Tính kế lại sai lầm, Đường Thời vốn không hiểu rõ vì sao uy lực của nó đột nhiên lớn như vậy, hoàn toàn sai lệch so với những gì mình nghĩ, dọc đường đi này phỏng chừng không có bánh trái. Nhưng Đường Thời cũng biết, vốn chẳng có bánh trái để ăn, Đường Thời có làm sai hay không vẫn thế.
Ngẫu nhiên làm ra chuyện như vậy, kỳ thật đôi khi cũng không thể hiểu rằng rốt cuộc mình muốn nó như thế, hay là nó vốn phải như thế.
Đối mặt với ánh mắt khác thường của mọi người, y chỉ mỉm cười, tận khả năng thể hiện bản sắc tiện nhân.
Tần Khê đập lên vai y, không hiểu vì sao lại cười ha hả.
Mấy người chung quanh có chút câm lặng, cũng không rõ Đường Thời là ngu thật hay là giả ngu.
Trước đó Đường Thời đã nói linh thuật của y khi linh khi mất linh, thật không ngờ lập tức linh nghiệm, khiến mọi người không kịp trở tay —— người trở tay không kịp nhất là Tuyết Hoàn.
Cô nương này làm sao có thể nghĩ ra cái gọi là Thủy linh thuật lại trực tiếp tạo ra mưa to cả mảng trời, làm nàng hiện ra tật xấu, giờ tránh đi, hẳn đang phải đi thay y phục?
Còn không đợi mọi người thở ra một hơi, tỉnh táo lại sau sự rung động mà Đường Thời vừa mang tới, chợt nghe thấy tiếng Tuyết Hoàn thét lên.
"A a a a —— có người chết a a a..."
Mọi người nhìn nhau, cũng không để ý Đường Thời nữa, trực tiếp chạy tới bên Tuyết Hoàn.
Vừa rồi Tuyết Hoàn đi đến sau thổ nguyên khá cao để thay y phục, vừa thay xong, thoáng nhìn thấy đất vàng bỗng nhiên lỏng ra, biến thành cát lún, cát lún kia bắt đầu chuyển động, lộ ra xương khô không biết chôn ở dưới bao năm!
Khi mọi người đuổi tới nơi, chỉ thấy dưới mảnh đất này lộ ra mấy bộ xương trắng.
Kỳ thật cảnh này không đáng sợ gì, chẳng qua Tuyết Hoàn là nữ, khó tránh khỏi sẽ nhát gan hơn một chút, huống chi dù sao đây cũng là Mười tám Tiểu Hoang cảnh, còn là Ngàn câu vạn hác quỷ dị như vậy.
Hai Tiểu Hoang cảnh sau chưa hẳn đã bình thường hơn cái này, nhưng so sánh với những chuyện họ gặp phải, đã không còn cách nào để so sánh.
"Chỉ là mấy bộ xương trắng mà thôi."
Tưởng Kế Nhiên đi lên, kiếm dài chọc chọc, lật mấy bộ xương kia lên, cũng không thấy gì khác thường.
Mấy tên hòa thượng bên Tiểu Tự Tại Thiên này lại bắt đầu niệm kinh, Đường Thời nghe mà đau đầu, đàn hòa thượng này cứ coi như ngày tận thế ấy, người này cũng đã chết không biết bao nhiêu năm, còn siêu độ được nữa sao? Lúc này niệm nguyền rủa Hướng sinh, tựa hồ không có tác dụng gì đi?
Thị Phi rũ mi mắt: "Mười tám Tiểu Hoang cảnh chính là thứ lưu lại từ thời thượng cổ của giới Tu Chân, thi cốt này, nếu không phải của tu sĩ thời thượng cổ, hẳn phải là tu sĩ có thân phận như chúng ta."
Có thân phận giống chúng ta nghĩa là, đều là người thăm dò tiến vào Mười tám Tiểu Hoang cảnh.
—— hiện giờ người này chết.
Mặc kệ hắn có phải tu sĩ thượng cổ hay không, hay là người đồng hành, giờ cũng đã nằm ở nơi này, thậm chí thi cốt đều không trọn vẹn.
Nghĩ như vậy lại cảm thấy thê lương, càng đáng sợ hơn, nếu người này có thân phận giống như họ, sao lại chết ở chỗ này?
Một loại cảm giác nguy cơ, bỗng nhiên khiến mọi người trầm mặc.
Tưởng Kế Nhiên đứng bên cạnh đống xương khô, cúi đầu nhìn thoáng qua, lần thứ hai vươn tay ra ngoài, quấy bên trong cát. Vốn hắn chỉ tùy tay làm, thật không ngờ ở dưới có thứ gì đó.
Toàn bộ cát đều chuyển động, kiếm của hắn đâm xuống như bị thứ gì đẩy lên.
Hắn muốn thử xem, chuyển kiếm sang, nhẹ nhàng hẩy lên, cũng cảm thấy đụng phải thứ gì.
Tưởng Kế Nhiên cả kinh, trên mặt không đổi sắc, sau đó kiếm dài lật sang, linh khí trong cơ thể truyền vào kiếm, sinh ra dòng khí, hạt cát theo dòng thổi bay ra ngoài, cuồn cuộn bốc lên, gió thổi qua, lộ ra cả mảnh đất đầy xương cốt.
Quả thực là khắp đất, có che dấu dưới cát vàng, lại có lộ ra, có nghiêng ngả cắm trong cát, có nằm thẳng hoàn toàn, giống như nơi đây là hố đất tuẫn táng thời cổ đại, chẳng qua bên trong nằm đầy người.
Giản lược mà nhìn qua, nơi này ít nhất có mười ba thi cốt —— bởi vì chỉ nhìn được mười ba cái đầu lâu.
Có thể còn nhiều hơn, hẳn là chôn dưới cát.
Đường Thời chỉ nhìn qua, nét mặt cũng đã sa sầm, nói một câu: "Quy mô chết chóc lớn như vậy, lại là người đồng hành như chúng ta sao?"
Nếu không phải, vậy chuyện gì đã dẫn đến nhiều cái chết của những tu sĩ thượng cổ này?
Nếu phải, vậy vấn đề cũng không khác —— bên trong Tiểu Hoang cảnh này rốt cuộc có thứ đáng sợ đến thế, có thể khiến nhiều người chết ở chỗ này như vậy?
Hoặc là...
Đường Thời bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng khác: "Nếu nơi này là chỗ cố định để chất chồng thi thể thì sao?"
Mọi người: "..." Má nó ngươi có thể động não rộng mở hơn nữa được không?
Loại phỏng đoán loại này của Đường Thời lại càng đáng sợ, nếu đây là nơi cố định chôn thi thể...
Mọi người đồng loạt rùng mình, thật hận thằng nhãi Đường Thời cái gì cũng sai, chỉ biết dọa người.
Kỳ thật Đường Thời tương đối thuần khiết, giao tiếp với người chết căn bản không có áp lực chút nào.
Trong mắt y, người sống bụng đầy mực đáng sợ hơn người chết không động đậy rất nhiều.
Đường Thời lập tức đi tới, dùng khinh thân "Bạch mao phù lục thủy", trực tiếp ngồi xổm bên cạnh hầm kia, nhặt một bộ xương cốt, ngoáy ngoáy mặt cát, lại ngoáy ra không ít.
Động tác này quả thực khiến người xem nổi da gà, ngay cả Ấn Vô cao lớn thô kệch cũng phải rùng mình, Thị Phi nhìn Đường Thời, nhìn chằm chằm động tác của y, lần tràng hạt liên tục, miệng thì thào gì đó.
Lúc này Đường Thời rất muốn quay đầu lại nói một câu: đừng niệm, người chưa chết còn có hồn phách ngươi niệm là sai; mà nếu hồn phách đều tiêu tán, lại càng không cần phải niệm, có thể niệm chết thành sống sao?
Đơn giản là cảm thấy Thị Phi nhiều chuyện mà thôi.
Hiện tại người bất kính đối với những thi cốt này cũng đâu phải hắn, mà là Đường Thời, hắn niệm sau lưng mình, cảm giác như hắn thay mình sám hối vậy.
Tâm Đường Thời chợt lạnh, trực tiếp đưa tay tạo " Phong" quyết, Dạ lai phong vũ thanh, gió!
Gió cuồng nộ thổi bay cát vàng, tầng tầng bạch cốt ở dưới lộ ra toàn bộ, quả nhiên là một tầng trùng điệp một tầng, nói không chính xác có khi bị Đường Thời đoán trúng —— nơi chất chồng thi thể.
Tên Đường Thời này rốt cuộc là có cái miệng gì a...
Mọi người mồ hôi đổ như thác.
Thị Phi nhếch môi không nói, động tác lần tràng hạt chợt ngừng lại.
Ba người phía sau hắn vội vàng tạo chữ thập: "Thiện tai, thiện tai..."
Tề Vũ Điền thấy Đường Thời còn ngồi xổm ở chỗ đó, trong lòng chợt hoảng, vội kêu lên: "Đường Thời sư đệ, ngươi vẫn nên đi lên đây đi, phía dưới sợ là không an toàn."
Đường Thời cảm thấy hẳn nên vậy, trực tiếp đi lên.
Lúc đi ngang qua Tuyết Hoàn, mới thấy mặt nàng đã bị dọa trắng bệch, thiếu điều muốn bật khóc.
Nhìn thấy Đường Thời đi qua, bỗng nhiên Tuyết Hoàn nhớ ra cái gì, "Đều do ngươi! Nếu không phải vì ngươi, ta sẽ chạy đến đây nhìn mấy thứ này sao? Ngươi chỉ biết quấy rối!"
Mũ này tròng lên mới thật là đẹp, thế giới này đều phải ủng hộ cho sự vô sỉ của tiểu thư Tuyết Hoàn.
Đường Thời cảm thấy không còn cách lý luận với cô nương này, thậm chí không đành lòng hỏi nàng đầu óc có tốt hay không, lúc nói chuyện với thiểu năng trí tuệ, phải bận tâm đến tâm tình của thiểu năng trí tuệ.
Y thở dài, đi sang một bên, làm bộ mình là người chết, không nói, một vẻ nhẫn nhục chịu đựng.
Tưởng Kế Nhiên nhìn y một cái, nói: "Hiện giờ chúng ta..."
Sắc trời đã tối, giờ sợ là không thể đi về phía trước, nhưng muốn để họ nghỉ một đêm ở một nơi gần hố đầy thi thể như vậy, lại cảm thấy dị ứng trong lòng, mọi chuyện trở nên khó khăn hẳn lên.
Lúc này, Thị Phi giương mắt nhìn về phía tòa thành đất vàng, đi một ngày trời, hình bóng thành quách kia đã rõ ràng không ít, hẳn không phải ảo giác, chẳng qua —— tiếng gió sau lưng bỗng nhiên nặng nề.
Hắn quay đầu, nhìn về phía sau họ, bỗng nhiên nói: "Sợ là tối nay phải chạy đi."
Bởi vì, gió lốc đến.
Hiện giờ mọi người đã phát hiện ra một quy luật đơn giản, buổi sáng là an toàn nhất, cái gì cũng không xảy ra, đến trưa sẽ xuất hiện cát lún, đến tối —— cuối cùng sẽ xuất hiện cái gì, ai cũng không được.
Những con bò cạp ấy đã được Thị Phi thu lấy, nếu nhảy ra thứ đáng sợ nào nữa, chỉ có thể nói là bọn họ đen đủi.
Nhưng hiện giờ, mọi người theo Thị Phi nhìn về phía sau.
Chỉ thấy một đường vàng mơ hồ, từ đường chân trời dựng thẳng lên, chậm rãi đẩy mạnh về phía họ.
"Đây là... bão cát..." Tiếng Tần Khê có chút run rẩy, hắn trấn định tâm tình, mới tiếp lời Thị Phi, "Quả thật phải chạy đi, nếu bị thứ này đuổi theo, chúng ta sẽ giống như những thi cốt dưới hố này."
Bão cát —— thứ này vốn là sự tồn tại khủng bố nhất trên sa mạc, nếu nó xuất hiện vào buổi chiều trong cảnh Ngàn câu vạn hác, mọi người cũng sẽ không thấy kỳ quái, nhưng nếu xuất hiện vào đêm nay, lại có vẻ quỷ dị ly kỳ.
Biến cố đột ngột xuất hiện đã khiến đám người Tuyết Hoàn hoàn toàn quên câu bông đùa mà Đường Thời đã nói.
Lúc này, mọi người tập trung tại một chỗ đi nhanh về phía trước.
Đường Thời nghĩ đến đống xương khô kia, quay đầu nhìn thoáng qua, lại thấy hòa thượng Ấn Tướng đi cuối cùng tạo chữ thập làm lễ, cúi đầu với những thi cốt trong hầm kia, lúc này mới xoay người, đi cùng mọi người.
Ấn Tướng này hiền lành, cũng là người có thiện tâm.
Tại Tiểu Hoang cảnh mờ mịt này, nơi nơi đều là cát vàng bụi bặm, chỉ có tòa thành phía trước mới là nơi họ nên đến —— chẳng qua, họ đều biết, tại hoàn cảnh như vậy, bỗng nhiên xuất hiện một tòa thành, đương nhiên không đơn giản, chẳng qua nếu nó là đầm rồng hang hổ thì cũng chỉ có thể xông vào.
Đáy lòng Đường Thời như gương sáng, quay đầu liếc nhìn bão cát, đã lùi hẳn về phía sau.
Bởi vì đề phòng lẫn nhau, cho nên mọi người không đi quá gần, Đường Thời đi đằng sau, không khéo là Tần Khê cũng vậy.
"Đường sư đệ, một tay vừa nãy rất đẹp, chẳng qua ta không biết, khi nào linh thuật bậc một lại lợi hại như vậy." Tần Khê cười tủm tỉm, khiến Đường Thời nghĩ tới hồ ly.
Nhớ tới mấy lần mình tiếp xúc với người này, tên Tần Khê này luôn khiến người ta có cảm giác sâu không lường được, Đường Thời cảnh giác hẳn lên, chỉ nói: "Ta cũng không rõ lắm, có điều nếu sư huynh có hứng thú, ra khỏi Tiểu Hoang cảnh ta sẽ dẫn sư huynh đến Thuật đường nhìn xem."
Y đang đánh cuộc, đánh cuộc Tần Khê sẽ không có hứng thú đối với thứ lấy ra từ Thuật đường.
Quả nhiên, Đường Thời biểu hiện bằng phẳng như vậy, lại chủ động nói ra sẽ đưa linh thuật này cho hắn —— Tần Khê cũng có thể coi là người có thiên phú xuất chúng giữa lớp người Thiên Hải sơn, chỉ cần có được hai bảo bối từ Tiểu Hoang cảnh, sau khi trở về sẽ một bước lên trời, sợ là tuyệt không thèm chút đồ này của Đường Thời. Lập tức cười với y, "Vậy thì không cần, ngược lại là do sư huynh mạo muội, chuyện này vốn không nên hỏi."
Ngươi biết không nên hỏi, ngươi còn hỏi —— muốn nói Tần Khê không biết, Đường Thời mới không tin.
Chẳng qua, người ta đã nói vậy, Đường Thời còn chỉ ra người này giả vờ, mới càng ngu xuẩn.
Cho nên Đường Thời chỉ cười cười cho qua.
Một đường đi về phía trước, bão cát đuổi dần sau lưng, bọn họ đã ở trong Tiểu Hoang cảnh này được hai ngày, nhưng vẫn chưa rời khỏi đám đá sỏi này, Thị Phi đã từng nói —— mặc kệ đi hướng nào, cuối cùng cũng sẽ đến cùng một nơi.
Đường Thời hoàn toàn không hiểu nguyên lý trong đó, nhưng căn cứ lộ trình mà họ đi, Tiểu Hoang cảnh Ngàn câu vạn hác này tương đối lớn.
Bão cát đi rất nhanh, nhưng mọi người cũng không chậm, gần sát lúc bão cát tiến đến đã tiếp cận được tòa thành đất vàng kia.
Chẳng qua, nhìn gần, mọi người mới phát hiện, đây chẳng phải tòa thành đất gì —— chẳng qua là thành trì về ngoài bị đất vàng bao phủ.
Đường Thời không thể tưởng tượng nổi tòa thành đứng lặng ở chỗ này, đã trải qua bao nhiêu năm tang thương biến ảo, bị bao lần bão cát xâm lược nghiền áp, cuối cùng tích lũy thành hiện tại.
Tưởng Kế Nhiên nói: "Bão cát vừa qua, chúng ta phải đi vào, vẫn là ——"
Hắn nói được một nửa, lại thấy Tuyết Hoàn đã nhào về phía cửa thành, ngăn không kịp.
Tuyết Hoàn vui sướng mà quơ quơ cánh tay, "Nhìn a, bên trong có nước suối!"
Cô nương này đã bị thế giới không có nước bức điên rồi, hiện giờ muốn nhìn đến nhất phải là nước, vừa thấy cảnh tượng trước mắt liền nhào tới.
Nhưng trên thực tế, làm sao có nước? Tất cả mọi người đều không thấy!
Bởi vì tình huống của Tuyết Hoàn phát sinh quá đột ngột, lập tức thất thường, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, liền mắt mở trừng trừng mà nhìn Tuyết Hoàn đâm đầu vào cửa thành.
Cách Tuyết Hoàn gần nhất là hòa thượng Ấn Hư, có điều dù sao tuổi của hắn không lớn lắm, nhìn thấy cảnh này có chút dại ra, Ấn Tướng đứng bên cạnh Ấn Hư thấy thế trực tiếp vươn tay kéo Tuyết Hoàn, nhưng lúc này lực của Tuyết Hoàn lại lớn vô cùng, Ấn Tướng kéo nàng không nổi.
Càng đáng sợ hơn là, ngay trong nháy mắt này, Tuyết Hoàn chân trước mới dẫm lên, sau lưng đất vàng cứng rắn đã biến thành cát lún! Còn là cát lún càng thêm mềm nhũn hơn bùn!
Chỉ trong nháy mắt này, nửa nguowif Tuyết Hoàn đã lún vào trong cát, lúc này nàng mới giật mình tỉnh lại, nhìn thấy rõ cảnh trước mắt —— chỉ có tòa thành đất, cùng đất bùn quanh năm dính cặn, một cửa thành cổ xưa đến rách rưới, làm sao có nước suối với cỏ xanh núi non? Lúc này Tuyết Hoàn hét lên một tiếng, "A a ——"
Ấn Tướng muốn cứu người, thân thể gầy như can trúc kia lại mạnh mẽ vô cùng, muốn kéo Tuyết Hoàn lên.
Nhưng lại không ngờ, Tuyết Hoàn dưới sự kinh hoảng, cảm thấy có người lôi kéo mình, nhìn lại, không ngờ là hòa thượng Tiểu Tự Tại Thiên, cũng không biết vì sao lòng dạ độc ác, tay dùng sức, bắt lấy Ấn Tướng kéo hắn xuống, bản thân dùng lực mà lên, từng chút một mà tránh thoát cát lún.
Biến đổi lớn như vậy, chỉ trong chớp mắt, giờ phút này —— Đường Thời vừa mới muốn bật ra "Bạch mao phù lục thủy", Thị Phi vừa muốn vứt tràng hạt trong tay ra, những người khác còn đang nhìn, liền mắt mở trừng trừng mà nhìn người đang cứu biến thành người cần phải cứu.
Vừa nãy Tuyết Hoàn dùng sức mạnh cỡ nào? Chỉ trong nháy mắt ấy, đã thấy Ấn Tướng bị chôn dưới cát vàng, hạt cát vô cùng vô tận mà vùi lấp hắn, đồng thời biến mất trước cửa thành trì.
Đường Thời chỉ thấy lòng lạnh lẽo, nhìn về phía Tuyết Hoàn còn bình yên đứng bên cạnh.
Tuyết Hoàn ôm lấy cánh tay của mình, hai chân cách mặt đất lơ lửng giữa không trung, kinh hãi mà nhìn nơi Ấn Tướng biến mất, lắc lắc đầu: "Ta... Ta không cố ý..."
Ấn Hư môi trắng bệch, nhìn thấy sư huynh biến mất trước mắt mình, hô to: "Ấn Tướng sư huynh ——"
Ấn Vô lập tức nhào tới, toàn bộ mặt đất đã trở về trạng thái cứng rắn như trước, giống như việc xuất hiện cát lún là cái hố chuyên bẫy rập người!
Ấn Hư kia cao cao gầy gầy, rất giống cao tăng khổ hạnh, Đường Thời có ấn tượng tốt với hòa thượng kia, liền tạo một quyết "Phong", lại không ngờ mặt đất lại cứng rắn như sắt, y nhíu mày, thầm mắng gặp quỷ.
Đám người Tưởng Kế Nhiên đứng ở một bên, không chút phản ứng, chỉ nói bên miệng: " Ấn Tướng sư huynh sợ là muốn lãnh ít dữ nhiều."
Đường Thời quay đầu nhìn hắn, thấy Tưởng Kế Nhiên vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí chết lặng, tựa hồ người khác có chết hay sống vốn không liên can đến hắn.
Đúng vậy, người khác chết hay sống, có quan hệ gì đến y đâu.
Đường Thời vốn chuẩn bị cứu người, bỗng nhiên dừng lại, hành vi muốn cứu người của y vừa nãy, thậm chí không phải cứu Ấn Tướng, mà là cứu Tuyết Hoàn —— câu "Bạch mao phù lục thủy" kia ngay bên môi, thiếu chút nữa đã buột ra.
Giới Tu Chân vốn tàn khốc, sự sống chết của người khác có liên can gì với Đường Thời y?
Chẳng qua cứu người là một thói quen, ngay lúc y ý thức được điểm này, chợt thấy lạnh người.
Không có người vươn tay giúp đỡ người của Tiểu Tự Tại Thiên, nhưng Tiểu Tự Tại Thiên còn có một người, hắn gọi là Thị Phi.
Một chuỗi tràng hạt, không chút do dự mà đánh ra, chợt nghe thấy một tiếng vang lớn, mặt đất đều nứt vỡ.
Cát lún với đất cứng rốt cuộc là chuyển hoán như thế nào, không ai biết, đồng thời, Thị Phi cũng không biết, nhưng vì cứu người, đã không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ có thể dùng một loại thủ đoạn tương đối bạo lực để tiến hành cứu viện.
Nói cho cùng, hiện giờ họ chỉ là tu sĩ, còn chưa phải tiên nhân chân chính, không có cách nào sống dưới mặt đất, cũng cần hô hấp, trong khoảng thời gian ngắn, có lẽ Ấn Tướng không có việc gì cũng không chừng.
Nhưng mà, chuỗi tràng hạt kia của Thị Phi, như một cây đao bổ ra mặt đất, nhưng mảnh đất này cũng không có biến thành cát lún —— nó vẫn là đất cứng, mà cả mảng đất ấy đã nứt ra rồi...
Cảnh này, nghiễm nhiên như địa ngục!
Mọi người trong lòng kinh hãi, không thể ngờ được Thị Phi chỉ vứt tràng hạt tạo một kích, cũng đã khiến toàn bộ mặt đất nổ tung, tu vi của người này rốt cuộc sâu đến cỡ nào?
Mặt đất chấn động, đám người Đường Thời cũng đứng không vững, lay động một chút.
Chẳng qua, người khác chỉ lo bản thân, ánh mắt của Đường Thời lại chuyển động theo Thị Phi.
Nét từ bi trên mặt tăng nhân mặt ngọc này, tựa hồ trong nháy mắt đã biến mất hết, môi hơi kéo xuống, có vài phần ngưng trọng, hai mắt ôn nhuận mang theo chút ánh sáng lạnh, liền thấy ngón trỏ của tay phải hắn trong nháy mắt hóa thành ngọc xanh, thiếu chút nữa hai con ngươi cũng oánh lục theo, một lóng tay cách không chọc vào mặt đất đã vỡ ra, như là hắn có thể nhìn thấy thứ mà người khác không thể thấy.
Toàn bộ nền đất rung chuyển tiếng xiềng xích, ngón tay kia như đụng phải thứ gì, toàn bộ mặt đất lại run rẩy theo.
Tần Khê thốt lên: "Nhất chỉ thiền!"
Linh thuật của Tiểu Tự Tại Thiên tinh diệu vô cùng, chỉ một lóng tay này, liền có thể gọi là "Đệ nhất chỉ", nhưng cách không gian đả thương người, cần phải có thiết chỉ thiện thâm hậu làm cơ sở.
Đường Thời chỉ nghe qua về linh thuật này, nhưng không biết thứ này sâu cạn thế nào, Tần Khê cũng không có thì giờ giải thích cho Đường Thời, hắn chỉ nhìn chằm chằm động tác của Thị Phi, như muốn đọc ra được chút gì.
Tình huống hiện giờ, mọi người không còn cách nhúng tay, thực lực của họ không có cách nào so sánh với Thị Phi, đi lên cũng chỉ kéo chân sau, huống chi —— nơi này vốn không có người muốn đi lên cứu người.
Chỉ lo bản thân, bo bo giữ mình.
—— ngay từ đầu, những người này đã thanh tỉnh hơn Đường Thời rất nhiều.
Mà những người tỉnh táo như họ, cũng làm cho Đường Thời sâu sắc mà cảm nhận được sự tàn khốc của thế giới này.
Ngay lúc ngươi gặp rủi ro, không bỏ đá xuống giếng đã là vạn hạnh, người bên ngoài khoanh tay đứng nhìn ngược lại ngươi phải cảm tạ họ.
Có điều Đường Thời rất ngạc nhiên, nếu Ấn Tướng không phải người của Tiểu Tự Tại Thiên, Thị Phi có mất sức lớn như vậy để đi cứu người không?
Chẳng qua, nghĩ đến vừa nãy Ấn Tướng không chút do dự vươn tay cứu Tuyết Hoàn, cuối cùng lại bị Tuyết Hoàn kéo một phen, rơi vào hố cát lún...
Y nhìn về phía Tuyết Hoàn, Tuyết Hoàn còn đang ôm bả vai lạnh run, tựa hồ chưa phục hồi lại tinh thần sau biến cố vừa nãy.
Nhưng tại tình huống nguy hiểm như vậy, nàng đều có thể trực tiếp kéo Ấn Tướng, khiến Ấn Tướng trở thành bàn đạp phối hợp cho nàng bò lên khỏi hố cát, hiện giờ lại vẻ vô thần thế kia —— dối trá? Hoặc là hành động theo bản năng?
Nhân chi sơ, tính bản ác.
Dưới đáy lòng Đường Thời niệm một câu, nhìn về phía giữa sân.
Miệng Thị Phi niệm tụng câu chú ngữ, ngay sau đó nhìn thấy dưới mặt đất ánh vàng chói lòa, tiếng xiềng xích rầm vang dưới chân.
Tràng hạt mà Thị Phi đánh ra tạo một cái khe, dài chừng mười trượng, rộng một trượng, giờ như bị thứ gì lôi kéo, tiếp tục mở ra về hai bên, cái khe này bắt đầu kéo duỗi, như một cái võng lớn, tiếp tục...
Đường Thời chỉ thấy mi mắt mình nhảy lên, có dấu hiệu điềm xấu —— bởi vì y đã thấy được, cách gần đó vẻ mặt của Thị Phi thế nào.
Ấn Vô cùng Ấn Hư đều đứng gần chỗ Thị Phi, ước chừng từ góc độ của họ đủ để nhìn thấy tình hình bên dưới, hai người vẻ mặt đều trắng nhợt, Ấn Hư nhỏ tuổi thậm chí run lên, Ấn Vô cũng hít sâu một hơi lạnh.
Mà Thị Phi, tuy rằng mặt ngoài bình tĩnh, nhưng khi tràng hạt như có linh tính kia bay trở về tay hắn, ngón tay của hắn nắm lại, lại khẽ run rẩy, tựa hồ nội tâm của hắn cũng rung động. Hắn nhìn dưới mặt đất, không đành lòng mà nhắm mắt lại, rồi sau đó không tiếng động thở dài, lại giơ tay lên, năm ngón tay mở ra, lòng bàn tay úp xuống, đối với cái khe kia, chậm rãi nắm lại.
Mọi người chỉ thấy hoa mắt, có vô số ánh sáng bắn ra từ tay hắn, lại bay vào khe kia, chỉ trong chớp mắt, mọi người thấy được cảnh tượng khó tin —— cái khe kia, xung quanh đều là đất rắn, không cách nào hóa thành cát một lần nữa, giờ lại như bị thứ gì thổi quét, một chút một chút, mà mềm mại hẳn lên, không còn vẻ sát khí bốn bề như trước.
Cát vàng lúc này đây, thậm chí có thể nói mang theo nét dịu dàng, cái cảm giác mềm mại ấy, thậm chí khiến người cảm thấy tâm tình yên lặng, loại bỏ cảm giác quỷ dị và lạnh băng trước đó, nay tràn ngập sự bình thản bằng phẳng.
Chẳng qua, ngay lúc cát vàng tản ra hết, mọi người liền thấy được cảnh tượng bên dưới.
Vốn đất đai cứng rắn đã hóa hết thành cát vàng, góc cạnh cũng mềm hóa, tất cả đều bắt đầu sụp xuống, lộ ra cảnh bên dưới —— cảnh này, tự dưng quen thuộc.
Tất cả mọi người an tĩnh, không nói một câu.
Bão cát đã tới gần, thậm chí đã có cát vàng lướt qua bên cạnh họ, đánh lên tường thành, nghe được tiếng vang tinh mịn. Tiếng gió gào thét, mang theo sát ý.
Mà cảnh tượng dưới hố, cũng khiến người ta sợ hãi.
Đường Thời chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh lẽo từ dưới lòng bàn chân truyền đến, nháy mắt đóng băng toàn thân.
Dưới hố kia, một khung xương khô, màu xương trắng bạch, đầy đủ đầu lâu, xương sườn, tay chân...
Trên cổ thi cốt kia đeo một chuỗi phật châu, trên cổ tay còn quấn một chuỗi, vẫn giữ tư thế giãy dụa đứng thẳng, duỗi tay phải của mình lên trời, mà nơi chôn thì tối tăm, không thấy ánh mặt trời...
Ấn Vô nhất thời quỳ xuống thét gào một tiếng, vô cùng bi thương.
Người khác có thể không xác nhận được đây là thi cốt của tăng nhân Tiểu Tự Tại Thiên, nhưng bọn họ lại quen thuộc cỡ nào? Hai chuỗi phật châu kia chính là tĩnh tâm châu độc nhất của nội môn, sao họ có thể không đoán ra được?
Ấn Hư ngốc lăng lăng mà nhìn, nói không ra lời.
Gió thổi qua tăng bào nguyệt sắc của Thị Phi, lưu lại sự yên tĩnh vô cùng.
Hắn chậm rãi đi lên phía trước, chậm rãi nhắm mắt lại, nặng nề mà tuyên một tiếng phật hiệu, lại chắp tay.
Cát vàng kia mất sự khống chế của Thị Phi, một lần nữa đọng lại, cũng để lại một cái hố lớn, trong hố có thi cốt của Ấn Tướng, như pho tượng.
"A —— không phải ta, không phải ta —— ta không cố ý! Không phải ta ——"
Cảnh này, dù là nam nhân có dũng khí nhìn cũng thấy dọa người, huống chi là Tuyết Hoàn? Tuyết Hoàn vốn nhát gan, trước đó động tà niệm hại Ấn Tướng, giờ thấy thi cốt của Ấn Tướng, dữ tợn đáng sợ như thế, liền thấy tâm thần chấn động, nàng lùi bước liên tiếp, ôm lấy đầu của mình kêu hô lên.
Tần Khê với Đường Thời gần như chau mày cùng lúc, còn chưa kịp ngăn cản Tuyết Hoàn, đã thấy Thị Phi nhướng mày, mà hòa thượng Ấn Vô đang thống khổ quỳ xuống đất kêu rên kia, đã bắt lấy Nguyệt Nha sạn, liền nghe được tiếng chấn động, hắn nắm Nguyệt Nha sạn xông tới: "Một người tâm địa ác độc như ngươi, lại cũng xứng ——"
"Ấn Vô!"
Mắt thấy Nguyệt Nha sạn của Ấn Vô muốn rơi xuống người Tuyết Hoàn, mà kiếm trong tay Tuyết Hoàn đã vứt ra ngoài, hiện giờ chân tay luống cuống, chỉ cần Nguyệt Nha sạn của Ấn Vô rơi xuống đầu nàng, lúc này chính là cảnh máu tươi ba thước!
—— Thị Phi lên tiếng.
Đáy mắt hắn chợt lóe ánh sáng lạnh, cuối cùng lại nhẹ nhàng thở ra, "Người chết không thể sống lại, Ấn Vô, Ấn Hư, theo ta siêu độ cho Ấn Tướng. Còn chư vị thí chủ, bão cát đã qua, việc của Tiểu Tự Tại Thiên ta không nhọc phiền chư vị, còn thỉnh chư vị vào thành tự tránh né bão cát, năm trượng quanh tường thành ắt an ổn, các vị tự cẩn thận."
Bão cát đã đến trước mặt, Đường Thời cơ hồ không thấy bóng dáng người bên cạnh, lại có thể nhìn thấy bóng hình Thị Phi ngồi xếp bằng bên hố kia.
Nguyệt Nha sạn của hòa thượng Ấn Vô chậm rãi thu về, hắn cắn chặt răng, quai hàm phồng lên, hai hạt châu trong mắt tràn ngập màu đỏ, không còn chút dáng vẻ bao dung bình thản của phật tu, đảo mắt giống như ma tu.
Ấn Vô vốn là võ tăng của Tiểu Tự Tại Thiên, sau lại được làm đệ tử nội môn, tâm tính chưa được tu luyện thành thục, cho nên mới có tình huống bây giờ.
Có điều đó cũng là sự thật, lúc Đường Thời nhìn thấy hắn thu Nguyệt Nha sạn lại, đáy lòng thở ra, lại cảm thấy mất mát điều gì.
Có một loại cảm giác kỳ quái không tên, khiến y đưa tầm mắt đặt trên người Thị Phi, mà Thị Phi lại ngồi nghiêng đối với họ, không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ cảm thấy dáng vẻ ảm đạm trầm tĩnh.
Ba tăng nhân sắp hàng ngồi xuống, hai tay tạo chữ thập, môi mấp máy, nhắm mắt nhớ kỹ nguyền rủa siêu độ hướng sinh, chậm rãi lần phật châu, dưới hoàn cảnh túc sát như vậy, chỉ nghe thấy tiếng phạm âm vang lên, cứ việc cảnh Ấn Tướng chết thảm kia vẫn đáng sợ như trước, nhưng không còn rung động lòng người.
Mọi người ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, đều có chút không biết làm thế nào.
Tiểu Tự Tại Thiên vốn là bên mạnh nhất, giờ lại xuất hiện tử vong sớm nhất, khiến người ta không kịp phản ứng. Mọi người theo bản năng liếc nhìn Tuyết Hoàn, cuối cùng vẫn là Tưởng Kế Nhiên ho khan một tiếng, nói: "Nếu pháp sư Thị Phi đã nói vậy, chúng ta đi vào trước tránh một lát đi."
Nói xong, hắn đi vào trước tiên, có điều từng bước cẩn thận, e sợ giống như Tuyết Hoàn lúc nãy.
Nhưng mà Thị Phi đã chứng thực để họ đi vào, liền chứng minh hắn nhận định nơi này không có nguy hiểm —— quả thực không có nguy hiểm.
Đường Thời theo mọi người đi vào, Tuyết Hoàn đi ở giữa, ôm lấy bả vai mình, vẻ mặt vẫn hoảng sợ như trước.
Nếu trước đó Đường Thời đối với Tuyết Hoàn là loại chán ghét như có như không, hiện tại là khinh miệt hoàn toàn.
Đường Thời đúng là tiểu nhân không sai, nhưng tiểu nhân cũng có đạo của tiểu nhân —— tính kế tiểu nhân, phải lấy thủ đoạn của tiểu nhân; tính kế quân tử, phải lấy đạo của quân tử.
Tuyết Hoàn tính kế Ấn Tướng, ở giới Tu Chân loại chuyện này nhìn mãi cũng quen mắt, nói thật, cho dù là phản cảm nhất thời, Đường Thời cũng sẽ không nói thêm cái gì, dù sao ngươi tính kế ta đến ta tính kế ngươi, cho tới bây giờ chưa bao giờ tạm ngừng, mà ghê tởm nhất là —— tính kế xong còn dùng dáng vẻ ta thực vô tội.
Bọn họ đi vào, cũng không dám đi quá xa, chỉ ngồi bên chân tường, dựa vào cửa thành, cảm nhận sức mạnh của bão cát.
Tòa thành đất này chỉ một khắc sau đã bị vô số cát bụi bao phủ, sắc trời hoàn toàn tối đi, đã vậy cát bụi còn bao trùm, quả thật là đưa tay không thấy năm ngón.
Kiến trúc của tòa thành không khác mấy kiến trúc phổ thông, có thể mơ hồ nhìn ra ngã tư và phòng ốc, có điều bây giờ bão cát đã đến, đều che dấu bên trong cát bụi, không thấy rõ ràng.
Không ai nói chuyện, có thể đều cảm thấy cảnh ngoài thành quá mức thảm thiết.
Đường Thời nhớ đến cái hố lớn đằng sau thổ nguyên, cái hố chôn vô sô thi thể kia.
Nơi đó chồng chồng chất chất nhiều tầng thi cốt, trước đó Đường Thời đoán đó là nơi để chất đống thi cốt —— bây giờ ngẫm lại, vì sao không thể có khả năng những người thăm dò đều chết ở vị trí đó?
Thổ nguyên kia... không giống như một tường thành sao?
Ấn Tướng vừa nãy, rơi vào, lấp lại, chỉ mấy tức, nghe được tiếng xích sắt kỳ quái vang lên, khi Thị Phi mở ra cái khe đất kia, Ấn Tướng cũng đã từ người sống biến thành xương khô.
Rốt cuộc bên dưới có cái gì?
Vậy là cái gì đã khiến cho đất đai ở nơi này biến hóa?
Tiếng xích sắt kia là sao?
Thị Phi đã đấu pháp với cái gì?
...
Tất cả mọi chuyện, đều không rõ ràng.
Đây mới chỉ là Tiểu Hoang cảnh đầu tiên, Ngàn câu vạn hác.
Quả nhiên là Ngàn câu vạn hác, trong đầu Đường Thời ngàn chữ vạn tự xoay quanh, lập tức đè xuống huyệt thái dương, gió gào thét bên tai, còn có tiếng cát vàng gió lốc nện xuống tường thành sau lưng.
Bất quá lúc này đây, tiếng phạm xướng lên không ngừng từ hố to ngoài thành kia, thực kỳ dị mà xoa bớt nỗi lòng bất an của mọi người.
Đường Thời vừa nhấc đầu, đã nghe được tiếng gió lớn, sau liền thấy được kim quang mơ hồ ánh lên từ ngoài cửa thành.
Lúc họ ngó đầu ra nhìn, liền thấy từ trong tay Thị Phi bay ra một đạo kim quang, bay về phía hố to, một vầng sáng tròn phát ra từ ba vị tăng nhân, trở thành một vật chiếu sáng, bao phủ khắp mười trượng.
Gió thật lớn, cát vàng đập vào mặt cứa da thịt, lúc này không có cách nào tới gần họ mảy may.
Tiếng ngâm xướng dần dần hạ xuống, nhưng không có biến mất, đám người Đường Thời nhìn một chốc, liền thu hồi tầm mắt.
Y vươn tay ra, nghĩ nghĩ, Tiểu tụ linh thủ vừa lật, cũng đã tụ tập linh khí bao lấy bàn tay mình, tạo thành một tầng bảo hộ, lúc này mới chạm đến tường thành đất vàng kia.
Đầu tiên một tầng bụi rơi xuống, ngay sau đó như bị bùn dính lấy.
Vừa nãy Tần Khê còn ngồi một bên nhìn Tuyết Hoàn, Tuyết Hoàn tựa hồ có chút không rõ thần chí, ôm chân mình ngồi ở một bên, thì thào lẩm bẩm, cũng nghe không rõ nàng nói cái gì, Tần Khê có chút đau đầu, lúc này quay đầu lại, nhìn thấy Đường Thời đang nghiên cứu mặt tường, nhịn không được trêu ghẹo: "Đường sư đệ, tay của ngươi đã chạm vào cát lún, Ấn Tướng thì mất, ngươi còn nguyên vẹn, vận may quả thật rất tốt, có điều nếu ngươi muốn móc ra thứ gì từ trong tường...thì không hay."
Tần Khê vừa dứt lời, cổ tay Đường Thời lại dùng lực, trực tiếp móc cả tầng bùn đất trên tường xuống, lại ngơ ngác.
Tần Khê đứng sau lưng y, không thấy cảnh trước mắt y, còn cười hỏi: "Sẽ không thật sự móc ra thứ gì chứ?"
Tần Vũ Điền lâu không lộ mặt cũng cười: "Nói không chừng thật sự móc ra được?"
Nhưng Đường Thời lại ngây ngốc mà đứng ở trước tường, vẫn không nhúc nhích, như thấy cảnh khó tin nào đó —— Tưởng Kế Nhiên cảm thấy không đúng, trực tiếp đi lên kéo Đường Thời ra, nhìn thấy cảnh kia, lại ngốc vụng mà thì thào một tiếng: "Linh tinh... Mảnh nhỏ của linh tinh! Trời ạ..."
Hắn vừa quát to xong, những người khác nghe được hai chữ "linh tinh" cũng nhảy lên, thậm chí Ngụy Viên trực tiếp đá văng Đường Thời còn cầm tảng bùn một cước, "Cút ngay, đừng chặn đường!"
Trong cổ họng Đường Thời nghẹn một búng máu, nhịn không được thở hắt ra, người đằng trước như điên lên bắt đầu đập bùn đất, đập ra cả mảng tường.
Trong tay Tưởng Kế Nhiên là một mảnh linh tinh nho nhỏ như lưu ly, cười ha hả, "Linh tinh, mảnh linh tinh a! Linh tinh, ha ha ha ha..."
Lục tục cũng có những người khác phát hiện linh tinh trên mặt tường, cơ hồ mọi người đều chiếm được một mảnh nhỏ, chỉ có Tuyết Hoàn lui ở một bên nhìn ra ngoài cửa thành, không có động tác gì —— đương nhiên, Đường Thời sớm bị vứt ra khỏi vòng chia cắt 'bánh ngọt', chuyện này vốn không có quan hệ gì với y.
Linh tinh chính là sự tiến hóa của linh thạch, linh thạch của giới Tu Chân có ba cấp bậc, đổi tỉ lệ là 1:100, kỳ thật ngoài linh thạch hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, còn có một loại tồn tại vô cùng trân quý —— chính là linh tinh.
Trên lý thuyết, linh tinh đối với linh thạch cũng có tỉ lệ đổi 1:100, nhưng linh tinh quá trân quý, có giá nhưng không có thị trường, vốn không có nơi bán.
Hiện giờ đến Tiểu Hoang cảnh phần lớn là những đệ tử được các môn phái coi trọng, nhưng họ cùng lắm là dùng linh thạch trung phẩm để tu luyện, tốt hơn thì có thể nhìn qua linh thạch thượng phẩm, nhưng không có cơ hội sử dụng, đừng nói đến linh tinh —— đây chính là thứ trong truyền thuyết!
Linh lực bên trong linh tinh tương đối thuần túy, mặc dù là mảnh nhỏ, nhưng cũng đủ để họ hấp thu thật lâu.
Lập tức mọi người như bị bệnh đau mắt bắt đầu sờ soạng khắp tường thành, nhưng cái gì cũng không có.
Thừa dịp mọi người xoay người sang chỗ khác, Đường Thời hung hăng mà thở ra một hơi, lại cẩn thận khống chế tay mình, vươn tay dùng sức chà sát, khối đất trong tay y vỡ ra, lộ ra một khối cứng rắn tròn như chim cút, rơi vào tay y, ngón tay y kẹp lấy, lại vung lên, thứ này cũng đã chui vào tay áo, biến mất không còn bóng dáng.
Tưởng Kế Nhiên đứng đằng trước không thể tìm ra thêm miếng linh tinh nào nữa, lúc này nhớ ra vừa nãy Đường Thời còn móc ra một khối đất, trở về trực tiếp đoạt lấy khối đất bùn kia, tinh tế mà nghiền ra, lại phát hiện ở bên trong còn có một mảnh linh tinh nhỏ, lúc này mới vừa lòng mà buông tha.
Hắn hừ một tiếng, cười như không cười nhìn về phía Đường Thời đang lộ vẻ mặt không cam, nói: "Ngươi nhìn cái gì? Chớ không phải cho rằng mình còn có phần?"
Đường Thời nắm chặt tay, nhếch môi, tựa hồ là nhẫn thật lâu, cuối cùng cúi đầu, như khuất phục: "Tưởng sư huynh nói phải."
Tưởng Kế Nhiên cuối cùng cũng vừa lòng, một mình hắn thu hoạch hai mảnh linh tinh, Tiểu Hoang cảnh này quả là nhiều thứ tốt!
Mọi người ít nhiều cũng có thu hoạch, chỉ có Đường Thời có lẽ là tên thảm nhất kia.
Chỉ tiếc, họ nhìn Đường Thời như tên hề, đùa vui, Đường Thời lại nhìn họ như bọn ngu ngốc.
Từ lúc móc ra khối đất kia chỉ chớp mắt Đường Thời đã phát hiện nắm đất trong tay y có thứ gì đó, chỉ là y không lộ ra, ngược lại làm bộ rung động mà nhìn chằm chằm mặt tường trước mắt, khi ánh mắt của người khác chuyển tới, ánh mắt đầu tiên là nhìn tường mà Đường Thời đang nhìn chằm chằm. Đám người kia vốn không đặt Đường Thời vào mắt, nhất định sẽ bỏ qua y, lúc này y mượn cơ hội cầm khối đất đi, sau lại thuận tay lấy ra thứ trong khối đất ——
Cho nên a, bắt được mảnh nhỏ liền nhảy nhót như vậy, thật là...ngu ngốc được không?
Lão tử lấy được nguyên khối linh tinh, có giỏi thì đến đánh lão tử a, đánh lão tử a, đánh lão tử a, ngu ngốc!
—— Trong lòng Đường Thời đắc ý cực kỳ, trên mặt vẫn là dáng vẻ bị khi nhục, muốn đùa cỡ nào liền đùa cỡ ấy.
Đám người bên này yên tĩnh được một chốc, kim quang bên ngoài cũng dần lắng xuống, Thị Phi mang theo Ấn Hư cùng Ấn Vô chưa đánh tan nét bi thương trên mặt đi vào, Đường Thời vừa nhìn, hố to sau lưng họ không biết từ lúc nào đã biến mất, bão cát quá lớn, y bào của các tăng nhân đã dính đầy tro bụi, nhìn qua có chút bụi bặm.
Thị Phi đi đến, đầu tiên là liếc nhìn Tuyết Hoàn đang ôm lấy mình ngồi một góc, Tuyết Hoàn hét lên một tiếng, "Không phải ta ——"
Tiếp, nàng quay sang, ôm lấy đầu của mình, không dám nhìn Thị Phi.
Chỉ là, nháy mắt nàng quay đầu ấy, cũng đã lặng lẽ nắm chặt chuôi bảo kiếm trong tay.
Tưởng Kế Nhiên tiến lên mỉm cười nói: "Không biết di hài của Ấn Tướng sư huynh..."
Thị Phi tạo chữ thập, vuốt cằm: "Không nhọc Tưởng sư đệ hao tâm tổn trí, chúng ta nên thu thập sẵn sàng, còn phải chạy đi, trận pháp bên ngoài tường thành cũng đã bị ta với hai vị sư đệ Ấn Hư, Ấn Vô phá hỏng, không thể chống đỡ bão cát, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước."
Ánh mắt Đường Thời, vẫn đàn nhìn Tuyết Hoàn, lại thấy một cảnh thú vị: tay nắm kiếm của Tuyết Hoàn lặng lẽ buông lỏng, ánh mắt loé lên...
Chợt nhớ tới, người đầu tiên phát hiện thi cốt sau thổ nguyên kia, đúng là nữ nhân này.
.
_________
Editor: Ừm, mình thích truyện không phải vì nó hay mà còn thật sự ý nghĩa, rất sâu sắc, đạo lý làm người, từ bi của Phật, hay là sự tàn nhẫn của cuộc sống.
" Cuối cùng vẫn là cho Ấn Tướng sư huynh một cái tưởng niệm,
Từ bi của huynh, Phật tâm của hyunh, mong muốn cứu người của huynh, thiện tâm của huynh, vĩnh viễn theo huynh đến cuối đời,
Ấn Tướng sư huynh, lên đường bình an. "