện, toàn sân đã bị khí tức khủng bố này bao phủ. Đường Thời nâng tay, cảm nhận được dao động từ vô số đóa Phật Nộ liên, kịch liệt và dữ dội, thậm chí là rung động lòng người!
Khổ tâm nghiên cứu mấy năm, từ đầu đến cuối y vẫn thèm nhỏ dãi hiệu quả của Tiểu Tự Tại Thiên Phật Nộ liên. Không thể nghiên cứu cách trồng hoa sen, nên hắn lợi dụng linh khí của mình, rồi lại nhờ vào hiệu quả gia tăng của nhánh Tam Chu, "Khô Mộc Phùng Xuân" cũng chỉ là làm nền cho Phật Nộ liên thêm vẻ vang mà thôi!
Trên khối mây bay, ngón tay lần tràng hạt của Thị Phi đột nhiên dừng lại, giương mắt nhìn xuống dưới. Đường Thời được bao quanh bởi vô số Phật Nộ liên, chói mắt đến không thể nhìn được, nhưng lại có thể nhìn thấy ánh mắt y, vô tình vô cảm.
"Bạo!"