[] Cẩm y: Áo gấm thêu hoa đẹp đẽ.
Nghĩa bóng: Áo quần nhà hiển quý.
Chỗ này là trường thiên nhai[1] nơi Lạc Viễn Thương đứng lúc trước, nửa mặt bức tường đột ngột nhô lên mặt đất, nếu nhìn từ chính diện sẽ giống như một cái tường cao dựng sừng sững giữa núi non Đông Sơn trùng điệp.
[1] Trường thiên nhai: vùng đất cao, dài
Đường Thời thật lâu không lên tiếng, nghênh đón một đợt gió núi thổi tới lạnh thấu xương, y híp mắt, cảm giác tất cả linh lực trong cơ thể hình như đã bị khoá lại, lúc núi hồn địa mạch kia nhập vào thân thể y đã dệt thành một cái kén, vây lấy Kim Đan ở trong, hoàn toàn kín mít, khiến Đường Thời cực kỳ không thoải mái.
Liếc mắt sang Thị Phi đứng bên cạnh, tăng y phất phơ, như muốn thuận theo gió mà bay đi.
Đứng trên trường thiên nhai này cũng như đứng trên đỉnh của ngọn núi nhỏ, cảnh sắc phong phú trong thiên hạ đều thu hết vào đáy mắt.
Đường Thời nhìn hắn một hồi, lại hỏi: "Ngươi còn không đi à?"
Ở đây thật sự rất ngại.
Bây giờ không đi cướp lại Xuy Tuyết kiếm là bởi vì hiện tại Đường Thời chưa có khả năng, không có nghĩa là về sau y sẽ không trả mối thù này. Đường Thời luôn thực hiện theo tín điều của mình, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, sớm muộn gì y cũng trả mối thù này lại cho Thị Phi.
Thị Phi liếc y một cái, cuối cùng đi đến bên cạnh Đường Thời, nhìn y dạng chân ngồi dưới đất không ra thể thống gì thì nhíu nhíu mày, sau đó lại khom người xuống trực tiếp cởi bỏ ngoại bào của y, ném áo ngoài màu lam nhiễm máu sang một bên, Đường Thời sửng sốt nửa ngày không kịp phản ứng, nhưng y cũng không phản kháng, chỉ nhìn thôi.
Động tác của Thị Phi không mang nửa phần dục niệm, cho dù nhìn chăm chú vào ánh mắt của hắn cũng chỉ thấy vô cùng thanh tỉnh, Đường Thời chỉ ngồi yên nhìn Thị Phi cởi bỏ hơn nửa y phục của mình, có chút kỳ quái mà xích ra xa một chút.
Đường Thời cong môi cười, "Nếu không phải thấy ngươi là hòa thượng thì thật sự cho rằng ngươi đang động tay động chân với ta."
Y luôn là người thích trêu đùa vào lúc không nên nhất, ngón tay Thị Phi mang theo linh lực vuốt xuống gáy y, xuyên thấu qua làn da, tựa như đang thăm dò tình huống trong thân thể y. Chẳng qua sau khi Đường Thời nói ra lời kia, ngón tay Thị Phi cũng không hiểu vì sao lại ấn mạnh một cái, lưu lại một dấu hồng nhạt trên cổ Đường Thời.
Đường Thời mỉm cười, giương mắt nhìn hắn,: "Giới sân giới giận, giới kiêu giới ngạo, Thị Phi sư huynh tu luyện còn chưa đến nơi đến chốn đâu."
Chẳng qua Thị Phi rũ mắt xuống, không muốn lại để ý đến y nữa, ngón tay hắn trượt từ cổ xuống vị trí đan điền ở bụng Đường Thời, cuối cùng rụt tay về.
Đường Thời nói: "Thân thể hẳn là không có tổn hại gì, nó ở trong đầu ta."
Đưa tay chỉ vào huyệt thái dương, vẻ mặt Đường Thời tối lại, linh thức của y lúc này đang bị hạn chế.
Vừa rồi trên núi Hạo Nhiên Đường Thời bỗng nhiên ngất đi là vì núi hồn địa mạch kia chui vào cơ thể, nó đấu đá kịch liệt bên trong thức hải, tạo thành một khoảng trống giữa linh thức, cái gì không biết thì là chuyện nhỏ. Chỉ là sau khi thích ứng lại còn bị khoá linh lực, Đường Thời lập tức tỉnh lại.
Nhưng khi vừa mới khôi phục ý thức thì nghe được cái gì mà Xuy Tuyết kiếm vật quy nguyên chủ.
Vật quy nguyên chủ —— câu này rất không bình thường, bỗng nhiên Đường Thời nghĩ đến đây liền không còn để ý đến bàn tay đang phủ trên trán mình nữa.
Doãn Xuy Tuyết chính là chủ nhân của Xuy Tuyết kiếm đã chết trong huyệt động dưới hắc đàm, thậm chí đã chết vài ngàn năm rồi, nhưng khi y mang trường kiếm ra ngoài, Thị Phi lại ném cho Doãn Xuy Tuyết...
Doãn Xuy Tuyết này, thật sự là Doãn Xuy Tuyết hả?
Đường Thời liếc nhìn Thị Phi một cái, vẻ mặt hắn không chút gợn sóng khiến y có hơi khó hiểu: "Chuyện của Doãn Xuy Tuyết là sao vậy?"
Thị Phi không trả lời, kim quang ôn hoà từ ngón tay hắn chảy xuôi vào trong thức hải Đường Thời thăm dò.
Thị Phi có thể cứu Đường Thời là bởi hắn biết rõ y đang gặp phải tình trạng gì, linh lực giờ chỉ còn một nửa đang vận chuyển trong kinh mạch, phần lớn linh lực đã bị khoá lại cùng với Kim Đan, cho nên lúc này thực lực của Đường Thời rất không ổn ——
Y bây giờ chỉ cần người ta sử dụng hai ngón tay cũng có thể bóp chết, nếu để y rơi vào trong tay người khác thì sợ rằng ác nhân cuồng ma Đường Thời đại danh đỉnh đỉnh phải tạm biệt toàn bộ Tu Chân giới.
"Ngươi cho rằng hắn xảy ra chuyện gì, thì là như thế."
"Trùng tu chuyển thế?" Đường Thời nói ra phỏng đoán chính xác.
Thị Phi gật đầu, rút ngón tay về, lại một lần nữa nâng bàn tay lên, phủ lên trán y. Trước mắt Đường Thời chỉ có kim quang loé sáng, nhưng nó không dừng ở đó mà là nhảy vào thức hải, khiến thức hải của y hoàn toàn rung động.
"Ngươi vậy mà tuỳ ý ra vào thức hải của ta, thật là bỉ ổi."
Dù sao thức hải cũng là nơi tương đối bí mật, tu sĩ đại năng có thể thông qua thức hải bên trong linh thể của một người để nhìn lén ký ức của họ, mặc dù Đường Thời biết Thị Phi sẽ không làm như vậy, nhưng y vẫn bắt lấy cơ hội châm chọc đối phương, đây mới phù hợp với tác phong của Đường Thời.
Thị Phi không để ý tới y, miệng lưỡi Đường Thời vĩnh viễn là phong cách này, khiến người ta hận đến mức không thể trực tiếp bôi độc cho y câm miệng.
Kim quang phủ quanh cái kén màu trắng trong thức hải, bên ngoài kén là núi hồn địa mạch kia, nó đang cuộn lên bao lấy Kim Đan Đường Thời, trở thành tầng ngăn cách giữa Kim Đan và linh lực trong kinh mạch khiến chúng không thể hoà nhập, cảnh giới cũng chỉ có thể vĩnh viễn dừng ở đây.
Người nọ thật sự là thông minh bị thông minh hại, nếu y không dứt khoát đến vậy thì núi hồn địa mạch này có thể sẽ không tìm đến.
Đường Thời nhìn qua thì thoải mái chứ miệng thì phát sầu, vẻ mặt hậm hực, "Cái này có biện pháp gì không?"
Kim quang của Thị Phi vây lấy cái kén trắng, qua một lúc lâu mới có thể chậm rãi đưa vào một ít, "Có, nhưng sẽ rất chậm."
Núi hồn địa mạch không làm thân thể Đường Thời thương tổn đã là chuyện may mắn, thứ này có rất ít linh trí, nó cũng không thể suy nghĩ như con người, mặc dù vậy nó cũng là đồ vật ngàn vạn năm, thời gian sinh trưởng còn sánh ngang với khi đại lục hình thành, có được lực lượng cường đại, cho dù Đường Thời là Kim Đan kỳ cũng không thể chống cự. Hiện tại hắn cũng chỉ có thể thông qua biện pháp rót Phật lực vào núi hồn địa mạch này để tinh lọc yêu tính trong nó.
Yêu tu ở Thiên Chuẩn Phù Đảo rất nhiều, đều là đồ vật trưởng thành từ tự nhiên, chẳng qua những yêu tu đó, chim bay cá nhảy hay hoa cỏ cây cối, vốn là đồ vật có sinh mệnh, không giống với núi non là thứ tồn tại không có sinh mệnh, cho nên chúng nó muốn mở linh trí tu luyện thành yêu là chuyện rất đơn giản, nhưng đồ vật vốn không có sinh mệnh nếu mở ra linh trí thì nhất định có yêu dị, gọi chung là "Yêu tính".
Yêu tính không chỉ có ở Yêu tu, những tinh linh quỷ quái hôm nay đều có cả.
Bốn đạo Tiên, Phật, Yêu, Ma là thịnh hành nhất, nhưng cũng không phải chỉ có bốn tu này, chẳng qua mấy tu còn lại pha tạp hỗn loạn, rất nhiều năm trước đây cũng không có xuất hiện tu sĩ nào tu theo con đường khác, đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận nó đã thất truyền. Cho nên cả đại lục Linh Xu chỉ có bốn tu Tiên, Phật, Yêu, Ma, nhưng kỳ thật đây chỉ là cách nói chung, cũng không có ai phủ nhận việc các tu khác có tồn tại.
Núi hồn địa mạch được gọi là "Linh", nó bám vào thức hải Đường Thời cũng xem là chuyện khó giải quyết nổi rồi. Chỉ cần nó không làm tổn thương đến Đường Thời, thì sẽ không đến nỗi nào...
"...Cần khoảng bao lâu?" Y thử điều động linh lực một chút, lại phát hiện thực lực của y hiện tại cực chẳng đã chỉ ngang với tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, cái đéo gì vậy? Phát hiện này khiến Đường Thời đen mặt.
Thị Phi nói: "Chậm thì nửa tháng, lâu hơn thì một tháng."
Từ trước đến nay hắn cũng chưa từng nghiên cứu thứ này nên hiện giờ cũng không chắc chắc, vẫn còn cần phải quan sát núi hồn địa mạch một thời gian.
Đường Thời lặng yên trong chốc lát, lại cảm thấy ngón tay chứa Phật lực của Thị Phi tiến vào, chậm rãi tu bổ khe hở trong cái kén.
Cái kén bao phủ Kim Đan của Đường Thời, cảm giác lạnh cóng như băng, nhiệt độ cơ thể Đường Thời lúc này thấp hơn ngày thường, mà ngay cả trong thức hải cũng như đang đông lại, nhưng Phật lực của Thị Phi lại ấm vô cùng, phủ lên cái kén, nhiệt độ cũng dần ổn định.
Y nói: " Đừng lãng phí sức lực, để tự ta làm."
Linh lực của y tuy ít, nhưng lại tu luyện 《 Tâm kinh 》, cũng không phải không thể tự mình dùng Phật lực để làm ấm cơ thể.
Thị Phi không biết đang nghĩ cái gì, không muốn trả lời lại.
Vẻ mặt Đường Thời vẫn lãnh đạm trêu tức trước sau như một, Thị Phi lại không để ý đến, để mấy phần Phật lực còn lại chậm rãi chảy vào mới thu tay về, nói: "Nếu lấy bản lĩnh của ngươi, chắc tầm ba mươi lăm năm nữa."
"Nói bậy."
Đường Thời không tin, nhưng Thị Phi đã đến ngồi xếp bằng sau lưng y, bàn tay đặt lên lưng Đường Thời. Bàn tay kia dài rộng mà ấm áp, nháy mắt phủ lên lưng đó như sinh ra cảm giác khiến người ta lưu luyến.
Thị Phi trước đó cởi bỏ y phục không phải không có dụng ý, khi bàn tay hắn phủ lên thân thể Đường Thời y lại cảm thấy lớp da dưới tay như thể bị lửa thiêu, cảm giác nóng ran lan tràn khắp toàn thân, trong một lúc đã chảy mồ hôi đầm đìa.
Một giọt mồ hôi khẽ lăn xuống từ trán, kim quang trong thức hải bỗng nhiên bắt đầu khởi động, ấn tự chữ 'Vạn' vì tu luyện <Tâm Kinh> mà thành dưới đáy thức hải sáng lên, sau đó bốc cháy, linh lực trong kinh mạch như bị thiêu đốt, y cắn chặt khớp hàm, nhưng thân thể dưới bàn tay Thị Phi vẫn hơi run rẩy.
"Con mẹ nó ngươi xuống tay có thể nhẹ chút không?"
Cảm giác này đương nhiên là theo Phật lực mãnh liệt trên bàn tay Thị Phi mà tăng dần lên, Đường Thời rốt cuộc nhịn hết nổi mắng ra tiếng, sau đó lại cảm thấy nóng tiếp, còn nóng hơn lúc trước nữa.
"Bây giờ lão tử đã tin rằng ngươi đang nhập ma, đây là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để tính kế, quả nhiên lợi hại! Nói với ngươi có hai câu ngươi còn muốn trả thù —— a —— "
Không lời đáp lại, Đường Thời chỉ cảm thấy thức hải như bị đốt cháy, tinh thần lực của y dưới bàn tay Thị Phi biến mất sạch sành sanh, cực kỳ thống khổ, chỉ có thể khẽ cau mày, ngồi xếp bằng tại chỗ, hai tay nắm chặt, thiếu chút nữa đã nắm ra máu.
Sau lưng cũng chảy một tầng mồ hôi, nhưng lúc sau càng thống khổ thì mồ hôi cũng không chảy nữa, thay vào đó làn da y đều đỏ ửng, dưới cổ như có đồ vật bị thiêu nướng.
Đường Thời và Thị Phi đều biết, núi hồn địa mạch kia khi tiến vào thân thể Đường Thời đã đưa khí hàn chí vào cơ thể y, núi Hạo Nhiên vốn thuộc tính hàn, nên bây giờ thân thể y mới cảm thấy như bị bỏng, nhưng phải giải trừ hết hàn tính, để phòng ngừa khi núi hồn địa mạch vây khoá Kim Đan của Đường Thời thân thể y sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nghe Đường Thời mắng mà ánh mắt Thị Phi cũng không động một cái, cảm thấy thân thể dưới tay đã khôi phục độ ấm, mặc dù có hơi lạnh nhưng đây đã là cực hạn rồi, không thể tiếp tục nữa, vì thế rút tay về.
Lúc nhiệt độ chậm rãi hạ xuống, trong phút chốc cả người Đường Thời đều là mồ hôi.
Y thở dốc vài tiếng, sau đó có chút trào phúng mà mệt mỏi giật nhẹ khóe môi, "Ta đây gọi là tự làm tự chịu à?"
Thị Phi vẫn không phản ứng như trước, Đường Thời nhất thời cảm thấy mình đang tự độc thoại, y lại hừ một tiếng, "Xem ra không phải tự làm tự chịu, mà là tự quyết định."
Trong tay Thị Phi nắm một chiếc khăn vuông đưa cho Đường Thời, cả người y đều là mồ hôi, gió trên núi thổi qua lạnh đến thấu xương, sau khi chữa trị thì tu vi của Đường Thời hiện tại chỉ bằng tu sĩ Luyện Khí kỳ, nhưng bề ngoài vẫn là Kim Đan kỳ, cũng không biết linh lực trong cơ thể giờ đã là cái dạng gì. Đường Thời ngửa mắt nhìn, đưa tay nhận lấy, nhưng nâng lên rồi lại hạ xuống, yên lặng một lúc lâu mới nói: "Không có sức lực."
Cảm giác gà mờ này khiến y ngậm miệng.
Thị Phi lại khom người xuống giúp y lau thân thể, lại lấy y phục đặt ở một bên đưa qua, Đường Thời vừa thấy thì cau mày.
Y nói: "Bỏ cái đó đi..."
Tay chỉ túi trữ vật, đáy mắt Đường Thời mang theo vài phần suy nghĩ sâu xa, còn nói thêm: "Bên trong có... Chẳng qua chuyện ta muốn biết nhất bây giờ là ta đã mất đi liên hệ với Xuy Tuyết kiếm, ngươi làm bằng cách nào thế?"
Thị Phi ở ngay trước mặt Đường Thời nhìn túi trữ vật của y, trực tiếp phất tay qua đã lấy ra một bộ y phục mới, nhìn thấy khoé miệng Đường Thời đang run rẩy—— hòa thượng này rốt cuộc bản lĩnh tới cỡ nào? Đời trước ngươi cầm đao đi vạch túi người ta hả?!
"Danh kiếm có kiếm linh, không linh không thành kiếm." Thị Phi trả lời như vậy, hắn nói xong lại nửa quỳ trước người Đường Thời, giúp y mặc y phục vào.
Đường Thời suy tư một chốc, giương mắt, thấy Thị Phi không chút biểu cảm quỳ trước mặt mình, trầm tĩnh như biển sâu, mi mắt khẽ rũ xuống, môi mím nhẹ, toát ra một loại trang nghiêm của Phật gia, là cái loại khoan dung độ lượng bao trùm cả vũ trụ hồng hoang ấy. Hoà thượng như vậy, làm sao lại thành ma rồi?
Y mấp máy môi như muốn nói gì đó, chẳng qua hơi ngẩn ra, lời muốn nói nuốt ngược trở về, lúc mím môi lại không nhịn được bỗng nhiên đưa tay nắm cằm Thị Phi, nói như trêu đùa: "Cho nên mặc dù ta có lấy máu nhận chủ, cũng không phải chủ nhân của thanh kiếm, là ý này à?"
Lúc này Đường Thời dĩ nhiên đã mặc ngoại bào sạch sẽ, một bộ dáng cầm thú áo mũ chỉnh tề, y mặc dù đang cười, nhưng đáy mắt vẫn lạnh tanh.
Thấy lông mi Thị Phi run nhẹ thì giương mắt, cũng đồng thời thu tay về, như bản thân cái gì cũng chưa làm, nói: "Không hổ là Phật tu của Tiểu Tự Tại Thiên, việc này nên nói sao nhỉ —— mượn hoa hiến phật đi..."
Xuy Tuyết kiếm kia kỳ thật Đường Thời vốn không tính độc chiếm nó, sau khi chứng kiến ảo giác thảm thiết trong hắc đàm y thậm chí còn không dám lấy mấy thanh kiếm khác, chẳng qua Xuy Tuyết kiếm có hơi đặc biệt nên cảm thấy chung quy vẫn có chút công dụng, cho nên mới cầm ra theo. Không ngờ tới dùng một chút lại cực kỳ thuận tay, nổi lên chút tâm tư, chỉ là lúc y vừa hạ quyết tâm đem giấu, Thị Phi liền ——
Người này thật sự là khắc tinh của y!
Hoà thượng trời đánh, Yêu tăng...
Thị Phi không để tâm đến hành động càn rỡ của Đường Thời, giúp y mặc xong y phục, rồi nói: "Ta đã đốt Phật lực trong thức hải của ngươi, ba ngày sau lấy Ngàn Phật hương đốt thử xem hiệu quả thế nào."
Ngàn phật hương?
Đường Thời không lên tiếng, y cảm giác chỉ cần mình nói cái gì Thị Phi cũng sẽ không chịu nghe, không thể xoay chuyển.
Sau đó Thị Phi lại lấy ra một cái lọ xinh xắn màu xanh, ánh mắt Đường Thời nhìn sang liền bị nó hấp dẫn, hình dáng này...có chút quen mắt...
"Liên( hoa sen) bình của Tiểu Tự Tại Thiên?"
Thị Phi gật đầu, ngón tay điểm nhẹ nhàng lên đáy lọ, lại như tuỳ ý xem qua, cái này gọi là " Xuyên Hoa Chỉ", là quyền chưởng có thể cải biến từ vi pháp của Tiểu Tự Tại Thiên, tài hoa của Thị Phi đã đạt đến trình độ kinh tài tuyệt diễm, hệt như y dự đoán.
Lát sau nghe được âm thanh như một cơ quan đã mở ra, lọ liên bình nháy mắt nứt thành sáu cánh hoa rũ xuống miệng bình, hình dạng như một cái đài sen.
Trên sáu cánh hoa sen nổi lên sáu viên đan dược, mỗi viên đều có hoa văn đan lên thành bốn vòng, là Đại Hoàn đan tứ phẩm.
Ngón tay thon dài của Thị Phi kẹp lấy một viên, đưa cho Đường Thời, nói: "Cũng vừa thích hợp."
Đường Thời nhìn viên đan dược kia nửa ngày, cuối cùng vẫn nhận lấy, nhớ đến lúc tham gia hội đấu giá ở Tỳ Hưu Lâu đã nghe qua họ giới thiệu viên Đại Hoàn đan tam phẩm, biết thứ này có khả năng khôi phục linh lực của tu sĩ Kim Đan kỳ. Hiện giờ linh lực của y đã gần như khô càn, còn bị núi hồn địa mạch nọ gây thương tích, sau đó bị Thị Phi dày vò một trận, linh lực còn lại đích thật không còn mấy phần. Trong lòng y hoài nghi mình sẽ bởi vì hiệu quả không biết tốt hay xấu của viên Đại Hoàn đan này nổ tan xác mà chết, tiếp đó lại cảm thấy Thị Phi hẳn không phải muốn thừa cơ hội này giết mình chứ?
Một mớ suy nghĩ phức tạp chạy loạn, Đường Thời ngậm đan dược vào miệng, đan dược ngay lập tức tan ra hoá thành một dòng nước ấm ôn hoà, kinh mạch bị khoá lại lưu động, bởi vì vừa rồi quá thống khổ mà thân thể có chút co rút.
Đường Thời trước sau vẫn một mực nhíu chặt mày, sau khi dòng nước ấm áp chảy trôi thì rốt cuộc cũng giãn ra, thần sắc khôi phục sức sống, nhắm mắt điều tức.
Qua lúc lâu y mới thở ra một hơi, hai mắt sáng ngời, vừa liếc sang Thị Phi thì hắn đã thu hồi liên bình, tâm trạng nhất thời hơi khó chịu, cảm giác đáng tiếc rất kỳ quái.
Công dụng của Đại Hoàn đan tứ phẩm tất nhiên tốt hơn loại tam phẩm, sau khi Đường Thời hấp thu linh lực của nó thì xuất hiện một việc mà y không thể lường được, linh lực sau khi tiến vào thì đi qua thức hải, trôi vào cái kén mà núi hồn địa mạch đã tạo thành, sau đó chảy vào Kim Đan của y.
Linh lực của y trước đó bị ngăn cách, bây giờ Kim Đan trong cơ thể lại hấp thu được linh lực của Đại Hoàn đan, linh lực của y thì không được, nhưng linh lực của Đại Hoàn đan thì có thể hấp thụ?
Đường Thời nghi hoặc, nhưng cũng biết không nên nghĩ nhiều, muốn đứng lên, lại không ngờ đến cả người đều không có sức lực, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Thị Phi giúp đỡ y, Đường Thời theo bản năng mà bắt lấy tay hắn để đứng vững, mới cảm nhận được sức lực đã trở lại. Vừa rồi bị Thị Phi dày vò một trận thống khổ đã để lại di chứng quá lớn.
Y đứng dậy, vừa động tay thì cảm giác bàn tay mình đang nắm chặt biến thành xương trắng âm trầm, y nắm lấy tay Thị Phi nâng lên nhìn một lúc, lát sau lại khôi phục bình thường.
"Ngươi vẫn u mê không tỉnh ngộ..."
Vẻ mặt vẫn một dạng vô tình, đây mới là Đường Thời, ánh mắt y nhìn Thị Phi trước sau như một, không có một tia tình cảm, Thị Phi cũng có đủ tinh tường để nhìn hiểu. Đường Thời giơ ngón tay hắn lên nhìn chằm chằm, vậy mà đưa nó lên môi y, mắt cũng liếc sang, vẫn là biểu tình nhạt nhẽo vô vị, cúi thấp xuống, đặt tay hắn lên môi mình, dán chặt, lại nói: "Biết rõ ta sẽ không động tình với ngươi, ngươi còn phí sức lực để u mê không chịu tỉnh ngộ làm gì chứ..."
Y than nhẹ một tiếng, cũng cực kỳ vô tình.
Mặc cho Đường Thời đối với Thị Phi như thế nào thì đều là vẻ mặt vô cảm, Thị Phi chỉ cần nhìn y là biết y không hề động tình với hắn. Y có thể làm rất nhiều chuyện ái muội, nhưng trước sau vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, cái này lại càng đả thương người hơn.
Thị Phi muốn rụt ngón tay về lại không ngờ rằng Đường Thời đưa tay hắn lên, tiếp theo hung hăn cắn lên đầu ngón tay hắn.
Miệng lưỡi Đường Thời sắc bén, căn bản không chút lưu tình nhẫn tâm cắn xuống, máu tươi liền chảy theo đầu ngón tay, trên môi y cũng dính chút máu, càng thêm đỏ mọng.
Y cầm tay hắn đặt lên mu bàn tay mình, Đường Thời nhìn ngón tay bị thương của Thị Phi, rồi nhẹ nhàng thả ra, chậm rãi nói: "Chớ trách ta vô tình..."
Chớ trách ta vô tình.
Chẳng qua ta lấy vô tình để đả thương người mà thôi.
Đường Thời mỉm cười, xoay người nhìn vách núi cao chót vót kia, mặc dù tu vi bây giờ chỉ là Trúc Cơ kỳ, từ núi này đi xuống thì có chút mạo hiểm, nhưng cũng không đáng ngại.
Y một mình đi xuống vách đá trước, thân ảnh màu lam nhìn có vẻ như rất thoải mái, chỉ là lần nữa rơi xuống quay đầu nhìn vách núi cao vạn trượng lại cảm thấy bản thân quá nhỏ bé, ánh mắt y liếc sang Thị Phi đang đứng ở một nơi cách xa mình ba trượng.
Chuyện giữa Đường Thời và núi hồn địa mạch vẫn phải nhờ Thị Phi ra tay, Thị Phi bây giờ cũng không có khả năng rời xa Đường Thời, cho nên hai người vẫn cần phải đi chung với nhau.
Đường Thời nói: "Hai ngày nữa là đại hội Đông Sơn, hôm nay ta đến Thiên Hải sơn thu hồi mệnh bài."
Thật ra y tham gia mấy chuyện này chỉ là thuận tiện, hạ độc thủ với Chính Khí tông cũng chẳng qua vì thù cũ nợ cũ, vốn nó chẳng phải nguyên nhân y lưu lại Đông Sơn.
Thị Phi sóng vai đi bên cạnh, không lên tiếng.
Ngay lúc này, hai người đã rời xa núi non trùng điệp.
Lúc đặt chân lên thị trấn đã nghe nói tin tức mới về việc sắp tổ chức đại hội Đông Sơn, Chính Khí tông bị diệt trong một đêm, là ba môn phái cùng nhau hợp sức, tin tức truyền khắp Đông Sơn, thậm chí thông qua rất nhiều con đường khác nhau rơi vào tai những nơi khác.
Đường Thời âm thầm suy nghĩ, có lẽ Tẩy Mặc Các cũng đã nghe đến chuyện này.
Y chỉ cần thu hồi mệnh bài, trên đường đi giải quyết xong chuyện núi hồn địa mạch trong cơ thể là có thể trở về rồi.
Lần đi lịch lãm này quá nhiều trắc trở, Đường Thời cũng không nghe được tin tức gì về Tẩy Mặc Các, càng thêm nhớ mong.
Y với Thị Phi đi đến, xung quanh đều là mọi người cùng nhau tám chuyện, dồn sự chú ý của mọi người sang mình.
"Các ngươi chắc không biết, kiếm của Doãn lâu chủ bay đầy trời, chém một cái thôi mà kiếm đã cắm đầy toàn bộ đỉnh núi! Ôi, rất lợi hại, chút đó đã chết không ít người!"
"Chuyện này thì có gì hay, phía sau còn có kẻ lợi hại hơn, lòng dạ độc ác ! Trực tiếp bày đại trận đốt sạch sẽ núi Hạo Nhiên, sau đó còn gọi lũ đến, khiến Đông Sơn như chìm trong biển nước, ngay lúc đó núi Hạo Nhiên liền nứt toạc."
"Ai mà lợi hại như vậy?"
"Ha hả, người này ngươi cũng đừng hỏi, là một tên có thâm cừu đại hận với Chính Khí tông—— mấy năm trước không phải có mười tám cảnh Tiểu Hoang à? Thiên Hải sơn phái đi một đệ tử mới đến Luyện Khí kỳ, y kết thù với Chính Khí tông, cũng không ngờ những đệ tử Trúc Cơ kỳ của Chính Khí tông đều bị y giết sạch, sau này đệ tử đó đi ra đã lên Trúc Cơ kỳ, lần nọ Chính Khí tông mất sạch mặt mũi, ra lệnh truy nã."
"Y đâu chỉ giết những người của Chính Khí tông, không phải còn nghe nói y giết cả sư tỷ của bổn môn sao?"
"Ta vậy mà quên mất..."
"Người nọ tên gì vậy?"
"Hình như gọi Đường Thời, tên này cũng thật lạ."
"Chính là người một tay hủy diệt Chính Khí tông? Vậy y hiện giờ ở đâu?"
"Nghe nói sau khi hủy diệt Chính Khí tông y định chiến đấu với Doãn lâu chủ, không ngờ có một hoà thượng mặc bạch y đến cứu đi."
"Hoà thượng bạch y? Hả—— "
Đường Thời và Thị Phi đi ngang qua đám người, bọn họ sẽ không chú ý đến y, nhưng Thị Phi thì khác, liếc mắt thôi là có thể nhận ra tăng bào, dù gì cũng là hoà thượng, xuất hiện ở đây cũng quá đường đột, huống chi hoà thượng này còn chói mắt như thế?
Đại hội Đông Sơn sẽ được tổ chức sau vài ngày nữa, bởi vì Chính Khí tông đã không còn nên địa điểm tổ chức dời đến núi Tào Tịch của Xuy Tuyết lâu, từ đó cũng có thể đoán được ở Đông Sơn Xuy Tuyết lâu gần như đã được xem là môn phái đệ nhất, Thiên Hải sơn và Điểm Thương môn theo sát phía sau. Chỉ mới sau vài năm ngắn ngủi đã có thay đổi lớn như vậy, trong chớp mắt đã thành một thời đại hoàn toàn mới.
Thị Phi vẫn luôn trầm mặc đi bên cạnh Đường Thời, xuyên qua đám người ồn ào nhốn nháo, Đường Thời tiến lên trước rồi dừng lại, giương mắt liếc nhìn xung quanh mình, tiếp đó nói: "Phàm nhân thế tục của Tu Chân giới vẫn luôn như thế, nếu như có thể Phi Thăng thì chắc Tiên giới cũng không có gì hơn chỗ này. Trần tục cũng rất đẹp, rời khỏi trần tục thì còn lại gì?"
Thị Phi vẫn im lặng như trước, chỉ nhìn Đường Thời đứng một chỗ lúc lâu mới bước tiếp, đi về phía Thiên Hải sơn.
Lúc này Tần Khê đang ngồi trong đại điện cùng Thanh Hư đạo nhân thu xếp việc sau cuộc đại chiến, Thân Đồ trưởng lão vẫn không có ở đây như cũ, chỉ còn lão tổ Đường gia, Đường Phương ngồi một bên nghe.
Chẳng qua bây giờ Tần Khê đã là Kim Đan trung kỳ, Đường Phương lại chỉ có Kim Đan sơ kỳ, không thể sánh cùng, hậu sinh khả uý[3] thể hiện qua trên người Tần Khê, càng thêm đáng sợ.
[2]: Hậu sinh khả úy về nghĩa đen có nghĩa là kẻ sinh sau ắt hơn bậc anh cha, hay người trẻ càng có nhiều khả năng phát triển hơn thế hệ trước, rất đáng mong đợi.
Tu vi của Thanh Hư đạo nhân cũng chỉ sánh ngang với Tần Khê, bây giờ đã có thể xác định Tần Khê nhất định là chưởng môn kế tiếp, rất nhiều chuyện quan trọng của môn phái cũng do một tay Tần Khê xử lý, nhưng bản thân hắn cũng thường xuyên bế quan, muốn đột phá từ Kim Đan kỳ lên Nguyên Anh kỳ.
Tần Khê vừa mới nói xong thì cảm giác được phía dưới có hai lực lượng cường đại mang theo khí tức uy hiếp, thông qua trận pháp bảo vệ núi hắn thả linh thức ra, đã biết ở dưới có người đến.
Quả nhiên là Đường Thời và Thị Phi...
Tần Khê ngẩn ra, cảm thấy Thanh Hư đạo nhân cũng biết, cũng im lặng theo.
Thanh Hư đạo nhân nhăn mày một chút, người tức giận còn có lão tổ Đường gia Đường Phương. Nhưng mà hắn bây giờ được coi là lão tổ chứ nếu ở trước mặt Đường Thời thì chỉ là một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ mà thôi.
"Có khách đến ."
Nếu nói rõ ràng hơn thì, có sát thần đến.
Hiện giờ Đường Thời ở Đông Sơn không khác gì ma đầu, trong tay nắm giữ vô số mạng người, xuống tay tàn nhẫn, tính tình âm độc, không phải là nhân vật dễ đối phó, khắp nơi đều sợ y, chỉ cần nhìn thấy y mọi người đều cảm thấy sợ hãi.
Thị Phi cũng đã từng đến thăm Thiên Hải sơn, lúc này trở lại chốn cũ, lại có cảm nhận khang khác.
Đường Thời dịch bàn tay của đệ tử bảo vệ ra xa cổ mình, nhìn hắn mỉm cười: "Đừng sợ, không dọa ngươi."
Những người ở đây nói không chừng đều biết đến y, dù sao chuyện năm đó Đường Thời gây ra ở Thiên Hải sơn cũng không nhỏ.
Đi qua sơn đạo là đến cổng chào trước mặt, sau đó tiến vào, một đường thuận lợi không người cản trở, chắc là đã có người đi thông tri.
Qua đầm nước dưới chân núi, thật nhanh đã đến bậc thang được lót bằng bạch ngọc.
Đường Thời chỉ tay lên bậc thang, rồi nói: "Lúc trước ngươi đứng ở trên này nói một câu 'Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng', nhưng khi đó ta cảm thấy ngươi là một tên rất đáng ghét, nếu như có kiếm trên tay, điều đầu tiên chính là cắt lưỡi ngươi."
Ngón tay y chỉ đến giữa bậc thang.
Thị Phi vẫn là lần đầu tiên nghe y nhắc đến chuyện cũ, lại nhớ tới sau đó y chờ hắn ở gốc đại thụ cạnh đầm nước, nói hắn xen vào việc của người khác. Ánh mắt Thị Phi xẹt qua vài tia hoảng hốt, đảo mắt lại biến mất.
Đường Thời không nhìn hắn nữa, lát sau lắc lắc tay áo bào rộng lớn, xem mình như người chỉ huy, nói: "Đi thôi."
Phía trên còn có một đám người nữa đó.
Bước từng bước lên bậc thang, không còn cảm giác thấp thỏm bất an như khi xưa nữa, bởi vì thực lực mà đã trầm ổn tự tin hơn rất nhiều. Cho dù mọi người ở Thiên Hải sơn biết y trở lại nhưng cũng không có động tĩnh gì, Đường Thời đã mạnh hơn xưa nhiều lắm.
Ngày đó trong mắt mọi người ở Thiên Hải sơn chỉ coi y là thứ phế vật thân đầy tử khí, bây giờ cũng đã hào quang đầy mình.
Y ở mười tám cảnh Tiểu Hoang phá vỡ nguy hiểm để đi ra, lại chiến đấu với Yêu tu của Thiên Chuẩn Phù Đảo trên Tiểu Tự Tại Thiên, trước đó còn lật đổ núi Hạo Nhiên của Chính Khí tông, dĩ nhiên mang ác danh sát thần trong mắt người đời.
Tần Khê đứng trên đầu cuối bậc thang chờ Đường Thời, nhìn Đường Thời lên đây, đứng ở khoảng sân bên cạnh, hắn mới nói: "Đường sư đệ đến Thiên Hải sơn, không biết là có chuyện gì?"
Dùng đầu ngón chân cũng đủ biết, khẳng định không phải là muốn trở về Thiên Hải sơn.
Tần Khê với Đường Thời còn có mấy phần giao tình, được Thanh Hư đạo nhân phái ra bàn chuyện.
Bọn họ đều rất rõ ràng Thiên Hải sơn trước kia đối xử với Đường Thời như thế nào, đừng nói đến ân tình thu nhận dưỡng dục, cho dù xem xét lại một chút, Thiên Hải sơn hiển nhiên không nằm trong số đó.
Linh thức hiện tại của Đường Thời có hạn, cực chẳng đã nhìn qua bề ngoài vẫn là Kim Đan kỳ, y đoán Đường Phương và Thanh Hư đạo nhân vẫn còn ngồi trong đại điện, chỉ không muốn đi ra mà thôi, bọn họ mà ra ngoài cũng thêm xấu hổ.
Dù sao một tên đã từng là chưởng môn cao cao tại thượng, một tên là lão tổ Đường gia của y, giờ đây tu vi cũng chỉ ở Kim Đan kỳ, bọn họ đều đã là lão già rồi mới đến cảnh giới này, Đường Thời vẫn còn trẻ, ngay lúc này người có tư cách nói chuyện với Đường Thời ở Thiên Hải sơn cũng chỉ còn một mình Tần Khê mà thôi.
Về phần cái chết Tuyết Hoàn, cũng không có một lời giải thích thỏa đáng.
Ở Tu Chân giới thực lực là đứng đầu, cho dù bây giờ Đường Thời có đứng trước mặt Đường Phương, muốn y cúi đầu gọi hắn một tiếng "Tiền bối", cũng là chuyện khó nhằn.
Đường Thời chắp tay, cũng nói: "Ta ở Nam Sơn đã được chọn làm đệ tử của Tẩy Mặc Các, đến đây để thu hồi mệnh bài."
Tần Khê biết chuyện này đã trở thành kết cục đã định, tuy rằng rất muốn đem Đường Thời đến dưới trướng của mình, chẳng qua bên cạnh y còn có một Thị Phi, Đường Thời đâu còn như khi xưa nữa, đổi thai hoán cốt, lại niết bàn trọng sinh. Mặc kệ có nói thêm gì thì cũng đã là chuyện cũ, thứ đã xảy ra không thể vãn hồi, Đường Thời chẳng qua chỉ đến để lấy lại mệnh bài, có thể căn bản vẫn còn chút khó khăn, nhưng sau trận chiến ở núi Hạo Nhiên, kẻ nào còn dám ngăn cản y?
Tần Khê lập tức sảng khoái đáp lại: "Chưởng môn phái ta tới đón Đường sư đệ, lấy mệnh bài là chuyện nhỏ, mời đi theo ta."
"Đa tạ Tần Khê sư huynh ." Đường Thời đuổi kịp bước chân Tần Khê, đến lư hương gửi mệnh bài trong điện.
Vô số mệnh bài của đệ tử xuất thân ở Thiên Hải sơn đều được đặt tại đây, qua sau điện là có thể thấy bậc thang dẫn đến nơi cung hương, trên bàn sắp xếp rất nhiều ngọc giản mệnh bài.
Dù sao cũng là đồ vật trước kia dùng máu để thề, Đường Thời chỉ vừa đi vào đã cảm giác được một tia gắn kết mỏng manh, xuất ra một chiêu nhẹ nhàng, một cái mệnh bài màu xanh từ trên bàn bay trở về, rơi vào bàn tay Đường Thời.
Nháy mắt đó đã cảm thấy tâm thần hợp nhất.
Đường Thời rũ mắt, rốt cuộc nâng môi.
Tần Khê có chút cảm thán, rồi nói: "Bây giờ xem như chấm dứt."
"Chấm dứt." Đường Thời mỉm cười, nắm chặt mệnh bài.
Mệnh bài này không có khả năng điều khiển sống chết của tu sĩ, nhưng có thể cảm ứng được sống chết của tu sĩ đó, y chết, mệnh bài sẽ vỡ vụn.
Xoay người ra khỏi cửa điện, mặt trời rọi xuống có chút chói mắt, Đường Thời nhìn Thị Phi đang đứng ở khoảng sân bên cạnh, đột nhiên có cảm giác như thời gian đảo ngược.
Nhưng sau khi gió mây khuấy động biến đổi, tỏ khắp mưa bụi, tất cả cũng trở nên rõ ràng.
Đường Thời chắp tay với Tần Khê, nhân tiện nói: "Cáo từ."
Tần Khê trả lễ, cũng đáp một tiếng "Bảo trọng".
Đường Thời đi qua khoảng sân rộng lớn đến bên cạnh Thị Phi, chỉ bảo: "Ổn rồi."
Thị Phi gật đầu, lại chắp tay với Tần Khê ở xa xa, xem như hữu lễ, sau đó đi theo Đường Thời rời khỏi đây.
Dọc đường đi Đường Thời không thể sử dụng linh lực, y bước chậm theo đường núi, đến sơn đạo giữa núi thì nhìn thấy vườn rau phía sau.
Mảnh đất xanh trong, không một bóng người, sau giờ ngọ ánh sáng cũng phá lệ dịu dàng.
Y đột nhiên dừng lại nhìn chỗ kia thật lâu, giữa rừng trúc thấp thoáng một căn nhà tranh đã có chút rách nát, còn mơ hồ nhìn ra dáng hình năm đó. Bên trong không có người ở, Trọng Khánh cũng đã chết, Khâu Ngải Kiền chỉ sợ cũng không còn ở đây...
Nhìn thật lâu, Thị Phi đứng sau lưng y cũng nhìn thật lâu, như đã hiểu ra.
Đường Thời búng tay lên đã có một ngọn lửa màu tím cháy trên đầu ngón tay, sau đó bay đến giữa sườn núi, hoá thành một cái đuốc lửa đốt sạch nhà tranh, không đến một phút đã hôi phi yên diệt.
[3] Hôi phi yên diệt: Tan thành mây khói.
Nhà tranh kia biến mất tại chỗ, lưu lại trên đất đầy tro tàn.
Y diệt trừ hết tất cả dấu vết thuộc về mình, cũng muốn triệt để rời khỏi đây.
Đây là nơi bắt đầu, nhưng sẽ không trở thành nơi y xuất phát.
Đường Thời xoay người, vân đạm phong khinh, từng bước một đi xuống chân núi.
Thị Phi phát hiện thân thể của y khác thường, bước đi có chút tập tễnh, linh lực trong cơ thể y một lần nữa tiêu hao sạch, không phải vì vừa rồi sử dụng linh thuật, mà bởi núi hồn địa mạch lại lặng lẽ vây khốn, y chỉ đơn giản vận dụng linh lực thôi —— nhưng chỉ cần Đường Thời động đậy, vật kia liền vây chặt thêm.
Đường núi dài dằng dặc, Đường Thời bước xuống từng bước một, mãi cho đến chân núi, mới quay đầu nhìn ngọn núi cao ngất ẩn trong mây mù.
Đường Thời nghĩ đến lúc còn niên thiếu, đứng trong đồng ruộng giữa vườn rau rộng lớn, miệng thậm chí còn ngậm một cọng cỏ, ngước ánh mắt ẩn chứa khát khao nhìn lên trời cao.
Y còn nhớ rõ năm đó, cũng tại chỗ này, bản thân áp lực thấp thỏm, lựa chọn đi một con đường khác biệt.
Y khi đó chỉ nghĩ Thiên Hải sơn xa xôi thần bí, bây giờ xem ra, tâm tình cũng đã thay đổi rồi.
Đường Thời bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật già cỗi.
Đường Thời dời mắt, bước nửa bước ra khỏi địa giới Thiên Hải sơn, lại thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, đi không nổi.
Thị Phi tiến đến trước mặt y, lại khom người xuống, kéo y lên lưng mình, cõng Đường Thời trên lưng, ngón tay Đường Thời xẹt qua một góc tăng bào của hắn, không cự tuyệt, dựa mặt lên tăng bào Thị Phi, cũng chạm lên quải châu đeo trên cổ hắn, nhắm mắt lại, "Chung quy là đạo bất đồng, bất tương vi mưu..."[4]
[4]: Không cùng tư tưởng quan niệm, không thể trao đổi với nhau, tương lai không có điểm giao nhau – ý này dành cho các tôn giáo chê bai lẫn nhau.