Ai cũng không ngờ rằng, hiện tại Đông Sơn lại là tình huống quỷ dị như vậy.

Lúc nhìn Lạc Viễn Thương hạ thủ ngoan độc mọi người đều kinh hãi, vốn chưởng môn Điểm Thuý môn Hành Vân bản thân tự mình hồ đồ, hắn không nghĩ tới Lạc Viễn Thương sẽ tham gia vào đấu tranh tại Đông Sơn, chỉ muốn an phận ở một góc, vẫn là vấn đề nảy sinh trong môn phái.

Khi Đường Thời lén lút nói chuyện với Thị Phi, chỉ đánh giá Hành Vân đạo nhân kia không biết tốt xấu.

Thị Phi lại nói: " Trong môn phái có bất đồng là chuyện thường."

"Tỷ như Tiểu Tự Tại Thiên sao?" Đường Thời cười như không cười.

Bởi vậy Thị Phi lại im lặng.

Bọn họ đã vào Điểm Thuý môn làm khách được vài ngày, Lạc Viễn Thương dĩ nhiên cũng yên tâm mặc cho hai người bọn họ tu vi rất cao, còn là người ngoài ngồi ở trong này, nhưng tuyệt không lo lắng hai người lòng mang ý đồ xấu.

Đường Thời âm thầm ngẫm lại, cảm thấy Lạc Viễn Thương hẳn không phải yên tâm với mình, hắn là yên tâm đối với Thị Phi.

Thị Phi sẽ không để Đường Thời làm chuyện xấu mà mặc kệ không quản, người này rất hay xen vào việc của người khác.

"Điểm Thuý môn... Không, hiện tại hình như đã đổi thành Điểm Thương môn, đến cùng có bí mật gì..."

Hiện giờ họ đang ngồi trong đình phía sau núi Thương Sơn, gió lạnh phất phơ, Đường Thời cùng Thị Phi ngồi bên bàn gỗ vừa đọc sách vừa uống trà, xung quanh không có người nào, phía trước núi cũng không được náo nhiệt.

Mới trải qua một hồi đại chiến, hai bên tác chiến là Lạc Viễn Thương và chính sư môn của hắn.

Khả năng mới bắt đầu cũng không ai biết Lạc Viễn Thương thậm chí có quyết đoán lớn như vậy, lúc đó giải quyết Hành Vân đạo nhân, còn đánh nát Kim đan của hắn, sau khi đoạt tính mạng Hành Vân, hắn thế mà trực tiếp trục xuất toàn bộ những đồng môn dám phản đối mình, sau đó cho bọn họ lăn, sau nữa cũng là một tay trực tiếp đánh nát cửa chào Điểm Thuý môn, tuyên bố kết cục cuối cùng của Điểm Thuý môn.

Tiếp đó, Lạc Viễn Thương liền gây dựng Điểm Thương môn hiện giờ, tin tức này phỏng chừng hôm nay mới truyền ra, trước sơn môn trên cửa viết ba chữ "Điểm Thương môn", vẫn là Đường Thời tự tay viết xuống.

"Ngươi hôm trước không phải ra sau núi điều tra qua sao?" Thị Phi bất động thanh sắc mà hỏi một câu.

Đường Thời "Khụ" sặc một tiếng, y nhìn về phía Thị Phi, "Ngươi theo dõi ta?"

"..." Thị Phi nói, "Chưa từng."

Không theo dõi thì làm sao biết y lặng lẽ đi qua phía sau núi? Đường Thời nhịn không được, lườm một cái.

Y đặt chén trà xuống, nhân tiện nói: "Ta đi tu luyện đây, nếu Lạc Viễn Thương bận bịu xong quay lại muốn đánh nhau thì các ngươi hãy tới tìm ta."

Nói xong, y xoay người trực tiếp rời đi, bây giờ Đường Thời còn đang xoắn xuýt chuyện hoạ bút của mình.

Lúc trước y chụp được một cành của gốc cây Tam Chu, về sau lại được Ân Khương cho một đoạn, gốc cây Tam Chu có thể dùng để làm bút vẽ, chỉ là bút này còn có một ít vấn đề, lông chồn trắng thì quả không sai, nhưng hiện tại Đường Thời còn chưa xác định được, rốt cuộc bút kia có phải thích hợp nhất hay không, vẫn chưa có kết luận. Bây giờ chỉ có thể tiếp tục nghĩ.

Y hôm nay tính là, lấy dùng một cành gốc cây Tam Chu. Đường Thời đã từng ở cảnh Băng tuyết thiên địa nhặt được một gốc Tam Chu mộc kiếm, có thể biến tấu thành một chỉnh thể hợp nhất hay không còn chưa biết...

Đường Thời vào cửa, đã khoanh chân ngồi tĩnh tọa.

Y lấy toàn bộ đồ bên trong túi trữ vật của mình ra, đặt ở trước mặt, nhìn dáng vẻ gỉ sắt của kiếm Trản Lâu Lan này, lại nhìn nhìn gốc Tam Chu mộc kiếm của mình, còn có Tam Chu mộc tâm và Tam Chu mộc chi đặt ở một bên, lại khó xử.

Đường Thời dừng chân tại Đông Sơn thời gian tuyệt đối sẽ không dài lắm, cho nên y phải nhanh chóng trở về để chuẩn bị cho nghi thức hoạ thường—— bởi vì sợ hãi đến lúc đó lại xảy ra chuyện, Đường Thời hiện tại cũng đang chăm chỉ luyện viết văn, mỗi ngày vẽ vẽ viết viết, thế nhưng cũng tích góp không ít tác phẩm. Nhưng mà dao khắc lúc trước đã biến mất, nên Đường Thời lúc này chỉ có thể dùng cây mộc lan.

Cành cây Tam Chu khô đối với Đường Thời hiện tại Đường Thời mà nói, cấp bậc rất thấp, y cơ hồ không biết nên dùng thứ này để làm cái gì, y bây giờ tâm tâm niệm niệm rằng gốc cây Tam Chu mộc tâm này làm bút có thể đạt được hiệu quả gì đó. Gốc Tam Chu mộc tâm như vậy đều là loại cực phẩm, phân chia dựa theo chất liệu gỗ ước chừng có thể trực tiếp xếp vào loại cấp tám, vật như vậy, nếu làm hủy, sẽ tương đối khiến người ta đau lòng.

Đường Thời cất kĩ cành cây Tam Chu, cũng đem những đồ vật khác toàn bộ thu hồi, y không tinh thông Luyện khí, chẳng qua bút này phải chế tác như thế nào, y vẫn rất rõ ràng, dù sao Tẩy Mặc Các đã từng dạy qua.

Đường Thời cầm trong tay gốc cây Tam Chu mộc tâm, nhìn thì dài ngắn khoảng chừng một thước, so với độ lớn của cánh tay, cầm trong tay có hơi nặng, suy nghĩ ước lượng một chút, Đường Thời chỉ cảm thấy thứ này rất cứng rắn, chỉ có thể luyện hóa.

Vì thế giữa ngón tay y trực tiếp cháy lên một ngọn lửa, bao phủ vật này, đây chỉ là linh hỏa bình thường nhất của tu sĩ, hiện lên màu đỏ nhàn nhạt, nhưng gốc Tam Chu mộc tâm này bị ngọn lửa thiêu đốt cũng không có một chút phản ứng, Đường Thời liền trực tiếp sử dụng "Lửa rừng", ngọn lửa màu tím một lần nữa bao vây lấy gốc Tam Chu mộc tâm, Đường Thời buông lỏng tay, tùy ý để vật này lơ lửng giữa không trung.

Gốc Tam Chu mộc tâm vốn cứng rắn, vào lúc này mới có biến hóa, thế nhưng dưới sự thiêu đốt, vài phần lại biến thành màu xanh đậm, một ít tạp chất bên trong gốc Tam Chu bị thiêu đốt chậm rãi, dần dần mà biến mất, toàn bộ gốc Tam Chu mộc tâm xảy ra biến hóa kinh người, bỗng nhiên từ từ trong suốt giống như lưu ly.

Chẳng qua Đường Thời thả linh thức vào gốc Tam Chu kia, vừa đi vào, phát hiện bên trong còn dư một ít tạp chất, nhưng ngọn lửa này của mình cũng không có cách nào thiêu đốt sạch sẽ.

Dùng lửa để trừ đi tạp chất, đây là biện pháp đơn giản nhất, bởi vì tạp chất cùng chất liệu gỗ nóng chảy vốn là không giống nhau.

Đường Thời có thể ngay lúc ngọn lửa bao vây, rất dễ dàng mà đem tạp chất trong gốc Tam Chu mộc tâm đã nhũn này loại bỏ đi, y từ từ mà phân chia động tác, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, tay đánh ra thủ quyết, bên trong thức hải một viên kim đan rất nhanh chuyển động, kim đan màu tím đan hoa văn giống như phù chú, ngay sau đó đã có linh lực càng thêm mãnh liệt rót vào ấn ký Trùng nhị bảo giám ở tay trái Đường Thời.

Vì thế, màu sắc ngọn lửa kia, từ màu tím nhạt biến thành tím đậm, mà tạp chất trong gốc Tam Chu mộc tâm chia ra cũng càng thêm đơn giản.

Lúc này gốc Tam Chu mộc tâm vốn làm bằng gỗ thế nhưng đã biến thành một đoàn chất lỏng màu xanh nhạt, óng ánh lóng lánh như tinh thạch ở chỗ sâu nhất dưới đáy biển, tu vi hiện tại của Đường Thời tuy rằng chính là Kim đan kỳ, ngọn lửa của y cũng giống với tu sĩ Kim đan kỳ, nhưng khi rèn luyện tạp chất, tựa hồ còn đơn giản hơn người khác nhiều.

Sau ba lần phân chia tạp chất, toàn bộ chất lỏng đã tương đối tinh khiết.

Đường Thời dựa theo bộ dáng của Phong nguyệt thần bút ở lòng bàn tay phải, dùng linh thức khống chế được một đoàn chất lỏng này, kéo dài, lại co duỗi.

Dần dần, đoàn chất lỏng dưới sự khống chế của y, gần giống cây bút, rất nhanh liền có hình dáng, trước cán bút để lại nơi được khảm nạm, thân bút nhìn qua rất là tinh tế.

Vốn là gốc Tam Chu mộc tâm dùng làm đại lễ, bây giờ thế nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm thành một cây bút,  còn một ít chất lỏng của gốc Tam Chu mộc tâm sót lại, bị Đường Thời đẩy sang một bên.

Y lấy ra lông chồn trắng đã sớm chuẩn bị tốt từ trước, ngón tay bắn ra, liền khảm lên cán bút từ dưới lên trên. Về sau lông bút vẫn có thể đổi, dù sao đầu bút có thể thay khác, cho nên Đường Thời một chút cũng không lo lắng. Ngọn lửa kia y cũng đã sớm thu lại, ngay lúc này, gốc Tam Chu mộc tâm màu sắc tối đi, thế nhưng lại chậm rãi biến thành màu đen.

Đường Thời biết đây là do nhiệt độ thấp gây nên, ngay lúc nhiệt độ ở ngòi bút hạ xuống, y trực tiếp đánh ra thủ quyết "Sương" cùng "Tuyết", liền đem toàn bộ gốc Tam Chu mộc tâm này đông lại, nhất thời chỉ nghe một trận tiếng vang xì xào nhỏ, ngòi bút đã hoàn toàn thành hình.

Cuối cùng là tôi luyện trong nước lạnh, Đường Thời cũng dùng linh thuật của bản thân hoàn thành.

Chế tác bút với Luyện khí thật ra không có gì khác nhau, chỉ là loại Luyện khí khác người giống Đường Thời như vậy, vẫn có rất ít.

Y đánh ra một thủ quyết, đồng thời trên cây bút khắc vài cái trận pháp của Ấn tuyên mười ba sách, trên đầu bút lại khắc Tĩnh tâm trận của Tiểu Tự Tại Thiên.

Thoáng lấp lóe, toàn bộ cây bút hoàn toàn mất đi ánh sáng, trở nên ảm đạm vô cùng, Đường Thời vươn tay, tùy ý để một cây bút này rơi xuống lòng bàn tay mình.

Bút dài một thước, tinh tế như ngón tay mỹ nhân, lông bút dài chừng một tấc ba phần, bề ngoài màu đen sẫm, trừ bỏ tạo hình tuyệt đẹp thì tựa hồ cũng không có chỗ nào thần kỳ gì.

Nhưng mà lúc ngòi bút rơi xuống trong tay y, Đường Thời cũng cảm thấy trong lòng bỗng nhiên nóng lên.

Cán bút mặt ngoài bóng loáng, giống như không cẩn thận là cầm không được, thứ này trong lòng bàn tay y, liền như tâm linh tương thông*( thần giao cách cảm), từ ngón tay phải Đường Thời bay ra vài đạo mặc khí, hoà vào trong thân bút.

Giữa ngón tay Đường Thời rót vào một chút linh lực, vì vậy cán bút này từ từ thẩm thấu, từ màu đen sậm lại chuyển thành màu xanh đậm theo linh lực Đường Thời rót vào tăng lên, liền như ống nước biển lưu động, xinh đẹp cực kỳ.

Bởi vì trước kia tường tôi luyện trong nước, sương tuyết quá mức thình lình xảy ra, vì thế trên cán bút hình thành một vết băng rạn nứt đặc biệt xinh đẹp, cả nhánh bút nắm trong tay, liền như là nắm chặt băng và biển.

Trước không nói đến cấp bậc, chỉ cần tạo hình đã có thể đủ thêm điểm không ít.

Bây giờ Đường Thời cũng không phân biệt được vật này có cấp bậc bao nhiêu, chỉ lấy ra Trảm Lâu Lan hạng tứ phẩm, tiến hành đối chiếu. Trảm Lâu Lan chính là Bảo khí hạ phẩm, mặc kệ là linh khí hay vẻ bề ngoài, đều tựa hồ cùng cây bút mới chế tác của mình có chênh lệch.

Pháp khí chia thượng, trung, hạ, tam, phẩm, đối chiếu với cấp bậc tu chân Luyện khí, Trúc cơ, Kim đan;

Bảo khí chia thượng, trung, hạ, tam, phẩm, đối chiếu với cấp bậc tu chân Nguyên anh, Xuất khiếu, Quy hư;

Linh khí chia thượng, trung, hạ, tam, phẩm, đối chiếu với cấp bậc tu chân Độ kiếp, Đại thừa, Phi thăng.

Đường Thời lúc này chẳng qua chỉ là tu sĩ Kim đan kỳ, theo lý thuyết chỉ xứng dùng Pháp khí thượng phẩm, chẳng qua đa số đồ vật trong tay Đường Thời cũng đã vượt qua cái cấp bậc này.

Gốc cây Tam Chu mộc tâm kia vốn là nguyên liệu dùng để chế tác Linh khí trung phẩm, hiện giờ bị Đường Thời dùng để Luyện khí, mặc dù là bởi vì phương pháp Luyện khí quá tệ, cũng sẽ không rớt xuống cảnh giới Bảo khí đi?

Biện pháp để biết cấp bậc của Pháp bảo mới luyện chế, đó là trực tiếp lấy máu nhận chủ.

Ngón tay nổi lên một viên huyết châu, Đường Thời bắn ra, thứ này liền hòa vào cây bút mình mới chế tác, rồi sau đó biến mất tăm.

Mắt thường có thể thấy được một tia màu đỏ dung nhập vào ống nước màu xanh trong bút, ở bên trong hóa thành một đạo yên khí( hơi khói) màu xanh hoà với màu đỏ, trở thành một mảnh màu tím nhợt nhạt.

Trong nháy mắt, cấp bậc của cây bút này, cũng đã hiện lên trong lòng Đường Thời.

Linh khí hạ phẩm!

Trong tất cả các loại Pháp bảo mình có, đây đã là xếp thứ ba rồi!

Đối chiếu với vũ khí mà tu sĩ Độ kiếp kỳ sử dụng, hiện tại Đường Thời một tên tu sĩ Kim đan kỳ nho nhỏ thậm chí có Linh khí hạ phẩm! Chính bản thân Đường Thời cũng cảm thấy tim đập kinh hoàng.

Tuy rằng nói dùng nguyên liệu bát phẩm luyện chế ra được đồ vật thất phẩm, trong ý thức Đường Thời cũng không thể khen đáng giá, nhưng là dù sao cũng là cây bút đẳng cấp cao duy nhất Đường Thời tự tay chế tác!

Đường Thời bỗng nhiên nắm chặt cây bút này, sau đó hơi suy nghĩ, thứ này liền trực tiếp thu vào thân thể của mình, thần thức đủ mạnh, lấy máu nhận chủ ít nhiều cũng không có vấn đề gì.

Bất quá... Có đôi khi nhận chủ quá nhiều, một là khả năng của bản thân tu sĩ không có thực lực khống chế nhiều Pháp bảo như vậy, hai là rất có thể dẫn đến tâm thần phân liệt.

Đường Thời tu luyện Tâm kinh, tự nhiên cũng không băn khoăn việc này.

Hiệu quả của cây bút này, còn cần bản thân chậm rãi thử nghiệm, có điều đồ vật cấp bậc Linh khí thì luôn luôn không nên xuất hiện ở bốn núi nhỏ như vậy, Đường Thời cũng không có lá gan lớn để đem mấy thứ này ra sử dụng, y chỉ có thể tìm thời cơ không có người bên cạnh, hoặc là trở về Thiên Hải sơn lại nói.

Sau khi thu hồi cây bút, Đường Thời bắt đầu suy xét nên xử lý phần còn dư như thế nào.

Còn dư lại một chút gốc Tam Chu mộc tâm, cũng chỉ nhỏ bằng một cái móng tay, căn bản không thể có tác dụng lớn gì, chẳng qua Tam Chu mộc tâm quan trọng là...phẩm chất, cái khác ngược lại một chút cũng không đáng kể.

Chỉ cần luyện chế thủ pháp tốt, lấy phẩm chất của Tam Chu mộc tâm, cũng đã đủ để có tác phẩm tương đối xuất sắc.

Đường Thời dễ dàng nghĩ tới lúc trước Tẩy Mặc Các có phát một viên Mặc giới, vì thế lấy ra, lại dùng chất lỏng nhỏ bằng móng tay của gốc Tam Chu mộc tâm bọc lại, đầu ngón tay tỏa ra một ngọn lửa màu tím, chất lỏng vẽ loạn ở mặt trên, di chuyển đều đều, lại có một loại khí tức khác biệt.

Lần này, không giống khi trước, tiến hành cải tạo, chẳng qua bởi vì bao trùm lên đồ vật quá tốt, ngược lại càng khiến người ta có cảm giác thoát thai hoán cốt.

Thứ này trải qua một lần cải tạo luyện chế nữa, cũng liền yêu cầu một lần nữa lấy máu nhận chủ, cùng Đường Thời thành lập tâm linh tương thông hoàn toàn mới, cũng bởi vì sửa tạo vậy, một viên Mặc giới này của Đường Thời, cũng đã lên ngũ phẩm!

Y giơ lên lông mày, nhìn qua một chút, rồi nắm giữa ngón trỏ tay phải, vuốt nhẹ, cũng đã biến mất.

Tất cả cải tạo đều hoàn tất, yêu cầu sau cùng cần phải giải quyết chính là áo choàng, bất quá chế tác áo choàng, Đường Thời dù sao cũng không rõ ràng lắm —— cái này căn bản là vượt qua ngoài lĩnh vực, thiết kế trang phục cái gì, chuyên nghiệp không nhọt gáy a!

Đường Thời nghĩ, cũng tạm dừng, xoay người duỗi thắt lưng, chuẩn bị tìm một chỗ thử nghiệm một chút hiệu quả của Pháp bảo y chế tác từ gốc Tam Chu mộc tâm.

Thuận tiện... Đi tìm xem đồ vật phía sau núi...

Thời điểm đến Điểm Thương môn—— khi đó còn gọi là Điểm Thuý môn, Đường Thời cũng cảm giác được tay phải mình nóng lên. Lúc ấy Lạc Viễn Thương không e dè hỏi y một câu, làm sao vậy, Đường Thời nói là công pháp xảy ra chút vấn đề.

Kỳ thật không phải công pháp có vấn đề, mà là Phong nguyệt thần bút trên tay phải y có một loại phản ứng nóng lạnh luân phiên rất kỳ quái.

Y đối với hai ấn ký cất giấu ở bàn tay không thể hiểu hết được, rất nhiều đồ vật đến thời điểm mấu chốt mới có thể hiểu được, tất cả con đường đều do bản thân tự mình cân nhắc.

Đường Thời vẫn luôn không biết, là do Trùng nhị bảo giám và Phong nguyệt thần bút dẫn đường, hay hoàn toàn do bản thân tự tìm ra.

Y chỉ có thể tự nói với mình —— hết thảy đều như vậy.

Con đường đã đi qua, Đường Thời sẽ không lại quay trở về, cũng tuyệt đối không nguyện ý quay về.

Cho dù sau này y đối với Trùng nhị bảo giám và Phong nguyệt thần bút cân nhắc ra sai, cũng muốn đâm lao thì phải theo lao, một sai đến cùng.

Đường Thời cũng biết tín điều này của mình rất kỳ quái, nhưng y chính là một người kỳ quái như vậy.

Ra khỏi phòng, đẩy cửa ra, liền có từng cơn gió nhẹ thổi qua, đã là buổi tối, đình tiền cổ tùng nối tiếp nhau dưới chân tường, có thể mơ hồ thấy được cửa mới của Điểm Thương môn, một bộ dáng việt, chẳng qua là điểm tô cho đẹp, đường cong kia tao nhã mà lại lưu loát, màu mực xanh ngược lại thực phù hợp với cái tên "Điểm Thương" này.

Y đánh giá xung quanh một lượt, vốn đã nghĩ trực tiếp đến hậu sơn, chỉ là không biết vì sao nhớ tới ban ngày Thị Phi nói ra việc y nửa đêm đi ra ngoài, nhất thời liền có chút câm lặng. Thị Phi rốt cuộc là theo dõi mình, hay là cảm giác được mình đi ra ngoài?

Kỳ thật... khả năng Thị Phi theo dõi y không lớn.

Chỉ cần một não bổ ra trường hợp Thị Phi đặc biệt đáng khinh mà đi theo dõi người kia, Đường Thời liền có chút buồn cười không thể dừng. Bởi vì căn bản cùng người như Thị Phi là không thể nào, y đứng ở dưới mái hiên đưa tay áp lên môi, cười hai tiếng, lúc này mới rời khỏi tiểu viện.

Thị Phi khoanh chân ngồi thiền ở trong phòng bỗng có chút lặng thinh, vì cái gì Đường Thời ở trước cửa bọn họ phát ra tiếng cười kỳ quái như vậy...

Đường Thời thừa dịp nửa đêm đến phía sau núi, lần nữa đến dưới thạch bích, sau núi Thương Sơn này, có vẻ hỗn loạn hơn so với phía trước, sơn động cùng thi cốt của động vật đều có, Đường Thời nửa đêm dọc theo đường đi đạp phải không ít xương cốt con người.

Y cũng không biết vì sao người Thương Sơn tựa hồ cũng không đi ra phía sau núi, cũng không biết ra sau núi là không còn thấy người để hỏi thăm, dù sao y không phải đệ tử Thương Sơn, vừa không thể hỏi thăm người trưởng quản, vừa không thể đi Tàng Thư các của Thương Sơn lật xem lịch sử Thương Sơn, dù sao y vẫn muốn biết ý vị của ấn ký trên tay trái mình là như thế nào.

Phong nguyệt thần bút có khác thường, như là cảm ứng được nơi này có cái gì vậy, Đường Thời là tới tìm cái đồ vật này.

Dù sao Phong nguyệt thần bút và Trùng nhị bảo giám, là Đường Thời trời sinh đã mang theo, trừ bỏ liên hệ bên ngoài, hình như cũng không có đồ vật nào khác có thể khiến chúng nó phản ứng, hiện giờ bỗng nhiên xảy ra, trong lòng Đường Thời chung quy vẫn có chút thấp thỏm.

Hai ngày này trừ bỏ tu luyện cùng chú ý thế cục thay đổi ở Đông Sơn, càng chú ý ấn ký trên tay mình.

Y ngày hôm qua đã sưu tầm phía sau núi này một loạn thạch, lọt vào trong tầm mắt chứng kiến tất cả đều là cục đá trắng tuyết, tại đây dưới ánh trăng lạnh lẽo thê lương phía sau núi, nhìn thấy lại như là những xương cốt sâm bạch. Đường Thời dẫm lên một mảnh phiến đá, lại nhìn xung quanh thạch động.

Ấn ký trong lòng bàn tay có đôi khi phản ứng, có đôi khi không phản ứng, khiến người ta cảm thấy rất nóng lòng.

Đường Thời đẩy ra những cái thạch động đó, phần lớn đều là sào huyệt của nhóm động vật, y cũng không dám quá mức khoa trương mà tìm tòi, sợ khiến đệ tử trước Điểm Thương môn chú ý.

Rốt cuộc cứ chậm rãi như vậy mà sưu tầm đến cửa động thứ mười ba, Đường Thời phát hiện một ít đồ vật khác thường, y thấy được một đoạn kiếm được cắm trên vách đá, rất nhỏ, thậm chí đã bị gỉ sắt đến không thành hình dáng.

Đường Thời đẩy cục đá bên ngoài ra, liền thấy bên trong động này tựa hồ còn khá lớn.

Y đề phòng một chút, sau khi cảm giác bên trong không có người, lúc này mới chậm rãi đi vào, đồng thời lúc y tiến vào cửa động, đã cảm thấy bàn tay mình bỗng nhiên bắt đầu nóng rực.

Y mở bàn tay ra, xung quanh ấn ký đen như mực có ánh sáng bạc tỏa ra, theo bước chân của y, càng thêm rõ ràng.

Dưới chân lại bắt đầu xuất hiện xương khô, Đường Thời chỉ cảm thấy cổ quái, trong nội tâm có một loại cảm giác rất nguy hiểm, không thể tiếp tục đi xuống nữa, nhưng lại không biết vì sao, chân của y còn tiến lên phía trước.

Không đúng, không đúng, không đúng!

Đường Thời nội tâm điên cuồng mà quát to, con mẹ nó, trúng chiêu !

Y muốn vận khởi linh lực để ngăn bản thân lại, nhưng không có bất luận tác dụng gì.

Trong lòng y chợt lạnh, cảm giác mình mất khống chế, từng bước một đạp lên bạch cốt đầy đất đi tới phía trước, vẫn luôn hướng về chỗ sâu nhất.

Mấy ngày qua y đều ở loạn thạch kia đảo tới đảo lui, vẫn luôn không phát hiện cái gì khác thường, như thế nào hôm nay cố tình lại vậy?

Thương Sơn này, vốn chỉ là một toà núi tương đối phổ thông ở Đông Sơn, phía sau núi lại tìm ẩn đủ loại quỷ bí.

Một bước, một bước.

Cước bộ đạp lên xương khô, liền nghe thấy thanh âm vỡ vụn làm người ta chua răng, đáy mắt Đường Thời đỏ lên, tựa hồ đã bị mê hoặc, tiếp tục đi lên phía trước.

Y thế nhưng nghe được một mảnh thanh âm gõ mõ cổ quái, kèm với âm thanh nước từ trên đỉnh vách đá nhỏ xuống, tí tách, tí tách, đông, đông, tí tách...

An tĩnh cực kỳ, vì thế y cũng bất an, vào giờ khắc an tĩnh này, nguy hiểm, cũng từ nơi này bắt đầu.

Ấn ký Phong nguyệt thần bút ở bàn tay, tỏa sáng chưa từng có, ngẩng đầu lên, liền thấy được trên đỉnh vách đá một cái đồ án chữ Vạn quen thuộc nghịch chuyển.

Khung đỉnh phía sau núi Thương Sơn, làm sao lại sẽ xuất hiện đồ vật của Tiểu Tự Tại Thiên?

Chẳng qua trong giây lát, Đường Thời liền phát hiện ấn ký này có chỗ không giống. Ấn ký này, không phải tự nhiên hình thành, mà là bị người ta dùng ngòi bút vẽ lên.

Lúc này lực lượng thần bí lúc trước mê hoặc y, bỗng nhiên biến mất, vì vậy ánh sáng của Phong nguyệt thần bút càng thêm chói mắt, cùng với chữ Vạn trên đỉnh đầu Đường Thời cảm ứng.

Rồi sau đó còn chưa đợi Đường Thời kịp phản ứng, lại có một đạo ảo ảnh xuất hiện trước mắt y, một bàn tay, nắm một cây bút, xoáy mấy lần đã vẽ ký hiệu này lên khung đỉnh, sau đó là một tiếng thở dài sâu kín.

Đây bất quá là ảo giác, Đường Thời cảm giác một màn này có chút quen thuộc, chỉ là còn không nói ra được quen thuộc ở chỗ nào, ngay sau đó bàn tay ánh sáng càng mạnh, ấn ký màu mực đã bao trùm khung đỉnh, tiếp theo một màn quỷ dị xuất hiện ——

Ấn tự chữ Vạn kia hình như thật không cam lòng mà vặn vẹo một trận, tiếp theo bị Phong nguyệt thần bút trong tay Đường Thời hút vào, nháy mặt tiến vào bàn tay y, liền hóa thành một chuỗi mặc khí.

Đường Thời nhất thời hiểu ra, Phong nguyệt thần bút là nghĩ muốn hấp thu mặc khí này?

Nhìn ra được Trùng nhị bảo giám cùng nét mực trên khung đỉnh đều là thật lâu trước kia, thứ này đối với Phong nguyệt thần bút mà nói hình như rất trọng yếu. Đường Thời tưởng tượng một hồi, cũng không lý giải ra nguyên cớ gì.

Phong nguyệt thần bút trước kia vẫn là thuần màu đen, chỉ trong nháy mắt thế nhưng đã bị bao một tầng xám bạc, vốn là sắc bén không ít, chẳng qua rơi ào trong tay Đường Thời lại tương đối nhạt, không phải rất chói mắt.

Lạc Viễn Thương trước kia từng nói với Thị Phi, có lẽ là biết bí mật gì đó của Tiểu Tự Tại Thiên, hiện tại sau núi Thương Sơn xuất hiện chân ngôn quen thuộc của phật ga, còn có, người đặt bút viết xuống ký hiệu trên khung đỉnh, là ai? Rất nhiều bí ẩn, nảy ra trong lòng Đường Thời.

Trong lúc này, y mới có công phu đi đánh giá xung quanh.

Bỏ đi cảm giác thần bí mới vừa rồi, bây giờ thạch động này nhìn qua cũng chỉ có chút âm trầm khủng bố mà thôi.

Chẳng qua phía trước cùng của thạch bích, đưa lưng về phía Đường Thời đối mặt với vách tường, ngồi một bộ xương khô, mà dưới đất rơi tản mát vài hạt châu bị cắt đứt, Đường Thời đi qua, nhìn hạt châu kia, lại như nhìn ra bí mật gì, vì vậy muốn xoay người nhặt hạt châu này lên, lại thật không ngờ——

Ngay lúc y cúi đầu xuống, thấy được dưới mặt đất khắc một câu nói. Tiên phật yêu ma ta sợ gì?

Nửa câu phía sau đâu?

Đường Thời sửng sốt một chút.

Y bây giờ mới hiểu được, thời điểm nhìn thấy ấn tự chữ Vạn rốt cuộc vì sao lại cảm thấy quen thuộc.

Trong cảnh Băng tuyết thiên địa ở Mười tám Tiểu Hoang cảnh, Đường Thời tại hành lang hình chữ hồi trên vách tường nhìn thấy qua dòng chữ "Tiên phật yêu ma ta sợ gì? Khổ hải vô biên, quay đầu là bờ", cảm giác nét mực này, cùng với ấn tự chữ " Vạn" độc nhất vô nhị giống nhau! Càng quỷ dị hơn là, khung đỉnh —— có rất ít chân ngôn phật giáo khắc vào khung đỉnh, đại đa số mọi người đều sẽ khắc dưới chân, nói cách khác nó sẽ xuất hiện trên mặt đất.

Hai cái chân ngôn phật gia đều xuất hiện trên khung đỉnh, lúc ở cảnh Khổ hải vô biên, vẫn là chữ "Vạn" ở bên phải, đến khung đỉnh phía sau núi Thương Sơn, cũng là chữ Vạn ngược chiều kim đồng hồ.

Còn có một câu trên mặt đất này, vô luận Đường Thời làm sao mà tìm được, cũng không có viết nửa câu sau.

Thời khắc người này viết xuống, có lẽ căn bản không cảm thấy phải có câu tiếp theo.

Tiên phật yêu ma ta sợ gì?

Tiên phật yêu ma ta sợ gì? Khổ hải vô biên, quay đầu là bờ.

Khác nhau trong đó, tựa hồ có chút lớn.

Y một lần nữa xoay người, nhặt lên hạt châu dưới đất, liền phát hiện thứ này cầm trong tay hơi nặng, nhưng là làm bằng gỗ trầm hương, đây là một viên—— phật châu.

Trước mắt là xương khô, xung quanh còn có phật châu cắt đứt rải rác, diện bích mà ngồi, tựa hồ rất có thâm ý.

Một bộ xương khô này, phải là phật tu đi?

Đường Thời có chút nghi hoặc, nghĩ muốn xoay người đi xem nơi khác, thật không ngờ ngay lúc này, âm thanh nước mưa nhỏ giọt lại vang lên, trước mắt Đường Thời mê huyễn, đã phân không rõ mình đang ở nơi nào.

Đây là thanh âm ảo cảnh sao?

Như vậy ——

"Dạ lai phong vũ thanh!"

Toàn bộ âm thanh giọt mưa trong thạch động bỗng nhiên đã bị mưa rào bao trùm, vẫn luôn đắm chìm với thanh âm này khó có thể tự kềm chế, Đường Thời liền trực tiếp bứt trở ra, mũi chân hung hăng dẫm lên đất, liền từ trong thạch động lui ra ngoài, vừa mới đến cửa động, lại phát hiện bên ngoài cũng không được bình thường.

Bản thân vừa mới từ loạn thạch kia đi tới, từng khối từng khối cục đá màu trắng giống như nhuộm máu tươi, âm phong kêu khóc, cảm giác cùng lúc
trước chính là hoàn toàn khác nhau.

Nơi này quả nhiên có quỷ !

Mấy ngày trước căn bản chưa thấy qua tình huống quỷ dị như vậy, bởi vì rời khỏi động tốc độ quá nhanh, bây giờ nghĩ muốn phanh lại cũng không kịp, Đường Thời chỉ có thể cảm giác được bản thân mạnh mẽ mà tiến vào trong một mảnh huyết quang.

Vì vậy lập tức liền như rơi vào một nơi âm trầm thảm đạm của địa ngục, có ác quỷ ở trước mắt mình tung bay.

Âm quỷ, hình thành sau khi sinh vật có linh trí chết đi, bởi vì các loại ác niệm cùng dục vọng quá sâu, mà không nguyện ý tiêu tán hồn phách.

Lúc bọn họ chết, không có bị người trực tiếp hủy diệt linh hồn hoặc là đánh nát thần thức, bởi thế có thể bảo tồn ở thiên địa này.

Giờ phút này liền có vô số bộ mặt âm quỷ dữ tợn xuất hiện bên người Đường Thời, vừa nhìn thấy người mới đi tới, liền bay lại đây, mở ra cái miệng lớn như chậu máu, lộ ra răng nanh sắc nhọn màu xanh.

Thân thể Đường Thời như bị loạn thạch ngột ngạt này trói buộc, căn bản không thể nhúc nhích, không kịp tránh né!

Đường Thời thật sự coi bản thân sắp gặp thảm hoạ, không nghĩ tới y tóm lại vẫn không tính là xui xẻo nhất, lúc y sắp rơi xuống đất trong nháy mắt, một bàn tay xuất hiện từ phía sau y, liền cầm bờ vai của y, đẩy y qua phía sau, ngay sau đó một bàn tay dời đi, vừa vặn khắc ở trên đầu ác quỷ, liền có một trận kim quang bắt đầu khởi động, ác quỷ này kêu thảm thiết một tiếng, thanh âm chói tai cực kỳ. Nhưng mà phật lực đối với chúng nó mà nói, là tổn hại lớn nhất, chỉ cần dính vào một chút, tựa như xương mu bàn chân, rốt cuộc khử không xong.

Thở ra một hơi, Đường Thời không cần quay đầu lại cũng biết là Thị Phi đến, y cầm ngón tay của mình, sau lưng mơ hồ cảm giác được bản thân dán vào rất gần Thị Phi, nguy cơ tạm thời giải trừ, Đường Thời liền cười nói: "Ngươi theo dõi ta."

Thị Phi sau lưng y im lặng, liền đem bàn tay từ trên bả vai y thu trở về, nói: "Chưa từng."

Đường Thời vốn định quay đầu nhìn hắn, chẳng qua tình huống hiện tại tựa hồ còn tương đối nguy cấp, y không có thời gian.

"Hoà thượng khẩu thị tâm phi." Thanh âm kia của Đường Thời nhợt nhạt, mơ hồ mang theo ý cười, "Ngươi nếu không phải theo dõi ta mà tới, thì cũng là giống như ta lén lút trộm gà bắt chó."

[]: khẩu thị tâm phi: nói một đàng làm một nẻo.

"Thị Phi từ tâm chứng minh." Thị Phi cũng không biện giải, trên thực tế biện giải cũng không phù hợp với tính cách của hắn.

Thị Phi từ tâm chứng minh mà thôi.

Đường Thời bỗng nhiên nói: "Pháp danh của ngươi ngược lại rất êm tai ."

Trước kia người này nói hắn lớn lên xinh đẹp cũng thôi đi, hiện tại còn nói hắn danh hào dễ nghe...

Thị Phi biểu tình không động, chỉ nói: "Bóng đêm rõ ràng, vẫn là rời khỏi nơi này trước."

Đường Thời: "Nói thì dễ nghe, đi như thế nào?"

"Nơi này từng có giết chóc lớn, cho nên có nhiều âm quỷ như thế tụ tập, siêu độ cho những âm quỷ này thì có thể. Âm quỷ vô tội, chỉ là loạn thạch này thật sự dụng tâm hiểm ác, ngưng tụ sát khí đến từ bốn phương tám hướng, mặc dù là ác quỷ tâm vô ác niệm, cũng sẽ bởi vì sát khí trường kỳ tẩm bổ mà thay đổi tâm tính."

Thị Phi quay lại, liền đi qua loạn thạch đỏ như máu, đưa tay sót lại, nâng lên một ít hòn đá, bỏ vào vị trí khác.

Đường Thời hiện tại phát hiện mình có thể cử động, còn cảm thấy có chút kỳ quái, mới cảm giác được trong thân thể của mình một cỗ dòng nước ấm, là phật lực y rất quen thuộc. Thời điểm ở Tiểu Tự Tại Thiên, Đường Thời tu hành làm động vật ăn tạp, có tu luyện qua mấy thứ này.

Thị Phi...

Y quay đầu lại nhìn thoáng qua, cũng không để ý chút nào, sau khi giơ tay giết một con âm quỷ, tâm nói y cái này cũng là đang siêu độ, chẳng qua không biết vì cái gì, vừa rồi quay đầu hình ảnh kia lại chớp động trước mắt y ——

Có cái chi tiết nhỏ nào đó không đúng...

Tay phải Thị Phi!

Y lần nữa quay đầu lại, nhìn về phía tay phải Thị Phi đang thi pháp, cũng không có xuất hiện xương khô, vừa rồi một màn kia như là ảo giác của y.

Đường Thời không muốn nghĩ nhiều hơn nữa, hiện tại trường hợp như vậy cũng không chấp nhận được y nghĩ nhiều.

Sau núi Thương Sơn nơi nơi đều lộ ra quỷ dị, nguyên lai là Điểm Thuý môn tuyệt không biết đến, hay là căn bản mặc kệ không quan tâm? Ai sẽ ở địa phương như vậy thành lập sơn môn của mình?

Vốn Điểm Thuý môn nơi đều lộ ra cổ quái...

Như vậy Lạc Viễn Thương đâu? Lạc Viễn Thương có biết loại tình huống hiện tại này hay không?

Một loạt nghi vấn...

Đối phó với những âm quỷ này, hữu hiệu nhất là pháp quyết phật môn, thời gian Đường Thời ở Tiểu Tự Tại Thiên " Ẩn núp" một đoạn thời gian cũng đã trở thành một loại trợ lực. Y giơ tay đó là đại suất tì tay, xoay người là Đa La diệp chỉ, vươn tay một trảo, một kiếm chỉ tay liền trở thành kiếm pháp Đạt Ma ——

Một đoạn thời gian y ở Tiểu Tự Tại Thiên kia, cơ hồ không có làm việc khác, toàn cầm học trộm.

Mặc kệ lý giải hay là không lý giải, có thể sử dụng hay không thể sử dụng, ghi nhớ những thứ này lại, chờ đến khi có thể sử dụng lại đi học tập.

Loại phương pháp này tương đối vô sỉ, nhưng mà cũng không thể trách Đường Thời, ai bảo y một tên cơ hồ chưa từng gặp qua nhiều thuật pháp như vậy, cũng biết người như mình trong thời gian ngắn sẽ không học được nhiều thuật pháp như vậy đâu?

Ăn mày nghèo rớt mùng tơi đến vàng bạc trong ổ, nhìn thấy đồ vật đều muốn nhặt lên.

Bất quá lúc trước cái loại hành vi thổ phỉ này, đến hiện tại liền phát huy tác dụng.

Những pháp quyết liên tiếp mà sử dụng ra, cơ hồ không đồng nhất, bàn tay Đường Thời chụp được một tên tiểu quỷ, liền muốn xuống tay ác độc, khiến nó hôi phi yên diệt, không nghĩ tới Thị Phi phía sau đã hoàn thành trận pháp, lại đây nhìn y xuống tay tàn nhẫn, cũng chau mày, ngăn y lại, nói: " Cũng không thể thương hại chúng sinh một chút sao?"

"Ngươi đã là hoà thượng thành ma, còn nói thương hại chúng sinh cái gì?" Đường Thời cãi lại liền châm chọc hắn một câu, chẳng qua cuối cùng vẫn thu tay lại, biết là không thể cùng hoà thượng cố chấp này giảng đạo lý.

Y rõ ràng nhún vai, chuyển mắt xem qua đã thấy những tảng đá xung quanh giảm bớt huyết sắc, tại sơn cốc thật lớn phía sau núi, loạn thạch này diện tích thật lớn, Đường Thời cùng Thị Phi trong đêm tối đứng ở chỗ này, ngẩng đầu lại thấy nguyệt sắc phong thanh, Đường Thời kinh ngạc với biến hóa lớn như vậy, xuất thần trong chốc lát, mới quay đầu lại nhìn Thị Phi.

Thị Phi bên người không ít âm quỷ quay xung quanh, chỉ có điều những khuôn mặt âm đó mặt quỷ tựa hồ biểu tình cũng trở nên ôn hòa hẳn lên.

Trên người hắn có một trận kim sắc đạm quang nhu hòa, giống như vầng sáng, ngay sau đó đã có mấy đóa hoa sen trong kim quang lặng yên nở rộ, rồi chậm rãi biến mất. Tất cả âm quỷ, cũng từ trong kim quang chậm rãi bay đi.

Đường Thời nhìn một màn này, nhìn Thị Phi dưới ánh trăng kia, thân ảnh so với ánh trăng còn sáng tỏ hơn, đột nhiên cảm thấy người này không nên vào ma mới phải.

Như vậy hòa thượng nếu là nhập ma, không khỏi cũng quá đáng tiếc đi?

Sau khi đi tới, nhìn thấy Đường Thời mắt nhìn mình, tựa hồ dẫn theo vài phần cổ quái, Thị Phi có chút không hiểu: "Đường sư đệ?"

Đường Thời hồi thần, đưa tay áp lên ấn đường, nhân tiện nói: "Nghĩ chút chuyện đến xuất thần mà thôi, có điều...Ngươi hiện tại nhập ma, không có việc gì sao?"

Kỳ thật muốn hỏi chính là, còn có thể trở thành một thân phật pháp sao?

Thị Phi trầm mặc một khắc, mới nói: "Không biết."

Không biết, chưa từng...

Hòa thượng kia nói đều là nói cái gì, ngươi không nói còn hơn !

Đường Thời liếc cái xem thường, nhìn nơi này đã hoàn toàn khôi phục bình thường, lại nhìn về phía thạch động kia, chỉ vào trong động: "Bên trong tựa hồ có tiền bối Tiểu Tự Tại Thiên các ngươi. Ngươi có còn nhớ rõ một câu nói trong cảnh Băng tuyết thiên địa? Tiên phật yêu ma ta sợ gì? Khổ hải vô biên, quay đầu là bờ. Người tọa hoá bên trong, mặc dù không phải phật tu, chắc cũng có vô số liên hệ với người của Tiểu Tự Tại Thiên."

Thị Phi nhìn về phía y, thấy y có lẽ không phải nói hưu nói vượn, nhân tiện nói: "Trận pháp cổ quái bên ngoài đã phá giải, nhiều khác thường trong động này ỷ lại sát trận của loạn thạch, trận vừa đã phá tan, trong động cũng biến mất."

Trong này không còn nguy hiểm sao?

Đường Thời nói: "Vào xem một chút đi."

Vừa rồi quá vội vàng, Đường Thời đều không có cơ hội nhìn rõ ràng.

Hiện giờ hai người đồng hành, một lần nữa vào động, cái loại cảm giác cổ quái trước kia quả nhiên đã biến mất sạch sẽ.

Động này rất hẹp, ấn tự chữ Vạn trên khung đỉnh cũng đã biến mất tăm, hiện tại chỉ có thể nhìn bộ xương khô trước mắt, thanh âm nước mưa nhỏ giọt cũng không có —— không biết vì sao, Đường Thời cảm thấy thanh âm kia có cổ quái, chẳng qua nơi này lại không nghe ra được nữa, càng không có một giọt nước nào.

Thị Phi đi qua, đã ngơ ngẩn, hắn là phật tu, liền có thể nhìn ra cỗ bạch cốt này có chỗ nào cổ quái.

Đường Thời đi ở phía sau hắn, không biết hắn vì sao lại dừng lại, hỏi: "Làm sao vậy?"

Thị Phi sống lưng cứng còng, đứng hồi lâu, lại đi qua, vòng qua bên người thi cốt, sau đó đến một mặt không có chữ của vách đá phía trước.

Hắn đưa tay, cũng không biết dùng phương pháp gì, từ phía trên, liền có một hàng chữ nối liền hiện ra!

Đường Thời triệt để ngơ ngẩn, vừa thấy văn tự kia, dĩ nhiên là bản thân mình không biết, không biết là nhiều văn tự thời xưa: "Đây là...Văn tự lúc nào?"

Thị Phi nói: "Thái cổ."

Lịch sử của đại lục Linh Xu rất dài, thời gian Xu Ẩn tinh tồn tại cũng rất lớn, bất quá đều cuồn cuộn trong một
vũ trụ mà thôi.

Đại lục lúc mới sinh, liền được gọi là Thái cổ, Thái cổ sáu trăm triệu năm, sau có Thượng cổ, Thượng cổ sáu trăm triệu năm, là có Cận cổ.

Thời điểm này, gọi là Cận cổ. Cách Thượng cổ cuối cùng là ba trăm triệu năm, mà khoảng cách Thái cổ...

Đường Thời chỉ cảm thấy da đầu run lên, như vậy văn tự xa xưa này, chính mình không biết cũng là chuyện thường, chẳng qua vì sao y cảm thấy... Thị Phi tựa hồ nhận thức...

"Cái này viết gì vậy?"

Thị Phi không nói chuyện, chỉ khoát tay, thế nhưng một lần nữa đem những chữ viết hủy diệt, hắn trở lại, nhìn đến phật châu đầy đất, liền nhặt lên một viên, nắm chặt, ánh mắt có chút không rõ.

Đường Thời chỉ thấy trước mắt mình nhoáng lên một cái, cảm giác ngón tay nắm phật châu kia của Thị Phi nháy mắt biến thành xương khô, chẳng qua chớp mắt một cái lại khôi phục nguyên trạng.

Ngày đó ấn ký...

Thị Phi không có thu thập hài cốt, liền trực tiếp đi ra ngoài, lúc đứng ở cửa động, ngón tay Đường Thời cầm chặt một cái tàn giản, muốn đưa ra, "Thị Phi..."

Thị Phi quay đầu lại, liền nhìn thấy Đường Thời tựa hồ là muốn vươn tay lấy cái gì đó.

Chẳng qua trong tay Đường Thời linh quang chợt lóe, tàn giản kia Thị Phi còn chưa nhìn thấy đã biến mất, thay thế chính là một cái hắc giản: "Ân Khương cho ta Vô tình đạo, nếu ngươi tu, có thể xuất ma nhập phật."

Thị Phi nhìn ngọc giản màu đen kia hồi lâu, một đôi mắt trong suốt nâng lên, nhìn về phía y: "Vô tình giả thì không thành phật. Vô tình đạo này, ngươi đã tu sao?"

"..." Đường Thời thấy Thị Phi không nhận, cũng tùy tay đem vật kia thu lại, nhìn thoáng qua ánh trăng xinh đẹp bên ngoài, nói rằng, "Không khác mấy đi."

Rõ ràng cho có lệ, lại không muốn nói thái độ.

Thị Phi ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng, rồi sau đó xoay người, một câu cũng không nói mà đi ra ngoài, vẫn là quay lại chỗ ở của Điểm Thương môn đi.

Đường Thời im lặng mà đi sau hắn, lại lật tay phải một cái tàn giản phổ thông, một cái ngọc giản màu đen Vô tình đạo, đặt giữa ngón tay y, sau đó thoáng nhếch môi, lại đem hai cái ngọc giản này thu hồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play