Điểm Thuý môn biến thành Điểm Thương môn, cứ lặng yên không tiếng động mà biến hóa. Môn phái ở Đông Sơn sau khi nghe được tin tức này, đều có chút không dám tin, chỉ cảm thấy chưởng môn vốn đã không có khí phách.

Sau khi đổi tên môn phái, Điểm Thương môn cơ hồ lập tức lại nhận được tin chúc mừng đến từ Xuy Tuyết Lâu, nhưng một vài môn phái gần đó, như Chính Khí tông và Thiên Hải sơn thì không có tin tức gì, nói như thế nào cũng coi như là tin tức của các môn phái, hiện giờ tin tức chậm chạp không đến, sợ là có biến.

Lạc Viễn Thương bận rộn xong, đã là chuyện của vài ngày sau, trong lúc này, môn hạ của Điểm Thương môn gần như giảm hết một nửa, nhưng mà tâm lý lại tăng lên, sau khi Điểm Thương môn cải tổ thì toàn bộ môn hạ đều dựa theo lý tưởng của Lạc Viễn Thương.

Hắn giờ đã giải quyết xong chuyện bên ngoài, đang tính suy xét một chút đến hai vị nhân vật cao cấp kia. Đừng nghĩ rằng tên Đường Thời này tu vi không cao, hồi đó y là Luyện Khí kỳ còn có thể giết Trúc Cơ kỳ, chờ y đến Trúc Cơ kỳ, lại vây giết một đám Trúc Cơ kỳ, lại qua vài năm nữa, y thế mà cùng đại đệ tử Tam Trọng Thiên của Tiểu Tự Tại Thiên xuất hiện ở đây, xác thực không tầm thường. Hắn thậm chí còn thấy đối phương vừa ra tay đã trực tiếp tiêu diệt một tu sĩ cùng cấp bậc...

Đường Thời như vậy, vạn nhất không thể khinh thường.

" Cạch ..."

Hắn mở cửa tiểu viện, lại nhìn thấy Đường Thời và Thị Phi ngồi cùng một chỗ, vẫn thấy rất kỳ lạ. Lạc Viễn Thương thiếu chút nữa cười ra tiếng: " Hai vị thật có nhã hứng, đối với tu sĩ mà nói, chơi cờ là để kiểm tra năng lực tinh thần và trí óc, phải nhìn đến tu vi, hai ngươi chơi cờ, không phải đang lãng phí thời gian à?"

Sao Đường Thời có thể không biết? Chẳng qua, mấy ngày qua thật sự quá nhàm chán, y với Thị Phi, chỉ vừa chơi đánh cờ, vừa nói về mối liên hệ giữa Tiểu Tự Tại Thiên và món đồ phía sau núi.

Nhưng mà phần lớn thời gian, là Đường Thời nói chuyện, Thị Phi ngẫu nhiên có đáp lại, Đường Thời hỏi đáp một mình nhưng cũng không cảm thấy vô vị.

Lạc Viễn Thương vẫn luôn mất tích giờ bỗng nhiên xuất hiện, cũng chứng minh sắp có chuyện.

"Lạc sư huynh... Không, hiện tại hẳn là Lạc chưởng môn, bận rộn xong rồi, có thể thương lượng đến việc 'Hợp tác' giữa chúng ta?"

Tẩy Mặc Các cho Đường Thời kỳ hạn là trước hội Tứ Phương Đài, thời gian còn xa lắm, chỉ cần Đường Thời có thể trở về, nghi thức họa thường có thể diễn ra trước hội Tứ Phương Đài. Chẳng qua rời khỏi Tẩy Mặc Các đã lâu, y vẫn cảm thấy nên sớm trở về mới tốt. Y thiếu thời gian bế quan...

Dù sao bây giờ đã là Kim Đan kỳ, nhóm tu sĩ lợi hại bế quan cũng phải mất vài năm, có khi đến vài trăm năm, đắm chìm trong cảnh giới lĩnh ngộ, mà thời gian Đường Thời tu luyện đều chỉ có một nửa, tích lũy từng ngày, có chỗ tốt, nhưng cũng có chỗ xấu — — tâm tính càng hỏng bét.

Lúc này thanh nhàn cùng Thị Phi chơi cờ, lại khiến y có chút ngồi không yên,
đây cũng không phải dấu hiệu tốt lành gì.

Y nghĩ, đánh xong trận này, trở về phải suy nghĩ lại đường đi của mình, cho nên mới hỏi Lạc Viễn Thương như vậy.

Vừa mới hỏi, trong lòng Lạc Viễn Thương nghĩ cái gì, khoảng thời gian đến đại hội Đông Sơn không còn mấy ngày nữa, bọn họ muốn vào một lần để thăm dò tình hình.

" Nếu hai người đều ở đây, ta cũng sẽ nói thẳng. Mục đích của ta, là đại hội Đông Sơn, trước đại hội Đông Sơn phải diệt trừ Chính Khí tông hoặc là Thiên Hải sơn, hoàn toàn định trước ba cơ hội ở đại hội Đông Sơn."

Quả nhiên thế...

Lời nói của Lạc Viễn Thương, không khác suy nghĩ của Đường Thời mấy.

Ngón tay y kẹp một quân cờ trắng, vuốt ve, ánh mắt mang theo vài phần đen tối, không biểu cảm mà nhìn lên Thị Phi, chỉ thấy hắn nhìn bàn cờ, lông mi hình như giật một cái.

Đường Thời nói: " Ta với Chính Khí tông có cừu oán, bọn họ từng truy nã ta, năm đó xảy ra đủ loại mâu thuẫn, ta rất mang thù, hiểu biết cũng không nhiều. Chẳng qua ta với Tần Khê của Thiên Hải sơn từng có ước định, hắn muốn ta không được đặt chân lên Thiên Hải sơn nữa, ta cũng đã đáp ứng rồi."

Lạc Viễn Thương vẫn là lần đầu tiên nghe Đường Thời nhắc tới chuyện này, thậm chí Thị Phi cũng lần đầu nghe nói.

Tần Khê, hiện giờ là tấm gương sáng của tất cả đệ tử ở Thiên Hải sơn, cơ hồ đã có thể xác định, người nọ là chưởng môn kế tiếp của Thiên Hải sơn, nhân vật này khá giống Lạc Viễn Thương. Đường Thời lúc trước đến Mười tám cảnh Tiểu hoang, Tần Khê cũng ở đó, nhưng mà giữa hai người có ước định kỳ lạ như vậy —— thật sự làm cho người ta cảm thấy không thể đoán được.

Có thể là ánh mắt kỳ dị của Lạc Viễn Thương khiến Đường Thời hết sức thỏa mãn, dù sao lúc trước Tần Khê chém Tuyết Hoàn một kiếm, thả mình đi rồi, việc lúc đó cũng ngoài dự liệu của Đường Thời. Mặc dù hiện tại Tần Khê đã được Thiên Hải sơn coi trọng, Đường Thời không biết hắn giết Tuyết Hoàn là vì tranh chức chưởng môn, được mọi người coi trọng. Nhưng đó là lý giải nghĩa đen thôi...khả năng Tần Khê có cừu oán với Tuyết Hoàn, cũng có khả năng... Hắn còn có mục đích khác...

Đánh quân cờ xuống, Đường Thời nói với Lạc Viễn Thương: "Không biết Lạc chưởng môn hiểu biết bao nhiêu về người tên Tần Khê này?"

Lạc Viễn Thương nói: "Hiện nay là đại đệ tử nội môn, người được chọn làm chưởng môn kế tiếp, có tu vi Kim Đan trung kỳ, đã ngang hàng với các trưởng lão rồi, nhất là hai năm nay, tu vi tăng tiến cực nhanh. Nhưng chưa từng nghe qua người này có gì đặc biệt..."

Mặc dù trong Mười tám cảnh Tiểu hoang, cũng không cảm thấy Tần Khê có bao nhiêu lợi hại.

Lạc Viễn Thương hai năm nay cũng không phải không tiếp xúc qua, chỉ cảm thấy đó là một nam nhân béo, còn có chút khôi hài, chẳng qua trước đó nghe Đường Thời nói, Lạc Viễn Thương lại nghĩ đến tướng mạo của người kia.

"Chẳng biết tại sao, ta có một loại dự cảm... Mục tiêu của ngươi cuối cùng sẽ biến thành Chính Khí tông."

Đường Thời với Chính Khí tông là thâm cừu đại hận, lời này của y khó tránh khỏi ý muốn niệm thù cũ, trước kia y đào hố giết hại toàn bộ người của Chính Khí tông trong cảnh Tiểu hoang, thật sự rất soái, nhưng mà Đường Thời tựa hồ cảm thấy còn chưa đủ.

Y nói: "Mặc kệ Chính Khí tông có tin tức gì hay không, tối nay ta sẽ chuẩn bị thám thính thử, Lạc chưởng môn, thù lao ta cũng không cần nhiều, nếu cuối cùng Chính Khí tông kia không có bảo bối gì đáng giá, ta muốn một thanh thiết."

Thanh thiết, một cân.

Thanh khiết là nguyên liệu của các chú kiếm, cũng coi như tương đối quý giá, chẳng qua với Lạc Viễn Thương mà nói, một cân Thanh thiết cũng không đáng là bao. Nhưng một kẻ không tầm thường không ngừng yêu cầu một cân thiết, Đường Thời dùng nó để làm gì? Việc này đương nhiên không thể hỏi, Lạc Viễn Thương chỉ nói: "Vậy chờ tin tốt của ngươi."

Đường Thời cười cười, nhìn Thị Phi xuống tay, cũng tuỳ ý ném quân cờ kia lên bàn cờ, nói: " Làm sao cứ đánh toàn thua."

Thị Phi không nói chuyện, gom cả quân cờ trên bàn lại, sau đó nói: "Lạc chưởng môn từng nói Đông Hải tội uyên có liên quan đến Chính Khí tông, mà còn lấy chuyện này ngăn cản Thị Phi, chắc đã sớm quyết định giải quyết Chính Khí tông nhỉ?"

Đường Thời trong lòng động đậy, nhìn về phía Lạc Viễn Thương, cười như không cười đứng lên, nói: " Hình như bị nhìn thấu rồi."

"Thị Phi đại sư quả thật là kẻ hiểu được lòng người." Lạc Viễn Thương hí mắt, "Tuy nói Chính Khí tông và Thiên Hải sơn như tay với chân, hiện tại lại bởi vì hôn sự của Đường Uyển, quan hệ càng thêm thân thiết. Chẳng qua Chính Khí tông xuất hiện dị bảo, ai mà không có ham tưởng? Cho nên hiện tại Chính Khí tông như miếng mồi béo bở mà mọi người hướng đến, Lạc mỗ chẳng qua chỉ muốn bỏ đá xuống giếng mà thôi."

Bỏ đá xuống giếng cũng có thể nói thản nhiên được như vậy, Lạc Viễn Thương cũng là tên cực phẩm.

Lạc Viễn Thương nói: "Chuyện của Tiểu Tự Tại Thiên, đến lúc đó Thị Phi đại sư sẽ hiểu ra thôi. Tối nay thăm dò Chính Khí tông, ta đi cùng Đường Thời sư đệ đi."

" Tình cảm tốt nha." Đường Thời không cự tuyệt.

Chuyện này đã bàn, nói cũng đã nói xong, bên ngoài lại có người đến báo việc bên ngoài, Lạc Viễn Thương chỉ có thể đi xử lý.

Đường Thời nhìn về phía Thị Phi: "Đông Hải tội uyên rốt cuộc là cái gì?"

Thị Phi không trả lời.

Câu này Đường Thời đã hỏi rất nhiều lần, nhưng hình như không có kết quả gì, Thị Phi cũng vẫn luôn không hé răng.

Đường Thời chỉ nói: "Các ngươi thần bí như vậy, sẽ chỉ khiến ta càng thêm tò mò."

Thị Phi chỉ nói: "Chuyện gì nên biết rồi cũng sẽ biết."

Vì thế Đường Thời cảm thấy không còn thú vị, muốn tìm nơi nào đó có ghi chép lại lịch sử của đại lục, nhưng ở thôn sơn này không có tư liệu gì, chỉ có thể từ bỏ. Y trở về phòng, ngồi xuống điều tức, khiến mình ở trạng thái tốt nhất, vẫn duy trì thanh tĩnh, đứng dậy, nhìn màn đêm đã buông xuống, biết đã đến lúc xuất phát.

Kỳ thật y đồng ý Lạc Viễn Thương đi theo trợ giúp, cũng không phải vì thích hắn, thứ nhất bởi hắn có cừu oán với Chính Khí tông, hai là bởi vì Lạc Viễn Thương đã từng đồng hành cùng y, ba là lý do kỳ quái kia —— ví dụ như thanh thiết.

Thanh thiết nơi nào cũng có, Đường Thời chẳng qua nói tuỳ tiện thôi, như vậy thì sẽ không phải vì mình báo đáp ân tình linh tinh.

Nói cho cùng, đơn giản là nhìn Lạc Viễn Thương có chút thuận mắt mà thôi.

Y ra cửa, khi đi qua phòng Thị Phi, lại nghĩ đến chuyện phía sau núi, rốt cuộc vẫn dừng chân lại.

Y cảm thấy Thị Phi còn đang tu luyện trong phòng, y lấy tàn giản cầm trong tay, rồi sau đó dùng chút lực, một cái ngọc giản đã trực tiếp xuyên qua cửa sổ, hóa thành một tia chớp, hướng về phía Thị Phi đang ngồi.

Vật này chẳng qua là một cái ngọc giản, cứ như thế bị Đường Thời xem như ám khí giết người.

Tàn giản bay tới tốc độ cực nhanh, nhìn thấy đã gần đến trước mặt Thị Phi, Thị Phi đã đưa tay, theo bản năng mà trực tiếp vươn hai ngón tay ra, siết chặt vật này, kẹp giữa hai ngón tay mình.

Hắn mở mắt ra, nhìn về phía bóng dáng ngoài cửa sổ.

Đường Thời khoanh tay, vẻ mặt nhàn nhạt lại vui sướng khi thấy người gặp họa.

Thị Phi còn chưa kịp nói gì, lại nghe Đường Thời cười một tiếng: "Ta không thích thiếu nợ nhân tình người khác, đi đây."

Thân ảnh kia, từ cửa sổ chậm rãi đi mất.

Thị Phi thu tay về, thả xuống, nhìn cái ngọc giản này, mơ hồ cảm thấy có chút quen mắt, giờ mới nhớ ra, là vật mà ngày đó Đường Thời ở hội đấu giá mua được. Bây giờ lại cho mình...

Thị Phi bỗng nhiên cười khổ một tiếng, hắn hiện tại dĩ nhiên nhập ma, trời phạt hay không cũng không có quan hệ gì.

Có lẽ Đường Thời lúc ấy không ngờ được, y dùng dược mạnh, hiệu quả đạt được kỳ thật không phải "Phá rồi sau đó lập", bây giờ chẳng qua còn ở giai đoạn "Phá".

Rốt cuộc...

Cuối cùng vẫn thu lại ngọc giản nọ, hắn không có nhìn, mà tiếp tục tu hành.

Đường Thời đi ra ngoài, thoải mái cực kỳ, Lạc Viễn Thương đang ở trước cửa chờ y, hai người chỉ dùng linh thức giao lưu.

Linh thức của Đường Thời lúc này đã có thể bao trùm quanh ngọn núi, vừa tiếp xúc với Lạc Viễn Thương, y nhân tiện nói: "Đi từ cửa trước."

Đường Thời phi người lên, lại nhìn thấy Lạc Viễn Thương vẫn còn khoanh tay đứng ở nơi đó.

" Đi ngay bây giờ?" Đường Thời hỏi một câu.

Lạc Viễn Thương nói: "Ngươi còn có việc?"

Đường Thời nghĩ nghĩ: "Mệnh bài của ta còn ở trong Thiên Hải sơn, chung quy vẫn muốn lấy lại, chẳng qua cũng không vội."

Y giờ đã là đệ tử của Tẩy Mặc Các, mệnh bài đương nhiên phải lấy về, nhưng hôm nay trọng điểm vẫn là Chính Khí tông, cho nên y cũng không cố ý nói muốn quay về Thiên Hải sơn. Vẫn nên tìm một thời cơ thích hợp, có lẽ cũng không cần y đặt chân lên Thiên Hải sơn, vẫn có thể lấy lại mệnh bài.

Lạc Viễn Thương lại nói: "Ngươi muốn lấy lại mệnh bài, là bởi vì có người sở hữu khác à?"

"Lúc trước sau khi ta rời khỏi Đông Sơn, không biết bên này đồn đãi như thế nào?" Rời khỏi nơi này lâu lắm rồi, Đường Thời cũng không biết trước kia là tình huống gì, y chỉ nghĩ mình mang danh phản đồ, bị Chính Khí tông và Thiên Hải sơn hợp sức truy nã.

Y giết vài tên đệ tử nội môn của Chính Khí tông, sau đó còn giết cháu gái Tuyết Hoàn của lão tổ Thiên Hải sơn, tóm lại y tại Đông Sơn có thể nói là thanh danh bừa bãi, ước chừng đã trở thành sát nhân cuồng chém giết nha?

Lạc Viễn Thương cười hai tiếng: "Sát nhân tội ác tày trời, vong ân phụ nghĩa, cô phụ ân tình giáo dưỡng của sư môn, phản bội sư môn, quy phục tà ma ngoại đạo, chạy trốn khỏi lệnh truy nã của hai môn phái, thật lợi hại."

Đường Thời cũng bật cười theo, "Ta nhớ rõ lúc trước ngươi cũng không đối phó những kẻ của Chính Khí tông, cũng là có nguyên nhân?"

"Đám người kia..." Lạc Viễn Thương tựa hồ nhớ lại chuyện cũ, đáy mắt loé lên một tia hồi ức, sau đó nói, "Ta chỉ vẫn luôn khinh thường việc làm của những kẻ tự xưng là danh môn chính phái mà thôi, trong mắt của ta, tu sĩ chẳng qua là phàm nhân lợi hại hơn người thường một chút, nhân tính hay bản chất đều giống nhau. Đạo gia muốn thành tiên, muốn đoạn tuyệt với tất cả dục niệm, phật gia muốn thành Phật, cũng muốn lục căn thanh tịnh không sướng khổ, ma tu muốn thành ma, lãnh huyết hiếu sát người thân không nhận, nhưng ngược lại những tên yêu tu đó, phái tu hành của họ độc lập, thứ mà bọn họ theo đuổi, so với chúng ta chân thật hơn nhiều."

"Cho nên ngươi cảm thấy... Yêu tu tốt hơn hả?"

Đường Thời với hắn phi không mà đi, tốc độ đều cực nhanh, Đường Thời có tuyệt chiêu của các trưởng lão của Tẩy Mặc Các là chân đi ngàn dặm, còn có kỹ năng " Há Giang Lăng - Tảo phát Bạch Đế thành", với tốc độ đó, cũng có rất ít tu sĩ ngang cấp có thể so sánh với y rồi, chẳng qua dù sao bên cạnh còn một tên Lạc Viễn Thương, cho nên Đường Thời cũng không dám đi quá nhanh.

Hai người xuyên qua rừng núi, trong bóng đêm tiếng gió gào thét, có pháp bảo phát ra ánh sáng từ phía chân trời hiện lên, lát sau lại biến mất.

Lạc Viễn Thương lắc đầu: "Tu sĩ chẳng qua là sức lực tương đối mạnh, trên bản chất cũng chỉ là phàm nhân. Trừ bỏ một số phật tu nhìn qua tốt hơn một chút, còn lại đều quá dối trá."

"Ngươi có thù hận với Chính Khí tông, có liên quan đến chuyện này à?" Có lẽ Đường Thời đoán được một chút, nhưng lại đoán không ra, chỉ cần biết nguyên nhân là gì thì tốt rồi.

Chính Khí tông kéo đến cừu hận đúng thật là nhiều.

"Phụ mẫu ta chết trong tay một vị lão tổ của Chính Khí tông, trước đó không lâu vừa đi Đất hoang." Lạc Viễn Thương cười đến âm ngoan, lại nhìn Đường Thời.

Đường Thời ánh mắt lóe lên, "Ngươi cũng muốn tham gia hội Tứ Phương Đài?"

" Tham gia." Giọng Lạc Viễn Thương rất trầm ổn, "Mặc dù ta không thể mang theo Điểm Thương môn tham gia, cũng sẽ tìm biện pháp khác."

Cho nên lựa chọn đầu tiên là, mang theo môn phái tham gia, sau đó mới gia nhập môn phái của người khác để tham gia.

Tu sĩ ở bốn núi nhỏ này, trừ phi là đến Xuất Khiếu kỳ được người trên Đất Hoang nhìn trúng chọn đi, nếu không thì là người nổi bật ở hội Tứ Phương Đài được chọn lựa, đây là trường hợp đặc biệt, cũng cơ hồ là bất mãn duy nhất của đám người trong Đất Hoang.

Đường Thời cũng muốn tham gia hội Tứ Phương Đài, chẳng qua y mang thân phận đệ tử, mà Lạc Viễn Thương hiện tại đã trở thành chưởng môn một môn phái.

"Như vậy... Nếu có thể sống sót ở Đông Sơn, chúng ta còn sẽ gặp lại ở hội Tứ Phương Đài."

Đường Thời nhìn thấy phía trước bỗng nhiên có một bóng ma thật lớn xuất hiện, là một đoạn nhai, bọn họ lại tránh sang bên cạnh.

"Qua trường thiên nhai, phía trước đã là sơn môn Chính Khí tông." Lạc Viễn Thương đối với cái này cũng coi như rất quen thuộc.

Đường Thời hiện tại cơ hồ có thể đem "Sơn Hải Kinh" đọc làu làu, đương nhiên cũng biết phía trước là địa phương nào, y hỏi: "Đi xuống hả?"

" Ừm." Lạc Viễn Thương gật đầu một cái.

Lúc này bọn họ đứng ở vị trí tương đối cao, Chính Khí tông tốt xấu gì cũng còn có vài tên tu sĩ Kim Đan kỳ, vạn nhất nếu như bị phát hiện, đó mới là mất nhiều hơn được, hiện tại bọn họ giấu mình mà đến, tự nhiên không thể để cho người bên ngoài phát hiện.

Đường Thời hạ xuống, một ngọn núi này đều là cây xanh rậm rạp um tùm, nhìn qua cũng xác thật giống nơi ở của tiên gia.

Trước cửa của Chính Khí tông có người canh gác, bên ngoài còn có trận pháp bảo hộ, đến ban đêm cũng sẽ thi triển.

Đè thấp thanh âm, Đường Thời nói: "Chính Khí tông ngày thường cũng canh gác nghiêm ngặt như vậy à?"

"Mấy ngày nay tình huống khác biệt, ngày thường lỏng lẻo đến lợi hại." Lạc Viễn Thương cười lạnh, cũng biết Chính Khí tông là sợ hãi bị người ta đánh lén, hắn tính toán một chút, nói, "Nếu trong chút nữa có người ra vào, trực tiếp đoạt lệnh bài là tốt nhất."

Phương pháp này rất thông dụng, chỉ là không biết khi nào mới có đệ tử ra vào.

Đợi thêm một lúc cũng không gặp người nào, Đường Thời nói: "Đây cũng không phải biện pháp hay, ta đi đánh rắn động cỏ."

Y vươn ngón tay, nhân tiện nói: "Lưỡng nhận viên thanh đề bất trú." (Hai bờ sông tiếng vượn kêu không ngớt)

Nơi này vốn là núi, chung quanh cũng đều là núi, vượn và khỉ cũng có, Đường Thời đọc một câu thơ, trực tiếp gợi lên tiếng kêu của mấy con vật xung quanh, vì thế trong núi bỗng nhiên có vô số tiếng động.

Đường Thời nói: "Đục nước béo cò, dương đông kích tây..."

Lạc Viễn Thương: "Biện pháp này ngược lại hiệu quả, chẳng qua không có mấy người có lá gan làm như vậy."

" Cố tình lá gan của ta lại lớn." Đường Thời mỉm cười, rồi sau đó nhặt lên một tảng đá, ném về đỉnh núi bên kia, tay phải của y đã được gốc Tam Chu rèn luyện qua, giờ đã có một vầng ánh sáng nhàn nhạt bao trùm tảng đá, ở xa nhìn lại, tảng đá này giống như pháp bảo dưới chân tu sĩ phát ra hào quang.

Người cai quản sơn môn là một tên Trúc Cơ kỳ , thuộc hạ cũng là đệ tử Luyện Khí kỳ, làm sao chịu nổi chuyện đùa của cao thủ Kim Đan kỳ Đường Thời, đều cho rằng bên ngoài xảy ra chuyện.

Âm thanh của mấy con vượn và khỉ kêu đến thê lương, hướng tới thuyết pháp "Đêm đông ba hiệp ngân dài, vượn kêu ba tiếng đã rơi lệ", vốn trong màn đêm yên tĩnh, xung quanh bỗng nhiên vang lên tiếng vượn kêu, cơ hồ đã muốn dọa những kẻ nhát gan đến khiếp đảm.

"Này... Này bên ngoài xảy ra chuyện gì?" Một người nuốt nước miếng, nhìn dãy núi ẩn núp trong bóng tối.

Một người khác nhíu mày, nói: "Ngươi xem ánh sáng kia, không cần sợ —— đi xem!"

Nói xong, người này dễ dàng trực tiếp bước khỏi sơn môn, nghĩ muốn đi điều tra quanh đây, hắn lại nói: "Tu vi của các ngươi không cao, ở đó canh gác đi, ta đi xem xét một chút."

Đường Thời trong lòng rất thành thật, chỉ tiếc ánh mắt ấy rất nhanh đã tắt ngúm.

Nhìn thấy người nọ rời khỏi sơn môn, Đường Thời nâng mặt phóng ra một chùm sáng, Đường Thời quay đầu lại nhìn thoáng qua, đối mặt với Lạc Viễn Thương, Lạc Viễn Thương gật đầu một cái, trực tiếp từ bên cạnh y lắc mình ra ngoài, một chưởng nhằm vào cổ người nọ, sau đó tay còn lại đặt lên gáy đối phương, sử dụng phương pháp sưu hồn.

Phương pháp này rất hung tàn, trong đạo tu tuy có phương pháp này, nhưng lại luôn liệt vào hàng cấm thuật, không nên sử dụng, thế mà Đường Thời hiện giờ thấy Lạc Viễn Thương sử dụng thuật pháp kia, vậy mà một chút bận tâm hay do dự cũng không có, y theo thói quen —— cảm giác này khiến Đường Thời cảm thấy có chút kỳ quái.

Mặc kệ tu sĩ có dục vọng giống hệt người thường hay không, ít nhất loại việc làm quá mức tàn nhẫn lại rõ ràng là lệnh cấm này...Giờ đây trên người Lạc Viễn Thương, tựa hồ có một loại thần khí nặng như hung thần.

Người nọ ngay cả khí lực để kêu thảm thiết cũng không có, Lạc Viễn Thương cũng không cho hắn cơ hội, trực tiếp bẻ cổ đối phương, ngay lúc sưu hồn dừng lại, Lạc Viễn Thương vừa thấy khuôn mặt của người nọ, đã phóng ra một ngọn lửa, thiêu đối phương thành tro tàn, ngay cả bộ xương cũng không chừa lại.

Một loạt động tác này, cũng chẳng qua để giải quyết công việc, Đường Thời híp mắt, lại không phản ứng gì, linh thức giao lưu nói: "Làm sao bây giờ?"

"Ta ngụy trang thành hắn, chút nữa mở cửa cho ngươi." Lạc Viễn Thương hiện tại đã đọc được ký ức mới lấy được từ người kia, ngụy trang thành một người khác là hoàn toàn không có áp lực.

Đường Thời gật đầu, nhưng vẫn đứng bất động.

Đưa tay xoa mặt, Lạc Viễn Thương cũng đã biến thành người mới vừa rồi bị hắn đốt thành tro, thật tự nhiên mà quay trở về sơn môn, nói: "Ước chừng là một vị cao nhân tiền bối vừa đi qua, kinh động đến đám vượn và khỉ ở trong núi, giờ đã không còn nghe thấy tiếng kêu nữa, chúng ta mau vào trong thôi."

Hắn nói xong, mọi người cũng tin ngay, rồi sau đó nói: "Thấy các ngươi bị dọa thành bộ dáng này, còn không phải vì không chịu nâng cao tu vi, đều trở về tu luyện tốt cho ta, hôm nay vẫn là để ta trông coi, ngày mai mỗi người các ngươi đến thay phiên ta, ta lập tức muốn đột phá, muốn bế quan dài chút, hôm nay canh gác, ngày sau phần còn lại là của các ngươi."

Mọi người có chút bất mãn, người này ngày thường ương ngạnh, nói hắn ngày đầu tiên canh giữ, sau này căn bản sẽ không xuất hiện, chỉ là hắn dù sao cũng là Trúc Cơ kỳ, bọn họ lại cũng không dám nói gì, vì thế sôi nổi nghe lời.

Bọn họ thật nhanh đã đi mất, Lạc Viễn Thương xa xa còn có thể nghe được thanh âm hùng hổ của họ.

Lúc này đêm đã khuya, hắn đi đến đại trận bên cạnh, ánh mắt ra hiệu cho Đường Thời, dựa theo ký ức của tu sĩ hắn giết kia, mở ra được một khe hổng của đại trận, để Đường Thời tiến vào.

Hai người biến mất trước cửa núi, đi về phía sau núi.

Xung quanh núi vây cuồn cuộn, coi như cũng tương đối rộng lớn, chỉ là bọn hắn vẫn như trước suy xét cẩn thận, sợ là đã bị phát hiện, dọc theo đường đi linh thức đều giấu kín, không thả ra ngoài.

Từ trước núi ra phía sau núi, đi qua vài toà không có người, đã thấy được ao nước màu đen trong truyền thuyết, nhưng khiến người ta cảm thấy kỳ quái là, màu sắc của đầm Hàn trì này là đen bình thường, xung quanh cũng không có bất luận kẻ nào.

Lạc Viễn Thương sử dụng thuật pháp ẩn thân trên người Đường Thời, y cũng không cự tuyệt, hai người ẩn núp phía sau đại thụ, đã đến bên cạnh đầm Hàn trì.

Đầm này diện tích rất rộng, nhìn qua giống cái hồ hơn, xung quanh có vài tảng đá màu đen, lúc này mặt nước tĩnh lặng, tựa như thủy kính.

Đọc ký ức của đệ tử canh giữ kia, Lạc Viễn Thương nói cho Đường Thời: "Các trưởng lão của Chính Khí tông nghiêm cấm đệ tử buổi tối không được tiếp cận đầm này, tựa hồ có điều cổ quái nào đó."

"Đây làm sao mà xuất hiện bảo bối gì, rõ ràng là có yêu ma tà đạo muốn hiện thế nha." Đường Thời cau mày, oán giận một câu.

Ngay sau đó, như để xác minh tính chân thực của lời y nói, cái đầm kia thậm chí vang lên âm thanh sôi trào...

Giống như mặt nước bị đun sôi, bọt khí màu đen bốc lên, sau đó thanh âm này càng lúc càng lớn, đinh tai nhức óc, mơ hồ có ánh sáng tỏa ra từ đáy nước, lúc sắp bay lên khỏi mặt nước lại bị một tầng màu đen bao trùm, ngăn chặn ở trong.

Da đầu Đường Thời bắt đầu run lên, chung quy vẫn cảm thấy có chuyện lớn, người của Chính Khí tông sẽ không phát hiện đồ vật như vậy hả, còn khuyên đệ tử nhà mình hơn nửa đêm không cần lại đây, bọn họ mà chạy tới không phải là tìm đường chết sao?

"Lạc Viễn Thương, ngươi xác định thứ này không có vấn đề?" Đường Thời nhịn không được hỏi một câu.

Lạc Viễn Thương nói: " Chính Khí tông là không cho đệ tử buổi tối đến gần đây thôi, ngươi thấy vòng đen xung quanh đầm còn không hiểu sao? Là bọn hắn bày ra trận pháp, chỉ vì ngăn lại uy thế của đồ vật bên trong mà thôi."

"Đây rốt cuộc là cái gì?" Chung quy vẫn cảm thấy nó còn sống đó.

Đường Thời không biết vì sao bỗng nhiên rùng mình một cái, nghĩ đến Lạc Viễn Thương trước kia gặp được Lê linh thi, lại nhịn không được phun tào một câu; "Ngươi thật sự không cảm thấy ngươi thể chất có chút dị thường à?"

" Lời này có ý gì?" Câu nói của Đường Thời quá mức mạc danh kỳ diệu, Lạc Viễn Thương không kịp phản ứng.

Đường Thời đưa tay chạm lên mặt đầm, vậy mà bọt khí bên trong lập tức tụ lại chỗ tay y, y nói: " Lần trước là ngươi hấp dẫn Lên linh thi, vật này cũng sẽ không phải là quái vật gì chứ?"

"..." Lạc Viễn Thương bỗng nhiên không biết nói gì cho phải.

Hắn không nói chuyện, đợi nửa ngày, "Đồ quý ắt nguy hiểm, nếu đây là vũ khí bí mật mà Chính Khí tông dùng để xưng bá Đông Sơn, như vậy hôm nay ta phải sớm hủy vật này mới tốt."

Nói xong, hắn rốt cuộc ra ngoài, Đường Thời tinh thần lực mạnh ngang cấp tu sĩ, lúc này dùng bí pháp phật môn dò xét xác định xung quanh không có người khác, cũng đi theo Lạc Viễn Thương, hiện tại toàn bộ Chính Khí tông tu vi cao nhất cũng là Kim Đan kỳ, hai người Đường Thời hợp sức lại cũng sẽ không xảy ra sơ xuất.

Vừa mới đi vào bờ đầm, lại nghênh diện sát khí đến, bây giờ Đường Thời khẳng định, lại cảm thấy buồn cười: "Ngươi thật đúng thật là... Thể chất đặc biệt, chuyên môn hấp dẫn mãnh thú á..."

Lạc Viễn Thương cũng biết Đường Thời trêu ghẹo, hắn xoay người xuống dò xét một chút trận pháp xung quanh, vòng tròn màu đen có ánh sáng lóng lánh, bởi vì nước gợn mà vặn vẹo, có chút không phân biệt được, nhìn không ra là hình dạng gì, Đường Thời nhìn lướt qua, cũng cùng nhìn trận pháp.

Lạc Viễn Thương ngược lại không nhìn ra gì, Đường Thời ngay từ đầu cũng thế.

Trận pháp này là một manh mối, thường thường thì có thể căn cứ vào tác dụng khác biệt của trận pháp, để suy đoán nó rốt cuộc dùng để làm gì.

Đường Thời cũng không tinh thông trận pháp, mình vốn đi theo để xem náo nhiệt, chẳng qua nhìn một lúc...Lại cảm thấy có chút quen thuộc...

Y nhất thời nhíu mày, nhớ tới Lạc Viễn Thương trước kia nói với Thị Phi, nhân tiện hỏi: "Đông Hải tội uyên rốt cuộc là cái gì?"

"Ngươi làm sao đột nhiên hỏi cái này?" Lạc Viễn Thương đã đi xa, lại không nhìn vật này lâu thêm nữa.

Đầm Hàn trì này, ước chừng dài hơn trăm trượng, nhìn qua toàn là màu đen, mơ hồ còn phản chiếu ảnh ngược của núi non xung quanh, chỉ là bây giờ mặt nước xao động mãnh liệt, chấn động, phía dưới có ánh sáng bị đè nén, sát khí bốn phía, cũng không biết là xảy ra chuyện gì.

Đường Thời lúc này còn ở bên bờ đầm, ngồi chồm hổm trên mặt đất, đưa lưng về phía Lạc Viễn Thương hỏi.

"Ta phát hiện một đồ vật rất thú vị..." Đường Thời nhặt một tảng đá lên, xoay người đứng dậy, tùy tiện vứt tảng đá cho Lạc Viễn Thương.

Lạc Viễn Thương tiếp nhận, đã thấy trên tảng đá có một ấn ký, nhưng nhìn không hiểu được, chỉ cảm thấy có chút quen mắt...

Đường Thời thấy hắn không nhìn ra, lại vung tay lên, dưới ngón tay loé lên ánh sáng nhàn nhạt, vẽ ra một hình vẽ: "Bây giờ nhìn tảng đá trong tay ngươi đi?"

Lần này, trong lòng Lạc Viễn Thương chấn động, cuối cùng cũng hiểu ra.

"Đây là..."

Một cái... Vạn tự?

Đường Thời híp mắt, bỗng nhiên liếm liếm ngón tay mình, "Cho nên mới nói, Đông Hải tội uyên rốt cuộc là cái gì?"

"Ta không biết." Lạc Viễn Thương vậy mà cười một cái, "Chỉ là nghe qua."

"Vậy ngươi nói cho ta biết." Đường Thời một bộ dáng nhất định phải nghe.

Thị Phi trước đó vốn đã không có chuẩn bị đi chung với Đường Thời, bỗng nhiên nghe xong chuyện về Đông Hải tội uyên, lại không quan tâm mà đáp ứng, phương diện này khẳng định có huyền bí mà Đường Thời còn không biết rõ.

Lạc Viễn Thương nói: " Ta là nghe một trưởng lão của Chính Khí tông nói, gì mà Đông Hải tội uyên có quan hệ với Tiểu Tự Tại Thiên...Đó hẳn không phải địa phương tốt đẹp gì, Tiểu Tự Tại Thiên tồn tại là vì ngăn chặn thứ này, chẳng qua hiện tại hình như xảy ra chuyện rồi, cụ thể là chuyện gì thì ta cũng không biết rõ lắm."

Đông Hải tội uyên, tên này nghe qua đã biết có điềm xấu.

Đường Thời không nghĩ nhiều nữa, đi tới bờ đầm, vươn tay đụng vào một chút, lại chạm phải mặt nước lãnh lẽo, nhưng không có cảm giác bị trận pháp ngăn cản, quả đúng như y nghĩ, là một cái Phục ma trận.

"Trận pháp này là Kim Cương Phục ma trận của Tiểu Tự Tại Thiên, ta đã từng thấy người khác dùng qua, cho nên có ấn tượng. Trận này nếu không phải trận sống, thì nó chỉ có tác dụng vây khốn mục tiêu, đối phó tà vật, đối với con người ngược lại không có ảnh hưởng gì." Đường Thời dừng một chút, lại nói, "Chẳng qua đối với đạo tu, chắc vẫn phải có..."

"Ngươi đi vào đó, còn có thể trở ra được?" Lạc Viễn Thương không biết Đường Thời lấy tự tin này từ nơi nào.

Kỳ thật chuyện bây giờ đã không chỉ đơn giản như Lạc Viễn Thương nghĩ, Đường Thời hướng hắn mỉm cười, chỉ nói: "Ta cùng với Thị Phi xuất hiện tại Đông Sơn, ngươi nói ta có thể trở ra không?"

Dù sao y cũng không phải phật tu, Đường Thời sẽ không nói ra bản thân đã trà trộn vào Tiểu Tự Tại Thiên, còn gây náo động một hồi, kéo ra một Thị Phi cũng đã quá đủ rồi.

Lời vừa nói xong, y lại trực tiếp thu ngoại bài vào túi trữ vật, sau đó bước vào trong nước, thật lâu rồi biến mất.

Lạc Viễn Thương đứng ở trên bờ, bỗng nhiên có chút mờ mịt.

Mặt đầm có rất nhiều bọt khí sôi trào, chẳng qua vốn đã không có bao nhiêu lợi hại.

Sau khi Đường Thời đi xuống, mặt đầm tựa hồ hoàn toàn... Trở về bình tĩnh...

Cái loại bình tĩnh quỷ dị này.

Lạc Viễn Thương nhìn thoáng qua, lại nghĩ tới đủ loại cừu hận ngày xưa, cưỡng chế ý nghĩ muốn thiêu rụi Chính Khí tông, lui sang một bên.

Đường Thời lúc này đã lặn xuống độ sâu nhất định, bằng vào linh thức thích ứng với thế giới dưới nước, y vẫn luôn đi xuống, càng trầm càng sâu, hít thở hoàn toàn không có nguy hiểm.

Trong nước ẩn chứa sát khí rất nặng, chẳng qua cũng bắt đầu khởi động một loại phật lực rất quen thuộc.

Không có bèo rong gì cả, cũng không có sinh vật nào tồn tại, đi xuống lại đi xuống...

Tựa hồ vĩnh viễn không có điểm cuối.

Bàn tay Đường Thời tỏa ra ánh sáng, thân hình y sáng như một ngọn đèn, còn xung quanh vẫn là màu đen.

Từ từ lặn đến chỗ sâu nhất, Đường Thời vận chuyển tâm kinh, y dùng phật lực dung nhập vào trong nước, chưa từng bị bất luận cái gì ngăn cản, thời gian trôi qua, vì thế dừng lại, một hơi chợt tỉnh.

Đường Thời suy tư một chút, cắn răng, cuối cùng vẫn từng bước một mà hướng đến miệng đầm ——

Không biết vì sao, Lạc Viễn Thương trên bờ bỗng nhiên có chút bất an.

Hắn cau mày, vẫn cảm thấy Đường Thời đi xuống có chút quá mức khinh suất.

Đang lúc suy tư, lại nhìn thấy phía trước bỗng nhiên xuất hiện một đạo bóng đen, hoàn toàn không có cái gì che dấu, hai con mắt co rút, lại hạ giọng hô một tiếng: "—— Tần Khê!"

"Ôi, thật không ngờ Lạc chưởng môn cũng tới góp vui." Tần Khê chậm rãi từ trong bóng tối đi ra, nhìn qua vẫn là bộ dạng béo phì như xưa, chỉ là Tần Khê tuyệt đối không phải trở nên mập mạp, mà hắn béo rất có hình.

Tần Khê thế nhưng cũng xuất hiện ở đây! Lạc Viễn Thương chỉ cảm thấy chuyện này đã đi theo chiều hướng hắn không thể lý giải được.

Càng làm cho hắn bất ngờ hơn là ——

Tần Khê quay đầu nhìn về phía người ẩn trong bóng tối, nói: " Doãn lâu chủ cũng không nhất thiết phải ẩn dấu, tất cả mọi người đã nhận định chạm trán ở nơi khác, giờ vừa lúc có thể thương lượng một chút việc."

Trong bóng đêm, Doãn Xuy Tuyết một thân bạch y như ngày thường rốt cuộc xuất hiện, hắn thân là nam tử, dung mạo diễm lệ, chỉ là hơi tiêu tri. Vừa xuất hiện đã đứng ở giữa, lại như chiếu sáng bóng đêm vô tận, khiến đêm tối cũng trở nên sáng ngời, nhưng mà chỉ cần nhìn vào ánh mắt vô tình vô cảm của người này, sẽ cảm thấy đó là một thế giới bao phủ băng tuyết, lạnh thấu xương.

Thanh âm Doãn Xuy Tuyết có chút mờ ảo, cười nói: "Khó được một lần hội ngộ cùng một chỗ, thương lượng chút việc cũng tốt. Tất cả mọi người đều bất mãn với Chính Khí tông, không bằng trực tiếp tiêu diệt, cũng tốt hơn chúng ta ở đại hội Đông Sơn lãng phí khí lực."

"..." Lạc Viễn Thương bỗng nhiên cạn lời, hắn liếc nhìn Doãn Xuy Tuyết một cái, biết người nọ tính tình cổ quái, là người duy nhất trong ba môn phái gửi thiệp chúc mừng hắn, giờ lại cùng Tần Khê xuất hiện ở đây, Tần Khê này cũng kỳ lạ... "Có thể nói cho Lạc mỗ biết, hai vị là quan hệ như thế nào?"

Doãn Xuy Tuyết lắc lắc ngón tay: "Ngươi hiểu sai."

"..." Không, ta cảm thấy có thể là ngươi hiểu lầm gì đó.

Lạc Viễn Thương triệt để không đáp trả.

Tần Khê ở một bên nói: "Đám ngốc Thiên Hải sơn muốn chết chung với Chính Khí tông đi chăng nữa, ta cũng không có hứng thú."

"Ngươi không phải là..." Lạc Viễn Thương hí mắt, bỗng nhiên cảm thấy ở giữa có âm mưu.

Doãn Xuy Tuyết thế nhưng vươn tay, kéo bả vai Tần Khê một chút, biểu hiện giữa hai người có quan hệ rất thân mật, hắn mừng rỡ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lạc Viễn Thương, "Trong Mười tám cảnh Tiểu hoang, ta với Tần Khê sư huynh nhất kiến như cố, cho nên thành lập quan hệ đồng minh, nếu Lạc chưởng môn nguyện ý gia nhập, chúng ta không có gì hơn là ba cửa đứng đầu Đông Sơn."

Ba cửa đứng đầu Đông Sơn...

Lúc người này nói chuyện, quả nhiên vô cùng thoải mái.

Lạc Viễn Thương nhìn về phía Tần Khê: "Vậy còn ngươi?"

Tần Khê cười nói: "Ta là người chuyên môn gây rắc rối...Đám lão nhân Thiên Hải sơn kia, lợi dụng xong là hoàn toàn vứt bỏ."

Tần Khê này lòng dạ sâu không lường được.

Lạc Viễn Thương liếc nhìn mặt đầm: " Các ngươi đều vì chuyện này mà tới?"

Doãn Xuy Tuyết nói: "Đúng một nủa thôi. Hôm nay gặp gỡ, thời gian khẩn cấp, không thể nói nhiều hơn. Ba ngày sau là thời gian hạn định, diệt trừ Chính Khí tông. Chúng ta cùng liên thủ, cũng là danh chính ngôn thuận."

Nói xong, hắn thế nhưng trực tiếp đi về phía đầm nước, ánh mắt tức thì đóng băng, lạnh giọng nói: "Có người đi vào?"

Lạc Viễn Thương nói: "Có. Chẳng qua...Làm sao vậy?"

Vì sao bỗng nhiên cảm thấy... Đường Thời có chút bi kịch? Nhìn bộ dáng này của Doãn Xuy Tuyết, hình như không thích hợp lắm...

Đường Thời nói xung quanh là Kim Cương Phục ma trận, thậm chí hàng này còn dùng vẻ mặt không thèm để ý...

Quay đầu lại nhìn thoáng qua Tần Khê, Tần Khê cũng là có chút không hiểu mà nhìn Doãn Xuy Tuyết.

Doãn Xuy Tuyết quay đầu lại, bỗng nhiên âm trầm mà nở nụ cười: "Vậy hắn nhất định chết, đi xuống nơi quỷ quái kia là ai?"





Editor: Lâu rồi không gặp, mọi người còn nhớ tiện nhân khôngggg?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play