Một kiếm này chỉ có thể giết được một người mà thôi.

Ánh kiếm nháy mắt đã biến mất, không có đánh vào trán Hách Liên Tùng, người Hách Liên Tùng giây lát biến thành một hòn đá, lúc rơi vào hồ nước thì nó cũng đã khôi phục lại dáng vẻ âm lãnh hắc ám ban đầu.

Đột nhiên Đường Thời cảm thấy, bản thân như đang biểu diễn cách thức giết người, hoa lệ lại trang bức*

[1] Trang bức: Trang bức là một thuật ngữ hán việt chỉ một hành động, một loại phong cách giả dạng nghèo khó, giả dạng không có gì để phơi bày ra cái không có gì của mình nhưng thực sự thì lại rất có khả năng, rất khủng bố .. đây là kiểu trang bức có thực lực.

Nhưng mà cảm giác giết người thật sự rất hưng phấn.

Vừa rút Xuy Tuyết kiếm ra, tuy rằng một kiếm đắc thủ nhưng tay Đường Thời cũng có chút mềm nhũn, dù sao chỉ vừa tiến vào Kim Đan trung kỳ, còn chưa kịp thích ứng, cũng có lẽ bởi vì Xuy Tuyết kiếm không thích hợp với y lắm? Thanh kiếm này Đường Thời chỉ vừa mới lấy máu nhận chủ, dùng tốt là được.

Đường Thời vui vẻ, còn Doãn Xuy Tuyết thì không thể vui nổi.

Thanh kiếm kia.

Cho dù đã trải qua hàng ngàn năm, thì vẫn mang dáng vẻ lúc xưa.

Ánh mắt hắn hoài niệm, cũng từ từ bị chém giết chiếm chỗ...

Đã giải quyết xong Hách Liên Tùng, bên kia lại còn có hai kẻ đang bị sát khí của Đường Thời bao vây, tên Vu Bách Thành sắp chết không ngừng giãy dụa, chỉ còn duy nhất Khâu Phong có tu vi Kim Đan hậu kỳ, hắn vốn kiêu ngạo không sợ Đường Thời, nhưng chỉ một kiếm nọ...khiến mọi người sợ hãi, với bản lĩnh đó, người bình thường có thể sánh được sao?

Đường Thời liếc nhìn Khâu Phong và Vu Bách Thành, chưa tiếp tục đánh mà mở ra bài thơ thứ hai.

Đã làm phải làm đến cùng, đây mới là điều mà Đường Thời tin tưởng.

Khâu Phong vừa thấy thì cũng không kịp đi điều tra vì sao Hách Liên Tùng chết, chỉ nói: "Mau ngăn y lại!"

Vu Bách Thành không động thủ mà chỉ liếc nhìn Khâu Phong, sau đó xoay người bỏ chạy —— hắn sợ mình phải chết, Đường Thời là một tên quái vật, lúc này còn nói bảo vệ Chính Khí tông cái gì, Chính Khí tông đã đến lúc tàn còn muốn bảo vệ? Người thông minh, thì nên bo bo giữ mình!

Cho nên khi Vu Bách Thành chạy trốn, mặc dù khiến Đường Thời kinh ngạc nhưng trong lòng lại cười to một tiếng: "Chạy là tốt, chạy là tốt!"

Người này tuyệt đối là tên khôn khéo nha!

Đáng tiếc, người khôn khéo thường nhanh chết.

Khâu Phong không phải người chỉ vừa gặp chút chuyện đã muốn làm phản như Vu Bách Thành, hắn hừ lạnh, nói: "Hôm nay ngươi chạy, ta chỉ có thể khiến ngươi chết —— "

Hắn nâng kiếm lên, nhân lúc Vu Bách Thành không ngờ đến chém hắn thành hai đoạn.

Đường Thời trong lòng chấn động, cảm thấy Khâu Phong ra tay rất ngoan độc không chút lưu tình, lúc Chính Khí tông bị đe dọa, mọi người lựa chọn chạy trốn là điều bình thường, nhưng tên Khâu Phong này giống như chỉ cần người phản bội lại Chính Khí tông thì nhất định sẽ đuổi tận giết tuyệt.

Nếu như lúc thường, Đường Thời sẽ không có cảm giác gì cả, nhưng hiện tại đây là đang phá hư chuyện của mình.

Quả nhiên, sau khi Vu Bách Thành bị giết, phía dưới đã xôn xao, mọi người vừa sợ vừa hoảng nhưng Khâu Phong trấn áp rất nhanh: "Các ngươi có nghĩ đến bây giờ các ngươi tiêu diệt Chính Khí tông thì các tiền bối của Chính Khí tông ở Đất Hoang sẽ bỏ qua cho các ngươi sao? Hôm nay các ngươi tiêu diệt Chính Khí tông, sau này hãy chờ nhận lấy hậu quả."

Doãn Xuy Tuyết mỉm cười: " Vậy Khâu Phong trưởng lão cảm thấy phải làm sao mới đúng?"

"Các ngươi ngay lập tức rút lui, giữa chúng ta xoá bỏ nợ cũ, không hỏi đến nữa." Khâu Phong cao giọng nói.

Mọi người ở dưới hai mặt nhìn nhau, việc này nếu đến tai Đất Hoang thì cũng chỉ có chút ảo diệu.

Đáng tiếc bọn họ không phải kẻ ngu, có thể không biết chuyện này vốn không có khả năng à?

Doãn Xuy Tuyết cười lạnh, Đất Hoang thì đã sao? Trước kia hắn cũng là tu sĩ trong Đất Hoang, nơi đó chẳng qua là nơi tập trung các tu sĩ cấp bậc cao, chỉ cần có thực lực, tung hoành ở Đất Hoang cũng đâu phải việc gì ghê gớm?

"Hôm nay đã giết nhiều người của Chính Khí tông như vậy, người của chúng ta cũng hao tổn không ít, dựa vào cái gì phải không công mà lui? Ngươi cho rằng Đất Hoang là nơi nào? Đất Hoang cũng có quy củ của Đất Hoang, cho dù bây giờ không tiêu diệt Chính Khí tông thì tình huống lúc này cũng đã đến tử thù. Có một câu, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc."

Cho nên Doãn Xuy Tuyết không chút do dự động thủ.

Trong tất cả bọn họ, chỉ hắn mới có cùng thực lực với Khâu Phong, tạm thời hắn không rảnh để ý đến Đường Thời làm cái gì, chỉ có thể chiến đấu.

Côn Lôn kiếm và kiếm quyết đã dùng được thuần thục, Khâu Phong nhất thời không thể nói gì, chỉ tập trung vào trận chiến.

Khâu Phong cũng không chấp nhận yếu thế, Chính Khí tông đã đến lúc tử chiến.

Nhưng bọn hắn không nghĩ đến sau lưng còn có người hạ độc thủ.

Đường Thời không tham gia, y nhìn xuống dưới xem bây giờ mình nên làm gì đây?

Y lặng lẽ hạ xuống, nhìn thấy đệ tử của Điểm Thương môn bên cạnh đang bày trận, lại mở Trùng nhị bảo giám ra, bài thơ sau bài "Thuỷ điệu ca đầu" xuất hiện.

Đường Thời thật sự sợ hãi bản thân lại lật ra một bài nguyên khúc, đến lúc đó y sẽ ủy khuất đó.

May mắn lúc này vận khí còn tốt hơn khi nãy.

Bài thơ của Đường Thời là.

Lâm Động Đình (Vọng Động Đình hồ tặng Trương thừa tướng) Mạnh Hạo nhiên

"Bát nguyệt hồ thuỷ bình,
Hàm hư hỗ thái thanh.
Khí chưng Vân Mộng trạch,
Ba hám Nhạc Dương thành.
Dục tế vô chu tiếp,
Đoan cư sỉ thánh minh.
Toạ quan thuỳ điếu giả,
Đồ hữu tiễn ngư tình."

[] Dịch thơ:

"Mặt hồ tháng tám phẳng bằng,
Nước trời hỗn hợp một vùng trong xanh.
Khí đầm Vân mộng vây quanh,
Trồng trềnh sóng lượn lay thành Nhạc Dương.
Muốn qua thuyền vắng nghẹn đường,
Ở dưng thời trị, thẹn thuồng mày râu.
Ngồi nhìn những kẻ buông câu
Luống công mong cá, có màu gì đâu."

Không dễ làm, nhưng không phải là không có biện pháp.

Nhìn xem câu thơ thì có thể phác họa ra tình cảnh trong bài thơ.

Đường Thời nghĩ thầm trong lòng rằng mình vẫn nên trở về tắm rửa thôi, y đã phát hiện ra bí mật dưới hắc đàm, còn muốn đi tìm Thị Phi hỏi cho rõ, nhưng bỗng nhiên cảm thấy Doãn Xuy Tuyết và Khâu Phong đánh đến giằng co, lại cảm nhận được đau đớn trên bả vai, cừu hận vừa mới giảm bớt lại dấy lên.

Chính Khí tông này, mình còn phải châm thêm một mồi lửa nữa mới hả dạ.

"Các ngươi đang làm gì đó?"

Đường Thời liếc nhìn trận pháp một cái, thấy có thể lợi dụng cơ hội này.

Đệ tử bày trận có vẻ sợ y, lắp ba lắp bắp mà đáp: "Liệt hoả trận."

Liệt hỏa trận, lại cúi đầu nhìn câu thơ trên tay mình, Đường Thời nảy ra ý hay, y nhướng mày rồi nói: "Ta tới giúp các ngươi bày trận nha."

Tuy rằng không quen thuộc các trận pháp cho lắm nhưng ít nhất thủ pháp bày trận cũng đã luyện đến nhuần nhuyễn, hơn nữa —— thứ thích hợp nhất để có thể giúp Liệt hỏa trận một mồi lửa đốt sạch núi Hạo Nhiên chỉ có "Lửa thiên." Đường Thời căn bản không quan tâm người khác cảm thấy thế nào, lập tức bận rộn bày trận.

Y trở thành chú ong mật cần cù, nhìn thấy bằng hữu gặp nạn rút đao tương trợ, nhìn thấy cừu gia gặp nạn rút đao khiêu chiến, thân ảnh y xuyên qua các đường của trận pháp, cũng nhân lúc này sử dụng thuấn di, vội vàng cải tạo trận pháp theo tưởng tượng của mình.

Lạc Viễn Thương cùng Tần Khê ở phía xa nhìn thoáng qua, Tần Khê hỏi: "Y lại muốn làm gì?"

Lạc Viễn Thương cười cười: "Chắc cũng không phải chuyện gì tốt?"

"Chúng ta không đi qua nhìn thử xem sao?" Đường Uyển chung quy vẫn cảm thấy Đường Thời đang làm việc xấu, mặc kệ tu vi của Đường Thời cao hơn nàng, nhưng thành kiến năm đó vẫn không sửa đổi được, trong lòng Đường Uyển vẫn không ưa Đường Thời.

Tình cảm là thứ không thể khống chế, Đường Uyển có ý gì tất cả mọi người đều hiểu.

Chẳng qua Tần Khê không tiếp lời, Lạc Viễn Thương cũng chỉ cười, lại đẩy Thị Phi ra làm lá chắn: "Đường Thời nếu làm ra chuyện gì, Thị Phi đại sư sẽ xử lý."

Trước kia Đường Uyển cũng chỉ gặp qua Thị Phi một lần, nàng cũng không thích Thị Phi, năm đó nàng và Đường Thời xảy ra xung đột cũng là hoà thượng này đến làm khó dễ, nếu không thì Đường Thời sao có thể nổi danh như bây giờ?

Ánh mắt nàng nháy mắt trở nên độc ác, sau đó lại che dấu.

Quả thật Lạc Viễn Thương với Tần Khê nghĩ không sai, Đường Thời không phải đang làm chuyện tốt gì, dù sao y trời sinh đã là loại tới phá hư chuyện, nếu y làm việc tốt thì mặt trời đã mọc ở hướng Tây rồi.

Nhìn thấy Doãn Xuy Tuyết đang quyết chiến với trưởng lão Kim Đan kỳ cuối cùng của Chính Khí tông, Đường Thời suy nghĩ, danh tiếng này bất kể thế nào cũng không nên cho hắn, muốn làm thì phải nhân lúc này làm thật lớn.

Y trộm nhìn lên Thị Phi, hắn vẫn đứng đó, tựa như không có chú ý tới chuyện xấu mà mình đang làm, y ngu ngơ cười trộm một cái, cầm theo Xuy Tuyết kiếm bay nhanh đến trung tâm trận pháp, không nói lời nào mà chém lên đầu trận pháp, ghép trận mới của mình vào.

Trưởng lão Kim Đan Kỳ của Xuy Tuyết lâu đứng ở đầu trận pháp nhìn Đường Thời quát: "Ngươi làm cái gì vậy?"

"Làm em gái ngươi!" Đường Thời không nhúc nhích, không muốn nói nhảm với hắn, chỉ nói, "Đừng có động hư trận pháp, lúc sau ta thấy có vấn đề gì đừng trách lão tử nổi giận với ngươi!"

"..." Con mẹ nó súc sinh kỳ ba này từ đâu tới? Trưởng lão rất nhanh tức điên, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không? Mẹ nó chúng ta mất một giờ mới bày xong trận pháp, ngươi nói chém liền chém, có lý lẽ không?

Đường Thời quay đầu lại, mỉm cười nhìn hắn: "Không cần mắng ta ở trong lòng, ta có thể nghe được—— ngoan, thật sự đừng động vào."

Ngoan, thật sự đừng động vào.

Giọng điệu cợt nhả còn cười tươi như vậy, nhưng trưởng lão bị y cảnh cáo vẫn cảm thấy bất an, hai người đều là tu sĩ cùng cấp bậc nhưng Đường Thời lại mới vừa giết một tên Kim Đan hậu kỳ, kẻ nói chuyện với mình bằng vẻ mặt và khẩu khí đáng sợ đó khiến đáy lòng ông cảm thấy như có vạn con ngựa đang chạy như điên trong đầu—— ôi, lâu chủ của bọn họ đã gặp qua tiện nhân này chưa nhỉ?

Trận pháp, hàng này vậy mà đang cải biến trận pháp! ! !

Người buồn bực cũng không chỉ có một mình ông mà còn có tu sĩ bố trí trận pháp, nhưng cố tình chưởng môn nhà mình không nói lấy một câu, vẫn tùy ý để Đường Thời làm xằng làm bậy, tất cả mọi người chỉ muốn thổ huyết, tiện nhân từ đâu tới? !!

Đường Thời sau khi chém một kiếm thì nhìn sang trận pháp, đưa tay ra liền có một ngọn " Lửa thiên" bắn ra, nháy mắt đã biến mất. Thấy Liệt hỏa trận đã hoàn thành, y liền đứng dưới chân núi mỉm cười mờ ám, Chính Khí tông đã tặng y một kiếm, y cũng nên hoàn trả lại cho bọn họ.

Thân mến, từ từ hưởng thụ, không cần cảm tạ tiểu gia ——

Đường Thời sờ cằm mỉm cười ranh mãnh, liếc thấy cuộc chiến giữa Doãn Xuy Tuyết và Khâu Phong đã đến lúc quan trọng, Đường Thời lại đột nhiên phất tay với Khâu Phong: "Khâu trưởng lão, nhìn bên này, nhìn bên này—— "

Khắp nơi đều là thanh âm trong trẻo của Đường Thời quanh quẩn giữa núi non trùng điệp, đến giữa sườn núi thì vọng trở về, trong tai mọi người nhất thời chỉ vang lên câu " Nhìn bên này nhìn bên này"

Thị Phi không phải không chú ý tới Đường Thời, chỉ là hắn vẫn luôn không muốn xen vào, lúc nghe thấy giọng nói kia thì cũng khẽ nhíu mày một chút, thanh âm này mạnh mẽ hùng hậu xen lẫn cả " Sư Tử Hống" của Phật môn—— y quả thật là một kẻ học trộm đầy thủ đoạn.

Nhưng linh thuật võ học trong thiên hạ trường tồn theo thời gian, Thị Phi cũng không muốn tìm Đường Thời gây phiền toái, võ học bác đại tinh thâm, một chiêu hai chiêu cũng không tính là gì.

Dù rằng...Đường Thời học trộm cũng không phải chỉ một hai chiêu...

Lần này thì tất cả mọi người đều chú ý tới Đường Thời, thấy được kẻ vốn dĩ đoan chính đứng đó vui vẻ phất tay với Khâu Phong trưởng lão còn đang chiến đấu.

Sao cứ...cảm thấy ảo tưởng của mình đều biến mất sạch sẽ?

Đường Thời lúc trước khiến bọn họ nghĩ y rất xuất trần thậm chí còn có chút tiên khí nghiêm trang, khi đó Đường Thời là thần, là không thể xâm phạm, nhưng Đường Thời bây giờ... Moẹ, hàng này sao lại giống linh thú từ trong vườn chạy ra?

Một người ở cảnh giới này trước sau còn có thể chênh lệch lớn đến vậy à?

Bởi vì thứ gọi là lật mặt như lật sách chắc đang chỉ sắc mặt của Đường Thời đúng không?

—— không, kỳ thật nếu bọn họ muốn hình dung bằng từ ngữ thì sẽ dùng từ "biến thái" để nói y.

Điểm mạnh của Đường Thời ở chỗ y có thể từ cảnh thơ mà biến hoá thành tâm cảnh của mình, tâm cảnh biến đổi thì khí chất của Đường Thời cũng sẽ thay đổi theo, nhưng Đường Thời hiện tại đích xác là Đường Thời, âm hiểm, tiểu nhân. Nếu nói Đường Thời lúc trước chỉ là bản chất giả thì đây mới là bản chất chân thực của y.

Đặc biệt chân thật, cũng cực kỳ phạm tiện, tiện đến mức khiến người khác giận sôi!

Cuối cùng Khâu Phong cũng không thể nhịn nổi, thoáng nhìn qua Đường Thời.

Sau đó thấy Đường Thời đứng trước sơn môn đã bị đánh nát bất ngờ đưa tay ra, một ngọn lửa màu tím phóng ra, Khâu Phong còn chưa kịp định hình đây là chuyện gì thì đã thấy ngọn lửa phóng lên khoảng sân ngay giữa Chính Khí tông—— vang lên tiếng "ầm ầm" thật lớn, ngọn lửa đã lan rộng ra, thiêu đốt cả khoảng sân!

Đáng sợ hơn nữa, theo tiếng vang này những cơ quan trận pháp ở đầu trận dưới chân núi cũng bị tác động phát ra âm thanh bạo liệt, ngọn lửa bốc cháy hừng hực, là tiếng lửa ma bắt đầu cắn nuốt thế gian!

Đây vốn là ý định ban đầu của Tần Khê khi cho người bố trí trận pháp, hắn muốn toàn bộ người ở Chính Khí tông phải vây chết trong núi, nhưng không ngờ đến trận pháp sau khi được Đường Thời sửa đổi thì uy lực cũng khác.

Ngọn lửa Đường Thời vừa phóng ra là chìa khoá của trận pháp, ngọn lửa liên tục lan rộng ra xung quanh, tốc độ bốc cháy kinh người.

Toàn bộ trận pháp là do Đường Thời tự tay cải biến, mỗi lần châm lửa ngọn lửa sẽ chuyển hoá thành "Lửa thiên", y lúc này là kẻ khống chế trận pháp.

Ngọn lửa màu tím rất nhanh lan rộng cả núi giống như cả ngọn núi đều bị tưới dầu, đệ tử của Điểm Thương môn, Xuý Tuyết lâu và Thiên Hải sơn trước đó cũng đã sớm biết có kế hoạch, từ lúc Đường Thời vẫy tay về phía Khâu Phong, bọn họ cũng đã làm xong.

Nhóm đệ tử trên núi của Chính Khí tông bây giờ hệt như con kiến nằm trên chảo dầu, tất cả đều lui về phía sau, nhưng không biết tại sao ngọn lửa lan ra đặc biệt nhanh, rất nhanh đã cháy đến phụ cận, một đám đệ tử bị lửa thiêu đốt đến kêu la thảm thiết, nhanh chóng bị nướng thành xương khô, hệt như địa ngục nhân gian.

Bọn họ cho dù có hoảng loạn thì lúc ngọn lửa tới gần cũng chỉ có thể thảm thiết kêu rên, đỉnh núi Hạo Nhiên trong nháy mắt cũng đã biến thành lò sát sinh ——

Chẳng qua Đường Thời lạnh mặt nhìn, thì thấy càng giống như lễ thịt nướng hơn.

Khâu Phong ở trên cao thấy thế tim gan như muốn nứt ra, hắn bảo vệ Chính Khí tông là để bảo vệ những đệ tử ở Chính Khí tông, nếu còn bọn họ, thì việc khôi phục sơn môn cũng không khó, nhưng tên Đường Thời này sao có thể tuyệt tình đến vậy!

"Đường Thời —— "

"Gọi gia gia làm gì —— "

Đường Thời cũng kéo dài giọng nói đáp lại, những đệ tử dưới chân núi cũng vì hành vi vô sỉ này của y thầm lau mồ hôi.

Khâu Phong còn muốn nói chuyện, nhưng nguy hiểm thật sự còn chưa có bắt đầu.

Doãn Xuy Tuyết đâm trường kiếm lên trời, cười nói: " Vận số của Chính khí tông đã hết, sao ngươi cứ phải sống chết giãy dụa làm gì?"

Tuyết trên Côn Lôn lần nữa phủ lấp lên đỉnh núi, ngón tay Doãn Xuy Tuyết nhẹ nhàng xẹt qua mũi kiếm, máu tươi cũng chảy theo, trường kiếm dựng lên: "Vạn kiếm quy tông!"

Năm đó ở mười tám cảnh Tiểu Hoang bọn họ cũng đã nhìn thấy cảnh tưởng này —— vạn kiếm!

Đường Thời cũng quên mất phải kích thích Khâu Phong, đơn giản vì cảnh tượng này khiến lòng người hoảng sợ quá mức—— vô số thanh kiếm từ phía chân trời bay tới, như tất cả thanh kiếm trong thiên hạ đều bị một kiếm của Doãn Xuy Tuyết gọi đến. Kiếm pháp này, nhìn hơi quen mắt...

Ở trong Mộ Kiếm có hàng ngàn thanh kiếm, lúc trước Đường Thời cũng từng đoạt đi một nửa từ trong tay Doãn Xuy Tuyết, nhưng sau đó không biết vì sao lại bị hắn đoạt lại, lúc này vô số thanh kiếm trong Mộ Kiếm từ chân trời bay tới!

Doãn Xuy Tuyết lấy tất cả thanh kiếm của thiên hạ ở trong Mộ Kiếm, cho nên vạn kiếm quy tông, tựa như chim về tổ, bị Côn Lôn kiếm hấp dẫn, kiếm này đến từ bốn phương tám hướng, khiến người ta hoa mắt!

Mẹ nó đây mới là phương thức đánh nhau của đại gia đó!

Đường Thời muốn đỏ mắt, tên tiện nhân Doãn Xuy Tuyết...

Y gãi gãi đầu, cảm thấy kế sách của mình vẫn còn vụng về, bị Doãn Xuy Tuyết đoạt lại nửa số kiếm trong mộ.

Cảnh tượng hiện tại, kích động lòng người cỡ nào?

Bệnh đau mắt này của Đường Thời là do ghen tị  —— Doãn Xuy Tuyết sao có thể khiến người ta nhớ đến thù cũ dễ dàng vậy nhỉ? Ngày đó đoạt nửa Mộ Kiếm y và Doãn Xuy Tuyết ai cũng bày ra bẫy đối phương, không có chuyện xin lỗi thật lòng đâu, cho dù có kết thù cũng là chuyện thường tình, bây giờ Đường Thời nhớ lại cũng không thấy có gì khác thường.

Y suy nghĩ, nếu ngươi đã muốn làm náo động, lão tử sẽ thành toàn cho ngươi.

Làm một tên tiện nhân, kỹ năng siêu phàm nhất không phải là chiến đấu chính diện, mà là đâm dao sau lưng.

Nhưng đương nhiên Đường Thời sẽ không vào thời khắc quan trọng này mà đâm dao sau lưng Doãn Suy Tuyết, y là muốn...

Hà hà.

Doãn Xuy Tuyết còn không biết tai họa đang đến gần, hắn chú tâm vào binh khí lợi hại trong thiên hạ mình đang nắm giữ, vạn kiếm quy tông, tiếng rít gào vang vọng khắp nơi theo kiếm khí hắn hạ xuống bay đi, ngàn vạn linh kiếm từ trên trời giáng xuống như mưa, sôi nổi đâm trên mặt đất.

Cả núi Hạo Nhiên đều bị bão táp linh kiếm bao phủ.

Một chiêu vạn kiếm quy tông uy lực to lớn, cơ hồ khiến toàn bộ Đông Sơn khiếp sợ!

Đao kiếm hạ xuống, nhiều tu sĩ bị kiếm chẻ đôi, chết đi.

Toàn núi Hạo Nhiên trong ánh lửa tím từ từ nhiễm một tầng máu tươi.

Kiếm chỉ lên mi tâm, Doãn Xuy Tuyết nhân tiện nói: "Chết đi."

Sống trên đời có bao nhiêu mệt mỏi?

Giọt máu đỏ tươi từ trên trán Khâu Phong chảy xuống, sau đó Doãn Xuy Tuyết chém một cái, đã chém rơi thanh kiếm Khâu Phong đang cầm trên tay, thanh kiếm rơi xuống núi Hạo Nhiên đã bị Mộ Kiếm của Doãn Xuy Tuyết hút vào.

Mộ Kiếm trong cảnh Khổ hải vô biên vốn không phải do chủ nhân của nó đích thân tạo ra, mà do giết người mà thành.

Vạn kiếm quy tông, làm sao để có được vạn kiếm? Giết vạn người, là có vạn kiếm.

Cõi lòng Doãn Xuy Tuyết vẫn một mực bình tĩnh, hắn muốn xoay người, chấm dứt ngàn năm lịch sử của Chính Khí tông, đặt dấu chấm hết cho cuộc chiến này, không nghĩ đến lại bỗng nhiên nghe thấy tiếng thủy triều...

Đang ở trên núi, làm sao còn có tiếng thủy triều?

Doãn Xuy Tuyết sửng sốt một chút, cảm thấy không thích hợp, nhưng còn không đợi hắn phản ứng thì sự việc cũng đã xảy ra.

Từ lúc Doãn Xuy Tuyết còn đang chiến đấu say sưa Đường Thời bên này cũng đã có mưu đồ.

Y mới mở ra một bài "Lâm Động Đình (Vọng Động Đình hồ tặng Trương thừa tướng)" nên giờ y quyết định chọn " Khuynh Động Đình hồ tặng Doãn lâu chủ", Đường Thời cảm thấy bản thân quả thực là một tri kỷ khó tìm trên thế gian, nhìn xem, Doãn Xuy Tuyết đánh mệt, ta ở sau lưng giúp ngươi tắm rửa một chút.

Đường Thời mở Trùng nhị bảo giám ra, nhìn hai chữ "Lửa thiên" tiếp đó hô một tiếng: "Thu", ngọn lửa lan khắp núi hoá thành một vòng lửa bay trở về bảo giám của Đường Thời. Núi Hạo Nhiên cuối cùng hiện ra, cây cối rậm rạp hay tu sĩ đều đã hoá thành tro bụi, đệ tử của Chính Khí tông chỉ còn sống được vài tên, bị nhốt trên đỉnh núi, xung quanh cháy đen, còn đâu bóng dáng hưng thịnh của Chính Khí tông ngày xưa?

Đáng tiếc năm đại trưởng lão đã chết, Chính Khí tông đã là rắn mất đầu, vẻ mặt của họ đặc biệt thảm khốc, giống như vừa tỉnh lại từ trong ác mộng—— nhưng thật ra, ác mộng vừa đến rồi.

Ngọn lửa thần kỳ được dập tắt, âm mưu quỷ kế của Đường Thời lại nổi lên.

Bát nguyệt hồ thuỷ bình,
Hàm hư hỗ thái thanh.

( Mặt hồ tháng tám phẳng bằng,
Nước trời hỗn hợp một vùng trong xanh.)

Lúc này vẫn còn yên ắng, nước trong hắc đàm cũng giống như cái "Bình", như mặt hồ sắp tràn, chỉ một câu này của Đường Thời đã tràn ra. Hồ nước lan ra giống như biển rộng thời cao. Tất cả mây xanh nước biếc đều chảy vào trong hồ.

Cảnh sắc nước non lần lượt thay đổi, dâng lên khí tức cuồn cuộn.

Tiếp theo đó là câu "Khí chưng Vân Mộng trạch, Ba hám Nhạc Dương thành." (Khí đầm Vân mộng vây quanh, Trồng trềnh sóng lượn lay thành Nhạc Dương.)

Hồ nước trong trẻo, sóng nước lấp lánh, khi sóng gió kéo đến, hồ Động Đình rung chuyển một chút, Đường Thời mỉm cười cực kỳ âm hiểm nâng tay lên, làm một thủ thế.

Khí chưng Vân Mộng trạch, Ba hám Nhạc Dương thành.

Cảnh tượng hùng vĩ bao la cỡ nào?

Phong vân khuấy động, Vân Mộng trạch cổ xưa như bị sóng gió nổi lên làm hoảng sợ, từng đợt sóng trôi đến khiến thành Nhạc Dương nguy nga cũng rung chuyển theo!

Giết người, cũng phải nghệ thuật!

Đường Thời cười rộ lên, nói: "Doãn Xuy Tuyết, hôm đó ngươi trộm đi Mộ Kiếm của ta, bây giờ ta giúp ngươi tẩy trần! Ngươi đánh một trận, cũng đã mệt rồi, nghỉ ngơi đi!"

Nghỉ ngơi đi ——

Tiếng nước vang lên ầm ầm, từ sau lưng Doãn Xuy Tuyết xô đến, con sóng đánh Doãn Xuy Tuyết phong thái lỗi lạc xuống mặt đất, khí chất tiên nhân lúc này bị một chiêu cao tay này của Đường Thời đánh bay mất không còn sót lại chút gì!

"Đường Thời! ! !"

Doãn Xuy Tuyết cả người trần trụi, muốn tiến lên đánh nhau với Đường Thời, nhưng vừa xoay người đã phát hiện cả núi Hạo Nhiên trong vòng mười dặm thay đổi nghiêng trời lệch đất!

Không biết từ khi nào dưới chân núi đều là nước, còn nhấc lên vô số gợn sóng, theo thủ thế của Đường Thời mà tạo thành một bức tường nước sau lưng, cả biển rộng đều được một chiêu này của y gọi ra.

Lúc này lưng Đường Thời như mang cả biển rộng, song chưởng đẩy lên trước, hô to: "Chìm cho ta!"

Đáng thương nhóm đệ tử Chính Khí tông cho rằng mình đã tránh được một kiếp nhìn thấy cảnh tượng này thật muốn khóc tang!

Chạy? Nên chạy đi đâu? Chỗ này đã là đường cùng, cả ngọn núi đều bị chìm...

Chuyện đáng sợ hơn là Đường Thời sử dụng kỹ năng này sau khi mới thiêu đốt núi Hạo Nhiên.

Hiện tại cả ngọn núi vẫn còn nóng hừng hực, nhưng khi Đường Thời gọi biển rộng ra, thì lạnh như băng !

Trong phút chốc đã nghe được âm thanh "Ầm ầm bộp bộp" vang lên khắp núi, khiến người ta cực kỳ chua răng.

Lạc Viễn Thương và Tần Khê nghe thấy, nhân tiện mắng tên tiện nhân Đường Thời đến cẩu huyết đầy đầu, sau đó nhìn những đệ tử của bọn họ dường như không hiểu việc gì còn đứng im ở đó, trăm miệng một lời tiếp tục mắng: " Các ngươi còn ngu ngốc đứng nơi đó làm gì? Còn không mau chạy thoát thân đi! ! !"

Mọi người lúc này mới kịp phản ứng, tuy rằng không biết vì tại sao phải chạy trốn, nhưng chưởng môn đã nói vậy, chắc không sai đâu.

Thế là đám người căng giò chạy như điên.

Đường Thời cũng rất minh bạch, thậm chí đã tính kế ngay từ đầu.

Nhiệt độ cực nóng sau đó gặp cực lạnh, đã nghe nói qua chưa? " Chính Khí tông? Cút mẹ ngươi đi!"

Đường Thời tuyệt đối không khách khí, dồn Chính Khí tông vào chỗ chết mới là đẹp mắt.

Về phần vì sao ngọn sóng lại đập lên người Doãn Xuy Tuyết y cũng không biết, ai, Đường Thời tỏ vẻ bản thân cũng rất bất đắc dĩ, ngọn sóng muốn đánh lên đâu thì đánh, y quản được cái rắm ╮(╯_╰)╭

Bởi vì cái này gọi là trang bức bị sét đánh, Doãn Xuy Tuyết trang bức thì bị sóng đánh, chính là đạo lý này.

Bản thân Đường Thời trang bức thì không sao, nhưng nhìn người khác trang bức thì rất khó chịu.

Chỉ cho phép lão tử phóng hỏa, không cho phép Doãn Xuy Tuyết ngươi đốt đèn ——

Ai nói y tiêu chuẩn kép? Đánh không tha!

Chuyện phạm tiện gì cũng thế, sau một thời gian cũng sẽ qua.

Đường Thời chơi liều đến vui vẻ "Sóng vây Chính Khí tông", lực đạo càng thêm mạnh mẽ, núi Hạo Nhiên vốn vì nhiệt độ nóng rồi lại lạnh tạo ra một khe hở, sau khi bị sóng của Đường Thời đánh lên liền tạo nên nhiều cái khe khác!

Trong tai các đệ tử của Chính Khí tông, cả thế gian đều an tĩnh, không còn tiếng sóng, cũng không có tiếng kêu la, càng không có tiếng các đệ tử khác chửi bậy, chỉ có cái khe từ từ mở rộng, rồi sau đó bị dòng nước lấp đầy....

Từng chút từng chút...

Răng rắc răng rắc răng rắc răng rắc răng rắc...

Rầm rầm rầm rầm rầm...

Thanh âm từ nhỏ đến mãnh liệt kêu đến đinh tai nhức óc, dưới vẻ mặt đầy tuyệt vọng của đệ tử Chính Khí tông—— núi Hạo Nhiên sừng sững ngàn năm cuối cùng rút hết nước chảy, ầm ầm mở rộng, rung chuyển hai lần rồi chìm vào trong nước, sập!

Núi lở đất rung, chính là thế này!

Ngọn núi này, đã từng nuôi dưỡng vô số cao nhân tiền bối, cũng từng là nơi tập hợp các văn nhân nhã sĩ, rất nhiều tu sĩ đã từng xem nơi này như thánh địa, cũng có vô số tu sĩ vì bảo vệ nó mà dốc hết huyết lệ, nhưng đến khi nó mục nát, là bị cánh tay của Đường Thời nhẹ nhàng đẩy ra, đã ầm ầm ngã xuống...

Ngã xuống, là Chính Khí tông; ngã xuống, là núi Hạo Nhiên; ngã xuống, là chính khí đã hoàn toàn mục nát...

Cõi lòng Đường Thời bỗng nhiên có chút phức tạp.

Núi này đã hình thành từ trăm ngàn năm trước, bây giờ vỡ vụn rồi dần dần biến mất trong biển lớn, cảnh sắc ở đây—— từ nay về sau, trong vòng mười dặm, chỉ còn lại di tích.

Từ nay về sau, giữa thế gian, không còn Chính Khí tông.

Chính Khí tông kể từ bây giờ chính thức bị xoá tên khỏi Đông Sơn, thay thế bằng ba môn phái ở Đông Sơn.

Đường Thời thở ra một hơi, dường như muốn xoá bỏ tâm tình bị đè nén trong ngực, tự tay hủy diệt một đại môn phái hình thành đã ngàn năm, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.

Y trước đó bàn luận về chính khí với người của Chính Khí tông, bây giờ "chính khí" của Chính Khí tông cũng đã biến mất, mà y lại hoàn toàn không có cảm giác thoải mái, cảm giác thành tựu thì có, dù vậy Đường Thời cũng không phải người bình thường, y tu là bản thân y, chính cũng được, tà cũng được, tất cả đều không liên quan...

Chỉ là lo lắng trong lòng vẫn không xoá bỏ được.

Nước biển thối lui, cảnh tượng đổ nát thê lương liền hiện ra.

Mọi người tránh được núi lở quay đầu nhìn lại, núi Hạo Nhiên vốn nguy nga cứ như vậy biến mất, bọn họ chạy nhanh, giữ được một mạng, chỉ là môn phái ngàn năm, vậy mà...không còn nữa?

Tần Khê và Lạc Viễn Thương lúc này cũng một mực giữ im lặng.

Chỉ có Doãn Xuy Tuyết cầm kiếm mím môi, cắn răng, thân hình phát run, y phục xinh đẹp dán cả lên người hắn, cực kỳ tức giận —— Đường Thời, tên tiện nhân này!

Chẳng qua Đường Thời căn bản không chú ý tới hắn, y đang nhìn tinh khí trắng như tuyết đang toát ra từ trong khe nứt...Đây là... Núi hồn địa mạch!

Núi không còn, núi hồn địa mạch cũng không còn chỗ ký thân liền ngưng tụ lại, ánh mắt Đường Thời dừng trên đó thật lâu.

Y đã xuất ra hai chiêu, linh lực trong cơ thể cũng đã gần khô kiệt, bây giờ nhìn tinh khí bay ra kia cũng không còn bận tâm đến Doãn Xuy Tuyết ngày càng đến gần.

Dù gì cũng đã sống đến trăm ngàn tuổi, ngủ say vài trăm năm, Doãn Xuy Tuyết cảm thấy mình đã là nhân vật cấp bậc lão quái rồi, nhưng vì sao—— vì sao tên ngu ngốc này! Tên ngu ngốc này có thể chọc điên hắn đến trình độ như vậy?

Đối nghịch với hắn ở mười tám cảnh Tiểu Hoang cũng thôi đi, đoạt Mộ Kiếm cũng đã bỏ qua, ít nhất hắn cũng đã cướp lại, nhưng đã nhịn đến không thể nhịn nữa, hắn vừa mới đánh ra một chiêu vạn kiếm quy tông, hàng này ở sau lưng giở trò, hỏa thiêu Chính Khí tông, nhấn chìm núi Hạo Nhiên, làm đến núi lở đất rung, y vậy mà còn dùng sóng đánh hắn!

Nếu như Doãn Xuy Tuyết có thể thô bạo nói tục, hắn nhất định sẽ chém một kiếm lên tên tiện nhân Đường Thời sau đó lại mắng một câu "Cút mẹ ngươi đi."

Đáng tiếc, không thể!

Phong độ, phong độ!

Doãn Xuy Tuyết tức đến mức nội thương, tay nắm kiếm cơ hồ đều run rẩy, lão quái Đại Thừa kỳ ngàn năm chung quy vẫn có chút thói quen kỳ lạ, thói quen kỳ lạ của Doãn Xuy Tuyết chính là hắn yêu sạch sẽ, yêu xinh đẹp, bản thân tên "Xuy Tuyết", kiếm cũng gọi "Xuy Tuyết", môn phái cũng xưng "Xuy Tuyết", vậy mà y dám hắt nước bẩn lên người hắn!

Doãn Xuy Tuyết đến gần Đường Thời, còn chưa kịp động thủ thì chợt nghe Đường Thời phía trước mắng to một tiếng: "Đậu má!"

Hắn chưa đánh cũng chưa kịp mắng đã bị Đường Thời mắng ngược lại!

Doãn Xuy Tuyết giận đến hộc máu, lại không biết Đường Thời không phải đang mắng hắn, mà vì thấy được tình cảnh trước mắt mình.

Y còn đang suy nghĩ núi hồn địa mạch kia sẽ chạy đi đâu, không ngờ đến nó giống như đang lưu luyến gì đó mà xoay vòng một chỗ, bay một hồi vậy mà lại chạy về phía Đường Thời.

Đường Thời nhất thời giống như bị lửa thiêu mông, co giò bỏ chạy, mẹ ơi thứ này không phải đến trả thù chứ?

Đường Thời chạy quá nhanh, giống như hoá thành sao băng, chạy tán loạn trên núi, vừa chạy còn vừa hô lên: " Con mẹ nó ngươi đừng đi theo ta, đừng đi theo lão tử a! Núi Hạo Nhiên không phải lão tử đốt, cũng không phải ta tiêu diệt Chính Khí tông, ngươi đi mà tìm những tên ngốc đang đứng kia! Đậu má—— đừng đi theo nữa!"

...

Mọi người: "..."

Ngươi mới là tên ngốc! Cả nhà ngươi đều là tên ngốc!

Đây là lần đầu tiên bọn họ bị hắt nước bẩn tự nhiên như vậy, có xấu hổ hay không! Đường Thời, tên tiện nhân ngươi còn mặt mũi không hả!

Tần Khê đứng chờ ở đó cũng bị Đường Thời bức điên, rất muốn cao giọng mắng một câu "Ngươi rửa miệng cho sạch sẽ", nhưng bọn họ không giống Đường Thời, bên người còn có vô số môn chúng, không thể tuỳ tiện nói ra những lời như vậy, sao có thể tự hạ thấp thân phận mà nói giống Đường Thời?

Huống chi, còn có khả năng sẽ bị núi hồn địa mạch kia đuổi theo!

Cõi lòng Đường Thời quả thực nóng như lửa đốt, vật nọ cứ đi theo y không tha, như cắn chặt y không chịu nhả ra, y liên tục đuổi nó đi nhưng càng lúc càng không ổn, y tăng tốc thì núi hồn địa mạch cũng tăng tốc theo, y chạy nó cũng chạy, nhất quyết không buông tha.

Đường Thời tăng thêm sức lực, đánh ra một thủ quyết, đánh nó bay ra ngoài.

Nhưng cái tinh khí này giống như con bạch xà, linh hoạt lại cực kỳ dính người, do dù bị đánh bay đi cũng căn bản không tổn thương mảy may.

Thứ này là núi hồn địa mạch, con người vốn không có biện pháp.

Lúc Đường Thời giết Hách Liên Tùng khi đang bàn luận về chính đạo là dựa theo chiêu thức "Thu thổ mạch" của Hành Vân đạo nhân, rút một ít núi hồn địa mạch để đối chiến, nhưng khi núi hồn địa mạnh chân chính xuất hiện trước mặt Đường Thời, quả thật là một hồi ác mộng!

Núi hồn địa mạch, được hình thành nhờ việc hấp thu tinh hoa núi non trong thời gian dài, rất ít khi nó có ý thức, thuộc loại tinh linh, thứ này trưởng thành nhờ vào núi, nếu không có núi...

Đường Thời rất muốn khóc lên, lúc đó vốn không nghĩ tới có được không?

Đùa một chút thôi đã không chịu nổi rồi!

Đường Thời vừa dùng thủ đoạn độc ác phá hủy nơi cư trú của núi hồn địa mạch, núi hồn địa mạch kia xoay quanh một vòng thì phát hiện núi đã bị hủy, cảm giác này giống như ngươi đang ngủ trong nhà kết quả bị người ta trêu đùa đá ngã một cái, ngươi nhìn thật lâu, phát hiện không còn chỗ ngủ, thế nhưng ngươi biết là ai làm nhà ngươi thành như vậy—— mối hận này, đương nhiên phải trả!

Phỏng chừng núi hồn kia nhìn Đường Thời như nhìn kẻ thù giết cha nó, hận không thể thiên đao vạn quả đi?

Cho nên Đường Thời không dám dừng lại.

Nhưng núi hồn địa mạch này chung quy đã là linh vật vạn năm, khi linh khí trong cơ thể Đường Thời khô kiệt trong nháy mắt lập tức đánh vào Đường Thời, y phun ra một búng máu tươi, tinh khí kia chui vào thân thể y, giây lát đã biến mất.

Đường Thời cũng đã sớm không còn khí lực để chạy trốn nữa, còn bị đánh như vậy, nhắm mắt lập tức hôn mê bất tỉnh, thẳng tắp rơi xuống.

Doãn Xuy Tuyết ở xa nhìn thấy, nghĩ muốn vô sỉ chạy đến chém một đao, không giết Đường Thời, hận này khó tiêu!

Nhưng khi Doãn Xuy Tuyết đến gần, thân ảnh Đường Thời đang rơi xuống bỗng nhiên dừng lại, Thị Phi không biết đã xuất hiện từ bao giờ, hắn kéo cổ áo Đường Thời, chắp tay với Doãn Xuy Tuyết, một tay dựng thẳng, tăng y nguyệt sắc lay động theo gió.

Doãn Xuy Tuyết nói: "Ngươi muốn xen vào?"

Thị Phi chỉ khoác tay, cũng không biết dùng cách nào đã thu hồi Xuy Tuyết kiếm trong tay Đường Thời, vẻ mặt không hề tiếc rẻ mà ném cho Doãn Xuy Tuyết: "Vật quy nguyên chủ."

Doãn Xuy Tuyết hơi kinh ngạc nhìn về phía Thị Phi, lại nắm chặt thanh kiếm kia , "Đa tạ."

Thị Phi xoay người dẫn theo Đường Thời rất nhanh rời đi, lại đứng ở một chỗ trên vách núi.

Đường Thời hôn mê cũng không sâu, hiện tại đã mất hết linh lực, liền mắng: "Xuy Tuyết kiếm của lão tử, con mẹ ngươi —— "

"Phịch" một tiếng, Thị Phi buông lỏng tay, ném Đường Thời lên sườn núi, quẳng sang một bên, Đường Thời đau đến nói không ra lời, trong lòng mắng Thị Phi đến máu chảy đầy đầu, lại nhìn vẻ mặt đạm mạc của Thị Phi thì không dám mắng nữa, phẫn nộ ngậm miệng lại.

_____

[] Dịch nghĩa:

Tháng tám mặt nước hồ bằng phẳng
Trời nước hỗn hợp một tầng không hư
Thuỷ khí nung đúc đầm Vân Mộng
Sóng hồ lay động thành Nhạc Dương
Muốn vượt hồ mà không có thuyền chèo
Ngồi yên thì thẹn thùng với thánh hiền
Ngồi xem những người buông câu
Chỉ trơ trơ hâm mộ cái thú câu được cá

[*] Động Đình hồ ở Nhạc Châu phủ cùng với hồ Thanh Thảo ở gần vùng có đầm Vân Mộng. Trương thừa tướng tức Trương Cửu Linh, làm đồng bình chương sự (tức cùng làm thừa tướng với Lý Lâm Phủ) cho Đường Huyền Tông.

Editor:
Chương sau là có đường của hai bạn nhỏ rồi~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play