Thang Nhai?
Vào lúc Đường Thời nghe được cái tên này thì có hơi muốn cười, nhưng ngẫm lại không hiểu sao chẳng thể cười nổi, có thể là do y thấy được ánh mắt của Thang Nhai nhìn mình khá hứng thú.
Một vị giám định sư của Tỳ Hưu Lâu dường như cũng chẳng phải người xuất bài theo lẽ thường gì.
Chỉ cần nhìn phong cách ăn mặc của hắn riêng biệt so với mấy người trên khối mây bay đó là đủ hiểu —— Thang Nhai rất đặc biệt, thậm chí hắn khác xa bọn người kia.
Hắn ăn mặc quá mức hoa lệ, chẳng giống như mấy tên Đạo tu kia. Tàng các, Đan các, Khí các phỏng chừng đều là phú hào của Đất Hoang, nhưng mà Tầng chủ của Đan các cũng không hề ăn mặc như hắn...Hoàn toàn không giống tu sĩ thanh tâm quả dục gì hết, vào lần đầu tiên nhìn thấy Thang Nhai thì Đường Thời đã biết người này rất độc đáo.
Giao thủ ba chiêu với Thang Nhai? Đường Thời ngồi tại chỗ nhìn về phía Thanh Viễn, Thanh Viễn lại đang nhìn Thang Nhai.
Sau đó Thang Nhai rất tự nhiên đứng dậy khỏi vị trí, ở trên khối mây bay khoát tay, thân hình hắn không động nhưng chốc lát đã xuất hiện phía dưới Tứ Phương Đài.
Đường Thời cũng đứng dậy, chậm rãi đi tới.
Cái tên đỏ như máu được bao bởi khung vàng dưới chân y, trước đây Đường Thời không biết tên một người lại có thể khiến kẻ khác nhìn mà giật mình như vậy.
Đi đến gần trước người Thang Nhai khoảng ba trượng, y cũng chẳng khom người hành lễ, chỉ đứng vậy thôi.
Bầu không khí đột nhiên trở nên nghiêm trọng lẫn áp lực.
Đường Thời là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, mà Thang Nhai...
Tuy rằng rất muốn trực tiếp mở miệng hỏi Thang Nhai tu vi gì, nhưng hai người cũng đã bắt đầu giao thủ. Chỉ là, Thang Nhai nói sẽ thương lượng đi cửa sau cho y, Đường Thời không thể để lộ chuyện mình và Thang Nhai có qua lại thân thiết được, hiện giờ cũng chỉ có thể giả bộ không quen.
Thang Nhai cũng bày vẻ mặt chẳng quen biết Đường Thời, có điều hắn vẫn khách khí nói một câu: "Anh hùng xuất thiếu niên, dựa theo quy củ thì Đường tiểu hữu chỉ cần tiếp được ba chiêu của Thang mỗ là có thể tiến vào vòng tiếp theo."
Đường Thời thật sự muốn thầm chửi mẹ nó, nhân số hiện tại là mười chín người, nếu Đường Thời thuận lợi tiến vào thì nhân số còn lại sẽ là mười người, những vòng tiếp theo nữa sẽ chỉ còn năm người, ba người...
Nếu Đường Thời vẫn cứ luân không thì kết giả gần như đã xác định —— y sẽ giao thủ với toàn bộ tu sĩ đại năng trên khối mây bay mỗi vòng một người.
Con mẹ nó, chuyện này có thể nhịn sao?
Y không nhịn được, khóe miệng co rút một chút: "Tiểu tử không biết sâu cạn, mong Thang tiên sinh thủ hạ lưu tình."
Thang Nhai đẩy mắt kính của mình, tùy ý tách hai chân ra một chút, điệu bộ thanh thản, tiếp lời: "Ta là tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ, ngươi lại là Kim Đan hậu kỳ, thế nên ta sẽ áp chế thực lực của mình xuống Nguyên Anh, trên bản chất hội Tứ Phương Đài vẫn lấy công bằng làm chủ, ngươi không cần để ý."
"..." Đù má để ý...
Đường Thời bực bội khắp người, ban tổ chức, ban tổ chức đâu rồi, con hàng này rốt cuộc là cái gì, mau kéo yêu vật này trở về đi!
Độ Kiếp trung kỳ, Đường Thời tách ngón tay tính toán, bắt đầu từ Kim Đan đến bốn đại cảnh giới gồm Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Quy Hư, Độ Kiếp, thực lực của Thang Nhai vốn đè bẹp y đấy được không? Mặc dù hắn cũng sẽ áp chế xuống Nguyên Anh nhưng thực lực của Thang Nhai cũng chẳng thể nào yếu hơn Đường Thời cả —— bởi vì Thang Nhai dù sao cũng là tu sĩ Độ Kiếp kỳ trong Đất Hoang, một khi đến Độ Kiếp hậu kỳ thì sẽ độ Thiên kiếp, sau Thiên kiếp thì một đường suôn sẻ đến Đại Thừa rồi Phi Thăng.
Cái gọi là Phi Thăng kỳ thật ra chỉ có một cảnh giới, cũng chẳng có quy định cụ thể gì, sau cảnh giới Đại Thừa thì đều sẽ Phi Thăng, khoảng thời gian chờ đợi để Phi Thăng thì đều là cảnh giới Phi Thăng kỳ.
Thang Nhai Độ Kiếp kỳ...
Mặc dù trước kia y đoán tu vi của Thang Nhai không thấp, vậy nhưng cũng không nghĩ đến cấp bậc khủng bố đến thế, Đường Thời nhếch môi nhìn về phía Thang Nhai, Thang Nhai chậm rãi mỉm cười, hắn lại nâng bàn tay thon dài lên, "Chiêu thứ nhất là ta ngộ ra khi còn là Trúc Cơ kỳ, tên là "Phù Phong chưởng."
Dứt lời, lòng bàn tay Thang Nhai vung lên, xoay cổ tay, tay áo phất lên như bị cơn gió cuốn vào, sau đó tung một chưởng về phía Đường Thời —— Phù Phong mượn gió dâng lên, chưởng này tên là "Phù Phong chưởng", cũng là muốn Đường Thời mượn gió bay lên.[1]
[1] : "Phù phong" cũng đọc đồng nghĩa giống với "tật phong": gió thổi mạnh.
Thứ y sắp nghênh diện nào phải cơn gió êm ái gì? Bản lĩnh đặt tên của Thang Nhai thật sự quá nát, Đường Thời mím môi thẳng tắp, đáy mắt u ám, gió này căn bản là cuồng phong, kình phong, gọi cái tên ôn hoà "Phù Phong chưởng" như vậy không thấy nực cười hả? Y thật sự cạn lời, mũi chân giẫm mạnh rồi nhanh chóng lui về phía sau, khi linh lực dao động như thường bèn trực tiếp khởi động Thuấn đi, nhảy ra sau lưng Thang Nhai.
Y chỉ muốn tạm thời tránh chiêu thức này, nhưng mà Thang Nhai đã ra tay thì lại làm sao có thể đơn giản như vậy?
Gió thổi tới nơi nào? Vốn chẳng hề định trước!
Đường Thời chỉ trong nháy mắt đã bị cơn gió vây khốn —— nhưng cũng vào ngay lúc này y đã có cách giải quyết.
Kình phong quất vào mặt như đao, gần như muốn cắt qua cổ họng y, Đường Thời nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Thang Nhai, bỗng nhiên có hơi khó hiểu —— nếu người này thật sự muốn giết y...
Tạm thời không nên nghĩ nhiều như vậy.
Trong cơn gió cuốn theo linh quang màu lam, Đường Thời thình lình giậm chân, nương theo phản lực của đài Độc Tôn xoay người bay lên, thân thể vút lên cao, cơn gió kia và cả Thang Nhai đã ở dưới chân Đường Thời. Y không hề chần chừ, bút Tam Chu mộc tâm liền xuất hiện trong tay, linh quang lóe lên màu lam của nước hồ.
Linh lực truyền đến ngòi bút liền có những điểm sáng li ti tụ lại một chỗ. Đường Thời nhìn xuống Thang Nhai. Một chiêu này của hắn đã thi triển xong, nên giờ chỉ đứng một bên, không hề tiếp tục khống chế linh thuật.
Lúc này, Thang Nhai muốn xem Đường Thời sẽ giải quyết thế nào.
Tuy "Phù Phong chưởng" là bản lĩnh của Thang Nhai khi còn Trúc Cơ kỳ, nhưng hiện giờ hắn đã là tu sĩ trình độ cao cỡ nào? Đường Thời căn bản không thể so được, dù chỉ là thanh đao tầm thường nhất nhưng ở trong tay Thang Nhai cũng có thể dễ dàng cắt cổ y.
Người xung quanh cũng hiểu, ba chiêu này chỉ là một loại ý tứ, Thang Nhai sẽ phải khống chế sức mạnh của mình, Đường Thời tất nhiên sẽ không thua quá thảm, chỉ là— người ngoài sẽ có thể dễ dàng nhìn được sâu cạn của Đường Thời qua ba chiêu này.
Dẫu sao lần hội Tứ Phương Đài này Đường Thời vẫn rất nổi bật, đại đa số mọi người đều đặt chú ý vào y.
Dù là người như Hạ Vọng, sau khi chứng kiến bản lĩnh của Đường Thời cũng có chút kiêng kỵ.
Hiện tại bên Đông Sơn là những kẻ hiếu kỳ nhất, Đường Thời Kim Đan trung kỳ và Đường Thời Kim Đan hậu kỳ, rốt cuộc thực lực đã gia tăng thế nào?
Suy nghĩ của Đường Thời hiện tại lại hơi khác, một là nghênh địch, hai là che giấu thực lực bản thân.
Khi còn chưa gặp kẻ địch cường đại nhất mà đã lật con át chủ bài của mình thì chẳng hề sáng suốt, nhất là khi bản thân còn không có ưu thế áp đảo, huống chi các đối thủ của y vẫn đang ẩn núp trong bóng tối?
Lúc này, Đường Thời điểm bút, đồng thời thốt ra hai chữ: "Vô phong"
Động Đình, đàm diện vô phong kính vị ma. [2]
[2]: Hồ quang thu nguyệt lưỡng tương hoà,
Đàm diện vô phong cảnh vị ma.
Dao vọng Động Đình sơn thuỷ thuý,
Bạch ngân bàn lý nhất thanh loa.
Dịch nghĩa: Vẻ phong quang của hồ và ánh trăng thu hoà hợp với nhau,
Mặt hồ lặng gió giống như mặt gương đồng chưa mài sáng.
Từ xa ngắm màu xanh của mặt nước hồ Động Đình và núi Quân.
Giống như trên cái mâm bằng bạc có một con ốc xanh.
Hồ Động Đình rộng và đẹp nổi tiếng ở phủ Nhạc Châu, tỉnh Hồ Nam. Trên mặt hồ nổi lên một quả núi nhỏ, gọi là núi Quân.
Dịch thơ: Cảnh hồ hoà hợp với trăng thu
Lặng gió mặt hồ tựa kính lu
Xa ngắm Động Đình sơn thuỷ biếc
Như mâm bạc trắng ốc xanh cư.
( Vọng Động Đình - Lưu Vũ Tích )
Cảm giác kỳ ảo bỗng nhiên xuất hiện, Thang Nhai vô cùng kinh ngạc.
Ban đầu Thang Nhai chỉ định tùy tiện thăm dò Đường Thời chút thôi, dù sao hắn cũng chưa biết người này có bản lĩnh cỡ nào. Hồi mới gặp, y vẫn là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, chỉ mới qua có mười năm, tuy dung mạo tu sĩ biến hóa rất nhỏ, nhưng tu vi Đường Thời đã đến Kim Đan hậu kỳ. Bấm ngón tay tính toán một chút, y cũng mới có hai mươi mấy thôi mà nhỉ?
Thang Nhai chăm chú nhìn về phía ngọn gió đã không còn chịu sự khống chế.
Những ngọn gió này đều vô hình trong mắt phàm nhân, nhưng tu sĩ có thể dựa vào mắt nhìn thấy quỹ đạo của gió, thổi tới từ đâu, hình dạng ra sao, lại cuốn đến hướng nào.
Đường Thời vừa vươn bút ra, gió đã đánh úp đến, hắn nghênh diện điểm một bút, tựa như giông tố đã dừng lại— vô phong.
Nhưng trước tiên phải có mặt hồ đã.
Vì thế, chỉ trong nháy mắt ngòi bút của Đường Thời đã trải ra cả hồ nước trong vắt. Ngay khi gió chạm vào mặt hồ, nó lao vào rồi biến mất không còn dấu vết. Mặt hồ như chưa từng bị gió ảnh hưởng, giống như cái giếng cổ, không có lấy nửa gợn sóng.
Mặt hồ trong veo phản chiếu Tứ Phương Đài trên đầu Đường Thời, vô cùng rõ rệt.
Gió ngừng, hồ nước cũng chầm chậm tan biến, như thể bị ngòi bút của Đường Thời hút vào, không còn lại gì.
Gió chưa từng thổi, hồ cũng chưa từng xuất hiện.
Thang Nhai từng nghĩ đến rất nhiều biện pháp, cũng có vô số người dùng vô số biện pháp phá giải chiêu này của hắn, đây chỉ là một chiêu rất đơn giản, thế nhưng chẳng thể ngờ được— Đường Thời sẽ dùng cách này phá chiêu của hắn.
Đường Thời này, tùy thời tùy nơi còn có thể dùng linh thuật độc đáo như vậy, linh thuật này là tự y tạo ra hay còn có nguồn gốc khác?
Khi hồ nước xuất hiện, ánh mắt của mọi người đã hoàn toàn thay đổi.
Hồ nước vừa rồi làm người ta liên tưởng đến thủ bút khi Đường Thời nhuộm toàn bộ đài Độc Tôn thành ao mặc— Dường như linh thuật của Tẩy Mặc các cũng không phải tất cả đều không dùng được, ít nhất thì thứ thế này có thể cho người ta mỹ cảm vô hạn, đồng thời hóa giải một chiêu của Thang Nhai.
Tuy rằng rất ít người có thể nhìn thấu sự ảo diệu trong đó, nhưng chỉ cần biết rằng con hàng Đường Thời này không đơn giản là được rồi.
Hiện tại ngoài Đường Thời, còn có mười tám người khác vào vòng trong. Gió của Thang Nhai nhìn thì đơn giản nhưng đặc biệt vướng người, mọi người không cảm giác được, chỉ có Đường Thời hiểu rõ.
Vì vậy trong mắt người thường, thủ pháp điểm ra cả hồ nước của Đường Thời rất đẹp mắt vui lòng, vô hình trung đều cảm thấy thủ pháp của y tuyệt diệu hơn.
Thang Nhai cũng không để ý lắm, hắn muốn lôi kéo Đường Thời, thế nên lúc này tốt nhất vẫn nên thả nước [3] thôi. Chiêu thứ nhất chỉ để thăm dò, không có gì đặc sắc— nhưng thật ra Thang Nhai vẫn muốn biết Đường Thời trình độ thế nào. Biện pháp nào vừa có thể thăm dò, nhưng lại không khiến Đường Thời lộ bài, thậm chí còn có thể giúp y đây?
[3] Phóng thủy (放水) Không dốc hết sức, cố tình để đối thủ giành chiến thắng (chủ yếu được sử dụng trong các cuộc thi thể thao).
Có rồi...
Thang Nhai mỉm cười, không nhiều lời chỉ duỗi tay, cũng không biết lôi đâu ra một cây quạt, người thường không biết, nhưng người từ Đất Hoang đều rất rõ ràng. Đây là một trong ba pháp bảo nổi tiếng của Thang Nhai, tên là "quạt Lộ Đài", linh khí trung phẩm.
Thang Nhai khẽ lật quạt, trận mưa sương mù lập tức rơi xuống chiếc quạt xanh ngọc, bao trùm lấy Đường Thời.
Đường Thời nhất thời bị linh thức khủng bố của Thang Nhai dọa sợ, còn chưa kịp phản ứng đã bị nhốt trong mưa bụi, cảnh tượng trước mắt y lại thay đổi.
Chỉ chốc lát, tim y bắt đầu đập loạn.
Thang Nhai ở bên ngoài lại lật quạt trở lại, mưa bụi vẫn bao phủ xung quanh Đường Thời như cũ, y đứng bên trong không nhúc nhích.
Thang Nhai bên ngoài cười nói: "Đây là chiêu thành danh của ta, được gọi là "Yên Tỏa Trọng Lâu."
Trên khối mây bay, Thanh Viễn nhíu mày, ông nghĩ, phải chăng Thang Nhai có thù oán gì với Đường Thời, ngay cả thủ đoạn thế này mà cũng lôi ra được. Thanh Viễn: "Người này..."
Thang Nhai không để ý ông ta, lại thu quạt vào, ngón tay phải hái vào hư không, tinh quang không biết từ đâu ra bỗng nhiên bị ngón tay hắn nắm được, rồi ném về phía mưa sương mù đang vây khóa Đường Thời. Tinh quang đầy trời, như thể mặt đáy của Tứ Phương Đài đã hóa thành trời sao vô tận, Thang Nhai như đang đứng ở lầu cao hái sao, sau đó toàn bộ sao đều rơi về phía Đường Thời.
Thanh Viễn cũng chỉ là Tầng chủ tầng thứ bảy của Đạo các thôi. Tuy rằng trình độ tu vi của người ở mỗi các không giống nhau, nhưng Thanh Viễn vẫn là một tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ, sao có thể nhìn không ra chiêu thức vô song của Thang Nhai chứ?
Thang Nhai thản nhiên nói: "Trích Tinh thuật và Yên Tỏa Trọng Lâu chính là tuyệt phối. Liên tiếp hai chiêu rồi, xem như ta và y đã hoàn tất giao thủ ba chiêu. Về phần y có thoát ra được không, cũng chẳng can hệ đến ta."
"Ngươi—" Giọng Thanh Viễn đột nhiên rét lạnh, "Sử dụng Trích Tinh thuật với một tu sĩ Kim Đan kỳ không làm trái đạo nghĩa Đất Hoang sao?"
"Thực lực sớm đã khống chế ở dưới Nguyên Anh kỳ rồi, dùng thuật pháp gì không phải tùy ý ta à?" Thang Nhai cười nhạt, lách mình trở lại khối mây bay, sau đó vung tay quét Đường Thời còn bị vây khóa giữa đài đến mép đài. Tàng các của hắn vốn chẳng phải Đạo môn truyền thống gì, ghét nhất là thành viên Đạo môn cứng nhắc than thở bên tai. Thế nên, dù Thanh Viễn là người chủ trì trận chiến của hội Tứ Phương Đài, Thang Nhai cũng không định chừa mặt mũi cho ông ta: "Có thể thoát ra là bản lĩnh của y, thứ này của ta cũng chỉ là bản lĩnh Kim Đan. Nếu y ra được là do y lợi hại, không ra được cũng chỉ là mất một cơ hội vào vòng trong thôi."
Mọi người: "..." Bỗng nhiên cảm thấy Đường Thời thật đáng thương.
Có lẽ khi nghe Thang Nhai nói thế, vô số người đang lặng lẽ thắp cho Đường Thời một nến nhang trong lòng chăng?
Đường Thời đã bị ném sang một bên, trận tỷ thí tiếp theo có thể tiến hành rồi.
Mười tám người còn lại đương nhiên sẽ bắt đầu tỷ thí, nhưng Đường Thời...
Hiện tại Đường Thời đang rơi vào một loại cảnh giới rất khó nói, tạm thời y không cảm nhận được sát khí, chỉ có một chút kỳ diệu.
Không biết từ lúc nào, y đã bước vào một vùng sương trắng huyền ảo, mưa sương mù ướt át mờ mịt lướt qua hai gò má y. Đường Thời nâng tay lên, tiếp được một giọt mưa, lòng bàn tay cũng là cảm giác ẩm ướt ấm áp.
Y nâng mắt nhìn lên, nơi vây nhốt y xung quanh đều là mưa bụi trập trùng, rồi mưa chợt ngừng nhưng cũng chẳng hề biến mất.
Trước mắt Đường Thời lập tức hiện ra tranh cảnh Giang Nam.
Y đang đứng trên một con đường tắt nhỏ lát đá xanh, nơi này đã được nhiều người đi qua nên đá lát có hơi lõm xuống và màu sắc cũ kỹ, nhưng hai bên lại ít người nên đã mọc đầy rêu xanh, Đường Thời giương mắt nhìn quanh, hai bên có những ngôi nhà thấp bé có mái hiên, giọt mưa rơi xuống từ hiên nhà.
Đường Thời cảm giác trên người mình chẳng còn chút linh lực nào cả, y vừa nghĩ như thế thì cũng đã đi đến đầu ngõ, không biết tại sao y lại cảm thấy cảnh tượng như vậy rất quen thuộc. Nhưng rốt cuộc đã nhìn qua ở nơi nào thì y cũng chẳng rõ lắm...
Tất cả đều rất mơ hồ, cứ cảm thấy tim đập nhanh một cách khó hiểu.
Trước hẻm là trấn nhỏ vắng vẻ, khắp nơi tràn ngập ý vị cổ kính. Bên bờ sông có cây liễu xanh, cành liễu buông xuống mặt nước, trên sông còn có hà đăng[4] và một con thuyền mái che nho nhỏ neo ở đầu cầu đá. Đường Thời đi từ con đường ven sống đến cầu đá phía xa xa.
[4] Hà đăng: Đèn thả trên sông, như hoa đăng ấy.
Còn chưa bước lên cầu đã nhìn thấy tên cầu— cầu Nhị Thập Tứ.
"Trăng sáng đêm cầu Nhị Thập Tứ, Người ngọc giờ đâu dạy sáo đàn." [5]
[5] : Thanh sơn ẩn ẩn thuỷ điều điều,
Thu tận Giang Nam thảo vị điêu.
Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ,
Ngọc nhân hà xứ giáo xuy tiêu.
Dịch nghĩa: Núi xanh mờ mờ nước xa xa,
Giang Nam cuối thu cỏ còn chưa xơ xác.
Tại cầu Nhị thập tứ đêm trăng sáng,
Người đẹp biết ở đâu nhờ dạy thổi sáo.
Cầu Nhị Thập Tứ: Còn có tên là cầu Hồng Dược, ở huyện Giang Đô, tỉnh Giang Tô. Thời xưa có 24 cô gái đẹp thổi sáo tại đây, nên cầu có tên này.
(Dương Châu giờ là huyện Giang Đô tỉnh Giang Tô.)
(Ký Dương Châu Hàn Xước phán quan – Đỗ Mục )
Người đặt tên cầu này cũng rất quái, cầu Nhị Thập Tứ là cầu Nhị Thập Tứ này, chứ không phải "cầu Nhị Thập Tứ" kia.
Đường Thời nhếch môi cười, cảm thấy linh thuật này của Thang Nhai vô cùng kỳ lạ, đây là ảo cảnh sao? Nhưng giờ còn chưa xuất hiện thứ gì có lực sát thương cả.
Y đạp lên bậc thềm, chậm rãi bước lên cầu, tiếng tiêu loáng thoáng như thật như ảo bên tai Đường Thời.
Y dừng lại, họa thường không biết đã biến thành áo xanh bình thường từ lúc nào. Đường Thời giơ tay áo lên nhìn, rồi lại nhìn theo hướng phát ra tiếng tiêu, nhưng y cảm thấy bốn phương tám hướng đều có âm thanh, trong chốc lát lại thấy âm thanh này đến từ nơi không thể tìm được.
Tiếng tiêu từ hư vô, ban đầu hờ hững như mây trời, vậy mà lúc sau lại nghẹn ngào thảm thiết.
Vì thế mưa bụi Giang Nam cũng càng thêm bi thương.
Nghe được âm thanh này, Đường Thời vừa bước lên bậc thềm, chợt thấy dưới chân cầu phía đối diện xuất hiện một chiếc ô giấy màu xanh.
Đường Thời dừng lại ở đầu cầu, không đi nữa.
Người đến cầm ô tưởng như che đi mưa bụi, nhưng mưa bụi ghẹo người, như "Triêm y dục thấp hạnh hoa vũ, "Xuy diện bất hàn dương liễu phong." [6] Làm sao có thể nường nhờ một tán ô mà che đi mưa bụi?
[6]: Cổ mộc âm trung hệ đoản bồng,
Trượng lê phù ngã quá kiều đông.
Triêm y dục thấp hạnh hoa vũ,
Xuy diện bất hàn dương liễu phong.
Dịch nghĩa: Buộc chiếc truyền con dưới bóng cây cổ thụ,
Chống gậy cỏ lê qua phía đông cầu.
Áo dường như ướt vì mưa xuân,
Gió đông thổi vào mặt nhưng không lạnh.
Dịch thơ: Bóng mát neo thuyền đứng thảnh thơi,
Qua cầu chống gậy bước lên đồi;
Mưa phun hoa hạnh dầm dìa áo,
Gió rủ cành dương mát mẻ người.
( Tuyệt cú - Chí An Thiền sư )
Bỗng dưng Đường Thời cảm thấy người này quá ngốc, tăng bào nguyệt sắc có hơi ẩm ướt rồi, mặt người nọ hoàn toàn bị che khuất bởi tán ô giấy, chỉ có thể sơ lược mà phác họa ra hình dạng khuôn cằm duyên dáng, còn có quải châu thật dài đeo trước ngực. Mùi đàn hương phản phất gần đó...
Nhìn thấy người nọ muốn bước qua mình, Đường Thời lại chợt đi đến trước mặt hắn, lắc mình xuống dưới ô giấy của hắn, một cái ô giấy che khuất cả hai người.
Đường Thời híp mắt, vươn tay bóp lấy mặt hắn rồi nói: "Vì sao đả thương ta?"
Người nọ không trả lời, ánh mắt nhìn y vẫn chất chứa thương hại lẫn từ bi, rồi sau đó hắn rũ mắt.
Cầu Nhị Thập Tứ chẳng có ánh trăng đêm, chỉ có mưa bụi trập trùng chốn Giang Nam, một chiếc ô giấy màu xanh che chắn cả hai người.
Đường Thời tiến lên hôn hắn, y cũng chẳng quan tâm đến hắn là thật hay ảo, nhưng y lại cảm thấy nó chỉ là ảo cảnh mà thôi, dù có làm gì đi nữa cũng không quan trọng —— chỉ tiếc, tâm Ma vẫn còn.
Y không để ý tới thì nó lại tìm đến.
Đầu lưỡi y cuốn lấy lưỡi hắn, đè xuống bờ vai của hắn, hôn thật sâu, Đường Thời dụ dỗ hắn, mà Thị Phi vẫn bát phong bất động như cũ, mây khói bất nhiễm.
"Nhàm chán..."
Cho dù là ảo cảnh cũng nhàm chán như vậy.
Trong suy nghĩ của y người này vẫn luôn rất nhàm chán, cũng chẳng có điểm xuất sắc ưu việt gì, nói hắn thiên phú xuất chúng thì liên quan gì đến Đường Thời, nói hắn tấm lòng từ bi xả thân vì thiên hạ thì cũng liên quan gì đến Đường Thời, nói hắn thật tốt lại lương thiện thì liên quan đếch gì đến Đường Thời —— sâu trong ấn tượng y chỉ lưu lại người này là một tên nhàm chán, từ đầu đến cuối đều nhàm chán vô cùng.
Sống không vì mình, lấy thân độ thiên hạ lại chưa từng có người đến giúp hắn độ khổ ải, vừa ngốc lại vừa nhàm chán.
Động tâm với người như thế nhất định là do Đường Thời mất não.
Tách ra, rồi lại dò xét môi hắn lần nữa, nhưng vừa giương mắt đã thấy hắn vẫn đang nhìn mình, Đường Thời bèn nâng tay che hai mắt hắn, hôn sâu hơn nữa.
Cứng nhắc, không hề đáp lại, lòng Đường Thời đã nguội ngắt: "Thang Nhai đúng là tên điên, ngày nào đó mình phải băm hắn thành tám khúc mới tiêu được mối hận này."
Giờ phút này, người nọ là chỗ đau nhất, sâu nhất trong lòng y, nhưng lại bị Thang Nhai dùng thuật "Yên Tỏa Trọng Lâu" bức ra tâm Ma, muốn y rơi vào vạn kiếp bất phục.
Ý định của người này rốt cuộc là gì, giờ y còn chưa thể hiểu được.
Đường Thời nhẹ nhàng buông tay, rồi lùi ra, tán ô xanh lướt qua đỉnh đầu y, tăng bào xanh lơ dần xa xăm, chuỗi châu tuột khỏi tay y, mùi Phật hương nhạt dần trong màn mưa bụi.
Đường Thời đứng trên cầu, nghe tiếng tiêu quạnh quẽ nhưng y thờ ơ không nói gì.
Y xoay người, từ cầu đá đi đến bờ đê dài.
Đây rõ ràng là hồ Sấu Tây trong thơ từ, đê dài hóa tuyết tan, làn khói mênh mông, tòa lầu cao sừng sững trên mặt nước.
Y biết đây là ảo cảnh, nhưng không biết thứ này có tác dụng gì.
Nếu trước khi mười tám người kia tỷ thí xong mà Đường Thời vẫn không thể trở lại, có lẽ trận chiến cá nhân này cũng khỏi cần về nữa.
Y quay đầu nhìn thoáng một vòng, cầu đá không một bóng người, đường phố vắng vẻ, con thuyền mái nhỏ đậu nghiêng dưới cầu...
Chuyển mắt trở lại lầu cao trên mặt hồ.
Y bước tới, nâng tay vẽ con thuyền mái nhỏ dưới cầu, thả xuống mặt nước, rồi lên thuyền, thả trôi theo dòng nước ra giữa hồ.
Dưới tòa lầu cao.
Má ơi, đùa gì vậy ba...
Đường Thời nhếch khóe môi, y từng nghĩ đến giếng Ánh Nguyệt, Vọng Giang lâu. Ái dà, chỗ này thế mà lại thật sự nổi lên một tòa Vọng Giang lâu. Y bỗng cảm thấy mình nhất định là thần sáng thế.
Thần sáng thế.
Cụm tự này như chợt khuấy động điều gì đó, trong đầu Đường Thời hiện ra vô số chữ viết không thể hiểu nổi, vẫn tối nghĩa khó hiểu như trước.
Giếng Ánh Nguyệt và Vọng Giang lâu đều là nhưng thứ trong thế giới nguyên bản của y. Giếng Ánh Nguyệt có hay không vẫn còn là vấn đề cần bàn cãi, nhưng danh tiếng của Vọng Giang lâu thì rất lớn, hết thảy đơn giản là một liên kết tuyệt đối.
Đường Thời lách mình một cái đã đến trên lầu, nhưng lại cảm thấy lầu này có gì đó không thích hợp, nhưng chỗ nào không thích hợp?
Y ngó câu đối cuồng thảo treo phía trên lầu.
Vọng Giang lâu, vọng giang lưu, Vọng Giang lâu thượng vọng giang lưu, giang lâu thiên cổ, giang lưu thiên cổ.
Đường Thời nâng bút, cũng không biết lệ khí từ đâu ra, cứ như vậy nâng bút nhúng mực. Vung bút vẽ một nét thật dài, nét cuồng thảo khí thế tung hoành, tràn trề sảng khoái!
Câu đối vốn mang khí thế uy nghiêm, bị một nét bút của Đường Thời phá tướng, một nét này như thanh kiếm xuyên ngang đất trời, hết thảy khí thế bị phá hủy sạch sẽ bằng cách thức đơn giản, thô bạo này.
Sát khí—
Thể hiện qua nét bút thẳng tắp quyết đoán của Đường Thời.
Một bút, từ trên xuống dưới màu mực không hề đứt đoạn, ở đoạn cuối theo lực tay mà tản ra, vì thế mà còn có một loại sắc sảo rõ rệt.
Đường Thời nhìn câu đối bị mình phá tan tành, không hiểu sao cảm thấy khá hả hê, rất có loại vui sướng "mặc kệ tên đần nhà ngươi trâu bò cỡ nào, giờ không phải cũng bị ông đây chém thành hai mảnh rồi hả."
Vọng Giang lâu ở đây, nơi này là hồ Sấu Tây, chính là nơi Đường Thời nghĩ đến, ảo ảnh này cũng theo đó mà xuất hiện.
Chỉ là khi y đi đến trước tòa lâu đã nghe thấy tiếng sông, âm thanh này không nhỏ— mặt hồ phẳng lặng trong vắt đã biến mất không còn tăm tích, thay vào đó là dòng sông chảy xiết, thẳng đến nơi mặt trời lặn.
—Quả nhiên là ảo cảnh trong lòng y.
Không hiểu sao cảm thấy hơi áp lực.
Đường Thời không muốn nghĩ nhiều như vậy, y ngồi xuống tại chỗ, Thang Nhai không có ác ý với mình, nhưng không biết ảo cảnh này rốt cuộc có tác dụng gì.
Trích Tinh thuật thật ra là một loại bí thuật Thượng cổ, giữa sao và người luôn tồn tại một chút ám thị.
Có những tu sĩ đại năng cũng tự so sánh mình với sao, không phải là không có đạo lý.
Thuật pháp cuối cùng của Thang Nhai là Trích Tinh thuật, đó là thuật tính toán mệnh lý.
Đường Thời không biết những thứ mình chứng kiến biểu thị cho điều gì, nhưng chung quy là có liên quan đến mệnh lý của y.
Ảo cảnh xung quanh là Yên Tỏa Trọng Lâu và Trích Tinh thuật kết hợp, Đường Thời nghĩ Trích Tinh thuật quá mức khô khan, y chỉ sợ không thể giải quyết được, không bằng trước mắt chuyên tâm phá một cái đã, có lẽ có thể thoát ra được.
Sớm trở lại đài Độc Tôn mới có thể vào vòng trong.
Hội Tứ Phương Đài mỗi năm một lần, nếu lần này để lại nuối tiếc, lần sau y sẽ không còn cơ hội tham gia nữa.
Bởi vì Đường Thời tin, sau một năm mình đã nổi danh ở Đất Hoang rồi.
Người không chịu nổi tịch mịch, sẽ không tình nguyện mai danh ẩn tích yên lặng tu luyện.
Đường Thời nhắm mắt lại, ngồi yên tại chỗ, sau đó sử dụng thuật Giá y, thế nhưng lúc này đây nó lại hiếm thấy mà thất bại.
Dù sao Thang Nhai cũng là tu sĩ Độ Kiếp kỳ, ảo cảnh hắn sử dụng không phải một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ như Đường Thời có thể dễ dàng đụng chạm. Do đó, Đường Thời không thể dùng thuật Giá y tiếp quản Yên Tỏa Trọng Lâu thuật, cũng không thể nhìn thấu sự huyền ảo trong đó, lại càng đừng nói đến Trích Tinh thuật.
Nếu dùng với tu sĩ cùng cấp thì không có bất lợi gì, nhưng nếu là tu sĩ cấp cao hơn, sẽ mất đi hiệu lực.
Đường Thời vận chuyển "Tâm Kinh", quyết định dùng phương pháp bình thường nhất.
Ma chướng của ảo cảnh đơn giản là từ tâm y mà ra, vậy thì chỉ cần tiêu diệt từ trong tâm y là được rồi.
Thế nhưng...tâm tình Đường Thời lúc này không phải như trước kia, hiện giờ tu luyện có chút cáu kỉnh khó nói nên lời.
Y đột nhiên nhớ đến lúc rời khỏi Tiểu Tự Tại Thiên, y đáp ứng Khô Tâm thiền sư độ Thị Phi— lúc trước y không muốn nhiễm tâm Ma, thế nên độ Thị Phi cũng là độ mình. Nhưng thực tế, y chưa từng độ Thị Phi. Mà hiện giờ y sinh tâm Ma, cũng khiến bản thân rơi vào khổ hải, do đó không thể tĩnh tâm được.
Truy tìm nguồn gốc cũng chỉ có Thị Phi. Chỉ có một Thị Phi.
Đường Thời khẽ động ngón tay, ngọc giản màu đen hiện ra trong tay y.
Cũng chẳng biết vì sao, y cảm nhận được ánh mắt của ai đó, liền mở mắt nhìn, người nọ đang ngồi trước mặt y, cúi đầu nhắm mắt, vẻ mặt thành kính tựa như đang ngồi trước Phật.
Đường Thời tự dưng lại phun ra một ngụm máu, "Ngươi đã nhập Ma, tội gì còn quấn lấy ta?"
Đường Thời không tu Ma đạo, mà là Ma tâm.
Trời sinh tâm tà ma, tác phong tàn nhẫn.
Thị Phi này chỉ là y tưởng tượng ra mà thôi. Thế nhưng chỉ cần ảo giác vẫn ngồi trước mắt, Đường Thời không thể tu luyện. Mắt y đỏ ngầu, toát ra sát khí vô tận.
Vọng Giang lâu tan biến, con sông cũng biến mất, cầu nhỏ xa xa, con đường lát đá, mái nhà trong mưa bụi trùng điệp, tất cả đều phai nhòa.
Hiện tại Đường Thời đang ngồi trong màn sương, tinh quang lấp lóe khắp nơi, giống như tất cả tinh tú trên bầu trời đầu bị hái xuống, rơi xung quang Đường Thời, tầng tầng lớp lớp vây khóa y bên trong.
Yên Tỏa Trọng Lâu và cả Trích Tinh thuật, thật sự là lợi hại.
Đường Thời nhìn chằm chằm người trước mắt, y đưa tay muốn hạ một chưởng, phá tan người nọ rồi thì có thể tĩnh tâm tu luyện.
Nhưng sao có thể ra tay đây?
Ngón tay run rẩy, hơi cuộn lại, Đường Thời rút tay về, nắm chặt ngọc giản màu đen trong tay— Vô Tình đạo.
Kẻ vô tình dù có động tình, cũng có thể tiêu trừ tình này trong vô hình.
Y vẫn nhắm mắt, không muốn nhìn người trước mắt mà y chẳng thể giết.
Người hữu tình tu Vô Tình đạo, kẻ vô tình tu Cực Tình đạo.
Cực Tình đạo là mộ của người hữu tình, Vô Tình đạo là hòm của kẻ vô tình.
Vô Tình đạo có đại cương không?
Đại cương kỳ quặc lạ lùng như thế, Đường Thời hầu như đã thuộc lòng cả rồi.
Y nhìn Vô Tình đạo vô số lần, nhưng lần nào lần nấy đều không tu luyện.
Hiện tại y có cảm giác chán nản không nói nên lời, hình như tu luyện cũng đâu phải việc khó khăn gì?
Ngoài kia chiến đấu ác liệt say sưa, nhưng Đường Thời vẫn ngồi yên trong này, không hề bị chiến cuộc ảnh hưởng.
Mười tám người đánh chín trận. Trong nháy mắt, Đỗ Sương Thiên đã bại Lạc Viễn Thương, Lộ Huyền Minh bại Tần Khê, Châu Ung chiến thắng tu sĩ Vô Cực môn, Lý Tự Tri tiếc bại Thành Thư, Ưng Vũ hạ gục một đệ tử Hoành Kiếm phái, lần thứ hai "chiến thắng trong gang tấc" tiến vào vòng trong.
Nam Sơn hai mươi mốt người, ngoài Đường Thời ra, hiện giờ chỉ có hai người vào vòng trong.
Vô Cực môn của Bắc Sơn liên tục gặp địch mạnh, ngoài Hạ Vọng thì chỉ có một tu sĩ vào vòng, Lưỡng Nghi tông toàn bộ tan tác, Hoành Kiếm phái chỉ mỗi Thành Thư, tổng cộng Bắc Sơn có ba người.
Ai cũng không ngờ, Đông Sơn từ đầu ít được người ta coi trọng, vậy mà trong ba môn phái đều có một người tiến vào vòng trong. Dù là Tần Khê, Lạc Viễn Thương hay tọa thủ Doãn Xuy Tuyết, đều thể hiện trạng thái đánh đâu thắng đó. Ngay lúc này xuất hiện trường hợp xưa nay chưa từng có, lực lượng Đông Sơn và Bắc Sơn ngang nhau.
Ngược lại, Tây Sơn lại cực kỳ thê thảm. Trận cuối cùng hiện tại chính là Hoằng Giác đánh với tu sĩ Hoành Kiếm phái. Kiếm tu của Hoành Kiếm phái kiếm khí ngút trời. Mà Tiểu Phạm tông nửa là Phật tu, công pháp thiên về Tiểu Tự Tại Thiên làm chuẩn, cho nên thiên hướng ôn hòa, lúc đối chiến khó tránh phải kéo dài.
Ai cũng vô cùng sốt ruột, nhưng Nam Sơn thì khác, mọi người bên Nam Sơn chỉ ước gì trận này kéo càng dài càng tốt— Đường Thời còn đang bị vây khốn trong ảo cảnh của Yên Tỏa Trọng Lâu, nếu mà không ra được thì phiền phức to.
Làm "Toà thủ", thực lực của Đường Thời đã được mọi người thừa nhận, nhưng hiện tại lại bị Thang Nhai vây khốn, ngẫm lại khiến người ta vô cũng ấm ức.
Trận chiến đã đến hồi kết, đến cả Thang Nhai cũng không khỏi nhíu mày.
Sao Đường Thời lề mề thế? Theo tính toán của hắn, Đường Thời bị vây trong ảo cảnh sẽ mau chóng ra được thôi, nhưng hiện tại...
Quái lạ.
Thang Nhai đang nghĩ xem mình có nên lén lút động tay động chân một chút không, thì lập tức cảm nhận được bên kia có động tĩnh.
Trong màn mưa bụi huyền ảo bỗng nhiên lộ ra vô số ánh sáng trong trẻo, mưa bụi nhẹ nhàng bị xua tan, có thể lờ mờ nhìn thấy tay Đường Thời. Đó là mặc khí chớp động, cây bút dài vung lên, hắn mở to hai mắt, mạnh mẽ vẽ một nét, như thể dùng nét bút này để đánh tan thứ gì đó trước mắt.
Mặc khí loang ra, máu tươi chảy ra từ khóe môi Đường Thời.
Song song với thắng lợi của Hoằng Giác, Đường Thời cũng đứng lên, dùng tay áo lau đi máu bên môi, đoạn lạnh tanh liếc Thang Nhai một cái.
Đôi mắt kia có thể nói là đen tuyền, lệ khí ở đáy mắt đã tiêu tan hết, nhưng ánh mắt vẫn lạnh rét!
Thang Nhai nhìn vào mắt Đường Thời, khi không phát hiện ra bất kỳ cảm xúc gì trong mắt y, hắn đột nhiên giật mình, cả người như rơi vào đầm nước lạnh. Nhưng chỉ trong chốc lát, ánh mắt Đường Thời chợt lóe lên, mang theo chút độ ấm. Y quét mắt qua Thang Nhai như đang trào phúng, rồi quay người đi.
Yên Tỏa Trọng Lâu là ảo cảnh tu tâm.
Theo Thang Nhai biết, Đường Thời có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu, người như vậy có nhiều khả năng chống lại các loại tà ma ngoại đạo xâm lấn hơn so với người thanh tu trong Đạo môn, bởi vì từng trải nhiều nên ý chí càng kiên định hơn. Thang Nhai nghĩ một đôi "Tổ hợp Đạo thuật" này, hẳn Đường Thời chỉ cần tốn chút it sức lực là có thể giải quyết được, nhưng hiện tại Đường Thời lại...
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
Nhưng Thang Nhai tin tưởng vào linh thuật của mình.
Hiện tại trên người Đường Thời phát sinh một chuyện rất lạ— tên dưới chân y chớp nháy giữa màu đỏ và xám, chốc lát xám xịt rồi lại sáng ngời. Điều này chứng tỏ trong thân thể y hiện giờ xuất hiện tình huống hỗn loạn.
Nhưng theo bước chân Đường Thời từ mép đài Độc Tôn băng qua phía dưới Tứ Phương Đài ở trung tâm, chữ máu chớp nháy đã dần chậm lại.
Hoằng Giác vừa kết thúc trận tỉ thí, dùng Đại Từ Bi chưởng được Thị Phi pháp sư đến từ Tiểu Tự Tại Thiên truyền thụ mà thắng, vừa không đả thương người lại không đả thương mình. Lúc này, Hoằng Giác thấy đường máu dưới chân mình bỗng nhiên kéo dài— sau đó lại nhìn đến Đường Thời vừa bước tới.
Đường Thời cũng nhìn về phía Hoằng Giác, hóa ra là hòa thượng Tiểu Phạm tông à.
Phàm là hòa thượng, đều khiến người ta chán ghét.
Đường Thời vô tình vô cảm liếc hòa thượng nọ một cái rồi trở về chỗ.
Khi Đường Thời rời khỏi bóng râm của Tứ Phương Đài , huyết tự dưới chân y đã hoàn toàn ổn định ở màu đỏ tươi.
Đường Thời thuận lợi trở về, khiến cả đám Nam Sơn thở phào một hơi, ai nấy đều trưng vẻ mặt vui mừng.
Ứng Vũ nhìn Đường Thời, mặt nó tự dưng lại ngớ ra, lẩm ba lẩm bẩm: "Ngươi điên rồi sao..."
Đường Thời lại như không hề nghe thấy câu Ứng Vũ tự thì thầm, y cười với mọi người: "Vận khí rất tốt, vẫn thoát ra được."
"Tẩy Mặc các giờ thật sự phải dựa vào hai đứa hậu bối nhỏ nhất rồi, khiến đám nhập môn sớm như bọn ta không còn mặt mũi nào..." Bạch Ngọc vuốt cằm, thở dài thườn thượt.
Đường Thời nhìn Ứng Vũ, mỉm cười nói: "Ứng Vũ sư muội chẳng phải người thường."
Hoặc nói là không phải người luôn đi.
Khóe miệng Ứng Vũ cứng ngắc, nó hơi kích động: "Đa tạ lục sư huynh khen ngợi."
Tẩy Mặc các vui vẻ hòa thuận, Bách Luyện đường và Dương Minh môn thấy họ đùa giỡn mà cũng vui lây.
Rất rõ ràng, Đường Thời đã vào vòng trong, đối với Đường Thời mà nói là một trận khổ chiến, nhưng mọi người thấy Đường Thời hình như không muốn nói, nên cũng không hỏi gì.
Bực bội nhất chính là Thang Nhai, hoàn toàn chẳng biết gì hết.
Vòng ba rốt cuộc đã kết thúc, tên Đường Thời xuất hiện ở cuối danh sách mười người chiến thắng.
Vòng thứ tư là mười ăn năm, nếu lại luân không— khóe miệng Đường Thời co rúm. Mẹ nó, đừng có mà lại rút trúng y, vận khí tốt như vậy sẽ khiến thiên hạ căm ghét đó.
Y đấu trận cuối trong số năm trận vòng thứ tư, đối thủ là Hoằng Giác mới vừa thằng trận cuối ban nãy.
Danh sách đối chiến vừa hiện, Đường Thời đã ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt.
Trận đầu, Thiên Hải sơn của Đông Sơn – Tần Khê đối chiến Vô Cực môn của Bắc Sơn – Hạ Vọng;
Trận thứ hai, Vô Cực môn của Bắc Sơn – Tiết Hạo đối chiến Tẩy Mặc các của Nam Sơn – Ứng Vũ;
Trận thứ ba, Dương Minh môn của Nam Sơn – Chu Ung đối chiến Điểm Thương môn của Đông Sơn – Lạc Viễn Thương ;
Trận thứ tư, Xuy Tuyết lâu của Đông Sơn – Doãn Xuy Tuyết đối chiến Hoành Kiếm phái của Bắc Sơn– Thành Thư;
Trận thứ năm, Tiểu Phạm tông của Tây Sơn – Hoằng Giác đối chiến Tẩy Mặc các của Nam Sơn – Đường Thời.
Trận nào trận nấy đều có thể gọi là kinh điển.
Tần Khê và Hạ Vọng, Đường Thời đã biết kết quả rồi, nhưng Tần Khê có thể khiến Hạ Vọng đi đến tình trạng gì còn khó nói; Mà Tiết gì kia lại là cái tên không mấy nổi bật, khả năng Ứng Vũ thắng vẫn rất lớn; Trận thứ ba Chu Ung và Lạc Viễn Thương, tuy Đường Thời rất hy vọng Chu Ung có thể thắng, nhưng lý trí cho y biết người thắng nhất định là Lạc Viễn Thương; Về phần trận thứ tư, cũng là trận đặc sắc nhất— Kiếm tu!
Doãn Xuy Tuyết là Kiếm tu, Thành Thư cũng là Kiếm tu!
Từ lúc hội Tứ Phương Đài bắt đầu đã có người trông mong hai người này gặp nhau rồi. Hiện giờ ở vòng mười ăn năm lại gặp, không khỏi thấy hơi đáng tiếc, nhưng sau đáng tiếc chính là chờ mong!
Kiếm tu được công nhận có lực công kích mạnh nhất trong số các tu sĩ. Lấy kiếm làm trung tâm để tu luyện, kiếm chính là tâm! Doãn Xuy Tuyết là tọa thủ Đông sơn, những trận tỉ thí trước đã bộc lộ thực lực mạnh mẽ của mình. Còn Thành Thư là Kiếm tu thành danh đã lâu của Hoành Kiếm phái ở Bắc Sơn, đồng thời cũng là "Toà thủ" Bắc Sơn, nếu hai người này gặp nhau...
Đường Thời chỉ mới nghĩ vậy đã cảm thấy chiến ý mãnh liệt.
Y ngó sang Doãn Xuy Tuyết, chỉ thấy nam nhân áo trắng ngồi dưới đất, Xuy Tuyết kiếm đặt trên đầu gối, vẻ mặt chẳng biểu lộ điều gì.
Thật ra người ngoài cũng rất chờ mong trận quyết đấu của Đường Thời và Hoằng Giác— Trận này cũng là "Toà thủ" đấu với "Toà thủ."
Giữa vòng thứ ba và vòng thứ tư có hai canh giờ tu luyện, Đường Thời vừa thấy mình là trận thứ năm thì liền đứng dậy ra ngoài.
Mọi người: "..." Đậu xanh rau má, con hàng này lại muốn chơi trò mất tích à?!
Đường Thời bước đi vô cùng tự nhiên tiêu sái. Qua nửa canh giờ, Thang Nhai cũng thình lình biến mất khỏi khối mây bay.
Mọi người bỗng nhiên nghe thấy mùi gì đó, có hơi không thích hợp.
Tiểu tiện nhân:
Hai bạn nhỏ sắp gặp nhau rồi, chuẩn bị hành trình của hai người đóoo, nhưng mùi ngược cũng sắp đến rồi 🥲