Quả thật không thể ngờ rằng, trong nháy mắt đã bị cảnh Tiểu Hoang này chơi xỏ, Đường Thời thầm cảm thán mình quả là tên xui xẻo.
Y đưa chân khí vào chân, chẳng qua cát lún kia như đang sống, cắn lấy chân Đường Thời, như muốn kéo y xuống, không thể tìm bất kỳ thứ gì để mượn lực.
Mà Tần Khê vừa vươn tay kéo y, lúc này cũng không thể tự mình cứu mình.
Trong nháy mắt, cát lún đã đến lưng Đường Thời, chỉ chớp mắt này, y chợt nhớ tới câu thơ ——bạch mao phù lục thủy!
"Lông trắng nổi trên nước xanh"
(Vịnh nga – Lạc Tân Vương)
Con người trong hoàn cảnh hiểm nguy, luôn làm ra những hành động khác người, mắt thấy mọi người xung quanh đã tự mình cảnh giác, không thừa hơi cứu y với Tần Khê, giờ Tần Khê còn nắm tay y, quả thật là tiết tấu cùng nhau chịu chết.
Tần Khê tuy đã gầy đi không ít so với ngày xưa, nhưng trên bản chất vẫn béo tốt, giờ ngược lại lún còn nhanh hơn Đường Thời, hắn lún đến lưng, mắt thấy sắp đến ngực, hắn vội kêu lên: "Đen đủi!"
Chẳng qua người của Tiểu Tự Tại Thiên vẫn luôn từ bi vi hoài, chỉ thấy ngón tay của Thị Phi chuyển động, đã muốn ra tay, có điều lúc này Đường Thời đã quyết định thử một lần.
Coi ngựa chết chữa ra ngựa sống, một chút cũng không có áp lực tâm lý.
Tay trái đã bị cát chôn vừa lật, chỉ thấy những cát vàng đó rất thô cứng, như muốn cắt tay y ra, nhưng trên bàn tay y, <Trùng Nhị bảo giám> sáng ngời, theo lời y đọc thầm, câu "Bạch mao phù lục thủy" kia sáng lên, ngay sau đó, y thấy người mình nhẹ hẫng, dưới chân vừa bước, đã đứng trên nền cát lún.
Cảm giác ấy như bản thân biến thành lông chim, bỗng nhiên nâng lên —— mặc dù là trên nền cát.
Thị Phi đã muốn chuẩn bị vươn tay cứu người, lại chợt thấy Đường Thời kéo Tần Khê ra khỏi cát lún, thậm chí còn có cảm giác rất nhẹ nhàng.
Lúc này Tần Khê cũng kịp phản ứng, đề khí dưới chân, cũng đứng vững vàng, dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Đường Thời —— tên nhóc này, hình như có chút cổ quái.
Bây giờ Đường Thời đã muốn đâm đầu vào tường chết quách, khỉ thật! Y chỉ ngẫu nhiên nghĩ thử xem, dù sao trong "Bạch mao phù lục thủy" có từ "phù" (nổi), có lẽ có tác dụng, thật không ngờ tưởng tượng như vậy, quả nhiên liền ứng nghiệm.
Giờ thì tốt rồi... Làm sao có thể giải thích mình lại đột ngột kéo được Tần Khê lên?
"Không ngờ sư đệ cũng có vài phần bản lĩnh, khinh thân thuật này quả nhiên khác thường." Tần Khê cười ha hả một tiếng, như không có hoài nghi gì.
Nhưng Đường Thời nào dám nói nhiều, cảm thấy chân lực trong thân thể của mình chuyển động theo quỹ đạo kỳ lạ, có chút e sợ nói rằng: "Ta... Ta chỉ sợ chết... Thật không ngờ... Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì..."
Dáng vẻ sợ hãi rụt rè này của y, khiến mấy người Phi Tiên phái nở nụ cười, lại làm cho Thị Phi nhẹ chau mày.
Nhưng hai người này đã bình an vô sự, Thị Phi cũng không cần ra tay, hắn thu ngón tay về, một lần nữa lần tràng hạt, "A di đà phật, hai vị không sao là tốt rồi. Cảnh Ngàn câu vạn hác này tựa hồ không ổn định ——"
Lời này còn chưa dứt, chỉ nghe tiếng "Ầm ầm " từ xa truyền tới, trong nháy mắt như tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Mọi người giương mắt nhìn lại, chỉ thấy ngọn núi đất vàng vừa rời đi kia, như bị thứ gì đó chụp lên, đỉnh núi trực tiếp bị đè ép, mà dưới nền đất, có cát lún, trong nháy mắt hòa hợp làm một với đất vàng, nhìn không ra hình dáng ngọn núi vốn có.
Lúc này trong mắt bọn họ chỉ nhìn thấy, bụi mù đầy trời.
"Đây là..." Tưởng Kế Nhiên của Phi Tiên phái nhíu mày, nhìn về phía Thị Phi không nói gì.
Thị Phi thở dài, "Bên trong cảnh Tiểu Hoang ngàn vạn biến hóa, đây ước chừng là một trong số đó."
Tần Khê lòng còn sợ hãi mà gật đầu, rồi nói: "Vừa nãy những người Chính Khí tông kia cũng từ đây đi xuống, chúng ta không hề thấy bất kỳ nguy hiểm gì, chắc là chúng ta ở lại trên đó quá lâu?"
Hắn vừa nói như vậy, cũng khiến mọi người nhớ tới một chuyện càng thêm đáng sợ...
Nếu lúc trước họ không đi xuống, còn ở lại phía trên, giờ chẳng phải cũng theo ngọn núi bị sụp kia đồng thời bị chôn dưới đất sao?
Ngón tay Đường Thời khẽ run lên một cái, thế mới biết vừa nãy họ may mắn thế nào.
"Vì thế, chúng ta chỉ có thể nhanh chóng đi thôi." Một người trong hai huynh đệ song sinh lên tiếng, giọng có chút khàn, Đường Thời cũng không rõ ai là Ngụy Viên ai là Ngụy Húc.
Những người còn lại cũng gật đầu, đồng ý lời hắn.
Lúc này, Tưởng Kế Nhiên cầm kim chỉ nam nói: "Chính Khí tông với Điểm Thúy môn đi phía đông, Xuy Tuyết lâu đi phía nam, Hoàng Đạo kiếm tông đi phía bắc, chúng ta chỉ có thể đi phía tây."
Hắn cũng không nhiều lời, chỉ cầm kim chỉ nam đi về phía trước.
Các tăng nhân của Tiểu Tự Tại Thiên nguyện ý đi cuối cùng, những người khác cũng không để ý. Còn lại những người của Phi Tiên phái đi theo Tưởng Kế Nhiên, sau là ba người của Thiên Hải môn, đằng sau Đường Thời là tăng nhân Ấn Hư, có lẽ nhỏ tuổi nhất giữa bốn người của Tiểu Tự Tại Thiên. Ấn Vô mà Đường Thời có hảo cảm đi vị trí thứ hai từ dưới lên, đi cuối cùng là Thị Phi.
Dọc đường đi không ai nói gì,
Dù sao đây cũng là Ngàn câu vạn hác nguy cơ bốn phía.
"Đúng rồi, ta có chuyện cảm thấy kỳ lạ." Tần Khê đi đằng trước Đường Thời, bỗng nhiên nói rằng, "Chúng ta lựa chọn hướng khác nhau, đến lúc đó sẽ tùy cơ tiến vào bí cảnh thứ hai sao?"
Tưởng Kế Nhiên không biết những chuyện liên quan, chỉ có thể hỏi Thị Phi.
Thị Phi nói: "Ba cảnh là xích mắt liên kết, ước chừng mặc dù chúng ta đi hướng nào, cuối cùng cũng sẽ đến cảnh khác."
Tưởng Kế Nhiên đi đằng trước sửng sốt: "Ý của sư huynh Thị Phi là... kỳ thật phương phương thế nào đều không có ý nghĩa?"
Thị Phi cười cười, không trả lời.
Lần này, Tưởng Kế Nhiên thật sảng khoái mà cất kim chỉ nam.
Nhưng Đường Thời lại bắt đầu hỏi nguyên lý trong đó, nhưng nghĩ không ra nguyên do, suy nghĩ một chút cũng phải buông tha.
Kỳ thật những tu sĩ thái cực (đỉnh chóp, cao vô cận vô cùng), có thể thuyên chuyển một phần không gian, tạo thành không gian hình cong, cho nên mặc kệ là đi hướng nào, đều có thể đến một nơi.
Hiện giờ chẳng qua Đường Thời còn chưa đạt tới cảnh giới này mà thôi.
Mười một người đều đi chân không chạm đất, cũng không đạp sai.
Nơi này cũng không có nắng, chỉ tựa như sắp tối dần, họ đi thật lâu, dọc đường đi chỉ thấy đất vàng kéo dài liên tục, khe rãnh ngang dọc, không một giọt nước, hoàn toàn là một mảnh đất vàng cao nguyên khô cằn.
Đường Thời đi mệt, chân lực trong cơ thể tiêu hao nhanh chống không nổi, nghĩ miên man —— kỳ thật lão tử có thể xuyên về trái đất...
Có điều hiện thực lại thảm thương.
Chân lực không có, có thể sẽ bị người ta bỏ lại, cho nên Đường Thời nghĩ ra cách vừa đi vừa hấp thu chân khí, còn không ngừng dùng Tiểu tụ linh thủ, tuy rằng ngu đần một chút, nhưng hiệu quả vẫn rõ ràng, ít nhất y không bị tụt lại phía sau.
Người ta đi dễ dàng, không có gì mỏi mệt, Đường Thời lại vất vả đến cực điểm.
Ấn Hư đi đằng sau y có chút thương hại mà nhìn y, nhưng thấy y kiên trì một đường, cũng sẽ không nói giúp đỡ gì.
Mắt thấy trời tối, Thị Phi từ sau đi tới: "Lúc này đất vàng cát lại lún, đi đến tối sợ sẽ có nguy hiểm, không bằng tạm ngừng một đêm, rồi lại nghĩ cách."
Tưởng Kế Nhiên đi đằng trước nhìn nắng sắp tắt ở đường chân trời, toàn bộ thế giới trở nên tối tăm, "Vừa nãy chúng ta đi một đường toàn cát lún, nhưng hiện giờ, đã hoàn toàn là đất vàng cứng rắn, cũng không biết xảy ra chuyện gì. Mọi người dừng lại đi, ngồi tại chỗ nghỉ ngơi."
Vì thế mười một người đều thở một hơi, chọn một chỗ cao bằng phẳng nghỉ chân.
Tiểu hòa thượng Ấn Hư kia nói: "Lúc đi mang theo ít bồ đoàn, không ngờ hôm nay lại có công dụng."
Nói xong, hắn từ tay áo lấy ra một thứ, vốn nho nhỏ, rơi xuống đất lại biến lớn, trong nháy mắt đã biến thành bồ đoàn lớn, trước mắt mọi người.
Tuyết Hoàn đang lo không có thứ dùng để nghỉ ngơi, tìm trong túi trữ vật mãi không tìm được thứ thích hợp, giờ được cái bồ đoàn, bật người vui sướng, không ngờ nói tiếng cảm ơn: "Tiểu hòa thượng ngược lại hiểu chuyện, cảm ơn!"
Hòa thượng thì hòa thượng, còn thêm chữ "tiểu", quả thật...
Đường Thời đã không còn sức phun tào, trực tiếp ngồi trên bồ đoàn kia, rồi khoanh chân ngồi xuống, bỗng nhiên kinh ngạc —— cũng không biết bồ đoàn này làm từ cái gì, lúc ngồi xuống, cảm thấy một loại hơi thở bình thản mát mẻ từ bồ đoàn tỏa ra, thấm vào thân thể ruột gan, rồi biến mất.
Điểm này, hiển nhiên những người khác cũng phát hiện. Tề Vũ Điền như người chưa thấy thứ tốt, vuốt bồ đoàn nói: "Thứ này ta đã thấy trong Luyện Võ đường của môn phái, thật không ngờ giờ có cơ hội lại ngồi xuống một chút."
Tưởng Kế Nhiên không biết vì sao cười lạnh một tiếng, lại không nói.
Ấn Hư bỗng nhiên không biết làm sao, quay đầu nhìn Thị Phi: "Sư huynh..."
Thị Phi thở dài: "Đã đi lâu rồi, ngươi cũng ngồi xuống đi."
Vì thế hai tay Ấn Hư tạo chữ thập, cúi đầu hành lễ, ngồi xuống.
Mười một người, tạo thành hình tròn, nhắm mắt ngồi xuống.
Có điều có thể nhìn thấy, thân thể của mỗi người đều lơ lửng trên bồ đoàn một chút, sợ bỗng nhiên dưới có cát lún, đến lúc rơi vào đó sẽ rất dọa người.
Đường Thời cũng không như những người khác, bên trong tử phủ chỉ chứa đựng ít chân khí, dọc đường đi lấy "Bạch mao phù lục thủy" làm khinh thân thuật, ngược lại dùng tốt hơn khinh thân thuật cũ, chân khí tiêu hao cũng không nhiều. Hiện giờ y có hứng thú với câu thơ này, một đường vận hành chân khí, lặng lẽ nắm ngón tay sử dụng câu này, chỉ thấy người mình càng ngày càng nhẹ, như muốn bay lên.
Y không dám thử lại, sợ bị người khác phát hiện, vì thế trở về trạng thái ngồi bình thường.
Hiện giờ Đường Thời đã là Luyện Khí tầng sáu, ban ngày lại dùng chân khí liên tục, còn âm thầm sử dụng câu "Bạch mao phù lục thủy", trở nên tiến bộ hơn, vào nửa đêm, thuận lợi vượt qua Luyện Khí tầng sáu, tiến vào Luyện Khí tầng bảy, chợt khiến cả người thoải mái tỉnh táo.
Biến hóa của y đương nhiên khiến người khác chú ý, nhưng dù sao cũng là Luyện Khí kỳ, mặc dù đột phá ở nơi này cũng không có tác dụng gì, cho nên không ai quản y.
Chỉ có Thị Phi, mắt đang nhắm khẽ nâng lên, liếc mắt đánh giá y, sau đó nhắm mắt lại lần nữa.
Sau nửa đêm đã định trước không thể bình tĩnh, chưa từng có người nào có thể bình tĩnh an toàn vượt qua vào buổi tối tại Ngàn câu vạn hác.
Người đầu tiên phát hiện khác thường là Tuyết Hoàn, bởi vì là nữ nhân, nàng vẫn không thể nhẫn nhịn đối với những mùi vị kỳ quái, giờ cũng là nàng phát hiện sớm mùi hôi thối kia.
"Gặp quỷ, mùi gì từ đâu tới? Thật khó chịu..."
Mọi người nghe tiếng, mở mắt ra, nhìn về phía Tuyết Hoàn.
Hòa thượng Ấn Vô sớm đã nhìn Tuyết Hoàn không vừa mắt, lập tức châm chọc: "Chỗ nào có mùi gì? Tại nơi này, có chỗ nào thơm sao?"
"Ngươi!" Khuôn mặt trắng như tuyết của Tuyết Hoàn tức đến đỏ rần, trực tiếp đứng lên muốn động thủ với hòa thượng Ấn Vô.
Vốn Đường Thời cũng cho rằng Tuyết Hoàn kinh sợ vớ vẩn, không ngờ lúc này y lật bàn tay, vuốt xuôi hơi thở, lại chợt cảm giác tay có thứ gì bò lên, cúi đầu nhìn, lập tức hoảng sợ: "Bò cạp!"
Một con bò cạp màu nâu không biết từ đâu bò đến ngón tay Đường Thời, cái đuôi kìm lớn, còn đang đong đưa...
Đường Thời còn chưa kịp động thủ, bên kia Thị Phi đã nhanh tay trực tiếp bắn ngón tay, ánh sáng vàng nhỏ bằng hạt đậu đánh ra, bò cạp trên ngón tay Đường Thời ngã nghiêng ra đất.
Đường Thời sửng sốt, nhìn hạt tử kia, lại thấy vật nhỏ chưa chết, còn đang chuyển động trên đất, có cảm giác xoay chong chóng, chắc là bị lóng tay của Thị Phi dọa.
"A di đà phật." Thị Phi chắp tay.
Đường Thời chợt hiểu ra, Thị Phi không cứu mình, mà là cứu bò cạp kia, bởi vì nếu chính Đường Thời ra tay —— chỉ sợ tính mạng của con bò cạp đó khó mà giữ được.
Hiểu được điểm này, hiển nhiên không chỉ mình Đường Thời, Tưởng Kế NHiên ngồi đối diện Đường Thời cười lạnh một tiếng: "Quả thật là có đức."
Lời này rõ ràng châm chọc, bốn người bên Tiểu Tự Tại Thiên nhíu mày.
"Nhìn, nơi này, nơi đó... Các ngươi mau nhìn! Sao lại xuất hiện nhiều bò cạp như vậy!"
Một trong hai huynh đệ song sinh đứng dậy, bỗng nhiên vươn tay ra, chỉ vào xung quanh, lần này tiếng nói nhỏ hơn không ít, hẳn không phải là cùng một người song sinh đã nói chuyện lần trước.
Ở chung với hai huynh đệ này lâu sẽ biết, tiếng thô là ca ca Ngụy Húc, tiếng nhỏ lời nhẹ là đệ đệ Ngụy Viên.
Ngụy Viên vừa nói, mọi người đều chú ý tới.
Không biết từ lúc nào, xung quanh khu vực mà họ ngồi xếp bằng, thế nhưng đầy bò cạp! Bò cạp lớn nhỏ, bò rạp ra chi chít, người xem chỉ thấy nổ tung da đầu.
Đường Thời giương mắt nhìn, mười trượng xung quanh đều màu đen, còn không ngừng mấp máy, khiến người ta ghê tởm cùng sợ hãi.
Trong Ngàn câu vạn hác này, sao lại chạy ra lắm bò cạp như vậy?
Rốt cuộc là chúng nó từ đâu tới? Đến để làm gì?
Tề Vũ Điền cười gượng một tiếng, nhìn bò cạp càng lúc càng ép sát, nói: "Mấy thứ này... chẳng lẽ tới để ăn chúng ta?"
Bíp, miệng quạ đen như vậy để làm gì...
Đường Thời còn chưa kịp đổ mồ hôi lạnh, liền thấy Tuyết Hoàn ngồi một bên bỗng nhiên rút kiếm.
Nước kiếm sang như tuyết, sao lại rõ ràng trong đêm tối như vậy?
Mọi người bị bò cạp vây ở giữa, những bò cạp ấy không ngừng đến gần, từng chút một ép sát không gian của mọi người, làm cho họ càng lúc càng tựa gần vào nhau.
Những bò cạp ấy, không biết bị thứ gì hấp dẫn, từ từ xúm vào trong.
Cuối cùng, khi bò cạp đầu tiên nhảy lên chỗ mọi người —— Tuyết Hoàn nhịn không được.
Trong nháy mắt Tuyết Hoàn rút kiếm, Đường Thời nghe được tiếng kiếm bén nhọn, nhưng cũng cảm giác được sau lưng mình tựa hồ có người thở dài một tiếng.
Y không kịp quay đầu lại, tình thế cũng đã biến hóa, ngay lúc Tuyết Hoàn ra tay đầu tiên, một con bò cạp trực tiếp bị kiếm chém thành hai nửa, vì thế những còn bò cạp còn lại cũng như bị chọc điên cùng nảy lên!
Những người còn lại, cũng không thể không ra tay.
Người khác có vũ khí, Đường Thời lại không có.
Hiện giờ trong đầu Đường Thời vận chuyển đầy ý nghĩ, y tới nơi này vốn để chịu chết.
—— Ít nhất khi người khác cho rằng y đi chịu chết, cũng sẽ không trông cậy vào việc Đường Thời ra sức.
Hiện giờ nếu mình niệm "Xuân miên bất giác hiểu", phỏng chừng có thể giải quyết vấn đề mà mọi người đang lo nghĩ, thậm chí thoải mái mà đánh ngất đám bọ cạp, nhưng nó không hề phù hợp ý định của Đường Thời.
Hiện giờ y còn chưa đụng độ đám người của Chính Khí tông, đối phương muốn giết mình, Đường Thời không tin Tần Khê, càng không tin tưởng Tuyết Hoàn ——y không tin tưởng bất kỳ ai, chỉ tin tưởng chính mình.
Cho nên Đường Thời của hiện tại, chỉ giả vờ vẻ mặt kinh hãi, vội vàng lén trốn ra sau.
Hai huynh đệ Ngụy Húc, Ngụy Viên trực tiếp cho y ánh mắt xem thường, Đường Thời nhún vai, có vẻ thoải mái lạ thường, trong lòng nói lão tử mới Luyện Khí kỳ, đánh nhau không giỏi, ngươi muốn khinh thường thế nào thì khinh thường thế ấy, dù sao y không có da mặt —— có bản lĩnh ngươi đổi thành Luyện Khí kỳ, ta là Trúc Cơ kỳ, ta tới bảo vệ ngươi một chút xem thế nào?
Nhìn thấy Đường Thời hoàn toàn không thèm để ý vẻ mặt xem thường của họ, Ngụy Húc cùng Ngụy Viên ngậm búng máu trong cổ họng, suýt nữa phun ngay tại chỗ.
Càng đáng giận là, hòa thượng của Tiểu Tự Tại Thiên cũng lắm thành thật, dọc đường đi Ấn Hư kia thấy Đường Thời vất vả, cũng biết cảnh giới của y không cao, nên lại gần, đứng bên cạnh y, nói với Đường Thời: " Đường Thời sư huynh, tu vi không cao, đứng đằng trước sẽ gặp nguy hiểm, đứng đằng sau ta đi."
Đường Thời lập tức cảm động hai mắt ngập nước, người anh em, ngươi quả là hàng xuất khẩu từ Tiểu Tự Tại Thiên ra, hàng lương tâm, hàng yên tâm nha!
Y vươn móng vuốt ra vỗ vỗ bả vai tiểu hòa thượng, trầm trọng nói: "Trọng trách đánh đuổi bò cạp liền giao cho ngươi."
Sau đó Đường Thời vô sỉ mà lùi xuống đứng giữa vòng tròn.
Tần Khê ở đằng trước chém ra, vô số bò cạp bay ngang, chợt thấy chỉ còn những mảnh cụt chân tay bay đầy trời, hắn nghe được động tĩnh sau lưng, liếc chéo Đường Thời một cái, hừ một tiếng không nói gì.
Người khác cũng không có thì giờ để ý tới chuyện Đường Thời sợ chết, còn đang vội vàng đánh bò cạp đây.
Đường Thời cũng không phải không chuẩn bị gì, tay y bấm thủ quyết, chuẩn bị thấy tình thế không đúng thì trực tiếp đánh "Xuân miên bất giác hiểu". Có điều đã định trước là y không có cơ hội ra tay.
Người xuất gia kiêng kị giết người, cho dù tiểu hòa thượng Ấn Hư đứng ra chắn giúp Đường Thời kia, cũng không động tay giết một con bò cạp. Ngay cả hòa thượng Ấn Vô quắc mắt cũng vậy, lại càng không nói Ấn Tướng từ lúc bước vào cảnh Tiểu Hoang nửa câu cũng không mở miệng kia.
Bò cạp trước mắt như giết không xong, sau một con đến một con, sau một đám lại có một đám, sau một mảnh lại có một mảnh, giết xong một đợt lại thấy một đợt tiến lên.
Tuyết Hoàn sắp điên rồi, trực tiếp vận chân khí, một ánh sáng kiếm hiện lên, trực tiếp chém xuống —— chỉ tiếc ánh sáng này tuy rằng trông kinh người, lại không có lực sát thương mấy đối với bò cạp.
Dù sao đám bò cạp này kết thành đội, thậm chí thành đại quân như thủy triều, chém một hai góc, cũng không ảnh hưởng gì.
Lúc này, Thị Phi vẫn luôn đứng yên nay đã ra tay.
Người xuất gia từ bi vi hoài, mặc dù tại thời điểm này cũng luyến tiếc sát sinh.
Thị Phi biết mình không thể ngăn cản người khác sát sinh, cũng chỉ có thể tìm hiểu xong tình huống mới nhanh chóng ra tay, vừa lật bàn tay, một túi nhỏ nằm trong tay hắn, hắn rung túi lên, tung lên bầu trời, chợt mọi bò cạp như bị thứ gì hút lấy, không ngừng mà bay vào túi kia.
Mọi người ngạc nhiên, nửa ngày mới kịp phản ứng —— đây là túi trữ vật của Thị Phi!
Hòa thượng kia, đầu óc rất tốt!
Chẳng qua —— túi trữ vật không thể chứa vật còn sống, những bò cạp này có đi vào cũng vẫn sẽ chết, thì ra hòa thượng Thị Phi này xuống tay mới gọi là tàn nhẫn vô cùng.
Ý nghĩ này mới hiện lên trong đầu mọi người, lại thấy túi kia đã rơi xuống tay Thị Phi, căng phồng, dường như có vật gì đang động.
"Bò cạp còn sống ở bên trong!" Ngụy Viên hét to một tiếng.
Thị Phi vươn tay tạo thành chữ thập: "Trên trời có tính đạo đức tốt, mấy thứ này, tạm thời lưu một mạng, đợi đến lúc chúng ta đi ra ngoài, lại thả chúng nó cũng được."
Đây vốn không phải trọng điểm mà bọn họ quan tâm —— đám lừa ngốc lề mề, đi đường đều cẩn thận chăm chút, sợ giết chết một con kiến, nhưng những người này lại khác, những bò cạp ấy sống chết cũng không có quan hệ gì đến họ, chuyện họ cần quan tâm là —— thứ kia vốn không phải là túi trữ vật gì đi?!
Rốt cuộc là túi trữ vật cấp bậc cỡ nào mới có thể giữ vật còn sống? Còn đủ giữ được nhiều vật còn sống cỡ ấy...
Đường Thời hít một hơi lạnh, ánh mắt nhìn về phía Thị Phi có chút thay đổi, đây mới là thổ hào nha!?
*Thổ hào: nhà giàu mới nổi =]]
Thị Phi sẽ không để ý suy nghĩ của người khác, tay hắn vung lên, túi trữ vật biến mất trước mắt mọi người.
Chuyện túi trữ vật mọi người cũng không hỏi nhiều, chỉ có thể ngượng ngùng cười cười. Nhìn lại, mọi bò cạp đã biến mất sạch sẽ, chỉ có thể khen Thị Phi một tiếng Thị Phi lợi hại.
Ngược lai Tuyết Hoàn vừa bổ ra một kiếm sáng choang kia, lúc này thối mặt, không hề vui vẻ —— bị người đoạt nổi bật, làm sao có thể vui được?
Đường Thời thu hết tất cả vào đáy mắt, sờ sờ mũi, làm vẻ hàng xếp xó bãi rác, do dự hỏi: "Hiện giờ có thể ngồi không?"
Mọi người đều ngạc nhiên, hàng này sao lại...
Sao lại khác biệt so với tên lúc đầu xuất hiện... có chút không giống?
Bọn họ làm sao mà biết, kỳ thật Đường Thời đã chuẩn bị đi tuyến đường khác —— tuyến đường ra vẻ cao quý lạnh nhạt không thích hợp với mình của hiện tại, một tên ngốc Luyện Khí tầng bảy, muốn ra vẻ cao quý, cũng chỉ có thể nói bai bai với thế giới này.
Đường Thời cảm thấy mạng nhỏ của mình rất quý giá, còn muốn sống lâu hai năm đó.
Người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ.
Đường Thời là muốn đi trên con đường vô địch thiên hạ, đụng phải tường nam cũng không quay đầu lại!
Đại trượng phu, sống vui vẻ, chết sợ cái gì?
Bỏ được cái da mặt, dám kéo hòa thượng xuống nước...
Khụ khụ, nghĩ xa.
Đường Thời thu hồi những ý tưởng kỳ dị trong lòng, bắt đầu nghiêm túc sắm vai một tên ngốc phế vật —— kỳ thật chả cần sắm vai, bởi vì vốn chính là nó.
Được rồi, có thể nhận rõ được hiện thực như vậy, y cảm thấy mình rất có vẻ tự mình hiểu lấy.
Tưởng Kế Nhiên chanh chua nói: "Có thể ngồi. Sau trường hợp này, Đường sư đệ còn có thể tỉnh táo được như vậy, thật là khiến người khác khâm phục không thôi."
Ôi, hàng này nhắm vào mình? Lão tử kéo chân sau ai cũng không kéo chân sau ngươi !
Đường Thời cười lạnh trong lòng, trên mặt lại mang vẻ cười bần tiện, "Dù sao ta cũng chỉ là Luyện Khí kỳ, không thể giúp được cái gì, chết cũng sẽ chết, không có gì vướng bận, đương nhiên thoải mái. Kỳ thật vẫn tin tưởng các ngươi lợi hại, có thể giải quyết nguy hiểm thôi. Ừm, tỷ như Thị Phi sư huynh..."
—— châm ngòi ly gián.
Thị Phi giương mắt, cuối cùng cũng nhìn Đường Thời tỉ mỉ. Hắn không biết Đường Thời nói ra lời này là trùng hợp hay cố ý, bởi vì câu này có nghĩa ở ngoài lời.
Vốn mọi người đi cùng nhau, vẫn là do Tưởng Kế Nhiên trước đó muốn mọi người cùng đi, giờ gặp nguy hiểm, hắn lại không ra sức, ngược lại Thị Phi được hắn mời tới lại lập công to, để người khác nghĩ thế nào?
Huống chi, lời của Đường Thời đủ ý kích động —— tin tưởng mọi người lợi hại, nhưng sau đó chỉ nói tên Thị Phi. Thực rõ ràng, lời này của Đường Thời có ý là, Thị Phi rất lợi hại. Như vậy, Tưởng Kế Nhiên phải đặt vào chỗ nào?
Tranh đấu giữa những người tu chân, thường đều bắt đầu bởi những việc nhỏ.
Tuy Thị Phi ở Tiểu Tự Tại Thiên, nhưng không phải không rõ chuyện bên ngoài, bắt đầu có tâm tư đề phòng Đường Thời.
Nhìn kỹ Đường Thời, mày dài mắt to, làn da trắng trẻo, trong ánh mắt quá mức bằng phẳng, ngược lại khiến người ta cảm thấy bên trong cất giấu gì đó. Người này nhìn qua, cũng chỉ có thể nói thuộc loại tuấn lãng, không được xem là long phượng, hiện giờ lại vì nụ cười treo trên mặt y kia, còn khiến người ta có cảm giác hàm hậu khó nói nên lời.
Có điều tất cả đều là biểu hiện giả dối —— Thị Phi chợt nhớ đến tình huống gặp mặt ở hành lang tại khách điếm hai năm trước.
Đường Thời này nhất định không phải người có tâm tư đơn giản gì, tuy rằng tu vi không cao, nhưng không thể phớt lờ.
Trong chớp mắt xoay mặt ấy, Thị Phi đã đề cao cảnh giác đối với Đường Thời.
Mà chính Đường Thời cũng không biết lời nói kia của mình lại sinh ra hiệu quả như vậy, có điều hiện giờ các bên khống chế lẫn nhau, bọn họ cũng không thể làm gì được mình. Tóm lại vẫn là quan hệ cạnh tranh, hợp tác gì đó chẳng qua chỉ tạm bợ ngắn ngủi mà thôi.
Tưởng Kế Nhiên không nói nữa, lập tức chán ghét Đường Thời, nhưng cũng chỉ coi y thiếu tâm nhãn. (mắt mọc ở tim, ý chỉ suy nghĩ cẩn thận, không đắc tội với người)
Trong chốc lát bị cắt ngang bởi chuyện như vậy, trời cũng đã sáng lên, nhìn đất vàng quen thuộc trước mắt, không còn bóng dáng bò cạp, gió thổi qua, muốn lạnh thấu xương cốt.
Không còn phải thấy những con bò cạp chen chúc vừa nãy, xung quanh trống trải hoang vu, ngược lại quỷ dị đến cực điểm.
Mọi người lại ngồi xếp bằng lần nữa, chờ đợi bình minh.
Đường Thời cũng không ngoại lệ, chẳng qua y tinh tế mà nghĩ sách lược kế tiếp của mình.
Trước nửa đêm cũng đã nghĩ ra, cảnh thứ nhất là Ngàn câu vạn hác, đi cùng đám Tiểu Tự Tại Thiên là an toàn, dù sao Phật gia chán ghét đánh đánh giết giết, cũng không thích tính kế người khác, còn thích xen vào việc của người khác, từ bi vi hoài, những người khác dù gì cũng phải thu liễm tính tình một chút.
Cho nên trong khoảng thời gian này, Đường Thời phải cố gắng tăng lên thực lực của mình.
Bây giờ y mới Luyện Khí tầng bảy, cảnh giới vừa lên, kỳ thật lúc này đã có thể Trúc cơ, nhưng xác suất thành công rất thấp. Nếu có thể đạt đến Luyện Khí tầng chín, lại dùng Trúc cơ đan, việc Trúc cơ rất có thể thành công.
Y chưa bao giờ cảm thấy, khoảng cách tới Trúc cơ lại gần như vậy.
Suy nghĩ ấy, thúc đẩy y không ngừng tu luyện.
Lặng lẽ dùng chân lực tẩm bổ đồ án bên trong lòng bàn tay, thậm chí Đường Thời có thể mơ hồ cảm nhận được trang sách mở ra và gập lại —— mười tám cảnh Tiểu Hoang, tặng cho mình, rốt cuộc là nguy hiểm, hay cơ hội?
Y lặng yên không tiếng động không ngừng tu luyện, sáng sớm, cũng lặng yên mà buông xuống.
Những con bò cạp không còn xuất hiện nữa, lúc này, nắng sớm bao phủ đất đai, đất vàng như trải dài vô cùng vô tận, chợt cao chợt thấp, chọc thẳng quẹo ngang. Sườn núi đất vàng đầy khe rãnh, như bị mưa cọ rửa ra, chẳng qua bị lớp đất vàng dày phủ lên, khiến những đường cong gấp khúc càng thêm mềm mại.
Nơi này đã bao lâu rồi chưa có mưa?
Đường Thời nhíu mày, thu hồi ánh mắt, nhìn thấy mọi người đã thu dọn xong, y lặng lẽ làm chậm lại cảm giác tồn tại của mình.
Tưởng Kế Nhiên đã khôi phục trạng thái bình thường, lúc này đang nhìn cảnh tượng xa xa, thoáng xác định phương hướng một chút, chợt thấy đằng xa có tòa thành đất vàng nhô cao, hắn lắp bắp kinh hãi, đưa tay chỉ vào nơi đó hỏi: "Hôm qua có ai thấy thứ này sao?"
"Hôm qua sắc trời tối tăm, hẳn là không ai thấy đi?" Ấn Vô đâm Nguyệt Nha sạn của mình vào đất, cũng giương mắt nhìn lại, sau đó lại xoay đầu hỏi Ấn Tướng vẫn không trò chuyện: "Ấn Tướng sư huynh, thị lực của ngươi tốt, hôm qua có thấy nó không?"
Ấn Tướng đưa mắt nhìn, bên trong hai mắt như có ánh sáng vàng chợt lóe, thiến người ta cảm thấy người này pháp tướng trang nghiêm, nghiêm nghị không thể xâm phạm. Lúc hắn thu hồi ánh mắt, lại nhăn mày, nhìn về phía Thị Phi, lại nói với Ấn Không: "Hôm qua chưa từng thấy."
"Vậy thứ này đột ngột xuất hiện?" Mọi người đánh trống trong lòng.
Chỉ thấy Tưởng Kế Nhiên nói: "Dù là đầm rồng hang hổ cũng phải xông vào một lần, chúng ta đều biết không thể tiếp tục đi không mục đích như vậy, càng là nơi nguy hiểm, lại càng có thứ đáng giá cho chúng ta thăm dò. Thành đất vàng này dựng lên trong một đêm, sợ có cổ quái, nếu không tới xem một lần, ta không cam lòng."
Ý của hắn là hắn muốn đi, còn lại là mọi người có muốn đi với hắn hay không.
Ba người Phi Tiên phái bao gồm Tề Vũ Điền, đều đồng thời gật đầu, tỏ vẻ Tưởng Kế Nhiên đi nơi nào họ đi nơi ấy.
Nhưng bên Thiên Hải sơn tình hình lại có chút quỷ dị, ánh mắt của Tuyết Hoàn đánh giá quanh Tiểu Tự Tại Thiên với Phi Tiên phái, như đang tính kế.
Chỉ có Tần Khê, vẻ mặt thoải mái, sờ sờ cái cằm nhiều thêm tầng thịt của mình, có chút do dự mà nói: "Ta cũng không cam tâm, nhưng nếu chỉ có vài người đi, sợ là không an toàn."
Đường Thời hiểu ra, kỳ thật Tuyết Hoàn với Tần Khê đều đang bàng quan ngồi nhìn, dù sao người của Tiểu Tự Tại Thiên có thực lực mạnh, nếu mọi người tách ra, bên Thiên Hải môn sẽ có vẻ tương đối xấu hổ.
Nhưng không ngờ tới, bên Tiểu Tự Tại Thiên, hòa thượng Ấn Vô vuốt cái đầu trụi lủi của mình, nói với Thị Phi: "Sư huynh, chúng ta cũng đi nhìn đi? Đến một chuyến, nên muốn thêm kiến thức, lúc đi, sư phụ cũng đã nói thế mà, Ấn Tướng, Ấn Hư, các ngươi nói đúng không?"
Nói xong, Ấn Vô chọc chọc hai hòa thượng đứng bên cạnh mình.
Có điều động tác này đứng ở góc độ người xem lại vô cùng buồn cười, sớm nói qua Ấn Vô có dáng vẻ khiến người ta sợ hãi, trên mặt còn có vết sẹo dọa người, rất giống sơn tặc cường đạo, không hề giống người xuất gia bình tâm tĩnh khí, lúc hắn vươn tay chọc người khác như vẻ người cường tráng giả bộ mình là trẻ con đứng ở đằng kia làm nũng vậy —— có loại cảm giác quái dị nói không nên lời.
Ước chừng bên Tiểu Tự Tại Thiên này, Ấn Vô có vai vế lớn hơn Ấn Hư và Ấn Tướng, hai người này nghe hắn nói xong đều do dự một chút, tuy rằng không nói chuyện, lại đều nhìn về phía Thị Phi.
Thị Phi là người quyết định của Tiểu Tự Tại Thiên, hắn giương mắt nhìn về tòa thành đất vàng kia, biết nơi đó chôn dấu nguy hiểm, nhưng không thể không đi —— bởi vì mặc kệ đi như thế nào, vẫn đều nhìn thấy vật kia.
Hắn chắp tay nói: "Một khi đã như vậy, đoàn người của chúng ta, không bằng cùng đi, không biết chư vị nghĩ thế nào?"
Lời này, ẩn ẩn có phong độ của người lãnh tụ.
Trong những người này, nếu không có việc bất ngờ gì xảy ra, hẳn Thị Phi là người có tu vi cao nhất, cho nên hắn nói thế, đối với Thị Phi là tương đối bình thường, nhưng nếu đổi thành Tưởng Kế Nhiên tự cho mình là đúng muốn làm lãnh tụ của mười một người này, tất nhiên không thể áp dụng.
Bên Đường Thời vốn không có cơ hội biểu đạt ý kiến, dù sao bọn họ quyết định, mình đi theo là được.
Kẻ yếu không có tiếng nói. —— Đường Thời sâu khắc mà cảm nhận được đây là chân lý.
Mọi người trực tiếp nhảy xuống sườn núi đất vàng, lại cẩn thận vô cùng, sợ gặp phải tình hình như hôm trước.
Cũng may hôm nay cũng không xui xẻo như hôm trước, đi nửa ngày đều không xuất hiện cát lún.
Nhưng đến quá trưa, tình hình bắt đầu thay đổi.
Không biết từ lúc nào, đất dưới chân họ một lần nữa mềm ra, khiến thần kinh của họ lại buộc chặt.
Càng đi, cát lún dưới chân càng nhiều, vốn mọi người sớm lơi lỏng nay lại tiếp tục đi chân cách mặt đất.
Tề Vũ Điền cúi đầu chạm vào, nắm được đều là cát trôi —— bên trong cảnh Tiểu Hoang này, quả nhiên quỷ dị đến cực điểm.
Về phần tòa thành đất vàng kia, thật đúng là "nhìn núi ngựa tắt thở", nhìn rất gần, nhưng đi lại thấy xa, dọc đường đi trừ cát lún, tựa hồ không còn xuất hiện những thứ sốt ruột như rắn rết chuột kiến... linh tinh, nhưng điểm khó chịu nhất là —— rất khát.
Tuy tu sĩ có thể duy trì nội tâm, nhưng nhiều ngày không nước không cơm, mà chuyện không có nước là một chuyện rất khó chịu —— nhất là đối với phụ nữ.
Cho nên lúc này cả người Tuyết Hoàn đều rơi vào trạng thái sắp bùng nổ, lúc gần hoàng hôn, đất dưới chân lại bắt đầu cứng rắn.
Vốn bọn họ còn muốn đi thêm đoạn đường nữa, thật không ngờ Tuyết Hoàn trực tiếp vứt ra bồ đoàn, trực tiếp ngồi xuống đất, "Ta không đi! Đi không nổi! Nơi rách rưới này chưa ăn không nói, nhưng nước cũng không! Đại tiểu thư ta dựa vào cái gì phải đến chỗ này?! Không đi ——"
Các đấng đàn ông đều phải dừng bước, Đường Thời rùng mình một chút, thầm nói đại tiểu thư Tuyết Hoàn lại tính tình nổi đóa.
Đây là nơi nào? Mười tám cảnh Tiểu Hoang! Tiểu thư ngài có phát điên cũng phải nhìn chỗ có được không?
Tại nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này, ai nhìn ngươi không vừa mắt cũng đâm sau lưng ngươi một đao, đâm chết ngươi, cũng không người nào biết đến biết không? Thế nhưng còn...
Không còn lời để phun.
Đường Thời cảm thấy mạch não của mình đã không còn theo kịp Tuyết Hoàn.
Tưởng Kế Nhiên bên Phi Tiên phái bình thường cũng thương hương tiếc ngọc, chẳng qua đối với người tu đạo, mặt đã không còn là thứ quan trọng, tu vi mới là chuẩn tắc cân nhắc hết thảy —— cho nên, Tưởng Kế Nhiên của hiện tại hoàn toàn không có chút tính tình tốt đẹp đối với Tuyết Hoàn.
Lập tức hắn châm chọc nói: "Đại tiểu thư, phiền ngài đừng la ó vì chuyện đó được không? Đây là nơi nào, còn lo nghĩ đến chuyện nước nôi?"
Tuyết Hoàn trừng mắt: "Ngươi đúng là nói chuyện không đau thắt lưng, nam nhân thối như ngươi không cần rửa mặt không cần chải đầu thì thôi, một cô nương như ta chẳng lẽ không yêu cầu dùng nước rửa mặt chải đầu hay sao? Nơi xúi quẩy này ngay cả dùng Thủy linh thuật cũng dùng không xong!"
Đường Thời vuốt mũi, lặng lẽ dịch xa hai bước, Tần Khê đứng bên cạnh Tuyết Hoàn cũng làm động tác y chang. Hai người liếc mắt nhìn nhau, thậm chí có cảm giác đồng bệnh tương liên lại đồng tâm kết ý.
Chỉ là bọn họ không ngờ, loại lùi bước chuẩn bị bo bo giữ mình này lại bị Tuyết Hoàn bắt gặp, không dám nói Tần Khê, đành phải trút lên Đường Thời cho hết giận, mắng: "Ngươi lùi cái quái gì? Gét bỏ bổn tiểu thư? Ngươi là cái thá gì vậy?! Cút cho ta!"
Tất cả mọi người cho rằng, đối mặt với nhục nhã như vậy, là một nam nhân nên tức giận, mặc dù Luyện Khí kỳ, cũng không nên bần tiện quá, chỗ nào nghĩ đến Đường Thời đúng là loại người ngoan độc —— càng nhẫn, thì càng độc. Đây là một trong những định lý kỳ quái trong nhận thức của Thị Phi.
Vào lúc này, hắn đã hoàn toàn xác nhận, Đường Thời tuyệt đối không phải người có lòng dạ thiện tâm gì.
Chỉ thấy Đường Thời không giận lại cười, vẫn loại cười nịnh nọt này, chắp tay khom người đối với Tuyết Hoàn mà nói: "Sư tỷ Tuyết Hoàn đừng giận, là sư đệ không hiểu chuyện, có điều thiếu nước thì... Ta hình như có học một linh thuật, trước kia cũng thử qua, có thể gọi nước đến, nhưng khi linh khi mất linh, ta cũng không rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cho nên... nếu sư tỷ không để ý, ta thử xem?"
Một vẻ tiểu nhân nịnh nọt cầu biểu hiện, người bên Phi Tiên phái đều phỉ nhổ thay, ngay cả mấy vị tăng nhân bên Tiểu Tự Tại Thiên cũng hiểu được sắc mặt này của y quá mức hèn mọn thậm chí bần tiện, chỉ có Tần Khê cau mày, cảm thấy tiểu tử này sợ là trong bụng chứa đống mực nước.
Nghĩ Tuyết Hoàn không chú ý đến mình, mà cho dù có chú ý đến, sợ là đối với chiến lực lớn nhất Thiên Hải sơn như mình cũng không dám làm gì, cho nên Tần Khê trực tiếp lùi về phía sau, động tác vô cùng rõ ràng.
May mà hiện giờ Tuyết Hoàn đã bị Đường Thời hấp dẫn ánh mắt, nàng cười khinh miệt, có điều cũng động lòng, hừ một tiếng: "Vậy ngươi, có bản lĩnh gì?"
Đường Thời cưởi tủm tỉm: "Ta có một chú ngữ, chỉ cần đọc, có thể gọi nước ra, không bằng ta thử xem?"
"Vậy ngươi thử đi." Tuyết Hoàn nghĩ thầm rằng phế vật này hơn phân nửa làm không ra cái gì, có điều như vậy cũng tốt, nàng nghĩ lúc rời đi chưởng môn Thiên Hải sơn đã nói với nàng, không khỏi cười lạnh trong lòng, ngoài miệng uy hiếp rằng, "Nếu ngươi không có cách biến ra nước, ta trực tiếp băm bốn chi của ngươi, vùi ngươi vào cát!"
Vẻ mặt Đường Thời vẫn không thay đổi, y vươn ra hai tay của mình, trên mặt bỗng nhiên có vài phần ngưng trọng, còn liếc nhìn Tuyết Hoàn một cái, nói: "Ta bắt đầu đây."
Lần này, không chỉ Tuyết Hoàn, mọi người đều nhìn Đường Thời.
Bọn họ cho rằng y đã bắt đầu, không ngờ tư thế thủ quyết của Đường Thời vừa bày ra, hàng này lại ngẩng đầu lên, lúng túng nói: "Linh thuật của ta đây khi linh khi mất linh, khống chế không tốt, cho nên ——"
"Nhiều lời vô nghĩa, xèo xèo chít chít, nếu ngươi có thể gọi nước ra, ta ——"
"Dạ lai phong vũ thanh!"
Ngay lúc Tuyết Hoàn muốn châm chọc Đường Thời thì, Đường Thời gào to một tiếng, đồng thời thủ quyết bay nhanh xoay chuyển, "phong vũ" quyết sớm thuận buồm xuôi gió nay xuất hiện cực nhanh!
Dạ lai phong vũ thanh, mưa!
"Ào ào", lấy Tuyết Hoàn làm trung tâm, ba thước xung quanh bỗng nhiên có mưa to!
Lập tức thấy đất vàng bị cọ ra hố to, vô số hạt mưa rơi xuống, nhiễm màu mảnh đất vàng quanh nơi Tuyết Hoàn đứng thành màu sẫm.
Đáng thương Tuyết Hoàn ngốc vụng mà đứng chỗ đó, bị ướt lạnh thấu người, quần áo trên người dán chặt lấy da thịt, đường cong tất lộ!
"A ——"
Nàng kinh hoảng thét rầm lên, ôm chặt lấy chính mình, xoay người chạy ra mặt sau sườn núi.
Mưa chỉ rơi ba lần, nhưng hiệu quả lại rung động, mọi người dùng một loại ánh mắt kỳ dị nhìn gia súc mà nhìn Đường Thời: huynh đệ, ngươi thật là.
Đường Thời thu tay, vuốt mũi mình, lúng túng nói: "Ta đã nói qua thứ này khống chế không tốt... Ta... xong..."
Huynh đệ, ngươi hùng!