Sơn môn Chính Khí tông, tâm pháp tu luyện là "Hạo Nhiên Chính Khí", Vu Bách Thành là hữu hộ pháp của Chính Khí tông đã có tu vi Kim Đan trung kỳ, hắn dừng lại ở cảnh giới này rất nhiều năm, trong Chính Khí tông Ôn Oánh chính là đệ tử nội môn mà hắn đắc ý nhất, mà Đường Thời, là tà ma ngoại đạo giết đệ tử của hắn ——
Vu Bách Thành trong lòng cực kỳ tức giận, vì vậy kiếm hắn đánh ra, là tâm pháp "Hạo Nhiên Chính Khí", bên trong có chín thanh kiếm, mỗi kiếm đều có uy lực cực lớn, bây giờ hắn muốn chém chết tên rảnh con trước mắt bằng thanh kiếm này, muốn y máu tươi chảy dài đền mạng cho Ôn Oánh!
Thu nhận được một đệ tử hợp ý thật không dễ dàng, huống chi Ôn Oánh còn là một cô nương nhu thuận hiểu chuyện như vậy? Bây giờ Đường Thời mạc danh kỳ diệu xuất hiện ở Chính Khí tông, cho dù nghĩ như thế nào, cũng biết nhất định là không có ý tốt!
Giết—— giết Đường Thời...
Giết? Giết ai?
Trong lòng Đường Thời cũng tràn ngập sát ý, vô duyên vô cớ trên vai bị đâm một kiếm, mặc dù tu sĩ có năng lực khôi phục kinh người, nhưng giờ máu cũng chảy ồ ạt. Kiếm của Vu Bách Thành cũng không quá lợi hại, chỉ chém một nhát lên người y mà máu tươi đã chảy không ngừng, nhìn qua cực kỳ đáng sợ. Đường Thời hận đến nghiến răng, đám đạo sĩ thúi Chính Khí tông trời sinh là để đối phó mình.
Nhìn thấy kiếm ngưng tụ hàng vạn hàng nghìn linh lực của Vu Bách Thành đánh đến, kinh mạch trên người y còn đang trong thời điểm hấp thụ linh lực, chỉ có thể nỗ lực nhấc Trảm Lâu Lan, đón đỡ kiếm khí của hắn, lại bởi vì linh lực bản thân không đủ, trước đó còn bị một kiếm xuyên qua bả vai, bản thân giờ cũng không bằng Vu Bách Thành, bên môi lần nữa chảy ra máu tươi.
Nhưng Đường Thời nhất quyết không để ý, tạm thời rơi xuống hạ phong thì làm sao? Y vẫn muốn giết ——
Đường Thời ỷ vào trường kiếm Trảm Lâu Lan của mình cấp bậc tương đối cao, nâng kiếm lên, lúc đối phương đánh về phía mình thì trực tiếp lấn tới, cầm Trản Lâu Lan giống như cầm đao điên cuồng chém lung tung. Quả thật hung hãn không ngừng, Đường Thời chém đến vui vẻ thanh thoát, khí thế liên tục tăng lên, Vu Bách Thành cũng rất không cam tâm, nhưng đao kiếm đánh chém liên tục khiến lòng bàn tay hắn run lên.
Vu Bách Thành cũng nhận ra y cũng ở cảnh giới Kim Đan trung kỳ, nhưng đã đã mất đi tiên cơ, mà hiện tại còn bị thương, cũng chớ trách Vu Bách Thành hắn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đạo lý thừa dịp ngươi bệnh muốn mạng của ngươi, mọi người đều hiểu được.
"Có ý tứ."
Gia hỏa này thật sự đi tới nơi nào cũng có thể kéo theo cừu hận, ánh mắt Doãn Xuy Tuyết có chút kỳ lạ, sờ sờ cằm, có cảm giác như món đồ mà hắn quen thuộc đã trở lại...
Hữu hộ pháp Vu Bách Thành của Chính Khí tông đã đối đầu với Đường Thời, còn lại bên này chưởng môn Hách Liên Tùng cùng đã bị Doãn Xuy Tuyết chặt đứt một cánh tay, còn Hách Liên Hướng không có người đối phó, tình hình chiến đấu phía sau núi rất kịch liệt, hai người ở giữa không trung là ngươi đánh ta lui, ngoại trừ chưởng môn còn có Khâu Phong là người có tu vi cao nhất, cũng đã chuẩn bị động thủ với Doãn Xuy Tuyết.
Nhưng khiến người ta không ngờ hơn là, Khâu Phong trưởng lão muốn trực tiếp giết Doãn Xuy Tuyết, Doãn Xuy Tuyết lại không thèm nhìn hắn một cái, nhắm thẳng đến chưởng môn Hách Liên Tùng.
Hách Liên Tùng nghĩ Doãn Xuy Tuyết này lá gan cũng thật lớn, thật sự cho rằng Chính Khí tông hắn dễ dàng đối phó? Hét to một tiếng "Hạo Nhiên Chính Khí", rồi sau đó rút kiếm chiến đấu kịch liệt.
Trong tay Doãn Xuy Tuyết là kiếm Hiên Viên Linh, mặc dù không thuận tay bằng thanh kiếm năm xưa của hắn, nhưng cấp bậc cũng tương đối cao.
Hắn phi thân lên, xuất kiếm ra, một kiếm quang hoá thành ảo ảnh ba thanh kiếm đồng thời chém về phía Hách Liên Tùng. Vẻ mặt Hách Liên Tùng đen lại, miệng thì thào một câu gì đó, cũng đã nhìn thấy ánh sáng xanh đầy trời, khí xanh chuyển động bao trùm quanh thân kiếm, sau đó hai kiếm chạm vào nhau, hai người bay ngược trở về.
Cảnh giới của Hách Liên Tùng và Doãn Xuy Tuyết ngang nhau, bản thân cũng không kém đối phương bao nhiêu, kết quả như thế tựa hồ cũng có thể đoán được. Nhưng người khác cho rằng Doãn Xuy Tuyết là một người bình thường, kỳ thật bản thân Doãn Xuy Tuyết cũng chẳng phải người thường.
Mấy ngàn năm trước hắn đã là tu sĩ Đại Thừa kỳ, đại lục Linh Xu qua mấy ngàn năm cũng đã thay đổi rất nhiều, nhiều đồ vật bị thất truyền, nhưng hắn vẫn còn biết.
Hoài niệm về ba ngàn năm trước, ánh mắt Doãn Xuy Tuyết trở nên tang thương, nhìn Hách Liên Tùng nói: "Gừng càng già càng cay, ngươi không hiểu..."
Trong tay hắn thanh kiếm Côn Lôn bỗng nhiên biến mất, có một cái ảo ảnh, ngưng tụ sau lưng.
Nếu là Đường Thời, thì có thể nhìn thấu sâu cạn một chiêu này. Lúc trước y cùng Doãn Xuy Tuyết đấu pháp cũng đã thấy tiện nhân kia dùng chiêu đó.
Chẳng qua bây giờ Đường Thời rất bận, một cước đá Vu Bách Thành xuống nước, còn muốn hạ xuống tiếp tục ngược đãi người ta, kỳ thật cũng không phải thực lực của Đường Thời vượt xa Vu Bách Thành, mà bởi vì Đường Thời cực kỳ tức giận, lực công kích tăng lên rất nhiều.
Vu Bách Thành không ngờ được lực công kích của Đường Thời sẽ bùng nổ mãnh liệt như vậy, cho nên bị đánh đến trở tay không kịp, lát sau cũng kịp phản ứng, lực công kích và kinh nghiệm của tu sĩ Kim Đan kỳ rất đáng sợ. Dù sao thời gian Đường Thời tu đạo không lâu, sau đó cũng đã bị khống chế ngược lại.
Cũng chính lúc này, lực công kích của Đường Thời cũng bắt đầu quay về theo linh lực khôi phục.
Vũ khí lợi hại nhất của y, không phải Trảm Lâu Lan trong tay, cũng không phải linh đan pháp bảo, mà là Trùng nhị bảo giám với Phong Nguyệt thần bút!
Chiến đấu vừa mới nghiêng về một bên lại lần nữa biến thành giằng co giữa hai bên, hiện giờ Đường Thời còn chưa tìm được cơ hội mở ra Trùng nhị bảo giám, y hiện tại là Kim Đan trung kỳ, cảnh giới Kim Đan kỳ có thể mở ra tổng cộng bảy bài thơ, khi vừa đạt được Kim Đan kỳ, Đường Thời mở ba bài, bây giờ y còn bốn bài thơ.
Nếu chia đều ra, bản thân đạt đến Kim Đan trung kỳ có thể lật một lần, đến Kim Đan hậu kỳ lại lật một lần, mỗi một lần là hai bài thơ.
Hiện tại Đường Thời suy nghĩ, mình có thể lật ra bài thơ nào.
Điều xấu cũng ở chỗ này, Vu Bách Thành trước mắt bắt đầu tâm thần mất trí mà công kích, y căn bản không có cơ hội lật sách, biện pháp duy nhất của y là khiến hắn trọng thương, cho bản thân thời gian thở dốc.
Nhưng mà thực lực đều ngang nhau, làm sao mới có thể khiến người này trọng thương? Việc này cần có kỹ thuật đó!
Lần này dù sao cũng là đánh hội đồng, người ra tay động thủ cũng không phải ít, cũng không chỉ là một mình Đường Thời chiến đấu.
Tần Khê nhìn Đường Thời bên đó lâm vào khổ chiến, lúc này vô ý cung cấp cho Đường Thời một cơ hội.
Hách Liên Hướng trước đó chiến đấu với Doãn Xuy Tuyết đã bị chặt đứt một cánh tay, cũng chính là đạo lữ song tu của Đường Uyển, bây giờ bị Tần Khê ngăn chặn.
Tần Khê là người như thế nào? Trước kia có thể ở sau lưng Đường Thời một kiếm giết tiểu sư muội đồng môn Tuyết Hoàn, còn điềm nhiên coi như không có việc gì thả Đường Thời đi. Tâm cơ rất sâu, những người của Chính Khí tông căn bản không thể so sánh được.
Hắn nhấc kiếm đánh về phía Hách Liên Hướng, cũng cảm thấy được đối phương đánh rất phí sức.
"Bị chặt đứt một cánh tay, có phải cảm thấy bản thân không bằng trước hay không?" Tần Khê chém một kiếm nhằm vào cổ họng của hắn, bị Hách Liên Hướng tránh được.
Hôm nay Hách Liên Hướng liên tục chịu nhục, ánh mắt sớm đã đỏ ngầu, " Chính Khí tông chúng ta đối đãi với Thiên Hải sơn các người cũng không tệ, các ngươi lấy oán trả ơn, có ý gì vậy?"
"Cá lớn nuốt cá bé, các ngươi đối đãi tốt với chúng ta khi nào nha." Giọng của Tần Khê hơi uể oải, cười đến khoa trương, "Thiên Hải sơn không có giá trị lợi dụng, các ngươi dựa vào cái gì đối tốt với chúng ta? Đừng nói mấy lời vô dụng này nữa, hôm nay ngươi nằm lại chỗ này mới là chuyện tốt."
Hách Liên Hướng cười lạnh một tiếng, chỉ nói hắn: Nằm mơ.
Mặc dù đã bị chặt đứt một tay, hắn cũng là Kim Đan trung kỳ !
Lúc này Kim đan trong cơ thể Hách Liên Hướng điên cuồng xoay tròn, thậm chí còn muốn hoá thành chất lỏng màu vàng, nhìn qua thật sự rất đáng sợ.
Tần Khê chỉ vừa thấy đã biết hắn đang thiêu đốt tu vi của bản thân, thề sống chết bảo vệ Chính Khí tông.
Chấp mê bất ngộ còn muốn ngu xuẩn tự tìm đường chết.
Kỳ thật Tần Khê luôn khinh thường Chính Khí tông, cũng coi thường Thiên Hải sơn, chẳng qua hắn sống ở Thiên Hải sơn, cũng không thể tự nhiên đi đến nơi khác. Cho nên kế hoạch mà Tần Khê thực hiện cũng không khác gì Lạc Viễn Thương, hắn muốn nắm giữ thế lực của môn phái trong tay mình, nắm giữ những lão già đó trong tay, nếu không thì sẽ rất khó khống chế, xảy ra biến hoá, thật sự không thể chờ được đến lúc thực lực của mình tăng lên, giết chết từng tên một —— Tần Khê chưa bao giờ là người hiền lành.
Đối đãi với các đồng môn ở Thiên Hải sơn còn dùng thủ đoạn độc ác vô tình, lại càng không nói đến người của Chính Khí tông.
" Kiếm quang lay động!"
Hách Liên Hướng khẽ quát một tiếng, cổ tay xoay chuyển, cầm một thanh kiếm, bay thẳng đến trước mặt Tần Khê.
Một kiếm này tốc độ cực nhanh, không thể thấy rõ được, khiến người ta hoa mắt, mạnh mẽ vọt tới trước mặt Tần Khê, Tần Khê vậy mà cũng hoảng sợ một chút.
Nhưng Tần Khê cũng đã trải qua rất nhiều trận chiến, cho dù gặp phải tình thế nguy hiểm cũng mặt không biến sắc, chỉ cười nói: "Xem ra lô đỉnh của Đường Uyển quả nhiên có hiệu quả, từ khi ngươi cùng nàng kết thành đạo lữ song tu, tu vi tăng lên không ít đó. Không biết tư vị như thế nào?"
Hách Liên Hướng hận hắn nói không lựa lời, kiếm trên tay càng không lưu tình, chiêu chiêu đoạt mệnh.
"Tần Khê ngươi là tiểu nhân vô sỉ!"
Tiếng hô ngượng nghịu này, rơi vào trong tai mọi người, quay đầu nhìn lại, không phải Đường Uyển thì còn ai?
Đường Uyển cũng là người của Đường gia, chẳng qua nàng xuất thân đã là con của vợ cả, còn rất được Chính Khí tông xem trọng, bây giờ gả cho Hách Liên Hướng ở Chính Khí tông, cũng là một chuyện lạ. Dù sao trước kia nói muốn song tu cùng Hách Liên Vũ Dạ, kết quả Hách Liên Vũ Dạ chết không minh bạch, sau đó được gả cho Tả hộ pháp Hách Liên Hướng của Chính Khí tông.
Hách Liên Vũ Dạ thực chất là chất tử[1]của Hách Liên Hướng, nói cách khác Đường Uyển vốn phải gả cho chất tử, hiện tại lại gả cho thúc thúc của hắn.
[1] Chất tử: Ở đây ám chỉ cháu trai.
Ở thế giới thật, đây là chuyện khó mà tin nổi, nhưng mà ở đây, cũng là chuyện người khác dễ dàng tiếp nhận.
Dù sao —— Đường Uyển cũng là một lô đỉnh cực phẩm.
Luôn có một số người thể chất đặc biệt thích hợp để song tu, đạo gia có âm dương điều hòa, nam tử là dương, nữ tử là âm, âm dương cùng hỗ trợ lẫn nhau, kết quả của việc âm dương tương giao là Thái Cực, cho nên trong đạo tu phương pháp song tu rất thịnh hành.
Người bình thường trong thân thể đều có âm dương, nữ tử không phải chỉ có âm mà không có dương, mà bởi vì nữ tử âm nhiều hơn dương, mà nam tử thì ngược lại, cho nên hai bên trung hoà lẫn nhau.
Nhưng cũng có người thể chất khác biệt, giống như Đường Uyển, là thể chất thuần âm khó gặp, lô đỉnh tốt nhất trong truyền thuyết.
Bởi thế khi Đường Uyển vừa mới thành niên, Chính Khí tông cũng đã phái người đến, muốn cho Đường Uyển đến Chính Khí tông.
Dạng lô đỉnh này, dùng một lần thì thiếu một lần.
Mà bây giờ, Đường Uyển đã trở thành đạo lữ song tu với Hách Liên Hướng, hiện tại cũng là tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, liền giơ kiếm đâm tới, Hách Liên Hướng trong lòng vui mừng, hai người nếu ở cùng một chỗ, có thể song kiếm hợp bích biểu diễn tâm pháp " Hạo Nhiên Chính Khí".
" Đến đúng lúc lắm!" Hắn cười to một tiếng, xoay người trở về chuyên tâm đối phó Tần Khê.
Tần Khê cổ quái mỉm cười: "Đương nhiên là tới kịp lúc —— "
Không chỉ kịp lúc, mà còn rất tốt.
Vang lên một tiếng "Phốc", là thanh âm mũi kiếm xuyên qua thân thể người, còn có thể mơ hồ nghe thấy thân kiếm đâm vào xương cốt, khiến người ta ớn lạnh không thôi.
Tần Khê nhướng mày, nhún vai, "Thật xin lỗi."
Hách Liên Hướng ánh mắt khó tin nhìn thanh kiếm trên người mình, kiếm kia căn bản không dính lấy một giọt máu nào, thật lạnh, khiến thân thể và tâm hắn cũng lạnh theo.
Hắn ngước mắt lên, nhìn sang người bên cạnh mình, thanh kiếm đã phóng kia nhằm vào Đường Uyển phía sau, đáy mắt phát đau vạn phần: "Uyển nhi —— "
Tần Khê dưới ánh mắt của Hách Liên Hướng, đâm vào bả vai Đường Uyển, liền ôm nàng vào trong ngực của mình, "Ôi, Đường Uyển sư muội vĩnh viễn là cô nương khiến người ta khó thể nào quên, muội xem người này, sắp chết rồi còn gọi muội ôn nhu như vậy nha..."
Đường Uyển đẩy tay hắn ra, hừ lạnh một tiếng: "Xú nam nhân, cách xa ta một chút."
"Được được được ——" Tần Khê giơ hai tay mình lên, tiếp tục nhún vai, đi đến trước người Hách Liên Hướng, tay đánh ra một thủ quyết, đã nắm trường kiếm của mình trong tay, giữa lúc thanh âm của Hách Liên Hướng thống khổ gào thét cũng đã chém rơi đầu hắn, máu tươi nóng hổi bắn lên mặt, văng đầy trời, cực kỳ chói mắt——
Chính Khí tông còn có bốn tu sĩ Kim Đan kỳ, người đầu tiên, Hách Liên Hướng —— ngã xuống!
"Hướng nhi! ! !"
Hách Liên Tùng đang giao chiến với Doãn Xuy Tuyết bên kia bỗng nhiên thống khổ kêu hô, đã nhìn thấy ái đồ mà ông thương yêu đầu một nơi thân một nẻo, mà hung thủ Tần Khê lại còn đang cầm đầu của hắn đánh giá gì đó.
Điều Doãn Xuy Tuyết chán ghét nhất là người khác khi đang giao chiến với mình còn đi suy nghĩ việc khác, hắn là một người rất cần cảm giác tồn tại. Xuất kiếm, cũng kéo theo gió tuyết, Côn Lôn tuyết rơi đầy khắp núi, ánh mắt của hắn trở nên băng lãnh mà vô tình, mang theo cay nghiệt: "Ta cảm thấy, ngươi cần phải biết, đối thủ của ngươi là ta —— "
Không, kỳ thật Hách Liên Tùng không có tư cách trở thành đối thủ của hắn.
Hiện tại Doãn Xuy Tuyết cảm thấy bản thân rất mất giá, hắn đã từng là tu sĩ Đại Thừa kỳ, vậy mà lúc này ở đây cùng một đám tiểu bối phân cao thấp, thật sự khiến người ta câm nín.
Hách Liên Tùng không có biện pháp đi qua, Tần Khê nhìn hắn huýt sáo một tiếng, vừa nhấc lông mày, nhìn phía sau núi Đường Thời đang khổ chiến cùng Vu Bách Thành, liền giương giọng hô: "Đường Thời sư đệ, ta đến trợ giúp ngươi một tay!"
Dứt lời, hắn cầm cái đầu trên tay, hung hăng mà ném ra ngoài, mang theo khí kình bạo phát, thế là thẳng tắp đánh lên trên lưng Vu Bách Thành, linh lực đang vận chuyển trong cơ thể đối phương bị quấy rầy, Vu Bách Thành phun ra một ngụm máu tươi, liền ngã xuống.
Đường Thời cho tới bây giờ không cảm thấy Tần Khê đáng yêu chỗ nào, chỉ cảm thấy da mặt hắn thật dày, trong lòng cho dù mừng như điên, lại cắn răng nở nụ cười...
Thừa dịp Vu Bách Thành rơi xuống đất, Đường Thời liền nhanh chóng giương tay trái ra, khoảnh khắc Trùng nhị bảo giám xuất hiện trong tay y, Doãn Xuy Tuyết bên kia cũng cười.
Tần Khê hiện tại đã giết đủ người, cũng khoanh tay đứng sang một bên xem náo nhiệt, hắn thậm chí còn chào hỏi Doãn Xuy Tuyết và Lạc Viễn Thương, nói: "Đừng đánh nữa, tên kia đã được giải phóng, mau đến xem náo nhiệt!"
Vô số đệ tử của Chính Khí tông tức giận đến hộc máu, con mẹ nó còn có thể làm như vậy sao?
Trải qua trận chiến ở mười tám cảnh Tiểu Hoang tất cả mọi người đều biết, quyển sách kia của Đường Thời là vũ khí lợi hại nhất, tuy rằng tựa hồ không phải pháp bảo chân thực, giống như một quyển linh thuật, nhưng thứ này có uy lực cực lớn. Hai người Tần Khê, Doãn Xuy Tuyết đã từng thảo luận về Trùng nhị bảo giám của Đường Thời, chẳng qua không có kết quả gì, Doãn Xuy Tuyết đã từng nói, có thể đoạt được đồ vật của y nhìn một chút, nhưng Tần Khê nói bọn họ không thật sự có bản lĩnh khiến Đường Thời giao thứ này ra, cũng chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
Vừa lúc Doãn Xuy Tuyết bên này cũng đã đánh đến mệt, hắn là một người thích ngồi xem ngư ông đắc lợi, nếu bây giờ Đường Thời giết Vu Bách Thành, lập tức sẽ bị trả thù, huống chi —— bọn họ thấy, Đường Thời là một tên gia hỏa chuyên kéo cừu hận, đoán chừng đánh không đến năm ba câu đã có thể khiến người ta hận nghiến răng.
Kỳ thật tuy rằng y đánh nhau rất lợi hại, nhưng bọn họ cảm thấy y mở miệng mới thật là tiện.
Lúc không động thủ còn đoán không ra, vừa động thủ thì miệng của y lại giống như mở van nước, lời nói ra có thể khiến người ta tức chết. Người này vừa xuất thủ tựa hồ sẽ lâm vào trạng thái cố chấp cuồng nhiệt, Doãn Xuy Tuyết nhớ rất rõ trước kia, có người xem việc này là —— Thiên phú chiến đấu.
Không hề nghi ngờ, Đường Thời là một tên rất có thiên phú chiến đấu.
Chỉ cần đánh không chết thì còn đứng dậy được, chỉ cần đứng lên được thì còn có thể đánh tiếp, chỉ cần đánh tiếp được thì sẽ không dừng lại.
Cảnh giới cao nhất của tiện nhân, chính là nói Đường Thời đi?
Tần Khê không chút để ý mà gọi mọi người đến, Khâu Phong và Hách Liên Tùng của Chính Khí tông đều có chút không kịp phản ứng, muốn xông lên tiếp tục giao chiến, lúc này lại cảm giác phía sau lưng mình chấn động khác thường.
Tần Khê thừa dịp lúc bọn họ xoay người sang chỗ khác, liền nói với thuộc hạ mà mình mang theo: "Để bọn họ bày trận."
Dù sao ba môn phái bọn hắn hợp lại cao thủ Kim Đan kỳ cũng có không ít, giữ lại một hai môn phái cũng được, bọn họ vây xem Đường Thời chỉ là thứ yếu, quan trọng hơn là khiến Chính Khí tông tin tưởng biểu hiện giả dối này.
Thực tế, Tần Khê đã phái người đi bày trận.
Tần Khê quay đầu nhìn thoáng qua, Thị Phi còn đứng ở dưới tàng cây.
Doãn Xuy Tuyết đè thấp thanh âm, tựa như không có việc gì hỏi: "Hòa thượng kia sẽ không làm hỏng chuyện chứ?"
"Ta đã phái người đi bày trận thiêu hủy Chính Khí tông... Hiện tại Đường Thời đang đánh ở bên kia, nên hắn cũng sẽ không nhúng tay." Đường Thời không chỉ là tấm gỗ, mà còn là biện pháp tốt để khắc chế Thị Phi. Hai người này đồng thời xuất hiện ở Đông Sơn, nhìn qua quan hệ cũng không tệ, ít nhất cũng muốn hợp tác, Thị Phi là người xuất gia, không nhúng tay vào tranh đấu giữa các môn phái, đây là quy củ, nhưng Đường Thời thì khác, y là người ngoài.
"Hắn không ra tay, thì sẽ không có chuyện gì."
Doãn Xuy Tuyết thu hồi ánh mắt, nhím môi, cười một tiếng.
Vì vậy bây giờ có thể chuyên tâm mà vây xem tên Đường Thời nằm không cũng trúng đạn.
Một người hễ cứ ra ngoài là gặp chuyện, thậm chí chuyện gặp phải đều là chuyện xui xẻo, còn là một đạo tu thiện lương liên tục nằm không cũng trúng đạn, Đường Thời cảm thấy lão thiên gia đối với mình không công bằng, cho nên Vu Bách Thành nhất định phải chết.
—— Tốt lắm, lúc này Đường Thời có chút hưng phấn, đầu óc vặn vẹo một chút, có cảm giác ăn khớp kiểu thần.
Y lúc này đã mở ra Trùng nhị bảo giám.
Phía trước trực tiếp bỏ qua, Đường Thời đối với Trùng nhị bảo giám cực kỳ quen thuộc, không cần nghĩ, cũng không cần đếm thử, trực tiếp lật đến trang sách phù hợp ——
Đây là bài thơ thứ mười ba của y ——
Đường Thời vừa thấy đã ngơ ngác.
Đậu má, làm sao bỗng nhiên biến thành Tống từ ?
Chuyển biến này quá nhanh, khiến ta cảm thấy có chút chịu không nổi nha!
Vẻ mặt của Đường Thời khiến mọi người xung quanh suy đoán, y rốt cuộc nhìn thấy gì.
Nhưng chính y cũng cảm thấy đau trứng, thơ từ có chỗ tương đồng, nhưng thể loại lại là hạn chế khá lớn, Đường Thời trước kia mở ra đều là thơ ngụ ngôn hoặc thơ thất ngôn, luật thơ có không ít, nhưng mà bây giờ y nhìn thấy cái gì đây?
—— Tống từ.
Cũng được gọi là "Trường đoản cú"[2] đại khái có thể nói là từ thơ biến hóa mà thành, số lượng từ ngữ của mỗi câu thơ giống nhau, cái này là điều hạn chế, mà nếu đã được gọi là "Trường đoản cú", kiểu cách tổ chức câu từ tương đối tự do, chẳng qua tên điệu và cách thức gieo vần khác nhau, nhìn chung vẫn có dàn khung.
[2]" Trường đoản cú": là một thể thơ
Thơ trong thơ Đường rất đông đảo, Đường Thời xem qua tất cả các bài thơ, uyển chuyển hàm xúc hay hào phóng trữ tình trào phúng đều có, thơ Tống từ chiếm tương đối ít.
Phần lớn từ ngữ, có thể chia làm hai loại khác nhau: Uyển chuyển hàm xúc và hào phóng.
Dù sao cũng được viết khi Đường triều thịnh thế, Tống từ ở trong núi sông biến ảo—— ban đầu là lưu hành kiểu văn phong hào phóng, về sau lưu hành là kiểu uyển chuyện hàm xúc lại thấm đẫm đau thương.
Phân loại đại khái là như vậy, dù sao ở mỗi nơi mỗi khác biệt, chẳng qua dựa theo thời đại bối cảnh phân tích một chút đại khái cũng không sai.
Đường Thời vừa rồi là bị kiểu thơ mới này làm hoảng sợ.
Quyển Trùng nhị bảo giám này dùng để giám định và thưởng thức cổ văn, có thơ, đương nhiên cũng sẽ có từ, cho nên hiện tại xuất hiện từ gì, cũng không nên kinh ngạc.
Vận khí của y khá tốt—— bài thơ này là dùng văn phong hào phóng.
Có thể bởi vì y là học tra, Đường Thời luôn luôn cảm thấy thơ từ uyển chuyển hàm xúc lực sát thương không đủ lớn, có tính uy hiếp, nhưng hiệu quả không đủ khí phách.
Thơ từ uyển chuyển hàm xúc thích hợp để Đường Thời làm sách bán lấy tiền, thơ từ hào phóng mới thích hợp cho Đường Thời dùng để giết người.
Y chưa đến cảnh giới đó, nên không có cách nào hiểu hết chân ý trong đó, nhưng cũng không quan trọng.
Hai bên đều để giết người, có gì khác nhau sao?
Đông sườn như núi, khá là nổi danh, hào phóng.
《 Thuỷ điệu ca đầu - Hoàng Châu Khoái Tai đình tặng Trương Ác Thuyên 》
" Lạc nhật tú lâm quyển,
Đình hạ thuỷ liên không.
Tri quân vị ngã,
Tân tác song hộ thấp thanh hồng.
Trường ký bình sơn đường thượng,
Kỳ chẩm Giang Nam yên vũ,
Diểu diểu một cô hồng.
Nhận đắc tuý ông ngữ,
Sơn sắc hữu vô trung.
Nhất thiên khoảnh,
Đô kính phù,
Đảo bích phong.
Hốt nhiên lãng khởi,
Hân vũ nhất diệp bạch đầu ông.
Kham tiếu Lan đài công tử,
Vị giải Trang Sinh thiên lại,
Cương đạo hữu thư hùng.
Nhất điểm hạo nhiên khí,
Thiên lý khoái tai phong."
Trương Ác Thuyên tức Trương Mộng Đắc.
[3] Dịch thơ:
" Khi chiều xuống vén rèm ngắm cảnh
Nước liền trời lấp lánh bên đình
Vì tôi anh đã làm song mới
Dưới mây hồng nhà mấp mé nước xanh
Còn nhớ mãi vách nhà trên núi
Nghiêng gối nhìn mây khói Giang Nam
Đợt sóng xa cánh hồng chìm nổi
Tiếng ông say còn đấy vọng vang
Như có như không núi sắc xanh lam
Ngàn khoảnh khắc biển bằng bỗng nổi
Ngọn bích phong lộn đảo treo nghiêng
Sóng ba đào bạc đầu cao vội
Nhảy múa hân hoan gào thét uy quyền
Khá cười cho Lan Đài công tử
Chịu thua hơi sáo mạnh Trang Sinh
Khí hạo nhiên mỗi lần giận dữ
Ngàn dặm reo gió bão Khoái Tai đình.
Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh."
( Thuỷ điệu ca đầu - Đình Khoái Tai ở Hoàng Châu tặng Trương Ác Thuyên )
Đang lúc đánh nhau mành chỉ treo chuông, Đường Thời vậy mà đi đọc sách?
Việc này hiển nhiên khiến người khác cảm thấy cổ quái.
Thật sự Đường Thời cũng bị Trùng nhị bảo giám bức điên rồi, ông trời ơi —— nếu y là học bá, khi nhìn thấy bài thơ này căn bản sẽ không đau đầu, sẽ mừng như điên đó? Nhưng cố tình y là một tên học tra.
Mẹ ơi, nhiều ý tưởng như vậy, loạn muốn chết!
Tinh thần lực của y hiện giờ đã lớn đến mức xem qua là nhớ, mặc kệ có xem hiểu hay không, cũng đã không có cơ hội nghĩ nhiều như vậy, chỉ có thể dùng tinh thần lực của bản thân mà đem ý tưởng trong đó miêu tả ra, hiểu rõ chân ý bên trong.
Tinh thần lực của tu sĩ dù sao cũng không giống người phàm, ngay lúc Vu Bách Thành từ dưới nước xoay người nhảy lên, Đường Thời cũng đã diễn giải được một phần ba bài thơ, thân ảnh đứng ở giữa không trung, hai mắt tỏa ra kim quang, tựa hồ căn bản không có chú ý tới bản thân đã vây vào tình thế nguy hiểm.
Vu Bách Thành không biết Đường Thời đang làm cái gì, trong tay hắn cầm theo đầu của Hách Liên Hướng, căm hận đến phát cuồng, "Yêu nghiệt, những người kinh tài tuyệt diễm của Chính Khí tông ta đều bị ngươi làm hại, hôm nay không giết ngươi, khó có thể làm nguôi mối hận trong lòng ta!"
Chỉ tiếc, Đường Thời ngày thường miệng tiện lúc này không có thời gian phản ứng hắn.
Mặt trời lặn sau rừng cây, mây hồng dưới nước dập dờn bồng bềnh, xa xa sóng nước xô vào nhau, vì thế hồi ức kia tựa như ảo mộng mây khói chốn Giang Nam, mờ ảo vô cùng, cánh hồng chìm nổi...
Đường Thời cố hết sức dung nhập các ý cảnh lại, lại cảm thấy không được trôi chảy.
Bên môi y liên tục chảy ra máu tươi, mọi người ở xa nhìn qua, cũng có chút không bình thường.
"Sao ta cảm thấy Đường Thời bây giờ đối phó có chút khó khăn..." Tần Khê cau mày, nhìn những người phía dưới đang trong tiếng chiêng rùm beng mà bày trận, lại thu hồi ánh mắt của mình, hỏi một câu.
Không chỉ hắn, Doãn Xuy Tuyết cũng có cảm giác như thế, nhưng sống chết của Đường Thời không quan hệ gì đến hắn, cho nên cũng chỉ khoanh tay đứng bên cạnh.
Chỉ có Lạc Viễn Thương nói: " Y từ trong hắc đàm đi ra, có phải bên trong xảy ra chuyện gì không, Doãn lâu chủ?"
"Ta đây cũng không biết."
Doãn Xuy Tuyết khẩu khí nhàn nhạt.
Có thể là đang bày mưu ẩm hiểm gì đó? Một đám vốn nên chiến đấu kịch liệt lúc này đứng ở đây nhìn người ta troll mình, giãy dụa đến sắp chết.
Doãn Xuy Tuyết lại nói: "Nếu Đường Thời gặp chuyện nguy hiểm, hòa thượng kia ước chừng sẽ ra tay, hắn vẫn đứng yên đó, chúng ta cũng không cần giúp đỡ."
Lúc trước ở mười tám cảnh Tiểu Hoang, mọi người đuổi giết Đường Thời, muốn bước qua Thị Phi, hắn lại cố tình tránh đường, còn giúp Đường Thời ngăn trở mọi người, nếu nói giữa hai người này không có chuyện gì, Doãn Xuy Tuyết tuyệt đối không tin.
Trên người hoà thượng kia rất kỳ lạ, chỉ là hiện tại Doãn Xuy Tuyết còn không dám tùy tiện xem xét mà thôi.
Đối với người của Tiểu Tự Tại Thiên, nhất định phải thận trọng, thận trọng, lại thận trọng.
Thị Phi đứng ở một bên, rất lâu không hề động đậy, tăng bào nguyệt sắc tránh xa chém giết, cũng hình như không có từ bi, thân nhập ma, tâm tại phật, đối với trận chiến đầy máu tươi vẫn một mực lãnh đạm.
Tiểu Tự Tại Thiên có quy tắc, có một vài chuyện không thể nhúng tay.
Huống hồ, Thị Phi lúc này cũng vô pháp nhúng tay.
Hắn nhìn Đường Thời, Đường Thời lại nhìn quyển sách trong tay y.
Bây giờ ba tu sĩ Kim Đan kỳ của Chính Khí tông đã hội tụ đầy đủ, Vu Bách Thành phẫn nộ không thôi, sớm đã tiến lên trước, muốn thừa cơ hội này một kiếm chém Đường Thời.
"Thiên địa chính khí thức!"
Kéo kiếm, kiếm khí ngưng tụ, xoay quanh tay hắn, ngưng tụ thành tâm pháp "Hạo Nhiên Chính Khí", chiêu thứ nhất là kiếm quyết, hai người còn lại thấy Vu Bách Thành động thủ, cũng đồng thời xuất kiếm, để phòng ngừa đêm dài lắm mộng, ba người trước hết giết chết Đường Thời rồi tính.
Mới vừa rồi người này từ dưới hắc đàm còn sống mà đi ra, nhất định có quỷ!
Chính khí? Còn là thiên địa chính khí?
Nếu không phải lúc này đang lĩnh ngộ bài thơ, Đường Thời thật muốn cười to ba tiếng ——
Chính Khí tông, núi Hạo Nhiên? Chính khí ở đâu? Hạo Nhiên ở đâu?
Bài thơ làm khốn khổ Đường Thời thật lâu, bỗng nhiên cứ như vậy hiểu ra——
Đường Thời đầu óc thanh tỉnh, đúng là "Nhất điểm hạo nhiên khí, Thiên lý khoái tai phong!" ( Khí hạo nhiên mỗi lần giận dữ, Ngàn dặm reo gió bão Khoái Tai Đình)
Y bị ba người vây công, lúc này thông suốt ngẩng đầu lên, y phục tung bay, như muốn mượn gió bay lên, ngón trỏ của y trong nháy mắt trở nên trong trẻo, giống như một viên ngọc màu xanh, trước kia lúc tu luyện hấp thụ mặc khí, giờ cũng đã từ từ quấn lên tay y.
"Chính Khí tông? Các ngươi căn bản không biết Chính khí là cái gì, cũng dám tự xưng là Chính Khí tông? !"
Giọng nói của Đường Thời có vẻ vô cùng châm chọc mà cuồng vọng, khác xa với trước.
Lúc này y chất vấn, cảm giác giống trí giả miệt thị kẻ ngu, như đứng ở trên cao nhìn xuống bọn họ.
"Tu tiên luyện đạo là chính, bản thân ngươi đã là tà ma ngoại đạo! Dùng Hạo nhiên chính khí chúng ta, diệt trừ tà ma!"
Hách Liên Tùng biết những người phía sau đang xem kịch vui, chính hắn cũng đang tương kế tựu kế —— nếu bọn họ muốn xem diễn, Chính Khí tông hắn liền trình diễn cho bọn họ một trò hay, trò hay chính là trực tiếp chém đầu Đường Thời.
Hắn cũng không tin, ba kẻ Kim Đan kỳ, chẳng lẽ còn giết không được một tên ma đầu?
Ai ngờ đến, lúc ngón tay Đường Thời đặt lên Trùng nhị bảo giám, thế nhưng nói: "Người có khí Hạo Nhiên, chính khí của thiên địa. Nó là khí chí cương, vừa vô hại lại thẳng thắn, giữa thiên địa. Cùng đạo mới xứng với khí của nó, cùng nghĩa thì sinh, không thì không có cách nào. Có hay không ở tâm mỗi người. Trong tâm các ngươi không có Hạo Nhiên, tính tình cương trực ở chỗ nào? Chỉ bằng việc các ngươi ra vẻ đạo mạo, thì có thể xứng với thiên địa? !"
Đầu ngón tay hạ xuống, một mảnh ánh sáng xanh tỏa ra, theo linh lực Đường Thời điên cuồng đưa vào mà bao trùm toàn bộ núi Hạo Nhiên.
Nghe y nói như vậy, trong lòng ba người bỗng nhiên hoảng hốt, kiếm thế thoáng có chút trì trệ, nhưng mà một lát đã tỉnh táo lại.
Hách Liên Tùng hô to một tiếng: "Tà thuyết mê hoặc người khác!"
"Lão thất phu, nói ta là tà thuyết mê hoặc người khác, có lòng tốt chỉ điểm ông không nghe, hôm nay muốn tìm chết, lão tử chỉ có thể thành toàn cho ông!"
Thuật pháp của Đường Thời đã chuẩn bị đầy đủ, Trùng nhị bảo giảm lại tự động thu hồi, từ trước đến nay chưa có trường hợp nào như vậy—— quyển sách lắc một cái, vô số dòng mặc khí chảy xuống, như đang phiêu đãng trong nước mực, sau đó chảy thành những câu thơ.
Gần trăm chữ xoay quanh trước người y, y đánh ra hai chưởng, sau đó xuất ra ý cảnh.
Người Hạo Nhiên, thiên địa chính khí.
Núi Hạo Nhiên, đẹp ở chỗ tịch sắc, nước trong hắc đàm rút hết sát khí, trong trẻo lại thanh lãnh.
Đình đài trong nước, trong không gian trời nước một màu. Phía trên đình đài, có người cuốn màn thêu lên, cảnh trí uyển chuyển thu vào mắt. Cửa sổ sơn hồng, màu sắc như mới.
Đường Thời phảng phất đặt mình vào cảnh này, cũng đem cảnh hóa thành thực thể xoay quanh mọi người.
Tay y đánh ra thủ quyết, đã có màn thêu, mặt trời lặn nghiêng, đình đài trong nước, sơn sắc sáng rõ, đủ loại ý tưởng từ trong ngón tay y bay ra, hiện lên trước mắt bọn họ.
Ánh mắt Đường Thời cũng trở nên đạm mạc, tới gần thiên địa chính khí.
Y nói: " Không được chính, không thể nói chính; thân không thẳng, không thể nói chính; tâm không thành, không thể nói chính. Chính Khí tông ngươi, không được chính, thân không thẳng, tâm không thành, không thể nói chính!"
"Ngươi nói ta không phải chính, vậy ngươi là chính sao?" Hách Liên Tùng bỗng nhiên cảm thấy linh lực trong cơ thể mình cũng đang dần đình trệ.
Hắn căn bản không biết Đường Thời giảng giải về chính khí kia là do ngôn ngữ tạo thành.
Đường Thời là loại người nào? Chuyên gia ngụy biện tà thuyết!
Bản thân y là tà khí, chính khí ở đâu ra?
Ngay lúc này, y mới là chính ——
"Ta nói giết ông liền giết ông, tuyệt đối không nuốt lời, đây là chính!"
Vừa nói xong, Đường Thời đánh ra một chưởng, Giang Lưu xoay chuyển, bình hồ trút xuống, ảo ảnh khôn cùng trong một chưởng của Đường Thời đánh lên người Hách Liên Tùng!
"Đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, mặc dù lão tử dùng âm mưu quỷ kế, cũng là quang minh chính đại mà nói cho ngươi biết, đây là âm mưu minh bạch—— cũng là thân thẳng!"
Thân hình dịch chuyển, hắc đàm thật lớn dưới thân Đường Thời lúc này hoá thành hồ nước trong ý cảnh.
Nhất thiên khoảnh,
Đô kính phù,
Đảo bích phong!
[4] ( Ngàn khoảnh khắc biển bằng bỗng nổi
Ngọn bích phong lộn đảo treo nghiêng
Sóng ba đào bạc đầu cao vội!)
Ngã vào trong nước, mặc kệ nó bị Chính Khí tông xúi quẩy chiếm đoạt, tựa hồ trong thuật pháp của Đường Thời thay đổi hình dạng mới, vì vậy non xanh nước biếc, trong nháy mắt sạch sẽ, gió nổi lên, tựa hồ có thể nhìn thấy trên mặt nước có một con thuyền cô độc, ông lão đầu bạc ——
Người nào thả câu ở Kính hồ, bị gió núi thổi bay.
Đường Thời nhấc chân, quét ngang qua, đánh nát mưa bụi trùng điệp ở Giang Nam.
Là người thanh tỉnh trong mê huyễn của mộng cảnh, là mưa bụi Giang Nam, là thiên thủy mông lung, là loáng thoáng phía chân trời không có cánh hồng, mơ hồ.
Mọi người phảng phất có thể nghe được âm thanh mặt kính vỡ vụn, thanh thúy vang dội vỡ vụn một chỗ, tất cả ở trước mắt lưu chuyển, còn lại trên mặt hồ là sương khói mênh mông...
Nhận đắc tuý ông ngữ,
Sơn sắc hữu vô trung.
[5] (Tiếng ông say còn đấy vọng vang
Như có như không núi sắc xanh lam)
Chuyển hoá một câu này, cũng coi như tinh diệu.
Đường Thời cười tươi, ánh mắt lại lạnh băng, một cước đá vào Khâu Phong!
Ngay lúc này thân hình y quay lại, trong ý cảnh y xây dựng, y là chúa tể.
Y là người đọc thơ, cũng là người viết thơ, y nắm giữ linh hồn của thơ từ, mang đi xâm chiếm thiên hạ!
Kham tiếu Lan đài công tử,
Vị giải Trang Sinh thiên lại,
Cương đạo hữu thư hùng.
Nhất điểm hạo nhiên khí,
Thiên lý khoái tai phong.
[6] ( Khá cười cho Lan Đài công tử
Chịu thua hơi sáo mạnh Trang Sinh
Khí hạo nhiên mỗi lần giận dữ
Ngàn dặm reo gió bão Khoái Tai đình.)
Vì vậy sau tất cả, trở nên thông suốt —— gió? Gió gì?
Nhất điểm hạo nhiên khí,
Thiên lý khoái tai phong!
(Khí hạo nhiên mỗi lần giận dữ
Ngàn dặm reo gió bão Khoái Tai đình.)
<< Chính Khí ca >> viết:
"Thiên địa hữu chính khí,
Tạp nhiên phú lưu hình.
Hạ tắc vi hà nhạc,
Thượng tắc vi nhật tinh."
Lại viết:
" Thị khí sở bàng bạc,
Lẫm liệt vạn cổ tồn.
Đương kỳ quán nhật nguyệt,
Sinh tử an túc luân.
Địa duy lại dĩ lập,
Thiên trụ lại dĩ tôn."
[7] Dịch nghĩa:
" Trời đất có chính khí
Giao hoà sinh ra muôn hình
Dưới là sông núi
Trên là mặt trời và các sao"
" Khí này có ở khắp mọi nơi
Lẫm liệt còn lại từ muôn thuở
Nó còn xông lên tận mặt trời mặt trăng
Còn sống chết thì đáng nói làm gì!
Giây chằng đất dựa vào nên vững
Cột chống đỡ trời dựa vào nên được tôn."
*Dịch thơ:
" Trời đất có chính khí
Toả ra cho muôn loài
Là sông núi dưới đất
Là trăng sao trên trời"
" Khi ấy tràn ngập tới
Oai nghiêm muôn thuở còn
Khi đã vượt nhật nguyệt
Sống thác chuyện con con!
Khuôn đất nhờ đó vững
Cột trời nhờ đó còn."
(Chính khí ca 正氣歌 • Bài hát chính khí)
Chính khí, không phải khí tức của tiểu nhân, cũng không phải là Chính Khí tông ỷ thế hiếp người hoành hành ngang ngược —— Đường Thời y tu không phải chính khí, y lại không trở ngại lĩnh ngộ chính khí!
Y trời sinh là tên học trộm, Chính Khí tông tu luyện tâm pháp "Hạo Nhiên Chính Khí" lại không có nửa phần chính khí, thật sự dơ bẩn, so với tà ma có khác gì đâu? Đường Thời cho dù bất chính, là do y trời sinh làm tiểu nhân, cũng không tu chính đạo, bản thân lại là chính đạo.
Chính Khí tông này, tu là tu chính đạo, lại làm việc tà môn!
Đã như vậy, hoàn toàn không có chính khí, sớm nên suy bại —— hôm nay để y "Lấy cách của người trị lại người", khiến người ta mở to mắt.
"Các ngươi lấy Hạo Nhiên Chính Khí khống chế ta, hôm nay ta cho các người xem thế nào mới là Hạo Nhiên Chính Khí!"
Thanh âm Đường Thời thanh tỉnh lại có chút ngông cuồng, giống thư sinh sau khi uống rượu, đã ngấm men say, liếm môi, có tà khí tỏa ra.
Ngươi nói cái gì mới là chính, cái gì là tà? Đường Thời không biết.
Y là chính, y là tà, hay y không phải chính, cũng không phải tà, y là Đường Thời ——
Như Thị Phi năm đó đã từng nói, không phải giả, cũng không là giả, Thị Phi là giả, cũng không phải giả...
Đây vốn là câu đố nan giải trong thiên hạ, năm đó Thị Phi không thể giải đáp, hôm nay Đường Thời cũng không đáp được. Y giải là thiên địa Hạo Nhiên, chính khí tang thương!
"Kiếm đến —— "
Cánh tay phải mở ra, mặc khí vờn quanh người y càng thêm dày đặc, vô số chữ thư pháp xoay, quay xung quanh tay phải y. Sau khi y nhẹ giọng kêu lên, giữa thiên địa bỗng nhiên chỉ còn lại thanh âm trường kiếm ngâm nga, kiếm quang sáng như tuyết từ bốn phương tám hướng vọt tới, ngay lúc y vừa nói ra, đã thấy một thanh trường kiếm được y nắm trong tay.
Xuy Tuyết kiếm!
Ánh mắt Doãn Xuy Tuyết xa xa bỗng nhiên ngưng đọng, đáy mắt hắn ánh lên sát khí vô tận, trong đầu một trận hoảng hốt —— gặp lại đã là hơn ba nghìn sáu trăm năm, nó lại ở trong tay người khác.
"Xuy Tuyết..."
Xuy Tuyết kiếm, trơn bóng như mới, tựa như Trường Thiên thu thủy rơi vào trong hồ, cảnh trí trong thiên hạ liền thay đổi——
Đường Thời nhẹ nhàng đứng lên, ánh mắt nhìn như đạm mạc, cũng ẩn chứa sát khí, y bây giờ cho người ta cảm giác tương đối vân đạm phong khinh, giống như ngọn gió thổi tới trên mặt hồ.
Trên mặt hồ, là một tòa đình đài, khi kiếm của Đường Thời nâng lên, từ từ trở nên rõ ràng. Đó là đình đài bao phủ trong sương khói, theo đây bắt đầu trở nên sáng rõ.
Ánh mắt Đường Thời xuyên qua mây khói mênh mông, cuối cùng thấy được —— tên đình đài, Khoái Tai đình.
Thanh bào đứng yên bất động, mà trường kiếm giơ lên, y từng học qua ở Điểm Thuý môn chiêu " Thu thổ mạch" của chưởng môn Hành Vân, lúc này một kiếm đánh ra, " Rút —— Hạo Nhiên Chính Khí!"
Núi Hạo Nhiên, tên là Hạo Nhiên, núi này tất nhiên có khí tức tang thương qua ngàn năm, mặc dù nhiều năm bị Chính Khí tông chấn áp, chính khí cũng không giảm.
Nếu như giảm đi nửa phần, sao còn gọi là chính khí?
Linh lực của Đường Thời bắt đầu khởi động điên cuồng, bốn phương tám hướng bỗng nhiên có âm thanh núi lở đất rung, nhưng đáng sợ là thanh âm này chỉ nghe thấy trong giây lát, thế giới lại lâm vào yên tĩnh, không có gió, cũng không có mây, không có thanh âm núi lở đất rung, cũng không có âm thanh sông trào.
Nhưng lúc nãy, là cái gì vậy?
Thanh âm vang lên bên tai bọn họ, bỗng nhiên biến mất rồi?
Tiếng gió...
Từ chín tầng mây, từ Trường Giang và hồ Hoàng Hà, từ núi non trùng điệp, gió đến!
Đường Thời xoay kiếm, ngón tay mơn trớn mũi kiếm, liền nghe được tiếng gió ——
Sau đó y giống như hoá thành gió thổi tới từ bốn phương tám hướng, một kiếm kia, cũng biến thành gió.
Mũi kiếm ngưng tụ ánh sáng, là gió ngàn dặm hội tụ lại đây, thế giới rơi vào ảm đạm. Chỉ có thanh kiếm trên tay y sáng lên! Đây chính là Hạo Nhiên Chính Khí, chính khí trong lòng Đường Thời, tất cả đều ngưng tụ lại!
Xuy Tuyết kiếm lao nhanh ra, giống như sao băng trên trời rơi xuống, thổi tới gió tuyết, ánh mắt Đường Thời thản nhiên, môi mỏng nhấp nhẹ, trượt qua mặt núi Hạo Nhiên, bay vút qua hắc đàm dáng vẻ kinh hồng, chính là một kiếm Thiên ngoại phi tiên!
" Nhất điểm hạo nhiên khí, Thiên lý khoái tai phong—— "
Mũi kiếm nhẹ nhàng điểm một cái, gió xung quanh thổi mạnh, hội tụ về một chỗ, lại ầm ầm vỡ vụn, dưới đáy mắt Đường Thời, bay khắp, rồi biến mất...