Khí lạnh trước mắt càng ngày càng dày, xung quanh tràn ngập sát khí lại như giảm dần, bên trong Chính Khí tông vậy mà còn có nơi tà môn như vậy, Đường Thời hơi bất ngờ.
Chẳng qua nơi này, kỳ thật đại khái không có quan hệ gì đến Chính Khí tông, có lẽ bọn họ chỉ ngẫu nhiên phát hiện ra nơi đây mà thôi.
Đường Thời thấy được mặt giếng, đi qua, đáy nước một màu u tối, tuy đã giảm nhẹ bước chân, nhưng lúc dừng vẫn như cũ lưu lại hai dấu chân, chắc hẳn đã rất nhiều năm không có người tới đây, mới có việc như vậy.
Miệng giếng không nhỏ, đường kính ước chừng ba thước, nhìn qua chỉ giống một cái giếng cổ bình thường, nhưng nơi này mơ hồ có lốc xoáy, đáy giếng còn có ánh sáng lập loè.
Đường Thời tới gần đó, thấy được trên giếng khắc mấy chữ, Giếng Ánh Nguyệt.
Giếng Ánh Nguyệt?.
Y hơi giật mình, cái tên này sao lại giống ở Tiểu Tự Tại Thiên.
Đường Thời không cảm nhận được công kích gì, y thậm chí còn cảm giác được một loại hơi thở rất quen thuộc, giống như lúc trên Cửu tội giai ở Tam Trọng Thiên của Tiểu Tự Tại Thiên, loại phật lực vô tận này. Sau khi tu luyện Tâm Kinh, toàn thân đều có cảm giác với ngoại vật, khi tu luyện lực tinh thần, tinh thần của y cũng bắt đầu bị kinh Phật đồng hóa, đã chịu ảnh hưởng, tiện đà ảnh hưởng đến linh lực. Hiện tại Đường Thời còn không biết, trên người mình đã bắt đầu có dấu hiệu giao hòa giữa đạo Phật và đạo gia.
Y đứng ở đây, bởi vì tu luyện Tâm Kinh, đối với phật lực nhỏ bé này cũng cảm nhận được, linh lực trong giếng rất phức tạp, tựa hồ có đạo lực của đạo tu, cũng có phật lực của phật tu, đủ loại lực lượng hỗn tạp, đã khiến Đường Thời không phân biệt được.
Y cảnh giác nhìn miệng giếng, vậy mà còn thấy được một vầng trăng tròn.
Trong nước còn có ánh trăng?.
Đường Thời sởn tóc gáy, cũng chỉ nhìn một lúc lại chuyển mắt.
Giếng Ánh Nguyệt. Có lẽ khác với suy nghĩ của mình? Nếu vậy trên đời này hẳn là nên có một tòa Vọng Giang Lâu nữa mới phải.
Đường Thời cười nhạo một tiếng, vươn tay ra, cảm nhận được bên trong có phật lực, đạo lực, thậm chí còn có yêu lực, thật cẩn thận mà để linh thức của mình thăm dò phía dưới.
Giếng này rất sâu, trừ bỏ xung quanh tụ hợp các loại linh lực, cũng không cảm giác được thứ gì khác, mặt tường bóng loáng, trực tiếp đi xuống, lúc xuống tầm bốn mươi mét, không gian bỗng nhiên trở nên rộng lớn, đường kính dài ra, toàn bộ vách tường cũng bắt đầu trở nên không hợp quy tắc.
Linh thức y tiếp tục thật cẩn thận mà đi xuống, đã tới điểm cuối, trước sau không có phát sinh bất luận nguy hiểm gì.
Khi hạ xuống, Đường Thời lại có cảm giác, bản thân đã tiếp cận tới một bí mật rất lớn, khiến lòng người hiếu kỳ.
Đường Thời để linh thức khám phá xung quanh, lại gặp thứ ngăn cản, hai bên trái phải có thứ gì đó, không cho phép linh thức của y tiếp tục đi về phía trước nữa.
Lúc xác nhận phía dưới không có nguy hiểm, Đường Thời trực tiếp đi xuống, y liếc mắt nhìn giếng Ánh Nguyệt một cái, rồi sau đó chậm rãi lặn xuống. Dòng nước phất qua gò má, độ ấm có chút thấp, Đường Thời chầm chậm lặn xuống, cảm nhận được những linh lực hỗn loạn ngày càng nặng, thậm chí càng ngày càng mạnh, nhưng khi lại gần đáy giếng, vốn sát khí ngày càng dày, chờ đến lúc Đường Thời hạ xuống, đã trở nên yên tĩnh.
Y dừng lại, quay đầu nhìn, nơi cản trở linh thức mình vừa rồi, không phải vách đá, chỉ là một vầng sáng ảm đạm, mặt trên còn có lưu quang chớp động, hai bên có ánh sáng, phía dưới giếng cổ quả nhiên khác biệt.
Ngón tay Đường Thời đặt lên vầng sáng, mang theo phật lực, lại có một ngọn lửa trong giây lát bắn ra từ ngón tay y, Đường Thời giật mình, lúc này mới lập tức rút tay về, sau đó nhìn thấy ngọn lửa theo ngón tay y bị nước chậm rãi dập tắt.
Vừa rồi linh thức của mình bị thứ này cản trở, bây giờ ngón tay y chạm vào lại bùng lên vô số ngọn lửa.
Bên trong rốt cuộc có thứ gì?
Phật lực của Đường Thời, đều vì ngọn lửa bỗng nhiên bốc lên này làm bỏng rát.
Y nhíu mày suy tư một chút, nhìn vầng sáng hai bên, phạm vi hoạt động của mình chỉ có ba mét, xung quanh toàn là vầng sáng, rồi sau đó lại nhìn về phía trên, nơi này giống như một cái sơn động.
Nhiều điều kỳ diệu, nước, hàn đàm, ở trên là Chính Khí tông, chỉ là nơi này, lại quá mức thần bí.
Đường Thời nhẹ nhàng trôi theo dòng nước, bắt đầu xem xét nơi bắt nguồn của vầng sáng. Đều hình thành từ trận pháp, cho nên căn nguyên hẳn là ở trận pháp. Y đánh giá một phen, quả nhiên phát hiện trên nham thạch và trên mặt đất đều có vài đường cong kỳ quái.
Ngay từ đầu Đường Thời khả năng còn không nhận ra, nhưng lúc xem đến Thái Cực Đồ, trong lòng rung mạnh.
Việc này không thích hợp.
Bên ngoài hồ nước, Đường Thời phát hiện chân ngôn của Phật môn, rồi tới dưới hồ nước, vậy mà lại là Thái cực ấn của Đạo gia, giữa hai thứ này có liên hệ gì?
Y hiển nhiên đã biết bản thân sai ở chỗ nào, vì thế dừng Tâm kinh trong thân thể, ngón tay kích động linh lực đổi thành đạo lực của đạo môn, lần này, Đường Thời dễ như trở bàn tay mà xuyên qua tầng vách ngăn trở, thậm chí cả người trực tiếp xuyên vào.
Đạo lực có thể tiến vào, phật lực thì không thể.
Đường Thời lúc này, rốt cuộc thấy được hình dạng chân thực của hồ, một con đường thật dài, có chút chật hẹp, Đường Thời đứng ở đầu con đường, sau lưng là một tầng vầng sáng.
Đường đi có chút quanh co, nhìn không thấy điểm cuối.
Đường Thời quay đầu lại nhìn thoáng qua vầng sáng kia, ngón tay lại chuyển sang phật lực, chuẩn bị xoay người nhẹ nhàng chạm vào, ngọn lửa kia lại lần nữa cháy lên, còn mãnh liệt hơn trước, cơ hồ nửa vầng sáng đã bốc cháy, Đường Thời ngu người, trong lòng nghĩ sao càng chạm càng thêm đáng sợ vậy?
Y một lần nữa đổi lại đạo lực, thử lại, vẫn đi vào thong thả.
Má ơi, gặp quỷ.
Y cũng không bận tâm đến vầng sáng và trận pháp này nữa, liền xoay người hướng về con đường, hai bên đường đi đều là vách đá, trống trơn, Đường Thời cũng không để ý, địa hình dưới đáy nước đều là cái dạng này, nơi này dòng nước chảy thong thả, nhưng vẫn lưu động.
Con đường này vốn thô ráp, chẳng qua dưới tác dụng của nước chảy năm này qua tháng nọ, sẽ trở nên trơn bóng.
Y theo con đường chuyển qua một chỗ ngoặt, mặt đất tích lũy thật dày bụi đất, Đường Thời dừng bước chân, tùy ý dùng giày quét qua tầng bụi đất thật dày, chỉ nhìn thấy trên mặt đất tựa hồ có một ít vết bẩn, y nhìn một lúc, lại tiếp tục đi lên phía trước, cách một đoạn đều dừng lại, một lần nữa lặp lại hành động trước đó.
Vết bẩn, có đôi khi có, có đôi khi không có.
Đường Thời tiếp tục đi, rốt cuộc ở lần thứ tám chà đi tro bụi trên mặt đất, thấy được vết kiếm.
Vết kiếm rất sâu, cũng không có bị dòng nước nhiều năm cọ rửa tẩy đi, chỉ là trong khe hở của vết kiếm lấp đầy tro bụi, Đường Thời khom lưng xuống, dùng ngón tay gạt sạch tro bụi đi, nhìn thoáng qua. Vết kiếm này xuất phát cùng một nơi, chiều sâu không giống nhau, đầu tiên chưa đến nửa mét, kéo dài đến cuối.
Trong đầu Đường Thời lập tức tưởng tượng ra sự việc kia.
Nếu là bình thường, người cầm kiếm chém lên mặt đất, nhất định là hai đầu kiếm kém cỏi, ở giữa tương đối mạnh, chẳng qua vết kiếm lại như chỉ có một nửa. Loại tình huống này, giống như,
Một người cầm kiếm, lại không có sức lực, vì vậy kiếm kia chỉ có thể chọc một chút trên mặt đất, rồi sau đó lại chậm rãi kiên trì đi về trước.
Trường hợp này, thảm thiết cỡ nào.
Đường Thời đứng lên, linh thức đảo xung quanh, giơ tay vung lên, cơn lốc mãnh liệt thổi qua đáy nước, hóa thành một con rồng nước, cuốn đi vô số tro bụi, cuối cùng dung hợp với dòng nước, biến thành một con rồng màu đen, đi ra ngoài, chen chúc trên miệng hồ.
Vô số vầng trắng trào ra, nhiễm trắng toàn bộ mặt hồ, hồ nước bị kích động, giống như thủy triều.
Lúc này Đường Thời còn không biết, người ở ngoài phỏng đoán sống chết của mình, cũng đã bị một màn trước mắt làm chấn động.
Con đường dày đặc vết bẩn, còn có rất nhiều hình dạng khác nhau, rõ ràng là vết máu nhiều năm, nơi này cũng không biết đã bảo tồn bao nhiêu năm, đều đã hóa thành hoa văn trên nham thạch.
Đường Thời từ nơi dính đầy huyết tinh đi qua, cũng thấy được trên vách tường xung quanh đủ loại dấu vết, nhiều nhất chính là vết kiếm, ngẫu nhiên cũng có dấu vết của côn trượng, còn có một vài dấu chưởng ấn, chứng minh nơi này đã từng phát sinh một cuộc đại chiến thảm thiết, lại không chỉ có một người, phải nói là một đám người.
Bọn họ đa số là sử dụng kiếm, hơn nữa trận đại chiến này, hẳn là phát sinh sau khi hồ này hình thành.
Trên đường đi có vết máu, nếu lúc ấy là ở dưới nước chiến đấu, vết máu cũng sẽ bị dòng nước rửa trôi. Thậm chí Đường Thời có thể phỏng đoán ra, lúc đại chiến xảy ra sau một thời gian rất dài đều không có nước, bằng không thì vết máu cũng sẽ bị dòng nước hàng năm làm mờ nhạt.
Nói cách khác, hồ nước phía sau núi này mới hình thành, nơi đó vốn chỉ là một cái hồ cạn mà thôi.
Đường Thời cau mày, tiếp tục đi lên trước, đồng thời quan sát tình huống quanh mình.
Bên ngoài hồ nước là phong ấn của Phật tu, nhưng dưới đáy hồ lại là phong ấn của Đạo tu, hơn nữa chỉ có thể tiến vào chứ không thể đi ra. Bên ngoài hồ còn tốt, sử dụng phật lực vẫn có thể đi vào, nhưng ở dưới nước, chỉ có đạo lực mới có thể đi vào.
Phật tu, Đạo tu, Đường Thời chỉ có thể phỏng đoán rất lâu trước kia, hai bên Phật Đạo cùng tham gia trận chiến này.
Chẳng qua, rốt cuộc là Phật tu và Đạo liên hợp lại đối kháng thứ gì đó, hay là hai bên đã là cừu địch?
Đạo tu đa số dùng kiếm, Phật tu thì quyền chưởng chiếm phần lớn.
Suy nghĩ như vậy, khiến Đường Thời mơ hồ cảm thấy sợ hãi.
Bước lên vài bước, hai bên vách tường ngày càng trơn bóng, Đường Thời cảm thấy chỗ trơn bóng hay gồ ghề này nhất định có quy luật.
Đôi khi cách sáu mét xuất hiện một cái, còn lại là mười hai mét. Càng xa càng nhiều, đại khái có thể phỏng đoán ra cách mỗi sáu mét xuất hiện một cái.
Y rốt cuộc dừng chân, đứng trên khối đá gập ghềnh, nâng ngón tay dò xét quanh vách tường, linh thức y đảo quanh, muốn xâm nhập vào có chút khó khăn, chẳng qua không có cảm giác nguy hiểm nào.
Đường Thời nhíu mi, bỗng nhiên ngón tay uốn lượn, đánh lên vách đá, bên trong hiển nhiên có tiếng vang, trống không.
Linh thức y tăng mạnh, lại có ánh sáng hiện lên dưới đáy mắt, linh thạch của Đường Thời trong giây lát xuyên thấu qua vách đá, liền thấy được cảnh tượng bên trong.
Y nhấp môi, đáy lòng kinh hãi, ngón tay bắn ra, đánh lên vách đá, một tiếng "rầm", tầng vách đá bên ngoài đã bị đánh vỡ, tro bụi nứt toạc rơi vào trong nước, lại trôi theo mạch nước ngầm đi mất.
Nơi này là một chỗ rất nhỏ tựa như hang động, lúc Đường Thời đang xem thứ bên trong, điều đầu tiên nghĩ đến là một vị cổ nhân tu tiên, trước khi chết muốn tìm một nơi tuyệt bích, xây một cái hang động, bản thân liền ở chỗ chật hẹp này chậm rãi chờ chết.
Mà hoàn cảnh lúc này, rõ ràng là không phải.
Trong tường có một khối thi thể đang ngồi, giống như cái y nhìn thấy sau núi Thương Sơn, Phật châu vẫn ở đó, chỉ là người đã biến thành xương khô, trên người khoác áo cà sa màu sắc vẫn còn mới, ước chừng bởi vì nơi này không khí không thể lưu thông, cho nên còn có thể bảo tồn?
Nhưng mà vừa rồi Đường Thời đánh vào vách tường, nước cũng đã đi vào, trong giây lát áo cà sa cũng đã hoàn toàn biến sắc. Vốn là thân thể còn nguyên vẹn, nháy mắt huyết nhục đã hóa thành tro bụi, trôi theo dòng nước, chỉ còn một khối xương khô.
Trên sườn vách đá có khắc hai chữ, Thông Hành.
Cái này là pháp hiệu à?
Đường Thời liếc nhìn thi cốt kia, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật sự là cực kỳ quỷ dị, y rời đi, đến một bên khác, vẫn đánh mạnh lên vách tường, bên trong cũng là một khối xương khô, như cũ vẫn là hòa thượng, pháp hiệu Thông Tự.
Y tiếp tục đánh vào xung quanh, từ đầu này tới đầu kia, có huyệt động phong kín hoàn hảo, cho nên thi thể bên trong bảo tồn rất khá, chẳng qua trong nháy mắt mở ra đã hoàn toàn bị hủy hoại, Đường Thời chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt những người này trong tích tắc.
Phần lớn là hoà thượng, đạo sĩ cũng không ít, chẳng qua có rất nhiều huyệt động là trống không, có nơi tích đầy nước, ước chừng lúc phong ấn không đủ nghiêm mật.
Hòa thượng vẫn duy trì một tư thế tọa hoá, mà đạo sĩ trên người lại có các loại bội kiếm khác nhau.
Mỗi mặt một cái huyệt động, đều có khắc tên húy của bọn họ năm xưa.
Đường Thời dần dần phát hiện quy luật, cách sáu mét đánh một lần, nhất định sẽ có thu hoạch. Hơn nữa kỳ lạ ở chỗ, huyệt động bên ngoài trơn bóng, ngồi ở bên trong đều là thi thể hoà thượng tọa hoá, còn huyệt động gồ ghề, đa số là huyệt động trống, nếu không thì là lúc sinh thời chịu trọng thương quá nặng, hoặc lúc tiến vào đã chết rồi.
Cảm giác này, giống như...
Nơi gồ ghề kia, giống như có người nào rời đi trong lúc vội vàng.
Ý nghĩ như vậy, làm Đường Thời lạnh đến giật mình.
Mỗi một huyệt động được mở ra, Đường Thời cơ hồ muốn chết lặng, ban đầu nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ như vậy chỉ cảm thấy da đầu tê dại, chẳng qua giờ xem nhiều, cũng đã quen thuộc.
Đường Thời một đường đi xuống, quả thật giống như mở ra rương bảo.
Y vốn tưởng rằng chỉ có vậy, không còn cái gì có thể làm mình kinh ngạc, nhưng bây giờ lại hoàn toàn ngây người.
Y xem những người ngồi ở đó, đã theo thói quen mà liếc mắt nhìn tên của họ, y nhìn qua, cũng liền xoay đầu đi, chuẩn bị nhìn xem phía trước là tình huống như thế nào, nhưng khi y tiến lên vài bước, thứ mình mới liếc mắt vừa rồi xẹt qua trong đầu như tia chớp.
Đường Thời cứng đờ, không thể tin được điều mình vừa mới thấy.
Y xoay người, tiến lại, sau khi xác nhận bản thân mới vừa rồi không có nhìn lầm, cảm thấy dưới lòng bàn chân một hơi khí lạnh.
Khối thi tốt này, bạch cốt dày đặc, bình thường cực kỳ, y phục đã biến thành màu đen, dính trên người hắn, thậm chí xương cốt đã vỡ vụn không ít, hình như lúc ngồi ở chỗ này cũng đã bị trọng thương.
Đáng sợ nhất không phải điều này, mà là trên vách động có khắc một cái tên: Doãn Xuy Tuyết!.
Tất cả lại làm sao? Vì cái gì Phật tu, Đạo tu đều ngồi ở chỗ này? Bọn họ rõ ràng không phải tử vong bình thường, thậm chí hai bên có thể đã xảy ra xung đột. Vì sao có huyệt động trống không, có cái lại có người ngồi.
Những nghi vấn trước đó, toàn bộ đều mất hết, trong đầu Đường Thời chỉ có ba chữ kia: Doãn Xuy Tuyết!.
Là trùng hợp sao? Thi thể này hẳn đến từ thời Cận cổ, xác suất xuất hiện người trùng tên trùng họ, tựa hồ cũng không thấp.
Nhưng mà cố tình đều ở Đông Sơn, còn là người mà Đường Thời biết được, hiện tại sự tồn tại của Doãn Xuy Tuyết này cũng có một loại cổ quái khó nói, Đường Thời từng nghe được hắn ngẫu nhiên sẽ tự xưng "Ta", hình như là một thói quen không sửa được.
Tu sĩ đại năng từng nói có phương pháp trùng tu chuyển thế, nhưng không biết Doãn Xuy Tuyết này là trùng hợp, hay là, người chuyển thế.
Lại nói tiếp, tu vi của Doãn Xuy Tuyết tăng lên, thật sự không phải người bình thường có thể so được.
Nhìn thấy bên cạnh thi cốt có một thanh kiếm, Đường Thời cầm lên, bên thi cốt của các đạo sĩ đều sẽ có gì đó, chẳng qua Đường Thời xưa nay luôn tham lam lần này lại không có can đảm lấy. Nhưng hiện giờ thấy được tên Doãn Xuy Tuyết, y suy xét một chút, vẫn cầm lên thanh kiếm đặt bên người hắn.
Nhìn qua quả thật là một thanh kiếm cũ nát, lúc Đường Thời thổi bay một tầng tro bụi trên mặt kiếm, liền lộ ra thân kiếm trắng như tuyết, thật sự là người như sương tuyết, chỉ như vậy cũng khiến người khác cảm thấy mắt mình bị thương.
Trên thân kiếm khắc hai chữ nhỏ, Xuy Tuyết.
Lâu là Xuy Tuyết lâu, kiếm là Xuy Tuyết kiếm, người là Doãn Xuy Tuyết.
Người này nếu cùng là một người, đó mới thật sự thú vị.
Chẳng qua nếu đây thật sự là Doãn Xuy Tuyết, kia cũng là Doãn Xuy Tuyết, sự tình liền phức tạp.
Đường Thời tạm thời không thèm nghĩ nữa, ấn ký thần thức của thanh kiếm đã vì thời gian trôi qua mà biến mất sạch sẽ, lúc này Đường Thời muốn lấy máu nhận chủ, chẳng qua chỉ muốn biết thanh kiếm này ở cấp bậc nào.
Vừa mới liên hệ với thần thức của nó, khuôn mặt Đường Thời liền vặn vẹo một chút.
Linh Khí trung phẩm mà mình sở hữu, cấp bậc thứ hai, khoảng cách đến cấp tối cao còn thiếu chút nữa.
Nếu vũ khí xứng cùng thực lực của bản thân, như vậy "Doãn Xuy Tuyết", ít nhất cũng là tu sĩ Độ Kiếp kỳ hoặc là Đại Thừa kỳ.
Y bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, thu hồi Xuy Tuyết kiếm, quay đầu lại đi tìm những cái pháp bảo trong huyệt động, tuy rằng lưu lại chỉ có năm sáu thanh kiếm, nhưng lúc lấy máu nhận chủ, thế nhưng phát hiện cấp bậc đều không thấp, ít nhất những người này tu vi cũng đều ở Nguyên Anh kỳ đến Xuất Khiếu kỳ, tuy so ra kém Doãn Xuy Tuyết, nhưng cũng không đến nỗi thấp.
Phần lớn tu sĩ đẳng cấp cao tử vong, người chết ở chỗ này thật sự quá nhiều. Đường Thời chỉ cảm thấy kinh hãi, y một đường đi xuống, lại phát hiện con đường này đã đi đến cuối rồi.
Y dừng bước, thấy được khung cảnh đằng trước.
Có lẽ đây chính là bí mật trong tưởng tượng của mình đi?
Giếng cổ bên trong còn có một cái giếng, trước mặt Đường Thời một cái ngôi cao rộng lớn, hai bên là huyệt động, bên kia tựa hồ còn có một con đường thông qua đây, nói vậy Đường Thời nếu đi từ bên kia cũng có thể tiến lại đây.
Trong động này, có một toà trận bát quái, khắc vào một tảng đá lớn, giữa trung tâm trận pháp là một cái giếng nữa.
Chẳng qua miệng giếng tựa hồ được xây dựng thành bộ dáng Phật liên, Đường Thời nhìn trận pháp bát quái này, cũng không có chỗ nào kỳ quái, y bước lên, ánh sáng đen trắng chớp động, sau khi quan sát một hồi không có biến hóa gì, Đường Thời lại tiếp tục tiến lên.
Từng bước một tới cạnh giếng, Đường Thời quay đầu nhìn lại, trận bát quái rất lớn, phạm vi khoảng năm mét, miệng giếng lại chỉ có một mét, thứ này có lẽ không thể gọi là "Giếng", mà hẳn nên gọi là "Hồ nước".
Đi tới bên cạnh giếng, Đường Thời vừa nhìn, lại nhìn thấy bên trong giếng xuất hiện hình ảnh.
Song ngư đồ hắc bạch âm dương bao trùm trong giếng, chậm rãi xoay tròn, phía dưới có thứ gì đó ùng ục ùng ục chui lên, nhưng không có cách nào đánh gãy Thái Cực Đồ âm dương đang xoay tròn, vừa thấy cảnh này, trong đầu Đường Thời ong một tiếng, cái gì cũng đều chặt đứt, cái gì cũng đều sạch sẽ thanh tịnh.
Ánh mắt y dừng lại nơi Thái Cực Đồ, nhìn nó chậm rãi xoay tròn, bản thân cái giếng này là hai màu nước, giao hoà chuyển hoá.
Thái Cực âm dương lưỡng nghi biến hóa, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái.
Thái Cực Đồ chậm rãi xoay tròn, liền có ánh sáng tỏa ra, nhưng Đường Thời lại loáng thoáng thấy được kim quang.
Ấn tự chữ "Vạn" hơi ảm đạm tựa hồ có chút vặn vẹo trong nước, Đường Thời nỗ lực muốn nhìn rõ ràng, nhưng ấn tự theo nước gợn mà lắc lư đong đưa, có chút mơ hồ.
Chỉ là. Không đúng.
Mặc kệ mặt nước làm đong đưa, vị trí chân ngôn của Phật gia phía dưới vẫn không thay đổi, trong đầu y linh quang chợt lóe, bỗng nhiên ngẩng đầu, liền thấy được khung đỉnh ấn tự chữ "Vạn" ảm đạm quen thuộc kia, lại còn chậm rãi chuyển động, đối diện với trận bát quái song ngư đồ ở dưới.
Trong nháy mắt đó, liền nghe được vô số âm thanh kêu khóc, có tiếng kêu từ bên tai y, y hình như thấy được một đám người, vung tay đánh nhau.
Rồi sau đó, thế giới quay về bình tĩnh.
Trước mặt Đường Thời vẫn là con đường đó, hai bên vách tường trơn bóng, bỗng nhiên có thứ gì đó xuất hiện, lại có người mơ hồ mà hô cái gì. Đường Thời đứng ở nơi này, nhìn không tới trong chỗ ngoặt là tình huống như thế nào, chỉ cảm thấy bên kia rất hỗn loạn.
Ngay sau đó, những vách tường trơn bóng mở ra, bên trong lao ra vài tên đạo sĩ, sôi nổi hướng về bên kia, ngay sau đó bên người Đường Thời đi qua vài Phật tu, như muốn ngăn lại điều gì, hai bên Phật Đạo giao thủ, cuối cùng không biết vì cái gì vung tay đánh nhau, vì thế trường hợp Đường Thời phỏng đoán trước đó, một lần nữa tái diễn.
Hai bên Phật Đạo tàn sát.
Máu tươi bao trùm cả con đường, cuối cùng vẫn là nhóm đạo tu hung ác thắng lợi, cũng có một bộ phận đạo tu là đứng về phía Phật tu, chiến đấu dị thường thảm thiết, một vài Phật tu ở bên kia chạy qua, đến một bên khác, cao giọng kêu gọi gì đó, nhưng người bên ngoài tựa hồ không để ý tới bọn họ, vì thế hồi lâu sau, bọn họ chỉ có thể trở lại, nhưng mà trận tàn sát lúc này mới bắt đầu.
Những tên đạo tu đó, giống như đã đi mà quay lại, chĩa kiếm về phía Phật tu, thậm chí còn hướng về những đồng môn của mình đứng về phía Phật tu mà giết!
Máu tươi nhiễm hồng Đường Thời, tầm mắt hơi mơ hồ, y thậm chí còn không kịp nhìn sự tình phát triển thế nào, tất cả cũng đã đột nhiên im bặt.
Giữa lúc hốt hoảng, hình như có ai than lên một câu: Thiên đạo vô tình, người gì có tình?.
Đường Thời ngơ ngẩn, bỗng nhiên như hiểu rõ cái gì, thiên đạo vô tình, người gì có tình?.
Các tu sĩ vẫn luôn hướng về Thiên Đạo, dựa vào đó mà vô tình sát sinh, trời cao bất nhân lấy vạn vật làm khởi điểm, trời cao càng bất nhân, nên coi thương sinh như cỏ rác, cho nên có Phật.
Trời cao không độ thương sinh, lại có Phật tới độ; trời cao không cứu thế nhân, nói chỉ có thể tự cứu; trời không quản vạn vật, liền có vạn vật hối tiếc mà thành yêu.
Tâm thần Đường Thời chấn động, y như bỗng nhiên hiểu rõ, cũng như mê muội, đứng ở nơi đó, lâm vào mê huyễn.
Trên mặt nước truyền đến một trận chấn động, lốc xoáy cuốn nước, sóng to gió lớn.
Mặt nước không biết là xảy ra chuyện gì, trận pháp bát quái và chân ngôn Phật gia cùng chuyển động, phóng ra ánh sáng, ổn định không gian, mở ra một cái huyệt động trên trần nhà.
Đường Thời lúc này, bản thân đã rơi vào trong cảnh giơi
Bên ngoài, sơn môn Chính Khí tông, đang gặp phải kiếp nạn lớn nhất từ trước tới nay.
Vốn Chính Khí tông có năm cao thủ Kim Đan kỳ, lúc này trong lòng cũng hoảng sợ, trước kia mệnh bài của Vạn Tân An trưởng lão bỗng nhiên vỡ nát, đã khiến chưởng môn Hách Liên Tùng tức giận, hiện tại trên núi thế nhưng có Xuy Tuyết lâu và Điểm Thương môn liên hợp lại tấn công Chính Khí tông, còn nói Chính Khí tông hắn có đồ vật yêu tà, đầm Hàn Trì sau núi sinh ra biến ảo, chấp chứa cẩu tặc.
Doãn Xuy Tuyết nói "Chính Khí tông đã là bất chính, không bằng diệt trừ trước", rồi sau đó liền liên hợp với Lạc Viễn Thương.
Lúc này nhân mã hai bên đã vây sát trước sơn môn, không ngừng có đệ tử Chính Khí tông ra cùng người của bọn họ giao chiến, hai bên đều có tổn thất, pháp bảo linh quang khắp nơi chớp động, liền thấy máu tươi giàn giụa, phần còn lại của chân tay đã bị cụt bay loạn, toàn bộ sơn môn không bao lâu cũng đã nhiễm đỏ.
Đại hội Đông Sơn sắp tới, hiện tại Xuy Tuyết lâu và Điểm Thương môn trắng trợn táo bạo như vậy mà tới Chính Khí tông quấy rối, rõ ràng là muốn thừa cơ hội này giải quyết bọn họ, đạt được danh ngạch tham gia hội Tứ Phương Đài, còn nói cái gì mà Chính Khí tông chấp chứa cẩu tặc, ai mà không biết chẳng qua là vụng về lấy cớ!.
Nhưng lấy cớ thì như thế nào, chỉ cần Chính Khí tông thật sự không nhịn qua một chuyến này, thất bại, lịch sử từ người thắng viết thành thua, mặc kệ Chính Khí tông hắn có chứa cẩu tặc hay không, cuối cùng đều chỉ có thể bị vô cớ bôi tiếng xấu!
Hách Liên Tùng tu đạo hơn trăm năm, chưa từng gặp qua người lỗ mãng lại không hiểu chuyện như vậy, hắn đứng trước sơn môn Chính Khí tông, thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu, liền hướng về bên ngoài mắng, "Hai tên nhãi ranh không biết tốt xấu, Chính Khí tông ta cơ nghiệp ngàn năm, hủy tông môn Chính Khí tông, ngày sau lão tổ trong Đất Hoang trở về nhất định phải trả đủ trăm ngàn lần!"
Phía dưới Lạc Viễn Thương nhàn nhạt khoanh tay, truyền âm nói, "Đất Hoang cách Đông Sơn ngàn tám trăm dặm, dù dịch chuyển cũng không nhất định có thể đến được đây, ngươi gào tiếp đi, xem chúng ta giết đồ tử đồ tôn của Chính Khí tông ngươi, các ngươi còn có cái gì để đòi nợ không."
Hiện tại Lạc Viễn Thương cùng Doãn Xuy Tuyết đều không động thủ, Chính Khí tông bên kia cũng không dám động thủ, sợ bị nhằm vào điểm yếu, đều là người phía dưới đánh.
Chẳng qua chiến đấu vẫn phải nhờ vào tu sĩ cấp cao, tuy rằng nói kiến nhiều cắn chết tượng, nhưng bên trong Chính Khí tông tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không có nhiều, mấy chục tên mà thôi.
Doãn Xuy Tuyết thưởng thức Côn Luân kiếm trong tay, thuận miệng hỏi, "Vị tiểu hữu kia của ngươi, thật sự là không về được sao?"
"..." Nói đến Đường Thời, Lạc Viễn Thương sắc mặt có chút không tốt, liếc mắt nhìn Thị Phi vẫn luôn ở bên cạnh, Thị Phi muốn đi vào tìm, chẳng qua sơn môn đã đóng cửa, trận pháp tựa hồ cũng bị phát hiện, căn bản không có biện pháp mở ra. Lạc Viễn Thương chỉ có thể cùng Thị Phi thương nghị, đợi bọn họ giải quyết xong Chính Khí tông, lại đi xem tình huống bên y.
Cho nên Thị Phi chỉ ở một bên nhìn bọn họ động thủ, lại không nhúng tay vào.
Rốt cuộc Thị Phi có tính toán gì, bọn họ cũng không biết.
Doãn Xuy Tuyết đối với Thị Phi mơ hồ có chút kiêng kị, người ra từ Tiểu Tự Tại Thiên, thật sự là không thể trêu vào.
" Thật ra ta cảm thấy. Người nọ mạng lớn, không chết được. Lúc trước ngươi xem hắn ở mười tám cảnh Tiểu Hoang, như thế nào đánh cũng đánh không chết." Lạc Viễn Thương một chút cũng không cảm thấy những lời này có nghĩa xấu, hắn cho rằng mình là đang khích lệ Đường Thời.
Doãn Xuy Tuyết ánh mắt đen tối, bỗng nhiên cười một tiếng, nói, "Người tiện mệnh dài, là nói y. Không chừng lúc nào đó lại giảo hoạt gây chuyện!"
"Không sai, nhổ cỏ tận gốc, đệ tử Chính Khí tông đã tử thương hơn phân nửa, nên đến cuối rồi."
Bọn họ lúc trước ước định ba ngày sau tới vây công, đó là nói được thì làm được.
Hiện giờ máu tươi đã từ bậc thang chảy xuôi xuống dưới, xối thành sông nhỏ.
"Giết. Giết đi!".
"Bên kia có người tới, mau ngăn lại!"
"Giúp kết trận, mau! Ngăn cản bọn họ!".
"Giết."
.
.
.
Xung quanh núi rừng tràn ngập mùi huyết tinh, vạn vật đều bay đi, máu tươi phun tung toé trên cây, hoặc là phun lên mặt người, cảnh tượng tảm thiết.
Đạo tu trên đại lục này người tu chân chiêm phần lớn, phe phái pha tạp, phân loại đông đảo, thường thường có đủ loại khác nhau, cũng bởi vì xuất xứ
khác nhau xuất hiện các loại tranh đấu, giống hôm nay vậy, hai phái liên hợp lại không phải là việc hiếm thấy, thậm chí có thể xem là bình thường.
Người tu đạo đối với chuyện như vậy, một chút cũng không ngại, giờ Doãn Xuy Tuyết và Lạc Viễn Thương làm chuyện như vậy, vẫn là vì tư tâm tư của bản thân, có vẻ có chút ra vẻ đạo mạo, nhưng so với quy tắc giới Tu Chân, bọn họ tự nhiên cũng không tính là làm chuyện tội ác tày trời.
Phàm nhân tin tưởng, trên người tu sĩ, căn bản sẽ không có bất luận ước lực gì.
Bọn họ ước, vĩnh viễn là sức mạnh.
Doãn Xuy Tuyết nói, "Thời cơ chín muồi, ta đây liền động thủ."
Một thanh kiếm này, tuy rằng không bằng thanh kiếm vốn thuận buồm xuôi gió của mình, nhưng ít ra cũng là linh kiếm hạ phẩm, Côn Luân kiếm, vì thế từ dưới chân núi, trời cao rộng mở, bát phương di chuyển, tử khí đông lại.
Thân hình Doãn Xuy Tuyết trực tiếp từ trên mặt đất bay lên, đến trước cửa chính của Chính Khí tông, trường kiếm ngâm nga, cười to một tiếng, tiếng cười kia như gió phất qua toàn bộ ngọn núi, quay cuồng vọng lại, " Lão thất phu Hách Liên Tùng, vận số Chính Khí tông ngươi đã hết, đừng chiếm danh ngạch ở đại hội Đông Sơn nữa, để vị trí lại cho ta và tiểu hữu Lạc Viễn Thương, ngươi coi xem thế nào?"
"Nằm mơ!" Hách Liên Tùng nổi trận lôi đình, cũng lấy ra Thanh Hồng kiếm, tiến lên đằng trước, hô, "Tả hữu hộ pháp, Khâu Phong trưởng lão ở đâu!"
Tả hộ pháp Hách Liên Hướng, đúng là đạo lữ song tu của Đường Uyển, Kim Đan sơ kỳ; hữu hộ pháp với Bách Thành còn lại là tu sĩ Kim Đan trung kỳ, đã là nam nhân độ tuổi trung niên. Mà Khâu Phong trưởng lão, là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, hiện giờ tuổi già sức yếu, hắn là người duy nhất trong sơn môn tu vi sánh ngang với chưởng môn Hách Liên Tùng.
Lập tức, ba người đứng ra, biết một trận chiến này khó tránh, chỉ tiếc mấy ngày trước Vạn Tân An trưởng lão không biết vì sao bỗng nhiên không còn nữa, cho nên hiện tại toàn bộ Chính Khí tông chỉ có bốn gã cao thủ Kim Đan kỳ, chỉ có thể miễn cưỡng cùng Doãn Xuy Tuyết và Lạc Viễn Thương so sánh, rất là nghẹn khuất.
Ngay lúc này, Doãn Xuy Tuyết đã ngưng tụ một đao kiếm, liền trực tiếp chém về phía cửa sơn môn, đem ba chữ Chính Khí tông chém thành hai nửa.
Lời vừa nói ra, Doãn Xuy Tuyết đã cười, nhưng khi chân chính động thủ liền như ở mười tám cảnh Tiểu Hoang, sắc mặt tàn nhẫn.
Bình tĩnh mà giết người, yêu cầu tính toán mình và đối phương thực lực đối lập.
Doãn Xuy Tuyết nháy mắt, liền tăng thêm lực đạo trên tay, cười một tiếng, "Không biết tự lượng sức mình!"
Hách Liên Tùng cũng trực tiếp cầm kiếm xông lên, va chạm vào kiếm của Doãn Xuy Tuyết, nhưng kiếm của hắn sao có thể so sánh cùng linh kiếm của Doãn Xuy Tuyết? Trong nháy mắt, đã rơi vào hạ phong, may mà có chư vị đồng môn ra tay tương trợ, bốn người kiếm khí hợp nhất, thế nhưng đem Doãn Xuy Tuyết đánh trở về!.
Đệ tử Chính Khí tông phía dưới đang đau khổ chống cự tức khắc sĩ khí đại chấn, liền hô to giết sạch kẻ xâm nhập.
Trong trận chiến lớn, sĩ khí cũng là một điều quan trọng.
Doãn Xuy Tuyết một người đánh bốn người, vậy mà đánh đến nghiện, liền không cho người trong môn phái mình nhúng tay, chỉ nói bọn họ ở một bên nhìn là được, rồi sau đó xoay người lập tức tiến lên, một lần nữa cùng mọi người đấu pháp.
Trước sơn môn nóng như lửa, sau núi lại cũng có dị động, một đệ tử chấp sự xiêu xiêu vẹo vẹo mà ngự kiếm từ sau núi lại đây, hô, "Sư thúc không ổn, đồ vật trong đầm Hàn Trì như muốn thoát ra!"
Hách Liên Hướng hoảng hốt, khí kình tán loạn, đã bị Doãn Xuy Tuyết phía trước một kiếm chém rớt cánh tay! Tức khắc máu tươi văng khắp nơi, cánh tay kia bị Doãn Xuy Tuyết nắm trong tay, vứt ra sau lưng, người ở dưới nhìn thấy cánh tay cụt rơi xuống, thế nhưng sợ tới mức sôi nổi tránh ra.
Hách Liên Hướng tu đạo nhiều năm như vậy, cũng có kinh nghiệm, cánh tay có bị chặt đứt, cũng chỉ vặn vẹo một trận, rồi gọi người nói, "Cùng Bách Thành trưởng lão ra sau núi nhìn xem, những người còn lại có chết cũng phải bảo vệ Chính Khí tông! Doãn Xuy Tuyết, ngươi chắc chắn sẽ gặp báo ứng!"
Doãn Xuy Tuyết căn bản mặc kệ hắn, giơ tay lại vung một kiếm, lúc này Lạc Viễn Thương nhìn thời cơ đã chín muồi, cũng gia nhập chiến đấu.
Hỗn chiến, rốt cuộc bắt đầu rồi.
Bách Thành trưởng lão thoát khỏi vòng chiến, hướng về sau núi mà đi, quả nhiên nhìn đến mặt nước đã nổi lên bọt khí, linh khí bạo động, trận pháp xung quanh không áp chế được, chưởng môn nói nơi này không có tà ma, nhưng sao lại giống như tà ma muốn xuất thế!
Hắn cắn chặt răng, đến gần hồ nước, bên trong bỗng nhiên có vô số tiếng hò hét vang lên.
Liền có một thanh âm sáng sủa truyền khắp toàn bộ Thương Sơn, "Thiên Hải sơn ta cũng tới!"
Người của Chính Khí tông tức khắc hoan hô, bọn họ canh phòng nghiêm ngặt, đã sớm phái người thông tri đến Thiên Hải sơn, ngày thường Tần Khê thân thể ác béo khiến người ta chán ghét, thế nhưng cũng trở nên đáng yêu hẳn.
Vốn là Xuy Tuyết lâu và Điểm Thương môn cùng nhau vây công Chính Khí tông, lúc này Thiên Hải sơn bỗng nhiên đánh tới, hơn nữa Thiên Hải sơn thế tới cực mãnh, giống như muốn giết Xuy Tuyết lâu và Điểm Thương môn trở tay không kịp, trực tiếp từ sơn môn mở một đường máu, ương ngạnh mà chen vào vòng chiến.
Bên này Chính Khí tông nhìn thấy ngoài ngoại viện, vội vàng hô: "Mở trận pháp, nghênh đón đạo hữu Thiên Hải sơn!"
Tần Khê cao giọng mỉm cười, nhân tiện nói: "Đồng tâm hiệp lực, đa tạ đa tạ!"
"Việc tốt việc tốt."
Trận pháp bảo vệ, rốt cuộc cứ mở ra như vậy.
Rùa xác một khi xuất hiện cái khe, bi kịch cũng đã muốn bắt đầu diễn ra.
Doãn Xuy Tuyết và Lạc Viễn Thương cơ hồ đồng thời mỉm cười, trong lòng nói tiểu tử Tần Khê này độc kế thật đáng sợ!
Tần Khê dẫn một đám người trực tiếp vọt vào, rồi sau đó —— kiếm khí của Thiên Hải sơn hướng về Chính Khí tông, đao kiếm giương cao, thật mạnh hạ xuống.
"Các ngươi làm gì? !"
"Việc này không đúng, đây là có chuyện gì! Bọn họ làm sao vậy? !"
"Đây là bội ước —— "
"Giết!"
"Giết —— "
...
Giết chóc, lúc này mới bắt đầu.
Hách Liên Hướng trừng đến đỏ mắt, hướng về phía Tần Khê chất vấn: "Các ngươi làm gì vậy?!"
Tần Khê một kiếm chém tới, cười mắng: "Ngu xuẩn, đại hội Đông Sơn, tổng cộng có ba cái danh ngạch, không có Chính Khí tông, vừa vặn!"
Cho nên vốn dĩ Chính Khí tông, nên mai táng như vậy!
Thế cục nháy mắt nghịch chuyển, giết chóc bắt đầu.
Rồi sau đó bên trong đầm, lại bỗng nhiên bạo phát một đoàn hắc khí, thậm chí phía trước núi cũng có thể thấy rõ.
Một cái bóng đen bị hắc khí khóa lại bên trong, quanh thân mơ hồ có kim quang, Bách Thành hét lớn một tiếng: "Tà ma ngoại đạo!"
Hắn tung kiếm, kiếm khí hiện lên ánh lam, chém đi tầng hắc khí xung quanh, bên trong mơ hồ lộ ra hình người.
Đường Thời còn đang lúc ngộ đạo, Kim đan trong cơ thể lĩnh ngộ mà cấp tốc xoay tròn, bây giờ bỗng nhiên nghe được thanh âm như vậy, cảm thấy đầu óc đau xót, cảm giác lĩnh ngộ tuyệt vời đang sinh sôi bị đánh gãy. Thân thể bao quanh hắc khí vô số linh khí bị y điên cuồng mà hấp thu vào trong cơ thể, nhưng bởi vì một kiếm vừa rồi, bên môi y chảy ra chút máu tươi.
"Nhận lấy cái chết —— "
Còn không rõ ràng tình huống lúc này, Đường Thời lại nghe thấy giọng nói mới vừa rồi đánh gãy mình lần thứ hai vang lên, ngay sau đó liền có một kiếm xuyên qua bả vai y——
Đậu má!
Đường Thời cả người quả thực đều nên phát điên mới tốt sao? !
Y vừa rồi còn đang ngộ đạo, hiện tại thân thể hấp thu lượng lớn linh khí, bởi vì quá mức sảng khoái, dẫn đến hành động chậm chạp, lúc bị người một kiếm đâm tới, vậy mà tránh không khỏi!
Đáy mắt Đường Thời, lệ khí rốt cuộc trào ra, con mẹ ngươi mới tà ma ngoại đạo, lão tử lớn lên tuy rằng không quá đẹp trai, nhưng tốt xấu cũng là con người, không phân tốt xấu trực tiếp đâm tới một kiếm, xuống tay ngoan độc, lúc này kiếm kia còn bao phủ kiếm khí, nghĩ muốn dùng kiếm chém y—— tốt, tốt, tốt, thật là tốt, lại là Chính Khí tông!
Cừu hận, kéo đại!
Bách Thành sửng sốt, thật không ngờ sau khi hắc khí kia tan hết, bên trong vậy mà là một người có chút quen mắt, hắn giật mình một chút, bỗng nhiên rít một tiếng: "Đường Thời —— "
Đường Thời không nghĩ tới người này thế nhưng quen biết y, chắc là y lúc trước ở mười tám cảnh Tiểu Hoang xuống tay rất ngoan, cho nên toàn bộ người của Chính Khí tông đều biết y? Đường Thời sợ sao? Đương nhiên không sợ!
Nếu là thù mới hận cũ thêm cùng một chỗ, xuống tay còn lưu tình cái rắm!
Đường Thời trực tiếp một phen cầm lấy thanh kiếm Bách Thành cắm trên vai mình, rồi sau đó xoay người đánh một chưởng lên người hắn, xuất ra linh lực mãnh liệt, thậm chí có một loại hung thần bá đạo, Bách Thành nhổ ra một ngụm máu, dĩ nhiên bị thương.
Thực lực Kim Đan trung kỳ!
Đường Thời vặn vẹo cổ mình một chút, nhe răng cười, nhìn về phía Bách Thành, nói: " Tằng Bỉnh Hoa, Dương Văn, hay Ôn Oánh? Người nào là ái đồ của ông nhỉ?"
Bách Thành đỏ mắt, Ôn Oánh chính là ái đồ của hắn, lại không muốn chết , đi một chuyến đến mười tám cảnh Tiểu Hoang đã bỏ mạng !
"Ta nhất định phải đem ngươi thiên đao vạn quả, mới có thể tế điện Ôn Oánh trên trời có linh thiêng!"
"Phi! Người chết như đèn diệt, linh hồn nữ nhân kia đã bị tà ma ta đốt thành tro bụi, đốt đến sạch sẽ, còn trên trời có linh thiêng cái rắm! Lão thất phu, ông là hồ đồ !"
Đường Thời cười to một tiếng, bừa bãi đến cực điểm, quả nhiên là hận cũ không giảm, cừu mới lại thêm, y xuất hiện ở Chính Khí tông tất nhiên không thể làm thiện, phải làm tuyệt !
Bên kia đang tận diệt Chính Khí tông, mình cũng phải châm lửa một chút!
Cừu đã kết, vậy không ngại kết đến cùng!
Giết, y sẽ giết đến sạch sẽ!